Ngày Lương Mặc được đưa đến nhà cũ là một ngày Ôn Thành mưa dầm kéo dài. Mùi tanh của đất lên men trong không khí, cửa sổ xe mở ra lập tức bị gió lạnh ùa vào, cô hắt xì một cái.
Tài xế nhìn cô một cái.
Cô yên lặng đóng cửa sổ lại, bắt đầu ngẩn người.
Nhà cũ cô đã đến tổng cộng ba lần. Trừ lần đầu tiên có chút sợ hãi khẩn trương thì hai lần sau cô đã tự tại hơn nhiều. Chỉ là không biết loại tự tại này có thể tiếp tục duy trì ở những ngày sau này hay không.
Muốn ở đó lâu dài mà.
Tính tình của cô vừa xấu lại vừa ương bướng, người trong gia đình kia đều không quá thích cô, luôn cảm thấy cô sẽ dạy hư trẻ con nên không cho cô nói chuyện với Lương Sở Cùng. Bây giờ cô dọn ra ngoài hẳn là bọn họ đều sẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bất tri bất giác đã đến nơi, xe ngừng lại.
Mưa cũng tạnh.
Nói cảm ơn với tài xế xong, Lương Mặc đem rương hành lý giao cho người hầu tiếp nhận, tùy ý là đi theo phía sau, chậm rì rì bước vào nhà. Đi qua một cái hành lang quanh co, người hầu kéo hành lý của cô rời đi, cô cùng không đi cùng, dừng ở cửa đại sảnh.
Lão gia tử không có nhà, Lương Sở Thương lại ở đây.
Lương Sở Thương, con nhà người ta trong truyền thuyết, là anh họ trên danh nghĩa của cô, mọi người trong trương học đều biết là khối băng lớn.
Thân phận chênh lệch, Lương Mặc tiếp xúc với anh cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần khi thấy anh, anh đều trưng ra một khuôn mặt lạnh, không có ngoại lệ. Giống như cô thiếu anh cái gì vậy, ít nói ít cười, giống như cái lão ngoan đồng khô khan.
"Tới rồi à."
Lương Mặc ừ một tiếng, đi qua vị trí đối diện anh ngồi xuống, quy quy củ củ, sống lưng thẳng tắp, "Ông đâu ạ?"
"Đi ra ngoài, buổi tối mới về." Đẩy ly nước ấm qua, Lương Sở Thương lấy khăn giấy ra lau tay, nhìn tùy ý nhưng lại rất bắt mắt. Anh nói: "Em có yêu cầu gì liền nói với anh, anh sẽ sắp xếp."
Lương Mặc tự nhiên lại phân thần, thiếu niên ngồi đối diện rõ ràng cũng còn chưa thành niên, vì sao lấy tư thái của trưởng bối để nói chuyện với cô?
"Có vấn đề gì sao?" Thấy hồi lâu cô không trả lời, Lương Sở Thương ngước mắt hỏi.
"Không có vấn đề gì ạ." Lương Mặc hoàn hồn, cô lắc lắc đầu, lộ ra một nụ cười thẹn thùng, "Cảm ơn anh trai."
Thanh âm của cô không nhanh không chậm, mang theo sự lười biếng, mỗi chữ đều nói rõ ràng. Hai chữ "anh trai" này làm sau tay Lương Sở Thương tê rần không rõ lý do, giống như có dòng điện chạy qua. Nhưng mà loại tê dại này chỉ lướt qua trong chớp mắt, anh cũng không quá để ý, chỉ gật đầu, đứng dậy nhìn cô, "Đi thôi, anh đưa em đi xem phòng."
"Được ạ."
Lương Mặc lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa lại rơi rồi.
...
"Nghĩ cái gì vậy?"
Lương Mặc nghiêng đầu, một nụ hôn liền dừng ở trên cổ cô, còn mang theo nhiệt khí vừa mới tỉnh ngủ, cô hừ một tiếng: "Tỉnh rồi sao?"
"Ừ." Lương Sở Thương hơi híp mắt, không chút để ý mà ngửi mùi hương thoang thoảng sau tai cô, lại lặp lại vấn đề vừa rồi, "Nghĩ cái gì vậy?"
"...Nhớ tới ngày em mới dọn đến nhà cũ, hôm ấy thời tiết cũng như thế này, mưa đứt quãng cả ngày."
Cô rất thích ngày mưa, nhưng Ôn Thành cũng không có nhiều ngày mưa.
Lương Sở Thương híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, giống như chìm vào hồi ức, lại giống như không phải, cuối cùng anh dùng ngữ khí chắc chắn nói: "Ngày đó em mặc một cái váy dài màu lam."
Lương Mặc kinh ngạc, nhất thời quên nói chuyện.
Lương Sở Thương tiếp tục nói: "Váy không quá dài, đại khái, đến nơi đây."
Vì gia tăng sự tin phục, anh còn khoa tay múa chân sờ sờ trên đùi bóng loáng của cô.
"Anh còn nhớ rõ sao?"
Lương Mặc cũng không nhớ rõ chính mình mặc váy màu gì. Cô chỉ nhớ ngày đó rất lạnh, mà cô ăn mặc rất mỏng manh. Khi trở về phòng phải đi qua một hành lang gấp khúc thật dài, cô rùng mình một cái, là Lương Sở Thương cởi áo sơ mi khoác lên người cô. Rất kỳ quái, so với sự ấm áp, hương vị trên áo sơ mi càng làm cô khó quên, hương trà thoang thoảng, trong ngày mưa rét lạnh lộ ra tràn đầy ấm áp.
"Nhớ rõ."
Lương Sở Thương đột nhiên cười cười, thanh âm giống như chui vào khe hở xướng cốt của cô.
"Lúc ấy anh đã nghĩ, hai cái đùi dưới váy này cũng thật trắng."
Tài xế nhìn cô một cái.
Cô yên lặng đóng cửa sổ lại, bắt đầu ngẩn người.
Nhà cũ cô đã đến tổng cộng ba lần. Trừ lần đầu tiên có chút sợ hãi khẩn trương thì hai lần sau cô đã tự tại hơn nhiều. Chỉ là không biết loại tự tại này có thể tiếp tục duy trì ở những ngày sau này hay không.
Muốn ở đó lâu dài mà.
Tính tình của cô vừa xấu lại vừa ương bướng, người trong gia đình kia đều không quá thích cô, luôn cảm thấy cô sẽ dạy hư trẻ con nên không cho cô nói chuyện với Lương Sở Cùng. Bây giờ cô dọn ra ngoài hẳn là bọn họ đều sẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bất tri bất giác đã đến nơi, xe ngừng lại.
Mưa cũng tạnh.
Nói cảm ơn với tài xế xong, Lương Mặc đem rương hành lý giao cho người hầu tiếp nhận, tùy ý là đi theo phía sau, chậm rì rì bước vào nhà. Đi qua một cái hành lang quanh co, người hầu kéo hành lý của cô rời đi, cô cùng không đi cùng, dừng ở cửa đại sảnh.
Lão gia tử không có nhà, Lương Sở Thương lại ở đây.
Lương Sở Thương, con nhà người ta trong truyền thuyết, là anh họ trên danh nghĩa của cô, mọi người trong trương học đều biết là khối băng lớn.
Thân phận chênh lệch, Lương Mặc tiếp xúc với anh cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần khi thấy anh, anh đều trưng ra một khuôn mặt lạnh, không có ngoại lệ. Giống như cô thiếu anh cái gì vậy, ít nói ít cười, giống như cái lão ngoan đồng khô khan.
"Tới rồi à."
Lương Mặc ừ một tiếng, đi qua vị trí đối diện anh ngồi xuống, quy quy củ củ, sống lưng thẳng tắp, "Ông đâu ạ?"
"Đi ra ngoài, buổi tối mới về." Đẩy ly nước ấm qua, Lương Sở Thương lấy khăn giấy ra lau tay, nhìn tùy ý nhưng lại rất bắt mắt. Anh nói: "Em có yêu cầu gì liền nói với anh, anh sẽ sắp xếp."
Lương Mặc tự nhiên lại phân thần, thiếu niên ngồi đối diện rõ ràng cũng còn chưa thành niên, vì sao lấy tư thái của trưởng bối để nói chuyện với cô?
"Có vấn đề gì sao?" Thấy hồi lâu cô không trả lời, Lương Sở Thương ngước mắt hỏi.
"Không có vấn đề gì ạ." Lương Mặc hoàn hồn, cô lắc lắc đầu, lộ ra một nụ cười thẹn thùng, "Cảm ơn anh trai."
Thanh âm của cô không nhanh không chậm, mang theo sự lười biếng, mỗi chữ đều nói rõ ràng. Hai chữ "anh trai" này làm sau tay Lương Sở Thương tê rần không rõ lý do, giống như có dòng điện chạy qua. Nhưng mà loại tê dại này chỉ lướt qua trong chớp mắt, anh cũng không quá để ý, chỉ gật đầu, đứng dậy nhìn cô, "Đi thôi, anh đưa em đi xem phòng."
"Được ạ."
Lương Mặc lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa lại rơi rồi.
...
"Nghĩ cái gì vậy?"
Lương Mặc nghiêng đầu, một nụ hôn liền dừng ở trên cổ cô, còn mang theo nhiệt khí vừa mới tỉnh ngủ, cô hừ một tiếng: "Tỉnh rồi sao?"
"Ừ." Lương Sở Thương hơi híp mắt, không chút để ý mà ngửi mùi hương thoang thoảng sau tai cô, lại lặp lại vấn đề vừa rồi, "Nghĩ cái gì vậy?"
"...Nhớ tới ngày em mới dọn đến nhà cũ, hôm ấy thời tiết cũng như thế này, mưa đứt quãng cả ngày."
Cô rất thích ngày mưa, nhưng Ôn Thành cũng không có nhiều ngày mưa.
Lương Sở Thương híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, giống như chìm vào hồi ức, lại giống như không phải, cuối cùng anh dùng ngữ khí chắc chắn nói: "Ngày đó em mặc một cái váy dài màu lam."
Lương Mặc kinh ngạc, nhất thời quên nói chuyện.
Lương Sở Thương tiếp tục nói: "Váy không quá dài, đại khái, đến nơi đây."
Vì gia tăng sự tin phục, anh còn khoa tay múa chân sờ sờ trên đùi bóng loáng của cô.
"Anh còn nhớ rõ sao?"
Lương Mặc cũng không nhớ rõ chính mình mặc váy màu gì. Cô chỉ nhớ ngày đó rất lạnh, mà cô ăn mặc rất mỏng manh. Khi trở về phòng phải đi qua một hành lang gấp khúc thật dài, cô rùng mình một cái, là Lương Sở Thương cởi áo sơ mi khoác lên người cô. Rất kỳ quái, so với sự ấm áp, hương vị trên áo sơ mi càng làm cô khó quên, hương trà thoang thoảng, trong ngày mưa rét lạnh lộ ra tràn đầy ấm áp.
"Nhớ rõ."
Lương Sở Thương đột nhiên cười cười, thanh âm giống như chui vào khe hở xướng cốt của cô.
"Lúc ấy anh đã nghĩ, hai cái đùi dưới váy này cũng thật trắng."
/103
|