Ngày hôm nay , cô lại mơ ...
Mơ một giấc mơ giống hôm qua ....
Mơ về anh - Vân Bình ....
Căn phòng tràn ngập mùi hoa lavender ...
Một chàng trai tựa mình bên cửa sổ , ánh mắt chăm chú nhìn cô , trong đó tràn ngập yêu thương và hạnh phúc . Cô bị đắm chìm vào ánh mắt ấy , nếu đây thực là giấc mơ , vậy thì cô muốn mãi mãi không tỉnh dậy .... mãi mãi bên anh như hiện tại .
Đình Hân mỉm cười , cô đứng dậy khỏi giường bệnh đi đến bên anh . Vòng tay ôm chặt lấy anh , cảm giác ấm áp và quen thuộc khiến cô như lạc vào thế giới khác , thế giới của riêng cô .
- Vân Bình , em xin lỗi , anh đừng bao giờ rời xa em nữa , đừng bao giờ biến mất nữa được không ??? Em sai rồi , là do em quá cố chấp , là do em quá ngốc .
Phải ! Là do cô ngốc .....
- Đình Hân , anh không giận em ...
Vân Bình nhẹ nhàng lâng cằm Đình Hân lên đối diện với mình , anh cúi xuống hôn lên làn môi mềm mại ấy , cảm nhận hương vị ngọt ngào nơi đây . Đình Hân đắm chìm trong nụ hôn ấy , nhẹ nhàng đáp trả , nhẹ nhàng tận hưởng .
- Đình Hân , anh yêu em ...
- Đừng nói nữa , em sẽ không thể chấp nhận sự thật khi tỉnh giấc ...
- Em nghĩ đây là mơ sao ???
-.....
Vân Bình đẩy cô về phía trước , ánh nắng chiếc rọi vào gương mặt cô . Đình Hân đưa tay hứng những tia sang đang nhảy múa trên lòng bàn tay mình , những làn gió không ngừng thổi đến làm tung bay mái tóc bồng bềnh mềm mại của cô .
Một vòng tay ôm chặt lấy cô từ đằng sau , Vân Bình tựa cằm lên bờ vai mảnh khảnh của cô . Đình Hân ngỡ ngàng trước cảm giác chân thật đến sống động trước mắt .
Đến bao giờ em mới chịu tin đây là sự thật ??? Em là đồ ngốc ...chỉ có đồ ngốc mới cố chấp như vậy ....
--- 8h tối ---
Đình Hân mặc một chiếc váy hồng phớt , cô quàng tay anh đi về phía nhà hàng charm cham .
Khung cảnh xung quanh , bản nhạc vang lên giữa không gian tĩnh lặng , bông hoa hồng trơ trọi trên mặt bàn ... Tất cả đều giống với tối hôm đó .
Vân Bình ôn nhu nâng ly lên trước mặt Đình Hân ...
- Em không uống được rượu ... Nếu em say thì sao ???
- Em nên nhớ mình đang mơ
Đình Hân tự đánh vào đầu mình ....
Phải rồi ! Là cô đang mơ ... ngốc thật
Hương vị cay xè khiến cô muốn lấy toàn bộ ra khỏi cuống họng của mình . Đình Hân thấy khung cảnh xung quanh quay vòng vòng rồi từ từ chìm lịm vào bóng tối .
----- Sáng hôm sau ------
- Đình Hân ... Đình Hân ...
Cô liền kéo chăn che kín đầu , cả thân thể rất thoải mái không có lấy một trướng ngại vật bao bọc .
Khoan đã !!!!!
Đình Hân đưa tay chạm vào bên trong , quần áo của cô biến mất hoàn toàn , một bàn tay ngang nhiên chắn ngang bụng của cô .
Đình Hân trợn mắt nhìn kẻ đang ung dung kế bên .
- A A A A A... VÂN BÌNH .... ANH LÀ ĐỒ BIẾN THÁI ...
" BỤP ... CHÁT ... BỊCH ..#^^&&%&*)f#@ws3r$r$r$r$r$#@ .... "
- Khoan đã , đây là mơ mà ....
Mơ sao ???
Cô đâu phải đồ ngốc ... Chẳng qua là giả vờ ngốc để lừa anh !!!!
Thật không ngờ , lại có kẻ giám lừa lại cô ... Thật đáng ghét ...
- Đình Hân , anh làm vậy để em tự thừa nhận đây không phải mơ ; anh thề là chưa làm gì em hết , nếu có ... chỉ là giúp em cởi đồ .
Như vậy còn nói là không làm gì sao ??? Thật hết nói nổi
Mơ một giấc mơ giống hôm qua ....
Mơ về anh - Vân Bình ....
Căn phòng tràn ngập mùi hoa lavender ...
Một chàng trai tựa mình bên cửa sổ , ánh mắt chăm chú nhìn cô , trong đó tràn ngập yêu thương và hạnh phúc . Cô bị đắm chìm vào ánh mắt ấy , nếu đây thực là giấc mơ , vậy thì cô muốn mãi mãi không tỉnh dậy .... mãi mãi bên anh như hiện tại .
Đình Hân mỉm cười , cô đứng dậy khỏi giường bệnh đi đến bên anh . Vòng tay ôm chặt lấy anh , cảm giác ấm áp và quen thuộc khiến cô như lạc vào thế giới khác , thế giới của riêng cô .
- Vân Bình , em xin lỗi , anh đừng bao giờ rời xa em nữa , đừng bao giờ biến mất nữa được không ??? Em sai rồi , là do em quá cố chấp , là do em quá ngốc .
Phải ! Là do cô ngốc .....
- Đình Hân , anh không giận em ...
Vân Bình nhẹ nhàng lâng cằm Đình Hân lên đối diện với mình , anh cúi xuống hôn lên làn môi mềm mại ấy , cảm nhận hương vị ngọt ngào nơi đây . Đình Hân đắm chìm trong nụ hôn ấy , nhẹ nhàng đáp trả , nhẹ nhàng tận hưởng .
- Đình Hân , anh yêu em ...
- Đừng nói nữa , em sẽ không thể chấp nhận sự thật khi tỉnh giấc ...
- Em nghĩ đây là mơ sao ???
-.....
Vân Bình đẩy cô về phía trước , ánh nắng chiếc rọi vào gương mặt cô . Đình Hân đưa tay hứng những tia sang đang nhảy múa trên lòng bàn tay mình , những làn gió không ngừng thổi đến làm tung bay mái tóc bồng bềnh mềm mại của cô .
Một vòng tay ôm chặt lấy cô từ đằng sau , Vân Bình tựa cằm lên bờ vai mảnh khảnh của cô . Đình Hân ngỡ ngàng trước cảm giác chân thật đến sống động trước mắt .
Đến bao giờ em mới chịu tin đây là sự thật ??? Em là đồ ngốc ...chỉ có đồ ngốc mới cố chấp như vậy ....
--- 8h tối ---
Đình Hân mặc một chiếc váy hồng phớt , cô quàng tay anh đi về phía nhà hàng charm cham .
Khung cảnh xung quanh , bản nhạc vang lên giữa không gian tĩnh lặng , bông hoa hồng trơ trọi trên mặt bàn ... Tất cả đều giống với tối hôm đó .
Vân Bình ôn nhu nâng ly lên trước mặt Đình Hân ...
- Em không uống được rượu ... Nếu em say thì sao ???
- Em nên nhớ mình đang mơ
Đình Hân tự đánh vào đầu mình ....
Phải rồi ! Là cô đang mơ ... ngốc thật
Hương vị cay xè khiến cô muốn lấy toàn bộ ra khỏi cuống họng của mình . Đình Hân thấy khung cảnh xung quanh quay vòng vòng rồi từ từ chìm lịm vào bóng tối .
----- Sáng hôm sau ------
- Đình Hân ... Đình Hân ...
Cô liền kéo chăn che kín đầu , cả thân thể rất thoải mái không có lấy một trướng ngại vật bao bọc .
Khoan đã !!!!!
Đình Hân đưa tay chạm vào bên trong , quần áo của cô biến mất hoàn toàn , một bàn tay ngang nhiên chắn ngang bụng của cô .
Đình Hân trợn mắt nhìn kẻ đang ung dung kế bên .
- A A A A A... VÂN BÌNH .... ANH LÀ ĐỒ BIẾN THÁI ...
" BỤP ... CHÁT ... BỊCH ..#^^&&%&*)f#@ws3r$r$r$r$r$#@ .... "
- Khoan đã , đây là mơ mà ....
Mơ sao ???
Cô đâu phải đồ ngốc ... Chẳng qua là giả vờ ngốc để lừa anh !!!!
Thật không ngờ , lại có kẻ giám lừa lại cô ... Thật đáng ghét ...
- Đình Hân , anh làm vậy để em tự thừa nhận đây không phải mơ ; anh thề là chưa làm gì em hết , nếu có ... chỉ là giúp em cởi đồ .
Như vậy còn nói là không làm gì sao ??? Thật hết nói nổi
/11
|