Khoảng mười giờ sáng ngày hôm sau, Trần Hạo Dương đã có mặt ở tập đoàn EJC để kí hợp đồng, người đại diện kí kết với cậu ta lần này chính là Vương Trạch Vinh. Mặc dù bọn họ cũng chẳng ưa đối phương cho lắm, nhưng việc cần làm thì bắt buộc phải làm…
Buổi lễ kí kết hợp đồng là một sự kiện quan trọng trong quá trình kinh doanh và hợp tác. Đây là thời điểm mà các bên thể hiện sự cam kết và đồng ý về các điều khoản và điều kiện của hợp đồng.
Buổi kí kết hợp đồng diễn ra trong một phòng họp chuyên nghiệp, được trang trí tỉ mỉ và chỉn chu. Có một chiếc bàn lớn được sắp xếp đặt ở giữa phòng, với các bên tham gia đứng xung quanh. Trên bàn được trang bị các bản sao của hợp đồng, bút ký và các tài liệu liên quan.
Trước khi bắt đầu buổi kí kết, yêu cầu cả hai bên đều phải xem kĩ các điều khoản của hợp đồng. Các bên đã xem xét và thảo luận về các điều khoản và điều kiện của hợp đồng trước đó, đảm bảo rằng mọi mặt hàng đã được thảo luận rõ ràng và được thống nhất.
Buổi kí kết bắt đầu bằng một cuộc phát biểu ngắn từ người đại diện của mỗi bên, giới thiệu về mục tiêu và lợi ích của việc kí kết hợp đồng này. Sau đó, đến lượt các bên kí kết hợp đồng, bắt đầu từ bên đầu tiên.
Vương Trạch Vinh đọc lần lượt các điều khoản và điều kiện của hợp đồng, đồng thời xác nhận rằng EJC đã hiểu và đồng ý với nội dung của hợp đồng. Sau đó, mỗi bên ký tên lên các bản sao của hợp đồng, chứng tỏ sự cam kết và chấp nhận các điều khoản đã thỏa thuận.
Khi tất cả các bên đã ký kết hợp đồng, buổi kí kết kết thúc bằng một lời chúc mừng từ các bên tham gia, thể hiện sự hy vọng và tin tưởng vào một hợp tác thành công và có lợi cho tất cả mọi người.
Lúc này Trần Hạo Dương cũng không ở lại đây làm gì, cậu ta muốn nhanh chóng mang hợp đồng này về để báo cáo với Trần Hạo Huân. Vậy nên cậu ta không ở lại đến tối để ăn mừng sự kiện hợp đồng được kí kết thành công.
Vào thời điểm đó Trần Hạo Phong cũng đang ở sân bay, hắn cũng không có ý định sẽ ở lại dự tiệc mà muốn về nhà với Phương Tú Âm càng sớm càng tốt.
Lúc Trần Hạo Dương đang chờ trợ lý làm thủ tục ở sân bay thì cậu ta thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc lướt qua người mình, cậu ta vừa quay lại thì người đó đã đi trước cách đó vài mét. Đột nhiên Trần Hạo Dương mở lớn mắt, cậu ta chỉ tay về một người đàn ông đứng gần đó không xa…
“Trần Hạo Phong? Người kia là Trần Hạo Phong à?”
Trợ lý của Trần Hạo Dương vừa ló đầu ra thì Trần Hạo Phong đã đi mất, hắn lên chuyến bay sớm hơn Trần Hạo Dương nửa tiếng. Mặc dù Trần Hạo Dương muốn đuổi theo để xác nhận nhưng không thể…
“Tôi chắc chắn người đó là anh ta!”
Nếu thật sự người đó là Trần Hạo Phong, vậy chẳng phải hắn hoàn toàn khoẻ mạnh hay sao? Nhưng rõ ràng Trần Hạo Phong là một tên tàn phế cơ mà? Hắn đã được các bác sĩ chuẩn đoán là tàn phế vĩnh viễn, không còn khả năng đi đứng được nữa.
Hay Trần Hạo Phong muốn đánh lừa tất cả mọi người nên đã cố tình che giấu tình hình sức khoẻ của mình, nhưng hắn làm vậy thì được lợi ích gì cơ chứ?
Trong đầu Trần Hạo Dương hiện ra rất nhiều nghi vấn xoay quanh chuyện này, cậu ta bắt buộc phải về Trần gia sớm nhất có thể, cậu ta phải bắt quả tang việc Trần Hạo Phong giả bộ bị liệt!
Lúc này Trần Hạo Phong đã lên máy bay, hắn cố tình để Trần Hạo Dương nhìn thấy mình, xem như là lời cảnh cáo dành cho cậu ta. Mặc dù Trần Hạo Dương có vẻ thông minh nhưng thực tế chỉ là một tên đại ngốc, nếu cậu ta muốn bắt quả tang hắn thì còn phải học thêm vài kiếp nữa…
Trần Hạo Phong xuống sân bay lúc sáu giờ tối, hắn nhanh chóng lái xe về nhà mình, rồi gọi điện cho Phương Tú Âm ra mở cửa sổ giúp hắn…
“Anh về rồi, em ra mau ra ngoài mở cửa sổ giúp anh với, tiện thể tìm cho anh một bộ đồ ăn ở nhà bình thường và một cái chăn thật dày…”
Phương Tú Âm gật đầu, cô vừa mở cửa sổ ra giúp Trần Hạo Phong liền đi tìm những thứ mà hắn vừa yêu cầu. Sau vài phút thì cuối cùng Trần Hạo Phong cũng keo vào trong được…
“Anh phải giả vờ bị ốm để Trần Hạo Dương không nghi ngờ mới được…”
Phương Tú Âm không ngờ Trần Hạo Phong lại suy nghĩ giống mình, đúng là con người khi ở chung với nhau quá lâu thì tính cách giống y hệt như nhau mà…
“Để em hoá trang giúp anh…”
Phương Tú Âm để Trần Hạo Phong ngồi xuống ghế, cô nhanh chóng tìm đồ trang điểm để giúp Trần Hạo Phong trở thành dáng vẻ tiều tuỵ một chút, lúc này trông hắn không khác gì những người ốm mấy ngày trời…
Trần Hạo Phong ngoan ngoãn ngồi yên để Phương Tú Âm giúp hắn hoá trang, đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, liền lên tiếng với cô…
“Vợ à! Anh có mang quà cho em đấy!”
Buổi lễ kí kết hợp đồng là một sự kiện quan trọng trong quá trình kinh doanh và hợp tác. Đây là thời điểm mà các bên thể hiện sự cam kết và đồng ý về các điều khoản và điều kiện của hợp đồng.
Buổi kí kết hợp đồng diễn ra trong một phòng họp chuyên nghiệp, được trang trí tỉ mỉ và chỉn chu. Có một chiếc bàn lớn được sắp xếp đặt ở giữa phòng, với các bên tham gia đứng xung quanh. Trên bàn được trang bị các bản sao của hợp đồng, bút ký và các tài liệu liên quan.
Trước khi bắt đầu buổi kí kết, yêu cầu cả hai bên đều phải xem kĩ các điều khoản của hợp đồng. Các bên đã xem xét và thảo luận về các điều khoản và điều kiện của hợp đồng trước đó, đảm bảo rằng mọi mặt hàng đã được thảo luận rõ ràng và được thống nhất.
Buổi kí kết bắt đầu bằng một cuộc phát biểu ngắn từ người đại diện của mỗi bên, giới thiệu về mục tiêu và lợi ích của việc kí kết hợp đồng này. Sau đó, đến lượt các bên kí kết hợp đồng, bắt đầu từ bên đầu tiên.
Vương Trạch Vinh đọc lần lượt các điều khoản và điều kiện của hợp đồng, đồng thời xác nhận rằng EJC đã hiểu và đồng ý với nội dung của hợp đồng. Sau đó, mỗi bên ký tên lên các bản sao của hợp đồng, chứng tỏ sự cam kết và chấp nhận các điều khoản đã thỏa thuận.
Khi tất cả các bên đã ký kết hợp đồng, buổi kí kết kết thúc bằng một lời chúc mừng từ các bên tham gia, thể hiện sự hy vọng và tin tưởng vào một hợp tác thành công và có lợi cho tất cả mọi người.
Lúc này Trần Hạo Dương cũng không ở lại đây làm gì, cậu ta muốn nhanh chóng mang hợp đồng này về để báo cáo với Trần Hạo Huân. Vậy nên cậu ta không ở lại đến tối để ăn mừng sự kiện hợp đồng được kí kết thành công.
Vào thời điểm đó Trần Hạo Phong cũng đang ở sân bay, hắn cũng không có ý định sẽ ở lại dự tiệc mà muốn về nhà với Phương Tú Âm càng sớm càng tốt.
Lúc Trần Hạo Dương đang chờ trợ lý làm thủ tục ở sân bay thì cậu ta thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc lướt qua người mình, cậu ta vừa quay lại thì người đó đã đi trước cách đó vài mét. Đột nhiên Trần Hạo Dương mở lớn mắt, cậu ta chỉ tay về một người đàn ông đứng gần đó không xa…
“Trần Hạo Phong? Người kia là Trần Hạo Phong à?”
Trợ lý của Trần Hạo Dương vừa ló đầu ra thì Trần Hạo Phong đã đi mất, hắn lên chuyến bay sớm hơn Trần Hạo Dương nửa tiếng. Mặc dù Trần Hạo Dương muốn đuổi theo để xác nhận nhưng không thể…
“Tôi chắc chắn người đó là anh ta!”
Nếu thật sự người đó là Trần Hạo Phong, vậy chẳng phải hắn hoàn toàn khoẻ mạnh hay sao? Nhưng rõ ràng Trần Hạo Phong là một tên tàn phế cơ mà? Hắn đã được các bác sĩ chuẩn đoán là tàn phế vĩnh viễn, không còn khả năng đi đứng được nữa.
Hay Trần Hạo Phong muốn đánh lừa tất cả mọi người nên đã cố tình che giấu tình hình sức khoẻ của mình, nhưng hắn làm vậy thì được lợi ích gì cơ chứ?
Trong đầu Trần Hạo Dương hiện ra rất nhiều nghi vấn xoay quanh chuyện này, cậu ta bắt buộc phải về Trần gia sớm nhất có thể, cậu ta phải bắt quả tang việc Trần Hạo Phong giả bộ bị liệt!
Lúc này Trần Hạo Phong đã lên máy bay, hắn cố tình để Trần Hạo Dương nhìn thấy mình, xem như là lời cảnh cáo dành cho cậu ta. Mặc dù Trần Hạo Dương có vẻ thông minh nhưng thực tế chỉ là một tên đại ngốc, nếu cậu ta muốn bắt quả tang hắn thì còn phải học thêm vài kiếp nữa…
Trần Hạo Phong xuống sân bay lúc sáu giờ tối, hắn nhanh chóng lái xe về nhà mình, rồi gọi điện cho Phương Tú Âm ra mở cửa sổ giúp hắn…
“Anh về rồi, em ra mau ra ngoài mở cửa sổ giúp anh với, tiện thể tìm cho anh một bộ đồ ăn ở nhà bình thường và một cái chăn thật dày…”
Phương Tú Âm gật đầu, cô vừa mở cửa sổ ra giúp Trần Hạo Phong liền đi tìm những thứ mà hắn vừa yêu cầu. Sau vài phút thì cuối cùng Trần Hạo Phong cũng keo vào trong được…
“Anh phải giả vờ bị ốm để Trần Hạo Dương không nghi ngờ mới được…”
Phương Tú Âm không ngờ Trần Hạo Phong lại suy nghĩ giống mình, đúng là con người khi ở chung với nhau quá lâu thì tính cách giống y hệt như nhau mà…
“Để em hoá trang giúp anh…”
Phương Tú Âm để Trần Hạo Phong ngồi xuống ghế, cô nhanh chóng tìm đồ trang điểm để giúp Trần Hạo Phong trở thành dáng vẻ tiều tuỵ một chút, lúc này trông hắn không khác gì những người ốm mấy ngày trời…
Trần Hạo Phong ngoan ngoãn ngồi yên để Phương Tú Âm giúp hắn hoá trang, đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, liền lên tiếng với cô…
“Vợ à! Anh có mang quà cho em đấy!”
/44
|