Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 12 - Người Thử Dược (1)

/136


Vì hôm qua lăn lộn đến hơn nửa đêm, ngày hôm sau Tần Dục thức dậy hơi muộn. Khi hắn vừa tỉnh lại liền nhìn thấy thê tử mới cưới đầu bù tóc rối đang ngồi ở bên cạnh giường nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

Có phải đói bụng rồi không? Tần Dục cười hỏi. Hắn cũng không trông cậy thê tử mình sẽ trả lời, mà quả thật Lục Di Ninh cũng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn.

Nhìn ánh mắt của nàng, Tần Dục lại không khỏi giật mình. Bây giờ hắn đã hiểu, vì sao những người làm cha làm mẹ đều vô thức chiều chuộng con cái của họ như vậy.... Nếu Lục Di Ninh cũng dùng bộ dáng này cầu xin hắn cái gì, chắc chắn hắn cũng sẽ không nỡ lòng cự tuyệt.

Đưa tay rung chuông ở đầu giường, Tần Dục gọi người tiến vào hầu hạ mình và Lục Di Ninh rửa mặt thay quần áo, lại cho người bưng cháo lên.

Thọ Hỉ cũng dẫn theo người nối gót đi vào, hai thái giám giúp Tần Dục mặc quần áo, hai phụ nhân hôm qua đi giúp Lục Di Ninh rửa mặt chải đầu.

Tần Dục mới vừa mặc xong áo ngoài, bên cạnh lại bất ngờ truyền đến tiếng đồ sứ vỡ vụn. Hắn quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Lục Di Ninh đang trốn vào góc giường lớn, còn ném cái gối sứ vào hai phụ nhân nọ...... Nhưng vì tay nàng không có sức lực, nên gối sứ không trúng hai phụ nhân kia, mà rơi trên mặt đất vỡ thành nhiều mảnh.

Hai phụ nhân đứng bên cạnh, bị hành động của Lục Di Ninh làm cho hoảng sợ, lại lo lắng Tần Dục trách các nàng làm việc không chu đáo, nên lập tức cùng nhau quỳ xuống trước mặt Tần Dục: Vương gia thứ tội.

Các ngươi đi ra ngoài trước đi. Tần Dục nói, bộ dáng hiện tại của Lục Di Ninh hắn rất quen thuộc. Đời trước, Vương phi của hắn chính là cái dạng này, chỉ cho hắn và Thọ Hỉ đưa thức ăn tới, nhưng nàng cũng không có ác ý với người khác, chỉ là không cho bọn họ tới gần nàng mà thôi.

Nhưng rõ ràng hôm qua nàng không có cự tuyệt hai phụ nhân này giúp nàng rửa mặt mà...... Trong lòng Tần Dục dâng lên nỗi nghi hoặc, đột nhiên lại nghĩ tới tới một chuyện, đó là hôm qua thân thể của Lục Di Ninh cực kỳ suy yếu, ngay cả đứng còn không vững.

Lúc ấy nàng không có cự tuyệt hai phụ nhân kia, hay nói đúng hơn là không có sức lực để cự tuyệt.

Di Ninh, lại đây. Tần Dục gọi Lục Di Ninh.

Ánh mắt Lục Di Ninh nhìn hắn vẫn thân thiết như cũ, nhưng ngay sau đó lại đề phòng mà liếc mắt nhìn Thọ Hỉ bên cạnh Tần Dục một cái.

Hiện giờ thời tiết không quá lạnh, sau khi Tần Dục mặc một cái áo ngoài vào thì cũng không cần phải mặc thêm xiêm y nữa, cho nên hắn liền bảo Thọ Hỉ tránh ra, sau đó vươn tay với Lục Di Ninh: Di Ninh, lại đây.

Lục Di Ninh cúi đầu nhìn tay mình một lúc, cuối cùng nàng đặt tay mình vào tay Tần Dục.

Nàng còn chưa kịp chải đầu, chỉ mặc một cái trung y, rất khó coi...... Tần Dục liền sai Thọ Hỉ lấy quần áo lại, muốn đích thân mặc vào cho nàng.

Nhưng mà...... Xiêm y của nữ tử quá mức rườm rà, Tần Dục không thể đứng lên, còn Lục Di Ninh lại ngây ngốc, vì vậy qua một hồi lâu, hắn cũng không thể giúp Lục Di Ninh mặc xong quần áo, nhưng nếu để hai phụ nhân kia vào hỗ trợ, Lục Di Ninh lại không cho người ta tới gần......

Lấy một cái xiêm y của ta lại đây. Tần Dục buông váy trên tay xuống, nói với Thọ Hỉ.

Thường phục của Tần Dục đa số đều có màu xanh lá, tuy rằng chất liệu rất tốt nhưng kiểu dáng đơn giản, cho dù có mặc cho người khác cũng sẽ không phạm húy. Hắn mặc quần áo của mình cho Lục Di Ninh, cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi cho nàng.

Trên mặt Lục Di Ninh không có biểu cảm gì, có vẻ hơi ngốc, nhưng sau khi nhìn quần áo của mình, hai mắt nàng càng sáng hơn, rõ ràng là nàng đang rất vui vẻ.

Thấy nàng như vậy, Tần Dục không khỏi có loại cảm giác thành tựu, cuối cùng lại buộc cho Lục Di Ninh một kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản.

Khi hắn buộc tóc cho Lục Di Ninh, nàng ngồi xổm bên cạnh xe lăn của hắn không nhúc nhích, mặc dù bị hắn xoã tóc ra cũng không nhíu mày, chờ hắn làm xong, nàng hất hất tóc, một đôi mắt liên tục chớp chớp, dường như rất vui vẻ.

Đương nhiên, điều khiến nàng vui mừng nhất là lúc được ăn.

Sáng sớm, phòng bếp cũng đã nấu cháo xong. Cháo là dùng nước hầm gà để nấu, bỏ thêm cải trắng cắt thành sợi mỏng, nước canh còn nóng, rất thích hợp để Lục Di Ninh ăn.

Vừa thấy thức ăn, Lục Di Ninh liền nhào tới, ngay cả cái muỗng cũng không cầm. Tần Dục bưng cháo lên, từ từ đút cho nàng ăn giống tối hôm qua......

Hắn chỉ đút cho Lục Di Ninh ăn hai lần, cũng đã vô tình quen với hành động này, nhìn Lục Di Ninh ăn ngon lành, tâm trạng của hắn cũng tốt hơn.

Đút Lục Di Ninh ăn xong, thấy nàng vẫn không cho người khác đến gần mà tiếp tục quấn lấy hắn, Tần Dục liền gọi Thọ Hỉ đem công văn mà hắn cần xử lý tới, từ từ phê duyệt.

Đã qua nhiều năm, có nhiều chuyện và nhiều người hắn đều không còn nhớ rõ nữa. Nhưng mấy ngày nay làm quen lại, nên rất nhanh hắn đã thành thạo. Hiện tại xem như hắn đã bốn mươi tuổi, tất nhiên sẽ xuất sắc hơn khi hắn hai mươi. Thậm chí bởi vì có khả năng tiên tri, hắn càng rõ ràng hơn mình phải làm cái gì và nên làm như thế nào.

Tốc độ xử lý sự vụ (*) của Tần Dục rất nhanh, cũng rất chuyên tâm, trong lúc đang làm việc, hắn định nghỉ giải lao một chút. Khi quay qua mới phát hiện, thê tử của hắn vẫn nhìn hắn chằm chằm từ nãy đến giờ, nhưng nàng rất yên tĩnh, không hề quấy rầy đến hắn.

(*) Việc quản lý hành chính.

Đói bụng không? Tần Dục cười hỏi, hiện tại Lục Di Ninh cần phải dưỡng lại dạ dày, một lần ăn cũng không thể ăn quá nhiều, nhưng chia ra ăn nhiều lần trong ngày thì không sao.

Lục Di Ninh đưa ánh mắt mờ mịt qua nhìn hắn.

Tần Dục gọi Thọ Hỉ đem một chén cháo tới, từ từ đút cho Lục Di Ninh.

Vốn dĩ ngày thứ hai sau đại hôn, theo lý thì hắn phải dẫn thê tử mới cưới tiến cung thỉnh an, nhưng trong khoảng thời gian này hắn không muốn những người trong cung làm hắn mất hứng, nên sai người vào cung bẩm báo một tiếng, nói là thân thể hắn không khoẻ, không thể vào cung.

Vĩnh Thành Đế vốn không có hứng thú đi quản mấy chuyện này, tất nhiên sẽ đồng ý, mà trong lòng Triệu Hoàng hậu không muốn nhìn thấy Lục Di Ninh, nên cũng đồng ý, thế cho nên mấy ngày này Tần Dục rất nhàn rỗi.

Xử lý xong sự vụ, lại ăn điểm tâm mà Thọ Hỉ chuẩn bị. Đã không còn chuyện gì để làm, Tần Dục dẫn theo Lục Di Ninh lên giường nghỉ trưa.

Tối hôm qua cả người nàng đều mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay tinh thần nàng đã đỡ hơn một chút, nên nàng không muốn ngủ nhanh như vậy. Nàng ôm chăn nhìn tới nhìn lui, hai mắt mở to tròn xoe, qua nửa canh giờ sau rốt cuộc nàng mới đi vào giấc ngủ. Chờ khi nàng ngủ rồi, Tần Dục cũng vừa lúc đi vào mộng đẹp.

Thời điểm Tần Dục mới vừa trọng sinh, hắn gặp không ít ác mộng, nhưng mấy ngày nay đã khá hơn nhiều. Chỉ là hôm nay, hắn lại mơ thấy ác mộng đó.

Hắn chắn trước người phụ hoàng và những đệ đệ để bảo vệ, chờ sau khi đã diệt trừ hết đám thích khách, bất ngờ phía sau có một lực đẩy mạnh mẽ truyền đến, làm hắn không đứng vững được mà ngã tới phía trước...... Trước khi ngã xuống từ xe ngựa, hắn nhìn thoáng qua phía sau, đúng lúc thấy gương mặt non nớt của Tần Diệu sâu kín che giấu vẻ khoái trá.

Nặng nề mà ngã trên mặt đất, toàn thân hắn giống như bình sứ vỡ tan. Đúng lúc này, một con ngựa bị kinh ngạc, dẫm lên chân hắn một cái.

Đột nhiên Tần Dục bừng tỉnh, liền phát hiện trên người mình nặng hơn bình thường, giống như bị thứ gì đó đè lên. Hắn hít sâu một hơi, mới phát hiện người đè lên ngực mình là Lục Di Ninh.

Đứa nhỏ này lại lăn qua đè lên ngực mình...... Tần Dục bật cười, vừa định ôm Lục Di Ninh đặt xuống khỏi người liền phát hiện thần sắc trên mặt Lục Di Ninh bất thường.

Vẻ mặt nàng thống khổ, ôm lấy hắn thật chặt rồi phát ra tiếng Ô ô , giống như đang rất đau đớn...... Nàng lại bị bệnh sao?

----------

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ giải thích tình huống của nữ chính~

/136

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status