Hoàng Uyển từ chức.
Trong văn phòng, chuyện bát quái về cô ta phiên bản gì cũng có, có người nói cô ta nói dối việc mang thai, có người nói cô ta đúng theo ý nguyện có thể mang con tiến vào Côn gia, cũng có người nói cô ta bị Côn nhị thiếu mang đến bệnh viện phá thai...Mọi chuyện xôn xao, nhiệt độ của đề tài này hồi lâu cũng không giảm.
Đến việc tiểu tam...Người khác không rõ ràng lắm, Tô Yểu lại biết. Tôn Giai Nhụy bị Hoàng Uyển nháo làm thanh danh vô cùng xấu, làm liên hôn hai nhà Tôn Lương thất bại, vì tránh đầu sóng ngọn gió, cô ta bị người nhà đưa ra nước ngoài, trong thời gian ngắn có thể sẽ không trở lại.
"Nghiêm trọng như vậy?" Tô Yểu không nghĩ tới Hoàng Uyển có thể nháo đến mức này. Nhưng nghĩ lại cũng thấy có dấu vết để lại, Hoàng Uyển cá tính cường ngạnh, thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, bức cô ta nóng nảy thật đúng là việc gì cũng có thể làm được. Vạn sự không có tuyệt đối.
"Đều là chính cô ta làm." Lương Sở Uyên nói.
Tô Yểu im lặng, nghĩ thầm tất cả những việc này không khỏi quá mức trùng hợp. Nhưng mà loại ý niệm này chỉ hiện lên trong một cái chớp mắt đã bị dập tắt, cô không muốn nghĩ nhiều, bỏ qua việc trùng hợp hay không trùng hợp sang một bên, mối quan hệ hỗn loạn của ba người kia bị phát hiện cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lương Sở Uyên nhìn cô phát ngốc, sờ sờ bụng nhỏ của cô, "Hôm nay thoải mái hơn chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi."
Hoàng Uyển từ chức, công ty tạm thời chưa tìm được người thay thế vị trí của cô ta, Tô Yểu bận làm việc, chờ đến khi phản ứng lại, kinh nguyệt của cô đã chậm một tuần.
Cái hiện tượng này có rất nhiều khả năng, cô không dám đi kiểm tra, cũng không dám để cho Lương Sở Uyên biết, trong lòng vừa trốn tránh lại vừa chờ mong, sợ hy vọng lại thất vọng, càng sợ trong bụng thật sự có thêm một tiểu sinh mệnh. Thấp thỏm hai ngày, dậy sớm vào WC phát hiện vết máu, cô lại nhất thời buồn bã, trong lòng thực hụt hẫng...Hóa ra cô vẫn luôn mong chờ một sinh mệnh nhỏ đến. Nhưng loại cảm xúc tiêu cực này không duy trì bao lâu, bởi vì đau bụng kinh quá mức hành hạ người, cô đau đến mức không thể đi làm, chỉ có thể xin nghỉ ở nhà nằm, nhìn theo Lương Sở Uyên ra cửa đi làm--
Đúng vậy, đi làm.
Chuyện Lương Sở Uyên có thể nói chuyện đã không còn là bí mật. Khoảng thời gian trước anh về nhà cũ một chuyến, người chân chính cầm quyền Lương gia ở bên kia, lão gia tử muốn anh trở về công ty làm, anh không thể đối đãi có lệ như với Lương phụ, cũng chỉ có thể đáp ứng.
Lúc trước tuy rằng anh là người câm, nhưng những cái cần học cũng đều đã học, chỉ xem anh có nguyện ý đi làm hay không. Chân chính làm anh đồng ý chuyện này, còn phải kể đến đoạn đối thoại với Lương Sở Thương kia.
"Về công ty giúp anh. Anh vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên được nghỉ ngơi chút đi."
Lương Sở Uyên cười như không cười: "Không sợ em mưu quyền soán vị sao?"
Câu chế nhạo này đều không phải là tin đồn vô căn cứ, người ngoài biết anh trở về, chỉ một thoáng lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đều cho rằng Ôn Thành sắp diễn ra một hồi tinh phong huyết vũ.
Đương nhiên, sợ là bọn họ phải thất vọng.
"Em nếu muốn, anh lập tức hai tay dâng lên, vừa lúc anh có thể thả lỏng nghỉ ngơi." Thấy anh vẫn lười biếng, ánh mắt Lương Sở Thương vừa động, như là bắt được mệnh môn của anh, "Em nghĩ đến Tô Yểu đi."
"Ân?"
"Tuy nói bây giờ cổ quyền trong tay em cũng không thiếu, nhưng những cái đó đều là trên giấy tờ, người bên ngoài nghe vào tai cũng không tin tưởng. Nhưng chỉ cần em trở về, là có thể làm những người nghị luận về Tô Yểu đó câm miệng, sao lại không làm chứ? Sở Uyên, em phải biết rằng, cảm giác an toàn không phải chỉ cần mở miệng ra là có thể mang đến, đường còn dài, em phải tiến về phía trước."
Lương Sở Uyên nhăn mày một chút, nói: "Anh có phải cho rằng em được bảo hộ quá tốt nên cái gì cũng không hiểu?" Anh cười cười, "Những cái này em đều biết, yên tâm."
Mở miệng nói chuyện là bước đầu tiên, vì chính là không để Tô Yểu bị ủy khuất, để cô không cần ở trước mặt người khác bị chế nhạo, để cô không phải thừa nhận áp lực mà gia đình mang đến. Nhưng cũng chỉ là bước đầu tiên, sau đó, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đứng vững gót chân, cho Tô Yểu cảm giác an toàn cao nhất, đây là mục đích của anh.
Lương Sở Thương nghe xong sửng sốt, lại cười không nổi.
Này nơi nào là bị bảo hộ đến quá tốt? Rõ ràng là từ trước đến giờ trải qua quá nhiều việc sốt ruột.
Tất cả bây giờ chẳng qua chỉ là bồi thường thôi.
...
Sau khi cùng Lương Sở Uyên đi đăng ký, mỗi khi Mộc Vi gọi điện, Tô Yểu đều sẽ hãi hùng khiếp vía một hồi. Hai ngày một lần trò chuyện đúng hạn đến, cô thấy tiếng nước không ngừng trong phòng tắm, nghe máy.
"Mẹ."
Mộc Vi đi thẳng vào vấn đề: "Con cùng chàng trai đưa khăn quàng cổ thế nào rồi?"
Chàng trai khăn quàng cổ đã trở thành đại danh từ Mộc Vi dùng cho Lương Sở Uyên, Tô Yểu muốn sửa lại cho đúng cũng vô dụng. Cô hàm hồ nói: "Vẫn như vậy thôi ạ..."
"Con lại có lệ với mẹ!"
"Oan uổng quá!" Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, Tô Yểu theo đó mà nói nhỏ, "Gần đây cảm tình của bọn con khá tốt... Rất ổn định, mẹ không cần lo lắng."
Mộc Vi cười lạnh: "Con cảm thấy mẹ lo lắng chính là cái này sao? Qua mấy ngày không phải là sinh nhật hai mươi tám tuổi của con sao, dẫn người về một chuyến đi."
Cái hay không nói, nói cái dở.
Tô Yểu mếu máo, "Con đây hỏi anh ấy một chút."
Có tin chính xác, Mộc Vi mới cảm thấy mỹ mãn mà ngắt điện thoại.
Dường như hẹn trước thời gian, trò chuyện vừa kết thúc, Lương Sở Uyên liền từ trong phòng tắm đi ra.
Cái gì cũng không có mặc.
Trừ bỏ đầu tóc ướt át, trên người hoàn toàn khô mát.
Đầu quả tim Tô Yểu run lên, đem điện thoại ném sang một bên, quyết định làm chính sự trước, hỏi chuyện sau. Cô nhảy xuống giường, nhào qua, ôm lấy người đàn ông từ phía sau, hai tay không an phận mà vuốt ve ngực anh, môi dán lên sống lưng anh, "Chàng là công tử nhà ai? Sao lại tuấn tú như vậy?"
Lương Sở Uyên bật cười, cũng không quay đầu lại, "Vậy nàng lại là tiểu thư nhà ai? Sao lại chủ động như vậy?"
Tô Yểu mặt mày cong cong, dùng lực một cái, hai chân quấn lên eo anh, há miệng liền cắn lên lỗ tai ửng hồng của anh.
"Ai nói ta là người a?"
"Ta là hồ ly tinh."
"Chuyên môn lại đây ăn chàng!"
Trong văn phòng, chuyện bát quái về cô ta phiên bản gì cũng có, có người nói cô ta nói dối việc mang thai, có người nói cô ta đúng theo ý nguyện có thể mang con tiến vào Côn gia, cũng có người nói cô ta bị Côn nhị thiếu mang đến bệnh viện phá thai...Mọi chuyện xôn xao, nhiệt độ của đề tài này hồi lâu cũng không giảm.
Đến việc tiểu tam...Người khác không rõ ràng lắm, Tô Yểu lại biết. Tôn Giai Nhụy bị Hoàng Uyển nháo làm thanh danh vô cùng xấu, làm liên hôn hai nhà Tôn Lương thất bại, vì tránh đầu sóng ngọn gió, cô ta bị người nhà đưa ra nước ngoài, trong thời gian ngắn có thể sẽ không trở lại.
"Nghiêm trọng như vậy?" Tô Yểu không nghĩ tới Hoàng Uyển có thể nháo đến mức này. Nhưng nghĩ lại cũng thấy có dấu vết để lại, Hoàng Uyển cá tính cường ngạnh, thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, bức cô ta nóng nảy thật đúng là việc gì cũng có thể làm được. Vạn sự không có tuyệt đối.
"Đều là chính cô ta làm." Lương Sở Uyên nói.
Tô Yểu im lặng, nghĩ thầm tất cả những việc này không khỏi quá mức trùng hợp. Nhưng mà loại ý niệm này chỉ hiện lên trong một cái chớp mắt đã bị dập tắt, cô không muốn nghĩ nhiều, bỏ qua việc trùng hợp hay không trùng hợp sang một bên, mối quan hệ hỗn loạn của ba người kia bị phát hiện cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lương Sở Uyên nhìn cô phát ngốc, sờ sờ bụng nhỏ của cô, "Hôm nay thoải mái hơn chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi."
Hoàng Uyển từ chức, công ty tạm thời chưa tìm được người thay thế vị trí của cô ta, Tô Yểu bận làm việc, chờ đến khi phản ứng lại, kinh nguyệt của cô đã chậm một tuần.
Cái hiện tượng này có rất nhiều khả năng, cô không dám đi kiểm tra, cũng không dám để cho Lương Sở Uyên biết, trong lòng vừa trốn tránh lại vừa chờ mong, sợ hy vọng lại thất vọng, càng sợ trong bụng thật sự có thêm một tiểu sinh mệnh. Thấp thỏm hai ngày, dậy sớm vào WC phát hiện vết máu, cô lại nhất thời buồn bã, trong lòng thực hụt hẫng...Hóa ra cô vẫn luôn mong chờ một sinh mệnh nhỏ đến. Nhưng loại cảm xúc tiêu cực này không duy trì bao lâu, bởi vì đau bụng kinh quá mức hành hạ người, cô đau đến mức không thể đi làm, chỉ có thể xin nghỉ ở nhà nằm, nhìn theo Lương Sở Uyên ra cửa đi làm--
Đúng vậy, đi làm.
Chuyện Lương Sở Uyên có thể nói chuyện đã không còn là bí mật. Khoảng thời gian trước anh về nhà cũ một chuyến, người chân chính cầm quyền Lương gia ở bên kia, lão gia tử muốn anh trở về công ty làm, anh không thể đối đãi có lệ như với Lương phụ, cũng chỉ có thể đáp ứng.
Lúc trước tuy rằng anh là người câm, nhưng những cái cần học cũng đều đã học, chỉ xem anh có nguyện ý đi làm hay không. Chân chính làm anh đồng ý chuyện này, còn phải kể đến đoạn đối thoại với Lương Sở Thương kia.
"Về công ty giúp anh. Anh vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên được nghỉ ngơi chút đi."
Lương Sở Uyên cười như không cười: "Không sợ em mưu quyền soán vị sao?"
Câu chế nhạo này đều không phải là tin đồn vô căn cứ, người ngoài biết anh trở về, chỉ một thoáng lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đều cho rằng Ôn Thành sắp diễn ra một hồi tinh phong huyết vũ.
Đương nhiên, sợ là bọn họ phải thất vọng.
"Em nếu muốn, anh lập tức hai tay dâng lên, vừa lúc anh có thể thả lỏng nghỉ ngơi." Thấy anh vẫn lười biếng, ánh mắt Lương Sở Thương vừa động, như là bắt được mệnh môn của anh, "Em nghĩ đến Tô Yểu đi."
"Ân?"
"Tuy nói bây giờ cổ quyền trong tay em cũng không thiếu, nhưng những cái đó đều là trên giấy tờ, người bên ngoài nghe vào tai cũng không tin tưởng. Nhưng chỉ cần em trở về, là có thể làm những người nghị luận về Tô Yểu đó câm miệng, sao lại không làm chứ? Sở Uyên, em phải biết rằng, cảm giác an toàn không phải chỉ cần mở miệng ra là có thể mang đến, đường còn dài, em phải tiến về phía trước."
Lương Sở Uyên nhăn mày một chút, nói: "Anh có phải cho rằng em được bảo hộ quá tốt nên cái gì cũng không hiểu?" Anh cười cười, "Những cái này em đều biết, yên tâm."
Mở miệng nói chuyện là bước đầu tiên, vì chính là không để Tô Yểu bị ủy khuất, để cô không cần ở trước mặt người khác bị chế nhạo, để cô không phải thừa nhận áp lực mà gia đình mang đến. Nhưng cũng chỉ là bước đầu tiên, sau đó, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đứng vững gót chân, cho Tô Yểu cảm giác an toàn cao nhất, đây là mục đích của anh.
Lương Sở Thương nghe xong sửng sốt, lại cười không nổi.
Này nơi nào là bị bảo hộ đến quá tốt? Rõ ràng là từ trước đến giờ trải qua quá nhiều việc sốt ruột.
Tất cả bây giờ chẳng qua chỉ là bồi thường thôi.
...
Sau khi cùng Lương Sở Uyên đi đăng ký, mỗi khi Mộc Vi gọi điện, Tô Yểu đều sẽ hãi hùng khiếp vía một hồi. Hai ngày một lần trò chuyện đúng hạn đến, cô thấy tiếng nước không ngừng trong phòng tắm, nghe máy.
"Mẹ."
Mộc Vi đi thẳng vào vấn đề: "Con cùng chàng trai đưa khăn quàng cổ thế nào rồi?"
Chàng trai khăn quàng cổ đã trở thành đại danh từ Mộc Vi dùng cho Lương Sở Uyên, Tô Yểu muốn sửa lại cho đúng cũng vô dụng. Cô hàm hồ nói: "Vẫn như vậy thôi ạ..."
"Con lại có lệ với mẹ!"
"Oan uổng quá!" Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, Tô Yểu theo đó mà nói nhỏ, "Gần đây cảm tình của bọn con khá tốt... Rất ổn định, mẹ không cần lo lắng."
Mộc Vi cười lạnh: "Con cảm thấy mẹ lo lắng chính là cái này sao? Qua mấy ngày không phải là sinh nhật hai mươi tám tuổi của con sao, dẫn người về một chuyến đi."
Cái hay không nói, nói cái dở.
Tô Yểu mếu máo, "Con đây hỏi anh ấy một chút."
Có tin chính xác, Mộc Vi mới cảm thấy mỹ mãn mà ngắt điện thoại.
Dường như hẹn trước thời gian, trò chuyện vừa kết thúc, Lương Sở Uyên liền từ trong phòng tắm đi ra.
Cái gì cũng không có mặc.
Trừ bỏ đầu tóc ướt át, trên người hoàn toàn khô mát.
Đầu quả tim Tô Yểu run lên, đem điện thoại ném sang một bên, quyết định làm chính sự trước, hỏi chuyện sau. Cô nhảy xuống giường, nhào qua, ôm lấy người đàn ông từ phía sau, hai tay không an phận mà vuốt ve ngực anh, môi dán lên sống lưng anh, "Chàng là công tử nhà ai? Sao lại tuấn tú như vậy?"
Lương Sở Uyên bật cười, cũng không quay đầu lại, "Vậy nàng lại là tiểu thư nhà ai? Sao lại chủ động như vậy?"
Tô Yểu mặt mày cong cong, dùng lực một cái, hai chân quấn lên eo anh, há miệng liền cắn lên lỗ tai ửng hồng của anh.
"Ai nói ta là người a?"
"Ta là hồ ly tinh."
"Chuyên môn lại đây ăn chàng!"
/103
|