Trần Hạo Phong đợi Trần Hạo Dương đi khỏi liền đứng bật dậy ôm lấy Phương Tú Âm, lúc này hắn mới thật sự cảm thấy thoải mái…
“Anh nhớ em quá vợ ơi, em không biết anh đã vất vả như thế nào đâu, mấy ngày qua anh bận bịu công ciệc đến mức không ngủ được luôn…”
Nếu Vương Trạch Vinh xuất hiện ở đây thì chắc chắn cậu đã cho Trần Hạo Phong no đòn. Rõ ràng hắn ăn no ngủ kĩ, bản chất thông minh mưu mẹo sẵn có nên không cần phải suy nghĩ quá nhiều kế sách để đối phó với Trần Hạo Dương. Thậm chí hắn còn rảnh rỗu đến nỗi cố tình để lộ bản thân ở sân bay, khiến cho Trần Hạo Dương cảm thấy hoang mang lo sợ.
Ấy vậy mà bây giờ gặp được Phương Tú Âm thì Trần Hạo Phong lại than thở rằng hắn mệt, hắn muốn được cô chiều chuộng…
“Nhanh lên, khen chồng của em giỏi đi, mau khen anh vài câu đi…!”
Phương Tú Âm thật sự hết cách của Trần Hạo Phong, cô nhẹ nhàng xoa đầu anh, sau đó cúi xuống hôn lên trán anh một cái…
“Chồng của em giỏi nhất, sau này anh đừng làm những trò mạo hiểm như thế này nữa nhé!”
Trần Hạo Phong ngoan ngoãn gật đầu, hắn chợt nhớ ra gì đó liền tiến đến chỗ vali, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh vô cùng sang trọng…
“Anh có mua quà cho em, anh chắc chắn em sẽ thích món quà này…”
Trần Hạo Phong nói một câu khẳng định chứ không phải hy vọng Phương Tú Âm sẽ thích món quà mà hắn tặng. Bởi vì lúc trước hắn từng nghe Phương Tú Âm thần tượng mẹ của hắn, chắc chắn cô cũng sẽ tìm hiểu những món trang sức mà mẹ hắn từng thiết kế, vậy nên hắn đã mang về cho cô thiết kế nổi bật nhất của bà…
“Đây là Luminous Elegance, bộ trang sức được thiết kế ra với mục đích trưng bày, đại diện cho sự sang trọng mà tập đoàn EJC mang lại…”
Phương Tú Âm bất ngờ đến mức không nói lên lời, cô không bao giờ tin được bản thân được nhìn thấy Luminous Elegance ở ngoài đời thật chứ đừng nói đến chuyện được sở hữu nó. Mặc dù cô thích Trần Hạo Phong tặng quà cho mình, nhưng món quà này thật sự ngoài sức tưởng tượng của cô…
“Luminous Elegance” có ý nghĩa là “Sự thanh lịch rực rỡ”. “Luminous” có nghĩa là sáng chói, tỏa sáng, trong khi “Elegance” có nghĩa là sự tinh tế, thanh lịch. Khi kết hợp lại, tên này mang ý nghĩa về sự thanh lịch và sự rực rỡ của bộ trang sức. Nó ám chỉ đến sự tỏa sáng và quyến rũ của trang sức, mang lại một cảm giác sang trọng và đẳng cấp.
Trần Hạo Phong thấy Phương Tú Âm bần thần đứng yên một chỗ, hắn liền nắm lấy tay cô rồi đặt bộ trang sức vào…
“Quà của em…”
Phương Tú Âm đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Hạo Phong, cô hiểu hắn lấy thứ này ở đâu ra, chẳng lẽ hắn đột nhập vào EJC rồi mang về cho cô sao?
“Anh lấy thứ này ở đâu ra vậy? Thật ra em chỉ cần một món quà nhỏ thôi, ví dụ như một hộp socola là được, anh mau đem thứ này trả lại cho tập đoàn EJC đi, kẻo họ biết anh ăn cắp rồi tống anh vào tù đấy!”
Trần Hạo Phong không hiểu tại sao Phương Tú Âm lại có suy nghĩ kì lạ như vậy, hắn nhanh chóng lên tiếng giải thích để tránh cho cô hiểu lầm…
“Anh lấy của mẹ anh để tặng cho vợ anh mà, sao em lại bảo anh ăn cắp được?”
Phương Tú Âm lại một lần nữa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trần Hạo Phong, cô có nghe nhầm cái gì không vậy? Cái gì mà lấy của mẹ anh để tặng cho vợ anh cơ?
“Anh nói gì vậy? Ai là mẹ của anh cơ?”
Hình như Trần Hạo Phong chưa nói cho Phương Tú Âm biết mẹ của hắn là tổng giám đốc của tập đoàn EJC thì phải, vậy bây giờ hắn nói chắc cũng không quá muộn đâu nhỉ?
“Trước đây mẹ của anh là tổng giám đốc của tập đoàn EJC khiêm giám đốc sáng tạo, em bảo em thần tượng bà ấy mà, vậy nên anh mang trang sức của bà ấy về tặng cho em, sau này em thích gì thì cứ bảo anh, anh sẽ mang hết về cho em…”
Phương Tú Âm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Hạo Phong, cô đưa tay lên trán anh rồi đưa tay còn lại lên trán mình để xem người bị ốm là ai, nhưng nhiệt độ của hai người là như nhau. Vậy những lời mà Trần Hạo Phong vừa nói chẳng lẽ là thật?
“Rốt cuộc anh là ai vậy hả? Sao em chẳng biết gì về anh thế!”
Phương Tú Âm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trần Hạo Phong liền thấy vừa bực vừa thương, nhưng cô lại không nỡ giận dỗi con trai của thần tượng mình, nói đúng hơn thì cô chính là con dâu của bà…
“Ôi chồng yêu của em, lại đây để em hôn một cái…”
Trần Hạo Phong vẫy đuôi nhiệt tình liền chạy đến bên cạnh Phương Tú Âm, hắn biết cô đang vui vẻ nên cố tình đòi hỏi…
“Hôn môi đi, hôn anh hai cái nhé!”
Phương Tú Âm vui đến mức sắp khóc, cô chạm lên gương mặt của Trần Hạo Phong liền hôn môi anh, hôn hết cái này đến cái khác…
“Chồng yêu của em, nếu em biết anh là con của bà ấy thì không cần ép em cũng tự nguyện kết hôn với anh, nghĩ lại mà thấy hối hận quá…”
Đột nhiên Trần Hạo Phong cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn, nhưng hắn được Phương Tú Âm hôn mấy cái riết cũng mê muội luôn rồi…
“Anh nhớ em quá vợ ơi, em không biết anh đã vất vả như thế nào đâu, mấy ngày qua anh bận bịu công ciệc đến mức không ngủ được luôn…”
Nếu Vương Trạch Vinh xuất hiện ở đây thì chắc chắn cậu đã cho Trần Hạo Phong no đòn. Rõ ràng hắn ăn no ngủ kĩ, bản chất thông minh mưu mẹo sẵn có nên không cần phải suy nghĩ quá nhiều kế sách để đối phó với Trần Hạo Dương. Thậm chí hắn còn rảnh rỗu đến nỗi cố tình để lộ bản thân ở sân bay, khiến cho Trần Hạo Dương cảm thấy hoang mang lo sợ.
Ấy vậy mà bây giờ gặp được Phương Tú Âm thì Trần Hạo Phong lại than thở rằng hắn mệt, hắn muốn được cô chiều chuộng…
“Nhanh lên, khen chồng của em giỏi đi, mau khen anh vài câu đi…!”
Phương Tú Âm thật sự hết cách của Trần Hạo Phong, cô nhẹ nhàng xoa đầu anh, sau đó cúi xuống hôn lên trán anh một cái…
“Chồng của em giỏi nhất, sau này anh đừng làm những trò mạo hiểm như thế này nữa nhé!”
Trần Hạo Phong ngoan ngoãn gật đầu, hắn chợt nhớ ra gì đó liền tiến đến chỗ vali, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh vô cùng sang trọng…
“Anh có mua quà cho em, anh chắc chắn em sẽ thích món quà này…”
Trần Hạo Phong nói một câu khẳng định chứ không phải hy vọng Phương Tú Âm sẽ thích món quà mà hắn tặng. Bởi vì lúc trước hắn từng nghe Phương Tú Âm thần tượng mẹ của hắn, chắc chắn cô cũng sẽ tìm hiểu những món trang sức mà mẹ hắn từng thiết kế, vậy nên hắn đã mang về cho cô thiết kế nổi bật nhất của bà…
“Đây là Luminous Elegance, bộ trang sức được thiết kế ra với mục đích trưng bày, đại diện cho sự sang trọng mà tập đoàn EJC mang lại…”
Phương Tú Âm bất ngờ đến mức không nói lên lời, cô không bao giờ tin được bản thân được nhìn thấy Luminous Elegance ở ngoài đời thật chứ đừng nói đến chuyện được sở hữu nó. Mặc dù cô thích Trần Hạo Phong tặng quà cho mình, nhưng món quà này thật sự ngoài sức tưởng tượng của cô…
“Luminous Elegance” có ý nghĩa là “Sự thanh lịch rực rỡ”. “Luminous” có nghĩa là sáng chói, tỏa sáng, trong khi “Elegance” có nghĩa là sự tinh tế, thanh lịch. Khi kết hợp lại, tên này mang ý nghĩa về sự thanh lịch và sự rực rỡ của bộ trang sức. Nó ám chỉ đến sự tỏa sáng và quyến rũ của trang sức, mang lại một cảm giác sang trọng và đẳng cấp.
Trần Hạo Phong thấy Phương Tú Âm bần thần đứng yên một chỗ, hắn liền nắm lấy tay cô rồi đặt bộ trang sức vào…
“Quà của em…”
Phương Tú Âm đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Hạo Phong, cô hiểu hắn lấy thứ này ở đâu ra, chẳng lẽ hắn đột nhập vào EJC rồi mang về cho cô sao?
“Anh lấy thứ này ở đâu ra vậy? Thật ra em chỉ cần một món quà nhỏ thôi, ví dụ như một hộp socola là được, anh mau đem thứ này trả lại cho tập đoàn EJC đi, kẻo họ biết anh ăn cắp rồi tống anh vào tù đấy!”
Trần Hạo Phong không hiểu tại sao Phương Tú Âm lại có suy nghĩ kì lạ như vậy, hắn nhanh chóng lên tiếng giải thích để tránh cho cô hiểu lầm…
“Anh lấy của mẹ anh để tặng cho vợ anh mà, sao em lại bảo anh ăn cắp được?”
Phương Tú Âm lại một lần nữa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trần Hạo Phong, cô có nghe nhầm cái gì không vậy? Cái gì mà lấy của mẹ anh để tặng cho vợ anh cơ?
“Anh nói gì vậy? Ai là mẹ của anh cơ?”
Hình như Trần Hạo Phong chưa nói cho Phương Tú Âm biết mẹ của hắn là tổng giám đốc của tập đoàn EJC thì phải, vậy bây giờ hắn nói chắc cũng không quá muộn đâu nhỉ?
“Trước đây mẹ của anh là tổng giám đốc của tập đoàn EJC khiêm giám đốc sáng tạo, em bảo em thần tượng bà ấy mà, vậy nên anh mang trang sức của bà ấy về tặng cho em, sau này em thích gì thì cứ bảo anh, anh sẽ mang hết về cho em…”
Phương Tú Âm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Hạo Phong, cô đưa tay lên trán anh rồi đưa tay còn lại lên trán mình để xem người bị ốm là ai, nhưng nhiệt độ của hai người là như nhau. Vậy những lời mà Trần Hạo Phong vừa nói chẳng lẽ là thật?
“Rốt cuộc anh là ai vậy hả? Sao em chẳng biết gì về anh thế!”
Phương Tú Âm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trần Hạo Phong liền thấy vừa bực vừa thương, nhưng cô lại không nỡ giận dỗi con trai của thần tượng mình, nói đúng hơn thì cô chính là con dâu của bà…
“Ôi chồng yêu của em, lại đây để em hôn một cái…”
Trần Hạo Phong vẫy đuôi nhiệt tình liền chạy đến bên cạnh Phương Tú Âm, hắn biết cô đang vui vẻ nên cố tình đòi hỏi…
“Hôn môi đi, hôn anh hai cái nhé!”
Phương Tú Âm vui đến mức sắp khóc, cô chạm lên gương mặt của Trần Hạo Phong liền hôn môi anh, hôn hết cái này đến cái khác…
“Chồng yêu của em, nếu em biết anh là con của bà ấy thì không cần ép em cũng tự nguyện kết hôn với anh, nghĩ lại mà thấy hối hận quá…”
Đột nhiên Trần Hạo Phong cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn, nhưng hắn được Phương Tú Âm hôn mấy cái riết cũng mê muội luôn rồi…
/44
|