Trong một quán ăn, cô gái mặc đồng phục bưu chính đang xử lí đĩa mì Ý đầy ụ với tốc độ kinh người. Có người đến ngồi cạnh cô cũng không ngước lên nhìn.
- Minh An, em không thể ăn có phong cách hơn được sao?
Minh Thư dù đã thân Minh An lâu năm nhưng vẫn không kiềm được trước hình ảnh này.
- Chị à, em phải đi gấp đây, nếu không thì không còn cơ hội nữa!
- Minh An, nói chị nghe xem là em có việc mà lại gấp gáp bảo chị đặt vé máy bay sang Anh ngay chiều nay thế?
Minh An với lấy cốc nước, uống một ngụm đầy:
- Chị đừng lo, chỉ là sáng nay em đi giao bưu phẩm đúng vào một ổ kiến lửa. Em chỉ là phòng người ta tìm đến gây phiền phức thôi!
- Em thật là, tiền trong sổ tiết kiệm của em đâu có thiếu. Muốn gì chả có, tại sao cứ phải chạy khắp nơi làm việc vậy hả? Bây giờ lại gặp nguy hiểm...
Minh An nheo mắt, chống cằm nhìn cô chị Minh Thư bắt đầu bài thuyết trình dài mà cô đã nghe thuộc từ lâu. Nhưng nghe được những lời dài dòng đó cô lại cảm thấy rất vui. Minh Thư như là người thân của Minh An, là một hacker chuyên nghiệp, không có vấn đề gì về tin học làm khó được cô. Minh An thường xuyên đi khắp nơi, vừa chơi lại vừa bảo là kiếm tiền. Có lúc cô đi cả năm mới về thì cũng chỉ về điểm danh với Minh Thư.
- Minh Thư à, em phải đi chuẩn bị đây, sắp đến giờ bay rồi! Em sẽ gọi lại cho chị. À, chị nhớ bảo chỗ bưu chính trả lương tháng này cho em nhé! Gửi vào tài khoản 2, tránh cho người ta tìm được em từ chỗ bưu chính. Chị xóa giúp mọi thông tin của em trên mạng quản lí của họ luôn nha!
- Ừ. Chị sẽ làm cho em như chưa hề đến đây.
Minh An nháy mắt, đứng dậy, lấy vé máy bay từ Minh Thư rồi bước đi. Đến cửa, cô không quên quay lại gửi một nụ hôn gió đến Minh Thư, vẫy tay:
- Chị cũng nhanh tìm anh nào đi thôi!
- Con nhóc này! Chị cần gì nhọc công, trai xếp hàng đầy trước cửa nhà kìa!
Minh An lè lưỡi tỏ ý: Ai mà tin chứ, rồi bước đi.
Cô vào siêu thị chọn vài bộ quần áo rồi vào phòng thay. Nhìn bộ đồng phục trên người, cô thở dài:
- Haizz, lúc đó thật hú hồn. Ai mà nghĩ được là mình đã chuyển một quả bom chứ!- Cô sờ lên chiếc hoa tai- Nếu không nhanh trí nghĩ ra cách đó khi nghe tín hiệu thì e mình tiêu rồi. Cũng may mấy tên đó hiểu được khẩu hình miệng của mình, mình cũng nhân cơ hội thoát được. Bọn chúng bị người ta mang cả bom đến uy hiếp, không phải xã hội đen cao cấp cũng là mafia. Mình không trốn mau, đợi bọn chúng truy ra có mà đi gặp Diêm Vương.
Ra khỏi siêu thị, Minh An đến thẳng sân bay. Bây giờ không ai có thể nhận ra cô chính là cô bưu chính lúc nãy, không ai nghĩ rằng một tiểu thư với khuôn mặt mỹ nhân này lại là người chuyển phát nhanh để có số tiền ít ỏi. Nghĩ thế, cô lại tự tin nở nụ cười thật tươi với nhân viên kiểm vé và bước vào trong.
Cô sẽ đến Anh, kiếm một công việc gì đó rồi tận hưởng cảm giác sung sướng là được đếm tiền. Cô không thiếu tiền, số tiền bố mẹ cô để lại và cô đã kiếm được thậm chí đủ để cả đời này cô phung phí. Tuy nhiên, cô vẫn thích kiếm tiền như thế để thỏa mãn sở thích của mình.
Máy bay đã cất cánh bay thẳng lên bầu trời và khuất sau những đám mây, Minh An cũng nhắm mắt ngủ. Nhưng cô không biết rằng phía trước là một cơn bão...
- Minh An, em không thể ăn có phong cách hơn được sao?
Minh Thư dù đã thân Minh An lâu năm nhưng vẫn không kiềm được trước hình ảnh này.
- Chị à, em phải đi gấp đây, nếu không thì không còn cơ hội nữa!
- Minh An, nói chị nghe xem là em có việc mà lại gấp gáp bảo chị đặt vé máy bay sang Anh ngay chiều nay thế?
Minh An với lấy cốc nước, uống một ngụm đầy:
- Chị đừng lo, chỉ là sáng nay em đi giao bưu phẩm đúng vào một ổ kiến lửa. Em chỉ là phòng người ta tìm đến gây phiền phức thôi!
- Em thật là, tiền trong sổ tiết kiệm của em đâu có thiếu. Muốn gì chả có, tại sao cứ phải chạy khắp nơi làm việc vậy hả? Bây giờ lại gặp nguy hiểm...
Minh An nheo mắt, chống cằm nhìn cô chị Minh Thư bắt đầu bài thuyết trình dài mà cô đã nghe thuộc từ lâu. Nhưng nghe được những lời dài dòng đó cô lại cảm thấy rất vui. Minh Thư như là người thân của Minh An, là một hacker chuyên nghiệp, không có vấn đề gì về tin học làm khó được cô. Minh An thường xuyên đi khắp nơi, vừa chơi lại vừa bảo là kiếm tiền. Có lúc cô đi cả năm mới về thì cũng chỉ về điểm danh với Minh Thư.
- Minh Thư à, em phải đi chuẩn bị đây, sắp đến giờ bay rồi! Em sẽ gọi lại cho chị. À, chị nhớ bảo chỗ bưu chính trả lương tháng này cho em nhé! Gửi vào tài khoản 2, tránh cho người ta tìm được em từ chỗ bưu chính. Chị xóa giúp mọi thông tin của em trên mạng quản lí của họ luôn nha!
- Ừ. Chị sẽ làm cho em như chưa hề đến đây.
Minh An nháy mắt, đứng dậy, lấy vé máy bay từ Minh Thư rồi bước đi. Đến cửa, cô không quên quay lại gửi một nụ hôn gió đến Minh Thư, vẫy tay:
- Chị cũng nhanh tìm anh nào đi thôi!
- Con nhóc này! Chị cần gì nhọc công, trai xếp hàng đầy trước cửa nhà kìa!
Minh An lè lưỡi tỏ ý: Ai mà tin chứ, rồi bước đi.
Cô vào siêu thị chọn vài bộ quần áo rồi vào phòng thay. Nhìn bộ đồng phục trên người, cô thở dài:
- Haizz, lúc đó thật hú hồn. Ai mà nghĩ được là mình đã chuyển một quả bom chứ!- Cô sờ lên chiếc hoa tai- Nếu không nhanh trí nghĩ ra cách đó khi nghe tín hiệu thì e mình tiêu rồi. Cũng may mấy tên đó hiểu được khẩu hình miệng của mình, mình cũng nhân cơ hội thoát được. Bọn chúng bị người ta mang cả bom đến uy hiếp, không phải xã hội đen cao cấp cũng là mafia. Mình không trốn mau, đợi bọn chúng truy ra có mà đi gặp Diêm Vương.
Ra khỏi siêu thị, Minh An đến thẳng sân bay. Bây giờ không ai có thể nhận ra cô chính là cô bưu chính lúc nãy, không ai nghĩ rằng một tiểu thư với khuôn mặt mỹ nhân này lại là người chuyển phát nhanh để có số tiền ít ỏi. Nghĩ thế, cô lại tự tin nở nụ cười thật tươi với nhân viên kiểm vé và bước vào trong.
Cô sẽ đến Anh, kiếm một công việc gì đó rồi tận hưởng cảm giác sung sướng là được đếm tiền. Cô không thiếu tiền, số tiền bố mẹ cô để lại và cô đã kiếm được thậm chí đủ để cả đời này cô phung phí. Tuy nhiên, cô vẫn thích kiếm tiền như thế để thỏa mãn sở thích của mình.
Máy bay đã cất cánh bay thẳng lên bầu trời và khuất sau những đám mây, Minh An cũng nhắm mắt ngủ. Nhưng cô không biết rằng phía trước là một cơn bão...
/31
|