"Bản lĩnh của một quý ngài không chỉ đo lường qua gia sản hay nội hàm tư duy vì trách nhiệm cũng như vinh cao cao cả nhất dành tặng đàn ông chính là mang đến cho người phụ nữ bên cạnh mình được một cảm giác viên mãn vẹn toàn."
“Là căn hộ này?” Cô tròn mắt nhìn vào bản dựng 3D căn hộ Sendona mẫu trên màn hình vi tính trước mặt. Là một căn hộ thông tầng, rộng gần ba trăm mét vuông tọa lạc ngay giữa trung tâm BK và có hướng nhìn thẳng về dòng Chao Phraya hiền hòa. Trong thẻ trang thứ hai, nhà thông thái Google cho hay giá dự tính của một căn hộ Sendona cơ bản đã không dưới một triệu, những căn hộ thông tầng thì đắt hơn năm đến bảy lần.
Trai đẹp gật đầu cùng ánh mắt thành thực có chút dò xét: “Nếu em không thích BK phức tạp mà giá địa ốc lại khó lòng tăng cao trong thời gian ngắn thì có thể xem xét căn hộ khác ở HK, G.L hoặc Manhattan.” Ba trung tâm kinh tài lớn của thế giới thông qua ngữ khí của anh bỗng chốc trở nên nhỏ bé, dung dị đến lạ kỳ.
Và chưa kịp dứt lời, trai đẹp đã được cô ban tặng cho một ánh mắt cũng không kém phần kỳ dị. Trời ơi! Xem người đàn ông ngay bên cạnh cô đi, anh đang đi chợ mua rau thì phải? Không thích cải xanh, có thể chọn mồng tơi hoặc mướp đắng song thật đáng tiếc vì giá trị địa ốc tại HK, G.L hoặc Manhattan nằm ở đẳng cấp hoàn toàn khác biệt với BK. Cô nhếch môi muốn tỏ ý mỉa mai xong lại chẳng thể bởi nét mặt anh không có vẻ gì là nói đùa, nên chỉ đành cau mày băn khoăn: “Anh có biết giá cả sẽ chênh lệch rất -rất nhiều không?”
Lại gật đầu, trai đẹp chậm rãi tạm chiếm quyền sử dụng chiếc máy tính trên tay cô, những ngón to dài thuần thục lướt trên bàn phím ảo. Chốc sau, một loạt danh sách dài bao gồm địa chỉ và thông tin kiến trúc cơ bản cần thiết hiện lên, anh dời máy tính vào giữa hai người rồi buông lời bằng vẻ trầm tĩnh không chút khoe khoang: “Em có thể tùy ý chọn lựa, tất cả chúng đều là tài sản đóng băng của tôi.”
“Tài sản đóng băng?” Vừa tò mò hỏi lại cô vừa lướt mắt theo ngón tay trượt dài trên màn hình, sơ bộ đã hơn mươi địa chỉ. Càng lúc trai đẹp càng khó hiểu, từng câu từng chữ phát ngôn đều không khiến cô nghi ngờ nhưng rốt cuộc, loại người nào sẽ có ngần này tài sản – cô quả thật chẳng thể hình dung được.
Thật lòng, trai đẹp từng đắn đo rất nhiều trước khi quyết định từng bước phơi bày một phần bản thân mình, đầu tiên là thông qua những tài sản chính thống. Nó sẽ khiến cô cảm thấy bối rối, hoài nghi thậm chí xa cách nhưng anh chỉ muốn che đậy phần bóng tối, còn phần tạm gọi là ánh sáng thì nhất định phải do anh trực tiếp nói ra bởi chúng có thể trở nên tiêu cực nốt, vào lúc cô phát hiện thông qua lời của kẻ thứ ba. Vì thế anh liền mạch lạc giải thích, mắt vẫn dịu dàng đối mắt cùng cô: “Tài sản đóng băng có nghĩa là tài sản không phát sinh lợi nhuận trong tầm ngắn hay đúng hơn là hoàn toàn tách biệt với nguồn vốn đầu tư cố định.” Anh đã dùng thuật ngữ lắt léo để giải thích chính xác vấn đề này, thay vì nói thẳng rằng những món địa ốc ấy được mua bằng tiền nhàn rỗi, nhằm phục vụ cho sở thích và sự thỏa mãn quyền lực của mình. Một cách khác, dẫu chúng có giá trị thực tiễn cao hơn nhưng xét về mặt giải trí thì tương đồng với xe, trang phục, rượu,...
Chăm chú lắng nghe xong, cô gật gù tỏ ý đã láng máng hiểu khi ngón tay vô thức trượt đến điểm cuối của bản danh sách. Số thứ tự dừng lại tại mức hai mươi ba – đồng nghĩa trai đẹp có hai mươi ba “tài sản địa ốc đóng băng”, hai phần ba trong số chúng ngụ tại những khu vực phát triển phồn thịnh về thương mại lẫn đời sống cộng đồng. Nói như tiểu thuyết ngôn tình gì đó thì cô đã thành công bám càng một “siêu cấp độc thân kim cương”, bỏ mặc trai đẹp hứng thú được bao lâu bởi chỉ cần hợp thức hóa chủ quyền căn hộ ở Sendona thôi thì cũng đã đủ tiền mua rượu cho nửa đời sau của cả đám chị em. Máu mê tiền bừng bừng trỗi dậy như đốm tàn hương gặp gió, lập tức thiêu cháy những trở trăn miên man nơi đáy hồn đàn bà váy mỏng. Chả phải Cáo đã bảo rằng đừng phí sức đong đo xem đàn ông yêu thích mình được bao nhiêu mà hãy xem anh ta trao ra được bao nhiêu; nếu phải lao tâm khổ tứ tìm cách để được đàn ông yêu, để giữ đàn ông thì đàn bà tốt nhất nên tìm cách giữ tôn nghiêm và tiền trong tài khoản của mình trước. Cô dám tự tin khẳng định trai đẹp không cùng loại với người đàn ông mà mẹ cô đã chọn nhưng yêu thành tâm đấy, chỉ vọng được nắm tay nhau đi đến cuối con đường đấy, rồi thì sao? Vì bản thân cô chưa từng muốn hão vọng nên chỉ có thể làm trọn danh xưng người tình thực dụng bên cạnh trai đẹp; anh trao ra ba năm – như vậy đã đủ hài lòng, nhiều hơn nữa cô e vai gầy của mình chẳng đủ rộng để gánh vác.
Cô đặt máy tính xuống chiếc bàn kính trước mặt, an yên nhoẻn cười cùng trai đẹp: “Tôi lấy căn hộ Sendona!” Nói dứt lời cô chợt nhớ ra trên trang nhà, tất cả các thông tin chi tiết đều đầy đủ ngoại trừ thông báo chào bán căn hộ thông tầng: “Nhưng hình như căn hộ thông tầng chưa chính thức rao bán thì phải? Như vậy cũng tốt, đôi bên có thể cân nhắc kỹ càng hơn về quyết định của mình.” Nói xong, cô lại cười, khuôn mặt hơi phúng phính do được chăm sóc tử tế trong mươi ngày qua ánh lên nét chân thành thuần khiết.
“Ken đứng chủ sở hữu một vài căn hộ ở đó nên em chỉ cần hoàn thành dăm thủ tục pháp lý là có thể trở thành nữ chủ nhân mới. Tôi đã đưa ra quyết định từ nhiều năm về trước, vì vậy em đừng hy vọng tôi sẽ thay đổi!” Đuôi mắt dài thấp thoáng nét cười thỏa mãn càng làm nét mặt kiên định thêm sáng ngời khi trai đẹp đưa tay kéo cô vào lòng, dịu dàng đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn sâu lắng. Yêu cầu kia là do cô thực sự muốn đảm bảo về vật chất hay đang cố dựng nên bức tường thành phòng thủ cuối cùng nhằm bảo vệ phần tôn nghiêm mong manh còn sót lại sau những mất mát, anh đều hân hoan đồng thuận. Chỉ cần cô được an yên, cái giá nào cũng là quá hời!
“Sao lại liên quan đến Ken?” Tỏ ý chưa thông suốt, cô khẽ cau mày nhìn lên.
Câu hỏi của cô vốn dĩ rất hợp lý nhưng không hiểu vì sao lại khiến gương mặt trai đẹp đang ngập tràn niềm vui sướng bỗng chốc trầm lặng xuống, âm giọng có chút nghiêm khắc kỳ lạ: “Cậu ta đứng tên hộ tôi!” Nói chi tiết hơn thì dự án Sendona do bảy chủ đầu tư đồng nắm giữ và Ken là một trong bảy chủ đầu tư ấy, tất nhiên ông chủ thực thụ đứng phía sau không ai khác ngoài anh. Nhưng chuyện thương trường khốc liệt chưa bao giờ là điều mà anh muốn người phụ nữ của mình phải nhọc tâm chia sẻ cùng bởi với cá tính mẫn cảm đặc trưng, cô sẽ chẳng thể thư nhàn hưởng thụ cuộc sống nếu biết tường tận ngọn ngành. Ngay từ bé, anh đã luôn được những bậc trưởng thượng phái nam trong gia đình huấn thị rằng, bản lĩnh của một quý ngài không chỉ đo lường qua gia sản hay nội hàm tư duy vì trách nhiệm cũng như vinh cao cao cả nhất dành tặng đàn ông chính là mang đến cho người phụ nữ bên cạnh mình được một cảm giác viên mãn vẹn toàn.
Đoạn, trai đẹp như cũng cảm nhận được thoáng không vui trên nét mặt cô có liên quan đến biểu cảm của mình nên dịu giọng hơn: “Đừng gọi tên thân mật của người đàn ông nào khác ngoài tôi, được không?” Nói xong, anh liền dùng ánh mắt nửa áp đặt nửa khẩn khoản nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt này, cô không thể không cảm thấy cơn ngọt ngào kèm theo chút lo sợ đang ùa vào lòng. Trai đẹp cũng biết hờn ghen hay bởi sự chiếm hữu đặc trưng phái mạnh quá cao? Cô tự hỏi, tự trấn an rằng cả hai điều ấy đều không có khả năng xuất hiện giữa bọn họ để rồi chợt thảng thốt nhận ra chính bản thân mình đã vô thức bị anh dẫn dắt vào cuộc chơi ái tình quá lớn tự lúc nào chẳng hay chẳng biết. Ngay từ những ngày đầu, cô làm sao không nhận thấy một phần bản chất chuyên quyền và cực đoan nơi anh song cảm giác yên bình có được cứ dần cứ dần che lấp những dấu vết phòng thủ. Cho đến cuối cùng, cô bị anh dẫn dắt cảm xúc hay cô đang lợi dụng anh? Không ai dám đoan chắc, ngay cả chính cô.
Đột nhiên, cô muốn nhìn chăm chú từng đường nét trên gương mặt trai đẹp và đã nhìn rất lâu trước khi vành môi cong lên thành nụ cười vui buồn lẫn lộn: “Tôi cho rằng quan hệ tình nhân cũng cần có đạo đức nên nếu anh chưa muốn kết thúc thì tôi cũng sẽ không.” Vì sao lại nói ra những lời này? Vì cô đã dùng bản ngã váy mỏng thả rơi lý trí để đối diện anh nhưng rốt cuộc, không có gì khác lạ đặc biệt ngoài cảm giác an toàn, không xuyến xao, không rung động, không tiếc nuối bởi suy cho cùng, cô vẫn mãi là kẻ vị kỷ công bằng, luôn tìm ra trăm vạn lý do nhằm biện minh cho chiếc áo người tình dựa dẫm của mình nhưng lại sợ hãi vương nợ.
Nét mặt ẩn chứa sự căng thẳng của trai đẹp bỗng dưng tiêu biến, ánh nắng xuân ngời lấp lánh nơi vực mắt sâu tĩnh lặng lan tỏa đến cả cơ hàm, khắc họa nên nụ cười kiêu hãnh rạng rỡ hạnh phúc tựa như người chinh nhân kiêu hùng trở về trong khúc khải hoàn ca. Anh sẽ không để cô buông tay – tất nhiên nhưng lời hứa do chính cô tự nguyện trao ra lại mang một ý nghĩa trác tuyệt khác biệt. Ôm siết cô vào lòng, anh tận hiến tất thảy những cảm xúc của mình vào nụ hôn trân trọng đặt lên trán cô thay cho lời giao kết thiêng liêng.
Trong căn hộ thông tầng tại khu trung tâm thành phố của trai đẹp, hai người kề vai nhau cùng tận hưởng cuộc sống lứa đôi tràn ngập nắng hạ an yên và ngoài kia, trời xanh trong vắt không gợn chút mây giăng. Thật ra là mây vẫn ở đó, tuy nhiên họ không thấy hoặc giả chưa vội vàng muốn thấy. Bỗng...
“Moshi mo futari ga aisuru naraba mado no keshiki mo kawatte yuku darō...”* Giọng cô khi nói thì có phần hơi nũng nịu kiểu trẻ con nhưng khi hát hò quả thật rất khó nghe, eo éo lại lệch tông sai nhịp loạn xị. Thế nên ngoài đám chị em gàn dở ở nhà, cô chưa từng có ý định tra tấn ai khác bằng đôi phút cao hứng của mình. Ấy vậy mà vừa mới cách đây dăm giây thôi, cô đã phá lệ, thậm chí còn hát rất to. À, nói chính xác hơn là gào. Gào xong, cô chợt phát hiện ra bên cạnh còn có một người mang phân nửa dòng máu Nhật và nắm nhạc lý khá tốt.
Trai đẹp đang cong cong đuôi mắt ra chiều thích thú song cô chẳng lấy đó làm hân hạnh bởi như Son môi cam đã nhận xét, tuyệt phẩm dù có bất hủ ra sao chỉ cần được phát qua thanh quản của cô đều trở thành tiếng ễnh ương tìm bạn tình. Cô vờ quay mặt về hướng khác nhằm che dấu đôi gò má nóng râm ran.
Vẫn là ánh nhìn thích thú ban nãy nhưng được điểm tô thêm những tia rạng rỡ lấp lánh tận trong sâu thẳm vực mắt nâu, trai đẹp tì nhẹ cằm lên vai cô, buông lơi từng câu chữ như đang tấu lên khúc tình điệu nghê thường: “Nếu hai người yêu nhau thì cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ cũng sẽ khác... Phải không?” Anh vừa dịch lại những lời cô đã ngân nga.
Hừ! Cáo già lắm chữ, đến dịch lời nhạc cũng văn vở làm gì cơ chứ? Rõ ràng Cáo dịch đoạn này là nếu hai người có thể ngồi bên nhau thì khung trời ngoài kia cũng sẽ khác. Bấy lâu nay cô vẫn nghêu ngao như thế – tất nhiên vì cô không biết tiếng Nhật trong khi bố bọn trẻ nhà Cáo là người Nhật. Yêu và ngồi bên nhau thoạt nghe qua có vẻ tương đồng nhưng phân tích sâu rộng thì hàm ý sẽ hoàn toàn khác biệt. Có khi nào trai đẹp lại hiểu nhầm là cô muốn tỏ tình không nhỉ? Cô len lén hít một hơi thật sâu, quyết không thể thất thố thêm nữa bằng cách vờ vô tư hỏi lại: “Anh cũng biết ca khúc này à? Tôi rất thích nó.”
“Là một ca khúc?”
“Ừm!” Cô gật đầu mạnh mẽ đến độ hơi đau cơ hàm: “Tôi tưởng anh biết...” Vừa đáp vừa nhoài người, với lấy điện thoại của mình và vội vã lướt tay vào danh mục chơi nhạc. Chưa đến mươi giây, âm nhạc đã trỗi dậy, nét mặt cô cũng dần trở lại bình hòa, hy vọng sau khi nghe xong ca khúc này thì trai đẹp sẽ tin cô hoàn toàn không có ý trèo cao hơn danh xưng người tình.
Giọng nam trầm buồn chuyên chở âm điệu da diết những oán hờn yêu thương của ca khúc kia dừng lại đã lâu nhưng trai đẹp vẫn lặng yên giữ chặt cô trong vòng tay ôm với nét mặt tĩnh mịch không thể đọc vị. Dù cô hát lạc nhịp, dù anh chưa hề nghe qua trước đây song sao có thể không nhận ra đó là lời của một ca khúc nào đó? Chỉ bởi anh đã quá vội vàng mà bất cẩn khiến cô cảm thấy bất an. Chút tự trách nhói qua cõi lòng, anh khéo léo ẩn giấu nó dưới âm giọng ít cảm xúc vốn có: “Không tệ! Những nốt cao được kết hợp khá độc đáo với chất giọng ca sĩ, cách hòa âm cũng có cá tính riêng.”
Nghe thế cô liền cười nhẹ, rẻo hãnh diện ánh lên trong mắt. Quả thật giọng hát của cô rất tệ nhưng bù lại, khả năng cảm nhận khá ổn, luôn có sự chọn lọc nhất định với từng ca khúc. Cô dự định lên tiếng nhờ anh dịch lại cả bài hát sát với lời gốc nhất thì bỗng dưng chuông điện thoại reo vang – là Cáo gọi đến. Ngón tay lướt nhanh qua màn hình, cô gào lên nho nhỏ trước khi bên kia kịp cất lời: “Còn nhớ là có đứa em này nữa cơ đấy? Tưởng bà theo thằng điên về nhà chồng luôn rồi, đang mừng....” Lúc này, trai đẹp đã ý tứ đứng lên, tay cầm theo một loạt máy tính và bước về phía hồ bơi.
Hôm cô xuất viện, Cáo có ghé qua nhưng khi nghe bác sĩ bảo vùng xương bả vai rạn của cô phục hồi khá chậm cộng thêm thể trạng vẫn đang suy nhược cấp độ trung thì đã không thèm chớp mắt vờ thương xót dẫu chỉ một lần, người chị này lập tức phó thác trách nhiệm chăm sóc cao cả kia cho trai đẹp và ngúng nguẩy bỏ đi. Hôm đấy đến nay đã gần tuần lễ, ngoại trừ mấy dòng tin ngắn hỏi thăm thì tuyệt nhiên không thấy bóng dáng đâu. Hại cô mỗi ngày đều được trai đẹp quan tâm chu toàn đến độ lười nhác cả thể xác lẫn trí não; cứ thế này kéo dài, cô lo bản thân sẽ ngày càng quen thói dựa dẫm vào anh bởi cái gì lâu mãi cũng thành thói quen – nhất là với loại đàn bà váy mỏng ham thích hư vinh.
“Lắm mồm! Chị cô cưới một lần là đủ rồi nhá, chờ mãi mới đến ngày được chồng bỏ, họa điên mới đâm đầu vào hôn nhân lần nữa.” Cáo nói một hơi dài bằng chất giọng nửa nhàn nhạt nửa tếu táo không thể nhầm lẫn: “Thế nào rồi?”
Cô bĩu môi oán hờn như thể Cáo đang ở ngay trước mặt: “Thế nào nào là thế nào? Được ăn ngon, mặc ít, có trai đẹp để ngắm!" Nói xong, cô cười giòn tan tựa tiếng nắng nhảy đùa trên mái ngói. Từ dãy sô-pha chữ L bọc nhung trắng đặt cạnh hồ bơi phía trước mặt, trai đẹp cũng vừa rời mắt khỏi máy tính, ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh ấm áp.
“Nhớ cẩn thận bả vai đấy! Tốt nhất là nên ở trên, phòng khi hắn hứng khởi quá độ rồi tiện thể nghiền vụn mớ xương rệu rạo của cô ra.” Cáo cười đầy ẩn ý, ra chiều quan ngại sâu sắc về tương quan thể lực giữa cô và trai đẹp. Một người như que kẹo mút dở - một người nếu trên tay cầm thêm búa thì chẳng mấy khác hình tượng tráng sĩ Thor của danh họa Mårten Eskil Winge.*
Một câu chửi thề không mang hàm ý xúc phạm lập tức được ré lên dẫu rất khẽ, cô dở cười dở khóc với tâm hồn quá mực trong sáng của Cáo: “Lạy bà! Vẫn ‘rứt’ trong sáng thì trên hay dưới vào mắt à?”
Cáo thốt lên một câu chửi thề tương tự trong âm giọng cao vút quãng tám: “Thôi xong, cô mang hắn gả cho trai nhà con Opal luôn và ngay. Đôi trẻ có vẻ là đẹp đôi!” Ngay lúc này, đột nhiên một tiếng cười khúc khích vô cùng gợi tình vang lên lẫn vào kiểu cười đen tối của Cáo.
“Mợ Opal đang ở đấy à!?” Hỏi với kiểu đã nắm chắc câu trả lời bởi đã là chị em trong nhà ngần ấy năm, cô còn không nhận ra giọng cười của ai thì chuẩn bị tinh thần bị sỉ nhục cho đến mạng vong. Loáng thoáng nghe được tiếng Opal bảo có mang sang rượu ngon sang, cô liền vờ thiểu não ca thán: “Lala ơi là Lala, mày bị chị em bỏ rơi rồi, không thương mày nữa rồi... Hức hức...”
Giọng cười của Opal lại cất lên, theo sau là ngữ giọng trong trẻo được mệnh danh “lừa tình đệ nhất nhà nhóm”: “Này, ta không phải là trai đẹp gì đó mà bị mợ lừa nhá! Muốn uống thì nhanh lết về không thì báo địa chỉ, ta và bà Cáo phi đến hốt xác cho tiện.”
Người đẹp giọng hay nhưng Opal chưa bao giờ được xếp vào hàng ngũ thục nữ bởi cách phát ngôn đanh đá không ai sánh kịp của mình. Cô vốn đã quen nên chỉ dành trọn mối bận tâm cho rượu: “Ta về ngay đây! Hai người đừng có uống mảnh đấy.” Tút! Chưa đợi cô dứt câu, đầu dây bên kia đã phũ phàng cụp máy.
Cô bĩu môi nhìn vào màn hình rồi hứng khởi đứng dậy, đi về hướng hồ bơi bên ngoài. Trai đẹp vẫn đang chú tâm vào hàng loạt máy tính xung quanh, dù không mấy khi xâm phạm vào đời sống cá nhân của nhau nhưng cô biết khối lượng công việc của anh rất lớn; thời gian này bởi muốn dành nhiều khoảng riêng cho cô nên áp lực cũng vì thế mà tăng cao hơn. Anh ngồi thẳng lưng, đầu hơi cúi xuống, mái tóc nâu óng sáng lấp lánh dưới ánh nắng trưa càng khiến gương mặt góc cạnh thêm phần nam tính. Đàn ông khi tập trung cao độ quả thật rất hấp dẫn – một sự hấp dẫn xuất phát từ cảm xúc ngưỡng mộ và kính trọng của đàn bà. Lặng lẽ đứng cách anh một đoạn vừa đủ, lặng lẽ ngắm anh làm việc, môi cô bất giác nhoẻn cười dịu dàng.
Ở cạnh nhau những tưởng sẽ rất bí bách nhưng hóa ra lại dễ chịu hơn cô dự liệu bởi vấn đề câu thông giữa hai người như đã được phân định rõ ràng ngay từ buổi ban đầu, cô sẽ nói nhiều hơn một chút trong khi trai đẹp thích dùng hành động thay câu từ. Cô đã dần quen với việc mỗi sớm mai được di chuyển nhẹ nhàng từ giường lớn xuống sô-pha, sau đó cùng dùng bữa sáng chuẩn từng đơn vị dinh dưỡng. Khi xử lý công việc, anh hóa thân thành một bản ngã khác, nghiêm túc, chuyên nghiệp và không bao giờ bị ngoại cảnh phân tâm dẫu vẫn thường hướng ánh mắt chở che trọn vẹn về phía cô; những lúc này, cô sẽ tìm một vị trí không quá xa anh song giữ được sự riêng tư cần thiết để ra soát lại các dự án đang tiến hành. Khi tạm gác lại công việc, anh trở về với diện mạo luôn dung túng cho mọi sở thích hoặc yêu cầu gàn dở từ cô. Chẳng hạn như cô muốn chơi trò ghép tranh, anh sẽ kiên nhẫn chờ đến lúc cô bực dọc bỏ ngang giữa chừng để hoàn thành nốt; đôi khi cô bướng bỉnh, anh chẳng những không trách cứ còn dang rộng vòng tay ôm kéo cô vào lòng; anh trở thành vị thính giả biết lắng nghe mỗi lần cô lên tiếng. Ngày nối tiếp ngày qua đi, điều duy nhất khiến cõi lòng cô cảm thấy chênh chao chính là cái cách anh trao đi mà chẳng thiết nhận lại. Hình như... công bằng không tồn tại trong mối quan hệ người tình này. Hình như... cô nợ anh!
“Có chuyện?”
Âm giọng trầm của trai đẹp dội vào tri giác khiến những dòng miên man kia vội vã thoái lui, cô ngại ngùng lắc đầu: “À không! Chỉ muốn báo với anh là tôi sẽ ra ngoài.”
“Tôi đưa em!” Trai đẹp đáp gọn, xong liền cúi xuống chiếc máy tính trên tay, vẻ như đang nhanh chóng giải quyết dứt điểm phần công việc đang tiến hành.
“Không cần! Tôi có thể tự đón taxi.” Cô xua tay.
“Cho tôi mười phút!” Dù ngữ giọng không hàm ý ra lệnh nhưng có đủ chuyên quyền, trai đẹp lướt nhanh ánh mắt nâu dỗ dành qua nét mặt có phần không hài lòng nơi cô.
Chiếc Cadillac đỗ lại bên vỉa hề rợp bóng hoa điệp vàng, cô cuối cùng đã có thể chè chén với hai mụ già, niềm vui nhỏ bé ấy giúp ánh mắt dành cho trai đẹp cũng thêm phần nhu mì: “Cảm ơn anh! Khi về, tôi tự túc được.”
Trai đẹp không lên tiếng, chỉ nhoài sang mở đai an toàn giúp cô trước khi lịch thiệp xuống xe rồi đi vòng sang mở cửa ghế phụ. Tay anh cẩn thận che chắn bên trên lúc cô bước ra. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy chữ A màu xanh thẫm ngắn ngang gối kếp hợp cùng giày thấp gót màu trắng, mái tóc mỏng dài chớm ngang vai buộc thành chiếc đuôi gà cong cong nom rất đáng yêu. Nhìn cô duyên dáng kiểm tra lại nếp váy phía sau, lòng anh quả thật đã bắt đầu luyến tiếc không nỡ rời xa nhưng vẫn kín đáo giữ lại cảm xúc ấy cho riêng mình. Đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, anh vừa dịu dàng vừa nghiêm túc buông lời: “Mười giờ, tôi đón em.”
“Tôi dự định ở lại đây đêm nay...” Cô vội vã phản ứng.
“Không được!” Trong ngữ giọng có chút trầm lạnh, ánh mắt nâu cương quyết của trai đẹp nhìn thẳng vào cô như bày tỏ rằng sẽ không có nhượng bộ nào khác: “Tôi không an tâm khi em qua đêm bên ngoài.” Ý nghĩ cô thức giấc thiếu vắng mình bên cạnh cũng như không thể nhìn cô chìm vào giấc ngủ làm buồng phổi anh bỗng co thắt mạnh trong tích tắc, cảm giác tựa hồ một phần thân thể đang dần biến mất.
Bao câu lời chối từ cũng theo nét không vui thấp thoáng trong đáy mắt trai đẹp mà tan biến, hình như đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được nó rõ rệt đến vậy. Mối quan hệ người tình lửng lơ này đã đủ bất công cho anh nên cô tần ngần chốc lát rồi khẽ khàng gật đầu: “Vậy mười giờ gặp lại!” Cô nói bằng trạng thái bình ổn bởi thực tâm cũng không cảm thấy ấm ức hay thua thiệt, thậm chí còn có chút thoải mái khi được trao đi.
Cảm nhận được cô không phải vì cam chịu mà đồng ý, nhịp tim của trai đẹp liền rộn rã tấu lên khúc nhạc hân hoan xua tan cơn mâu thuẫn tự trách. Anh hãnh diện khi được trao cho cô tất thảy sự trân trọng song lại không muốn cô rời xa vòng tay mình. Bộ não anh vốn dĩ rất kỳ lạ, một khi đã ghi nhận thì không có cách nào xóa bỏ hay thỏa hiệp – nó sẽ trở nên ích kỷ đến độ tàn nhẫn nên dẫu không muốn cô phải chịu uất ức thì anh vẫn quyết chối từ sẻ chia. Lướt nhẹ nụ hôn chim bói cá lên đôi môi tô màu son đỏ mận của cô như đang thầm nhắn gửi lời cảm ơn và xin lỗi chân thành từ đáy lòng, anh nhìn cô bằng khóe mắt biết cười: “Chơi vui vẻ, nhớ cẩn trọng phần vai.”
Cô cũng tặng lại trai đẹp nụ cười ngọt ngào pha chút nũng nịu. Anh hân hoan đón nhận món quà ấy và dùng ánh mắt tỏ ý rằng muốn đưa cô đến tận cửa nhà. Bỗng, âm giọng anh cất lên khi cô vừa tra chìa khóa vào ổ: “Em có mang theo thẻ không?”
“Thẻ gì cơ?” Cô vô tư hỏi lại.
“Thẻ tín dụng.” Trai nhắn nhủ thêm: “Đừng tiết kiệm, cứ tùy ý chi tiêu cho bất kỳ điều gì em thích.”
Tia xúc động dạt dào dâng lên trong đáy lòng đàn bà váy mỏng, cô nhìn sững trai đẹp hồi lâu rồi gục gặt xong lại lắc đầu: “Tôi vẫn để ở nhà.”
Một chữ “nhà” của cô có giá trị hơn cả nghìn vàng, nó khiến nét cười nơi đuôi mắt thêm rạng rỡ khi trai đẹp từ túi áo trong lấy ra chiếc ví dài và tùy tiện rút một tấm thẻ nhũ bạc sáng óng ánh giữa khá nhiều những tấm thẻ khác rồi nhẹ nhàng đặt vào tay cô nhưng không nói gì thêm.
Cô giữ chặt tấm thẻ trong tay: “Anh lái xe cẩn thận!”
Trai đẹp đợi đến khi cánh cửa sắt khép kín lại kèm theo tiếng tách nhỏ vang lên báo hiệu cửa đã được khóa rồi mới quay lưng. Nắng vàng rực rỡ nhảy múa theo từng bước chân song cõi hồn anh không oi ả bức bối mà mát lành thật dễ chịu.
Bên trong phòng, Cáo đang ngồi trước máy tính, tay gõ lạch cạch không ngừng nghỉ. Cô đưa mắt nhìn quanh rồi ló đầu vào nhà tắm tìm mợ Opal đanh đá nhà mình. Phòng tắm trống. Cáo không buồn ngẩng đầu lên nhìn cô: “Nó đang hút thuốc ngoài ban-công.”
Ngay lúc ấy, bóng dáng cô nàng trạc tuổi cô có mái tóc ngắn rối tung với bảy sắc cầu vòng bước vào từ khoảng ban-công ngập nắng trưa, mang theo mùi Salem nhàn nhạt. Opal chính là Son môi cam hôm nào. Chất giọng ngọt ngào tựa mật đường cất lên: “Ai vừa đưa mợ về?”
“Trai!” Cô quẳng chiếc túi lên nóc tủ sách, vừa đáp vừa đưa tay cởi váy khi chân tiến đến tủ quần áo: “Có ai từng nghe qua khu Sendona ở BK chưa?”
“Chưa nhưng sao?” Cáo hỏi lại.
“Ta biết!” Opal trả lời, ánh mắt nửa dò xét nửa lo lắng vẫn dán chặt vào cô.
Cô đang loay hoay thay áo mặc nhà nên không nhận ra ánh nhìn ấy, vẫn vô tư nói: “Nếu theo đúng kế hoạch thì em sẽ có một căn hộ ở đó. Thông tầng hẳn hoi nhá!”
Opal chau mày nhìn vào bóng lưng gầy gò của cô rồi lại thở dài: “Ta chẳng muốn ném phân vào mặt mợ đâu nhưng e là mợ sẽ hóc xương trước khi kịp nuốt trôi căn hộ đáng giá bạc triệu ấy. Gã vừa đưa mợ về tên gì?”
“Kie!” Cô quay lại, bĩu môi tỏ ý xem thường sự lo lắng kia.
“Kie của Kiev đúng không? Con lai, nửa Nga nửa Nhật.”
Cô và Cáo đồng loạt nhìn nhau. Cáo chưa từng hỏi về đời tư của trai đẹp mà cô lúc ấy cũng chỉ xem anh là bạn giường nên chẳng tốn thời gian tâm sự. Vậy cớ sao Opal lại biết anh hay anh đã có lần ve vãn Opal?
“Hắn là thành viên của hội Harvard.” Opal thở hắt ra thành tiếng, đôi mắt được trang điểm cẩn thận hơi khép lại ra chiều chán ngán: “Mẹ! Nhìn mợ ngơ ngáo thế kia thì ắt hẳn là chưa biết gì rồi, đúng không?”
Nhưng người ngơ ngác nhất phải nói đến Cáo, từ tròng mắt mở to cho đến cái cắn môi nghĩ ngợi khó hiểu: “Hay cô nhìn nhầm ai? Nếu là hội kia, chị với nó sao lại không nhận ra?”
Opal liếc Cáo một nhát dài như chính âm giọng có chút oán thán lúc này của mình: “Bà tránh thằng điên như tránh hủi thì gặp được ai, còn mợ Lala ngáo cũng có khác gì? Chúng ta đều đã từng gặp qua hắn vào kỷ niệm chu niên kết hôn của Sa cách đây mấy năm - lúc mợ vừa vào nhà nhóm.” Nói xong, Opal liền đi đến kệ nước, rót một cốc nước to, uống ực một hơi hết gần nửa rồi như tự than thở với chính mình: “Đúng là nghiệt nợ! Trai đầy đường mà sao mợ lại đâm đầu vào một thằng điên khác kia chứ?!”
Cô sững sờ hết nhìn Cáo xong lại nhìn sang Opal, môi mấp máy run run: “Có khi nào mợ nhìn nhầm không? Anh ta có nói là biết ta trong một tai nạn vô tình từ ba năm trước.”
“Khi nãy ra ban-công hút thuốc, ta đã thấy hắn vào xe, dù không rõ nhưng 70% là đúng. Với lại mợ nghĩ mà xem...” Vừa nói Opal vừa cười nhạt thếch: “Mợ không phải chân dài cũng chẳng xinh đẹp ngoan hiền gì cho cam, có thằng đàn ông bình thường nào muốn bỏ ra ngần ấy công sức, kể cả chỉ là chơi qua đường?”
Trong ba người đàn bà ở đây, chỉ duy nhất Opal là phải thường xuyên giáp mặt hội Harvard vì gã S luôn như oan hồn bất tán bám theo đã nhiều năm qua. Còn cô và Cáo đều không còn khả năng ghi nhớ nhân dạng người lạ, gặp hôm qua hôm nay đã lãng quên chứ nói gì đến chuyện một lần thoáng lướt qua nhau từ nhiều năm về trước. Đúng như những lời khó nghe của Opal, cô có gì để một người như trai đẹp trao ra ngần ấy, trừ khi anh ta không thể tư duy giống người bình thường mà loại tư duy này vốn rất dễ tìm thấy ở nhóm đàn ông điên cuồng đáng sợ kia.
Cảm giác nghẹt thở vây chặt lấy cô, khiến hai bàn tay xương xẩu siết mạnh vào nhau như thể muốn nghiền nát tất thảy ra thành tro bụi. Cô có thể xem nhẹ vấn đề người khác nghĩ gì, phán xét gì về mình song lại rất sợ hãi sự lừa dối; hơn nữa, đây còn là sự lừa dối đến từ người đàn ông cô từng tìm thấy yên bình. Cô túm lấy bao thuốc lá trên bàn, lao nhanh về phía ban-công trong khi Cáo và Opal đều bất động nhìn theo với ánh mắt xót xa pha lẫn cam đành. Làn khói run rẩy hòa vào ánh nắng ban trưa, thiêu đốt câu hỏi đang xâm chiếm tâm trí – vì sao trai đẹp không nói sự thật và vì sao định mệnh khắc nghiệt vẫn không đeo mang không buông? Nếu trai đẹp chỉ là người qua đường nào đó thì cách giải quyết cực kỳ đơn giản nhưng tiếc rằng không phải, cô nên đối mặt thế nào cho toàn vẹn đây? Tấm gương từ hai cuộc hôn nhân thương mại, từ Cáo, từ Opal, từ Meo,... dẫu chằng chịt những vết rạn vẫn đủ sáng để cô soi vào.
Cô đứng tựa lưng vào tường, nắng táp vào mặt bỏng rát mà sao cõi lòng lại rét buốt những cơn hoảng hốt hỗn độn? Bàn tay run run bật lửa mồi điếu thuốc thứ hai, cô rít như thể lần cuối còn được hút thuốc với tâm thái rỗng không mù mịt... Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi hơi nóng từ tàn thuốc đã cháy đến tận đót, xém vào da thịt và cô chợt bừng tỉnh. Chị em vẫn ở trong kia, cô không được quyền khiến họ lo lắng thêm vì đời họ đã thừa đa đoan. Buông thả tàn thuốc vào chiếc chai nhựa, cô đẩy cửa bước vào, trên môi cố nặn ra nụ cười: “Uống rượu đi!”
“Được!” Cáo với tay bật loa rồi mở danh sách phát nhạc.
Phía sau Cáo, Opal im lặng lấy cốc. Chị em nhà cô luôn biết lúc nào cần quan tâm đến nhau, lúc nào nên tôn trọng khoảng riêng cá nhân; hoặc giả những lời ủi an ngọt ngào vốn đã không còn tác dụng với những ả đàn bà quen ruổii rong trên cung đường hư ảo như bọn họ.
Chiếc cốc thủy tinh màu trà chứa một ít vodka, một ít nước ngọt có ga cùng vài viên đá vuông cứ thế lặng lẽ xoay vần giữa ba người phụ nữ giữa và những bản rock vừa thê thiết vừa ngạo nghễ thách thức.
“Là căn hộ này?” Cô tròn mắt nhìn vào bản dựng 3D căn hộ Sendona mẫu trên màn hình vi tính trước mặt. Là một căn hộ thông tầng, rộng gần ba trăm mét vuông tọa lạc ngay giữa trung tâm BK và có hướng nhìn thẳng về dòng Chao Phraya hiền hòa. Trong thẻ trang thứ hai, nhà thông thái Google cho hay giá dự tính của một căn hộ Sendona cơ bản đã không dưới một triệu, những căn hộ thông tầng thì đắt hơn năm đến bảy lần.
Trai đẹp gật đầu cùng ánh mắt thành thực có chút dò xét: “Nếu em không thích BK phức tạp mà giá địa ốc lại khó lòng tăng cao trong thời gian ngắn thì có thể xem xét căn hộ khác ở HK, G.L hoặc Manhattan.” Ba trung tâm kinh tài lớn của thế giới thông qua ngữ khí của anh bỗng chốc trở nên nhỏ bé, dung dị đến lạ kỳ.
Và chưa kịp dứt lời, trai đẹp đã được cô ban tặng cho một ánh mắt cũng không kém phần kỳ dị. Trời ơi! Xem người đàn ông ngay bên cạnh cô đi, anh đang đi chợ mua rau thì phải? Không thích cải xanh, có thể chọn mồng tơi hoặc mướp đắng song thật đáng tiếc vì giá trị địa ốc tại HK, G.L hoặc Manhattan nằm ở đẳng cấp hoàn toàn khác biệt với BK. Cô nhếch môi muốn tỏ ý mỉa mai xong lại chẳng thể bởi nét mặt anh không có vẻ gì là nói đùa, nên chỉ đành cau mày băn khoăn: “Anh có biết giá cả sẽ chênh lệch rất -rất nhiều không?”
Lại gật đầu, trai đẹp chậm rãi tạm chiếm quyền sử dụng chiếc máy tính trên tay cô, những ngón to dài thuần thục lướt trên bàn phím ảo. Chốc sau, một loạt danh sách dài bao gồm địa chỉ và thông tin kiến trúc cơ bản cần thiết hiện lên, anh dời máy tính vào giữa hai người rồi buông lời bằng vẻ trầm tĩnh không chút khoe khoang: “Em có thể tùy ý chọn lựa, tất cả chúng đều là tài sản đóng băng của tôi.”
“Tài sản đóng băng?” Vừa tò mò hỏi lại cô vừa lướt mắt theo ngón tay trượt dài trên màn hình, sơ bộ đã hơn mươi địa chỉ. Càng lúc trai đẹp càng khó hiểu, từng câu từng chữ phát ngôn đều không khiến cô nghi ngờ nhưng rốt cuộc, loại người nào sẽ có ngần này tài sản – cô quả thật chẳng thể hình dung được.
Thật lòng, trai đẹp từng đắn đo rất nhiều trước khi quyết định từng bước phơi bày một phần bản thân mình, đầu tiên là thông qua những tài sản chính thống. Nó sẽ khiến cô cảm thấy bối rối, hoài nghi thậm chí xa cách nhưng anh chỉ muốn che đậy phần bóng tối, còn phần tạm gọi là ánh sáng thì nhất định phải do anh trực tiếp nói ra bởi chúng có thể trở nên tiêu cực nốt, vào lúc cô phát hiện thông qua lời của kẻ thứ ba. Vì thế anh liền mạch lạc giải thích, mắt vẫn dịu dàng đối mắt cùng cô: “Tài sản đóng băng có nghĩa là tài sản không phát sinh lợi nhuận trong tầm ngắn hay đúng hơn là hoàn toàn tách biệt với nguồn vốn đầu tư cố định.” Anh đã dùng thuật ngữ lắt léo để giải thích chính xác vấn đề này, thay vì nói thẳng rằng những món địa ốc ấy được mua bằng tiền nhàn rỗi, nhằm phục vụ cho sở thích và sự thỏa mãn quyền lực của mình. Một cách khác, dẫu chúng có giá trị thực tiễn cao hơn nhưng xét về mặt giải trí thì tương đồng với xe, trang phục, rượu,...
Chăm chú lắng nghe xong, cô gật gù tỏ ý đã láng máng hiểu khi ngón tay vô thức trượt đến điểm cuối của bản danh sách. Số thứ tự dừng lại tại mức hai mươi ba – đồng nghĩa trai đẹp có hai mươi ba “tài sản địa ốc đóng băng”, hai phần ba trong số chúng ngụ tại những khu vực phát triển phồn thịnh về thương mại lẫn đời sống cộng đồng. Nói như tiểu thuyết ngôn tình gì đó thì cô đã thành công bám càng một “siêu cấp độc thân kim cương”, bỏ mặc trai đẹp hứng thú được bao lâu bởi chỉ cần hợp thức hóa chủ quyền căn hộ ở Sendona thôi thì cũng đã đủ tiền mua rượu cho nửa đời sau của cả đám chị em. Máu mê tiền bừng bừng trỗi dậy như đốm tàn hương gặp gió, lập tức thiêu cháy những trở trăn miên man nơi đáy hồn đàn bà váy mỏng. Chả phải Cáo đã bảo rằng đừng phí sức đong đo xem đàn ông yêu thích mình được bao nhiêu mà hãy xem anh ta trao ra được bao nhiêu; nếu phải lao tâm khổ tứ tìm cách để được đàn ông yêu, để giữ đàn ông thì đàn bà tốt nhất nên tìm cách giữ tôn nghiêm và tiền trong tài khoản của mình trước. Cô dám tự tin khẳng định trai đẹp không cùng loại với người đàn ông mà mẹ cô đã chọn nhưng yêu thành tâm đấy, chỉ vọng được nắm tay nhau đi đến cuối con đường đấy, rồi thì sao? Vì bản thân cô chưa từng muốn hão vọng nên chỉ có thể làm trọn danh xưng người tình thực dụng bên cạnh trai đẹp; anh trao ra ba năm – như vậy đã đủ hài lòng, nhiều hơn nữa cô e vai gầy của mình chẳng đủ rộng để gánh vác.
Cô đặt máy tính xuống chiếc bàn kính trước mặt, an yên nhoẻn cười cùng trai đẹp: “Tôi lấy căn hộ Sendona!” Nói dứt lời cô chợt nhớ ra trên trang nhà, tất cả các thông tin chi tiết đều đầy đủ ngoại trừ thông báo chào bán căn hộ thông tầng: “Nhưng hình như căn hộ thông tầng chưa chính thức rao bán thì phải? Như vậy cũng tốt, đôi bên có thể cân nhắc kỹ càng hơn về quyết định của mình.” Nói xong, cô lại cười, khuôn mặt hơi phúng phính do được chăm sóc tử tế trong mươi ngày qua ánh lên nét chân thành thuần khiết.
“Ken đứng chủ sở hữu một vài căn hộ ở đó nên em chỉ cần hoàn thành dăm thủ tục pháp lý là có thể trở thành nữ chủ nhân mới. Tôi đã đưa ra quyết định từ nhiều năm về trước, vì vậy em đừng hy vọng tôi sẽ thay đổi!” Đuôi mắt dài thấp thoáng nét cười thỏa mãn càng làm nét mặt kiên định thêm sáng ngời khi trai đẹp đưa tay kéo cô vào lòng, dịu dàng đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn sâu lắng. Yêu cầu kia là do cô thực sự muốn đảm bảo về vật chất hay đang cố dựng nên bức tường thành phòng thủ cuối cùng nhằm bảo vệ phần tôn nghiêm mong manh còn sót lại sau những mất mát, anh đều hân hoan đồng thuận. Chỉ cần cô được an yên, cái giá nào cũng là quá hời!
“Sao lại liên quan đến Ken?” Tỏ ý chưa thông suốt, cô khẽ cau mày nhìn lên.
Câu hỏi của cô vốn dĩ rất hợp lý nhưng không hiểu vì sao lại khiến gương mặt trai đẹp đang ngập tràn niềm vui sướng bỗng chốc trầm lặng xuống, âm giọng có chút nghiêm khắc kỳ lạ: “Cậu ta đứng tên hộ tôi!” Nói chi tiết hơn thì dự án Sendona do bảy chủ đầu tư đồng nắm giữ và Ken là một trong bảy chủ đầu tư ấy, tất nhiên ông chủ thực thụ đứng phía sau không ai khác ngoài anh. Nhưng chuyện thương trường khốc liệt chưa bao giờ là điều mà anh muốn người phụ nữ của mình phải nhọc tâm chia sẻ cùng bởi với cá tính mẫn cảm đặc trưng, cô sẽ chẳng thể thư nhàn hưởng thụ cuộc sống nếu biết tường tận ngọn ngành. Ngay từ bé, anh đã luôn được những bậc trưởng thượng phái nam trong gia đình huấn thị rằng, bản lĩnh của một quý ngài không chỉ đo lường qua gia sản hay nội hàm tư duy vì trách nhiệm cũng như vinh cao cao cả nhất dành tặng đàn ông chính là mang đến cho người phụ nữ bên cạnh mình được một cảm giác viên mãn vẹn toàn.
Đoạn, trai đẹp như cũng cảm nhận được thoáng không vui trên nét mặt cô có liên quan đến biểu cảm của mình nên dịu giọng hơn: “Đừng gọi tên thân mật của người đàn ông nào khác ngoài tôi, được không?” Nói xong, anh liền dùng ánh mắt nửa áp đặt nửa khẩn khoản nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt này, cô không thể không cảm thấy cơn ngọt ngào kèm theo chút lo sợ đang ùa vào lòng. Trai đẹp cũng biết hờn ghen hay bởi sự chiếm hữu đặc trưng phái mạnh quá cao? Cô tự hỏi, tự trấn an rằng cả hai điều ấy đều không có khả năng xuất hiện giữa bọn họ để rồi chợt thảng thốt nhận ra chính bản thân mình đã vô thức bị anh dẫn dắt vào cuộc chơi ái tình quá lớn tự lúc nào chẳng hay chẳng biết. Ngay từ những ngày đầu, cô làm sao không nhận thấy một phần bản chất chuyên quyền và cực đoan nơi anh song cảm giác yên bình có được cứ dần cứ dần che lấp những dấu vết phòng thủ. Cho đến cuối cùng, cô bị anh dẫn dắt cảm xúc hay cô đang lợi dụng anh? Không ai dám đoan chắc, ngay cả chính cô.
Đột nhiên, cô muốn nhìn chăm chú từng đường nét trên gương mặt trai đẹp và đã nhìn rất lâu trước khi vành môi cong lên thành nụ cười vui buồn lẫn lộn: “Tôi cho rằng quan hệ tình nhân cũng cần có đạo đức nên nếu anh chưa muốn kết thúc thì tôi cũng sẽ không.” Vì sao lại nói ra những lời này? Vì cô đã dùng bản ngã váy mỏng thả rơi lý trí để đối diện anh nhưng rốt cuộc, không có gì khác lạ đặc biệt ngoài cảm giác an toàn, không xuyến xao, không rung động, không tiếc nuối bởi suy cho cùng, cô vẫn mãi là kẻ vị kỷ công bằng, luôn tìm ra trăm vạn lý do nhằm biện minh cho chiếc áo người tình dựa dẫm của mình nhưng lại sợ hãi vương nợ.
Nét mặt ẩn chứa sự căng thẳng của trai đẹp bỗng dưng tiêu biến, ánh nắng xuân ngời lấp lánh nơi vực mắt sâu tĩnh lặng lan tỏa đến cả cơ hàm, khắc họa nên nụ cười kiêu hãnh rạng rỡ hạnh phúc tựa như người chinh nhân kiêu hùng trở về trong khúc khải hoàn ca. Anh sẽ không để cô buông tay – tất nhiên nhưng lời hứa do chính cô tự nguyện trao ra lại mang một ý nghĩa trác tuyệt khác biệt. Ôm siết cô vào lòng, anh tận hiến tất thảy những cảm xúc của mình vào nụ hôn trân trọng đặt lên trán cô thay cho lời giao kết thiêng liêng.
Trong căn hộ thông tầng tại khu trung tâm thành phố của trai đẹp, hai người kề vai nhau cùng tận hưởng cuộc sống lứa đôi tràn ngập nắng hạ an yên và ngoài kia, trời xanh trong vắt không gợn chút mây giăng. Thật ra là mây vẫn ở đó, tuy nhiên họ không thấy hoặc giả chưa vội vàng muốn thấy. Bỗng...
“Moshi mo futari ga aisuru naraba mado no keshiki mo kawatte yuku darō...”* Giọng cô khi nói thì có phần hơi nũng nịu kiểu trẻ con nhưng khi hát hò quả thật rất khó nghe, eo éo lại lệch tông sai nhịp loạn xị. Thế nên ngoài đám chị em gàn dở ở nhà, cô chưa từng có ý định tra tấn ai khác bằng đôi phút cao hứng của mình. Ấy vậy mà vừa mới cách đây dăm giây thôi, cô đã phá lệ, thậm chí còn hát rất to. À, nói chính xác hơn là gào. Gào xong, cô chợt phát hiện ra bên cạnh còn có một người mang phân nửa dòng máu Nhật và nắm nhạc lý khá tốt.
Trai đẹp đang cong cong đuôi mắt ra chiều thích thú song cô chẳng lấy đó làm hân hạnh bởi như Son môi cam đã nhận xét, tuyệt phẩm dù có bất hủ ra sao chỉ cần được phát qua thanh quản của cô đều trở thành tiếng ễnh ương tìm bạn tình. Cô vờ quay mặt về hướng khác nhằm che dấu đôi gò má nóng râm ran.
Vẫn là ánh nhìn thích thú ban nãy nhưng được điểm tô thêm những tia rạng rỡ lấp lánh tận trong sâu thẳm vực mắt nâu, trai đẹp tì nhẹ cằm lên vai cô, buông lơi từng câu chữ như đang tấu lên khúc tình điệu nghê thường: “Nếu hai người yêu nhau thì cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ cũng sẽ khác... Phải không?” Anh vừa dịch lại những lời cô đã ngân nga.
Hừ! Cáo già lắm chữ, đến dịch lời nhạc cũng văn vở làm gì cơ chứ? Rõ ràng Cáo dịch đoạn này là nếu hai người có thể ngồi bên nhau thì khung trời ngoài kia cũng sẽ khác. Bấy lâu nay cô vẫn nghêu ngao như thế – tất nhiên vì cô không biết tiếng Nhật trong khi bố bọn trẻ nhà Cáo là người Nhật. Yêu và ngồi bên nhau thoạt nghe qua có vẻ tương đồng nhưng phân tích sâu rộng thì hàm ý sẽ hoàn toàn khác biệt. Có khi nào trai đẹp lại hiểu nhầm là cô muốn tỏ tình không nhỉ? Cô len lén hít một hơi thật sâu, quyết không thể thất thố thêm nữa bằng cách vờ vô tư hỏi lại: “Anh cũng biết ca khúc này à? Tôi rất thích nó.”
“Là một ca khúc?”
“Ừm!” Cô gật đầu mạnh mẽ đến độ hơi đau cơ hàm: “Tôi tưởng anh biết...” Vừa đáp vừa nhoài người, với lấy điện thoại của mình và vội vã lướt tay vào danh mục chơi nhạc. Chưa đến mươi giây, âm nhạc đã trỗi dậy, nét mặt cô cũng dần trở lại bình hòa, hy vọng sau khi nghe xong ca khúc này thì trai đẹp sẽ tin cô hoàn toàn không có ý trèo cao hơn danh xưng người tình.
Giọng nam trầm buồn chuyên chở âm điệu da diết những oán hờn yêu thương của ca khúc kia dừng lại đã lâu nhưng trai đẹp vẫn lặng yên giữ chặt cô trong vòng tay ôm với nét mặt tĩnh mịch không thể đọc vị. Dù cô hát lạc nhịp, dù anh chưa hề nghe qua trước đây song sao có thể không nhận ra đó là lời của một ca khúc nào đó? Chỉ bởi anh đã quá vội vàng mà bất cẩn khiến cô cảm thấy bất an. Chút tự trách nhói qua cõi lòng, anh khéo léo ẩn giấu nó dưới âm giọng ít cảm xúc vốn có: “Không tệ! Những nốt cao được kết hợp khá độc đáo với chất giọng ca sĩ, cách hòa âm cũng có cá tính riêng.”
Nghe thế cô liền cười nhẹ, rẻo hãnh diện ánh lên trong mắt. Quả thật giọng hát của cô rất tệ nhưng bù lại, khả năng cảm nhận khá ổn, luôn có sự chọn lọc nhất định với từng ca khúc. Cô dự định lên tiếng nhờ anh dịch lại cả bài hát sát với lời gốc nhất thì bỗng dưng chuông điện thoại reo vang – là Cáo gọi đến. Ngón tay lướt nhanh qua màn hình, cô gào lên nho nhỏ trước khi bên kia kịp cất lời: “Còn nhớ là có đứa em này nữa cơ đấy? Tưởng bà theo thằng điên về nhà chồng luôn rồi, đang mừng....” Lúc này, trai đẹp đã ý tứ đứng lên, tay cầm theo một loạt máy tính và bước về phía hồ bơi.
Hôm cô xuất viện, Cáo có ghé qua nhưng khi nghe bác sĩ bảo vùng xương bả vai rạn của cô phục hồi khá chậm cộng thêm thể trạng vẫn đang suy nhược cấp độ trung thì đã không thèm chớp mắt vờ thương xót dẫu chỉ một lần, người chị này lập tức phó thác trách nhiệm chăm sóc cao cả kia cho trai đẹp và ngúng nguẩy bỏ đi. Hôm đấy đến nay đã gần tuần lễ, ngoại trừ mấy dòng tin ngắn hỏi thăm thì tuyệt nhiên không thấy bóng dáng đâu. Hại cô mỗi ngày đều được trai đẹp quan tâm chu toàn đến độ lười nhác cả thể xác lẫn trí não; cứ thế này kéo dài, cô lo bản thân sẽ ngày càng quen thói dựa dẫm vào anh bởi cái gì lâu mãi cũng thành thói quen – nhất là với loại đàn bà váy mỏng ham thích hư vinh.
“Lắm mồm! Chị cô cưới một lần là đủ rồi nhá, chờ mãi mới đến ngày được chồng bỏ, họa điên mới đâm đầu vào hôn nhân lần nữa.” Cáo nói một hơi dài bằng chất giọng nửa nhàn nhạt nửa tếu táo không thể nhầm lẫn: “Thế nào rồi?”
Cô bĩu môi oán hờn như thể Cáo đang ở ngay trước mặt: “Thế nào nào là thế nào? Được ăn ngon, mặc ít, có trai đẹp để ngắm!" Nói xong, cô cười giòn tan tựa tiếng nắng nhảy đùa trên mái ngói. Từ dãy sô-pha chữ L bọc nhung trắng đặt cạnh hồ bơi phía trước mặt, trai đẹp cũng vừa rời mắt khỏi máy tính, ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh ấm áp.
“Nhớ cẩn thận bả vai đấy! Tốt nhất là nên ở trên, phòng khi hắn hứng khởi quá độ rồi tiện thể nghiền vụn mớ xương rệu rạo của cô ra.” Cáo cười đầy ẩn ý, ra chiều quan ngại sâu sắc về tương quan thể lực giữa cô và trai đẹp. Một người như que kẹo mút dở - một người nếu trên tay cầm thêm búa thì chẳng mấy khác hình tượng tráng sĩ Thor của danh họa Mårten Eskil Winge.*
Một câu chửi thề không mang hàm ý xúc phạm lập tức được ré lên dẫu rất khẽ, cô dở cười dở khóc với tâm hồn quá mực trong sáng của Cáo: “Lạy bà! Vẫn ‘rứt’ trong sáng thì trên hay dưới vào mắt à?”
Cáo thốt lên một câu chửi thề tương tự trong âm giọng cao vút quãng tám: “Thôi xong, cô mang hắn gả cho trai nhà con Opal luôn và ngay. Đôi trẻ có vẻ là đẹp đôi!” Ngay lúc này, đột nhiên một tiếng cười khúc khích vô cùng gợi tình vang lên lẫn vào kiểu cười đen tối của Cáo.
“Mợ Opal đang ở đấy à!?” Hỏi với kiểu đã nắm chắc câu trả lời bởi đã là chị em trong nhà ngần ấy năm, cô còn không nhận ra giọng cười của ai thì chuẩn bị tinh thần bị sỉ nhục cho đến mạng vong. Loáng thoáng nghe được tiếng Opal bảo có mang sang rượu ngon sang, cô liền vờ thiểu não ca thán: “Lala ơi là Lala, mày bị chị em bỏ rơi rồi, không thương mày nữa rồi... Hức hức...”
Giọng cười của Opal lại cất lên, theo sau là ngữ giọng trong trẻo được mệnh danh “lừa tình đệ nhất nhà nhóm”: “Này, ta không phải là trai đẹp gì đó mà bị mợ lừa nhá! Muốn uống thì nhanh lết về không thì báo địa chỉ, ta và bà Cáo phi đến hốt xác cho tiện.”
Người đẹp giọng hay nhưng Opal chưa bao giờ được xếp vào hàng ngũ thục nữ bởi cách phát ngôn đanh đá không ai sánh kịp của mình. Cô vốn đã quen nên chỉ dành trọn mối bận tâm cho rượu: “Ta về ngay đây! Hai người đừng có uống mảnh đấy.” Tút! Chưa đợi cô dứt câu, đầu dây bên kia đã phũ phàng cụp máy.
Cô bĩu môi nhìn vào màn hình rồi hứng khởi đứng dậy, đi về hướng hồ bơi bên ngoài. Trai đẹp vẫn đang chú tâm vào hàng loạt máy tính xung quanh, dù không mấy khi xâm phạm vào đời sống cá nhân của nhau nhưng cô biết khối lượng công việc của anh rất lớn; thời gian này bởi muốn dành nhiều khoảng riêng cho cô nên áp lực cũng vì thế mà tăng cao hơn. Anh ngồi thẳng lưng, đầu hơi cúi xuống, mái tóc nâu óng sáng lấp lánh dưới ánh nắng trưa càng khiến gương mặt góc cạnh thêm phần nam tính. Đàn ông khi tập trung cao độ quả thật rất hấp dẫn – một sự hấp dẫn xuất phát từ cảm xúc ngưỡng mộ và kính trọng của đàn bà. Lặng lẽ đứng cách anh một đoạn vừa đủ, lặng lẽ ngắm anh làm việc, môi cô bất giác nhoẻn cười dịu dàng.
Ở cạnh nhau những tưởng sẽ rất bí bách nhưng hóa ra lại dễ chịu hơn cô dự liệu bởi vấn đề câu thông giữa hai người như đã được phân định rõ ràng ngay từ buổi ban đầu, cô sẽ nói nhiều hơn một chút trong khi trai đẹp thích dùng hành động thay câu từ. Cô đã dần quen với việc mỗi sớm mai được di chuyển nhẹ nhàng từ giường lớn xuống sô-pha, sau đó cùng dùng bữa sáng chuẩn từng đơn vị dinh dưỡng. Khi xử lý công việc, anh hóa thân thành một bản ngã khác, nghiêm túc, chuyên nghiệp và không bao giờ bị ngoại cảnh phân tâm dẫu vẫn thường hướng ánh mắt chở che trọn vẹn về phía cô; những lúc này, cô sẽ tìm một vị trí không quá xa anh song giữ được sự riêng tư cần thiết để ra soát lại các dự án đang tiến hành. Khi tạm gác lại công việc, anh trở về với diện mạo luôn dung túng cho mọi sở thích hoặc yêu cầu gàn dở từ cô. Chẳng hạn như cô muốn chơi trò ghép tranh, anh sẽ kiên nhẫn chờ đến lúc cô bực dọc bỏ ngang giữa chừng để hoàn thành nốt; đôi khi cô bướng bỉnh, anh chẳng những không trách cứ còn dang rộng vòng tay ôm kéo cô vào lòng; anh trở thành vị thính giả biết lắng nghe mỗi lần cô lên tiếng. Ngày nối tiếp ngày qua đi, điều duy nhất khiến cõi lòng cô cảm thấy chênh chao chính là cái cách anh trao đi mà chẳng thiết nhận lại. Hình như... công bằng không tồn tại trong mối quan hệ người tình này. Hình như... cô nợ anh!
“Có chuyện?”
Âm giọng trầm của trai đẹp dội vào tri giác khiến những dòng miên man kia vội vã thoái lui, cô ngại ngùng lắc đầu: “À không! Chỉ muốn báo với anh là tôi sẽ ra ngoài.”
“Tôi đưa em!” Trai đẹp đáp gọn, xong liền cúi xuống chiếc máy tính trên tay, vẻ như đang nhanh chóng giải quyết dứt điểm phần công việc đang tiến hành.
“Không cần! Tôi có thể tự đón taxi.” Cô xua tay.
“Cho tôi mười phút!” Dù ngữ giọng không hàm ý ra lệnh nhưng có đủ chuyên quyền, trai đẹp lướt nhanh ánh mắt nâu dỗ dành qua nét mặt có phần không hài lòng nơi cô.
Chiếc Cadillac đỗ lại bên vỉa hề rợp bóng hoa điệp vàng, cô cuối cùng đã có thể chè chén với hai mụ già, niềm vui nhỏ bé ấy giúp ánh mắt dành cho trai đẹp cũng thêm phần nhu mì: “Cảm ơn anh! Khi về, tôi tự túc được.”
Trai đẹp không lên tiếng, chỉ nhoài sang mở đai an toàn giúp cô trước khi lịch thiệp xuống xe rồi đi vòng sang mở cửa ghế phụ. Tay anh cẩn thận che chắn bên trên lúc cô bước ra. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy chữ A màu xanh thẫm ngắn ngang gối kếp hợp cùng giày thấp gót màu trắng, mái tóc mỏng dài chớm ngang vai buộc thành chiếc đuôi gà cong cong nom rất đáng yêu. Nhìn cô duyên dáng kiểm tra lại nếp váy phía sau, lòng anh quả thật đã bắt đầu luyến tiếc không nỡ rời xa nhưng vẫn kín đáo giữ lại cảm xúc ấy cho riêng mình. Đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, anh vừa dịu dàng vừa nghiêm túc buông lời: “Mười giờ, tôi đón em.”
“Tôi dự định ở lại đây đêm nay...” Cô vội vã phản ứng.
“Không được!” Trong ngữ giọng có chút trầm lạnh, ánh mắt nâu cương quyết của trai đẹp nhìn thẳng vào cô như bày tỏ rằng sẽ không có nhượng bộ nào khác: “Tôi không an tâm khi em qua đêm bên ngoài.” Ý nghĩ cô thức giấc thiếu vắng mình bên cạnh cũng như không thể nhìn cô chìm vào giấc ngủ làm buồng phổi anh bỗng co thắt mạnh trong tích tắc, cảm giác tựa hồ một phần thân thể đang dần biến mất.
Bao câu lời chối từ cũng theo nét không vui thấp thoáng trong đáy mắt trai đẹp mà tan biến, hình như đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được nó rõ rệt đến vậy. Mối quan hệ người tình lửng lơ này đã đủ bất công cho anh nên cô tần ngần chốc lát rồi khẽ khàng gật đầu: “Vậy mười giờ gặp lại!” Cô nói bằng trạng thái bình ổn bởi thực tâm cũng không cảm thấy ấm ức hay thua thiệt, thậm chí còn có chút thoải mái khi được trao đi.
Cảm nhận được cô không phải vì cam chịu mà đồng ý, nhịp tim của trai đẹp liền rộn rã tấu lên khúc nhạc hân hoan xua tan cơn mâu thuẫn tự trách. Anh hãnh diện khi được trao cho cô tất thảy sự trân trọng song lại không muốn cô rời xa vòng tay mình. Bộ não anh vốn dĩ rất kỳ lạ, một khi đã ghi nhận thì không có cách nào xóa bỏ hay thỏa hiệp – nó sẽ trở nên ích kỷ đến độ tàn nhẫn nên dẫu không muốn cô phải chịu uất ức thì anh vẫn quyết chối từ sẻ chia. Lướt nhẹ nụ hôn chim bói cá lên đôi môi tô màu son đỏ mận của cô như đang thầm nhắn gửi lời cảm ơn và xin lỗi chân thành từ đáy lòng, anh nhìn cô bằng khóe mắt biết cười: “Chơi vui vẻ, nhớ cẩn trọng phần vai.”
Cô cũng tặng lại trai đẹp nụ cười ngọt ngào pha chút nũng nịu. Anh hân hoan đón nhận món quà ấy và dùng ánh mắt tỏ ý rằng muốn đưa cô đến tận cửa nhà. Bỗng, âm giọng anh cất lên khi cô vừa tra chìa khóa vào ổ: “Em có mang theo thẻ không?”
“Thẻ gì cơ?” Cô vô tư hỏi lại.
“Thẻ tín dụng.” Trai nhắn nhủ thêm: “Đừng tiết kiệm, cứ tùy ý chi tiêu cho bất kỳ điều gì em thích.”
Tia xúc động dạt dào dâng lên trong đáy lòng đàn bà váy mỏng, cô nhìn sững trai đẹp hồi lâu rồi gục gặt xong lại lắc đầu: “Tôi vẫn để ở nhà.”
Một chữ “nhà” của cô có giá trị hơn cả nghìn vàng, nó khiến nét cười nơi đuôi mắt thêm rạng rỡ khi trai đẹp từ túi áo trong lấy ra chiếc ví dài và tùy tiện rút một tấm thẻ nhũ bạc sáng óng ánh giữa khá nhiều những tấm thẻ khác rồi nhẹ nhàng đặt vào tay cô nhưng không nói gì thêm.
Cô giữ chặt tấm thẻ trong tay: “Anh lái xe cẩn thận!”
Trai đẹp đợi đến khi cánh cửa sắt khép kín lại kèm theo tiếng tách nhỏ vang lên báo hiệu cửa đã được khóa rồi mới quay lưng. Nắng vàng rực rỡ nhảy múa theo từng bước chân song cõi hồn anh không oi ả bức bối mà mát lành thật dễ chịu.
Bên trong phòng, Cáo đang ngồi trước máy tính, tay gõ lạch cạch không ngừng nghỉ. Cô đưa mắt nhìn quanh rồi ló đầu vào nhà tắm tìm mợ Opal đanh đá nhà mình. Phòng tắm trống. Cáo không buồn ngẩng đầu lên nhìn cô: “Nó đang hút thuốc ngoài ban-công.”
Ngay lúc ấy, bóng dáng cô nàng trạc tuổi cô có mái tóc ngắn rối tung với bảy sắc cầu vòng bước vào từ khoảng ban-công ngập nắng trưa, mang theo mùi Salem nhàn nhạt. Opal chính là Son môi cam hôm nào. Chất giọng ngọt ngào tựa mật đường cất lên: “Ai vừa đưa mợ về?”
“Trai!” Cô quẳng chiếc túi lên nóc tủ sách, vừa đáp vừa đưa tay cởi váy khi chân tiến đến tủ quần áo: “Có ai từng nghe qua khu Sendona ở BK chưa?”
“Chưa nhưng sao?” Cáo hỏi lại.
“Ta biết!” Opal trả lời, ánh mắt nửa dò xét nửa lo lắng vẫn dán chặt vào cô.
Cô đang loay hoay thay áo mặc nhà nên không nhận ra ánh nhìn ấy, vẫn vô tư nói: “Nếu theo đúng kế hoạch thì em sẽ có một căn hộ ở đó. Thông tầng hẳn hoi nhá!”
Opal chau mày nhìn vào bóng lưng gầy gò của cô rồi lại thở dài: “Ta chẳng muốn ném phân vào mặt mợ đâu nhưng e là mợ sẽ hóc xương trước khi kịp nuốt trôi căn hộ đáng giá bạc triệu ấy. Gã vừa đưa mợ về tên gì?”
“Kie!” Cô quay lại, bĩu môi tỏ ý xem thường sự lo lắng kia.
“Kie của Kiev đúng không? Con lai, nửa Nga nửa Nhật.”
Cô và Cáo đồng loạt nhìn nhau. Cáo chưa từng hỏi về đời tư của trai đẹp mà cô lúc ấy cũng chỉ xem anh là bạn giường nên chẳng tốn thời gian tâm sự. Vậy cớ sao Opal lại biết anh hay anh đã có lần ve vãn Opal?
“Hắn là thành viên của hội Harvard.” Opal thở hắt ra thành tiếng, đôi mắt được trang điểm cẩn thận hơi khép lại ra chiều chán ngán: “Mẹ! Nhìn mợ ngơ ngáo thế kia thì ắt hẳn là chưa biết gì rồi, đúng không?”
Nhưng người ngơ ngác nhất phải nói đến Cáo, từ tròng mắt mở to cho đến cái cắn môi nghĩ ngợi khó hiểu: “Hay cô nhìn nhầm ai? Nếu là hội kia, chị với nó sao lại không nhận ra?”
Opal liếc Cáo một nhát dài như chính âm giọng có chút oán thán lúc này của mình: “Bà tránh thằng điên như tránh hủi thì gặp được ai, còn mợ Lala ngáo cũng có khác gì? Chúng ta đều đã từng gặp qua hắn vào kỷ niệm chu niên kết hôn của Sa cách đây mấy năm - lúc mợ vừa vào nhà nhóm.” Nói xong, Opal liền đi đến kệ nước, rót một cốc nước to, uống ực một hơi hết gần nửa rồi như tự than thở với chính mình: “Đúng là nghiệt nợ! Trai đầy đường mà sao mợ lại đâm đầu vào một thằng điên khác kia chứ?!”
Cô sững sờ hết nhìn Cáo xong lại nhìn sang Opal, môi mấp máy run run: “Có khi nào mợ nhìn nhầm không? Anh ta có nói là biết ta trong một tai nạn vô tình từ ba năm trước.”
“Khi nãy ra ban-công hút thuốc, ta đã thấy hắn vào xe, dù không rõ nhưng 70% là đúng. Với lại mợ nghĩ mà xem...” Vừa nói Opal vừa cười nhạt thếch: “Mợ không phải chân dài cũng chẳng xinh đẹp ngoan hiền gì cho cam, có thằng đàn ông bình thường nào muốn bỏ ra ngần ấy công sức, kể cả chỉ là chơi qua đường?”
Trong ba người đàn bà ở đây, chỉ duy nhất Opal là phải thường xuyên giáp mặt hội Harvard vì gã S luôn như oan hồn bất tán bám theo đã nhiều năm qua. Còn cô và Cáo đều không còn khả năng ghi nhớ nhân dạng người lạ, gặp hôm qua hôm nay đã lãng quên chứ nói gì đến chuyện một lần thoáng lướt qua nhau từ nhiều năm về trước. Đúng như những lời khó nghe của Opal, cô có gì để một người như trai đẹp trao ra ngần ấy, trừ khi anh ta không thể tư duy giống người bình thường mà loại tư duy này vốn rất dễ tìm thấy ở nhóm đàn ông điên cuồng đáng sợ kia.
Cảm giác nghẹt thở vây chặt lấy cô, khiến hai bàn tay xương xẩu siết mạnh vào nhau như thể muốn nghiền nát tất thảy ra thành tro bụi. Cô có thể xem nhẹ vấn đề người khác nghĩ gì, phán xét gì về mình song lại rất sợ hãi sự lừa dối; hơn nữa, đây còn là sự lừa dối đến từ người đàn ông cô từng tìm thấy yên bình. Cô túm lấy bao thuốc lá trên bàn, lao nhanh về phía ban-công trong khi Cáo và Opal đều bất động nhìn theo với ánh mắt xót xa pha lẫn cam đành. Làn khói run rẩy hòa vào ánh nắng ban trưa, thiêu đốt câu hỏi đang xâm chiếm tâm trí – vì sao trai đẹp không nói sự thật và vì sao định mệnh khắc nghiệt vẫn không đeo mang không buông? Nếu trai đẹp chỉ là người qua đường nào đó thì cách giải quyết cực kỳ đơn giản nhưng tiếc rằng không phải, cô nên đối mặt thế nào cho toàn vẹn đây? Tấm gương từ hai cuộc hôn nhân thương mại, từ Cáo, từ Opal, từ Meo,... dẫu chằng chịt những vết rạn vẫn đủ sáng để cô soi vào.
Cô đứng tựa lưng vào tường, nắng táp vào mặt bỏng rát mà sao cõi lòng lại rét buốt những cơn hoảng hốt hỗn độn? Bàn tay run run bật lửa mồi điếu thuốc thứ hai, cô rít như thể lần cuối còn được hút thuốc với tâm thái rỗng không mù mịt... Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi hơi nóng từ tàn thuốc đã cháy đến tận đót, xém vào da thịt và cô chợt bừng tỉnh. Chị em vẫn ở trong kia, cô không được quyền khiến họ lo lắng thêm vì đời họ đã thừa đa đoan. Buông thả tàn thuốc vào chiếc chai nhựa, cô đẩy cửa bước vào, trên môi cố nặn ra nụ cười: “Uống rượu đi!”
“Được!” Cáo với tay bật loa rồi mở danh sách phát nhạc.
Phía sau Cáo, Opal im lặng lấy cốc. Chị em nhà cô luôn biết lúc nào cần quan tâm đến nhau, lúc nào nên tôn trọng khoảng riêng cá nhân; hoặc giả những lời ủi an ngọt ngào vốn đã không còn tác dụng với những ả đàn bà quen ruổii rong trên cung đường hư ảo như bọn họ.
Chiếc cốc thủy tinh màu trà chứa một ít vodka, một ít nước ngọt có ga cùng vài viên đá vuông cứ thế lặng lẽ xoay vần giữa ba người phụ nữ giữa và những bản rock vừa thê thiết vừa ngạo nghễ thách thức.
/33
|