"Công bằng vĩnh viễn chỉ là thuyết tương đối mà trong đó, mỗi cá thể cần tự phân định hạn mức cho bản thân."
Phòng tắm trong căn hộ này vẫn là không gian mở như căn hộ trước, trai đẹp đặt cô ngồi lên bệ rửa mặt bằng cẩm thạch màu ngà mát lạnh. Câu hỏi vì sao anh lại ân cần đến thế luôn lởn vởn trong tâm trí nhưng cô đã thẳng thừng dập tắt, bạn giường còn chưa trọn sao há phải bận lòng vẩn vơ? Cô đong đưa hai chân, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh điều chỉnh nhiệt độ, xả nước vào bồn, sau cùng là chậm rãi thoát y. Dường như trai đẹp khá yêu thích bộ dáng nguyên thủy này nên ung dung đối diện cô, không chút ngại ngùng cởi bỏ giày tất, áo khoác, áo sơ-mi, quần âu và chỉ dừng lại khi trên cơ thể còn độc chiếc quần con con chẳng đủ che đôi chân dài, vòng ba khá gợi, vùng cơ chậu săn chắc rõ rệt với một hình xăm truyền thần lớn đủ che phủ gần trọn hai đùi.
Sau khi phóng thích cơ thể cường tráng ra khỏi lớp vải dày, trai đẹp liền tiến nhanh đến bệ rửa nơi cô đang nheo mắt lười biếng như một chú mèo. Đôi bên chẳng ai lên tiếng, anh tự nhiên chạm tay vào chiếc áo phông nhưng không cử động mà chau mày nhìn vào cánh tay phải của cô: "Mọi ngày thì làm thế nào?" Anh hỏi bằng âm giọng trầm thấp khó phân định giữa xót xa và cáu giận.
"Thì như mọi ngày!" Cô ơ hờ đáp lời rồi vành môi bỗng dưng giật giật khi mắt vô tình thu vào nét mặt như có lửa cháy của trai đẹp. Ngọn lửa nóng rẫy dữ dội nhưng cô chẳng thể gọi tên chính xác.
Đôi mày rậm vẫn chưa giãn ra, trai đẹp nhìn xoáy vào cô đủ lâu, trước khi bất ngờ xé toạc chiếc áo phông chỉ bằng một động tác tay dễ dàng. Vờ như chẳng nhận thấy ánh măt kinh ngạc lẫn nét mặt giận đến độ không thốt nên lời của cô, anh nhẹ nhàng mở khóa chiếc áo con rồi lần tay xuống khóa quần. Lão V và ngọn đồi khốn kiếp! Hãy nguyện cầu rằng thời gian vừa qua, chưa ai từng chạm vào cô ấy ngoài tôi - vì vành môi khép chặt nên âm ngữ chỉ quẩn quanh trong tâm trí cho chính bản thân anh nghe. Cơn giận bất thường ập đến trong đáy mắt nâu sâu hun hút khiến anh phải hít thở một nhịp dài.
Ở phía đối diện, cô nghiến răng: "Thần kinh anh có vấn đề?!" Song song đó, liền hung hãn gạt tay trai đẹp ra khỏi người mình nhưng có lẽ do chỉ có một tay cử động bình thường nên cô đã ngã nhào về phía trước. Môi bất ngờ chạm, trượt dài trên vùng ngực phập phồng những nhịp tim đàn ông mạnh mẽ.
Lửa đã thật sự bùng cháy. Thay vì phản kháng, cô lại vô tình biến nó thành ve vuốt ngọt ngào dành riêng cho cơn lòng chưa từng tĩnh lặng như vẻ mặt bên ngoài. Trai đẹp áp sát thân thể nóng bừng vào làn da hơi lành lạnh nơi cô. Vừa chạm khẽ vào môi cô, môi anh đã chẳng còn đủ dịu dàng lí tính, cơn mê man cảm tính thắng cuộc toàn diện. Môi cô hơi khô, run rẩy phả ra hơi nóng thoang thoảng hương chanh pha lẫn vị thuốc lá. Lưỡi anh ướt đẫm, chầm chậm lấp đầy những vệt khô ấy. Mắt anh khép lại thành đường chỉ dài chỉ để đủ ghi nhận duy nhất một nhân ảnh bé bỏng. Hơi thở anh hòa vào nhịp tim cô, rộn ràng mà cẩn trọng.
Cảm xúc đi nhanh quá! Bất ngờ, cáu kỉnh, phản kháng - đột ngột, bối rối, phân vân. Cô tựa đứa con bé quê mùa lạc bước giữa thành phố phồn hoa năm nao, vừa háo hức vừa sợ hãi. Nụ hôn kia nồng nàn, ngọt ngào, mê đắm và không chứa đựng bất kì rẻo nhục dục thô thiển nào - điều ấy khiến cô bận lòng bởi đây chẳng là nụ hôn thuần giới tính mà bạn giường nên có. Dẫu chưa có bề dày kinh nghiệm hôn nhưng bản năng đàn bà đã dạy cô rằng, thanh âm từ nụ hôn sẽ miêu tả chính xác nhất cho một mối quan hệ. Tuy nhiên cô chưa từng đón đợi hay hi vọng nụ hôn này xuất hiện trên suốt cung đường hư ảo đang đi bởi chọn lựa thường khiến người tổn thương mà tim đã đủ những lỗ thủng. Bất giác, cô cắn chặt răng, cố tránh xa thân thể đàn ông đang áp sát kia bằng một lực tay yếu ớt.
Tia mắt nâu rực lửa thoáng tối sầm khi chiếc lưỡi nhạy cảm của trai đẹp chạm vào vật cản. Tuy nhiên thân thể, lí trí, cảm xúc đã hòa quyện làm một chủ thể khiến bàn tay anh không ngừng di chuyển trên từng tấc da thịt phụ nữ mỏng manh đang dần đỏ ửng. Luyến tiếc rời khỏi vành môi có tẩm mật, anh để lưỡi tự do trượt dài theo khóe miệng xuống chiếc cằm dài, nhởn nhơ dạo chơi nơi vùng cổ cao gầy rồi mãnh liệt dùng cả răng nhâm nhi hai hõm xương quai xanh ảo diệu. Làn khí nóng bức tràn ngập vòm họng, anh chậm rãi truyền sang bầu ngực nhỏ nhắn của cô, trong nhịp thở gấp gáp. Yết hầu di chuyển lên xuống liên tục theo từng âm thanh vô thức nơi cô, cả hai tạo nên một bài giao hưởng rời rạc đầy đam mê.
Bức tường phòng vệ trong cô dường tan như bọt sóng trước làn mưa hôn kia. Một lần nữa bản ngã váy mỏng lại chiến thắng, cô chỉ đành khép mắt, thả trôi thân thể theo dòng cảm xúc giữa vòng tay ôm xa lạ nhưng thân thuộc đến lạ kì. Ở cạnh trai đẹp như được về căn nhà an yên riêng mình, nơi cô có thể thỏa sức đỏng đảnh cho phỉ cơn kiêu hãnh nông nổi nửa đàn bà nửa trẻ con mà chẳng hề bận tâm toan tính được mất dẫu lí trí vẫn luôn ban ra mệnh lệnh phủ định. Cô tất nhiên chẳng muốn làm Lọ Lem, càng không hoàng tử hóa trai đẹp; chỉ là anh khác biệt hoàn toàn với những người đàn ông đã từng ngang qua trước đây. Anh khiến cô sợ. Nỗi sợ ảo hư không thể gọi tên!
"Đêm nay, chúng ta sẽ chưa làm tình cùng nhau!" Âm giọng, nét mặt trai đẹp dịu dàng mà nghiêm túc đến độ cô không thể nghi ngại dẫu tay anh vừa chạm đến khóa quần và đang chậm rãi di chuyển xuống.
Chiếc quần jean cuối cùng đã nằm lại trên nền gạch, cô lúng túng quay mặt đi. Hơn ba mươi thì sao, phóng túng thì thế nào? Trai đẹp vẫn là người đàn ông đầu tiên giúp cô khỏa thân; ngày xưa, Thắng cũng chưa từng. Anh đang nhìn cô ở khoảng cách rất gần, chỉ cần thở nhẹ đã có thể chạm vào nhau. Ôi! Nhịp tim cô lả lướt theo điệu luân vũ dặt dìu khi anh đột ngột hôn nhẹ lên vùng thắt lưng cách khu vực nhạy cảm nhất tầm một ngón tay. Hai gò má bừng bừng nóng trong cơn run rẩy tự tâm can, một dòng hân hoan nửa vời chợt ùa đến khiến cô bất giác chẳng dám hé mắt nhìn.
Với trai đẹp, nụ hôn này là một ấn ký thiết lập chủ quyền riêng bởi hành động được thực hiện theo mệnh lệnh từ đại não. Anh ngẩng đầu nhìn gương mặt đỏ bừng cùng vành môi cong lên vì thẹn của cô rồi khe khẽ tạo nên ánh cười thuần khiết lạ kì trong đáy mắt. Nhục dục nguyên khai vẫn tồn tại đâu đó trên cơ thể khi tay anh choàng qua người cô, chạm vào làn da ấm có chút ẩm ướt nhưng làm tình cùng cô sao có thể đánh đồng với quan hệ giới tính bản năng giữa hai hoặc nhiều cá thể. Vì vậy bước chân anh thêm thẳng khi hướng về bồn ngâm.
Thói quen đôi khi rất đáng ghét! Cô rõ ràng có mang theo áo ngủ nhưng rốt cuộc chẳng hiểu não bị lỗi ở đâu, lại chui người vào chiếc áo sơ-mi rộng lùng nhùng màu đen kịt của trai đẹp. Còn anh đắc ý đến độ chẳng buồn che giấu tia hân hoan trong ánh mắt hiếm khi chịu rời khỏi cô. Là đàn bà, mấy ai không hãnh diện khi được đàn ông ngắm nhìn nhưng tất nhiên không trong hoàn cảnh đầu bù tóc rối, mặt mũi nhợt nhạt, thân thể suy nhược như cô hiện tại.
Trai đẹp còn đang giúp cô chăm sóc vết thương cứng đầu mãi vẫn chưa chịu se mặt. Anh có đầy đủ các dụng cụ cần thiết, từng thao tác đều thuần thục, thậm chí còn nhẹ nhàng và khéo léo hơn cả mấy đồng nghiệp trong tổ Y tế. Chập chập anh lại ngước nhìn cô bằng ánh mắt biết dỗ dành. Cô dõi theo những chuyển động tay khi anh cẩn thận làm sạch vết thương bằng dung dịch sát trùng có nhãn hiệu khá lạ rồi tỉ mỉ bôi một lớp thuốc mỏng trước khi dán băng gạc nhằm cách ly tối đa vết thương với môi trường ô nhiễm bên ngoài. Bỗng dưng cơn rỗng không tự đâu len lén phủ kín hồn cô!
Đó là vết thương khá dài, tạo thành một đường chéo từ bả vai xuống tận khuỷu tay. Dẫu chẳng còn nhức buốt như những hôm đầu nhưng mỗi lần đối diện nó, vết thương lòng trong cô vẫn vẹn nguyên cơn đau. Nhìn mảnh băng dính cuối cùng khép lại, che đậy tạm thời những vết khâu lồi lõm chẳng biết đến bao giờ mới có thể phôi phai trên da thịt mình, hốc mắt cô đột nhiên cay xè. Giọt lệ đầu tiên tiễn Hill về bên kia cung đường hư ảo đã vô tri rơi xuống, cô bất lực so đôi vai lệch và phó mặc tất thảy. Không gian đặc quánh những nhịp thở rệu rã, những cơn quặn thắt hỗn độn, những tiếng nấc nghẹn ngào luyến nuối - điều mà cô không bao giờ cho phép bản thân bộc lộ bởi sợ thêm bận lòng cho chị em. Chị em bọn cô đã đủ đa đoan!
Bao bọc kín thân hình nhỏ bé đang run lên theo từng cơn nấc nghẹn kia vào vòng tay vững chãi của mình; trai đẹp quyết định trân trọng khoảnh khắc cảm xúc liêng thiêng này dẫu mỗi giọt lệ nhỏ xuống từ khóe mắt cô đều khiến anh đau đến thấu tận tâm can. Nhìn cô thổn thức, xương hàm anh căng lên tỏ ý không vui nhưng đáy mắt nâu lại lấp lánh ánh hân hoan trái ngược. Tâm trạng bỗng chốc bị giày xéo tơi bời bởi những mâu thuẫn hỗn tạp. Cô đã rơi lệ trước mặt anh, khoảng cách mơ hồ luôn tồn tại giữa đôi bên dường như đã biến mất nhưng đồng thời anh cũng căm ghét cảm giác không thể bảo vệ cô đủ. Cơn bão tuyết trong đáy mắt sâu hun hút ngày càng lớn dần khi nguồn cơn khiến cô đau lòng dần được trí não anh thống kê rõ nét đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Anh cúi đầu, áp sát gương mặt có ẩn chứa cơn sóng ngầm dữ dội dưới nét bình lặng gần như vô cảm lên tóc cô, hít một hơi dài mùi vị thanh khiết không thể tìm thấy ở bất kì người phụ nữ nào khác. Mùi vị ấy lan tỏa đến tận mỗi tế bào sống, từ tốn mà bạo liệt xâm chiếm mọi cung bậc cảm xúc.
Thật may cho những kẻ vô tình hoặc giả cố ý vay nợ cô bởi những tiếng nấc nghẹn ngào nhỏ dần rồi tắt hẳn trước khi cơn phẫn nộ nơi trai đẹp vượt sang một mức mới. Cô hít hít mũi, yên tĩnh dụi đầu vào lồng ngực anh. Nỗi bi thương dường đã được những giọt lệ mặn đắng gột rửa trở nên sáng mới hơn và cũng thu nhỏ hơn. Trong miền mênh mông u uẩn riêng mang, cô bắt gặp lại nụ cười chưa bao giờ tắt của Hill như đang thầm nhắn nhủ rằng những người cô thương yêu không đánh đổi sinh mệnh để lấy dăm giọt nước mắt hay vài câu oán than tiếc thương. Họ muốn cô đi đến trọn cuối cung đường hư ảo đã chọn - đó là sứ mệnh. Vành môi khô chợt vẽ nên nụ cười hiền cô độc khi đưa tay chùi khóe mắt ươn ướt, cô nói nhỏ: "Cảm ơn anh!" Lời cảm ơn không đơn thuần cho bờ vai tựa. Ngay lúc này hoặc bất kì thời điểm nào khác, cô tuyệt nhiên sẽ không khóc trước mặt ai đó nếu chẳng là trai đẹp. Đàn bà ích kỉ như cô sẽ chỉ rơi lệ khi nhận được đủ trân trọng từ đối phương và đoan chắc đối phương không rơi vào vòng xoáy đa mang cùng mình. Vừa khéo, trai đẹp là người duy nhất đáp ứng đủ cả hai yêu cầu ấy!
Trai đẹp không lên tiếng, chỉ soi ánh nhìn da diết nồng nàn vào nét mặt chưa phai ưu thương của cô. Ánh mắt ấy dừng lại nơi khóe mi còn lóng lánh nước rồi bằng cảm xúc mãnh liệt, anh ghé môi uống trọn giọt sầu ấy vào tim. Sau đó, anh đặt nụ hôn tinh khiết lên trán cô như muốn thầm nói rằng, anh hân hoan được chia sẻ tất thảy những gì thuộc về cô.
Cô sững sờ đón nhận, để nghe lòng tơi bời bao nỗi niềm ngược xuôi. Anh có tuổi trẻ, có khí chất, có tiền tài; bà cô già như cô dựa vào cái gì để mà hão vọng? Tuyệt đối không! Tâm trí vang rền lời răn đe nặng nề trong khi buồng tim vút bay lên không trung thênh thang gió mơn man và nắng vàng rực rỡ dẫu hiện tại có là giữa đêm muộn. Ừ đúng! Tuy chưa biết chính xác trai đẹp là ai nhưng nhìn qua phong thái, tiện nghi sống cũng đủ đánh giá mức thu nhập, cung cách hưởng thụ lẫn quan điểm. Anh và cô vốn là hai loại người không cùng xuất phát điểm nên ngoài vị trí bạn giường chẳng còn vị trí nào khác tốt hơn. Âm thầm lòng tự đe lòng, cô kín đáo giữ lại tiếng thở dài luyến nuối rồi vờ ra vẻ tự nhiên: "Mấy giờ rồi nhỉ?"
"Khá muộn!" Vòng tay ôm vẫn giữ chặt cô trong lòng khi trai đẹp hướng mắt vào khoảng đêm ngập ánh đèn vàng bên ngoài khu vườn kính. Giọng anh dỗ dành hơn là ra lệnh: "Tôi đưa em về giường."
"Đói!" Cô yếu ớt đáp lời. Hai gò má lại bất giác râm ran bởi trước nay, ngoài công việc, vật chất và tình dục, cô chưa từng thử bày tỏ những nhu cầu vụn vặt kiểu trẻ con với bất kì người đàn ông nào, kể cả Thắng. Đôi bên thấu hiểu đủ, tương kính thừa nhưng cô vẫn không tìm được cảm giác an yên tuyệt đối khi tựa vào vai Thắng dẫu cả hai đã từng bên nhau.
Khi cô vẫn còn trầm ngâm tự hỏi bản thân đã từng yêu Thắng hay chưa thì trai đẹp đã đỡ cô đứng lên. Ánh đèn chùm pha-lê rực rỡ sáng theo mỗi bước chân người qua nhưng anh vẫn giữ chặt cô trong vòng tay trọn chở che của mình. Cả hai đi đến trước tủ lạnh, cô không dám chớp mắt mắt khi nhìn vào sáu khoang lớn chứa đầy kín thực phẩm phía sau hai cánh cửa vừa mở ra. Chỗ ấy đủ cho cả một tiệc thịnh soạn gồm hai mươi người hoặc một gia đình bốn người no đủ cả tuần. Giờ thì cô tin rằng trai đẹp sống chính thức ở đây, vậy những người còn lại sẽ ở đâu trong căn hộ rộng thênh thang nhưng không ngăn chia thành khoảnh này? Cắn môi nghĩ ngợi thoáng nhanh xong, cô lại tự giễu bản thân ngớ ngẩn quan tâm chuyện bao đồng.
Cửa hàng nhỏ gần phòng trọ của bọn cô ở SG còn chưa chắc đã đầy đủ như vậy, từ rau củ quả đến thức ăn tươi sống đều có. Hai khoang lớn bên ngăn trái đầy chật sữa, sữa chua, quà vặt,... Cô càng nhìn, dạ dày càng kêu gào thảm thiết nhưng vẫn chưa biết phải chọn món nào. Đôi mắt khá tròn lướt chậm theo thứ tự từ trên xuống dưới rồi lại ngược lên đến lần thứ hai, cô chán nản đưa tay đến ngăn chứa rau củ quả, dự định tùy tiện nhón lấy một quả táo.
Ngay lúc ấy, bàn tay cô đã bị giữ lại trong bàn tay trai đẹp. Anh dịu dàng nhìn cô với tia mắt ẩn ý sâu xa nhưng âm giọng vẫn uy quyền như thường nhật: "Nhiệm vụ duy nhất của em là cho tôi biết điều em muốn!"
Dẫu chẳng dám đoan chắc ý tứ thật sự trong câu nói kia là gì nhưng cũng lười biếng để tâm thêm, cô thành thật trả lời: "Một quả táo, một cốc sữa, tôi cho rằng ổn!"
Với nét mặt bình lặng không đổi, chỉ nơi đáy mắt nâu sáng lóe nhanh một tia không hài lòng, trai đẹp liền chẳng nói rằng nhấc bổng cô đặt lên quầy bếp phía sau. Đoạn, anh kề sát vào gương mặt xương gầy còn đang bối rối của cô: "Chờ một lát sẽ có món súp yến mạch!"
"Anh nấu?" Cô ngồi yên trên bệ cao, đưa mắt hoài nghi nhìn anh chàng to lớn vạm vỡ đang khỏa thân tám mươi phần trăm đứng trước mặt mình. Ngày còn trẻ, cô từng rất rất khao khát những anh chàng đẹp trai, thành đạt, biết nấu ăn trong các tác phẩm văn chương hư cấu nhưng đó đã là chuyện của xa xưa. Tuổi tác giết chết hoa mộng, sự thật trần trụi dần theo từng nhịp giày cao gót cô bước qua.
Trai đẹp im lặng, đuôi mắt thoáng vài nếp gấp tỏ ý cười tự mãn. Bóng lưng dày đặc những nét xăm truyền thần nhanh chóng quay đi. Động tác làm bếp của anh cũng thuần thục chẳng kém lúc xử lý vết thương. Nước trong chiếc nồi thủy tinh chẳng mấy chốc đã lăn tăn bọt khí, trong khi tay anh thoăn thoắt thái nấm tuyết và rau lơ xanh; ấy thế mà vẫn còn dư cả thời gian rửa cho cô một quả táo lớn.
Cô cắn một miếng táo lớn, ngấu nghiến nhai, mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng cơ bắp đang tỏa ra ánh quang chói lọi của trai đẹp. Đến giờ cô mới có hứng thú quan sát hình xăm trên lưng anh, đó là một bức họa một vị thần chứa đầy âm khí với hai màu đen - đỏ và hứng thú ấy nhanh chóng biến mất bởi cảm giác ám ảnh kì lạ không thể lí giải từ hình xăm kia mang lại. Không khí vì thế càng thêm ngột ngạt, cô xoay xoay quả táo trong tay hồi lâu rồi cố tình tự đánh lạc hướng bản thân: "Hi vọng tôi không làm trễ nãi giờ lên sàn của anh..."
"Lên sàn?!" Trai đẹp khẽ lẩm bẩm. Sau đó anh như đã hiểu liền ngoảnh đầu nhìn cô, nhẹ giọng giải thích: "Tôi chỉ trực tiếp giám sát khi cần, bình thường thì không!" Đoạn, anh ngừng lời, nhanh tay cho yến mạch vào nồi, khuấy đều. Vành môi khẽ máy như muốn nói thêm gì đó rồi lại thôi bởi với anh, trách nhiệm tạo ra vật chất là đặc quyền cao cả của đàn ông.
Vốn cũng không muốn tìm hiểu sâu cuộc sống riêng của bạn giường nên cô gật gù cắn một miếng táo khác, nhai chậm hơn. Chiếc dạ dày ốm đói đã bớt gào khóc, cô bắt đầu đong đưa hai chân, ngó nghiêng lung tung quanh căn hộ. Mùi thơm lựng từ chiếc nồi tỏa khói trên bếp khiến cô loay hoay tìm cách đến gần mục sở thị tay nghề của trai đẹp nhưng mặt quầy khá cao mà cô lại chỉ có một tay.
"Chỉ cần em lên tiếng, tôi bảo đảm sẽ đáp ứng tốt nhất điều em muốn!" Bỗng, âm giọng trầm lạnh có phần không hài lòng cất lên, trai đẹp chỉ cần một bước đã đứng ngay trước mặt cô. Anh nghiêm nghị tiếp lời: "Em có thể xem nhẹ vết thương của mình nhưng tôi thì không."
Ánh mắt nâu đong đầy xót xa từ trai đẹp khiến những câu lời phản kháng dừng lại nơi khí quản, cô chẳng hiểu vì sao anh lại có thái độ ấy nhưng cõi lòng đàn bà váy mỏng cứ thế mà ngập tràn ấm áp. Cô cúi đầu lánh né vực mắt sâu thẳm có thể giam giữ hồn người kia rồi bậm môi, cao giọng: "Vết thương của tôi có liên quan đến anh à? Sao tôi lại không biết nhỉ!"
"Bây giờ thì em đã biết!" Trai đẹp vừa bình thản đáp trả vừa nhẹ bẫng nhấc cô xuống, giữ chặt tay cô trong tay anh, cùng quay lại với nồi yến mạch đang sôi liu riu trên bếp. Bếp nhà anh là bếp từ, nóng hừng hực nhưng chẳng thấy được ngọn lửa, cũng như tâm thái anh hiện tại.
Biết chẳng đủ sức chống đối cái nắm tay theo phương pháp khóa chặt của trai đẹp nên cô chỉ bĩu môi, liếc xéo một nhát dài: "Anh biết đấy! Đàn bà thường hay suy diễn rồi ngộ nhận. Đến lúc tôi bám riết không buông, anh hối cũng đã muộn nên làm ơn đừng diễn như thật!"
Im lặng! Trai đẹp nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt cô bằng tia cười thỏa mãn. Một tay choàng ngang eo cô, tay kia anh dùng để nấu ăn. Bức tranh gia đình hai người được khắc họa sinh động hơn cả những phân cảnh lãng mạn trong các bộ phim sướt mướt dài hơi. Nhưng cô lại cảm nhận ánh mắt kia thành nét khiêu khích có xen lẫn ý mỉa mai rằng bản thân trai đẹp đủ thừa tàn nhẫn để giải quyết người đàn bà to gan nào dám bám đuôi. Hừ mạnh một tiếng ra chiều thấu suốt bản tính đàn ông, cô cười nhếch nghĩ thầm - đánh bài ngửa ngay từ buổi đầu cũng tốt, tôi đây có thể tùy nghi phối diễn xem như sòng phẳng nợ ăn nợ ở. Ý niệm này khiến cõi lòng vui buồn lẫn lộn tuy nhiên bức tường đá nặng nề về một điều gì đó vẻ chừng đang nhập nhoạng giữa ảo ảo thực thực đã được dỡ xuống, cô ẻo lả tựa hẳn vào vai anh, háo hức chờ đợi món súp yến mạch thơm ngon.
Mươi phút sau, món súp yến mạch đã hoàn thành. Tài nghệ của trai đẹp không tồi, món súp có vị ngọt thanh, khéo léo hòa quyện giữa yến mạch, nấm tuyết, lơ xanh và sữa tươi. Nó hấp dẫn đến độ cô bất chấp ý tứ, ăn liền hai bát. Nuốt ngụm súp ngon lành cuối cùng xuống, cô ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh đã buông thìa từ sớm, cũng đang chăm chú quan sát mình. Nét mặt đẹp lấp lánh sáng dưới ánh đèn pha-lê ngược bóng. Thật ra, đường nét khuôn mặt anh không thể gọi là thân thiện hay hiền hòa nhưng cô luôn tìm được cảm giác yên ổn, dễ chịu mỗi khi chạm mắt đến. Vừa ngắm, cô vừa kín đáo dùng lưỡi kiểm tra vành môi, kẻ răng xem còn vụn thức ăn nào bám lại hay không rồi mở lời: "Thật ngon! Tôi cá đây là món sở trường của anh, hử?"
Từ vị trí ghế ngồi chính giữa bàn ăn dài bằng kính kết hợp với chân đỡ kim loại ánh bạc, trai đẹp nhoài người đến gần cô. Nét an thái thể hiện rõ ánh mắt dịu dàng có phần hài lòng: "Em thích chứ?" Nhận được nụ cười chân thành từ cô, âm giọng anh thêm phần hứng khởi: "Thật ra, tôi không thường vào bếp nhưng nếu em muốn, chúng ta có thể xem xét lịch trình làm việc của tôi." Khi nói ra những lời này, nét mặt đến dáng ngồi của anh đều toát lên sự trang nghiêm tuyệt đối, không lẩn khuất một tia nhỏ đùa bỡn hoặc giả hứa hẹn ảo nhằm lấy lòng phụ nữ như một số gã ba chân khác vẫn làm.
Bởi chưa từng nghi ngờ tính xác thực trong mỗi câu lời anh phát ngôn nên cơn bão lòng càng thêm sóng gió. Cô quay mặt về hướng trời đêm, cười gượng gạo bằng vành môi khô trong khi mắt lại không thể kiềm ánh bối rối: "Tôi sẽ rửa bát!" Dứt lời, cô vội vàng đứng bật dậy, luống cuống với lấy chiếc bát ở phía anh.
Trai đẹp dằn lại chiếc bát, nghiêm khắc soi ánh mắt nâu biết ra lệnh vào cô rồi đặt chiếc bát xuống bàn. Giữ khuôn mặt cô bằng cả hai tay, anh như nhìn thấu được sự rối loạn trong cô: "Đừng bận tâm đến những việc này! Tôi đưa em đi ngắm biển đêm." Vừa nói anh vừa ôm cô bước đến khoảng sân vườn bên ngoài.
Sau tấm vách kính chạm khắc hoa văn nơi phòng khách là khoảng sân chiếm gần nửa tổng diện tích mặt sàn căn hộ. Bốn bề đều bằng kính nên dù là không gian kín song lại tràn ngập cảm giác thiên nhiên. Góc trái là bộ sô-pha lớn hình L đặt cạnh hồ bơi, khoảng giữa để trống và góc phải có dăm thiết bị tập thể thao. Cũng như căn hộ lần trước, trong sân không có hoa cỏ nào khác ngoài dăm cây bách kiểng đặt thành hàng sát mép tường trong cùng.
Cô đưa mắt nhìn hàng cây chơ vơ kia hồi lâu, bâng quơ nhận xét: "Phong cách của anh quả thật khác người..."
"Tôi vốn không thân thiện với thiên nhiên, càng không bỏ thời gian trên những điều vô nghĩa. Nên ngoại trừ bách - giống cây có sức sống mãnh liệt, các thực vật khác đều không nên và không thể tồn tại trong không gian sống của tôi." Trai đẹp vừa ngọt ngào ve vuốt dọc theo cánh tay cô vừa điềm đạm buông lời ẩn ý: "Bởi mọi bận tâm và những tốt đẹp nhất, tôi chỉ dành cho điều tôi trân trọng!"
"Vậy đâu là điều anh trân trọng?" Cô bất giác buột miệng hỏi một câu vượt quá vị trí bạn giường của mình, đến khi muốn dừng lời thì đã muộn. Và nhận lại ánh mắt sâu thẳm kì lạ từ trai đẹp, nó khiến cô phải lúng túng vờ chăm chú nhìn cảnh biển đêm ngoài kia: "À... Ý tôi là bầu không khí trong lành rất quan trọng cho sự sống. Căn hộ này kín đến độ không có lấy một ô cửa sổ hẹp, lâu ngày sẽ gây nên tình trạng thiếu ô-xy."
"Vì hệ thống lọc - cân bằng dưỡng khí cần thiết hoạt động liên tục nên tôi cho rằng mọi chuyện vẫn ổn." Trai đẹp đáp nhẹ, khóe môi thoáng cong cong ý cười thấu hiểu nhưng đáy lòng lại không hề thoải mái trước sự lúng túng kia.
Cô gật gù. Phòng điều dưỡng dành cho trẻ sơ sinh có tình trạng sức khỏe suy kiệt bên nhà mở cũng vừa được tài trợ một hệ thống lọc khí dạng này. Nó cung cấp đủ dưỡng khí sạch, cần thiết để duy trì sự sống cũng như giảm thiểu tối đa các tác nhân ô nhiễm tuy nhiên giá thành không rẻ và tiêu tốn khá nhiều năng lượng. Chính xác hơn, để có được một không gian cá nhân trong lành thì môi trường chung bên ngoài lại phải gánh chịu thêm không ít tác động xấu. Nghĩ vậy, cô bỗng không kiềm được tiếng thở dài, cuộc đời vốn dĩ được tạo nên từ những chuỗi đánh đổi kéo dài vô tận. Công bằng vĩnh viễn chỉ là thuyết tương đối mà trong đó, mỗi cá thể cần tự phân định hạn mức cho bản thân.
Trai đẹp áp mặt vào mái tóc ngắn hơi rối của cô, hít một hơi dài. Hương vị vi diệu nơi cô khiến tâm thái anh chìm vào miền an tĩnh nghê thường, những bất đồng tựa dăm viên sỏi nhỏ ném vào lòng đại dương bao la. Vòng tay anh khép chặt, đôi mắt nâu khép hờ khi đặt nụ hôn chỉ riêng anh biết và hiểu ý nghĩa lên vai cô. Đêm muộn chầm chậm trôi qua, cô ngoan ngoãn trong lòng trai đẹp, cùng ngắm biển đêm với những ánh đèn hải đăng chớp sáng giữa bóng tối trầm lặng. Bình yên tạm bợ này rồi sẽ chóng qua nhưng cô muốn trân giữ như một kỉ niệm tươi đẹp cho đời người đàn bà như trong câu hát "... đời con gái cũng cần dĩ vãng mà em tôi chỉ còn tương lai. Mai về sau nước mắt có cạn, khi xa đời thương cho đàn con. Triệu người quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy người đưa?!"*
Phòng tắm trong căn hộ này vẫn là không gian mở như căn hộ trước, trai đẹp đặt cô ngồi lên bệ rửa mặt bằng cẩm thạch màu ngà mát lạnh. Câu hỏi vì sao anh lại ân cần đến thế luôn lởn vởn trong tâm trí nhưng cô đã thẳng thừng dập tắt, bạn giường còn chưa trọn sao há phải bận lòng vẩn vơ? Cô đong đưa hai chân, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh điều chỉnh nhiệt độ, xả nước vào bồn, sau cùng là chậm rãi thoát y. Dường như trai đẹp khá yêu thích bộ dáng nguyên thủy này nên ung dung đối diện cô, không chút ngại ngùng cởi bỏ giày tất, áo khoác, áo sơ-mi, quần âu và chỉ dừng lại khi trên cơ thể còn độc chiếc quần con con chẳng đủ che đôi chân dài, vòng ba khá gợi, vùng cơ chậu săn chắc rõ rệt với một hình xăm truyền thần lớn đủ che phủ gần trọn hai đùi.
Sau khi phóng thích cơ thể cường tráng ra khỏi lớp vải dày, trai đẹp liền tiến nhanh đến bệ rửa nơi cô đang nheo mắt lười biếng như một chú mèo. Đôi bên chẳng ai lên tiếng, anh tự nhiên chạm tay vào chiếc áo phông nhưng không cử động mà chau mày nhìn vào cánh tay phải của cô: "Mọi ngày thì làm thế nào?" Anh hỏi bằng âm giọng trầm thấp khó phân định giữa xót xa và cáu giận.
"Thì như mọi ngày!" Cô ơ hờ đáp lời rồi vành môi bỗng dưng giật giật khi mắt vô tình thu vào nét mặt như có lửa cháy của trai đẹp. Ngọn lửa nóng rẫy dữ dội nhưng cô chẳng thể gọi tên chính xác.
Đôi mày rậm vẫn chưa giãn ra, trai đẹp nhìn xoáy vào cô đủ lâu, trước khi bất ngờ xé toạc chiếc áo phông chỉ bằng một động tác tay dễ dàng. Vờ như chẳng nhận thấy ánh măt kinh ngạc lẫn nét mặt giận đến độ không thốt nên lời của cô, anh nhẹ nhàng mở khóa chiếc áo con rồi lần tay xuống khóa quần. Lão V và ngọn đồi khốn kiếp! Hãy nguyện cầu rằng thời gian vừa qua, chưa ai từng chạm vào cô ấy ngoài tôi - vì vành môi khép chặt nên âm ngữ chỉ quẩn quanh trong tâm trí cho chính bản thân anh nghe. Cơn giận bất thường ập đến trong đáy mắt nâu sâu hun hút khiến anh phải hít thở một nhịp dài.
Ở phía đối diện, cô nghiến răng: "Thần kinh anh có vấn đề?!" Song song đó, liền hung hãn gạt tay trai đẹp ra khỏi người mình nhưng có lẽ do chỉ có một tay cử động bình thường nên cô đã ngã nhào về phía trước. Môi bất ngờ chạm, trượt dài trên vùng ngực phập phồng những nhịp tim đàn ông mạnh mẽ.
Lửa đã thật sự bùng cháy. Thay vì phản kháng, cô lại vô tình biến nó thành ve vuốt ngọt ngào dành riêng cho cơn lòng chưa từng tĩnh lặng như vẻ mặt bên ngoài. Trai đẹp áp sát thân thể nóng bừng vào làn da hơi lành lạnh nơi cô. Vừa chạm khẽ vào môi cô, môi anh đã chẳng còn đủ dịu dàng lí tính, cơn mê man cảm tính thắng cuộc toàn diện. Môi cô hơi khô, run rẩy phả ra hơi nóng thoang thoảng hương chanh pha lẫn vị thuốc lá. Lưỡi anh ướt đẫm, chầm chậm lấp đầy những vệt khô ấy. Mắt anh khép lại thành đường chỉ dài chỉ để đủ ghi nhận duy nhất một nhân ảnh bé bỏng. Hơi thở anh hòa vào nhịp tim cô, rộn ràng mà cẩn trọng.
Cảm xúc đi nhanh quá! Bất ngờ, cáu kỉnh, phản kháng - đột ngột, bối rối, phân vân. Cô tựa đứa con bé quê mùa lạc bước giữa thành phố phồn hoa năm nao, vừa háo hức vừa sợ hãi. Nụ hôn kia nồng nàn, ngọt ngào, mê đắm và không chứa đựng bất kì rẻo nhục dục thô thiển nào - điều ấy khiến cô bận lòng bởi đây chẳng là nụ hôn thuần giới tính mà bạn giường nên có. Dẫu chưa có bề dày kinh nghiệm hôn nhưng bản năng đàn bà đã dạy cô rằng, thanh âm từ nụ hôn sẽ miêu tả chính xác nhất cho một mối quan hệ. Tuy nhiên cô chưa từng đón đợi hay hi vọng nụ hôn này xuất hiện trên suốt cung đường hư ảo đang đi bởi chọn lựa thường khiến người tổn thương mà tim đã đủ những lỗ thủng. Bất giác, cô cắn chặt răng, cố tránh xa thân thể đàn ông đang áp sát kia bằng một lực tay yếu ớt.
Tia mắt nâu rực lửa thoáng tối sầm khi chiếc lưỡi nhạy cảm của trai đẹp chạm vào vật cản. Tuy nhiên thân thể, lí trí, cảm xúc đã hòa quyện làm một chủ thể khiến bàn tay anh không ngừng di chuyển trên từng tấc da thịt phụ nữ mỏng manh đang dần đỏ ửng. Luyến tiếc rời khỏi vành môi có tẩm mật, anh để lưỡi tự do trượt dài theo khóe miệng xuống chiếc cằm dài, nhởn nhơ dạo chơi nơi vùng cổ cao gầy rồi mãnh liệt dùng cả răng nhâm nhi hai hõm xương quai xanh ảo diệu. Làn khí nóng bức tràn ngập vòm họng, anh chậm rãi truyền sang bầu ngực nhỏ nhắn của cô, trong nhịp thở gấp gáp. Yết hầu di chuyển lên xuống liên tục theo từng âm thanh vô thức nơi cô, cả hai tạo nên một bài giao hưởng rời rạc đầy đam mê.
Bức tường phòng vệ trong cô dường tan như bọt sóng trước làn mưa hôn kia. Một lần nữa bản ngã váy mỏng lại chiến thắng, cô chỉ đành khép mắt, thả trôi thân thể theo dòng cảm xúc giữa vòng tay ôm xa lạ nhưng thân thuộc đến lạ kì. Ở cạnh trai đẹp như được về căn nhà an yên riêng mình, nơi cô có thể thỏa sức đỏng đảnh cho phỉ cơn kiêu hãnh nông nổi nửa đàn bà nửa trẻ con mà chẳng hề bận tâm toan tính được mất dẫu lí trí vẫn luôn ban ra mệnh lệnh phủ định. Cô tất nhiên chẳng muốn làm Lọ Lem, càng không hoàng tử hóa trai đẹp; chỉ là anh khác biệt hoàn toàn với những người đàn ông đã từng ngang qua trước đây. Anh khiến cô sợ. Nỗi sợ ảo hư không thể gọi tên!
"Đêm nay, chúng ta sẽ chưa làm tình cùng nhau!" Âm giọng, nét mặt trai đẹp dịu dàng mà nghiêm túc đến độ cô không thể nghi ngại dẫu tay anh vừa chạm đến khóa quần và đang chậm rãi di chuyển xuống.
Chiếc quần jean cuối cùng đã nằm lại trên nền gạch, cô lúng túng quay mặt đi. Hơn ba mươi thì sao, phóng túng thì thế nào? Trai đẹp vẫn là người đàn ông đầu tiên giúp cô khỏa thân; ngày xưa, Thắng cũng chưa từng. Anh đang nhìn cô ở khoảng cách rất gần, chỉ cần thở nhẹ đã có thể chạm vào nhau. Ôi! Nhịp tim cô lả lướt theo điệu luân vũ dặt dìu khi anh đột ngột hôn nhẹ lên vùng thắt lưng cách khu vực nhạy cảm nhất tầm một ngón tay. Hai gò má bừng bừng nóng trong cơn run rẩy tự tâm can, một dòng hân hoan nửa vời chợt ùa đến khiến cô bất giác chẳng dám hé mắt nhìn.
Với trai đẹp, nụ hôn này là một ấn ký thiết lập chủ quyền riêng bởi hành động được thực hiện theo mệnh lệnh từ đại não. Anh ngẩng đầu nhìn gương mặt đỏ bừng cùng vành môi cong lên vì thẹn của cô rồi khe khẽ tạo nên ánh cười thuần khiết lạ kì trong đáy mắt. Nhục dục nguyên khai vẫn tồn tại đâu đó trên cơ thể khi tay anh choàng qua người cô, chạm vào làn da ấm có chút ẩm ướt nhưng làm tình cùng cô sao có thể đánh đồng với quan hệ giới tính bản năng giữa hai hoặc nhiều cá thể. Vì vậy bước chân anh thêm thẳng khi hướng về bồn ngâm.
Thói quen đôi khi rất đáng ghét! Cô rõ ràng có mang theo áo ngủ nhưng rốt cuộc chẳng hiểu não bị lỗi ở đâu, lại chui người vào chiếc áo sơ-mi rộng lùng nhùng màu đen kịt của trai đẹp. Còn anh đắc ý đến độ chẳng buồn che giấu tia hân hoan trong ánh mắt hiếm khi chịu rời khỏi cô. Là đàn bà, mấy ai không hãnh diện khi được đàn ông ngắm nhìn nhưng tất nhiên không trong hoàn cảnh đầu bù tóc rối, mặt mũi nhợt nhạt, thân thể suy nhược như cô hiện tại.
Trai đẹp còn đang giúp cô chăm sóc vết thương cứng đầu mãi vẫn chưa chịu se mặt. Anh có đầy đủ các dụng cụ cần thiết, từng thao tác đều thuần thục, thậm chí còn nhẹ nhàng và khéo léo hơn cả mấy đồng nghiệp trong tổ Y tế. Chập chập anh lại ngước nhìn cô bằng ánh mắt biết dỗ dành. Cô dõi theo những chuyển động tay khi anh cẩn thận làm sạch vết thương bằng dung dịch sát trùng có nhãn hiệu khá lạ rồi tỉ mỉ bôi một lớp thuốc mỏng trước khi dán băng gạc nhằm cách ly tối đa vết thương với môi trường ô nhiễm bên ngoài. Bỗng dưng cơn rỗng không tự đâu len lén phủ kín hồn cô!
Đó là vết thương khá dài, tạo thành một đường chéo từ bả vai xuống tận khuỷu tay. Dẫu chẳng còn nhức buốt như những hôm đầu nhưng mỗi lần đối diện nó, vết thương lòng trong cô vẫn vẹn nguyên cơn đau. Nhìn mảnh băng dính cuối cùng khép lại, che đậy tạm thời những vết khâu lồi lõm chẳng biết đến bao giờ mới có thể phôi phai trên da thịt mình, hốc mắt cô đột nhiên cay xè. Giọt lệ đầu tiên tiễn Hill về bên kia cung đường hư ảo đã vô tri rơi xuống, cô bất lực so đôi vai lệch và phó mặc tất thảy. Không gian đặc quánh những nhịp thở rệu rã, những cơn quặn thắt hỗn độn, những tiếng nấc nghẹn ngào luyến nuối - điều mà cô không bao giờ cho phép bản thân bộc lộ bởi sợ thêm bận lòng cho chị em. Chị em bọn cô đã đủ đa đoan!
Bao bọc kín thân hình nhỏ bé đang run lên theo từng cơn nấc nghẹn kia vào vòng tay vững chãi của mình; trai đẹp quyết định trân trọng khoảnh khắc cảm xúc liêng thiêng này dẫu mỗi giọt lệ nhỏ xuống từ khóe mắt cô đều khiến anh đau đến thấu tận tâm can. Nhìn cô thổn thức, xương hàm anh căng lên tỏ ý không vui nhưng đáy mắt nâu lại lấp lánh ánh hân hoan trái ngược. Tâm trạng bỗng chốc bị giày xéo tơi bời bởi những mâu thuẫn hỗn tạp. Cô đã rơi lệ trước mặt anh, khoảng cách mơ hồ luôn tồn tại giữa đôi bên dường như đã biến mất nhưng đồng thời anh cũng căm ghét cảm giác không thể bảo vệ cô đủ. Cơn bão tuyết trong đáy mắt sâu hun hút ngày càng lớn dần khi nguồn cơn khiến cô đau lòng dần được trí não anh thống kê rõ nét đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Anh cúi đầu, áp sát gương mặt có ẩn chứa cơn sóng ngầm dữ dội dưới nét bình lặng gần như vô cảm lên tóc cô, hít một hơi dài mùi vị thanh khiết không thể tìm thấy ở bất kì người phụ nữ nào khác. Mùi vị ấy lan tỏa đến tận mỗi tế bào sống, từ tốn mà bạo liệt xâm chiếm mọi cung bậc cảm xúc.
Thật may cho những kẻ vô tình hoặc giả cố ý vay nợ cô bởi những tiếng nấc nghẹn ngào nhỏ dần rồi tắt hẳn trước khi cơn phẫn nộ nơi trai đẹp vượt sang một mức mới. Cô hít hít mũi, yên tĩnh dụi đầu vào lồng ngực anh. Nỗi bi thương dường đã được những giọt lệ mặn đắng gột rửa trở nên sáng mới hơn và cũng thu nhỏ hơn. Trong miền mênh mông u uẩn riêng mang, cô bắt gặp lại nụ cười chưa bao giờ tắt của Hill như đang thầm nhắn nhủ rằng những người cô thương yêu không đánh đổi sinh mệnh để lấy dăm giọt nước mắt hay vài câu oán than tiếc thương. Họ muốn cô đi đến trọn cuối cung đường hư ảo đã chọn - đó là sứ mệnh. Vành môi khô chợt vẽ nên nụ cười hiền cô độc khi đưa tay chùi khóe mắt ươn ướt, cô nói nhỏ: "Cảm ơn anh!" Lời cảm ơn không đơn thuần cho bờ vai tựa. Ngay lúc này hoặc bất kì thời điểm nào khác, cô tuyệt nhiên sẽ không khóc trước mặt ai đó nếu chẳng là trai đẹp. Đàn bà ích kỉ như cô sẽ chỉ rơi lệ khi nhận được đủ trân trọng từ đối phương và đoan chắc đối phương không rơi vào vòng xoáy đa mang cùng mình. Vừa khéo, trai đẹp là người duy nhất đáp ứng đủ cả hai yêu cầu ấy!
Trai đẹp không lên tiếng, chỉ soi ánh nhìn da diết nồng nàn vào nét mặt chưa phai ưu thương của cô. Ánh mắt ấy dừng lại nơi khóe mi còn lóng lánh nước rồi bằng cảm xúc mãnh liệt, anh ghé môi uống trọn giọt sầu ấy vào tim. Sau đó, anh đặt nụ hôn tinh khiết lên trán cô như muốn thầm nói rằng, anh hân hoan được chia sẻ tất thảy những gì thuộc về cô.
Cô sững sờ đón nhận, để nghe lòng tơi bời bao nỗi niềm ngược xuôi. Anh có tuổi trẻ, có khí chất, có tiền tài; bà cô già như cô dựa vào cái gì để mà hão vọng? Tuyệt đối không! Tâm trí vang rền lời răn đe nặng nề trong khi buồng tim vút bay lên không trung thênh thang gió mơn man và nắng vàng rực rỡ dẫu hiện tại có là giữa đêm muộn. Ừ đúng! Tuy chưa biết chính xác trai đẹp là ai nhưng nhìn qua phong thái, tiện nghi sống cũng đủ đánh giá mức thu nhập, cung cách hưởng thụ lẫn quan điểm. Anh và cô vốn là hai loại người không cùng xuất phát điểm nên ngoài vị trí bạn giường chẳng còn vị trí nào khác tốt hơn. Âm thầm lòng tự đe lòng, cô kín đáo giữ lại tiếng thở dài luyến nuối rồi vờ ra vẻ tự nhiên: "Mấy giờ rồi nhỉ?"
"Khá muộn!" Vòng tay ôm vẫn giữ chặt cô trong lòng khi trai đẹp hướng mắt vào khoảng đêm ngập ánh đèn vàng bên ngoài khu vườn kính. Giọng anh dỗ dành hơn là ra lệnh: "Tôi đưa em về giường."
"Đói!" Cô yếu ớt đáp lời. Hai gò má lại bất giác râm ran bởi trước nay, ngoài công việc, vật chất và tình dục, cô chưa từng thử bày tỏ những nhu cầu vụn vặt kiểu trẻ con với bất kì người đàn ông nào, kể cả Thắng. Đôi bên thấu hiểu đủ, tương kính thừa nhưng cô vẫn không tìm được cảm giác an yên tuyệt đối khi tựa vào vai Thắng dẫu cả hai đã từng bên nhau.
Khi cô vẫn còn trầm ngâm tự hỏi bản thân đã từng yêu Thắng hay chưa thì trai đẹp đã đỡ cô đứng lên. Ánh đèn chùm pha-lê rực rỡ sáng theo mỗi bước chân người qua nhưng anh vẫn giữ chặt cô trong vòng tay trọn chở che của mình. Cả hai đi đến trước tủ lạnh, cô không dám chớp mắt mắt khi nhìn vào sáu khoang lớn chứa đầy kín thực phẩm phía sau hai cánh cửa vừa mở ra. Chỗ ấy đủ cho cả một tiệc thịnh soạn gồm hai mươi người hoặc một gia đình bốn người no đủ cả tuần. Giờ thì cô tin rằng trai đẹp sống chính thức ở đây, vậy những người còn lại sẽ ở đâu trong căn hộ rộng thênh thang nhưng không ngăn chia thành khoảnh này? Cắn môi nghĩ ngợi thoáng nhanh xong, cô lại tự giễu bản thân ngớ ngẩn quan tâm chuyện bao đồng.
Cửa hàng nhỏ gần phòng trọ của bọn cô ở SG còn chưa chắc đã đầy đủ như vậy, từ rau củ quả đến thức ăn tươi sống đều có. Hai khoang lớn bên ngăn trái đầy chật sữa, sữa chua, quà vặt,... Cô càng nhìn, dạ dày càng kêu gào thảm thiết nhưng vẫn chưa biết phải chọn món nào. Đôi mắt khá tròn lướt chậm theo thứ tự từ trên xuống dưới rồi lại ngược lên đến lần thứ hai, cô chán nản đưa tay đến ngăn chứa rau củ quả, dự định tùy tiện nhón lấy một quả táo.
Ngay lúc ấy, bàn tay cô đã bị giữ lại trong bàn tay trai đẹp. Anh dịu dàng nhìn cô với tia mắt ẩn ý sâu xa nhưng âm giọng vẫn uy quyền như thường nhật: "Nhiệm vụ duy nhất của em là cho tôi biết điều em muốn!"
Dẫu chẳng dám đoan chắc ý tứ thật sự trong câu nói kia là gì nhưng cũng lười biếng để tâm thêm, cô thành thật trả lời: "Một quả táo, một cốc sữa, tôi cho rằng ổn!"
Với nét mặt bình lặng không đổi, chỉ nơi đáy mắt nâu sáng lóe nhanh một tia không hài lòng, trai đẹp liền chẳng nói rằng nhấc bổng cô đặt lên quầy bếp phía sau. Đoạn, anh kề sát vào gương mặt xương gầy còn đang bối rối của cô: "Chờ một lát sẽ có món súp yến mạch!"
"Anh nấu?" Cô ngồi yên trên bệ cao, đưa mắt hoài nghi nhìn anh chàng to lớn vạm vỡ đang khỏa thân tám mươi phần trăm đứng trước mặt mình. Ngày còn trẻ, cô từng rất rất khao khát những anh chàng đẹp trai, thành đạt, biết nấu ăn trong các tác phẩm văn chương hư cấu nhưng đó đã là chuyện của xa xưa. Tuổi tác giết chết hoa mộng, sự thật trần trụi dần theo từng nhịp giày cao gót cô bước qua.
Trai đẹp im lặng, đuôi mắt thoáng vài nếp gấp tỏ ý cười tự mãn. Bóng lưng dày đặc những nét xăm truyền thần nhanh chóng quay đi. Động tác làm bếp của anh cũng thuần thục chẳng kém lúc xử lý vết thương. Nước trong chiếc nồi thủy tinh chẳng mấy chốc đã lăn tăn bọt khí, trong khi tay anh thoăn thoắt thái nấm tuyết và rau lơ xanh; ấy thế mà vẫn còn dư cả thời gian rửa cho cô một quả táo lớn.
Cô cắn một miếng táo lớn, ngấu nghiến nhai, mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng cơ bắp đang tỏa ra ánh quang chói lọi của trai đẹp. Đến giờ cô mới có hứng thú quan sát hình xăm trên lưng anh, đó là một bức họa một vị thần chứa đầy âm khí với hai màu đen - đỏ và hứng thú ấy nhanh chóng biến mất bởi cảm giác ám ảnh kì lạ không thể lí giải từ hình xăm kia mang lại. Không khí vì thế càng thêm ngột ngạt, cô xoay xoay quả táo trong tay hồi lâu rồi cố tình tự đánh lạc hướng bản thân: "Hi vọng tôi không làm trễ nãi giờ lên sàn của anh..."
"Lên sàn?!" Trai đẹp khẽ lẩm bẩm. Sau đó anh như đã hiểu liền ngoảnh đầu nhìn cô, nhẹ giọng giải thích: "Tôi chỉ trực tiếp giám sát khi cần, bình thường thì không!" Đoạn, anh ngừng lời, nhanh tay cho yến mạch vào nồi, khuấy đều. Vành môi khẽ máy như muốn nói thêm gì đó rồi lại thôi bởi với anh, trách nhiệm tạo ra vật chất là đặc quyền cao cả của đàn ông.
Vốn cũng không muốn tìm hiểu sâu cuộc sống riêng của bạn giường nên cô gật gù cắn một miếng táo khác, nhai chậm hơn. Chiếc dạ dày ốm đói đã bớt gào khóc, cô bắt đầu đong đưa hai chân, ngó nghiêng lung tung quanh căn hộ. Mùi thơm lựng từ chiếc nồi tỏa khói trên bếp khiến cô loay hoay tìm cách đến gần mục sở thị tay nghề của trai đẹp nhưng mặt quầy khá cao mà cô lại chỉ có một tay.
"Chỉ cần em lên tiếng, tôi bảo đảm sẽ đáp ứng tốt nhất điều em muốn!" Bỗng, âm giọng trầm lạnh có phần không hài lòng cất lên, trai đẹp chỉ cần một bước đã đứng ngay trước mặt cô. Anh nghiêm nghị tiếp lời: "Em có thể xem nhẹ vết thương của mình nhưng tôi thì không."
Ánh mắt nâu đong đầy xót xa từ trai đẹp khiến những câu lời phản kháng dừng lại nơi khí quản, cô chẳng hiểu vì sao anh lại có thái độ ấy nhưng cõi lòng đàn bà váy mỏng cứ thế mà ngập tràn ấm áp. Cô cúi đầu lánh né vực mắt sâu thẳm có thể giam giữ hồn người kia rồi bậm môi, cao giọng: "Vết thương của tôi có liên quan đến anh à? Sao tôi lại không biết nhỉ!"
"Bây giờ thì em đã biết!" Trai đẹp vừa bình thản đáp trả vừa nhẹ bẫng nhấc cô xuống, giữ chặt tay cô trong tay anh, cùng quay lại với nồi yến mạch đang sôi liu riu trên bếp. Bếp nhà anh là bếp từ, nóng hừng hực nhưng chẳng thấy được ngọn lửa, cũng như tâm thái anh hiện tại.
Biết chẳng đủ sức chống đối cái nắm tay theo phương pháp khóa chặt của trai đẹp nên cô chỉ bĩu môi, liếc xéo một nhát dài: "Anh biết đấy! Đàn bà thường hay suy diễn rồi ngộ nhận. Đến lúc tôi bám riết không buông, anh hối cũng đã muộn nên làm ơn đừng diễn như thật!"
Im lặng! Trai đẹp nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt cô bằng tia cười thỏa mãn. Một tay choàng ngang eo cô, tay kia anh dùng để nấu ăn. Bức tranh gia đình hai người được khắc họa sinh động hơn cả những phân cảnh lãng mạn trong các bộ phim sướt mướt dài hơi. Nhưng cô lại cảm nhận ánh mắt kia thành nét khiêu khích có xen lẫn ý mỉa mai rằng bản thân trai đẹp đủ thừa tàn nhẫn để giải quyết người đàn bà to gan nào dám bám đuôi. Hừ mạnh một tiếng ra chiều thấu suốt bản tính đàn ông, cô cười nhếch nghĩ thầm - đánh bài ngửa ngay từ buổi đầu cũng tốt, tôi đây có thể tùy nghi phối diễn xem như sòng phẳng nợ ăn nợ ở. Ý niệm này khiến cõi lòng vui buồn lẫn lộn tuy nhiên bức tường đá nặng nề về một điều gì đó vẻ chừng đang nhập nhoạng giữa ảo ảo thực thực đã được dỡ xuống, cô ẻo lả tựa hẳn vào vai anh, háo hức chờ đợi món súp yến mạch thơm ngon.
Mươi phút sau, món súp yến mạch đã hoàn thành. Tài nghệ của trai đẹp không tồi, món súp có vị ngọt thanh, khéo léo hòa quyện giữa yến mạch, nấm tuyết, lơ xanh và sữa tươi. Nó hấp dẫn đến độ cô bất chấp ý tứ, ăn liền hai bát. Nuốt ngụm súp ngon lành cuối cùng xuống, cô ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh đã buông thìa từ sớm, cũng đang chăm chú quan sát mình. Nét mặt đẹp lấp lánh sáng dưới ánh đèn pha-lê ngược bóng. Thật ra, đường nét khuôn mặt anh không thể gọi là thân thiện hay hiền hòa nhưng cô luôn tìm được cảm giác yên ổn, dễ chịu mỗi khi chạm mắt đến. Vừa ngắm, cô vừa kín đáo dùng lưỡi kiểm tra vành môi, kẻ răng xem còn vụn thức ăn nào bám lại hay không rồi mở lời: "Thật ngon! Tôi cá đây là món sở trường của anh, hử?"
Từ vị trí ghế ngồi chính giữa bàn ăn dài bằng kính kết hợp với chân đỡ kim loại ánh bạc, trai đẹp nhoài người đến gần cô. Nét an thái thể hiện rõ ánh mắt dịu dàng có phần hài lòng: "Em thích chứ?" Nhận được nụ cười chân thành từ cô, âm giọng anh thêm phần hứng khởi: "Thật ra, tôi không thường vào bếp nhưng nếu em muốn, chúng ta có thể xem xét lịch trình làm việc của tôi." Khi nói ra những lời này, nét mặt đến dáng ngồi của anh đều toát lên sự trang nghiêm tuyệt đối, không lẩn khuất một tia nhỏ đùa bỡn hoặc giả hứa hẹn ảo nhằm lấy lòng phụ nữ như một số gã ba chân khác vẫn làm.
Bởi chưa từng nghi ngờ tính xác thực trong mỗi câu lời anh phát ngôn nên cơn bão lòng càng thêm sóng gió. Cô quay mặt về hướng trời đêm, cười gượng gạo bằng vành môi khô trong khi mắt lại không thể kiềm ánh bối rối: "Tôi sẽ rửa bát!" Dứt lời, cô vội vàng đứng bật dậy, luống cuống với lấy chiếc bát ở phía anh.
Trai đẹp dằn lại chiếc bát, nghiêm khắc soi ánh mắt nâu biết ra lệnh vào cô rồi đặt chiếc bát xuống bàn. Giữ khuôn mặt cô bằng cả hai tay, anh như nhìn thấu được sự rối loạn trong cô: "Đừng bận tâm đến những việc này! Tôi đưa em đi ngắm biển đêm." Vừa nói anh vừa ôm cô bước đến khoảng sân vườn bên ngoài.
Sau tấm vách kính chạm khắc hoa văn nơi phòng khách là khoảng sân chiếm gần nửa tổng diện tích mặt sàn căn hộ. Bốn bề đều bằng kính nên dù là không gian kín song lại tràn ngập cảm giác thiên nhiên. Góc trái là bộ sô-pha lớn hình L đặt cạnh hồ bơi, khoảng giữa để trống và góc phải có dăm thiết bị tập thể thao. Cũng như căn hộ lần trước, trong sân không có hoa cỏ nào khác ngoài dăm cây bách kiểng đặt thành hàng sát mép tường trong cùng.
Cô đưa mắt nhìn hàng cây chơ vơ kia hồi lâu, bâng quơ nhận xét: "Phong cách của anh quả thật khác người..."
"Tôi vốn không thân thiện với thiên nhiên, càng không bỏ thời gian trên những điều vô nghĩa. Nên ngoại trừ bách - giống cây có sức sống mãnh liệt, các thực vật khác đều không nên và không thể tồn tại trong không gian sống của tôi." Trai đẹp vừa ngọt ngào ve vuốt dọc theo cánh tay cô vừa điềm đạm buông lời ẩn ý: "Bởi mọi bận tâm và những tốt đẹp nhất, tôi chỉ dành cho điều tôi trân trọng!"
"Vậy đâu là điều anh trân trọng?" Cô bất giác buột miệng hỏi một câu vượt quá vị trí bạn giường của mình, đến khi muốn dừng lời thì đã muộn. Và nhận lại ánh mắt sâu thẳm kì lạ từ trai đẹp, nó khiến cô phải lúng túng vờ chăm chú nhìn cảnh biển đêm ngoài kia: "À... Ý tôi là bầu không khí trong lành rất quan trọng cho sự sống. Căn hộ này kín đến độ không có lấy một ô cửa sổ hẹp, lâu ngày sẽ gây nên tình trạng thiếu ô-xy."
"Vì hệ thống lọc - cân bằng dưỡng khí cần thiết hoạt động liên tục nên tôi cho rằng mọi chuyện vẫn ổn." Trai đẹp đáp nhẹ, khóe môi thoáng cong cong ý cười thấu hiểu nhưng đáy lòng lại không hề thoải mái trước sự lúng túng kia.
Cô gật gù. Phòng điều dưỡng dành cho trẻ sơ sinh có tình trạng sức khỏe suy kiệt bên nhà mở cũng vừa được tài trợ một hệ thống lọc khí dạng này. Nó cung cấp đủ dưỡng khí sạch, cần thiết để duy trì sự sống cũng như giảm thiểu tối đa các tác nhân ô nhiễm tuy nhiên giá thành không rẻ và tiêu tốn khá nhiều năng lượng. Chính xác hơn, để có được một không gian cá nhân trong lành thì môi trường chung bên ngoài lại phải gánh chịu thêm không ít tác động xấu. Nghĩ vậy, cô bỗng không kiềm được tiếng thở dài, cuộc đời vốn dĩ được tạo nên từ những chuỗi đánh đổi kéo dài vô tận. Công bằng vĩnh viễn chỉ là thuyết tương đối mà trong đó, mỗi cá thể cần tự phân định hạn mức cho bản thân.
Trai đẹp áp mặt vào mái tóc ngắn hơi rối của cô, hít một hơi dài. Hương vị vi diệu nơi cô khiến tâm thái anh chìm vào miền an tĩnh nghê thường, những bất đồng tựa dăm viên sỏi nhỏ ném vào lòng đại dương bao la. Vòng tay anh khép chặt, đôi mắt nâu khép hờ khi đặt nụ hôn chỉ riêng anh biết và hiểu ý nghĩa lên vai cô. Đêm muộn chầm chậm trôi qua, cô ngoan ngoãn trong lòng trai đẹp, cùng ngắm biển đêm với những ánh đèn hải đăng chớp sáng giữa bóng tối trầm lặng. Bình yên tạm bợ này rồi sẽ chóng qua nhưng cô muốn trân giữ như một kỉ niệm tươi đẹp cho đời người đàn bà như trong câu hát "... đời con gái cũng cần dĩ vãng mà em tôi chỉ còn tương lai. Mai về sau nước mắt có cạn, khi xa đời thương cho đàn con. Triệu người quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy người đưa?!"*
/33
|