Thang máy khác đưa cả hai xuống tầng hầm đỗ ô tô, con số trên bảng hiển thị chầm chậm biến đổi, cô đứng cạnh trai đẹp, yên tĩnh ngắm anh ta và những người lạ đi cùng chuyến. Trai đẹp có dáng đứng rất gợi tình, lưng thẳng tắp, chân hơi dang rộng, tay đút hờ vào túi quần. Vài nữ nhân không thể kìm lòng cũng phải liếc mắt ngắm nhìn nhưng anh hồ như chẳng bận tâm, thi thoảng nhìn sang cô nửa cười nửa không.
Thang máy dừng lại, trai đẹp chờ đến khi chỉ còn lại hai người mới đưa tay ấn vào nút giữ cửa và ra hiệu, ý mời cô ra trước. Môi thấp thoáng nụ cười dễ chịu, cô bước ngang qua anh, hương nước hoa thơm nồng pha lẫn mùi vị đàn ông riêng xộc thẳng vào khoang mũi. Mùi hương này cô không có, cũng chưa từng cảm nhận được ở bất kì ai, trước đây.
Trai đẹp thong dong bước, cố ý phối hợp với nhịp chân đi giày cao gót của cô: "Em hầu như không động đến thức ăn trong buổi tiệc và uống không ít, có muốn ăn chút gì?"
"Không cần!" Cô thẳng thừng chối từ nhã ý kia. Chỉ là thoáng chốc vui qua, cô không và sẽ không sẵn lòng đón nhận bất kì sự quan tâm nào từ bạn giường, dẫu có là giả tạo. Để làm gì? Tim đàn bà nông nổi lắm! Nói là thế nhưng sao cõi lòng cô vẫn khẽ run lên một phách.
Chỉ khẽ nhún vai, nét mặt đẹp của trai tĩnh lặng, không lộ thêm biểu cảm nào khác. Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt ấy rồi chợt nhẹ giọng: "Tôi ăn chiều khá muộn!" Sau câu giải thích này, hai người lại tiếp tục im lặng bước.
Chập sau, trai đẹp dừng chân trước chiếc Yukon màu đen của thương hiệu GMC. Bíp - một âm thanh nho nhỏ vang lên, đèn hậu lóe sáng. Cô chớp chớp mắt nhìn chiếc xe, liếc nhanh qua trai đẹp rồi lại háo hức hướng về chiếc xe: "Xe này là của anh?" Không trả lời, trai đẹp chỉ lắc lắc chìa khóa từ có ký hiệu GMC trong tay và khẽ nhếch đuôi chân mày trái. Thấy thế, cô nhoẻn cười tươi tắn, ý tứ hỏi: "Tôi có thể chụp ảnh?"
Tròng mắt nâu sáng lạnh của trai đẹp phản chiếu nét mặt tươi tắn, có phần trẻ con khi cô vội vã lấy ra điện thoại, chụp ảnh chiếc xe với mọi góc độ sau khi nhận được cái gật đầu. Hai tay đút túi quần, anh yên ả đợi chờ khá lâu trước khi cất giọng: "Để tôi giúp em!" Vừa nói anh vừa tiến về phía cô, ra hiệu cô đưa điện thoại cho mình.
Cô xua tay, khóe môi đã nhạt màu son đỏ cong lên tươi tắn: "Không cần đâu, đây là xe của anh mà." Một lời đủ ý, cô không có thói quen khoe của hộ người khác dẫu xe luôn là niềm yêu thích, nhất là những dòng "cơ bắp". Mắt cô vẫn dính chặt vào chiếc GMC, nói qua âm giọng chân thành đầy thiện cảm: "Anh thật lạ! Ở đây, người ta hầu hết sẽ chọn Audi, Mer (Mercedes-Benz), B (BMW), To (Toyota),... chứ chẳng mấy người muốn bỏ ra số tiền tương đương, thậm chí nhiều hơn để mua về một chiếc GMC - dòng xe Mỹ vừa tốn hao nhiên liệu vừa không có thương hiệu sang."
Trai đẹp trầm giọng, âm điệu không quá lạnh, một phần kiêu ngạo chín phần tự tại: "Lại có kẻ ngớ ngẩn đến độ cố chứng tỏ bản lĩnh chỉ qua một chiếc xe? Nó đơn thuần là phương tiện di chuyển, thích và hợp thì mua." Dứt lời, anh cong đuôi mắt dài nhìn cô, nét thú vị lưu lại trên vành môi: "Em muốn lái thử?"
Mắt vẫn không rời khỏi đầu xe vuông, góc cạnh với tấm thoát nhiệt hình lưới bằng kim loại sáng bóng, môi cô hơi trễ xuống, tiếc nuối: "Tôi chưa có giấy phép!"
"Không quan trọng, chỉ cần em thích..." Chưa dứt câu nói, trai đẹp bỗng ngừng hẫng rồi gật nhẹ: "Em đã uống không ít, tôi cầm lái sẽ tốt hơn."
"Anh cũng đã!" Cô nghiêng đầu nhìn trai đẹp, nháy mắt trêu đùa khi tay chạm nhẹ vào chiếc túi xách trên vai. Thật ra cô có giấy phép lái ô tô, còn lái rất "lụa" nhưng không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại và chiếc Yukon chí yêu này thuộc về bạn giường một đêm nên dẫu có hứng thú đến đâu cũng nên chừng mực.
"Hai cốc sâm-panh, em nghĩ đủ say?" Trai đẹp cũng đáp trả cô bằng cái nháy mắt đẹp chết người, đủ khiến bão lòng ai đó nổi lên. Tất nhiên, anh không nhìn thấu hoặc giả đang cố tình lờ đi khi điềm đạm mở cửa xe, đỡ cô bước vào vì sàn xe khá cao so với vóc dáng phụ nữ Á Đông. Đợi cô yên vị, anh mới đi vòng sang bên kia.
Trai đẹp chậm rãi khởi động, tiếng máy xe khá lớn nhưng vận hành rất đầm. Bên cạnh anh, cô vẫn chưa hết háo hức đưa mắt quan sát nội thất. Tất cả đều không giống nguyên bản, cô thầm nhận định trai đẹp thuộc típ đàn ông có phẩm vị bởi cô luôn quan niệm rằng, nhìn đàn ông trước tiên phải nhìn giày và chiếc xe anh ta đi. Giày không nhất thiết là hàng cao cấp, xe không cần thương hiệu đình đám nhưng nhất định phải phản ánh rõ cá tính chủ nhân. Một anh chàng dù đẹp trai, học thức, nho nhã, giàu có mà đi một đôi giày bẩn, thiếu tất, không phù hợp hoặc lái một chiếc xe kệch cỡm, chạy theo thời cuộc thì cũng vứt.
Tuy nhiên, càng thưởng thức trai đẹp bao nhiêu thì tâm lý đề phòng lại dâng cao bấy nhiêu, cô bắt đầu băn khoăn với quyết định "phá đảo" của mình. Rõ ràng anh không là cừu non, cô cũng chẳng dám nhận mình là sư tử. Vì vậy cô quyết định dựng tường cao trước khi gió thổi đến: "Có lẽ lời này của tôi là thừa thãi nhưng tôi muốn nói rõ, chúng ta làm tình tất nhiên sẽ có những nụ hôn; anh có thể hôn bất kỳ vị trí nào ngoại trừ môi."
Đuôi mắt dài chỉ nhếch nhẹ lên, trai đẹp liếc ánh mắt truy cầu một lời giải thích về cô rồi lập tức nhìn thẳng về phía trước. Xe vẫn len lỏi giữa dòng giao thông tấp nập đêm cuối tuần với tốc độ nhanh ổn định.
Phản ứng ôn tồn ấy khiến cô ngạc nhiên, trái ngược với hầu hết những bạn giường tiềm năng trước đây. Một nửa trong số họ lập tức phản đối hoặc dùng câu lời có cánh nhằm thuyết phục cô tin rằng đôi bên sẽ có tương lai xa; nửa còn lại nhanh chóng đồng ý dẫu không nhiều người tuân thủ giao hẹn. Kết quả là cuộc vui thường kém vui và dừng lại nơi lưng chừng con dốc. Khi đưa ra yêu cầu này, cô đã chuẩn bị tinh thần tốn tiền taxi vô ích nên câu giải thích cũng lần lữa hồi lâu mới được cất lên. Giọng cô chậm rãi: "Tôi vốn là mẫu phụ nữ bừa bãi trong quan hệ tình dục, chỉ không bừa bãi với nụ hôn của mình."
"Được!" Trai đẹp đáp nhanh bằng nét mặt nghiêm túc, đủ khiến đối phương tin tưởng. Nói xong, anh giảm tốc độ, vừa nhá đèn xin vượt làn đường vừa lướt nhanh ánh mắt kì lạ ngang qua gương mặt tĩnh lặng của cô: "Tôi không nhìn ra em là mẫu phụ nữ buông thả, vì thế em không nên tự hạ thấp bản thân mình."
Cô chẳng muốn bận tâm đến những câu lời ý chừng muốn ủi an kia nên nhạt nhòa hướng mắt về hàng cây cổ thụ lẻ loi trong ánh đèn vàng bên đường. Sự im lặng được giữ cho đến khi trai đẹp quay đầu xe rồi rẽ vào đại lộ dẫn ra khu ngoại ô Tây Nam: "Chúng ta đang đi đâu?" Cô không giấu vẻ hoài nghi trong câu hỏi.
"Nhà tôi!" Trai đẹp buông lời, môi ẩn hiện ý cười như đọc được suy nghĩ của cô: "Em sợ?"
Quay mặt sang nhìn trai đẹp bằng ánh mắt hững hờ, cô cười nhạt: "Tôi chỉ có một chiếc điện thoại đáng giá vài triệu đồng cộng với bốn mươi lăm cân xương da hòa lẫn máu nhạt, lại quá tuổi để bán vào nhà thổ. Hơn nữa, chị tôi biết tôi đi cùng anh, sao tôi phải sợ? Nhẽ ra anh mới là người nên sợ." Đoạn, cô bật cười giòn tan, tỏ ý trêu đùa không chút giả tạo. Thật ra, cô mặc nhiên tin tưởng dẫu đôi bên biết nhau chưa đến hai giờ, thậm chí anh tên gì cô cũng không buồn hỏi. Đôi khi... lòng tin chẳng cần có lí do cụ thể.
Trai đẹp cũng cười theo cô. Lại là một nụ cười đẹp đến kinh hồn người, vừa dịu dàng vừa gợi cảm khiến cô phải lúng túng quay mặt đi. Nếu anh không là bạn giường đêm nay, cô nhất định sẽ cắn vào vành môi căng dày ấy một lần thật mạnh, sau đó đĩnh đạc quay lưng. Thật tiếc, cô và anh sẽ làm tình! Những suy nghĩ vẩn vơ bỗng chốc tràn ngập, cô lắc đầu nhè nhẹ như tự gạt bỏ chúng ra khỏi tâm trí và cất tiếng véo von: "Nể tình chiếc Yukon, tôi lắm lời khuyên anh thế này, đừng nên dễ dãi đưa phụ nữ về nhà. Hậu họa khôn lường!"
Cô dứt lời khá lâu vẫn không thấy trai đẹp có phản ứng gì nên cũng lơ đãng tựa đầu vào ghế, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn ngoằn ngoèo lên cửa kính như một cách giết thời gian. Vẽ vời chán chê chừng mươi phút, cô lấy điện ra xem giờ rồi gọi cho Cáo. Sau khi biết Cáo đã về đến nhà an toàn, cô liền chu đáo nói: "Chị xem hàng ăn đối diện nhà còn mở cửa không. Nếu còn thì chị mua hai phần cơm, mang đến chỗ mẹ con bà cụ mù hộ em nhé. Chiều em vội quá nên quên khuấy đi." Bên kia Cáo trả lời là đã mua bánh bao cùng cháo thịt băm cho họ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, trò chuyện thêm dăm câu và tắt máy.
Cất lại điện thoại vào túi xách, cô ngước mắt nhìn trời đêm đen kịt qua ô kính hẹp: "Có lẽ là đêm nay lại mưa to, chẳng biết..." Không nói hết lời, cô chợt nhớ bên cạnh mình còn một người lạ, vì thế chỉ thở dài thay cho câu xót thương hoàn cảnh hai mẹ con bà cụ mù đang cố tựa vai nhau đi trọn kiếp người chẳng mấy vui này. Bà cụ đã gần tám mươi, mù lòa, mỗi ngày mò mẫm bán từng tấm vé số may mắn cho đời, đổi về dăm đồng bạc để nuôi cô con gái kém trí hơn năm mươi tuổi đầu vẫn như đứa bé lên ba. Họ không đủ tiền để thuê phòng trọ nên đành mượn hiên nhà người làm chốn dung thân cho mình. Những đêm mưa gió, hai mẹ lại dắt díu nhau đến bãi xe của khu chung cư gần đó trú nhờ. Cáo và cô phát hiện ra họ cách đây chừng nửa năm, chị em cô cũng chẳng giàu có nên chỉ biết sẻ chia tình tha nhân bằng hai phần cơm vào mỗi đêm muộn, bất kể bão táp hay công việc bận rộn.
Trai đẹp thinh lặng lắng nghe cuộc hội thoại cũng như thầm quan sát từng biểu hiện trên nét mặt cô. Dẫu chỉ là thoáng chốc qua đường, cô cũng tuyệt đối không cho phép người khác có cơ hội hiểu nhầm rằng cô đang "diễn" vở kịch thục nữ xưng thiện tâm. Anh ngầm nhận định và đột ngột tấp xe vào lề, mặc kệ biển cấm đỗ. Cô cũng phát hiện ra sự bất thường, liền lấy xuống nét cảm thông trên gương mặt để đối diện trai đẹp bằng vẻ thản nhiên có phần hờ hững. Trai đẹp chăm chú nhìn cô bằng tia mắt hỗn tạp, rất lâu sau đó mới cất lời: "Em biết tôi là ai không?"
Ơ hờ nhún vai, cô thành thật đáp nhanh chẳng chút băn khoăn: "Là khách hàng của HADA, chẳng lẽ không phải?" Nghĩ đến việc trai đẹp nói dối, lòng cô bỗng gợn lên những bọt sóng oán trách nên ánh mắt càng thêm xa lạ mông lung. Tuy nhiên cảm giác ấy vội đến rồi cũng vội đi bởi anh và cô có là gì trong nhau để ai phải chân thành với ai. Đôi môi đã phai sắc son thắm cong lên thành nụ cười tươi mà chẳng tươi.
Mặt đối mặt cùng cô, trai đẹp thoáng sững sờ khi nhìn vào đáy mắt dịu vợi những áng mây giăng thấp ấy. Chân mày anh cong xếch lên, tạo thành dăm rãnh nhỏ trên ấn đường như có điều suy tư. Rồi đột ngột, anh nâng niu cầm lấy bàn tay cô, đặt lên ngón áp út một nụ hôn dịu dàng đủ nóng rẫy đủ chừng mực. Ánh mắt anh rực sáng lấp áp cả ánh đèn đêm.
Cô cau mày cảnh cáo trai đẹp rồi nhanh chóng thu tay lại. Nét mặt trai đẹp trầm ổn, chỉ thấp thoáng ý cười không thể đọc vị. Xe lại tiếp tục hành trình. Chốc vui đêm nay vẻ chừng không bình thường khi bạn giường là một người đàn ông kiệm lời, tâm tư khó đoán; còn lòng cô sóng vỗ chẳng yên. Cung đường cứ thế kéo dài cho đến khi cô cảm thấy bức bối, muốn tìm lại sự tự nhiên nên có giữa hai bạn giường: "Vậy... thật ra anh là ai?"
"Có thể tôi chưa nói thật, tuy nhiên tôi cũng không nói dối. Em có thể an tâm!" Dứt lời, nét cười trong mắt trai đẹp càng thêm sâu. Đó là một nụ cười bằng mắt tuyệt đẹp, mang đến cho người đối diện cảm giác yên ổn.
Không khí lại trầm lắng xuống, cô đưa mắt nhìn đoạn đường xe đang đi qua. Khu trung tâm huyên náo đã lùi lại sau lưng, vùng ngoại ô an tĩnh dần hiện ra. An tĩnh đến kì lạ như chính người bạn giường bên cạnh cô lúc này. Thời niên thiếu cộng thêm công việc giúp cô tôi luyện khả năng nhìn nét mặt người khác khá tốt nhưng lúc này, cô đành bất lực trước những tâm thái phức tạp của đối phương.
Xe vượt qua đoạn vành đai lại vào đường dẫn, chuyển sang cao tốc. Cô bắt đầu mất phương hướng và không kiềm được sự cáu gắt trong âm giọng: "Rốt cuộc là nhà anh ở đâu?"
Trai đẹp liếc mắt nhanh qua nét mặt kém vui của cô và hóm hỉnh bật cười thành tiếng như thể đã đoán biết cô đang lo âu điều gì. Anh dùng hai ngón tay véo nhẹ cằm cô, nhẹ giọng trấn an: "Đừng vội! Qua hết đoạn quốc lộ này là đến."
Nghe vậy, cô chỉ im lặng gật đầu, không nói gì thêm dẫu lòng có hơi xót khi nghĩ đến cước phí taxi của ngày mai nhưng bù lại là bữa đại tiệc thịt tươi vừa ngon vừa đẹp mắt. Bất giác, cô bật cười khúc khích rồi ngỡ ngàng nhận ra rằng, bản thân đang mặc định sẽ ở cùng trai đẹp trọn đêm nay - điều xưa nay chưa từng xảy ra. Cô có không ít bạn giường, tuy nhiên đều đúng nghĩa thoáng chốc vui qua để rồi ai về nhà nấy trước khi bóng đêm đồng lõa tan biến. Hình như... cô cũng không đi cùng xe với bọn họ. Hình như... cô ngơ ngác nhìn nhân ảnh người phụ nữ đã bước qua tuổi ba mươi phản chiếu trên kính xe. Đuôi mắt đã có thêm dăm nếp nhăn, da mặt chẳng còn căng mịn, khóe môi thôi ngoan hiền như thuở đôi tám hoa mộng; chính xác là cô tự tay đánh mất thời con gái hoa mộng ấy trước khi kịp có. Hoa mộng để làm gì? Chị Cả ra đi với mối tình xử nữ dở dang đầy luyến nuối. Mẹ cô trở về cát bụi sau khi vắt kiệt sức tận hiến cho cái gọi là "tình yêu duy nhất". Cô hư hỏng đổi bạn giường còn nhanh hơn đổi áo váy và đời rồi vẫn trôi...
Trong khoảnh khắc cô mênh mông thả hồn đi hoang ấy, chiếc Yukon đã rẽ vào một đại lộ lớn, đèn hoa rực rỡ cả góc trời đêm. Trước mắt cô, chữ "Empire Spirit" được viết bằng những tia pháo hoa điện tử chớp tắt liên tục trên sườn đồi hướng tây. Cô đảo mắt quan sát chung quanh, cánh cổng vòm điêu khắc tinh xảo từ cẩm thạch nguyên khối, tòa nhà cao tầng hình đa giác ẩn hiện xa xa, khu vườn lộng lẫy, bờ biển lăn tăn từng đợt sóng nhỏ,... Tất thảy đều xa lạ nhưng lại rất quen thuộc qua những mặt báo, mạng xã hội, dư luận bởi ba năm trở lại đây, Empire Spirit dường như đã trở thành danh từ mới đại diện cho một tầng lớp xã hội mới - tầng lớp những người siêu giàu luôn tìm mọi cách để có thể tận hưởng tuyệt đối cuộc sống thịnh vượng. Chủ đầu tư thật sự của Empire Spirit là ai, đến nay vẫn còn để ngỏ nhưng tài năng đầu tư, tầm nhìn chiến lược luôn được xưng tụng không ngớt. Từ một vùng đất nhiễm mặn xác xơ ven biển cách trung tâm thành phố chừng 50 km thoáng chốc biến thành khu dân cư sinh thái siêu cấp dưới đầu đũa thần tiên của những bộ óc siêu việt. Trên tổng diện tích lên đến hàng trăm dặm vuông, bên đông là bờ biển nông dài, cát trắng sẵn có, nhà đầu tư kiến tạo thêm dãy đồi cao đối lập khiến dân cư ở đây có thể lên rừng xuống biển chỉ trong gang tấc. Tổng hộ cư dân trong Empire Spirit chưa đến con số ba trăm, bao gồm một khu căn hộ ba cao mươi tầng và hai khu biệt thự vì phần lớn diện tích đất được ưu tiên cho sinh thái xanh. Theo một tạp chí bất động sản danh tiếng thì giá trị giao dịch của Empire Spirit ngang bằng, thậm chí là cao hơn cả Manhattan vàng.
Có lẽ vì những thông tin ấy nên khi trai đẹp rẽ vào Empire Spirit, cô chỉ vu vơ cho rằng anh muốn dạo biển nhằm tăng tình điệu nên lặng im tôn trọng dẫu trong lòng thẳng thừng dè bỉu hành động lãng mạn không cần thiết này. Tuy nhiên, trai đẹp không đi dạo mà tiến thẳng đến cổng kiểm soát an ninh, hạ kính xe, quét thẻ từ vào mắt đọc lóe xanh và chậm rãi lướt ngang bốn nhân viên bảo vệ đang lễ phép chào hỏi. Cô cau mày nhìn tòa nhà hình lục giác bằng kính sáng lấp lánh đứng tựa lưng vào dãy đồi rồi nhìn sang trai đẹp bằng sự hồ nghi tràn ngập đáy mắt. Trai đẹp vẫn im lặng trước ánh nhìn kia, nét mặt trầm ổn chỉ ẩn hiện nụ cười thoáng qua. Anh đỗ xe vào một ô có gắn biển A27, lịch thiệp mở cửa xe và đỡ cô bước xuống.
Hai người từ tốn sánh bước bên nhau, không khí âm trầm tiếp tục được duy trì cho đến khi trai đẹp từ túi quần lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt. Chiếc nắp tròn màu đồng bật mở tạo thành âm thanh trong veo thật khẽ. Anh lướt mắt nhanh qua chiếc kim ngắn chưa chạm đế số mười hai, nói vừa đủ nghe: "Em vẫn không muốn ăn chút gì?"
Cô lắc đầu, mắt không rời khỏi những chiếc xe đa dạng chủng loại trong bãi đỗ đồng loạt đánh số A27. Thói quen xấu nhất của cô chính là gặp xe đẹp lập tức lãng quên không gian, hoàn cảnh xung quanh. Giữa vài mươi chiếc vừa đẹp vừa khó bắt gặp trên đường phố, cô cứ ngỡ mình là kẻ hành hương lưu vong nay tìm được về cố quốc. Hai mắt rực sáng, đôi gò má ưng ửng hồng vì phấn khích, cô lắc hông liên tục, bước nhanh về phía chiếc Lincoln K niên đại 1931 đen nhánh được bảo dưỡng khá tốt nằm cạnh một chiếc Jaguar XJ X350 màu xanh khổng tước hiếm lạ. Đứng giữa hai chiếc xe mang biển đăng kiểm tạm nhập tái xuất, cô xuýt xoa, háo hức nhưng chẳng dám chạm vào. Thoáng tự hào ngô nghê vụt nhanh trên vành môi khi cô là kẻ may mắn vô tình được tận mắt chiêm ngưỡng gần cả hai chiếc xe huyền thoại và càng không ngờ là chúng lại xuất hiện ở đây.
"Em muốn chụp ảnh?" Trai đẹp đứng sau lưng cô tự lúc nào, vừa cất tiếng hỏi.
Lại lắc đầu nhè nhẹ, âm giọng cô có phần chùng xuống tiếc nuối: "Chưa được phép của chủ xe..."
Trai đẹp gật đầu, tỏ ý thấu hiểu và cổ vũ tinh thần tôn trọng tư ẩn của cô nhưng ánh mắt sâu không đáy lại thấp thoáng tia cười chiều chuộng. Anh thản nhiên kéo cô vào lòng, giữ cô bằng cả hai cánh tay khép chéo: "Nếu gặp chủ xe, tôi sẽ xin phép hộ em."
"Cảm ơn anh! Đi thôi..." Cô hơi ngẩng đầu nhìn trai đẹp, môi cong cong nụ cười kém tự nhiên bằng cơ hàm. Đôi bên ắt hẳn chẳng còn lần sau gặp lại, câu lời hứa hẹn kia cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi nhưng thôi thì tạm nhận lấy, tạm vỗ về chút kiêu hãnh đàn bà rằng có một người đàn ông đẹp, có tư chất, có điều kiện từng bận tâm đến mình. Nghĩ vậy, cô từ từ thả lỏng cơ thể, cố làm quen với vòng tay ôm chưa kịp quen đã lạ. Trời ạ! Trông bề ngoài trai đẹp không quá vạm vỡ mà cô có cảm tưởng mình đang ôm tượng đá. Thân hình anh như được bao bọc bởi khối cơ thịt cứng chắc khiến những khớp xương mỏng manh của cô khẽ nhói đau. Đêm nay nhất định phải cẩn thận, cô nhủ thầm và để mặc tay mình trong tay trai đẹp, rời khỏi bãi xe.
Hai người ghé vào siêu thị gần tòa nhà lục giác. Trai đẹp lấy sữa tươi cùng ít nho nhập khẩu trực tiếp. Cô chọn một chai nhỏ dầu ô-liu tự nhiên và cương quyết thanh toán riêng lẻ.
Thang máy dừng lại, trai đẹp chờ đến khi chỉ còn lại hai người mới đưa tay ấn vào nút giữ cửa và ra hiệu, ý mời cô ra trước. Môi thấp thoáng nụ cười dễ chịu, cô bước ngang qua anh, hương nước hoa thơm nồng pha lẫn mùi vị đàn ông riêng xộc thẳng vào khoang mũi. Mùi hương này cô không có, cũng chưa từng cảm nhận được ở bất kì ai, trước đây.
Trai đẹp thong dong bước, cố ý phối hợp với nhịp chân đi giày cao gót của cô: "Em hầu như không động đến thức ăn trong buổi tiệc và uống không ít, có muốn ăn chút gì?"
"Không cần!" Cô thẳng thừng chối từ nhã ý kia. Chỉ là thoáng chốc vui qua, cô không và sẽ không sẵn lòng đón nhận bất kì sự quan tâm nào từ bạn giường, dẫu có là giả tạo. Để làm gì? Tim đàn bà nông nổi lắm! Nói là thế nhưng sao cõi lòng cô vẫn khẽ run lên một phách.
Chỉ khẽ nhún vai, nét mặt đẹp của trai tĩnh lặng, không lộ thêm biểu cảm nào khác. Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt ấy rồi chợt nhẹ giọng: "Tôi ăn chiều khá muộn!" Sau câu giải thích này, hai người lại tiếp tục im lặng bước.
Chập sau, trai đẹp dừng chân trước chiếc Yukon màu đen của thương hiệu GMC. Bíp - một âm thanh nho nhỏ vang lên, đèn hậu lóe sáng. Cô chớp chớp mắt nhìn chiếc xe, liếc nhanh qua trai đẹp rồi lại háo hức hướng về chiếc xe: "Xe này là của anh?" Không trả lời, trai đẹp chỉ lắc lắc chìa khóa từ có ký hiệu GMC trong tay và khẽ nhếch đuôi chân mày trái. Thấy thế, cô nhoẻn cười tươi tắn, ý tứ hỏi: "Tôi có thể chụp ảnh?"
Tròng mắt nâu sáng lạnh của trai đẹp phản chiếu nét mặt tươi tắn, có phần trẻ con khi cô vội vã lấy ra điện thoại, chụp ảnh chiếc xe với mọi góc độ sau khi nhận được cái gật đầu. Hai tay đút túi quần, anh yên ả đợi chờ khá lâu trước khi cất giọng: "Để tôi giúp em!" Vừa nói anh vừa tiến về phía cô, ra hiệu cô đưa điện thoại cho mình.
Cô xua tay, khóe môi đã nhạt màu son đỏ cong lên tươi tắn: "Không cần đâu, đây là xe của anh mà." Một lời đủ ý, cô không có thói quen khoe của hộ người khác dẫu xe luôn là niềm yêu thích, nhất là những dòng "cơ bắp". Mắt cô vẫn dính chặt vào chiếc GMC, nói qua âm giọng chân thành đầy thiện cảm: "Anh thật lạ! Ở đây, người ta hầu hết sẽ chọn Audi, Mer (Mercedes-Benz), B (BMW), To (Toyota),... chứ chẳng mấy người muốn bỏ ra số tiền tương đương, thậm chí nhiều hơn để mua về một chiếc GMC - dòng xe Mỹ vừa tốn hao nhiên liệu vừa không có thương hiệu sang."
Trai đẹp trầm giọng, âm điệu không quá lạnh, một phần kiêu ngạo chín phần tự tại: "Lại có kẻ ngớ ngẩn đến độ cố chứng tỏ bản lĩnh chỉ qua một chiếc xe? Nó đơn thuần là phương tiện di chuyển, thích và hợp thì mua." Dứt lời, anh cong đuôi mắt dài nhìn cô, nét thú vị lưu lại trên vành môi: "Em muốn lái thử?"
Mắt vẫn không rời khỏi đầu xe vuông, góc cạnh với tấm thoát nhiệt hình lưới bằng kim loại sáng bóng, môi cô hơi trễ xuống, tiếc nuối: "Tôi chưa có giấy phép!"
"Không quan trọng, chỉ cần em thích..." Chưa dứt câu nói, trai đẹp bỗng ngừng hẫng rồi gật nhẹ: "Em đã uống không ít, tôi cầm lái sẽ tốt hơn."
"Anh cũng đã!" Cô nghiêng đầu nhìn trai đẹp, nháy mắt trêu đùa khi tay chạm nhẹ vào chiếc túi xách trên vai. Thật ra cô có giấy phép lái ô tô, còn lái rất "lụa" nhưng không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại và chiếc Yukon chí yêu này thuộc về bạn giường một đêm nên dẫu có hứng thú đến đâu cũng nên chừng mực.
"Hai cốc sâm-panh, em nghĩ đủ say?" Trai đẹp cũng đáp trả cô bằng cái nháy mắt đẹp chết người, đủ khiến bão lòng ai đó nổi lên. Tất nhiên, anh không nhìn thấu hoặc giả đang cố tình lờ đi khi điềm đạm mở cửa xe, đỡ cô bước vào vì sàn xe khá cao so với vóc dáng phụ nữ Á Đông. Đợi cô yên vị, anh mới đi vòng sang bên kia.
Trai đẹp chậm rãi khởi động, tiếng máy xe khá lớn nhưng vận hành rất đầm. Bên cạnh anh, cô vẫn chưa hết háo hức đưa mắt quan sát nội thất. Tất cả đều không giống nguyên bản, cô thầm nhận định trai đẹp thuộc típ đàn ông có phẩm vị bởi cô luôn quan niệm rằng, nhìn đàn ông trước tiên phải nhìn giày và chiếc xe anh ta đi. Giày không nhất thiết là hàng cao cấp, xe không cần thương hiệu đình đám nhưng nhất định phải phản ánh rõ cá tính chủ nhân. Một anh chàng dù đẹp trai, học thức, nho nhã, giàu có mà đi một đôi giày bẩn, thiếu tất, không phù hợp hoặc lái một chiếc xe kệch cỡm, chạy theo thời cuộc thì cũng vứt.
Tuy nhiên, càng thưởng thức trai đẹp bao nhiêu thì tâm lý đề phòng lại dâng cao bấy nhiêu, cô bắt đầu băn khoăn với quyết định "phá đảo" của mình. Rõ ràng anh không là cừu non, cô cũng chẳng dám nhận mình là sư tử. Vì vậy cô quyết định dựng tường cao trước khi gió thổi đến: "Có lẽ lời này của tôi là thừa thãi nhưng tôi muốn nói rõ, chúng ta làm tình tất nhiên sẽ có những nụ hôn; anh có thể hôn bất kỳ vị trí nào ngoại trừ môi."
Đuôi mắt dài chỉ nhếch nhẹ lên, trai đẹp liếc ánh mắt truy cầu một lời giải thích về cô rồi lập tức nhìn thẳng về phía trước. Xe vẫn len lỏi giữa dòng giao thông tấp nập đêm cuối tuần với tốc độ nhanh ổn định.
Phản ứng ôn tồn ấy khiến cô ngạc nhiên, trái ngược với hầu hết những bạn giường tiềm năng trước đây. Một nửa trong số họ lập tức phản đối hoặc dùng câu lời có cánh nhằm thuyết phục cô tin rằng đôi bên sẽ có tương lai xa; nửa còn lại nhanh chóng đồng ý dẫu không nhiều người tuân thủ giao hẹn. Kết quả là cuộc vui thường kém vui và dừng lại nơi lưng chừng con dốc. Khi đưa ra yêu cầu này, cô đã chuẩn bị tinh thần tốn tiền taxi vô ích nên câu giải thích cũng lần lữa hồi lâu mới được cất lên. Giọng cô chậm rãi: "Tôi vốn là mẫu phụ nữ bừa bãi trong quan hệ tình dục, chỉ không bừa bãi với nụ hôn của mình."
"Được!" Trai đẹp đáp nhanh bằng nét mặt nghiêm túc, đủ khiến đối phương tin tưởng. Nói xong, anh giảm tốc độ, vừa nhá đèn xin vượt làn đường vừa lướt nhanh ánh mắt kì lạ ngang qua gương mặt tĩnh lặng của cô: "Tôi không nhìn ra em là mẫu phụ nữ buông thả, vì thế em không nên tự hạ thấp bản thân mình."
Cô chẳng muốn bận tâm đến những câu lời ý chừng muốn ủi an kia nên nhạt nhòa hướng mắt về hàng cây cổ thụ lẻ loi trong ánh đèn vàng bên đường. Sự im lặng được giữ cho đến khi trai đẹp quay đầu xe rồi rẽ vào đại lộ dẫn ra khu ngoại ô Tây Nam: "Chúng ta đang đi đâu?" Cô không giấu vẻ hoài nghi trong câu hỏi.
"Nhà tôi!" Trai đẹp buông lời, môi ẩn hiện ý cười như đọc được suy nghĩ của cô: "Em sợ?"
Quay mặt sang nhìn trai đẹp bằng ánh mắt hững hờ, cô cười nhạt: "Tôi chỉ có một chiếc điện thoại đáng giá vài triệu đồng cộng với bốn mươi lăm cân xương da hòa lẫn máu nhạt, lại quá tuổi để bán vào nhà thổ. Hơn nữa, chị tôi biết tôi đi cùng anh, sao tôi phải sợ? Nhẽ ra anh mới là người nên sợ." Đoạn, cô bật cười giòn tan, tỏ ý trêu đùa không chút giả tạo. Thật ra, cô mặc nhiên tin tưởng dẫu đôi bên biết nhau chưa đến hai giờ, thậm chí anh tên gì cô cũng không buồn hỏi. Đôi khi... lòng tin chẳng cần có lí do cụ thể.
Trai đẹp cũng cười theo cô. Lại là một nụ cười đẹp đến kinh hồn người, vừa dịu dàng vừa gợi cảm khiến cô phải lúng túng quay mặt đi. Nếu anh không là bạn giường đêm nay, cô nhất định sẽ cắn vào vành môi căng dày ấy một lần thật mạnh, sau đó đĩnh đạc quay lưng. Thật tiếc, cô và anh sẽ làm tình! Những suy nghĩ vẩn vơ bỗng chốc tràn ngập, cô lắc đầu nhè nhẹ như tự gạt bỏ chúng ra khỏi tâm trí và cất tiếng véo von: "Nể tình chiếc Yukon, tôi lắm lời khuyên anh thế này, đừng nên dễ dãi đưa phụ nữ về nhà. Hậu họa khôn lường!"
Cô dứt lời khá lâu vẫn không thấy trai đẹp có phản ứng gì nên cũng lơ đãng tựa đầu vào ghế, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn ngoằn ngoèo lên cửa kính như một cách giết thời gian. Vẽ vời chán chê chừng mươi phút, cô lấy điện ra xem giờ rồi gọi cho Cáo. Sau khi biết Cáo đã về đến nhà an toàn, cô liền chu đáo nói: "Chị xem hàng ăn đối diện nhà còn mở cửa không. Nếu còn thì chị mua hai phần cơm, mang đến chỗ mẹ con bà cụ mù hộ em nhé. Chiều em vội quá nên quên khuấy đi." Bên kia Cáo trả lời là đã mua bánh bao cùng cháo thịt băm cho họ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, trò chuyện thêm dăm câu và tắt máy.
Cất lại điện thoại vào túi xách, cô ngước mắt nhìn trời đêm đen kịt qua ô kính hẹp: "Có lẽ là đêm nay lại mưa to, chẳng biết..." Không nói hết lời, cô chợt nhớ bên cạnh mình còn một người lạ, vì thế chỉ thở dài thay cho câu xót thương hoàn cảnh hai mẹ con bà cụ mù đang cố tựa vai nhau đi trọn kiếp người chẳng mấy vui này. Bà cụ đã gần tám mươi, mù lòa, mỗi ngày mò mẫm bán từng tấm vé số may mắn cho đời, đổi về dăm đồng bạc để nuôi cô con gái kém trí hơn năm mươi tuổi đầu vẫn như đứa bé lên ba. Họ không đủ tiền để thuê phòng trọ nên đành mượn hiên nhà người làm chốn dung thân cho mình. Những đêm mưa gió, hai mẹ lại dắt díu nhau đến bãi xe của khu chung cư gần đó trú nhờ. Cáo và cô phát hiện ra họ cách đây chừng nửa năm, chị em cô cũng chẳng giàu có nên chỉ biết sẻ chia tình tha nhân bằng hai phần cơm vào mỗi đêm muộn, bất kể bão táp hay công việc bận rộn.
Trai đẹp thinh lặng lắng nghe cuộc hội thoại cũng như thầm quan sát từng biểu hiện trên nét mặt cô. Dẫu chỉ là thoáng chốc qua đường, cô cũng tuyệt đối không cho phép người khác có cơ hội hiểu nhầm rằng cô đang "diễn" vở kịch thục nữ xưng thiện tâm. Anh ngầm nhận định và đột ngột tấp xe vào lề, mặc kệ biển cấm đỗ. Cô cũng phát hiện ra sự bất thường, liền lấy xuống nét cảm thông trên gương mặt để đối diện trai đẹp bằng vẻ thản nhiên có phần hờ hững. Trai đẹp chăm chú nhìn cô bằng tia mắt hỗn tạp, rất lâu sau đó mới cất lời: "Em biết tôi là ai không?"
Ơ hờ nhún vai, cô thành thật đáp nhanh chẳng chút băn khoăn: "Là khách hàng của HADA, chẳng lẽ không phải?" Nghĩ đến việc trai đẹp nói dối, lòng cô bỗng gợn lên những bọt sóng oán trách nên ánh mắt càng thêm xa lạ mông lung. Tuy nhiên cảm giác ấy vội đến rồi cũng vội đi bởi anh và cô có là gì trong nhau để ai phải chân thành với ai. Đôi môi đã phai sắc son thắm cong lên thành nụ cười tươi mà chẳng tươi.
Mặt đối mặt cùng cô, trai đẹp thoáng sững sờ khi nhìn vào đáy mắt dịu vợi những áng mây giăng thấp ấy. Chân mày anh cong xếch lên, tạo thành dăm rãnh nhỏ trên ấn đường như có điều suy tư. Rồi đột ngột, anh nâng niu cầm lấy bàn tay cô, đặt lên ngón áp út một nụ hôn dịu dàng đủ nóng rẫy đủ chừng mực. Ánh mắt anh rực sáng lấp áp cả ánh đèn đêm.
Cô cau mày cảnh cáo trai đẹp rồi nhanh chóng thu tay lại. Nét mặt trai đẹp trầm ổn, chỉ thấp thoáng ý cười không thể đọc vị. Xe lại tiếp tục hành trình. Chốc vui đêm nay vẻ chừng không bình thường khi bạn giường là một người đàn ông kiệm lời, tâm tư khó đoán; còn lòng cô sóng vỗ chẳng yên. Cung đường cứ thế kéo dài cho đến khi cô cảm thấy bức bối, muốn tìm lại sự tự nhiên nên có giữa hai bạn giường: "Vậy... thật ra anh là ai?"
"Có thể tôi chưa nói thật, tuy nhiên tôi cũng không nói dối. Em có thể an tâm!" Dứt lời, nét cười trong mắt trai đẹp càng thêm sâu. Đó là một nụ cười bằng mắt tuyệt đẹp, mang đến cho người đối diện cảm giác yên ổn.
Không khí lại trầm lắng xuống, cô đưa mắt nhìn đoạn đường xe đang đi qua. Khu trung tâm huyên náo đã lùi lại sau lưng, vùng ngoại ô an tĩnh dần hiện ra. An tĩnh đến kì lạ như chính người bạn giường bên cạnh cô lúc này. Thời niên thiếu cộng thêm công việc giúp cô tôi luyện khả năng nhìn nét mặt người khác khá tốt nhưng lúc này, cô đành bất lực trước những tâm thái phức tạp của đối phương.
Xe vượt qua đoạn vành đai lại vào đường dẫn, chuyển sang cao tốc. Cô bắt đầu mất phương hướng và không kiềm được sự cáu gắt trong âm giọng: "Rốt cuộc là nhà anh ở đâu?"
Trai đẹp liếc mắt nhanh qua nét mặt kém vui của cô và hóm hỉnh bật cười thành tiếng như thể đã đoán biết cô đang lo âu điều gì. Anh dùng hai ngón tay véo nhẹ cằm cô, nhẹ giọng trấn an: "Đừng vội! Qua hết đoạn quốc lộ này là đến."
Nghe vậy, cô chỉ im lặng gật đầu, không nói gì thêm dẫu lòng có hơi xót khi nghĩ đến cước phí taxi của ngày mai nhưng bù lại là bữa đại tiệc thịt tươi vừa ngon vừa đẹp mắt. Bất giác, cô bật cười khúc khích rồi ngỡ ngàng nhận ra rằng, bản thân đang mặc định sẽ ở cùng trai đẹp trọn đêm nay - điều xưa nay chưa từng xảy ra. Cô có không ít bạn giường, tuy nhiên đều đúng nghĩa thoáng chốc vui qua để rồi ai về nhà nấy trước khi bóng đêm đồng lõa tan biến. Hình như... cô cũng không đi cùng xe với bọn họ. Hình như... cô ngơ ngác nhìn nhân ảnh người phụ nữ đã bước qua tuổi ba mươi phản chiếu trên kính xe. Đuôi mắt đã có thêm dăm nếp nhăn, da mặt chẳng còn căng mịn, khóe môi thôi ngoan hiền như thuở đôi tám hoa mộng; chính xác là cô tự tay đánh mất thời con gái hoa mộng ấy trước khi kịp có. Hoa mộng để làm gì? Chị Cả ra đi với mối tình xử nữ dở dang đầy luyến nuối. Mẹ cô trở về cát bụi sau khi vắt kiệt sức tận hiến cho cái gọi là "tình yêu duy nhất". Cô hư hỏng đổi bạn giường còn nhanh hơn đổi áo váy và đời rồi vẫn trôi...
Trong khoảnh khắc cô mênh mông thả hồn đi hoang ấy, chiếc Yukon đã rẽ vào một đại lộ lớn, đèn hoa rực rỡ cả góc trời đêm. Trước mắt cô, chữ "Empire Spirit" được viết bằng những tia pháo hoa điện tử chớp tắt liên tục trên sườn đồi hướng tây. Cô đảo mắt quan sát chung quanh, cánh cổng vòm điêu khắc tinh xảo từ cẩm thạch nguyên khối, tòa nhà cao tầng hình đa giác ẩn hiện xa xa, khu vườn lộng lẫy, bờ biển lăn tăn từng đợt sóng nhỏ,... Tất thảy đều xa lạ nhưng lại rất quen thuộc qua những mặt báo, mạng xã hội, dư luận bởi ba năm trở lại đây, Empire Spirit dường như đã trở thành danh từ mới đại diện cho một tầng lớp xã hội mới - tầng lớp những người siêu giàu luôn tìm mọi cách để có thể tận hưởng tuyệt đối cuộc sống thịnh vượng. Chủ đầu tư thật sự của Empire Spirit là ai, đến nay vẫn còn để ngỏ nhưng tài năng đầu tư, tầm nhìn chiến lược luôn được xưng tụng không ngớt. Từ một vùng đất nhiễm mặn xác xơ ven biển cách trung tâm thành phố chừng 50 km thoáng chốc biến thành khu dân cư sinh thái siêu cấp dưới đầu đũa thần tiên của những bộ óc siêu việt. Trên tổng diện tích lên đến hàng trăm dặm vuông, bên đông là bờ biển nông dài, cát trắng sẵn có, nhà đầu tư kiến tạo thêm dãy đồi cao đối lập khiến dân cư ở đây có thể lên rừng xuống biển chỉ trong gang tấc. Tổng hộ cư dân trong Empire Spirit chưa đến con số ba trăm, bao gồm một khu căn hộ ba cao mươi tầng và hai khu biệt thự vì phần lớn diện tích đất được ưu tiên cho sinh thái xanh. Theo một tạp chí bất động sản danh tiếng thì giá trị giao dịch của Empire Spirit ngang bằng, thậm chí là cao hơn cả Manhattan vàng.
Có lẽ vì những thông tin ấy nên khi trai đẹp rẽ vào Empire Spirit, cô chỉ vu vơ cho rằng anh muốn dạo biển nhằm tăng tình điệu nên lặng im tôn trọng dẫu trong lòng thẳng thừng dè bỉu hành động lãng mạn không cần thiết này. Tuy nhiên, trai đẹp không đi dạo mà tiến thẳng đến cổng kiểm soát an ninh, hạ kính xe, quét thẻ từ vào mắt đọc lóe xanh và chậm rãi lướt ngang bốn nhân viên bảo vệ đang lễ phép chào hỏi. Cô cau mày nhìn tòa nhà hình lục giác bằng kính sáng lấp lánh đứng tựa lưng vào dãy đồi rồi nhìn sang trai đẹp bằng sự hồ nghi tràn ngập đáy mắt. Trai đẹp vẫn im lặng trước ánh nhìn kia, nét mặt trầm ổn chỉ ẩn hiện nụ cười thoáng qua. Anh đỗ xe vào một ô có gắn biển A27, lịch thiệp mở cửa xe và đỡ cô bước xuống.
Hai người từ tốn sánh bước bên nhau, không khí âm trầm tiếp tục được duy trì cho đến khi trai đẹp từ túi quần lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt. Chiếc nắp tròn màu đồng bật mở tạo thành âm thanh trong veo thật khẽ. Anh lướt mắt nhanh qua chiếc kim ngắn chưa chạm đế số mười hai, nói vừa đủ nghe: "Em vẫn không muốn ăn chút gì?"
Cô lắc đầu, mắt không rời khỏi những chiếc xe đa dạng chủng loại trong bãi đỗ đồng loạt đánh số A27. Thói quen xấu nhất của cô chính là gặp xe đẹp lập tức lãng quên không gian, hoàn cảnh xung quanh. Giữa vài mươi chiếc vừa đẹp vừa khó bắt gặp trên đường phố, cô cứ ngỡ mình là kẻ hành hương lưu vong nay tìm được về cố quốc. Hai mắt rực sáng, đôi gò má ưng ửng hồng vì phấn khích, cô lắc hông liên tục, bước nhanh về phía chiếc Lincoln K niên đại 1931 đen nhánh được bảo dưỡng khá tốt nằm cạnh một chiếc Jaguar XJ X350 màu xanh khổng tước hiếm lạ. Đứng giữa hai chiếc xe mang biển đăng kiểm tạm nhập tái xuất, cô xuýt xoa, háo hức nhưng chẳng dám chạm vào. Thoáng tự hào ngô nghê vụt nhanh trên vành môi khi cô là kẻ may mắn vô tình được tận mắt chiêm ngưỡng gần cả hai chiếc xe huyền thoại và càng không ngờ là chúng lại xuất hiện ở đây.
"Em muốn chụp ảnh?" Trai đẹp đứng sau lưng cô tự lúc nào, vừa cất tiếng hỏi.
Lại lắc đầu nhè nhẹ, âm giọng cô có phần chùng xuống tiếc nuối: "Chưa được phép của chủ xe..."
Trai đẹp gật đầu, tỏ ý thấu hiểu và cổ vũ tinh thần tôn trọng tư ẩn của cô nhưng ánh mắt sâu không đáy lại thấp thoáng tia cười chiều chuộng. Anh thản nhiên kéo cô vào lòng, giữ cô bằng cả hai cánh tay khép chéo: "Nếu gặp chủ xe, tôi sẽ xin phép hộ em."
"Cảm ơn anh! Đi thôi..." Cô hơi ngẩng đầu nhìn trai đẹp, môi cong cong nụ cười kém tự nhiên bằng cơ hàm. Đôi bên ắt hẳn chẳng còn lần sau gặp lại, câu lời hứa hẹn kia cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi nhưng thôi thì tạm nhận lấy, tạm vỗ về chút kiêu hãnh đàn bà rằng có một người đàn ông đẹp, có tư chất, có điều kiện từng bận tâm đến mình. Nghĩ vậy, cô từ từ thả lỏng cơ thể, cố làm quen với vòng tay ôm chưa kịp quen đã lạ. Trời ạ! Trông bề ngoài trai đẹp không quá vạm vỡ mà cô có cảm tưởng mình đang ôm tượng đá. Thân hình anh như được bao bọc bởi khối cơ thịt cứng chắc khiến những khớp xương mỏng manh của cô khẽ nhói đau. Đêm nay nhất định phải cẩn thận, cô nhủ thầm và để mặc tay mình trong tay trai đẹp, rời khỏi bãi xe.
Hai người ghé vào siêu thị gần tòa nhà lục giác. Trai đẹp lấy sữa tươi cùng ít nho nhập khẩu trực tiếp. Cô chọn một chai nhỏ dầu ô-liu tự nhiên và cương quyết thanh toán riêng lẻ.
/33
|