- Cốc cốc.
Diệp Tiêu Linh ở bên ngoài cửa phòng bằng vàng, nàng gõ cửa hai tiếng.
Nàng đến căn phòng này, gõ cửa phòng này, dĩ nhiên nàng biết đây chính là phòng của người cha "thân yêu" của nàng.
Kẻ bạc tình bạc nghĩa, kẻ bỏ mặt nàng, kẻ mà nàng luôn muốn giết.
- Đi đi, ta không có lệnh thì không ai được phép vào.
Âm thanh từ trong phòng vọng ra, Diệp Tiêu Linh cũng chẳng quan tâm gì, bước vào trong, nàng không có biến mái tóc và mắt của mình thành màu xanh, vẫn giữ nguyên mái tóc, mắt một màu đỏ máu.
Bên trong căn phòng, hoàng thượng đang ngồi cùng hoàng hậu, hai người ngồi ở trên bàn ăn.
Hoàng hậu thì đút cho hoàng thượng ăn, hoàng thượng thì cứ âu yếm mỹ nhân hoàng hậu trong lòng.
Diệp Tiêu Linh đi đến, để lên bàn hai lọ thuốc độc.
Hoàng thượng nhìn thấy hai lọ thuốc này, lên tiếng hỏi:
- Cái gì đây? Ai cho phép ngươi vào?
Hoàng thượng nhìn hai lọ thuốc bất mãn nói.
Ông ta ngước lên nhìn Diệp Tiêu Linh, hoàng hậu cũng đồng dạng như vậy.
Hai người vừa thấy Diệp Tiêu Linh sắc mặt đông cứng lại, hoảng sợ:
- Sao ngươi...chẳng phải ngươi...đã bị bán làm nô lệ rồi sao? Tại sao...ngươi lại quay về?
Diệp Tiêu Linh cười lạnh, hóa ra khi bán nô lệ, còn có bọn họ sau lưng.
- Tự uống, hay cần ta hầu?
Diệp Tiêu Linh sắc mặt lạnh nhạt, u linh oán giận lên tiếng.
Hai người sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn Diệp Tiêu Linh.
Hoàng hậu thì ánh mắt chạm mắt nàng, bà ta không hiểu, tại sao bà ta lại không thể tự điều khiển được thân thể? Tại sao lại không thể rời đi khỏi ánh mắt như ác quỷ đó của nàng?
Cánh tay của hoàng hậu run run, cầm lấy một con dao, đâm nhiều nhát vào hoàng thượng.
- A, nàng... nàng đang làm gì vậy?
Hoàng thượng chạy đi, chạy đến cánh cửa, hắn đập cửa, kêu cứu, mở cửa, tất cả đều vô dụng.
Hoàng hậu trợn mắt, đi đến gần hoàng thượng như một con cương thi đang ngửi thấy mùi thịt người.
Diệp Tiêu Linh thì ở đó, nhìn hai người, một người chạy, một người đuổi.
- Hoàng thượng chẳng phải người thích chơi trốn tìm với ta lắm sao? Chẳng phải người luôn là người tìm ta sao? Sao bây giờ người lại trốn, còn ta thì lại tìm?
Hoàng hậu vừa đi theo sau hoàng thượng, vừa cười kỳ quái, nụ cười của nàng như ma quỷ, cái nụ cười ngoác đến tai, nếu so nụ cười của nàng với chú hề thì có lẽ là hơn rất nhiều.
Hoàng thượng thì lại hoảng sợ, chạy về sau cái giường, lấy ra một thanh kiếm, chạy đến chỗ của hoàng hậu, chém mấy phát vào người hoàng hậu.
Hoàng hậu thì như không có gì, dù cả người đầy vết máu, đầy vết thương, nhưng vẫn cùng hoàng thượng, thi đua đâm vào nhau.
- Giải.
Diệp Tiêu Linh nói lên một tiếng.
Mắt của hoàng hậu sáng lên, nhìn hoàng thượng, bà ta thấy hoàng thượng hung hăng cầm thanh kiếm, chém cả đầu nàng.
Hoàng hậu lùi về sau được hai bước, nhưng vẫn bị chém vào cổ, nàng đau đớn:
- Hoàng thượng...tại sao?
Hoàng thượng thả thanh kiếm xuống, ông ta bất thình lình nhận ra, quá khác biệt, hai cách nói lại quá khác nhau.
Ông ta lại nhìn về phía Diệp Tiêu Linh thấy nàng đang đứng ở chỗ cũ, cười rất kỳ lạ, nụ cười của nàng ta rất kỳ quái.
- Nữ quỷ, hóa ra... hóa ra là do ngươi làm!
Vì yêu mà ông ta hóa ra hồ đồ, xông tới Diệp Tiêu Linh, tay của hắn với tới cổ của Diệp Tiêu Linh.
Tay của hoàng thượng gần như với tới cổ ủa nàng như lại đột nhiên dừng lại, run rẩy không ngừng.
Nhìn xuống ngực của mình, một thứ vừa giống phi tiêu, vừa giống cây đinh đâm thẳng vào trái tim của ông ta.
Không nói được lời gì, hoàng thượng ngã xuống, cây đinh liền đóng chặt xuống nền đất, đâm qua trái tim của hoàng thượng.
Lại một lần nữa, Diệp Tiêu Linh rời khỏi phòng.
Vừa rời đi, Diệp Tiêu Linh nghe ngay một la ầm lên.
Biến lại mái tóc và màu mắt thành một màu xanh, giả vờ như lo lắng chạy tới tiếng la.
Nhìn thấy một nữ hầu đang ở trong bên trong phòng của Tử An Nhiên, đang ngồi dưới đất, run rẩy, đôi mắt toát lên vẻ kinh hãi.
Tử Mạc Ân nhìn thấy thi thể của nhị muội đang bị bị đóng đinh trên cánh cửa, máu chảy lai láng khắp nền đất.
Hắn siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi:
- Kẻ nào, kẻ nào giết nhị muội của ta, ta nhất định sẽ không cho kẻ đó được yên thân!
Tử Mạc Ân nhìn qua bên cạnh, thấy Diệp Tiêu Linh, hắn nhìn thấy nàng đang sợ hãi, thấy bàn tay trắng ngọc của nàng đang che lại đôi môi, che lại nỗi sợ hãi trong lòng.
Hắn ôm Diệp Tiêu Linh vào trong lòng, thì thầm:
- Đừng nhìn, có ta ở đây, Âm Âm, nàng hãy dựa vào ta.
Diệp Tiêu Linh cười thầm trong lòng, người tiếp theo sẽ chết trong cái nơi này, sẽ là ngươi đấy Tử Mạc Ân.
Tử Mạc Ân ôm Diệp Tiêu Linh đi, đưa vào phòng của hắn.
Diệp Tiêu Linh ở bên ngoài cửa phòng bằng vàng, nàng gõ cửa hai tiếng.
Nàng đến căn phòng này, gõ cửa phòng này, dĩ nhiên nàng biết đây chính là phòng của người cha "thân yêu" của nàng.
Kẻ bạc tình bạc nghĩa, kẻ bỏ mặt nàng, kẻ mà nàng luôn muốn giết.
- Đi đi, ta không có lệnh thì không ai được phép vào.
Âm thanh từ trong phòng vọng ra, Diệp Tiêu Linh cũng chẳng quan tâm gì, bước vào trong, nàng không có biến mái tóc và mắt của mình thành màu xanh, vẫn giữ nguyên mái tóc, mắt một màu đỏ máu.
Bên trong căn phòng, hoàng thượng đang ngồi cùng hoàng hậu, hai người ngồi ở trên bàn ăn.
Hoàng hậu thì đút cho hoàng thượng ăn, hoàng thượng thì cứ âu yếm mỹ nhân hoàng hậu trong lòng.
Diệp Tiêu Linh đi đến, để lên bàn hai lọ thuốc độc.
Hoàng thượng nhìn thấy hai lọ thuốc này, lên tiếng hỏi:
- Cái gì đây? Ai cho phép ngươi vào?
Hoàng thượng nhìn hai lọ thuốc bất mãn nói.
Ông ta ngước lên nhìn Diệp Tiêu Linh, hoàng hậu cũng đồng dạng như vậy.
Hai người vừa thấy Diệp Tiêu Linh sắc mặt đông cứng lại, hoảng sợ:
- Sao ngươi...chẳng phải ngươi...đã bị bán làm nô lệ rồi sao? Tại sao...ngươi lại quay về?
Diệp Tiêu Linh cười lạnh, hóa ra khi bán nô lệ, còn có bọn họ sau lưng.
- Tự uống, hay cần ta hầu?
Diệp Tiêu Linh sắc mặt lạnh nhạt, u linh oán giận lên tiếng.
Hai người sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn Diệp Tiêu Linh.
Hoàng hậu thì ánh mắt chạm mắt nàng, bà ta không hiểu, tại sao bà ta lại không thể tự điều khiển được thân thể? Tại sao lại không thể rời đi khỏi ánh mắt như ác quỷ đó của nàng?
Cánh tay của hoàng hậu run run, cầm lấy một con dao, đâm nhiều nhát vào hoàng thượng.
- A, nàng... nàng đang làm gì vậy?
Hoàng thượng chạy đi, chạy đến cánh cửa, hắn đập cửa, kêu cứu, mở cửa, tất cả đều vô dụng.
Hoàng hậu trợn mắt, đi đến gần hoàng thượng như một con cương thi đang ngửi thấy mùi thịt người.
Diệp Tiêu Linh thì ở đó, nhìn hai người, một người chạy, một người đuổi.
- Hoàng thượng chẳng phải người thích chơi trốn tìm với ta lắm sao? Chẳng phải người luôn là người tìm ta sao? Sao bây giờ người lại trốn, còn ta thì lại tìm?
Hoàng hậu vừa đi theo sau hoàng thượng, vừa cười kỳ quái, nụ cười của nàng như ma quỷ, cái nụ cười ngoác đến tai, nếu so nụ cười của nàng với chú hề thì có lẽ là hơn rất nhiều.
Hoàng thượng thì lại hoảng sợ, chạy về sau cái giường, lấy ra một thanh kiếm, chạy đến chỗ của hoàng hậu, chém mấy phát vào người hoàng hậu.
Hoàng hậu thì như không có gì, dù cả người đầy vết máu, đầy vết thương, nhưng vẫn cùng hoàng thượng, thi đua đâm vào nhau.
- Giải.
Diệp Tiêu Linh nói lên một tiếng.
Mắt của hoàng hậu sáng lên, nhìn hoàng thượng, bà ta thấy hoàng thượng hung hăng cầm thanh kiếm, chém cả đầu nàng.
Hoàng hậu lùi về sau được hai bước, nhưng vẫn bị chém vào cổ, nàng đau đớn:
- Hoàng thượng...tại sao?
Hoàng thượng thả thanh kiếm xuống, ông ta bất thình lình nhận ra, quá khác biệt, hai cách nói lại quá khác nhau.
Ông ta lại nhìn về phía Diệp Tiêu Linh thấy nàng đang đứng ở chỗ cũ, cười rất kỳ lạ, nụ cười của nàng ta rất kỳ quái.
- Nữ quỷ, hóa ra... hóa ra là do ngươi làm!
Vì yêu mà ông ta hóa ra hồ đồ, xông tới Diệp Tiêu Linh, tay của hắn với tới cổ của Diệp Tiêu Linh.
Tay của hoàng thượng gần như với tới cổ ủa nàng như lại đột nhiên dừng lại, run rẩy không ngừng.
Nhìn xuống ngực của mình, một thứ vừa giống phi tiêu, vừa giống cây đinh đâm thẳng vào trái tim của ông ta.
Không nói được lời gì, hoàng thượng ngã xuống, cây đinh liền đóng chặt xuống nền đất, đâm qua trái tim của hoàng thượng.
Lại một lần nữa, Diệp Tiêu Linh rời khỏi phòng.
Vừa rời đi, Diệp Tiêu Linh nghe ngay một la ầm lên.
Biến lại mái tóc và màu mắt thành một màu xanh, giả vờ như lo lắng chạy tới tiếng la.
Nhìn thấy một nữ hầu đang ở trong bên trong phòng của Tử An Nhiên, đang ngồi dưới đất, run rẩy, đôi mắt toát lên vẻ kinh hãi.
Tử Mạc Ân nhìn thấy thi thể của nhị muội đang bị bị đóng đinh trên cánh cửa, máu chảy lai láng khắp nền đất.
Hắn siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi:
- Kẻ nào, kẻ nào giết nhị muội của ta, ta nhất định sẽ không cho kẻ đó được yên thân!
Tử Mạc Ân nhìn qua bên cạnh, thấy Diệp Tiêu Linh, hắn nhìn thấy nàng đang sợ hãi, thấy bàn tay trắng ngọc của nàng đang che lại đôi môi, che lại nỗi sợ hãi trong lòng.
Hắn ôm Diệp Tiêu Linh vào trong lòng, thì thầm:
- Đừng nhìn, có ta ở đây, Âm Âm, nàng hãy dựa vào ta.
Diệp Tiêu Linh cười thầm trong lòng, người tiếp theo sẽ chết trong cái nơi này, sẽ là ngươi đấy Tử Mạc Ân.
Tử Mạc Ân ôm Diệp Tiêu Linh đi, đưa vào phòng của hắn.
/37
|