"Những thân chủ chúng ta sẽ tiếp xúc trong thời gian tới là những người dưới đáy cùng của xã hội. Họ đã mất lòng tin vào chính bản thân họ thì chẳng vì lẽ gì họ lại thiết tha đến sự trợ giúp từ chúng ta. Hãy nhớ bài học đầu tiên tôi muốn anh chị học trong công việc này là 'Chấp - nhận'."
Cô về đến căn phòng áp mái vào giữa trưa hạ oi nồng, sau khi người giằng kẻ co dây dưa đủ lâu. Lúc này, Cáo đang đứng tréo chân, lãng đãng nhả khói trong chiếc váy mặc nhà in hình lũ vịt vàng rực rỡ nơi lan can. Dài mắt nhìn cô mồ hôi nhễ nhại ngồi bệt trên sàn nhà, thở phì phò bằng miệng, Cáo cười thâm hiểm: "Dụng sức có phần quá độ! Xem ra... cô đã gặp phải gấu xám."
Tay kéo khóa váy, chân lê đến trước kệ nước rồi bỏ mặc chiếc váy trống hoác phần lưng, cô rót một cốc nước lớn, uống cạn. Sau đó lười biếng lắc vai đôi lần, chiếc váy tím sẫm cứ thế rơi xuống. Căn phòng của họ nằm tận tầng năm, xung quanh lại ít nhà cao nên cô giữ nguyên hiện trường, đủng đỉnh bước đến đứng cạnh Cáo, tiện thể nhón lấy một điếu thuốc. Hơi nóng từ que diêm phả vào tay khi ánh lửa hòa lẫn ánh nắng, ngữ khí của cô cũng oi bức như nắng lửa: "Chết nhục thì có! Đúng là gặp gấu - một con gấu xám biến thái biết tiếng Nga nặng tròm trèm một-trăm-hai-mươi-cân."
"Bạo hay cuồng? Nó đã làm gì cô?" Cáo thu lại vẻ mặt trêu đùa, quét ánh mắt lo lắng nhìn cô từ đầu đến tận gót chân.
Cô nhả khói, đôi môi nhạt màu hơi tái cong cớn tỏ ý bất bình kịch liệt tuy nhiên vẫn không giấu được vẻ tếu táo trong đáy mắt có in hằn nhân ảnh đong đầy nét bận lòng của Cáo: "Lạy bà! Suy nghĩ 'chong xán' cho em út nó nhờ. Đến một rẻo thịt tươi để ngửi còn chả được chứ đừng nói ăn, đã thế còn bị trẹo lưng." Vừa phụng phịu nói cô vừa nhăn trán nhớ lại nét mặt không còn đẹp của trai đẹp khi anh ta áp bức cô ngồi vào bàn ăn. Cảm giác ấy cũng không hẳn là cáu giận hay căm ghét, chỉ đơn thuần không thể tiếp nhận: "Đường đường là người đàn ông chính thức, ngày trước anh Thắng còn chưa bao giờ quắc mắt, cao giọng ra lệnh em phải làm cái này cái kia thế mà tên bạn giường bất thành này lại dám. Hắn ta đứng thẳng lưng, lạnh mắt đưa cho em hai lựa chọn, hoặc ngoan ngoãn ăn sáng xong, hắn đưa về hoặc ở lại cùng hắn mà thời gian của hắn bảo quý thì quý hơn vàng nhưng nhiều thì cũng vô cùng tận. Điên hết cả tiết!"
Thắng là mối tình đầu, đúng hơn là mối quan hệ nam nữ nghiêm túc duy nhất cô từng muốn có, cho đến lúc này. Hai người bên nhau hơn sáu năm, sống cùng nhau dưới một mái nhà được gần năm năm và bình thản rời xa vào một ngày mùa xuân bốn năm trước. Mỗi người bước đi một hướng đời, không oán trách, không khóc than, không vong bội. Có những mối quan hệ mà trong đó người tình phụ hay kẻ phụ tình đều cam tâm tình nguyện buông tay khi chuông thời gian đã điểm.
Cáo im lặng đốt điếu thuốc thứ hai và chờ đợi lắng nghe. Cô đều đều chất giọng hơi khàn do lúc sáng la hét hơi quá độ, tóm lược lại câu chuyện tình một đêm dở dang kia, cũng như không quên thêm bớt chút gia vị nhằm nhấn mạnh sự bi ai của mình.
Nghe cô kể xong, Cáo trầm tư trong chốc lát rồi nghiêm nghị buông lời: "Chị đã bảo trăm lần mà cô có nghe đâu! Chỉ những gã đàn ông bất bình thường mới để mắt đến bọn phụ nữ tầm thường của nhà chúng ta. Thằng bé tươi ngon như thế, nếu bình thường thì đến mùa quýt năm sau cũng chả buồn hé mắt nhòm đến bà cô già toàn xương với gân như cô." Nói xong, Cáo phá lên cười cực đanh ác, sẵn tiện đưa tay bẹo gò má chỉ toàn da của cô.
Cô gào toáng lên: "Bà là Cáo già ác độc! Em bà phá đảo thất bại, không an ủi còn hạ nhục." Phản đối kịch liệt là vậy nhưng đáy mắt cô không hề ánh lên bất kì tia buồn giận nào, chỉ loang loáng những trầm tư hỗn loạn. Lời Cáo tuy khó nghe nhưng chính xác tuyệt đối. Với vị trí của một bạn giường, chính xác còn chưa phải là bạn giường thì cách ứng xử của trai đẹp hoàn toàn bất hợp lý.
"Chị luôn cảm giác ở tên kia có khí chất gì đó khó diễn đạt bằng lời nhưng rất quen, rất bất an nên cô tốt nhất không dây dưa! Có những loại đàn ông phải tuyệt đối tránh xa, càng xa càng yên ổn." Cáo đột nhiên nói bằng âm giọng u uẩn. Đôi mắt đã nhuốm màu thời gian của người phụ nữ trung niên nheo lại, thành một đường chỉ dài trên nét mặt nhạt nhòa những cảm xúc.
"Tất nhiên là không! Chả phải em tự huyễn hoặc rằng anh ta có ý gì khác, mà bạn giường thì chỉ nên một lần duy nhất dẫu thành hay bại." Cô gật đầu nhanh như cắt và nói bằng ngữ giọng bình thản. Tuy nhiên rẻo sâu xa nào đó trong hồn cô lại đang vang lên tiếng dương cầm réo rắt.
Tựa lưng vào tường, Cáo hững hờ châm thuốc rồi nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Đây là lần đầu tiên cô không mất ngủ bên người lạ và nói khá nhiều về bạn giường khi trở về, liệu có đơn giản là thoáng mây bay qua đời nhau? Cáo tự hỏi nhưng không muốn đào sâu vào vấn đề này mà chỉ dịu dàng vỗ nhẹ lên vai cô: "Hôm qua có chuyện gì không vui sao?"
"Không!" Cô rời khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, vội vàng né tránh ánh nhìn thấu tâm can của Cáo: "Sao chị hỏi vậy?"
"Vì cô hút thuốc trong nhà tắm và tìm đến đàn ông."
Có lẽ đây chính là lý do cô và Cáo dẫu chẳng cùng huyết thống vẫn như máu thịt trong nhau bởi đôi bên luôn nhìn thấu và bận tâm vừa đủ đến cảm nhận của đối phương. Cô quay mặt sang nhìn Cáo một tích tắc rồi cúi đầu, thở dài: "Chiều qua, em ghé ngang bãi đất trống gần công viên, vô tình bắt gặp hình ảnh một đứa bé chơi diều cùng bố. Vẻ mặt thằng cu con ngập tràn hạnh phúc..."
"Ừ! Chị hiểu..."
Hai chị em đứng cạnh nhau, hai bờ vai gầy song song, mắt cùng hướng về tán cây rợp bóng mát nơi góc phố đối diện. Chung quanh họ, nắng đang lả lướt điệu nhảy của sự thấu hiểu. Cô choàng tay qua vai Cáo. Khóe môi vẽ nên nụ cười không tươi cũng chẳng gượng, như thầm nói rằng cô ổn vì có Cáo bên cạnh. Rồi đột nhiên, cô sực nhớ ra điều gì đó thật sự quan trọng: "Á!"
Kêu lên một tiếng lo lắng, cô vội vội vàng vàng phóng vào phòng, vơ lấy chiếc túi xách và dốc ngược. Nào mỹ phẩm, nào sổ tay, nào các vật dụng linh tinh khác rơi tung tóe trên tấm đệm ngồi. Trong ánh mắt kiếm tìm sự cầu may, khuôn mặt xương gầy đong đầy nét oán than: "Chết tiệt! Em để quên sợi dây cổ ở nhà trai."
"Quà chào mừng ngày cô gia nhập?" Cáo cau mày hỏi lại.
Ngồi bệt xuống sàn, cô ngửa đầu nhìn lên chiếc quạt đảo đang thổi gió vù vù trên trần nhà và chỉ mong ước sao, nó lập tức rơi xuống. Thật ra, giá trị của món quà không quá lớn nhưng ý nghĩa tiềm ẩn lại vô cùng quan trọng với cô. Nó đánh dấu ngày cô có lại một mái ấm gia đình...
Một ngày đầu xuân bốn năm trước! Thời gian ba tháng thử thách với công việc đã hết, cô chính thức được tham gia vào hai tuần tập huấn.
Chín giờ sáng, tại hội trường sảnh ba của Napbong Hotel. Người đứng lớp tập huấn là Tiến sĩ Van. Ông bước vào khẽ gật đầu chào và cất giọng sang sảng: "Tôi là Van Der..., trưởng nhóm tập huấn lần này. Tính chất công việc ra sao, chúng ta sẽ bàn sau nhưng trong giờ phút này, ngay tại đây, anh chị nào cho rằng chúng ta là những người đi ban phát ơn lành, là bản thân mình nhân ái hơn người, là phải được đời ghi công xưng tụng thì vui lòng lặng lẽ rời khỏi hội trường này."
Mười lăm con người nhìn nhau. Van bắt đầu giải thích: "Những thân chủ chúng ta sẽ tiếp xúc trong thời gian tới là những người dưới đáy cùng của xã hội. Họ đã mất lòng tin vào chính bản thân họ thì chẳng vì lẽ gì họ lại thiết tha đến sự trợ giúp từ chúng ta. Hãy nhớ bài học đầu tiên tôi muốn anh chị học trong công việc này là 'Chấp - nhận'. Chấp nhận đây là một công việc hưởng lương bình thường như bao ngành nghề khác; chấp nhận đồng lương dù ít ỏi nhưng một khi đã nhận lương thì phải có trách nhiệm; chấp nhận ánh nhìn của xã hội, chấp nhận những rủi ro,... Nói cho tôi biết, anh chị đã sẵn lòng hay chưa sau mỗi buổi học. Tôi mang danh dự của mình ra để đảm bảo rằng tư ẩn của các bạn sẽ được giữ kín cũng như tôi tuyệt đối không đưa ra bất kì phán xét chủ quan nào."
Hai tuần trôi qua, đợt tập huấn kết thúc và chỉ duy nhất cô ở lại nhóm của Van. Ông là trưởng nhóm, một người anh cả cũng là người thầy. Bài học "Chấp nhận" ngày xưa là hành trang theo cô và mọi người qua từng năm tháng, giúp tất cả thêm gắn bó với công việc nhân viên thiện nguyện. Khi thất bại, khi đớn đau - cả nhóm tựa vào nhau để vượt qua. Khi thành công, khi trao đến tay những người cần được nhận một điều gì đó - cả nhóm cùng cười. Xã hội không định hình được nhóm cô là ai và nhóm cô cũng yêu thích việc đi bên lề xã hội. Không cần vinh danh, không thiết huy chương cờ hiệu, không từng nhìn lại,... bởi tất thảy đều biết chấp nhận với hạnh phúc từng có và đang có.
Và sợi dây đeo cổ vừa đánh mất kia chính là món quà đầu tiên do tận tay Van trao tặng khi cô kéo vali bước vào căn nhà chung - nơi nương náu của những con người tầm thường có đôi phần gàn dở dưới tầm mắt đời.
Cô gục đầu vào khoảng trống hẹp giữa hai gối, vòng tay ngược ôm gáy. Đôi vai gầy run rẩy tự trách. Vì đêm qua đã cẩn thận bỏ sợi dây đeo vào ngăn nhỏ trong túi xách nên sáng nay phần vội vã, phần ỷ lại, cô không kiểm tra thêm lần nữa. Kết quả là sợi dây đã biến mất. Tại sao cô luôn tự tay đánh mất những gì trân quý trong đời?
Cáo bước đến, ngồi xuống cạnh cô, im lặng xoa xoa tấm lưng trần đang run lên từng cơn. Bây giờ đang là đầu giờ chiều mùa hạ, nhiệt độ lên đến bốn mươi độ có lẽ nhưng làn da cô lạnh toát. Những phụ nữ trong nhà đều có một sợi dây đeo cổ tương tự thế, do chính tay Van trao tặng. Có lần ông đã tếu táo nửa thực nửa hư bảo rằng, sở dĩ tặng dây đeo cổ bởi ông muốn bọn họ xinh đẹp hơn, nhanh tìm được anh chàng dại dột nào đó để buộc cổ. Đời nhân viên thiện nguyện bạc lắm, phụ nữ lại càng phải đánh đổi nhiều hơn bội phần. Nhưng có lẽ sợi dây kia đã buộc bọn họ vào mái nhà chung trước khi tìm được một nửa lưu lạc nên chẳng ai từng nghĩ đến bỏ cuộc; ngoại trừ thiên mệnh bắt buộc phải buông tay.
Sự việc sẽ chẳng có gì khó khăn, chỉ cần liên lạc với người bạn giường kia, ngọt nhạt xin hỏi thăm món đồ đánh mất, vấn đề đã được giải quyết nhưng Cáo hiểu nguyên tắc bất di bất dịch của cả bọn trong những thoáng vui. Đó là không tên, không số điện thoại, không hình dung. Chợt trong đầu Cáo lóe lên một ý kiến: "Qua tuần, cô về bên kia dẫn đoàn, chị ở đây sẽ tìm cách thăm dò Tim. Ắt hẳn anh ta sẽ có cách liên lạc với gã đó."
"Liệu có ổn không? Em... còn không biết tên anh ta là gì." Cô vừa vui mừng vừa trở trăn hỏi lại.
Cáo gật đầu khẳng định dẫu còn chưa biết sẽ mở lời thế nào với Tim. Cô định nói thêm gì đó nhưng điện thoại của Cáo đã vang lên khúc nhạc quân hành...
Sắc mặt Cáo ngập tràn sự lo âu sau cuộc gọi đến. Buông máy, Cáo thông báo: "Hào bị bắt, nghi can cướp xe máy."
"Sao có thể? Nó yếu lắm rồi." Cô ngỡ ngàng hỏi lại dẫu biết hiện tại chẳng có câu trả lời.
Hào là một thành viên trong nhóm đồng đẳng mà bọn cô đang hỗ trợ. Thằng bé chưa sống trọn tuổi hai mươi nhưng may mắn lắm cũng chỉ qua hết năm nay. Bố mẹ Hào đều là doanh nhân thành đạt nhưng ai có tổ ấm riêng người đó nên đùn đẩy nhiệm vụ chăm sóc con trẻ thiêng liêng cho bà ngoại từ khi Hào mới lên chín. Nghiệt thay, bà ngoại Hào cũng có cuộc đời riêng và cái gì đến ắt sẽ phải đến. Hào học chưa hết cấp hai đã theo chúng bạn đàn đúm, cuối cùng nhiễm HIV và bây giờ đang trong giai đoạn cuối...
Cô về đến căn phòng áp mái vào giữa trưa hạ oi nồng, sau khi người giằng kẻ co dây dưa đủ lâu. Lúc này, Cáo đang đứng tréo chân, lãng đãng nhả khói trong chiếc váy mặc nhà in hình lũ vịt vàng rực rỡ nơi lan can. Dài mắt nhìn cô mồ hôi nhễ nhại ngồi bệt trên sàn nhà, thở phì phò bằng miệng, Cáo cười thâm hiểm: "Dụng sức có phần quá độ! Xem ra... cô đã gặp phải gấu xám."
Tay kéo khóa váy, chân lê đến trước kệ nước rồi bỏ mặc chiếc váy trống hoác phần lưng, cô rót một cốc nước lớn, uống cạn. Sau đó lười biếng lắc vai đôi lần, chiếc váy tím sẫm cứ thế rơi xuống. Căn phòng của họ nằm tận tầng năm, xung quanh lại ít nhà cao nên cô giữ nguyên hiện trường, đủng đỉnh bước đến đứng cạnh Cáo, tiện thể nhón lấy một điếu thuốc. Hơi nóng từ que diêm phả vào tay khi ánh lửa hòa lẫn ánh nắng, ngữ khí của cô cũng oi bức như nắng lửa: "Chết nhục thì có! Đúng là gặp gấu - một con gấu xám biến thái biết tiếng Nga nặng tròm trèm một-trăm-hai-mươi-cân."
"Bạo hay cuồng? Nó đã làm gì cô?" Cáo thu lại vẻ mặt trêu đùa, quét ánh mắt lo lắng nhìn cô từ đầu đến tận gót chân.
Cô nhả khói, đôi môi nhạt màu hơi tái cong cớn tỏ ý bất bình kịch liệt tuy nhiên vẫn không giấu được vẻ tếu táo trong đáy mắt có in hằn nhân ảnh đong đầy nét bận lòng của Cáo: "Lạy bà! Suy nghĩ 'chong xán' cho em út nó nhờ. Đến một rẻo thịt tươi để ngửi còn chả được chứ đừng nói ăn, đã thế còn bị trẹo lưng." Vừa phụng phịu nói cô vừa nhăn trán nhớ lại nét mặt không còn đẹp của trai đẹp khi anh ta áp bức cô ngồi vào bàn ăn. Cảm giác ấy cũng không hẳn là cáu giận hay căm ghét, chỉ đơn thuần không thể tiếp nhận: "Đường đường là người đàn ông chính thức, ngày trước anh Thắng còn chưa bao giờ quắc mắt, cao giọng ra lệnh em phải làm cái này cái kia thế mà tên bạn giường bất thành này lại dám. Hắn ta đứng thẳng lưng, lạnh mắt đưa cho em hai lựa chọn, hoặc ngoan ngoãn ăn sáng xong, hắn đưa về hoặc ở lại cùng hắn mà thời gian của hắn bảo quý thì quý hơn vàng nhưng nhiều thì cũng vô cùng tận. Điên hết cả tiết!"
Thắng là mối tình đầu, đúng hơn là mối quan hệ nam nữ nghiêm túc duy nhất cô từng muốn có, cho đến lúc này. Hai người bên nhau hơn sáu năm, sống cùng nhau dưới một mái nhà được gần năm năm và bình thản rời xa vào một ngày mùa xuân bốn năm trước. Mỗi người bước đi một hướng đời, không oán trách, không khóc than, không vong bội. Có những mối quan hệ mà trong đó người tình phụ hay kẻ phụ tình đều cam tâm tình nguyện buông tay khi chuông thời gian đã điểm.
Cáo im lặng đốt điếu thuốc thứ hai và chờ đợi lắng nghe. Cô đều đều chất giọng hơi khàn do lúc sáng la hét hơi quá độ, tóm lược lại câu chuyện tình một đêm dở dang kia, cũng như không quên thêm bớt chút gia vị nhằm nhấn mạnh sự bi ai của mình.
Nghe cô kể xong, Cáo trầm tư trong chốc lát rồi nghiêm nghị buông lời: "Chị đã bảo trăm lần mà cô có nghe đâu! Chỉ những gã đàn ông bất bình thường mới để mắt đến bọn phụ nữ tầm thường của nhà chúng ta. Thằng bé tươi ngon như thế, nếu bình thường thì đến mùa quýt năm sau cũng chả buồn hé mắt nhòm đến bà cô già toàn xương với gân như cô." Nói xong, Cáo phá lên cười cực đanh ác, sẵn tiện đưa tay bẹo gò má chỉ toàn da của cô.
Cô gào toáng lên: "Bà là Cáo già ác độc! Em bà phá đảo thất bại, không an ủi còn hạ nhục." Phản đối kịch liệt là vậy nhưng đáy mắt cô không hề ánh lên bất kì tia buồn giận nào, chỉ loang loáng những trầm tư hỗn loạn. Lời Cáo tuy khó nghe nhưng chính xác tuyệt đối. Với vị trí của một bạn giường, chính xác còn chưa phải là bạn giường thì cách ứng xử của trai đẹp hoàn toàn bất hợp lý.
"Chị luôn cảm giác ở tên kia có khí chất gì đó khó diễn đạt bằng lời nhưng rất quen, rất bất an nên cô tốt nhất không dây dưa! Có những loại đàn ông phải tuyệt đối tránh xa, càng xa càng yên ổn." Cáo đột nhiên nói bằng âm giọng u uẩn. Đôi mắt đã nhuốm màu thời gian của người phụ nữ trung niên nheo lại, thành một đường chỉ dài trên nét mặt nhạt nhòa những cảm xúc.
"Tất nhiên là không! Chả phải em tự huyễn hoặc rằng anh ta có ý gì khác, mà bạn giường thì chỉ nên một lần duy nhất dẫu thành hay bại." Cô gật đầu nhanh như cắt và nói bằng ngữ giọng bình thản. Tuy nhiên rẻo sâu xa nào đó trong hồn cô lại đang vang lên tiếng dương cầm réo rắt.
Tựa lưng vào tường, Cáo hững hờ châm thuốc rồi nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Đây là lần đầu tiên cô không mất ngủ bên người lạ và nói khá nhiều về bạn giường khi trở về, liệu có đơn giản là thoáng mây bay qua đời nhau? Cáo tự hỏi nhưng không muốn đào sâu vào vấn đề này mà chỉ dịu dàng vỗ nhẹ lên vai cô: "Hôm qua có chuyện gì không vui sao?"
"Không!" Cô rời khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, vội vàng né tránh ánh nhìn thấu tâm can của Cáo: "Sao chị hỏi vậy?"
"Vì cô hút thuốc trong nhà tắm và tìm đến đàn ông."
Có lẽ đây chính là lý do cô và Cáo dẫu chẳng cùng huyết thống vẫn như máu thịt trong nhau bởi đôi bên luôn nhìn thấu và bận tâm vừa đủ đến cảm nhận của đối phương. Cô quay mặt sang nhìn Cáo một tích tắc rồi cúi đầu, thở dài: "Chiều qua, em ghé ngang bãi đất trống gần công viên, vô tình bắt gặp hình ảnh một đứa bé chơi diều cùng bố. Vẻ mặt thằng cu con ngập tràn hạnh phúc..."
"Ừ! Chị hiểu..."
Hai chị em đứng cạnh nhau, hai bờ vai gầy song song, mắt cùng hướng về tán cây rợp bóng mát nơi góc phố đối diện. Chung quanh họ, nắng đang lả lướt điệu nhảy của sự thấu hiểu. Cô choàng tay qua vai Cáo. Khóe môi vẽ nên nụ cười không tươi cũng chẳng gượng, như thầm nói rằng cô ổn vì có Cáo bên cạnh. Rồi đột nhiên, cô sực nhớ ra điều gì đó thật sự quan trọng: "Á!"
Kêu lên một tiếng lo lắng, cô vội vội vàng vàng phóng vào phòng, vơ lấy chiếc túi xách và dốc ngược. Nào mỹ phẩm, nào sổ tay, nào các vật dụng linh tinh khác rơi tung tóe trên tấm đệm ngồi. Trong ánh mắt kiếm tìm sự cầu may, khuôn mặt xương gầy đong đầy nét oán than: "Chết tiệt! Em để quên sợi dây cổ ở nhà trai."
"Quà chào mừng ngày cô gia nhập?" Cáo cau mày hỏi lại.
Ngồi bệt xuống sàn, cô ngửa đầu nhìn lên chiếc quạt đảo đang thổi gió vù vù trên trần nhà và chỉ mong ước sao, nó lập tức rơi xuống. Thật ra, giá trị của món quà không quá lớn nhưng ý nghĩa tiềm ẩn lại vô cùng quan trọng với cô. Nó đánh dấu ngày cô có lại một mái ấm gia đình...
Một ngày đầu xuân bốn năm trước! Thời gian ba tháng thử thách với công việc đã hết, cô chính thức được tham gia vào hai tuần tập huấn.
Chín giờ sáng, tại hội trường sảnh ba của Napbong Hotel. Người đứng lớp tập huấn là Tiến sĩ Van. Ông bước vào khẽ gật đầu chào và cất giọng sang sảng: "Tôi là Van Der..., trưởng nhóm tập huấn lần này. Tính chất công việc ra sao, chúng ta sẽ bàn sau nhưng trong giờ phút này, ngay tại đây, anh chị nào cho rằng chúng ta là những người đi ban phát ơn lành, là bản thân mình nhân ái hơn người, là phải được đời ghi công xưng tụng thì vui lòng lặng lẽ rời khỏi hội trường này."
Mười lăm con người nhìn nhau. Van bắt đầu giải thích: "Những thân chủ chúng ta sẽ tiếp xúc trong thời gian tới là những người dưới đáy cùng của xã hội. Họ đã mất lòng tin vào chính bản thân họ thì chẳng vì lẽ gì họ lại thiết tha đến sự trợ giúp từ chúng ta. Hãy nhớ bài học đầu tiên tôi muốn anh chị học trong công việc này là 'Chấp - nhận'. Chấp nhận đây là một công việc hưởng lương bình thường như bao ngành nghề khác; chấp nhận đồng lương dù ít ỏi nhưng một khi đã nhận lương thì phải có trách nhiệm; chấp nhận ánh nhìn của xã hội, chấp nhận những rủi ro,... Nói cho tôi biết, anh chị đã sẵn lòng hay chưa sau mỗi buổi học. Tôi mang danh dự của mình ra để đảm bảo rằng tư ẩn của các bạn sẽ được giữ kín cũng như tôi tuyệt đối không đưa ra bất kì phán xét chủ quan nào."
Hai tuần trôi qua, đợt tập huấn kết thúc và chỉ duy nhất cô ở lại nhóm của Van. Ông là trưởng nhóm, một người anh cả cũng là người thầy. Bài học "Chấp nhận" ngày xưa là hành trang theo cô và mọi người qua từng năm tháng, giúp tất cả thêm gắn bó với công việc nhân viên thiện nguyện. Khi thất bại, khi đớn đau - cả nhóm tựa vào nhau để vượt qua. Khi thành công, khi trao đến tay những người cần được nhận một điều gì đó - cả nhóm cùng cười. Xã hội không định hình được nhóm cô là ai và nhóm cô cũng yêu thích việc đi bên lề xã hội. Không cần vinh danh, không thiết huy chương cờ hiệu, không từng nhìn lại,... bởi tất thảy đều biết chấp nhận với hạnh phúc từng có và đang có.
Và sợi dây đeo cổ vừa đánh mất kia chính là món quà đầu tiên do tận tay Van trao tặng khi cô kéo vali bước vào căn nhà chung - nơi nương náu của những con người tầm thường có đôi phần gàn dở dưới tầm mắt đời.
Cô gục đầu vào khoảng trống hẹp giữa hai gối, vòng tay ngược ôm gáy. Đôi vai gầy run rẩy tự trách. Vì đêm qua đã cẩn thận bỏ sợi dây đeo vào ngăn nhỏ trong túi xách nên sáng nay phần vội vã, phần ỷ lại, cô không kiểm tra thêm lần nữa. Kết quả là sợi dây đã biến mất. Tại sao cô luôn tự tay đánh mất những gì trân quý trong đời?
Cáo bước đến, ngồi xuống cạnh cô, im lặng xoa xoa tấm lưng trần đang run lên từng cơn. Bây giờ đang là đầu giờ chiều mùa hạ, nhiệt độ lên đến bốn mươi độ có lẽ nhưng làn da cô lạnh toát. Những phụ nữ trong nhà đều có một sợi dây đeo cổ tương tự thế, do chính tay Van trao tặng. Có lần ông đã tếu táo nửa thực nửa hư bảo rằng, sở dĩ tặng dây đeo cổ bởi ông muốn bọn họ xinh đẹp hơn, nhanh tìm được anh chàng dại dột nào đó để buộc cổ. Đời nhân viên thiện nguyện bạc lắm, phụ nữ lại càng phải đánh đổi nhiều hơn bội phần. Nhưng có lẽ sợi dây kia đã buộc bọn họ vào mái nhà chung trước khi tìm được một nửa lưu lạc nên chẳng ai từng nghĩ đến bỏ cuộc; ngoại trừ thiên mệnh bắt buộc phải buông tay.
Sự việc sẽ chẳng có gì khó khăn, chỉ cần liên lạc với người bạn giường kia, ngọt nhạt xin hỏi thăm món đồ đánh mất, vấn đề đã được giải quyết nhưng Cáo hiểu nguyên tắc bất di bất dịch của cả bọn trong những thoáng vui. Đó là không tên, không số điện thoại, không hình dung. Chợt trong đầu Cáo lóe lên một ý kiến: "Qua tuần, cô về bên kia dẫn đoàn, chị ở đây sẽ tìm cách thăm dò Tim. Ắt hẳn anh ta sẽ có cách liên lạc với gã đó."
"Liệu có ổn không? Em... còn không biết tên anh ta là gì." Cô vừa vui mừng vừa trở trăn hỏi lại.
Cáo gật đầu khẳng định dẫu còn chưa biết sẽ mở lời thế nào với Tim. Cô định nói thêm gì đó nhưng điện thoại của Cáo đã vang lên khúc nhạc quân hành...
Sắc mặt Cáo ngập tràn sự lo âu sau cuộc gọi đến. Buông máy, Cáo thông báo: "Hào bị bắt, nghi can cướp xe máy."
"Sao có thể? Nó yếu lắm rồi." Cô ngỡ ngàng hỏi lại dẫu biết hiện tại chẳng có câu trả lời.
Hào là một thành viên trong nhóm đồng đẳng mà bọn cô đang hỗ trợ. Thằng bé chưa sống trọn tuổi hai mươi nhưng may mắn lắm cũng chỉ qua hết năm nay. Bố mẹ Hào đều là doanh nhân thành đạt nhưng ai có tổ ấm riêng người đó nên đùn đẩy nhiệm vụ chăm sóc con trẻ thiêng liêng cho bà ngoại từ khi Hào mới lên chín. Nghiệt thay, bà ngoại Hào cũng có cuộc đời riêng và cái gì đến ắt sẽ phải đến. Hào học chưa hết cấp hai đã theo chúng bạn đàn đúm, cuối cùng nhiễm HIV và bây giờ đang trong giai đoạn cuối...
/33
|