"Vậy phải làm sao?" Hiên Viên Hoặc vội vàng hỏi. Nếu linh hồn kia của hắn phạm vào tội nghiệt gì thì chẳng phải người gánh hậu quả là hắn sao? Hắn chẳng biết gì cả. Rốt cuộc linh hồn kia của hắn ra sao? Là ác ma ư? Theo cách nói của Ngải Thiển, linh hồn kia của hắn dường như không tốt cho lắm.
"Chỉ có thể nghĩ cách áp chế hắn, khiến hắn xuất hiện ít nhất có thể." Ngải Thiển vuốt cằm, vẻ mặt đầy suy nghĩ sâu xa.
"Phải làm sao?"
"Chưa nghĩ ra." Ngải Thiển buông tay, vẻ mặt vô tội.
Thật muốn trợn trắng mắt nhưng vì hình tượng của mình nên Hiên Viên Hoặc nhịn xuống. Đáy lòng hắn không biết nên nói gì. Đây có tính là nói lời vô ích không?
Nguyệt Ca bỗng mở miệng, thanh nhã nói: "Hiên Viên công tử bước tới vài bước được không?"
Hiên Viên Hoặc vừa nói được vừa bước lên vài bước theo lời Nguyệt Ca.
Mọi người nghi hoặc nhìn Nguyệt Ca.
Nhưng hắn chỉ thản nhiên khoát tay, một luồng ánh sáng trắng bay về phía Hiên Viên Hoặc tựa như một đóa hoa lê đang nở rộ.
Mọi người chỉ thấy Hiên Viên Hoặc bị ánh sáng trắng hình hoa lê bao bọc, trong nhất thời không nhúc nhích.
Vân Chiến hết sức căng thẳng, nhìn chằm chằm. Tiểu tử này rất có tuệ căn tu tiên. Hắn không muốn mất một đồ đệ tâm đắc như thế.
Thần kinh Ngải Thiển căng thẳng, nhìn Nguyệt Ca. Sao nàng lại quên mất tiên pháp của Nguyệt Nguyệt có thể tính là toàn năng. Còn có cái gì Nguyệt Nguyệt không thể làm được đâu?
Quả nhiên không bao lâu sau ánh sáng trên người Hiên Viên Hoặc biến mất. Hắn cũng trợn to hai mắt mà nhìn Nguyệt Ca nhưng không có thay đổi gì.
"Được chưa?" Ngải Thiển nhịn không được, hỏi.
"Được rồi." Nguyệt Ca cười nhẹ, nói: "Linh hồn trong cơ thể huynh ấy đã bị phong bế, sẽ không xuất hiện nữa."
A! Ngải Thiển kinh hãi trừng lớn mắt, "Thật sự có một linh hồn khác trong cơ thể huynh ấy?" Nàng còn tưởng là hai nhân cách cơ.
"Ừm." Nguyệt Ca bật cười. Nha đầu này làm sao vậy? Chẳng phải vừa rồi nàng nói trong cơ thể Hiên Viên Hoặc có một linh hồn khác sao? Sao bây giờ lại có vẻ mặt không thể tin được như thế này?
"Đa tạ môn chủ." Hiên Viên Hoặc chắp tay, nói lời cảm ơn.
Nguyệt Ca cũng chỉ hướng ánh mắt về phương xa, không trả lời Hiên Viên Hoặc.
"Ở đây thật đúng là náo nhiệt." Một giọng nói tà mị đột ngột vang lên.
Lại có chuyện bất ngờ. Mọi người dời mắt về phía sau. Một nam tử mặc trường bào màu đỏ viền vàng ngọc thụ lâm phong đứng trên bãi đất trống. Mày kiếm xếch lên tới tóc mai, mũi thẳng tắp, ngũ quan sâu sắc. Gương mặt tuấn mỹ giống Hiên Viên Hoặc bảy phần. Nhưng mi tâm hắn có thêm một nốt ruồi mỹ nhân màu đỏ hình giọt lệ khiến cả người hắn tăng thêm vài phần yêu nghiệt. Hắn cầm một cái quạt bằng ngọc, khóe miệng hơi cong lên, hoàn toàn đúng với câu cười như không cười.
Ngải Thiển nhìn nam tử giống Hiên Viên Hoặc này chằm chằm để đánh giá. Bộ dáng giống Hiên Viên Hoặc nhưng khí chất thì khác hoàn toàn khiến người ta có cảm giác yêu nghiệt nhưng lại không cảm nhận được tà khí, không giống Tàn Diên toàn thân tràn đầy khí tức bóng tối.
"Đệ cũng tới rồi?" Hiên Viên Hoặc thấy nam tử thì nở nụ cười, rõ ràng rất quen, còn thật hoan nghênh.
"Ừm." Nam tử nhẹ nhàng bước về phía Hiên Viên Hoặc.
"Chẳng lẽ Hiên Viên công tử cũng muốn vào Tử Nguyệt Môn?" Vân Chiến nhìn nam tử bằng ánh mắt kỳ lạ.
Quả nhiên cũng họ Hiên Viên. Ngải Thiển cười đắc ý. Nàng đoán ra ngay bọn họ có liên quan tới họ Hiên Viên mà.
"Không." Nam tử cười nhẹ, tiêu sái gấp quạt ngọc lại: "Ta tới xem náo nhiệt."
"Huynh là gì của Hiên Viên Hoặc?" Ngải Thiển tò mò, hỏi thành lời.
"Hiên Viên Hoặc?" Nam tử giật mình, nhìn Hiên Viên Hoặc một cách kỳ lạ, liếc hắn một cái rồi thu hồi tầm mắt, cười nói với Ngải Thiển: "Cô nương thấy thế nào?" Mặt hắn đầy vô hại nhưng lại ngầm đánh giá Ngải Thiển. Xem ra tuổi cô nương này còn nhỏ, không được xem là đại mỹ nữ nhưng thanh lệ động lòng người, nhất là đôi mắt đẹp lộ ra nét giảo hoạt kia, lại còn linh khí đầy mình. Chẳng lẽ là tu tiên?
"Chỉ có thể nghĩ cách áp chế hắn, khiến hắn xuất hiện ít nhất có thể." Ngải Thiển vuốt cằm, vẻ mặt đầy suy nghĩ sâu xa.
"Phải làm sao?"
"Chưa nghĩ ra." Ngải Thiển buông tay, vẻ mặt vô tội.
Thật muốn trợn trắng mắt nhưng vì hình tượng của mình nên Hiên Viên Hoặc nhịn xuống. Đáy lòng hắn không biết nên nói gì. Đây có tính là nói lời vô ích không?
Nguyệt Ca bỗng mở miệng, thanh nhã nói: "Hiên Viên công tử bước tới vài bước được không?"
Hiên Viên Hoặc vừa nói được vừa bước lên vài bước theo lời Nguyệt Ca.
Mọi người nghi hoặc nhìn Nguyệt Ca.
Nhưng hắn chỉ thản nhiên khoát tay, một luồng ánh sáng trắng bay về phía Hiên Viên Hoặc tựa như một đóa hoa lê đang nở rộ.
Mọi người chỉ thấy Hiên Viên Hoặc bị ánh sáng trắng hình hoa lê bao bọc, trong nhất thời không nhúc nhích.
Vân Chiến hết sức căng thẳng, nhìn chằm chằm. Tiểu tử này rất có tuệ căn tu tiên. Hắn không muốn mất một đồ đệ tâm đắc như thế.
Thần kinh Ngải Thiển căng thẳng, nhìn Nguyệt Ca. Sao nàng lại quên mất tiên pháp của Nguyệt Nguyệt có thể tính là toàn năng. Còn có cái gì Nguyệt Nguyệt không thể làm được đâu?
Quả nhiên không bao lâu sau ánh sáng trên người Hiên Viên Hoặc biến mất. Hắn cũng trợn to hai mắt mà nhìn Nguyệt Ca nhưng không có thay đổi gì.
"Được chưa?" Ngải Thiển nhịn không được, hỏi.
"Được rồi." Nguyệt Ca cười nhẹ, nói: "Linh hồn trong cơ thể huynh ấy đã bị phong bế, sẽ không xuất hiện nữa."
A! Ngải Thiển kinh hãi trừng lớn mắt, "Thật sự có một linh hồn khác trong cơ thể huynh ấy?" Nàng còn tưởng là hai nhân cách cơ.
"Ừm." Nguyệt Ca bật cười. Nha đầu này làm sao vậy? Chẳng phải vừa rồi nàng nói trong cơ thể Hiên Viên Hoặc có một linh hồn khác sao? Sao bây giờ lại có vẻ mặt không thể tin được như thế này?
"Đa tạ môn chủ." Hiên Viên Hoặc chắp tay, nói lời cảm ơn.
Nguyệt Ca cũng chỉ hướng ánh mắt về phương xa, không trả lời Hiên Viên Hoặc.
"Ở đây thật đúng là náo nhiệt." Một giọng nói tà mị đột ngột vang lên.
Lại có chuyện bất ngờ. Mọi người dời mắt về phía sau. Một nam tử mặc trường bào màu đỏ viền vàng ngọc thụ lâm phong đứng trên bãi đất trống. Mày kiếm xếch lên tới tóc mai, mũi thẳng tắp, ngũ quan sâu sắc. Gương mặt tuấn mỹ giống Hiên Viên Hoặc bảy phần. Nhưng mi tâm hắn có thêm một nốt ruồi mỹ nhân màu đỏ hình giọt lệ khiến cả người hắn tăng thêm vài phần yêu nghiệt. Hắn cầm một cái quạt bằng ngọc, khóe miệng hơi cong lên, hoàn toàn đúng với câu cười như không cười.
Ngải Thiển nhìn nam tử giống Hiên Viên Hoặc này chằm chằm để đánh giá. Bộ dáng giống Hiên Viên Hoặc nhưng khí chất thì khác hoàn toàn khiến người ta có cảm giác yêu nghiệt nhưng lại không cảm nhận được tà khí, không giống Tàn Diên toàn thân tràn đầy khí tức bóng tối.
"Đệ cũng tới rồi?" Hiên Viên Hoặc thấy nam tử thì nở nụ cười, rõ ràng rất quen, còn thật hoan nghênh.
"Ừm." Nam tử nhẹ nhàng bước về phía Hiên Viên Hoặc.
"Chẳng lẽ Hiên Viên công tử cũng muốn vào Tử Nguyệt Môn?" Vân Chiến nhìn nam tử bằng ánh mắt kỳ lạ.
Quả nhiên cũng họ Hiên Viên. Ngải Thiển cười đắc ý. Nàng đoán ra ngay bọn họ có liên quan tới họ Hiên Viên mà.
"Không." Nam tử cười nhẹ, tiêu sái gấp quạt ngọc lại: "Ta tới xem náo nhiệt."
"Huynh là gì của Hiên Viên Hoặc?" Ngải Thiển tò mò, hỏi thành lời.
"Hiên Viên Hoặc?" Nam tử giật mình, nhìn Hiên Viên Hoặc một cách kỳ lạ, liếc hắn một cái rồi thu hồi tầm mắt, cười nói với Ngải Thiển: "Cô nương thấy thế nào?" Mặt hắn đầy vô hại nhưng lại ngầm đánh giá Ngải Thiển. Xem ra tuổi cô nương này còn nhỏ, không được xem là đại mỹ nữ nhưng thanh lệ động lòng người, nhất là đôi mắt đẹp lộ ra nét giảo hoạt kia, lại còn linh khí đầy mình. Chẳng lẽ là tu tiên?
/78
|