Ngày hôm sau, nàng hẹn Thiên Linh Vũ sáng sớm tới gặp nàng để báo cáo tình huống quá trình luyện công của hắn, kết quả nàng luyện xong buổi sáng nhưng vẫn không bóng dáng tiểu tử kia.
Kinh ngạc ra ngoài, nàng nhìn thấy hắn đang xoay vòng vòng ở bên ngoài cửa lớn. Quỷ dị hơn chính là, Cổ Tàn Mặc cũng đang chờ ngoài cửa ——
Nàng vừa ra, hai người kia đều chạy tới đón.
Cổ Tàn Mặc vừa thấy nàng liền hỏi một câu: "Thánh tôn có ở đây không?"
Cố Tích Cửu nhướng mày, nhìn nhìn Cổ Tàn Mặc. Cổ Tàn Mặc nhìn qua có chút chật vật, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhưng quần áo sạch sẽ gọn gàng, tư thế ngay thẳng, không giống như người vừa mới bị dùng hình xong.
Đêm qua Cổ Tàn Mặc đã nhận hình phạt, chính là những hình phạt lúc trước ông ta thừa nhận.
Đó chính là những hình phạt đã dùng trên người đại ngao, ví dụ như bỏ đói, châm kim, nung đốt......
Những hình phạt này đều do đại ngao tự mình giám sát, đệ tử hình phạt đường thi hành không dám nương tay chút nào.
Sáng sớm nay đại ngao mới trở về, khi về có chút ủ rũ cụp đuôi, chứng tỏ khi chứng kiến thực hiện hình phạt, nó nhớ lại lúc đó nó đau đớn đến nỗi khóc thét. Nhưng khi Cổ Tàn Mặc chịu hình lại giống như đầu gỗ, không phát một tiếng nào ra khỏi cổ họng. Khiến đại ngao có cảm giác thất bại.
Đại ngao nói nó giám sát cũng rất mệt mỏi, vì thế sau khi trở về nó liền đi ngủ.
Ngay cả đại ngao giám sát cũng mệt mỏi như vậy, Cổ Tàn Mặc chịu hình nhìn qua vẫn rất ổn. Cố Tích Cửu cảm thấy, vị đường chủ này cũng có chút tài năng.
Đối với những người mạnh mẽ như vậy, Cố Tích Cửu tương đối bội phục, vì thế nàng không làm khó ông ta, trực tiếp nói cho ông ta biết thánh tôn không có ở đây. Đối với chuyện khi nào hắn quay về, nàng thật sự không biết......
Cổ Tàn Mặc hiển nhiên quen với việc thánh tôn xuất quỷ nhập thần, lần này ông ta tới cũng không có chuyện gì, chỉ muốn tới thỉnh an.
Hiện tại nếu thánh tôn không có ở đây, ông ta tất nhiên có thể bỏ qua điều này. Khi ông ta đang muốn rời đi, bất ngờ nghĩ tới chuyện gì đó, từ trong lòng ngực lấy ra một tấm thẻ bài màu đen như mực đưa cho Cố Tích Cửu, nói rằng đây là chứng nhận nàng là học sinh Thiên Tụ Đường. Với tấm thẻ này, nàng có thể đi tới chỗ hậu cần nhận tất cả những đồ dùng hằng ngày, cũng có thể đến nhà ăn để lấy đồ ăn.
Đương nhiên, hiện tại nàng là học sinh bàng thính, bữa ăn nàng nhận được sẽ giống như học sinh Lưu Vân ban.
Cố Tích Cửu đã có hết những vật dụng hằng ngày, nhưng nàng vẫn cần cơm canh, thứ này có thể trở thành thẻ cơm của nàng.
Nàng chân thành cảm tạ một tiếng rồi tiếp nhận nó, sau đó lại chân thành dò hỏi khi nào thì Cổ đường chủ sẽ đi lãnh phạt giam mình vào đại lao?
Cổ đường chủ đen mặt đáp lại nàng một câu: "Hôm nay! Bản đường chủ hôm nay chính vì chuyện này nên tới đây cáo biệt thánh tôn."
Sau khi ông ta đóng cửa đại lao, sẽ không thể tiếp tục tới thỉnh an thánh tôn......
Cố Tích Cửu mỉm cười: "Chờ thánh tôn trở về, Tích Cửu sẽ bẩm báo việc này với thánh tôn. Cổ đường chủ yên tâm lãnh phạt là được."
Cổ Tàn Mặc nhìn tươi cười trên mặt tiểu nha đầu, bỗng nhiên cảm thấy tiểu cô nương này thật sự không dễ chọc ——
Ông ta xoay người rời đi, bóng lưng kia cực kỳ bi tráng, cực kỳ hiu quạnh.
Sau khi ông ta rời đi, Thiên Linh Vũ quả thực cười nghiêng cười ngả. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cổ đường chủ luôn luôn vô cùng uy nghiêm ăn nghẹn như vậy, cảm thấy hài lòng một cách khó hiểu.
Đương nhiên, hắn cũng có chút đau lòng.
Rốt cuộc, Cổ đường chủ lúc trước đối với hắn thực sự không tệ, lúc hắn mới tẩu hỏa nhập ma, Cổ đường chủ đã trông hắn ba ngày ba đêm, nghe nói không rời đi chút nào.
Sau đó còn tìm thầy trị bệnh hỏi dược cho hắn, chăm hắn còn hơn cả thân lão tử nhà hắn......
Cho đến khi hắn bắt đầu bất cần đời, đánh nhau ẩu đả, sau đó trở thành học sinh có vấn đề, Cổ đường chủ đã nhiều lần khuyên bảo nhưng hắn không nghe, cũng trừng phạt hắn vài lần, sau đó thật sự không có cách nào với hắn nữa, ông ta mới hoàn toàn từ bỏ hắn —
Kinh ngạc ra ngoài, nàng nhìn thấy hắn đang xoay vòng vòng ở bên ngoài cửa lớn. Quỷ dị hơn chính là, Cổ Tàn Mặc cũng đang chờ ngoài cửa ——
Nàng vừa ra, hai người kia đều chạy tới đón.
Cổ Tàn Mặc vừa thấy nàng liền hỏi một câu: "Thánh tôn có ở đây không?"
Cố Tích Cửu nhướng mày, nhìn nhìn Cổ Tàn Mặc. Cổ Tàn Mặc nhìn qua có chút chật vật, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhưng quần áo sạch sẽ gọn gàng, tư thế ngay thẳng, không giống như người vừa mới bị dùng hình xong.
Đêm qua Cổ Tàn Mặc đã nhận hình phạt, chính là những hình phạt lúc trước ông ta thừa nhận.
Đó chính là những hình phạt đã dùng trên người đại ngao, ví dụ như bỏ đói, châm kim, nung đốt......
Những hình phạt này đều do đại ngao tự mình giám sát, đệ tử hình phạt đường thi hành không dám nương tay chút nào.
Sáng sớm nay đại ngao mới trở về, khi về có chút ủ rũ cụp đuôi, chứng tỏ khi chứng kiến thực hiện hình phạt, nó nhớ lại lúc đó nó đau đớn đến nỗi khóc thét. Nhưng khi Cổ Tàn Mặc chịu hình lại giống như đầu gỗ, không phát một tiếng nào ra khỏi cổ họng. Khiến đại ngao có cảm giác thất bại.
Đại ngao nói nó giám sát cũng rất mệt mỏi, vì thế sau khi trở về nó liền đi ngủ.
Ngay cả đại ngao giám sát cũng mệt mỏi như vậy, Cổ Tàn Mặc chịu hình nhìn qua vẫn rất ổn. Cố Tích Cửu cảm thấy, vị đường chủ này cũng có chút tài năng.
Đối với những người mạnh mẽ như vậy, Cố Tích Cửu tương đối bội phục, vì thế nàng không làm khó ông ta, trực tiếp nói cho ông ta biết thánh tôn không có ở đây. Đối với chuyện khi nào hắn quay về, nàng thật sự không biết......
Cổ Tàn Mặc hiển nhiên quen với việc thánh tôn xuất quỷ nhập thần, lần này ông ta tới cũng không có chuyện gì, chỉ muốn tới thỉnh an.
Hiện tại nếu thánh tôn không có ở đây, ông ta tất nhiên có thể bỏ qua điều này. Khi ông ta đang muốn rời đi, bất ngờ nghĩ tới chuyện gì đó, từ trong lòng ngực lấy ra một tấm thẻ bài màu đen như mực đưa cho Cố Tích Cửu, nói rằng đây là chứng nhận nàng là học sinh Thiên Tụ Đường. Với tấm thẻ này, nàng có thể đi tới chỗ hậu cần nhận tất cả những đồ dùng hằng ngày, cũng có thể đến nhà ăn để lấy đồ ăn.
Đương nhiên, hiện tại nàng là học sinh bàng thính, bữa ăn nàng nhận được sẽ giống như học sinh Lưu Vân ban.
Cố Tích Cửu đã có hết những vật dụng hằng ngày, nhưng nàng vẫn cần cơm canh, thứ này có thể trở thành thẻ cơm của nàng.
Nàng chân thành cảm tạ một tiếng rồi tiếp nhận nó, sau đó lại chân thành dò hỏi khi nào thì Cổ đường chủ sẽ đi lãnh phạt giam mình vào đại lao?
Cổ đường chủ đen mặt đáp lại nàng một câu: "Hôm nay! Bản đường chủ hôm nay chính vì chuyện này nên tới đây cáo biệt thánh tôn."
Sau khi ông ta đóng cửa đại lao, sẽ không thể tiếp tục tới thỉnh an thánh tôn......
Cố Tích Cửu mỉm cười: "Chờ thánh tôn trở về, Tích Cửu sẽ bẩm báo việc này với thánh tôn. Cổ đường chủ yên tâm lãnh phạt là được."
Cổ Tàn Mặc nhìn tươi cười trên mặt tiểu nha đầu, bỗng nhiên cảm thấy tiểu cô nương này thật sự không dễ chọc ——
Ông ta xoay người rời đi, bóng lưng kia cực kỳ bi tráng, cực kỳ hiu quạnh.
Sau khi ông ta rời đi, Thiên Linh Vũ quả thực cười nghiêng cười ngả. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cổ đường chủ luôn luôn vô cùng uy nghiêm ăn nghẹn như vậy, cảm thấy hài lòng một cách khó hiểu.
Đương nhiên, hắn cũng có chút đau lòng.
Rốt cuộc, Cổ đường chủ lúc trước đối với hắn thực sự không tệ, lúc hắn mới tẩu hỏa nhập ma, Cổ đường chủ đã trông hắn ba ngày ba đêm, nghe nói không rời đi chút nào.
Sau đó còn tìm thầy trị bệnh hỏi dược cho hắn, chăm hắn còn hơn cả thân lão tử nhà hắn......
Cho đến khi hắn bắt đầu bất cần đời, đánh nhau ẩu đả, sau đó trở thành học sinh có vấn đề, Cổ đường chủ đã nhiều lần khuyên bảo nhưng hắn không nghe, cũng trừng phạt hắn vài lần, sau đó thật sự không có cách nào với hắn nữa, ông ta mới hoàn toàn từ bỏ hắn —
/650
|