"Xin lỗi vì đã cao giọng với em. Nhưng tôi mong em hiểu điều này, tôi sẽ không yêu cầu em chăm sóc tôi, thậm chí em cũng không nhất thiết phải biết cách tự chăm sóc bản thân; điều duy nhất tôi muốn chính là em hãy để tôi được chăm sóc em. Lần gặp trước, tôi có từng nói 'Chỉ cần em lên tiếng, tôi bảo đảm sẽ đáp ứng tốt nhất điều em muốn' - đó là lời hứa của một người đàn ông trưởng thành."
Cô rút kinh nghiệm lần trước nên tự động xòe tay, đưa về hướng trai đẹp. Vẫn không đổi thay, anh nghiêm túc tỉ mẩn rửa tay giúp cô. Dạ dày cô nóng đến độ ước lượng có thể nướng chín cả một con ngỗng to. Mí mắt còn hơi sưng cụp xuống, cô chán ghét chẳng thiết chào đón vị khách không mời mang tên "Ngượng ngùng" ghé thăm. Hình như... suốt cả quãng xuân thì cho đến tận lúc này, cô chưa từng gặp qua vị khách này. Khoảng cách giữa hai người thật gần, cô có thể cảm nhận được mùi hương đặc trưng từ anh đang bao vây cơ thể mình cũng như anh có thể nghe được nhịp thở hối hả nơi cô nhưng anh vẫn im lặng, đặt hai viên thuốc vào lòng bàn tay nhạt màu ấy rồi cẩn trọng nâng hạ cốc nước theo những cử động khó khăn của đôi môi sưng vều kia.
"Tôi xem tivi một lát rồi sẽ ngủ. Anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi, đừng lo cho tôi!" Cô nói nhỏ, nhanh ngay khi ngụm thuốc đắng ngắt vừa trôi khỏi vòm họng. Dứt lời, cô liền hướng ánh nhìn vào màn mưa hiu hắt dưới ánh đèn vàng bên ngoài khung cửa sổ bởi tận sâu đáy lòng vẫn đang ẩn chứa hàng trăm câu hỏi nhưng há có cần thiết tìm ra giải đáp? Cáo nói đúng, cô đã vô trí đặt cược quá lớn vào cuộc chơi không cân sức này mà vẫn cứ ngu ngốc tự đắc rằng bản thân luôn đủ khả năng đứng ngoài vòng quay cám dỗ. Bất kể lý do là gì, trai đẹp đối đãi tử tế ra sao thì phận đàn bà váy mỏng như cô cũng nên từ bỏ cuộc chơi trước khi chẳng còn hào nào mang về mua thuốc lá.
Trai đẹp vẫn đứng đó, lặng yên quan sát cô hồi lâu rồi từ tốn chuyển dời ánh nhìn về hướng cửa sổ, đôi sóng mắt giao hòa làm một. Giọng anh trầm lắng, như chìm vào màn mưa yên ả của đêm: "Em chính là nhà của tôi!"
Nhận được câu trả lời vượt quá định lượng, cô hơi sững người, mắt bất động không tiêu cự khi cất lên chất giọng mỉa mai cay nghiệt sở trường có gì đó gượng gạo: "Không cần phải ve vuốt nhau như thế vì tôi vốn không tin vào ngôn từ hoa mỹ từ khi còn là cô bé mộng mơ, huống chi bây giờ... Những lời ấy hầu như vô dụng với mụ đàn bà gần bốn mươi như tôi." Cô chưa từng quay đầu lại để có thể nhận thấy ánh mắt chân thành dào dạt khi trai đẹp nhìn cô, cũng như cái mím môi ẩn nhẫn cực độ trong hiện tại; tuy vậy, cô dường như nghe được những tiếng thở hắt của anh. Lòng cô bất chợt chùng xuống thật thấp. Rồi tiếng thở hắt ấy biến mất, sau lưng cô chỉ còn lại khoảng không mênh mông, lạnh lẽo.
Trai đẹp không quên bật tivi trước khi nhẹ nhàng rời đi trên những sải chân lớn, hối hả hòng phủ lấp cảm giác khó chịu đang nhen nhóm trong tim. Lời cô dù khó nghe đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không khiến anh phiền trách, chỉ cần trong những phát ngôn ấy đừng phảng phất nét lạc lõng đớn đau của một khoảng ngày xa xưa - thuở cô chưa chạm vào đời anh. Có những hồi ức thuộc về quá khứ, anh muốn chờ đợi đến khi cô sẵn lòng chia sẻ nhưng mỗi lần nhìn cô ngước mắt xa xăm như cố giấu che nỗi niềm riêng mang, anh lại nghe lồng ngực nhói đau. Đứng tần ngần trước tủ lạnh hồi lâu, cốc nước lạnh trên tay anh đã là cốc thứ ba. Nuốt xuống ngụm nước đủ lớn, anh quyết định tiếp tục kiên nhẫn đợi chờ bởi tôn nghiêm và cảm xúc của cô cần được bảo vệ tuyệt đối. Anh đặt chiếc cốc rỗng xuống quầy rồi ngoái cổ, đưa ánh mắt nuông chiều về phía căn phòng tràn ngập ánh đèn vàng sau lưng mình.
Bên trong, cô chăm chú xem tivi dẫu thị thính chẳng ghi nhận được mấy. Hình như trên màn hình đang phát ra hình ảnh của một chương trình khám phá tự nhiên nào đó, câu chuyện về đàn voi. Hình như voi mẹ đang dạy voi con cách thức sinh tồn. Hình như chú voi con rất hạnh phúc khi theo sát từng bước chân voi mẹ. Hình như... hốc mũi cay cay. Cô bỗng thèm được là chú voi con ấy, một lần duy nhất để ngay sau đó có phải nằm xuống cũng hả lòng nhưng cơn mộng ngọt ngào ấy vĩnh viễn không thể quay ngược thời gian. Tự nở một nụ cười nhàn nhạt như ủi an bản thân, khát khao được xem tivi thuở bé cũng đã lụi tàn theo những nếp nhăn trên khóe môi, cô lò dò tìm cách rời khỏi giường hay đúng hơn là thoát khỏi không gian rộng lớn, rỗng trống này.
Xoảng...
"Á... Úi..."
"Chi Lăng..." Trai đẹp kêu lên khe khẽ và vội vàng đặt máy tính xuống bàn rồi lao đi như tên bắn. Trước mặt anh, cô nằm sấp trên sàn nhà, những mảnh thủy tinh sắc nhọn vương vãi chung quanh. Một cánh tay cô đang quơ quào như đang cố gượng dậy...
"Yên nào!" Trai đẹp rít lên qua những kẽ răng. Đế giày nghiến mạnh trên những mảnh thủy tinh tạo thành âm thanh ma sát nho nhỏ. Thân hình cô mong manh nằm trọn trong vòng tay có phần cuống cuồng của anh. Luồng khí lạnh lẽo mang tên sợ hãi dính chặt vào sống lưng vẫn chưa tan biến hết dẫu đã đặt cô lên giường, đánh giá tình hình sơ bộ không có tổn thương mới nào khác. Cảm giác này là lần đầu anh kinh qua. Vệt nhăn giữa trán vẫn còn hằn sâu, anh nhìn cô bằng tia mắt nửa vỗ về nửa khiển trách: "Em còn cảm thấy bất ổn nơi nào không?"
"Tôi ổn!" Sắc mặt khẩn trương của trai đẹp khiến lòng cô bối rối, âm giọng vì thế mà thêm phần tự trách, đồng thời cũng giấu tiệt cảm giác đau nhói đang dần lan tỏa nơi bả vai trái.
Ấn mạnh vào chiếc nút đỏ nơi đầu giường, trai đẹp mím chặt môi, ánh mắt nâu chưa thôi lắng lo như bất động vào một tiêu cự duy nhất - đó là thân hình gầy gò của cô. Anh không nói thêm bất kỳ lời nào cho đến khi vị bác sĩ trạc tuổi ngũ tuần cùng hai y tá hối hả bước vào. Cô nhanh chóng được thăm khám.
Thời gian trôi qua đủ lâu, bác sĩ và y tá đã rời đi. Vệt hằn trên trán trai đẹp cũng biến mất, vẻ mặt không thể đọc vị quay trở về. Anh dịu dàng đắp chăn cho cô: "Xin lỗi vì đã cao giọng với em. Nhưng tôi mong em hiểu điều này, tôi sẽ không yêu cầu em chăm sóc tôi, thậm chí em cũng không nhất thiết phải biết cách tự chăm sóc bản thân; điều duy nhất tôi muốn chính là em hãy để tôi được chăm sóc em. Lần gặp trước, tôi có từng nói 'Chỉ cần em lên tiếng, tôi bảo đảm sẽ đáp ứng tốt nhất điều em muốn' - đó là lời hứa của một người đàn ông trưởng thành." Đoạn, môi anh thấp thoáng ý cười nhè nhẹ rồi khom lưng, đặt nụ hôn vừa đủ nghiêm khắc vừa đủ nuông chiều lên trán cô: "Cửa sẽ không khép, tôi ở ngay bên ngoài. Ngủ ngoan!"
Dẫu chẳng thể nhớ trai đẹp đã từng nói ra lời hứa kia hay chưa nhưng âm giọng, ánh mắt, cử chỉ của anh đủ khiến bản ngã đàn bà trong cô vẫn thổn thức những chênh chao. Cứ thế, giữa ánh vàng ấm áp từ chiếc đèn ngủ, cô lặng nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy để rồi vô thức mấp máy môi thành lời: "Này! Tôi vẫn chưa biết tên anh..."
"Kiev Ikeda Pushkov! Người nhà vẫn gọi tôi là Kie." Trai đẹp bước về hướng cô trong ánh mắt biết cười sáng lấp lánh. Cuối cùng, điều anh vẫn hằng đợi chờ đã đến.
Khi khoảng cách giữa đôi bên chỉ là một tầm tay với, cô ngước mắt nhìn thẳng về anh: "Có lẽ anh đã biết nhưng tôi vẫn muốn tự giới thiệu. Đỗ Chi Lăng!"
Trai đẹp gật đầu, ngồi xuống mép giường ngay cạnh cô, trong âm giọng có chút sắc thái vòi vĩnh khác thường: "Tôi muốn gọi em là Lala!" Dứt lời, một nụ cười hân hoan hiện rõ trên vành môi tươi màu, anh nghiêng đầu đến gần cô hơn: "Bố tôi mang dòng máu Nga, mẹ tôi đến từ Nhật Bản. Gia đình tôi bao gồm ông bà nội, ông ngoại, bố mẹ, hai chị gái, tôi, hai cậu con trai và khá đông thân quyến."
Nhìn trai đẹp hứng khởi giới thiệu về bản thân, cô bỗng nhoẻn cười theo nhưng nụ cười trong veo ấy chỉ tồn trong phút chốc ngắn ngủi. Ánh mắt chơ vơ một lần nữa chìm vào bóng đêm bên trời, giọng cô như thều thào cho chính bản thân mình nghe thấy: "Một đại gia đình, ắt là..." Nói đến đây, bàn tay trái vô thức ôm lấy cánh tay phải đang quấn băng trắng xóa. Tựa hồ một thói quen đã thành bản năng sinh tồn, cô nhanh chóng tìm cách đánh lừa trí não của chính mình bằng cách chọc thẳng vào nỗi đau: "Gia đình hiện tại của tôi cũng rất đông thành viên, hơn hai mươi người."
Môi lại nở nụ cười cơ học khi mắt chưa từng rời khỏi bầu trời đêm lất phất mưa bay, rồi như chợt nghĩ đến điều gì, cô quay ngoắt sang nhìn trai đẹp, âm giọng hỗn tạp tựa những phiến gió chướng thổi qua đêm muộn: "Hai cậu con trai... là con anh?" Khi bật câu hỏi bật ra khỏi vòm họng cũng là lúc lòng cô cuộn trào những đợt sóng dữ dội. Phải chăng ở đâu đó giữa cuộc đời này, có một người đàn bà vẫn luôn vò võ ngóng đợi người đàn ông mà cô đã từng tắm cùng, ngủ cùng trở về? Phải chăng cô đã vô tình gieo thêm một vết thương rướm máu vào hai tâm hồn thơ dại? Phải chăng cô rồi sẽ như bao ả đàn bà luôn biện minh rằng cảm xúc không có lỗi, rằng bản thân cũng là nạn nhân, rằng chưa từng có ý muốn tranh đoạt nhưng rốt cuộc vẫn là chia đàn ông cùng người? Bàn tay trái dần trượt khỏi cánh tay phải, níu chặt vào tấm chăn. Hôn nhân như tấm chăn hẹp chỉ đủ cho hai người!
Đối mặt với tâm thái phức tạp kia, trai đẹp dễ dàng nhìn thấu nhưng vẫn điềm tĩnh quan sát từng thay đổi nhỏ nhất nơi cô, đủ lâu trước khi lên tiếng. Anh cẩn trọng gỡ những ngón tay hao gầy ra khỏi tấm chăn chỉ dành riêng cho cô, đặt nó vào giữa hai bàn tay mình: "Là con trai tôi! Ihor, mười sáu tuổi và Ilya, mười lăm tuổi. Chúng..."
"Cuộc đối thoại đã có thể dừng lại!" Cô không chút khách sáo cắt ngang lời trai đẹp, đồng thời rụt mạnh tay về. Nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhếch môi cay nghiệt: "Tôi đã không quan tâm đến tình trạng hôn nhân của anh, là lỗi của tôi. Vì thế tôi không được phép trách cứ ai nhưng mong anh để lại thông tin liên lạc và rời khỏi nơi này ngay lập tức. Sáng mai, tôi sẽ chuyển trả khoản viện phí anh đã thanh toán. Vui lòng!"
Không khí trong phòng chùng xuống thấp, một luồng khí lạnh lẽo, nặng nề bủa vây lấy hai cá thể đang mắt đối mắt - một người dường như cố kiềm nén cơn phẫn, người kia vẫn bình thản như không, thậm chí vẻ mặt còn thấp thoáng nét rạng rỡ. Trong nụ cười ôn hòa với tia mắt nâu chứa trăm vạn ánh lửa ấm áp đủ khả năng xua tan mọi giá lạnh, trai đẹp chậm rãi dời bước. Ra đến cửa, anh chợt ngừng nhịp chân, ngoái đầu nhìn về phía cô thêm lần nữa và trầm giọng buông lời: "Trên thế giới này vẫn luôn tồn tại một phương pháp duy trì sự sinh sản có tên 'Mang thai hộ' hay trần trụi hơn là 'Đẻ thuê' nên một người đàn ông có con không đồng nghĩa với việc anh ta đã từng kết hôn." Anh dừng lời một khoảng ngắn như để ghi nhận nét bối rối trong ánh mắt của cô: "Đừng quên! Tôi vẫn ở ngay đây."
Lần này, bờ vai vuông vức mạnh mẽ đã thực sự mất hút sau tấm vách ngăn. Cửa không khép, ánh đèn sáng rực bên ngoài được thay thế bằng sắc vàng nhàn nhạt. Vài âm thanh rất khẽ thỉnh thoảng lại vọng vào. Cô nằm trên giường, mắt vô thức dõi theo từng chuyển động phản chiếu qua tấm vách kính khi tâm trí không ngừng lặp đi lặp lại những câu chữ trai đẹp đã nói ra. Mưa đêm thôi rơi. Thể xác mệt nhoài. Hồn rối tơi bời. Giữa không gian rộng thênh thang, cô mang theo niềm tin anh vẫn luôn ở đó, từ từ chìm vào giấc ngủ muộn.
**************
Quả thật trai đẹp đã giữ lời hứa. Điều đầu tiên cô bắt gặp khi hấp háy mi mắt vẫn chưa hết sưng là hình ảnh anh đang thực hiện bài tập chống đẩy cao độ giữa thứ ánh sáng lờ mờ, ngay trên sàn nhà cạnh mạn giường trái. Trang phục trên người anh không có gì thay đổi so với hai lần gặp trước, vẫn chiếc quần be bé chẳng che đậy đủ hai mươi phần trăm da thịt nhưng nơi đây là bệnh viện, nếu cô nhớ không nhầm. Vừa ngọ nguậy mấy đốt ngón tay phải tê cứng, cô vừa cau mày nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
Nghe giọng cô, trai đẹp ngẩng đầu nhìn lên, môi nở nụ cười nhẹ thay cho lời chúc ngày mới tốt lành rồi nhanh chóng hoàn thành động tác cuối cùng, trước khi bật người lên cao và thả lỏng toàn bộ cơ thể. Những giọt mồ hôi lóng lánh rơi vãi trên tóc, trên da thịt, chảy dài theo các búi cơ bắp. Với lấy chiếc khăn bông trắng muốt đặt trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, anh đưa tay kéo rèm ra một khoảng vừa đủ cho ánh nắng mai hắt vào phòng nhưng không chiếu thẳng đến giường: "Đó là bài tập dành cho những ngày tôi không thể bơi hoặc tuân thủ theo quy trình." Đoạn, anh vừa điều chỉnh giường vừa ân cần nhìn cô: "Em còn cảm thấy đau đầu, buồn nôn hay đau khác thường ở đâu không?"
Tay trái xua nhanh thay cho câu trả lời, cô vẫn chưa thôi cau mày dẫu âm giọng không còn xa lạ như đêm qua: "Ý tôi là tại sao anh không tập ở bên ngoài, hơn nữa lại ăn vận không mấy phù hợp với môi trường bệnh viện."
Vắt hờ chiếc khăn lên vai, trai đẹp cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình rồi nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Tôi không cảm thấy có gì không ổn. Hơn nữa, không ai được tự tiện vào phòng của chúng ta khi chưa có sự đồng ý của em hoặc tôi." Cơn hoảng loạn ngày ấy của cô đã khắc sâu vào tâm trí nên anh thà chống đẩy trong khoảng trống hẹp, cố gắng giữ tiếng thở thật khẽ cũng không muốn cô phải thức giấc một mình. Anh và những người đàn ông quanh anh luôn tâm niệm rằng, đã là đàn ông thì tuyệt đối không để người phụ nữ của mình đơn độc chào ngày mới, trừ phi anh ta buộc phải chiến chinh sa trường. Nhưng những câu lời này, anh giữ lại cho riêng mình vì bản thân anh chẳng quen dùng lời nói thay hành động; mặt khác, anh không muốn cô cảm thấy vương nợ.
Bằng động tác nhẹ nhàng, trai đẹp cẩn trọng nâng cơ thể nhẹ tênh của cô lên. Giữa những hình xăm chằng chịt trên hai cánh tay anh, làn da cô vốn dĩ đã tái càng thêm nhợt nhạt. Nó khiến lòng anh cồn cào bao nỗi xót xa xen lẫn phẫn nộ: "Tôi giúp em làm vệ sinh cá nhân!" Anh nói, mắt như cố tình không chạm đến những vết thương.
"Không..." Chữ 'cần thiết' chưa kịp buông ra đã vội nghẽn lại đầu lưỡi khi mắt cô chạm phải nét mặt không chấp nhận bất kỳ sự phản kháng nào từ trai đẹp. Hình ảnh ngã lăn trên sàn nhà đêm qua chợt ùa về, mang theo cả tia mắt nâu ẩn chứa những đợt sóng hốt hoảng hòa lẫn cơn giận dữ câm lặng. Anh ta cuồng chăm sóc người khác thì mình cũng nên nhân từ đáp ứng vậy - cô thầm nghĩ rồi tùy tiện thả lỏng cơ thể, phó mặc tất thảy vào tay người bạn giường ba đêm bất thành nhưng lại chưa một lần cảm thấy bất an khi cạnh nhau.
Cô ngồi vắt vẻo trên thành bệ rửa, tay phải bất động, tay trái không ngừng đùa nghịch với vòi nước. Sau hơn tháng sống chung với một cánh tay, nhẽ ra những việc như rửa mặt, đánh răng đều không làm khó được cô nhưng trai đẹp khăng khăng làm hộ. Mà anh chuyên chế thế nào, thiên địa đều thấu nên cô lười nhác âu cũng là thuận theo tự nhiên. Há miệng đủ rộng, cô cụp mắt, nhìn lom lom vào chiếc bàn chải tự động dùng pin mới tinh. Cảm giác vừa thú vị vừa ngại ngần hòa lẫn vào vị cay cay nồng nồng của kem đánh răng xộc thẳng vào khoang mũi khiến cô phải cố sức kìm nén mới không bật cười. Nhưng tâm trạng muốn cười này cũng nhanh chóng qua đi vì ngày còn bé, bé lắm, hình như có bà mẹ yêu con nào đó vẫn thường giúp cô con gái lười rửa mặt vào mỗi buổi sớm rét căm căm. Vị cay nồng phút chốc trở nên đắng chát, cô đột ngột dồn hết sức lực vào những ngón tay gầy gò, giữ chặt lấy bàn tay trái đang cầm bàn chải của anh: "Tôi có thể tự... Chúng ta không thân thiết lắm đâu..."
Rèm mi run run, vai gầy run run, môi cô run run. Trai đẹp khẽ gật đầu, nhẹ nhàng trao cán bàn chải vào tay cô. Anh đứng yên phía sau, bờ vai đủ rộng đủ vững như bức tường ngăn cách giữa cô và những cuồng giông bên đời. Qua tấm gương soi, cô bắt gặp ánh mắt chở che vô điều kiện từ anh dẫu đầu cô đang cúi thấp hòng che đậy cơn chông chênh mang tên hoài niệm tuổi thơ. Sau thái độ không mấy lễ độ kia, nét mặt đàn ông khá đẹp vẫn không chút cáu giận hay trách cứ, an bình đến lạ - nó khiến lòng cô dịu xuống những dỗi hờn vô lối. Vốc nước mát lành thẩm thấu qua da mặt lan dần đến cuống tim, cô hít một hơi thật sâu bằng cơ bụng rồi ngẩng mặt về phía anh: "Xin lỗi!"
Trai đẹp với lấy chiếc khăn lụa hình vuông treo trên giá khi vầng trán xuất hiện nhanh một nếp gấp khúc tỏ ý khó hiểu. Tay anh tỉ mẩn chậm những vệt nước còn đọng trên làn da cô trong lúc tư duy nhanh chóng tìm ra câu giải đáp cho lời xin lỗi kia. Đuôi mắt chợt cong lên, tạo thành tia cười gần như không hiện hữu nhưng thỏa mãn cao độ, anh cứ thế mà im lặng giúp cô thay trang phục và cả hai món quần áo riêng tư của phụ nữ bằng những động thái trân trọng, thân thuộc như thể cơ thể cô chính là cơ thể anh.
Sau khi chỉn chu phần cô xong, trai đẹp bình thản thoát y nốt hai mươi phần trăm cơ thể còn lại; thậm chí còn chẳng buồn kéo tấm mành chắn ngang giữa nơi cô đang ngồi và khu vực vòi sen đang phun những tia nước trắng xóa lên da thịt da mình. Dường đã kịp làm quen với phong cách sống chẳng giống ai này nên cô chẳng tỏ ra bối rối hay khó chịu, cứ nhởn nhơ thả mắt rong chơi trên khắp cơ thể đàn ông rắn chắc, cao to hợp khẩu vị kia. Sau làn nước mỏng manh, anh cũng nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn thỏa mãn như thể đôi bên đã hòa quyện thành một khối thống nhất không thể phân rời. Cô bắt gặp ánh mắt ấy của anh, liền nhoẻn cười. Một nụ cười trêu ghẹo có phần ngây ngô đủ khiến máu nóng rần rật theo sống lưng, tạo nên quả cầu lửa cháy ngùn ngụt nơi vùng đàn ông giữa hai chân anh. Và với động thái cố ý đáp trả cho sự cám dỗ đáng ghét kia, anh thong dong đưa cậu em to khỏe đang sừng sững ngầng đầu nhìn trời cùng đi về phía cô, những giọt nước lấp nhảy múa thèo từng nhịp chân bước.
Hình ảnh hai anh em trai đẹp tỏa sáng dưới ánh nắng mai một lần nữa đã minh chứng cho sự đúng đắn của khoa học, rằng khi một người thẹn đến đỏ mặt thì dạ dày họ cũng sẽ ửng đỏ, nóng bừng. Dạ dày cô chẳng những nóng bừng mà còn cồn cào nhưng không là cơn cồn cào vì đói hay do tác tác dụng phụ của PEP.
Nhìn vào đôi gò má xương xương đang đỏ lựng ấy, lý trí đàn ông dẫu có kiên định đến đâu cũng hóa bùn nhão. Ham muốn được nhấn chìm mỗi na-nô-mét cơ thể cô dưới làn môi nóng ướt của anh gào thét không ngừng nghỉ, chúng như hàng vạn cơn cuồng phong quét ngang thành phố, cuốn phăng tất thảy những thứ tưởng chừng vô cùng vững chắc và để lại những khung cảnh hoang phế sau lưng. Anh đơn độc giữa tâm bão bởi cô vẫn chưa sẵn sàng mà bản thân anh sẽ không bao giờ cho phép sự vị kỷ cá nhân chiến thắng. Trận chiến cam go nhất mà anh từng trải qua!
Càng dồn nén, cơn bão càng thêm hung tợn. Nó bóp nghẹt khí quản khiến ngực anh đau nhói, tưởng chừng không thể đứng vững trên đôi chân vốn chưa từng chùn bước trên bất kỳ cuộc chiến nào trước đây. Trong hơi thở dốc dồn dập, lý trí thét lên đớn đau khi tay anh vô tình sượt ngang làn da mềm mại ngào ngạt tỏa hương thơm mang tên Chi Lăng. Tất cả đều đã vỡ òa, từng luồng máu nóng xộc thẳng lên xoang não khi một tay anh ghì nhẹ lấy gáy cô; môi anh nóng rẫy, phủ phục trên môi cô, phả vào khoang miệng cô những luồng hơi mang tên khát khao riêng anh. Nhưng một phần nghìn lý trí còn sót lại vẫn không cho phép anh ghì siết cô vào lòng. Nếu ngay lúc này, người phụ nữ trước mặt là một ai đó, anh nhất định sẽ không chút đắn đo mà nghiền nát cơ thể mỏng manh có sức gây cuồng phong kia thành trăm mảnh rồi mặc sức ngấu nghiến cho thỏa cơn lòng. Tuy nhiên, nếu không là cô, anh tuyệt đối sẽ không có thứ cảm giác khao khát đến ám ảnh này. Hôm qua, hôm nay hay ngày mai đều không có khác biệt bởi cô là người phụ nữ đầu tiên cũng như sau cuối môi chạm môi cùng anh. Mâu thuẫn, luyến nuối, đớn đau, dẫu vậy anh vẫn dứt khoát rời khỏi đôi môi ngọt diệu chưa kịp lành vết thương của cô.
Nụ hôn chim bói cá từ trai đẹp khiến tâm trí cô càng thêm hỗn loạn. Môi anh ướt đẫm và nóng tựa nham thạch nhưng rõ ràng cơ thể anh đang ra sức giữ khoảng cách, bàn tay to lớn đang mân mê trên da thịt cô chốc chốc lại run lên những nhịp kiềm nén khổ ải. Vì sao? Cô nghe lòng mình cuộn trào bao nỗi hờn trách mơ hồ. Trách bản thân luôn chạm phải anh trong những hoàn cảnh đầy thương tích hay trách anh chẳng bị cô hấp dẫn đủ? Nhưng bản ngã đàn bà váy mỏng lại cấu cào đòi phản kháng bởi sự nhạy cảm đang mách bảo rằng hãy nhìn anh bằng đôi mắt khép hờ, cô sẽ câu trả lời đích xác nhất. Chầm chậm buông lơi mọi đếm đong thực tại, cô dùng những bản năng nguyên sơ nhất để cảm nhận lồng ngực anh phập phồng từng hơi thở vội vã, từng tiếng gầm gừ khe khẽ mà điên cuồng; cô thấy hình ảnh mình tràn ngập vực mắt nâu sâu thẳm khi năm ngón tay anh không ngừng di chuyển, nhằm xoa dịu cơn nhức nhối tưởng chừng có thể giết người nơi cậu em bên dưới. Bỗng dưng cơn choáng váng từ đâu ùa đến, bóp nghẹt buồng tim cô, nó áp bức cô phải áp khuôn mặt nóng bừng vào lồng ngực anh, giúp anh vỗ về nỗi đau đàn ông do chính cô gây ra...
Một tiếng rít tựa mãnh thú sập bẫy vang rền không gian phòng tắm nhỏ hẹp. Một vệt lỏng nóng ấm trượt qua tay cô. Một trai đẹp đang gửi nét mặt mê đắm vào làn tóc rối của cô, cùng hơi thở gấp gáp. Thời gian như dừng lại, đông đặc đôi nhịp tim hỗn loạn. Cô liếc anh thật nhanh rồi lúng túng quay mặt đi, dẫu vậy cơn xa xót vô tri lại đang ép buộc môi cô mấp máy: "Chắc thật lâu rồi anh không...?"
Câu hỏi có phần bất nhã không hợp thời điểm đã dừng lại quá muộn ấy khiến cô bậm môi, tự oán trách bản thân nhưng trai đẹp hầu như không thấy phiền lòng. Anh mải mê hôn, mỗi nụ hôn là mỗi lần anh chậm rãi lưỡi kéo thành những vết tích chiếm hữu trên da thịt cô, vĩnh viễn khắc sâu cảm giác này, mùi vị này vào từng lớp, từng lớp vỏ não.
Nuối tiếc rời môi khỏi hõm quai xanh đang ửng hồng, trai đẹp nhìn cô bằng ánh mắt không một ngôn từ nào có thể diễn tả chính xác - nó là sự hòa quyện giữa trân trọng, xâm chiếm, thổn thức và ăn năn. Dẫu cơn bức bối đã tạm lắng dịu nơi vùng giữa hai chân nhưng vòm họng vẫn chưa thôi bỏng rát khiến giọng anh hơi khàn: "Lần cuối cùng cách đây hơn trăm giờ. Xin lỗi em!"
"Là nhu cầu cơ bản của loài người, tôi hiểu mà!" Cô nhẹ giọng, dịu dàng luồn năm ngón tay vào mái tóc nâu óng hơi rối của trai đẹp. Tóc anh rất mượt, sợi chắc khỏe nhưng không thô cứng, chứng tỏ sức khỏe rất tốt nên lời xin lỗi kia, nhẽ ra phải do cô nói. Đàn ông vốn luôn gặp khó khăn trong tự chủ sinh lý, huống chi anh chẳng phải thầy tu khổ hạnh. Bất giác cô cong môi thành nét cười hãnh diện bởi khi nhìn vào mắt anh, cô bỗng thấy lại thuở xuân xanh đã đánh rơi đâu đó trên những chặng đường nhọc nhằn trưởng thành của một đứa trẻ cút côi.
"Thủ dâm không xấu về mặt đạo đức nhưng chẳng tốt cho sức khỏe, nhất là với độ tuổi hiện giờ của anh. Tôi đoán anh phải trạc tuổi tôi, hử?" Cô tiếp tục nói bằng âm giọng quan tâm chân thành và hình như, khoảng cách vô hình giữa đôi bên cũng đã được thu hẹp lại.
Trai đẹp nhìn sững cô hồi lâu rồi bật cười thành tiếng, câu lời cũng vì thế mà bớt phần nghiêm túc hơn: "Một năm tám tháng là khoảng cách tuổi tác giữa chúng ta và tôi chưa từng thủ dâm trước đây." Cô nhướng mày như chưa kịp hiểu hết ý khi anh vẫn tiếp tục giải thích: "Tôi nói xin lỗi là vì hai lý do; thứ nhất, tôi đã không bảo vệ em đủ tốt còn khiến em khó xử trong tình huống vừa qua; thứ hai, tôi chỉ có thể đảm bảo em là cảm xúc trọn vẹn và duy nhất chứ không thể hứa sẽ tuyệt đối chung thủy về mặt sinh lý."
Không gian bỗng im ắng lạ kỳ, cô nghe được cả nhịp tim đập hối hả đầy căng thẳng của trai đẹp. Đã đi quá nửa đời người với ánh mắt chưa bao giờ màu hồng nên cô còn có thể hão vọng vào sự chung thủy thể xác nơi đàn ông hay sao? Sa gàn dở nhà cô còn hài hước rằng: Cũng là đàn bà nhưng chẳng thể hiểu vì sao đàn bà luôn đánh giá cao sự thủy chung thể xác hơn là cảm xúc. Khi đàn ông muốn, họ khắc sẽ thủy chung - một sự thủy chung mặc định đến từ lý trí. Thay vì cố sống cố chết đòi hỏi thằng bé giữa hai chân đàn ông chỉ chui vào một hang duy nhất, hãy đo sự thủy chung của người đàn ông qua cái cách họ trân trọng người đàn bà của họ. Chồng Sa chưa bao giờ là người đàn ông chung thủy thể xác nhưng suốt bao năm qua, mặc kệ cuộc vui bên ngoài phóng đãng đến đâu, anh ta vẫn chưa một lần để vợ phải dùng bữa tối hay chìm vào giấc ngủ một mình. Với Sa và cả với cô, thế đã đủ chung thủy!
Tuy nhiên trai đẹp không là đàn ông của cô, vì thế cô không được phép đòi hỏi anh phải đảm bảo bất kỳ điều gì. Bối rối nhìn vào vực mắt sâu phẳng lặng vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi sự hồi đáp kia, cô gượng gạo cười bâng quơ: "Nghe như... nhu cầu của anh khá cao, bốn lần một tuần?"
Hai ngón tay được đưa lên thay cho câu trả lời, trai đẹp im lặng thu dọn tàn cuộc ban nãy. Những vệt chất lỏng hơi sền sệt màu trắng đục vương vãi quanh bệ rửa mặt, thậm chí có vài giọt còn bắn lên đến tận vách.
"Hai lần một tuần?! Vậy cũng không cao lắm." Cô lẩm bẩm nhận xét.
"Là hai lần một ngày!" Trai đẹp ngừng tay, khẽ nhướng đuôi mày trái lên, cẩn trọng quan sát nét biểu cảm trên gương mặt cô. Có những sự thật anh cần trực tiếp nói ra, trước khi tâm hồn mong manh mẫn cảm của cô có thể gặp tổn thương bởi bên thứ ba.
"Hử?" Những đường hằn sâu lập tức xuất hiện trên trán, cô quên cả cơn đau, tròn mắt nhìn trai đẹp như thể đứa bé Sudan lần đầu nhìn thấy tuyết rơi trên sân nhà. Trước nay, cô chưa từng nghi ngờ những phát ngôn của anh, chỉ trừ lần này: "Tôi biết khả năng tình dục đồng nghĩa với tôn nghiêm đàn ông nhưng anh không nhất thiết phải phóng đại như vậy. Một ngày hai lần, vị chi một tháng trung bình năm sáu mươi lần, thanh niên tuổi đôi mươi cũng khó duy trì nữa là..."
Nhún vai với nét mặt nửa nghiêm túc nửa trấn an, trai đẹp nghiêng đầu, môi anh chỉ cách vành tai cô vài sợi tóc lơ thơ: "Đừng bận tâm đến nó, vì tôi chưa từng có ý định áp dụng cùng em."
Tỏ ý thông cảm cho chuyện đàn ông khó nói, cô vờ gật gù nhưng thâm tâm lại hả hê vô cùng. Chênh lệch một năm tám tháng, nghĩa là anh đã bước qua tuổi ba mươi bảy. Cái gì mà chưa từng thủ dâm; cái gì mà hai lần một ngày? Nếu vẫn còn đủ ngây thơ để tin vào những tuyên bố kia thì có lẽ cô đã không ngồi đây nghe anh huyênh hoang vì đang tất bật bữasáng cho chồng hoặc vừa cố chen lấn giữa dòng giao thông như nêm vừa nguyện cầu không muộn giờ học của con. Trai đẹp cho rằng cô bị tai nạn dồn dập đến độ não ngập nước chăng?
Được nhìn nét mặt hả hê của cô, dù với bất kỳ lý do nào cũng khiến cõi lòng trai đẹp hân hoan và bình yên lạ. Anh vừa lau tay vào chiếc khăn bông sạch mới trên kệ rồi dùng mu bàn tay quẹt nhẹ ngang chóp mũi cô, dịu giọng nói: "Hôm nay sẽ là một ngày bận rộn; sau bữa sáng, tôi sẽ đưa em đi kiểm tra tổng quát lần nữa, tiếp theo đó, chúng ta có vài vấn đề cần trao đổi cùng luật sư. Nói với tôi nếu em cảm thấy mệt, được chứ?"
"Luật sư?" Cô hơi nhấn mạnh ngữ khí, hỏi lại.
Trai đẹp gật đầu: "Tôi sẽ nói chi tiết cùng em nhưng việc tối quan trọng cần làm trong lúc này là bữa sáng của chúng ta." Tay anh nhanh chóng mà cẩn trọng choàng qua cơ thể cô và bước bằng nhịp chân khoan thai, vững vàng. Hình như cô có phần nhẹ hơn đêm qua, đồng nghĩa với cơn giận trong anh cũng nặng thêm bội lần.
Cô rút kinh nghiệm lần trước nên tự động xòe tay, đưa về hướng trai đẹp. Vẫn không đổi thay, anh nghiêm túc tỉ mẩn rửa tay giúp cô. Dạ dày cô nóng đến độ ước lượng có thể nướng chín cả một con ngỗng to. Mí mắt còn hơi sưng cụp xuống, cô chán ghét chẳng thiết chào đón vị khách không mời mang tên "Ngượng ngùng" ghé thăm. Hình như... suốt cả quãng xuân thì cho đến tận lúc này, cô chưa từng gặp qua vị khách này. Khoảng cách giữa hai người thật gần, cô có thể cảm nhận được mùi hương đặc trưng từ anh đang bao vây cơ thể mình cũng như anh có thể nghe được nhịp thở hối hả nơi cô nhưng anh vẫn im lặng, đặt hai viên thuốc vào lòng bàn tay nhạt màu ấy rồi cẩn trọng nâng hạ cốc nước theo những cử động khó khăn của đôi môi sưng vều kia.
"Tôi xem tivi một lát rồi sẽ ngủ. Anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi, đừng lo cho tôi!" Cô nói nhỏ, nhanh ngay khi ngụm thuốc đắng ngắt vừa trôi khỏi vòm họng. Dứt lời, cô liền hướng ánh nhìn vào màn mưa hiu hắt dưới ánh đèn vàng bên ngoài khung cửa sổ bởi tận sâu đáy lòng vẫn đang ẩn chứa hàng trăm câu hỏi nhưng há có cần thiết tìm ra giải đáp? Cáo nói đúng, cô đã vô trí đặt cược quá lớn vào cuộc chơi không cân sức này mà vẫn cứ ngu ngốc tự đắc rằng bản thân luôn đủ khả năng đứng ngoài vòng quay cám dỗ. Bất kể lý do là gì, trai đẹp đối đãi tử tế ra sao thì phận đàn bà váy mỏng như cô cũng nên từ bỏ cuộc chơi trước khi chẳng còn hào nào mang về mua thuốc lá.
Trai đẹp vẫn đứng đó, lặng yên quan sát cô hồi lâu rồi từ tốn chuyển dời ánh nhìn về hướng cửa sổ, đôi sóng mắt giao hòa làm một. Giọng anh trầm lắng, như chìm vào màn mưa yên ả của đêm: "Em chính là nhà của tôi!"
Nhận được câu trả lời vượt quá định lượng, cô hơi sững người, mắt bất động không tiêu cự khi cất lên chất giọng mỉa mai cay nghiệt sở trường có gì đó gượng gạo: "Không cần phải ve vuốt nhau như thế vì tôi vốn không tin vào ngôn từ hoa mỹ từ khi còn là cô bé mộng mơ, huống chi bây giờ... Những lời ấy hầu như vô dụng với mụ đàn bà gần bốn mươi như tôi." Cô chưa từng quay đầu lại để có thể nhận thấy ánh mắt chân thành dào dạt khi trai đẹp nhìn cô, cũng như cái mím môi ẩn nhẫn cực độ trong hiện tại; tuy vậy, cô dường như nghe được những tiếng thở hắt của anh. Lòng cô bất chợt chùng xuống thật thấp. Rồi tiếng thở hắt ấy biến mất, sau lưng cô chỉ còn lại khoảng không mênh mông, lạnh lẽo.
Trai đẹp không quên bật tivi trước khi nhẹ nhàng rời đi trên những sải chân lớn, hối hả hòng phủ lấp cảm giác khó chịu đang nhen nhóm trong tim. Lời cô dù khó nghe đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không khiến anh phiền trách, chỉ cần trong những phát ngôn ấy đừng phảng phất nét lạc lõng đớn đau của một khoảng ngày xa xưa - thuở cô chưa chạm vào đời anh. Có những hồi ức thuộc về quá khứ, anh muốn chờ đợi đến khi cô sẵn lòng chia sẻ nhưng mỗi lần nhìn cô ngước mắt xa xăm như cố giấu che nỗi niềm riêng mang, anh lại nghe lồng ngực nhói đau. Đứng tần ngần trước tủ lạnh hồi lâu, cốc nước lạnh trên tay anh đã là cốc thứ ba. Nuốt xuống ngụm nước đủ lớn, anh quyết định tiếp tục kiên nhẫn đợi chờ bởi tôn nghiêm và cảm xúc của cô cần được bảo vệ tuyệt đối. Anh đặt chiếc cốc rỗng xuống quầy rồi ngoái cổ, đưa ánh mắt nuông chiều về phía căn phòng tràn ngập ánh đèn vàng sau lưng mình.
Bên trong, cô chăm chú xem tivi dẫu thị thính chẳng ghi nhận được mấy. Hình như trên màn hình đang phát ra hình ảnh của một chương trình khám phá tự nhiên nào đó, câu chuyện về đàn voi. Hình như voi mẹ đang dạy voi con cách thức sinh tồn. Hình như chú voi con rất hạnh phúc khi theo sát từng bước chân voi mẹ. Hình như... hốc mũi cay cay. Cô bỗng thèm được là chú voi con ấy, một lần duy nhất để ngay sau đó có phải nằm xuống cũng hả lòng nhưng cơn mộng ngọt ngào ấy vĩnh viễn không thể quay ngược thời gian. Tự nở một nụ cười nhàn nhạt như ủi an bản thân, khát khao được xem tivi thuở bé cũng đã lụi tàn theo những nếp nhăn trên khóe môi, cô lò dò tìm cách rời khỏi giường hay đúng hơn là thoát khỏi không gian rộng lớn, rỗng trống này.
Xoảng...
"Á... Úi..."
"Chi Lăng..." Trai đẹp kêu lên khe khẽ và vội vàng đặt máy tính xuống bàn rồi lao đi như tên bắn. Trước mặt anh, cô nằm sấp trên sàn nhà, những mảnh thủy tinh sắc nhọn vương vãi chung quanh. Một cánh tay cô đang quơ quào như đang cố gượng dậy...
"Yên nào!" Trai đẹp rít lên qua những kẽ răng. Đế giày nghiến mạnh trên những mảnh thủy tinh tạo thành âm thanh ma sát nho nhỏ. Thân hình cô mong manh nằm trọn trong vòng tay có phần cuống cuồng của anh. Luồng khí lạnh lẽo mang tên sợ hãi dính chặt vào sống lưng vẫn chưa tan biến hết dẫu đã đặt cô lên giường, đánh giá tình hình sơ bộ không có tổn thương mới nào khác. Cảm giác này là lần đầu anh kinh qua. Vệt nhăn giữa trán vẫn còn hằn sâu, anh nhìn cô bằng tia mắt nửa vỗ về nửa khiển trách: "Em còn cảm thấy bất ổn nơi nào không?"
"Tôi ổn!" Sắc mặt khẩn trương của trai đẹp khiến lòng cô bối rối, âm giọng vì thế mà thêm phần tự trách, đồng thời cũng giấu tiệt cảm giác đau nhói đang dần lan tỏa nơi bả vai trái.
Ấn mạnh vào chiếc nút đỏ nơi đầu giường, trai đẹp mím chặt môi, ánh mắt nâu chưa thôi lắng lo như bất động vào một tiêu cự duy nhất - đó là thân hình gầy gò của cô. Anh không nói thêm bất kỳ lời nào cho đến khi vị bác sĩ trạc tuổi ngũ tuần cùng hai y tá hối hả bước vào. Cô nhanh chóng được thăm khám.
Thời gian trôi qua đủ lâu, bác sĩ và y tá đã rời đi. Vệt hằn trên trán trai đẹp cũng biến mất, vẻ mặt không thể đọc vị quay trở về. Anh dịu dàng đắp chăn cho cô: "Xin lỗi vì đã cao giọng với em. Nhưng tôi mong em hiểu điều này, tôi sẽ không yêu cầu em chăm sóc tôi, thậm chí em cũng không nhất thiết phải biết cách tự chăm sóc bản thân; điều duy nhất tôi muốn chính là em hãy để tôi được chăm sóc em. Lần gặp trước, tôi có từng nói 'Chỉ cần em lên tiếng, tôi bảo đảm sẽ đáp ứng tốt nhất điều em muốn' - đó là lời hứa của một người đàn ông trưởng thành." Đoạn, môi anh thấp thoáng ý cười nhè nhẹ rồi khom lưng, đặt nụ hôn vừa đủ nghiêm khắc vừa đủ nuông chiều lên trán cô: "Cửa sẽ không khép, tôi ở ngay bên ngoài. Ngủ ngoan!"
Dẫu chẳng thể nhớ trai đẹp đã từng nói ra lời hứa kia hay chưa nhưng âm giọng, ánh mắt, cử chỉ của anh đủ khiến bản ngã đàn bà trong cô vẫn thổn thức những chênh chao. Cứ thế, giữa ánh vàng ấm áp từ chiếc đèn ngủ, cô lặng nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy để rồi vô thức mấp máy môi thành lời: "Này! Tôi vẫn chưa biết tên anh..."
"Kiev Ikeda Pushkov! Người nhà vẫn gọi tôi là Kie." Trai đẹp bước về hướng cô trong ánh mắt biết cười sáng lấp lánh. Cuối cùng, điều anh vẫn hằng đợi chờ đã đến.
Khi khoảng cách giữa đôi bên chỉ là một tầm tay với, cô ngước mắt nhìn thẳng về anh: "Có lẽ anh đã biết nhưng tôi vẫn muốn tự giới thiệu. Đỗ Chi Lăng!"
Trai đẹp gật đầu, ngồi xuống mép giường ngay cạnh cô, trong âm giọng có chút sắc thái vòi vĩnh khác thường: "Tôi muốn gọi em là Lala!" Dứt lời, một nụ cười hân hoan hiện rõ trên vành môi tươi màu, anh nghiêng đầu đến gần cô hơn: "Bố tôi mang dòng máu Nga, mẹ tôi đến từ Nhật Bản. Gia đình tôi bao gồm ông bà nội, ông ngoại, bố mẹ, hai chị gái, tôi, hai cậu con trai và khá đông thân quyến."
Nhìn trai đẹp hứng khởi giới thiệu về bản thân, cô bỗng nhoẻn cười theo nhưng nụ cười trong veo ấy chỉ tồn trong phút chốc ngắn ngủi. Ánh mắt chơ vơ một lần nữa chìm vào bóng đêm bên trời, giọng cô như thều thào cho chính bản thân mình nghe thấy: "Một đại gia đình, ắt là..." Nói đến đây, bàn tay trái vô thức ôm lấy cánh tay phải đang quấn băng trắng xóa. Tựa hồ một thói quen đã thành bản năng sinh tồn, cô nhanh chóng tìm cách đánh lừa trí não của chính mình bằng cách chọc thẳng vào nỗi đau: "Gia đình hiện tại của tôi cũng rất đông thành viên, hơn hai mươi người."
Môi lại nở nụ cười cơ học khi mắt chưa từng rời khỏi bầu trời đêm lất phất mưa bay, rồi như chợt nghĩ đến điều gì, cô quay ngoắt sang nhìn trai đẹp, âm giọng hỗn tạp tựa những phiến gió chướng thổi qua đêm muộn: "Hai cậu con trai... là con anh?" Khi bật câu hỏi bật ra khỏi vòm họng cũng là lúc lòng cô cuộn trào những đợt sóng dữ dội. Phải chăng ở đâu đó giữa cuộc đời này, có một người đàn bà vẫn luôn vò võ ngóng đợi người đàn ông mà cô đã từng tắm cùng, ngủ cùng trở về? Phải chăng cô đã vô tình gieo thêm một vết thương rướm máu vào hai tâm hồn thơ dại? Phải chăng cô rồi sẽ như bao ả đàn bà luôn biện minh rằng cảm xúc không có lỗi, rằng bản thân cũng là nạn nhân, rằng chưa từng có ý muốn tranh đoạt nhưng rốt cuộc vẫn là chia đàn ông cùng người? Bàn tay trái dần trượt khỏi cánh tay phải, níu chặt vào tấm chăn. Hôn nhân như tấm chăn hẹp chỉ đủ cho hai người!
Đối mặt với tâm thái phức tạp kia, trai đẹp dễ dàng nhìn thấu nhưng vẫn điềm tĩnh quan sát từng thay đổi nhỏ nhất nơi cô, đủ lâu trước khi lên tiếng. Anh cẩn trọng gỡ những ngón tay hao gầy ra khỏi tấm chăn chỉ dành riêng cho cô, đặt nó vào giữa hai bàn tay mình: "Là con trai tôi! Ihor, mười sáu tuổi và Ilya, mười lăm tuổi. Chúng..."
"Cuộc đối thoại đã có thể dừng lại!" Cô không chút khách sáo cắt ngang lời trai đẹp, đồng thời rụt mạnh tay về. Nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhếch môi cay nghiệt: "Tôi đã không quan tâm đến tình trạng hôn nhân của anh, là lỗi của tôi. Vì thế tôi không được phép trách cứ ai nhưng mong anh để lại thông tin liên lạc và rời khỏi nơi này ngay lập tức. Sáng mai, tôi sẽ chuyển trả khoản viện phí anh đã thanh toán. Vui lòng!"
Không khí trong phòng chùng xuống thấp, một luồng khí lạnh lẽo, nặng nề bủa vây lấy hai cá thể đang mắt đối mắt - một người dường như cố kiềm nén cơn phẫn, người kia vẫn bình thản như không, thậm chí vẻ mặt còn thấp thoáng nét rạng rỡ. Trong nụ cười ôn hòa với tia mắt nâu chứa trăm vạn ánh lửa ấm áp đủ khả năng xua tan mọi giá lạnh, trai đẹp chậm rãi dời bước. Ra đến cửa, anh chợt ngừng nhịp chân, ngoái đầu nhìn về phía cô thêm lần nữa và trầm giọng buông lời: "Trên thế giới này vẫn luôn tồn tại một phương pháp duy trì sự sinh sản có tên 'Mang thai hộ' hay trần trụi hơn là 'Đẻ thuê' nên một người đàn ông có con không đồng nghĩa với việc anh ta đã từng kết hôn." Anh dừng lời một khoảng ngắn như để ghi nhận nét bối rối trong ánh mắt của cô: "Đừng quên! Tôi vẫn ở ngay đây."
Lần này, bờ vai vuông vức mạnh mẽ đã thực sự mất hút sau tấm vách ngăn. Cửa không khép, ánh đèn sáng rực bên ngoài được thay thế bằng sắc vàng nhàn nhạt. Vài âm thanh rất khẽ thỉnh thoảng lại vọng vào. Cô nằm trên giường, mắt vô thức dõi theo từng chuyển động phản chiếu qua tấm vách kính khi tâm trí không ngừng lặp đi lặp lại những câu chữ trai đẹp đã nói ra. Mưa đêm thôi rơi. Thể xác mệt nhoài. Hồn rối tơi bời. Giữa không gian rộng thênh thang, cô mang theo niềm tin anh vẫn luôn ở đó, từ từ chìm vào giấc ngủ muộn.
**************
Quả thật trai đẹp đã giữ lời hứa. Điều đầu tiên cô bắt gặp khi hấp háy mi mắt vẫn chưa hết sưng là hình ảnh anh đang thực hiện bài tập chống đẩy cao độ giữa thứ ánh sáng lờ mờ, ngay trên sàn nhà cạnh mạn giường trái. Trang phục trên người anh không có gì thay đổi so với hai lần gặp trước, vẫn chiếc quần be bé chẳng che đậy đủ hai mươi phần trăm da thịt nhưng nơi đây là bệnh viện, nếu cô nhớ không nhầm. Vừa ngọ nguậy mấy đốt ngón tay phải tê cứng, cô vừa cau mày nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
Nghe giọng cô, trai đẹp ngẩng đầu nhìn lên, môi nở nụ cười nhẹ thay cho lời chúc ngày mới tốt lành rồi nhanh chóng hoàn thành động tác cuối cùng, trước khi bật người lên cao và thả lỏng toàn bộ cơ thể. Những giọt mồ hôi lóng lánh rơi vãi trên tóc, trên da thịt, chảy dài theo các búi cơ bắp. Với lấy chiếc khăn bông trắng muốt đặt trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, anh đưa tay kéo rèm ra một khoảng vừa đủ cho ánh nắng mai hắt vào phòng nhưng không chiếu thẳng đến giường: "Đó là bài tập dành cho những ngày tôi không thể bơi hoặc tuân thủ theo quy trình." Đoạn, anh vừa điều chỉnh giường vừa ân cần nhìn cô: "Em còn cảm thấy đau đầu, buồn nôn hay đau khác thường ở đâu không?"
Tay trái xua nhanh thay cho câu trả lời, cô vẫn chưa thôi cau mày dẫu âm giọng không còn xa lạ như đêm qua: "Ý tôi là tại sao anh không tập ở bên ngoài, hơn nữa lại ăn vận không mấy phù hợp với môi trường bệnh viện."
Vắt hờ chiếc khăn lên vai, trai đẹp cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình rồi nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Tôi không cảm thấy có gì không ổn. Hơn nữa, không ai được tự tiện vào phòng của chúng ta khi chưa có sự đồng ý của em hoặc tôi." Cơn hoảng loạn ngày ấy của cô đã khắc sâu vào tâm trí nên anh thà chống đẩy trong khoảng trống hẹp, cố gắng giữ tiếng thở thật khẽ cũng không muốn cô phải thức giấc một mình. Anh và những người đàn ông quanh anh luôn tâm niệm rằng, đã là đàn ông thì tuyệt đối không để người phụ nữ của mình đơn độc chào ngày mới, trừ phi anh ta buộc phải chiến chinh sa trường. Nhưng những câu lời này, anh giữ lại cho riêng mình vì bản thân anh chẳng quen dùng lời nói thay hành động; mặt khác, anh không muốn cô cảm thấy vương nợ.
Bằng động tác nhẹ nhàng, trai đẹp cẩn trọng nâng cơ thể nhẹ tênh của cô lên. Giữa những hình xăm chằng chịt trên hai cánh tay anh, làn da cô vốn dĩ đã tái càng thêm nhợt nhạt. Nó khiến lòng anh cồn cào bao nỗi xót xa xen lẫn phẫn nộ: "Tôi giúp em làm vệ sinh cá nhân!" Anh nói, mắt như cố tình không chạm đến những vết thương.
"Không..." Chữ 'cần thiết' chưa kịp buông ra đã vội nghẽn lại đầu lưỡi khi mắt cô chạm phải nét mặt không chấp nhận bất kỳ sự phản kháng nào từ trai đẹp. Hình ảnh ngã lăn trên sàn nhà đêm qua chợt ùa về, mang theo cả tia mắt nâu ẩn chứa những đợt sóng hốt hoảng hòa lẫn cơn giận dữ câm lặng. Anh ta cuồng chăm sóc người khác thì mình cũng nên nhân từ đáp ứng vậy - cô thầm nghĩ rồi tùy tiện thả lỏng cơ thể, phó mặc tất thảy vào tay người bạn giường ba đêm bất thành nhưng lại chưa một lần cảm thấy bất an khi cạnh nhau.
Cô ngồi vắt vẻo trên thành bệ rửa, tay phải bất động, tay trái không ngừng đùa nghịch với vòi nước. Sau hơn tháng sống chung với một cánh tay, nhẽ ra những việc như rửa mặt, đánh răng đều không làm khó được cô nhưng trai đẹp khăng khăng làm hộ. Mà anh chuyên chế thế nào, thiên địa đều thấu nên cô lười nhác âu cũng là thuận theo tự nhiên. Há miệng đủ rộng, cô cụp mắt, nhìn lom lom vào chiếc bàn chải tự động dùng pin mới tinh. Cảm giác vừa thú vị vừa ngại ngần hòa lẫn vào vị cay cay nồng nồng của kem đánh răng xộc thẳng vào khoang mũi khiến cô phải cố sức kìm nén mới không bật cười. Nhưng tâm trạng muốn cười này cũng nhanh chóng qua đi vì ngày còn bé, bé lắm, hình như có bà mẹ yêu con nào đó vẫn thường giúp cô con gái lười rửa mặt vào mỗi buổi sớm rét căm căm. Vị cay nồng phút chốc trở nên đắng chát, cô đột ngột dồn hết sức lực vào những ngón tay gầy gò, giữ chặt lấy bàn tay trái đang cầm bàn chải của anh: "Tôi có thể tự... Chúng ta không thân thiết lắm đâu..."
Rèm mi run run, vai gầy run run, môi cô run run. Trai đẹp khẽ gật đầu, nhẹ nhàng trao cán bàn chải vào tay cô. Anh đứng yên phía sau, bờ vai đủ rộng đủ vững như bức tường ngăn cách giữa cô và những cuồng giông bên đời. Qua tấm gương soi, cô bắt gặp ánh mắt chở che vô điều kiện từ anh dẫu đầu cô đang cúi thấp hòng che đậy cơn chông chênh mang tên hoài niệm tuổi thơ. Sau thái độ không mấy lễ độ kia, nét mặt đàn ông khá đẹp vẫn không chút cáu giận hay trách cứ, an bình đến lạ - nó khiến lòng cô dịu xuống những dỗi hờn vô lối. Vốc nước mát lành thẩm thấu qua da mặt lan dần đến cuống tim, cô hít một hơi thật sâu bằng cơ bụng rồi ngẩng mặt về phía anh: "Xin lỗi!"
Trai đẹp với lấy chiếc khăn lụa hình vuông treo trên giá khi vầng trán xuất hiện nhanh một nếp gấp khúc tỏ ý khó hiểu. Tay anh tỉ mẩn chậm những vệt nước còn đọng trên làn da cô trong lúc tư duy nhanh chóng tìm ra câu giải đáp cho lời xin lỗi kia. Đuôi mắt chợt cong lên, tạo thành tia cười gần như không hiện hữu nhưng thỏa mãn cao độ, anh cứ thế mà im lặng giúp cô thay trang phục và cả hai món quần áo riêng tư của phụ nữ bằng những động thái trân trọng, thân thuộc như thể cơ thể cô chính là cơ thể anh.
Sau khi chỉn chu phần cô xong, trai đẹp bình thản thoát y nốt hai mươi phần trăm cơ thể còn lại; thậm chí còn chẳng buồn kéo tấm mành chắn ngang giữa nơi cô đang ngồi và khu vực vòi sen đang phun những tia nước trắng xóa lên da thịt da mình. Dường đã kịp làm quen với phong cách sống chẳng giống ai này nên cô chẳng tỏ ra bối rối hay khó chịu, cứ nhởn nhơ thả mắt rong chơi trên khắp cơ thể đàn ông rắn chắc, cao to hợp khẩu vị kia. Sau làn nước mỏng manh, anh cũng nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn thỏa mãn như thể đôi bên đã hòa quyện thành một khối thống nhất không thể phân rời. Cô bắt gặp ánh mắt ấy của anh, liền nhoẻn cười. Một nụ cười trêu ghẹo có phần ngây ngô đủ khiến máu nóng rần rật theo sống lưng, tạo nên quả cầu lửa cháy ngùn ngụt nơi vùng đàn ông giữa hai chân anh. Và với động thái cố ý đáp trả cho sự cám dỗ đáng ghét kia, anh thong dong đưa cậu em to khỏe đang sừng sững ngầng đầu nhìn trời cùng đi về phía cô, những giọt nước lấp nhảy múa thèo từng nhịp chân bước.
Hình ảnh hai anh em trai đẹp tỏa sáng dưới ánh nắng mai một lần nữa đã minh chứng cho sự đúng đắn của khoa học, rằng khi một người thẹn đến đỏ mặt thì dạ dày họ cũng sẽ ửng đỏ, nóng bừng. Dạ dày cô chẳng những nóng bừng mà còn cồn cào nhưng không là cơn cồn cào vì đói hay do tác tác dụng phụ của PEP.
Nhìn vào đôi gò má xương xương đang đỏ lựng ấy, lý trí đàn ông dẫu có kiên định đến đâu cũng hóa bùn nhão. Ham muốn được nhấn chìm mỗi na-nô-mét cơ thể cô dưới làn môi nóng ướt của anh gào thét không ngừng nghỉ, chúng như hàng vạn cơn cuồng phong quét ngang thành phố, cuốn phăng tất thảy những thứ tưởng chừng vô cùng vững chắc và để lại những khung cảnh hoang phế sau lưng. Anh đơn độc giữa tâm bão bởi cô vẫn chưa sẵn sàng mà bản thân anh sẽ không bao giờ cho phép sự vị kỷ cá nhân chiến thắng. Trận chiến cam go nhất mà anh từng trải qua!
Càng dồn nén, cơn bão càng thêm hung tợn. Nó bóp nghẹt khí quản khiến ngực anh đau nhói, tưởng chừng không thể đứng vững trên đôi chân vốn chưa từng chùn bước trên bất kỳ cuộc chiến nào trước đây. Trong hơi thở dốc dồn dập, lý trí thét lên đớn đau khi tay anh vô tình sượt ngang làn da mềm mại ngào ngạt tỏa hương thơm mang tên Chi Lăng. Tất cả đều đã vỡ òa, từng luồng máu nóng xộc thẳng lên xoang não khi một tay anh ghì nhẹ lấy gáy cô; môi anh nóng rẫy, phủ phục trên môi cô, phả vào khoang miệng cô những luồng hơi mang tên khát khao riêng anh. Nhưng một phần nghìn lý trí còn sót lại vẫn không cho phép anh ghì siết cô vào lòng. Nếu ngay lúc này, người phụ nữ trước mặt là một ai đó, anh nhất định sẽ không chút đắn đo mà nghiền nát cơ thể mỏng manh có sức gây cuồng phong kia thành trăm mảnh rồi mặc sức ngấu nghiến cho thỏa cơn lòng. Tuy nhiên, nếu không là cô, anh tuyệt đối sẽ không có thứ cảm giác khao khát đến ám ảnh này. Hôm qua, hôm nay hay ngày mai đều không có khác biệt bởi cô là người phụ nữ đầu tiên cũng như sau cuối môi chạm môi cùng anh. Mâu thuẫn, luyến nuối, đớn đau, dẫu vậy anh vẫn dứt khoát rời khỏi đôi môi ngọt diệu chưa kịp lành vết thương của cô.
Nụ hôn chim bói cá từ trai đẹp khiến tâm trí cô càng thêm hỗn loạn. Môi anh ướt đẫm và nóng tựa nham thạch nhưng rõ ràng cơ thể anh đang ra sức giữ khoảng cách, bàn tay to lớn đang mân mê trên da thịt cô chốc chốc lại run lên những nhịp kiềm nén khổ ải. Vì sao? Cô nghe lòng mình cuộn trào bao nỗi hờn trách mơ hồ. Trách bản thân luôn chạm phải anh trong những hoàn cảnh đầy thương tích hay trách anh chẳng bị cô hấp dẫn đủ? Nhưng bản ngã đàn bà váy mỏng lại cấu cào đòi phản kháng bởi sự nhạy cảm đang mách bảo rằng hãy nhìn anh bằng đôi mắt khép hờ, cô sẽ câu trả lời đích xác nhất. Chầm chậm buông lơi mọi đếm đong thực tại, cô dùng những bản năng nguyên sơ nhất để cảm nhận lồng ngực anh phập phồng từng hơi thở vội vã, từng tiếng gầm gừ khe khẽ mà điên cuồng; cô thấy hình ảnh mình tràn ngập vực mắt nâu sâu thẳm khi năm ngón tay anh không ngừng di chuyển, nhằm xoa dịu cơn nhức nhối tưởng chừng có thể giết người nơi cậu em bên dưới. Bỗng dưng cơn choáng váng từ đâu ùa đến, bóp nghẹt buồng tim cô, nó áp bức cô phải áp khuôn mặt nóng bừng vào lồng ngực anh, giúp anh vỗ về nỗi đau đàn ông do chính cô gây ra...
Một tiếng rít tựa mãnh thú sập bẫy vang rền không gian phòng tắm nhỏ hẹp. Một vệt lỏng nóng ấm trượt qua tay cô. Một trai đẹp đang gửi nét mặt mê đắm vào làn tóc rối của cô, cùng hơi thở gấp gáp. Thời gian như dừng lại, đông đặc đôi nhịp tim hỗn loạn. Cô liếc anh thật nhanh rồi lúng túng quay mặt đi, dẫu vậy cơn xa xót vô tri lại đang ép buộc môi cô mấp máy: "Chắc thật lâu rồi anh không...?"
Câu hỏi có phần bất nhã không hợp thời điểm đã dừng lại quá muộn ấy khiến cô bậm môi, tự oán trách bản thân nhưng trai đẹp hầu như không thấy phiền lòng. Anh mải mê hôn, mỗi nụ hôn là mỗi lần anh chậm rãi lưỡi kéo thành những vết tích chiếm hữu trên da thịt cô, vĩnh viễn khắc sâu cảm giác này, mùi vị này vào từng lớp, từng lớp vỏ não.
Nuối tiếc rời môi khỏi hõm quai xanh đang ửng hồng, trai đẹp nhìn cô bằng ánh mắt không một ngôn từ nào có thể diễn tả chính xác - nó là sự hòa quyện giữa trân trọng, xâm chiếm, thổn thức và ăn năn. Dẫu cơn bức bối đã tạm lắng dịu nơi vùng giữa hai chân nhưng vòm họng vẫn chưa thôi bỏng rát khiến giọng anh hơi khàn: "Lần cuối cùng cách đây hơn trăm giờ. Xin lỗi em!"
"Là nhu cầu cơ bản của loài người, tôi hiểu mà!" Cô nhẹ giọng, dịu dàng luồn năm ngón tay vào mái tóc nâu óng hơi rối của trai đẹp. Tóc anh rất mượt, sợi chắc khỏe nhưng không thô cứng, chứng tỏ sức khỏe rất tốt nên lời xin lỗi kia, nhẽ ra phải do cô nói. Đàn ông vốn luôn gặp khó khăn trong tự chủ sinh lý, huống chi anh chẳng phải thầy tu khổ hạnh. Bất giác cô cong môi thành nét cười hãnh diện bởi khi nhìn vào mắt anh, cô bỗng thấy lại thuở xuân xanh đã đánh rơi đâu đó trên những chặng đường nhọc nhằn trưởng thành của một đứa trẻ cút côi.
"Thủ dâm không xấu về mặt đạo đức nhưng chẳng tốt cho sức khỏe, nhất là với độ tuổi hiện giờ của anh. Tôi đoán anh phải trạc tuổi tôi, hử?" Cô tiếp tục nói bằng âm giọng quan tâm chân thành và hình như, khoảng cách vô hình giữa đôi bên cũng đã được thu hẹp lại.
Trai đẹp nhìn sững cô hồi lâu rồi bật cười thành tiếng, câu lời cũng vì thế mà bớt phần nghiêm túc hơn: "Một năm tám tháng là khoảng cách tuổi tác giữa chúng ta và tôi chưa từng thủ dâm trước đây." Cô nhướng mày như chưa kịp hiểu hết ý khi anh vẫn tiếp tục giải thích: "Tôi nói xin lỗi là vì hai lý do; thứ nhất, tôi đã không bảo vệ em đủ tốt còn khiến em khó xử trong tình huống vừa qua; thứ hai, tôi chỉ có thể đảm bảo em là cảm xúc trọn vẹn và duy nhất chứ không thể hứa sẽ tuyệt đối chung thủy về mặt sinh lý."
Không gian bỗng im ắng lạ kỳ, cô nghe được cả nhịp tim đập hối hả đầy căng thẳng của trai đẹp. Đã đi quá nửa đời người với ánh mắt chưa bao giờ màu hồng nên cô còn có thể hão vọng vào sự chung thủy thể xác nơi đàn ông hay sao? Sa gàn dở nhà cô còn hài hước rằng: Cũng là đàn bà nhưng chẳng thể hiểu vì sao đàn bà luôn đánh giá cao sự thủy chung thể xác hơn là cảm xúc. Khi đàn ông muốn, họ khắc sẽ thủy chung - một sự thủy chung mặc định đến từ lý trí. Thay vì cố sống cố chết đòi hỏi thằng bé giữa hai chân đàn ông chỉ chui vào một hang duy nhất, hãy đo sự thủy chung của người đàn ông qua cái cách họ trân trọng người đàn bà của họ. Chồng Sa chưa bao giờ là người đàn ông chung thủy thể xác nhưng suốt bao năm qua, mặc kệ cuộc vui bên ngoài phóng đãng đến đâu, anh ta vẫn chưa một lần để vợ phải dùng bữa tối hay chìm vào giấc ngủ một mình. Với Sa và cả với cô, thế đã đủ chung thủy!
Tuy nhiên trai đẹp không là đàn ông của cô, vì thế cô không được phép đòi hỏi anh phải đảm bảo bất kỳ điều gì. Bối rối nhìn vào vực mắt sâu phẳng lặng vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi sự hồi đáp kia, cô gượng gạo cười bâng quơ: "Nghe như... nhu cầu của anh khá cao, bốn lần một tuần?"
Hai ngón tay được đưa lên thay cho câu trả lời, trai đẹp im lặng thu dọn tàn cuộc ban nãy. Những vệt chất lỏng hơi sền sệt màu trắng đục vương vãi quanh bệ rửa mặt, thậm chí có vài giọt còn bắn lên đến tận vách.
"Hai lần một tuần?! Vậy cũng không cao lắm." Cô lẩm bẩm nhận xét.
"Là hai lần một ngày!" Trai đẹp ngừng tay, khẽ nhướng đuôi mày trái lên, cẩn trọng quan sát nét biểu cảm trên gương mặt cô. Có những sự thật anh cần trực tiếp nói ra, trước khi tâm hồn mong manh mẫn cảm của cô có thể gặp tổn thương bởi bên thứ ba.
"Hử?" Những đường hằn sâu lập tức xuất hiện trên trán, cô quên cả cơn đau, tròn mắt nhìn trai đẹp như thể đứa bé Sudan lần đầu nhìn thấy tuyết rơi trên sân nhà. Trước nay, cô chưa từng nghi ngờ những phát ngôn của anh, chỉ trừ lần này: "Tôi biết khả năng tình dục đồng nghĩa với tôn nghiêm đàn ông nhưng anh không nhất thiết phải phóng đại như vậy. Một ngày hai lần, vị chi một tháng trung bình năm sáu mươi lần, thanh niên tuổi đôi mươi cũng khó duy trì nữa là..."
Nhún vai với nét mặt nửa nghiêm túc nửa trấn an, trai đẹp nghiêng đầu, môi anh chỉ cách vành tai cô vài sợi tóc lơ thơ: "Đừng bận tâm đến nó, vì tôi chưa từng có ý định áp dụng cùng em."
Tỏ ý thông cảm cho chuyện đàn ông khó nói, cô vờ gật gù nhưng thâm tâm lại hả hê vô cùng. Chênh lệch một năm tám tháng, nghĩa là anh đã bước qua tuổi ba mươi bảy. Cái gì mà chưa từng thủ dâm; cái gì mà hai lần một ngày? Nếu vẫn còn đủ ngây thơ để tin vào những tuyên bố kia thì có lẽ cô đã không ngồi đây nghe anh huyênh hoang vì đang tất bật bữasáng cho chồng hoặc vừa cố chen lấn giữa dòng giao thông như nêm vừa nguyện cầu không muộn giờ học của con. Trai đẹp cho rằng cô bị tai nạn dồn dập đến độ não ngập nước chăng?
Được nhìn nét mặt hả hê của cô, dù với bất kỳ lý do nào cũng khiến cõi lòng trai đẹp hân hoan và bình yên lạ. Anh vừa lau tay vào chiếc khăn bông sạch mới trên kệ rồi dùng mu bàn tay quẹt nhẹ ngang chóp mũi cô, dịu giọng nói: "Hôm nay sẽ là một ngày bận rộn; sau bữa sáng, tôi sẽ đưa em đi kiểm tra tổng quát lần nữa, tiếp theo đó, chúng ta có vài vấn đề cần trao đổi cùng luật sư. Nói với tôi nếu em cảm thấy mệt, được chứ?"
"Luật sư?" Cô hơi nhấn mạnh ngữ khí, hỏi lại.
Trai đẹp gật đầu: "Tôi sẽ nói chi tiết cùng em nhưng việc tối quan trọng cần làm trong lúc này là bữa sáng của chúng ta." Tay anh nhanh chóng mà cẩn trọng choàng qua cơ thể cô và bước bằng nhịp chân khoan thai, vững vàng. Hình như cô có phần nhẹ hơn đêm qua, đồng nghĩa với cơn giận trong anh cũng nặng thêm bội lần.
/33
|