“Hey, sếp —— tôi là Gene.” Gene là một người dáng vóc cao gầy thoạt nhìn phản ứng nhanh nhạy, Chu Trù xem qua hồ sơ của cậu ta, năng lực đánh cận chiến của tên nhóc này rất mạnh.
“Tôi là Jones.” Gene đối xử với Chu Trù không hề giống Myers cùng Gene trong tùy ý còn hơi mang kính trọng. Trong ánh mắt cậu ta mang theo ý vị nghiền ngẫm. Tuổi Jones chỉ nhỏ hơn Chu Trù hai tuổi. Chu Trù lật xem hồ sơ của Jones, tên nhóc này lý lịch huy hoàng, đã từng ở một quốc gia chiến loạn nào đó truy đuổi một tên buôn vũ khí nguyên cả một buổi tối, ở đó khắp nơi là đạn lạc, Jones lại có thể bắt sống đối phương, sức bền của cậu ta rất tốt. Cũng bởi vậy mà tự tin quá mức về mình, có chút cao ngạo. Người như vậy không dễ dẫn dắt, cậu ta sợ rằng thích đánh lẻ hơn.
Hai người còn lại là cảnh sát có kinh nghiệm, một là Georgia, ngoại hiệu George Già. Người còn lại là Robin, ngoại hiệu là Rob Mập. Anh ta trước kia rất gầy, nhưng vợ anh ta là một đầu bếp, kể từ sau khi kết hôn rất thích đem các món mới nghiên cứu ra cho Rob Mập thử ăn, kết quả người này tựa như như quả bóng bay bơm hơi mà béo lên. Cũng may anh ta rất ít khi ra ngoài làm nhiệm vụ, bình thường là làm nhân viên truyền tin, đánh báo cáo gì đó đều là chuyên môn của người này.
“Vậy mọi người biết mục tiêu nhiệm vụ của tổ chúng ta là gì không?” Chu Trù khoanh tay hỏi họ.
“Ầy, Massive chứ gì.” Chuột Đen Myers trả lời, “Massive gần đây cũng thu liễm không ít, đại khái là bởi vì Bọ Cạp Đỏ cùng với Cole Sean đều lần lượt rơi đài đi.”
“Ừ.” Chu Trù gật gật đầu, “Vậy nhân vật mục tiêu của chúng ta thì sao?”
“William Goodwin. Hắn là CEO của Massive, những chuyện dơ bẩn của Massive, hắn không thể nào không biết.” Jones mở miệng nói.
“Thật vậy sao?” Chu Trù cười, “Cậu suy nghĩ lại một chút.”
Jones cau mày, “Sau lưng William Goodwin còn có thế lực? Hắn chẳng qua là một CEO, người đại diện mà thôi.”
Chu Trù gật đầu, “Căn cứ tin tức cảnh sát quốc tế chúng ta lấy được, đằng sau Massive có ba cổ đông thần bí. Bọ Cạp Đỏ cùng Cole Sean đều đã ngã xuống, người còn lại cuối cùng kia, chúng ta không có đầu mối. Cho nên phải mật thiết chú ý William Goodwin. Hắn nhất định sẽ liên lạc với ông chủ lớn của mình. Lần này chúng ta có tổ thông tin hết sức ủng hộ, mọi người cố gắng lên.”
George Già sờ sờ cằm, “Có thể khiến Leslie cái vị con cưng của trời của tổ thông tin dụi mắt mà nhìn, sếp à cậu cũng không phải nhân vật đơn giản a.”
“Đó còn không phải sao, Bọ Cạp Đỏ và cả Cole Sean đều thua trên tay sếp mà!” Rob Mập sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, lời của hắn vừa nói xong, tất cả mọi người liếc mắt nhìn sang hắn.
“Rob Mập!” George Già hạ thấp xuống giọng ra ám hiệu, Rob Mập nhất thời trầm mặc.
“Có thật không? Sếp làm thế nào nắm thóp được bọn họ thế? Không phải nói Bọ Cạp Đỏ cùng Cole Sean sa lưới là công lao của tổ thông tin sao?” Gene cả người cũng hưng phấn lên, “Tôi còn đang phỏng đoán tại sao tổ trưởng của chúng ta trẻ như vậy! Hóa ra là bởi vì lùng bắt hai tên đó a!”
George Già vỗ vỗ vai cậu chàng, “Đó là đương nhiên, người không có kinh nghiệm phi phàm thì không làm nổi chức tổ trưởng đâu.”
“Nhưng mà rốt cuộc là có chuyện gì! Nói mau a!” Gene vẫn đứng trên đỉnh hưng phấn, Jones cũng khoanh tay quan sát Chu Trù trong đôi mắt tràn đầy khó tin.
Chu Trù chỉ cười nhạt một tiếng, “Hôm nay trước tiên đến đây đã. Mai chúng ta có thể sẽ đi làm nhiệm vụ, mong mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”
“Cái gì! Thật chẳng thú vị! Sếp…” Gene có mấy phần cố chấp của trẻ con, huống chi đoạn từng trải này của Chu Trù lại không được lan truyền trong phân bộ New York, thần bí như vậy càng khiến người ta có ham muốn tìm tòi.
Ngược lại thì Myers ở một bên kéo Gene lại, “Được rồi, sau này có thời gian ở cùng sếp rồi, còn sợ không được trò chuyện sao?”
Ba người trẻ tuổi rời khỏi phòng làm việc.
Rob Mập cười xin lỗi với Chu Trù, “Ngại quá, những văn kiện kia còn đang trong thời kỳ bảo mật. Thấy dáng vẻ hăng hái tràn đầy của mấy nhóc quỷ này, miệng nhất thời không quản được.”
George Già thở dài, “Mặc dù cảnh sát đã làm nằm vùng của Interpol rất nhiều, nhưng thua trên tay sếp đều là những nhân vật lớn, tôi là lo lắng ngộ nhỡ thân phận của sếp bị tiết lộ ra ngoài, sẽ gặp nguy hiểm…”
George Già không nói thêm nữa, hắn cũng từng là đồng nghiệp của Gwen, cái chết của Gwen khiến George Già trở nên thận trọng.
“Cảm ơn.” Chu Trù ở một khắc đó rất vui mừng trong tổ mình có những thành viên suy nghĩ chu đáo kinh nghiệm dày dặn này. Làm một tổ trưởng thì cậu còn quá non.
Mà ba tổ viên trẻ tuổi kia đang đi trên hành lang.
Jones vẫn luôn im lặng mở miệng nói, “Các cậu thật sự tin rằng Bọ Cạp Đỏ cùng Cole Sean là thua trên tay Chu Trù sao?”
Myers thô bỉ ngậm một điếu thuốc, “Cậu gọi thẳng tên sếp, xem ra đối với anh ấy vẫn không phải là tin phục lắm a. Nhóc con, cũng không phải là chỉ có ghìm súng xông ra bắt người mới gọi dũng mãnh, giống như cái tên Bọ Cạp Đỏ kia vệ sĩ bên người chỉ sợ còn chuyên nghiệp hơn của tổng thống Mỹ ấy. Người tầm thường căn bản không thể vừa hành động đã bắt được Bọ Cạp Đỏ, tổ thông tin có thể nhận được tin tức nhanh như vậy bắt Bọ Cạp Đỏ ngay tại trận, chỉ có một khả năng, đó chính là chúng ta có nằm vùng bên cạnh Bọ Cạp Đỏ, mức độ thấp nhất chí ít là ở hiện trường Bọ Cạp Đỏ bị tóm.”
“Cậu nói là sếp đã từng làm nằm vùng?” Gene vỗ vỗ đầu, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Khó trách Rob Mập nói một nửa rồi không nói thêm nữa! Tôi nghe nói thân phận của tất cả nằm vùng đều là bảo mật! Cho dù rút khỏi nhiệm vụ nhưng vì bảo đảm an toàn cho cảnh sát nằm vùng, thời hạn bảo mật sẽ còn kéo dài…”
Jones khẽ hừ một tiếng, rất rõ ràng rất xem thường Chu Trù dựa vào làm nằm vùng mà thăng lên vị trí tổ trưởng.
Myers dùng khuỷu tay huých cậu ta một cái, “Đừng có tỏ vẻ như ăn phải phân thế. Cậu có biết trong tổ chức chúng ta đã từng lần lượt có bốn cảnh sát nằm vùng sau khi bại lộ thân phận bị Bọ Cạp Đỏ giết chết không? Một người sống sờ sờ bị dìm trong xi măng, người thứ hai phải chịu hình phạt chim én của Ukraine, lúc người của chúng ta tìm được người nọ, người nọ vẫn bị treo trên không, cặp mắt ứ máu xương sống gãy đoạn… còn lại tôi cũng không muốn nói. Tôi biết chứ Jones, lý lịch của cậu rất sáng giá, nhưng thế thì có cái gì? Cậu biết bản thân bước tiếp theo phải làm gì. Nhưng tất cả thám viên nằm vùng lại không biết số mệnh của mình ở một giây kế tiếp.”
Jones quay mặt đi, khi cậu ta nghe lời nói của Myers chê bai năng lực của mình, cũng động chạm đến lòng tự ái của cậu ta.
“Ghìm súng xông tới nguy hiểm ngay phía trước cũng chẳng phải chuyện giỏi giang gì. Chúng ta là cảnh sát quốc tế, không phải là diễn viên điện ảnh thể hiện chủ nghĩa anh hùng. Nếu như các cậu không có quyết tâm kìm chế hết thảy, sốt sắng muốn thể hiện mình, tôi khuyên các cậu đổi chỗ làm đi.” Giọng nói bén lạnh giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng ba người trẻ tuổi.
Jones quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa sừng sững một thân ảnh.
Đó là khí thế vững vàng sừng sững bất động.
“Tổ trưởng… tổ thông tin…” Gene trợn to hai mắt, tựa hồ muốn nhìn cho rõ nhân vật phong vân trong phân bộ New York này.
Leslie bước chậm về phía trước, lực độ mỗi một bước chân đều áp bách ánh nhìn của họ.
“Chu Trù đã từng một thân một mình nằm trên mái nhà có nhiệt độ trung bình là bốn mươi ba độ giám thị nhân vật mục tiêu suốt ba ngày. Chờ khi các cậu có lòng kiên nhẫn như vậy, cũng có thể trở thành tổ trưởng.”
Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở nơi sâu thẳm của hành lang, ba người trẻ tuổi mới quay đầu lại.
“Nói như vậy… tổ trưởng của chúng ta thật ra rất lợi hại a!” Gene đỡ gáy, “Có chút mong đợi hành động sau này!”
Có Rob Mập ở đó, Chu Trù vô cùng may mắn không cần xử lý loại công việc giấy tờ nữa, cậu thậm chí ngồi trước máy tính chơi tetris giống Gwen trước đây.
Buổi tối, khi cậu đi tới trước cửa căn hộ, trong khe cửa mơ hồ lọt ra ánh đèn.
Có người ở trong nhà cậu. Người này không phải Leslie và cũng không thể nào là Leila, bọn họ không có sở thích không mời mà tới.
Chu Trù thở dài một cái, đưa tay đỡ trán mình.
“Tại sao anh cứ phải âm hồn không tan thế?”
Chu Trù mở cửa nhà đi vào phòng khách. Trên sàn nhà trải một lớp thảm lông cừu New Zealand mềm mại, Chu Trù nheo mắt lại, cậu từng thấy tấm thảm này ở biệt thự của Anson.
Tiếng nhạc Bach phảng phất như xuyên qua khe hở thời gian chảy vào tai Chu Trù, trong không khí nổi vấn vương hương nồng của cà phê thượng hạng.
Trên sô pha là một người đàn ông mặc áo khoác hưu nhàn, tư thái của anh ưu nhã thích ý, gáy tựa lên lưng ghế sô pha, đầu ngón tay theo tiết tấu mà gõ nhẹ trên đầu gối. Gương mặt anh tĩnh lặng, cho đến khi Chu Trù đứng trước mặt anh, trên môi anh mới chậm rãi gợi lên một nụ cười, mọi thứ đều tan chảy ở vết hõm nơi khóe môi anh. (iêm cũng tan choảy)
“Tại sao anh lại xuất hiện ở đây.” Chu Trù liếc nhìn phòng bếp, nơi đó có thêm một bộ máy pha cà phê giá trị không rẻ. Trên bàn để hai tách cà phê, Chu Trù tùy ý cầm một tách lên nhấp một ngụm.
“Tôi muốn nói cho em biết, tách mà em uống kia thật ra là tôi đã uống qua.” Người đàn ông mở mắt ra, ngón tay vẽ vòng tròn trong không khí, “Tôi cố ý đem tách chưa uống này đặt ngay trước mặt, để em uống tách mà tôi đã uống kia, như vậy chúng ta liền gián tiếp hôn môi rồi.”
“Nhàm chán.”
“Những ngày em không ở bên cạnh tôi, tôi quả thật rất nhàm chán.” Anson một bộ tủi thân.
“Những ngày không có anh ở cùng, tôi rất an nhàn.” Chu Trù ngồi xuống bên cạnh Anson, giữa hai người là khoảng cách không gần không xa.
“Có thể tùy thời tới thăm em một chút không? Tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của em.”
“Sẽ không quấy rầy?” Chu Trù cười mỉa một tiếng, “Anh đổi thảm nhà tôi, mang một máy pha cà phê tới đây chiếm diện tích, còn cho tôi nghe thứ âm nhạc không hiểu. Anh đã quấy rầy thật sâu vào cuộc sống của tôi rồi.”
“Vậy thế này thì sao?” Ngón tay Anson nâng cằm Chu Trù qua, ánh mắt anh lưu luyến, nghiêng mặt dựa vào sô pha, trong tùy ý có mấy phần mong đợi.
Xoay mặt đi đối với Chu Trù mà nói là một động tác rất đơn giản, nhưng nỗi lòng cậu ở một khắc đó tựa hồ cũng bị dụ đi, cho đến khi hơi thở của Anson nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi cậu, cậu mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ngay tại khoảnh khắc cậu né tránh, đôi môi Anson đã dán lên, tỉ mỉ mà hôn. Khi dịu dàng dần dần thoái lui, lý trí bị sự điên cuồng bao phủ, ham muốn chiếm hữu sôi trào trong nụ hôn nồng ấm.
Chu Trù phát ra âm thanh trầm khàn, hô hấp bị người giữ lấy. Cậu dồn sức đẩy Anson ra, giữa hai người chỉ vừa có một chút khe hở, Anson liền cố chấp mà giữ chặt cổ tay cậu, ghìm chúng thật chặt để ra sau lưng Chu Trù, thình lình ngã vào sô pha. Chu Trù quả thật không hiểu, năng lực cận chiến của mình trong tổ chức tuyệt đối là tài nghệ hàng đầu, ngay cả Gwen muốn thắng được cậu cũng không phải chuyện dễ dàng, tại sao ở trước mặt Anson lại luôn đánh mất tiên cơ?
Chu Trù không dấu vết mà hơi nghiêng người, tìm được cơ hội, đầu gối đột ngột thúc lên. Phản ứng của Anson cực nhanh, né sang một bên, Chu Trù lật người lên, rời khỏi phạm vi của Anson.
Cậu đứng cạnh sô pha, lẳng lặng nhìn Anson tóc tai lộn xộn. Anh chậm rãi ngồi ngay người lại, đón nhận ánh mắt của Chu Trù.
“Tôi rất nhớ đôi môi của em. Lúc em hôn mê vì tai nạn xe tôi đã hôn vô số lần.” Anson không nhanh không chậm vuốt lại tóc của mình, hô hấp kéo thật dài.
“Đừng tới nữa.”
“Tôi không làm được.” Đôi chân Anson thon dài, đặc biệt là lúc nhấc lên có vẻ phá lệ ưu nhã, hai tay đặt trên đầu gối, giống như là thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nào đó mà nhìn Chu Trù, “Tôi phát hiện một sự thật rất đáng buồn, đó chính là tôi không lúc nào là không muốn thấy em.”
“Tôi là một cảnh sát quốc tế, Anson.” Chu Trù thở dài một cái.
“Vậy thì tới bắt tôi đi.” Anson dang hai cánh tay, “Nếu như em có thể.”
“Đừng để bị tôi nắm thóp được.” Chu Trù xoay người, cho máy hát ngừng lại.
“Em không muốn biết cổ đông sau màn cuối cùng của Massive là ai sao?”
“Là ai?”
“Orlando Bain.”
Đó là một doanh nhân nổi tiếng, ánh mắt của ông ta rất độc đáo, được xưng là kim chỉ nam của xí nghiệp đầu tư. Ông ta thành lập rất nhiều công ty lớn nổi danh, nhưng vị doanh nhân này có một sở thích quái gở, đó chính là không thích giữ cái đã đạt được. Mỗi khi có một xí nghiệp chen vào hàng ngũ hàng đầu của Mỹ, ông ta sẽ bứt ra đem nó bán đi, sau đó lại lao đầu vào một xí nghiệp khác.
Chu Trù sửng sốt một hồi, “Anh đùa tôi sao? Orlando Bain hai tháng trước chết bởi ung thư tuyến tụy.”
“Thì ra em cũng biết xem báo a.” Anson sờ sờ cằm, “Nhưng mà em không biết Orlando Bain có một đứa con riêng sao?”
“… Anh nói là người thừa kế kia chính là cổ đông sau màn cuối cùng? Tôi không hiểu, lấy tính tình của ông Bain hẳn sẽ khinh thường những phi vụ làm ăn màu xám kia.”
“Ông ta là một người rất thích mạo hiểm, mà những giao dịch ở hậu đài Massive đã làm kia, rất phù hợp tính cách của ông ta không phải sao?”
“Như vậy anh làm sao biết được nhà Bain cũng là một trong những người ủng hộ Massive?” Chu Trù nhướn mày, cân nhắc độ tin cậy trong lời Anson.
“Orlando Bain là một kẻ mê cờ tướng. Có một hôm tôi cùng chơi cờ với ông ta, bọn tôi đánh cuộc, nếu như người nào thắng, thì có thể lấy được bí mật lớn nhất của người kia. Không khéo, tôi thắng được ông ta. Orlando Bain vẫn rất đáng tin, sau khi ông ta thua, không để bụng mà cười cười, bắt đầu tỉa tót bình hoa chuông trên bàn. Ông ta nói là bình hoa nọ hôm nay nở quá đẹp, được ánh mặt trời tôn lên khiến ông ta không thể tập trung ý chí. Ông ta bảo với tôi, ông ta là một trong những cổ đông của Massive, cũng nói cho tôi biết Massive phía sau màn có những giao dịch gì.”
“Ông ta nói cho anh biết là bởi vì anh đường dây trải rộng, thâm căn cố đế trong giới buôn lậu vũ khí, ông ta muốn kéo anh nhập hội.”
“Không sai. Ông ta hỏi tôi có nguyện ý nhập bọn, chia một bát canh hay không. Tôi nói cho ông ta biết, không nhập bọn, việc làm ăn của tôi cũng sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Nhập bọn rồi, lợi ích của tôi còn phải chia cho người khác. Đây không phải miếng bánh để tôi tới cùng chia với người khác, mà là mở rộng vòng tay để cho người khác tới chia miếng bánh của tôi.”
“Anh cứ thẳng thừng nói với ông ta như thế?”
Anson bưng cà phê lên thản nhiên nhấp một ngụm, chân mày nhíu lại, bởi vì cà phê đã hơi nguội rồi.
“Đối với người như Orlando Bain, không cần dối trá lừa lọc. Trong lòng người khác nghĩ như thế nào, ông ta đều biết. Ông ta chân chính muốn hỏi tôi là, tôi có cản đường ông ta hay không.”
“Ờ, vậy anh bảo ông ta thế nào?”
“Tôi bảo ông ta, thương trường như chiến trường, phải dựa vào bản lĩnh. Kết quả mới hơn một tháng mà thôi, liền nhận được tin tức nói ông ta bị ung thư tuyến tụy, vào phòng hóa liệu.”
Chu Trù trầm mặc một hồi, “Anh nói nhiều như vậy, xem ra đối với Orlando Bain hiểu rất sâu nhỉ. Hiểu biết của ngoại giới với ông ta là tính nết quái gở. Ông ta có một bà vợ ba, không có lấy một đứa con lưu lại cho ông ta, nếu ông ta đã có con riêng, đứa con trai đó tất nhiên thay thế ông ta thừa kế cổ phần trong Massive. Người đó là ai?”
“Tôi không biết.”
“Anh không biết?” Chu Trù cao giọng, “Không phải anh muốn lợi dụng cảnh sát quốc tế bọn tôi tới diệt trừ đối thủ sao? Sau khi nói cho tôi biết nhiều tin tức như vậy, lại bảo anh không biết, có phải làm kiêu hơi quá rồi hay không?”
“Tôi nói cho em biết những điều này, là bởi vì em muốn biết. Massive đã là dòng sông dần cạn rồi, thiếu hụt đường dây của Bọ Cạp Đỏ cùng tài chính của Cole Sean, em cảm thấy Massive còn có cái gì có thể chống lại tôi sao?” Thân thể Anson nghiêng về trước, ánh mắt hí hửng, loại thần thái tự tin ấy giống như là muốn khiến ánh mắt của người khác đều sục sôi.
Khóe môi Chu Trù nhếch lên theo, chậm rãi nói, “Nếu bọn họ thiếu đường dây, sẽ đi tìm người có đường dây, nếu bọn họ thiếu tiền bạc, sẽ tìm người đầu tư.”
“Thông minh.”
“Không chỉ tôi thông minh, anh cũng rất thông minh, hẳn là biết thời gian không còn sớm nữa, đến lúc anh nên rời đi rồi.”
“Tôi không thể ngủ ở đây sao?” Anson có chút uất ức hỏi.
“Tôi là Jones.” Gene đối xử với Chu Trù không hề giống Myers cùng Gene trong tùy ý còn hơi mang kính trọng. Trong ánh mắt cậu ta mang theo ý vị nghiền ngẫm. Tuổi Jones chỉ nhỏ hơn Chu Trù hai tuổi. Chu Trù lật xem hồ sơ của Jones, tên nhóc này lý lịch huy hoàng, đã từng ở một quốc gia chiến loạn nào đó truy đuổi một tên buôn vũ khí nguyên cả một buổi tối, ở đó khắp nơi là đạn lạc, Jones lại có thể bắt sống đối phương, sức bền của cậu ta rất tốt. Cũng bởi vậy mà tự tin quá mức về mình, có chút cao ngạo. Người như vậy không dễ dẫn dắt, cậu ta sợ rằng thích đánh lẻ hơn.
Hai người còn lại là cảnh sát có kinh nghiệm, một là Georgia, ngoại hiệu George Già. Người còn lại là Robin, ngoại hiệu là Rob Mập. Anh ta trước kia rất gầy, nhưng vợ anh ta là một đầu bếp, kể từ sau khi kết hôn rất thích đem các món mới nghiên cứu ra cho Rob Mập thử ăn, kết quả người này tựa như như quả bóng bay bơm hơi mà béo lên. Cũng may anh ta rất ít khi ra ngoài làm nhiệm vụ, bình thường là làm nhân viên truyền tin, đánh báo cáo gì đó đều là chuyên môn của người này.
“Vậy mọi người biết mục tiêu nhiệm vụ của tổ chúng ta là gì không?” Chu Trù khoanh tay hỏi họ.
“Ầy, Massive chứ gì.” Chuột Đen Myers trả lời, “Massive gần đây cũng thu liễm không ít, đại khái là bởi vì Bọ Cạp Đỏ cùng với Cole Sean đều lần lượt rơi đài đi.”
“Ừ.” Chu Trù gật gật đầu, “Vậy nhân vật mục tiêu của chúng ta thì sao?”
“William Goodwin. Hắn là CEO của Massive, những chuyện dơ bẩn của Massive, hắn không thể nào không biết.” Jones mở miệng nói.
“Thật vậy sao?” Chu Trù cười, “Cậu suy nghĩ lại một chút.”
Jones cau mày, “Sau lưng William Goodwin còn có thế lực? Hắn chẳng qua là một CEO, người đại diện mà thôi.”
Chu Trù gật đầu, “Căn cứ tin tức cảnh sát quốc tế chúng ta lấy được, đằng sau Massive có ba cổ đông thần bí. Bọ Cạp Đỏ cùng Cole Sean đều đã ngã xuống, người còn lại cuối cùng kia, chúng ta không có đầu mối. Cho nên phải mật thiết chú ý William Goodwin. Hắn nhất định sẽ liên lạc với ông chủ lớn của mình. Lần này chúng ta có tổ thông tin hết sức ủng hộ, mọi người cố gắng lên.”
George Già sờ sờ cằm, “Có thể khiến Leslie cái vị con cưng của trời của tổ thông tin dụi mắt mà nhìn, sếp à cậu cũng không phải nhân vật đơn giản a.”
“Đó còn không phải sao, Bọ Cạp Đỏ và cả Cole Sean đều thua trên tay sếp mà!” Rob Mập sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, lời của hắn vừa nói xong, tất cả mọi người liếc mắt nhìn sang hắn.
“Rob Mập!” George Già hạ thấp xuống giọng ra ám hiệu, Rob Mập nhất thời trầm mặc.
“Có thật không? Sếp làm thế nào nắm thóp được bọn họ thế? Không phải nói Bọ Cạp Đỏ cùng Cole Sean sa lưới là công lao của tổ thông tin sao?” Gene cả người cũng hưng phấn lên, “Tôi còn đang phỏng đoán tại sao tổ trưởng của chúng ta trẻ như vậy! Hóa ra là bởi vì lùng bắt hai tên đó a!”
George Già vỗ vỗ vai cậu chàng, “Đó là đương nhiên, người không có kinh nghiệm phi phàm thì không làm nổi chức tổ trưởng đâu.”
“Nhưng mà rốt cuộc là có chuyện gì! Nói mau a!” Gene vẫn đứng trên đỉnh hưng phấn, Jones cũng khoanh tay quan sát Chu Trù trong đôi mắt tràn đầy khó tin.
Chu Trù chỉ cười nhạt một tiếng, “Hôm nay trước tiên đến đây đã. Mai chúng ta có thể sẽ đi làm nhiệm vụ, mong mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”
“Cái gì! Thật chẳng thú vị! Sếp…” Gene có mấy phần cố chấp của trẻ con, huống chi đoạn từng trải này của Chu Trù lại không được lan truyền trong phân bộ New York, thần bí như vậy càng khiến người ta có ham muốn tìm tòi.
Ngược lại thì Myers ở một bên kéo Gene lại, “Được rồi, sau này có thời gian ở cùng sếp rồi, còn sợ không được trò chuyện sao?”
Ba người trẻ tuổi rời khỏi phòng làm việc.
Rob Mập cười xin lỗi với Chu Trù, “Ngại quá, những văn kiện kia còn đang trong thời kỳ bảo mật. Thấy dáng vẻ hăng hái tràn đầy của mấy nhóc quỷ này, miệng nhất thời không quản được.”
George Già thở dài, “Mặc dù cảnh sát đã làm nằm vùng của Interpol rất nhiều, nhưng thua trên tay sếp đều là những nhân vật lớn, tôi là lo lắng ngộ nhỡ thân phận của sếp bị tiết lộ ra ngoài, sẽ gặp nguy hiểm…”
George Già không nói thêm nữa, hắn cũng từng là đồng nghiệp của Gwen, cái chết của Gwen khiến George Già trở nên thận trọng.
“Cảm ơn.” Chu Trù ở một khắc đó rất vui mừng trong tổ mình có những thành viên suy nghĩ chu đáo kinh nghiệm dày dặn này. Làm một tổ trưởng thì cậu còn quá non.
Mà ba tổ viên trẻ tuổi kia đang đi trên hành lang.
Jones vẫn luôn im lặng mở miệng nói, “Các cậu thật sự tin rằng Bọ Cạp Đỏ cùng Cole Sean là thua trên tay Chu Trù sao?”
Myers thô bỉ ngậm một điếu thuốc, “Cậu gọi thẳng tên sếp, xem ra đối với anh ấy vẫn không phải là tin phục lắm a. Nhóc con, cũng không phải là chỉ có ghìm súng xông ra bắt người mới gọi dũng mãnh, giống như cái tên Bọ Cạp Đỏ kia vệ sĩ bên người chỉ sợ còn chuyên nghiệp hơn của tổng thống Mỹ ấy. Người tầm thường căn bản không thể vừa hành động đã bắt được Bọ Cạp Đỏ, tổ thông tin có thể nhận được tin tức nhanh như vậy bắt Bọ Cạp Đỏ ngay tại trận, chỉ có một khả năng, đó chính là chúng ta có nằm vùng bên cạnh Bọ Cạp Đỏ, mức độ thấp nhất chí ít là ở hiện trường Bọ Cạp Đỏ bị tóm.”
“Cậu nói là sếp đã từng làm nằm vùng?” Gene vỗ vỗ đầu, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Khó trách Rob Mập nói một nửa rồi không nói thêm nữa! Tôi nghe nói thân phận của tất cả nằm vùng đều là bảo mật! Cho dù rút khỏi nhiệm vụ nhưng vì bảo đảm an toàn cho cảnh sát nằm vùng, thời hạn bảo mật sẽ còn kéo dài…”
Jones khẽ hừ một tiếng, rất rõ ràng rất xem thường Chu Trù dựa vào làm nằm vùng mà thăng lên vị trí tổ trưởng.
Myers dùng khuỷu tay huých cậu ta một cái, “Đừng có tỏ vẻ như ăn phải phân thế. Cậu có biết trong tổ chức chúng ta đã từng lần lượt có bốn cảnh sát nằm vùng sau khi bại lộ thân phận bị Bọ Cạp Đỏ giết chết không? Một người sống sờ sờ bị dìm trong xi măng, người thứ hai phải chịu hình phạt chim én của Ukraine, lúc người của chúng ta tìm được người nọ, người nọ vẫn bị treo trên không, cặp mắt ứ máu xương sống gãy đoạn… còn lại tôi cũng không muốn nói. Tôi biết chứ Jones, lý lịch của cậu rất sáng giá, nhưng thế thì có cái gì? Cậu biết bản thân bước tiếp theo phải làm gì. Nhưng tất cả thám viên nằm vùng lại không biết số mệnh của mình ở một giây kế tiếp.”
Jones quay mặt đi, khi cậu ta nghe lời nói của Myers chê bai năng lực của mình, cũng động chạm đến lòng tự ái của cậu ta.
“Ghìm súng xông tới nguy hiểm ngay phía trước cũng chẳng phải chuyện giỏi giang gì. Chúng ta là cảnh sát quốc tế, không phải là diễn viên điện ảnh thể hiện chủ nghĩa anh hùng. Nếu như các cậu không có quyết tâm kìm chế hết thảy, sốt sắng muốn thể hiện mình, tôi khuyên các cậu đổi chỗ làm đi.” Giọng nói bén lạnh giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng ba người trẻ tuổi.
Jones quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa sừng sững một thân ảnh.
Đó là khí thế vững vàng sừng sững bất động.
“Tổ trưởng… tổ thông tin…” Gene trợn to hai mắt, tựa hồ muốn nhìn cho rõ nhân vật phong vân trong phân bộ New York này.
Leslie bước chậm về phía trước, lực độ mỗi một bước chân đều áp bách ánh nhìn của họ.
“Chu Trù đã từng một thân một mình nằm trên mái nhà có nhiệt độ trung bình là bốn mươi ba độ giám thị nhân vật mục tiêu suốt ba ngày. Chờ khi các cậu có lòng kiên nhẫn như vậy, cũng có thể trở thành tổ trưởng.”
Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở nơi sâu thẳm của hành lang, ba người trẻ tuổi mới quay đầu lại.
“Nói như vậy… tổ trưởng của chúng ta thật ra rất lợi hại a!” Gene đỡ gáy, “Có chút mong đợi hành động sau này!”
Có Rob Mập ở đó, Chu Trù vô cùng may mắn không cần xử lý loại công việc giấy tờ nữa, cậu thậm chí ngồi trước máy tính chơi tetris giống Gwen trước đây.
Buổi tối, khi cậu đi tới trước cửa căn hộ, trong khe cửa mơ hồ lọt ra ánh đèn.
Có người ở trong nhà cậu. Người này không phải Leslie và cũng không thể nào là Leila, bọn họ không có sở thích không mời mà tới.
Chu Trù thở dài một cái, đưa tay đỡ trán mình.
“Tại sao anh cứ phải âm hồn không tan thế?”
Chu Trù mở cửa nhà đi vào phòng khách. Trên sàn nhà trải một lớp thảm lông cừu New Zealand mềm mại, Chu Trù nheo mắt lại, cậu từng thấy tấm thảm này ở biệt thự của Anson.
Tiếng nhạc Bach phảng phất như xuyên qua khe hở thời gian chảy vào tai Chu Trù, trong không khí nổi vấn vương hương nồng của cà phê thượng hạng.
Trên sô pha là một người đàn ông mặc áo khoác hưu nhàn, tư thái của anh ưu nhã thích ý, gáy tựa lên lưng ghế sô pha, đầu ngón tay theo tiết tấu mà gõ nhẹ trên đầu gối. Gương mặt anh tĩnh lặng, cho đến khi Chu Trù đứng trước mặt anh, trên môi anh mới chậm rãi gợi lên một nụ cười, mọi thứ đều tan chảy ở vết hõm nơi khóe môi anh. (iêm cũng tan choảy)
“Tại sao anh lại xuất hiện ở đây.” Chu Trù liếc nhìn phòng bếp, nơi đó có thêm một bộ máy pha cà phê giá trị không rẻ. Trên bàn để hai tách cà phê, Chu Trù tùy ý cầm một tách lên nhấp một ngụm.
“Tôi muốn nói cho em biết, tách mà em uống kia thật ra là tôi đã uống qua.” Người đàn ông mở mắt ra, ngón tay vẽ vòng tròn trong không khí, “Tôi cố ý đem tách chưa uống này đặt ngay trước mặt, để em uống tách mà tôi đã uống kia, như vậy chúng ta liền gián tiếp hôn môi rồi.”
“Nhàm chán.”
“Những ngày em không ở bên cạnh tôi, tôi quả thật rất nhàm chán.” Anson một bộ tủi thân.
“Những ngày không có anh ở cùng, tôi rất an nhàn.” Chu Trù ngồi xuống bên cạnh Anson, giữa hai người là khoảng cách không gần không xa.
“Có thể tùy thời tới thăm em một chút không? Tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của em.”
“Sẽ không quấy rầy?” Chu Trù cười mỉa một tiếng, “Anh đổi thảm nhà tôi, mang một máy pha cà phê tới đây chiếm diện tích, còn cho tôi nghe thứ âm nhạc không hiểu. Anh đã quấy rầy thật sâu vào cuộc sống của tôi rồi.”
“Vậy thế này thì sao?” Ngón tay Anson nâng cằm Chu Trù qua, ánh mắt anh lưu luyến, nghiêng mặt dựa vào sô pha, trong tùy ý có mấy phần mong đợi.
Xoay mặt đi đối với Chu Trù mà nói là một động tác rất đơn giản, nhưng nỗi lòng cậu ở một khắc đó tựa hồ cũng bị dụ đi, cho đến khi hơi thở của Anson nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi cậu, cậu mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ngay tại khoảnh khắc cậu né tránh, đôi môi Anson đã dán lên, tỉ mỉ mà hôn. Khi dịu dàng dần dần thoái lui, lý trí bị sự điên cuồng bao phủ, ham muốn chiếm hữu sôi trào trong nụ hôn nồng ấm.
Chu Trù phát ra âm thanh trầm khàn, hô hấp bị người giữ lấy. Cậu dồn sức đẩy Anson ra, giữa hai người chỉ vừa có một chút khe hở, Anson liền cố chấp mà giữ chặt cổ tay cậu, ghìm chúng thật chặt để ra sau lưng Chu Trù, thình lình ngã vào sô pha. Chu Trù quả thật không hiểu, năng lực cận chiến của mình trong tổ chức tuyệt đối là tài nghệ hàng đầu, ngay cả Gwen muốn thắng được cậu cũng không phải chuyện dễ dàng, tại sao ở trước mặt Anson lại luôn đánh mất tiên cơ?
Chu Trù không dấu vết mà hơi nghiêng người, tìm được cơ hội, đầu gối đột ngột thúc lên. Phản ứng của Anson cực nhanh, né sang một bên, Chu Trù lật người lên, rời khỏi phạm vi của Anson.
Cậu đứng cạnh sô pha, lẳng lặng nhìn Anson tóc tai lộn xộn. Anh chậm rãi ngồi ngay người lại, đón nhận ánh mắt của Chu Trù.
“Tôi rất nhớ đôi môi của em. Lúc em hôn mê vì tai nạn xe tôi đã hôn vô số lần.” Anson không nhanh không chậm vuốt lại tóc của mình, hô hấp kéo thật dài.
“Đừng tới nữa.”
“Tôi không làm được.” Đôi chân Anson thon dài, đặc biệt là lúc nhấc lên có vẻ phá lệ ưu nhã, hai tay đặt trên đầu gối, giống như là thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nào đó mà nhìn Chu Trù, “Tôi phát hiện một sự thật rất đáng buồn, đó chính là tôi không lúc nào là không muốn thấy em.”
“Tôi là một cảnh sát quốc tế, Anson.” Chu Trù thở dài một cái.
“Vậy thì tới bắt tôi đi.” Anson dang hai cánh tay, “Nếu như em có thể.”
“Đừng để bị tôi nắm thóp được.” Chu Trù xoay người, cho máy hát ngừng lại.
“Em không muốn biết cổ đông sau màn cuối cùng của Massive là ai sao?”
“Là ai?”
“Orlando Bain.”
Đó là một doanh nhân nổi tiếng, ánh mắt của ông ta rất độc đáo, được xưng là kim chỉ nam của xí nghiệp đầu tư. Ông ta thành lập rất nhiều công ty lớn nổi danh, nhưng vị doanh nhân này có một sở thích quái gở, đó chính là không thích giữ cái đã đạt được. Mỗi khi có một xí nghiệp chen vào hàng ngũ hàng đầu của Mỹ, ông ta sẽ bứt ra đem nó bán đi, sau đó lại lao đầu vào một xí nghiệp khác.
Chu Trù sửng sốt một hồi, “Anh đùa tôi sao? Orlando Bain hai tháng trước chết bởi ung thư tuyến tụy.”
“Thì ra em cũng biết xem báo a.” Anson sờ sờ cằm, “Nhưng mà em không biết Orlando Bain có một đứa con riêng sao?”
“… Anh nói là người thừa kế kia chính là cổ đông sau màn cuối cùng? Tôi không hiểu, lấy tính tình của ông Bain hẳn sẽ khinh thường những phi vụ làm ăn màu xám kia.”
“Ông ta là một người rất thích mạo hiểm, mà những giao dịch ở hậu đài Massive đã làm kia, rất phù hợp tính cách của ông ta không phải sao?”
“Như vậy anh làm sao biết được nhà Bain cũng là một trong những người ủng hộ Massive?” Chu Trù nhướn mày, cân nhắc độ tin cậy trong lời Anson.
“Orlando Bain là một kẻ mê cờ tướng. Có một hôm tôi cùng chơi cờ với ông ta, bọn tôi đánh cuộc, nếu như người nào thắng, thì có thể lấy được bí mật lớn nhất của người kia. Không khéo, tôi thắng được ông ta. Orlando Bain vẫn rất đáng tin, sau khi ông ta thua, không để bụng mà cười cười, bắt đầu tỉa tót bình hoa chuông trên bàn. Ông ta nói là bình hoa nọ hôm nay nở quá đẹp, được ánh mặt trời tôn lên khiến ông ta không thể tập trung ý chí. Ông ta bảo với tôi, ông ta là một trong những cổ đông của Massive, cũng nói cho tôi biết Massive phía sau màn có những giao dịch gì.”
“Ông ta nói cho anh biết là bởi vì anh đường dây trải rộng, thâm căn cố đế trong giới buôn lậu vũ khí, ông ta muốn kéo anh nhập hội.”
“Không sai. Ông ta hỏi tôi có nguyện ý nhập bọn, chia một bát canh hay không. Tôi nói cho ông ta biết, không nhập bọn, việc làm ăn của tôi cũng sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Nhập bọn rồi, lợi ích của tôi còn phải chia cho người khác. Đây không phải miếng bánh để tôi tới cùng chia với người khác, mà là mở rộng vòng tay để cho người khác tới chia miếng bánh của tôi.”
“Anh cứ thẳng thừng nói với ông ta như thế?”
Anson bưng cà phê lên thản nhiên nhấp một ngụm, chân mày nhíu lại, bởi vì cà phê đã hơi nguội rồi.
“Đối với người như Orlando Bain, không cần dối trá lừa lọc. Trong lòng người khác nghĩ như thế nào, ông ta đều biết. Ông ta chân chính muốn hỏi tôi là, tôi có cản đường ông ta hay không.”
“Ờ, vậy anh bảo ông ta thế nào?”
“Tôi bảo ông ta, thương trường như chiến trường, phải dựa vào bản lĩnh. Kết quả mới hơn một tháng mà thôi, liền nhận được tin tức nói ông ta bị ung thư tuyến tụy, vào phòng hóa liệu.”
Chu Trù trầm mặc một hồi, “Anh nói nhiều như vậy, xem ra đối với Orlando Bain hiểu rất sâu nhỉ. Hiểu biết của ngoại giới với ông ta là tính nết quái gở. Ông ta có một bà vợ ba, không có lấy một đứa con lưu lại cho ông ta, nếu ông ta đã có con riêng, đứa con trai đó tất nhiên thay thế ông ta thừa kế cổ phần trong Massive. Người đó là ai?”
“Tôi không biết.”
“Anh không biết?” Chu Trù cao giọng, “Không phải anh muốn lợi dụng cảnh sát quốc tế bọn tôi tới diệt trừ đối thủ sao? Sau khi nói cho tôi biết nhiều tin tức như vậy, lại bảo anh không biết, có phải làm kiêu hơi quá rồi hay không?”
“Tôi nói cho em biết những điều này, là bởi vì em muốn biết. Massive đã là dòng sông dần cạn rồi, thiếu hụt đường dây của Bọ Cạp Đỏ cùng tài chính của Cole Sean, em cảm thấy Massive còn có cái gì có thể chống lại tôi sao?” Thân thể Anson nghiêng về trước, ánh mắt hí hửng, loại thần thái tự tin ấy giống như là muốn khiến ánh mắt của người khác đều sục sôi.
Khóe môi Chu Trù nhếch lên theo, chậm rãi nói, “Nếu bọn họ thiếu đường dây, sẽ đi tìm người có đường dây, nếu bọn họ thiếu tiền bạc, sẽ tìm người đầu tư.”
“Thông minh.”
“Không chỉ tôi thông minh, anh cũng rất thông minh, hẳn là biết thời gian không còn sớm nữa, đến lúc anh nên rời đi rồi.”
“Tôi không thể ngủ ở đây sao?” Anson có chút uất ức hỏi.
/80
|