Dương Lâm cười, rồi đứng dậy kéo ghế ngồi gần Lý Công Uẩn. Ngài rót từ trong vò ra một bát rượu, đưa đến cho họ Dương:
- Lâu lắm huynh đệ ta không uống, nào, hãy cạn một ly nào.
Dương Lâm nhận lấy, uống cạn, không bỏ sót một giọt nào.
- Đã lâu lắm rồi, đại ca. Sơ sơ cũng đã mười năm.
Lý Công Uẩn gật gù:
- Mười năm, không phải sơ sơ, mà là chính xác mười năm. Cũng vào ngày này, cách đây mười năm…
Dương Lâm uống cạn bát rượu, rồi thở dài:
- Mười năm trước, đệ thua cược đám bạn, nên mới bị bắt phải uống rượu. Còn nhỏ tuổi như vậy, mà đó lại là lần đầu, đệ thật sự uống không trôi. Cũng may có huynh…
Khác với Dương Lâm uống cạn từng bát, từng bát một, thì Lý Công Uẩn lại có cách uống rượu khác hẳn. Nói đúng hơn, ngài đang thưởng rượu, nhâm nhi từng ngụm, thưởng thức cái tinh túy của rượu. Trông ngài rất có phong thái của một vị vua.
- Huynh không chỉ dạy đệ cách uống rượu, đọc đệ những bài thơ Đường hay, mà còn nói cho đệ những chân lý đích thực của cuộc sống. Nói thật, kể từ khi gặp huynh, đệ đã trở thành con người khác hẳn, không chỉ còn cái suy nghĩ trẻ thơ nữa, đám bạn nhỏ tuổi cũng dần xa lánh đệ chi vì có những suy nghĩ quá khác người. Kỳ thực nó đâu phải khác người chứ, chỉ là già trước tuổi thôi.
Dương Lâm nói xong, lại nốc thêm một bát rượu, mặt y đỏ lừ, xem chừng đã say quá rồi. Nhưng y vẫn chưa dừng.
- Đệ say quá rồi đấy. – Lý Công Uẩn nói.
Dương Lâm vẫn uống, một lúc sau lại cười:
- Đệ phải cảm ơn huynh, tuy rằng đệ mất một đám bạn trẻ ngây dại không hiểu chuyện, nhưng lại làm quen được với một người huynh đệ già dặn, hơn đệ những mười ba tuổi. “Rượu ngon cốt ở bạn rượu”, cuộc đời của đệ chưa bao giờ uống rượu được ngon như thế.
Ngừng một lúc, y dường như đã trấn tĩnh lại, mỉm cười nói:
- Đại ca, đệ phải chúc mừng huynh vì vừa mới thu nhận được một đại cao thủ làm thuộc hạ dưới trướng.
Lý Công Uẩn còn đang nâng chén rượu định uống, nhưng vừa nghe câu nói của Dương Lâm đã dừng lại nói:
- Dương huynh đệ, đệ nói gì vậy?
Dương Lâm không trả lời câu hỏi của Lý Công Uẩn mà nói to:
- Sư thúc đâu rồi, sao còn chưa ra?
Từ phía trong gian nhà, có người xuất hiện.
Đó đúng là Hồ Ngọc Phiến!
Hồ Ngọc Phiến mỉm cười:
- Ngươi biết từ bao giờ vậy?
- Người trong giang hồ và triều đình trước giờ vốn không xen vào chuyện của nhau, sao đột nhiên mấy ngày hôm nay lại cao hứng bắt sư thúc vào đại lao? Chắc hẳn là có uẩn khúc.
Dương Lâm mỉm cười:
- Có hai khả năng, một là người của Bạch Giáo cấu kết với quan tri phủ. Nhưng triều đình vốn không ưa Bạch Giáo, khả năng này chắc chắn sẽ bị loại trừ, vậy là chỉ còn…
Hồ Ngọc Phiến thở dài:
- Dương Lâm, ngươi quả thực rất thông minh. Giờ ta đã hiểu vì sao Chưởng môn lại chọn ngươi là truyền nhân, tại sao Chưởng môn lại chỉ nhận một mình ngươi làm đồ đệ.
Dương Lâm chỉ vào Lý Công Uẩn, cười:
- Có lẽ là nhờ những buổi đối tửu với đại ca đây.
Lý Công Uẩn cũng cười:
- Dương huynh đệ lại đề cao ta quá rồi.
Hồ Ngọc Phiến mỉm cười, cung kính nói với nhà vua:
- Thảo dân thấy có học cả đời cũng không bằng được hai người.
Rồi cả ba lại cùng cười sảng khoái.
Bỗng, ở bên ngoài có một đệ tử Đinh Tiên Phái hớt hả chạy vào trong:
- Trần sư huynh, Trần sư huynh đâu rồi?
Dương Lâm thấy người đệ tử đó, vội nói:
- Vị huynh đệ này, tìm Trần huynh làm gì?
Tên đệ tử đó thở hổn hển, đáp:
- Là… là Dương huynh đó ư? Hay lắm, Dương huynh cũng ở đây, vậy thì… trong phái đang có chuyện, Dương huynh mau về ngay đi, ta còn phải đi báo với những người khác.
Y nói xong, cũng không để ý xem đám binh lính bên ngoài đang chạy vào chuẩn bị “dạy cho y một bài học”, lập tức sử dụng khinh công, phóng mình ra bên ngoài, sớm chốc đã chẳng thấy bóng.
- Khinh công tuyệt lắm! – Lý Công Uẩn trầm trồ. – Ngọc Phiến, ngươi có biết đó là ai không?
Hồ Ngọc Phiến tâu:
- Bẩm hoàng thượng, đó là Vương Cung, một trong năm đệ tử của Lý Văn Lâm.
Lý Công Uẩn ngạc nhiên mỉm cười:
- Ta nghe Lý Văn Lâm là đại hộ pháp của Đinh Tiên Phái, võ công vô cùng cao cường, mà lại chỉ nhận có năm đệ tử, vậy năm người đó hẳn đều phải là các đệ tử xuất chúng.
Dương Lâm cười:
- Đại ca nói đúng rồi đó, năm đệ tử của Lý sư thúc đều rất giỏi khinh công, kiếm pháp cũng hơn người. Lý sư thúc thật biết cách dạy người.
Đúng lúc ấy, từ trong gian nhà, lại xuất hiện một người nữa. Người này chính là chủ quán của Đinh Tửu Lâu, tên là Trần Minh, người vừa được Vương Cung gọi.
Cũng như Dương Lâm, Trần Minh thi hành lễ với Lý Công Uẩn:
- Thảo dân Trần Minh xin được bái kiến hoàng thượng.
- Miễn lễ, miễn lễ.
- Tạ ơn hoàng thượng.
Trần Minh tâu:
- Bẩm hoàng thượng, thảo dân có việc phải đi, không thể đón tiếp hoàng thượng chu đáo, mong người xá tội.
Lý Công Uẩn mỉm cười không đáp lời của Trần Minh, mà chỉ nói với Dương Lâm:
- Dương huynh đệ, đệ cũng nên đi. Mà… đệ có cần sự trợ giúp không, ta sẽ cử Hồ Ngọc Phiến…
Dương Lâm vội nói:
- Đại ca, như đệ đã nói, “nước sông không phạm nước giếng”, giờ Hồ sư thúc của đệ đã là người của triều đình, sao có thể nhúng tay vào được. Hơn nữa đây là việc nội bộ Đinh Tiên Phái, nếu nhờ người khác giúp, sau này chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ cười chê sao?
Lý Công Uẩn mỉm cười:
- Vậy thì hãy đi nhanh lên kẻo chậm việc lớn.
Dương Lâm ôm quyền:
- Vậy tiểu đệ xin cáo từ.
Trần Minh cũng hành lễ từ biệt rồi cả hai cùng bước ra khỏi Đinh Tửu Lâu, hướng về căn nhà gỗ mà tiến…
…o0o…
Trên đường đi, Dương Lâm còn không quên đến quán ăn ban nãy mà họ Dương giới thiệu để gọi bốn người Lưu Minh Kỳ, Đàm Tử Long, Triệu Tất Đạt và Lý Khai Minh. Sáu người đến căn nhà gỗ, đã thấy ở đây đông nghẹt người. Không khó để nhận ra có đến gần ba phần không phải là đệ tử Đinh Tiên Phái.
Dương Lâm cũng khen thầm Mộc Kiếm Thanh trong lòng, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã kêu gọi sự hỗ trợ từ đông đảo cả đệ tử trong phái lẫn các cao thủ bên ngoài. Điều đó cũng đủ cho thấy được bản lãnh của y.
Sáu người Dương Lâm cố chen qua đám đông, lách vào được bên trong nhà. Ở trong phòng họp của Đinh Tiên Phái hiện tại có Mộc Kiếm Thanh, Lưu Càn, Đinh Thanh Lân, Lý Văn Lâm và chín đệ tử của họ Lý, nếu thêm Trần Minh nữa là vừa đủ mười.
Trần Minh đến, bái kiến đủ các sư bá, sư phụ, sư thúc và sư huynh đệ rồi đứng vào hàng ngũ năm đệ tử của Lý Văn Lâm. Bốn người bằng hữu của Dương Lâm cũng lịch sự chào từng người. Riêng Dương Lâm thì chỉ chào mỗi Lý Văn Lâm.
Lưu Càn thấy vậy, tức giận hỏi:
- Tên tiểu tử họ Dương, ngươi vốn đã bị đuổi khỏi sư môn, còn đến đây làm gì?
Đinh Thanh Lân hắng giọng:
- Là ta đã thu nhận lại nó.
- Đã gia nhập lại Đinh Tiên Phái, sao còn chưa chào hai vị sư thúc đây? Cả sư phụ của ngươi nữa.
Dương Lâm mỉm cười:
- Ta đã chào sư phụ rồi. Còn với hai vị đây… xin lỗi, thật chẳng xứng làm sư thúc của ta.
Lưu Càn nghiến răng:
- Ngươi nói cái gì?
Rồi đánh ra một chưởng, nhưng Dương Lâm đã kịp thời tránh được. Bức tường phía sau họ Dương bị dính một chưởng của Lưu Càn, bị nứt một mảng lớn.
Đinh Thanh Lân mỉm cười:
- Dương Lâm, con nói đúng. Hai người này đây không xứng làm sư đệ của ta, không xứng làm sư đệ của Lý đệ, vậy thì đương nhiên cũng không xứng làm sư thúc của con rồi.
Mộc Kiếm Thanh cười:
- Sư huynh, huynh đã già rồi, ăn nói thì lẩm cẩm, còn ham hố cái chức vị chưởng môn ấy làm gì nữa, chi bằng hãy giao lại cho đệ, sẽ không đổ máu gì đâu.
Lý Văn Lâm rút kiếm ra thủ thế:
- Ngươi đúng là đồ vô ơn. Sư phụ đã có công nuôi dưỡng cho ngươi, dạy cho ngươi nên người, vậy mà còn quay lại cướp lấy sản nghiệp của Đinh gia sao? Ta tuy võ công không bằng ngươi, nhưng quyết không để ngươi làm được chuyện ấy.
Mộc Kiếm Thanh mỉm cười:
- Nếu huynh đã có ý muốn ngăn ta, thì mời xuất chiêu đi.
Lý Văn Lâm lấy một ngón tay miết lên thanh kiếm đã theo y suốt mười năm:
- Vậy ta không khách khí nữa!
Dứt lời, y xuất kiếm.
Thế kiếm của y mạnh như vũ bão, người đứng xem bên cạnh còn cảm thấy rùng mình trước nội công thâm hậu của họ Lý.
Vậy mà Mộc Kiếm Thanh chỉ lách nhẹ thân hình sang một bên, đã né được chiêu kiếm của Lý Văn Lâm. Họ Lý liền chiếm lấy thế thượng phong, liên tục xuất ra những đường kiếm hiểm hóc, trong khi đó Mộc Kiếm Thanh còn không kịp có thời gian để rút kiếm. Người xem đã những tưởng ván đấu này Mộc Kiếm Thanh sẽ thua chắc.
Khi suy nghĩ ấy đã thấm dần vào bộ óc của họ, thì lưỡi kiếm của Lý Văn Lâm cũng chỉ còn cách yết hầu Mộc Kiếm Thanh mấy tấc.
Lẽ nào họ Mộc lại chịu chết dễ dàng như vậy?
Không ngờ, đúng vào thời khắc quan trọng như vậy, kiếm của họ Lý lại bị bật tung ra.
Mộc Kiếm Thanh đã xuất kiếm!
Là một thanh kiếm gỗ.
Kiếm gỗ mà lại có thể đánh bật kiếm sắt được hay sao?
Thừa lúc mình đang chiếm thế thượng phong, Mộc Kiếm Thanh hét lớn:
- Các đệ tử đâu, lên đi!
Bên ngoài căn nhà gỗ là một cuộc hỗn chiến thực sự. Các đệ tử trung thành của Đinh Thanh Lân chiến đấu chống lại các đệ tử theo phe Mộc Kiếm Thanh và cả các cao thủ mà họ Mộc mời từ bên ngoài. Khung cảnh phía bên ngoài thật hỗn loạn.
Lý Văn Lâm không để cho tình hình bên ngoài ảnh hưởng đến tinh thần, một lần nữa y miết lên thanh kiếm rồi lại xuất chiêu.
Mộc Kiếm Thanh khi chưa dụng binh khí còn không để cho y chém đứt một sợi tóc nào, giờ họ Mộc đã lấy ra binh khí tâm đắc, Lý Văn Lâm còn có cơ hội thắng sao?
Lý Văn Lâm trước giờ luôn biết mình trong Tứ Đại Hộ Pháp tuy y đứng đầu nhưng thực chất võ công chỉ xếp thứ hai sau Mộc Kiếm Thanh.
Lần tỷ thí cách đây mười ba năm, y đã thất bại thảm hại.
Và lần này, y có lẽ cũng chẳng thể thắng.
Dù vậy, y vẫn phải đánh.
Sư phụ Đinh Phúc đối với y, ơn trọng như núi, y quyết không thể để người khác làm hại đến con trai của người, quyết không để người khác cướp lấy môn phái họ Đinh của người.
Cho dù y có phải chết!
Lý Văn Lâm càng đánh càng hăng, mỗi một chiêu xuất ra đều là chiêu sát thủ có thể đoạt mạng được đối phương. Còn Mộc Kiếm Thanh vẫn chưa dùng hết sức, y đang muốn chờ họ Lý để lộ sơ hở.
Một bên vận hết sức, tổn hao nhiều nguyên khí, một bên thì đánh rình rập, thế trận hiện tại lại đang cân bằng, thiết nghĩ không cần nói cũng biết ai sẽ trở thành kẻ chiến thắng.
Dương Lâm cũng hiểu điều này, y rút kiếm ra xông tới chỗ Mộc Kiếm Thanh để trợ giúp Lý Văn Lâm.
Nhưng trong phòng vẫn còn có Lưu Càn.
Hắn đời nào lại chịu để cho sư huynh mình bị thua được. Khi Dương Lâm xông vào, hắn cũng rút kiếm ra xuất chiêu, chặn được đường kiếm của Dương Lâm đang nhắm vào Mộc Kiếm Thanh, đồng thời cũng phản công lại tấn công nhằm vào Dương Lâm. Kiếm của hắn đương nhiên nhanh hơn, sớm đã chiếm được thế thượng phong, gần như bức họ Dương vào con đường chết.
Đúng lúc ấy, bốn người Lưu Minh Kỳ, Đàm Tử Long, Triệu Tất Đạt và Lý Khai Minh cũng xông vào tiếp ứng cho Dương Lâm.
Năm đệ tử của Lý Văn Lâm cũng nhằm vào Lưu Càn.
Ở trong phòng, cũng đã xảy ra một cuộc hỗn chiến.
…o0o…
- Lâu lắm huynh đệ ta không uống, nào, hãy cạn một ly nào.
Dương Lâm nhận lấy, uống cạn, không bỏ sót một giọt nào.
- Đã lâu lắm rồi, đại ca. Sơ sơ cũng đã mười năm.
Lý Công Uẩn gật gù:
- Mười năm, không phải sơ sơ, mà là chính xác mười năm. Cũng vào ngày này, cách đây mười năm…
Dương Lâm uống cạn bát rượu, rồi thở dài:
- Mười năm trước, đệ thua cược đám bạn, nên mới bị bắt phải uống rượu. Còn nhỏ tuổi như vậy, mà đó lại là lần đầu, đệ thật sự uống không trôi. Cũng may có huynh…
Khác với Dương Lâm uống cạn từng bát, từng bát một, thì Lý Công Uẩn lại có cách uống rượu khác hẳn. Nói đúng hơn, ngài đang thưởng rượu, nhâm nhi từng ngụm, thưởng thức cái tinh túy của rượu. Trông ngài rất có phong thái của một vị vua.
- Huynh không chỉ dạy đệ cách uống rượu, đọc đệ những bài thơ Đường hay, mà còn nói cho đệ những chân lý đích thực của cuộc sống. Nói thật, kể từ khi gặp huynh, đệ đã trở thành con người khác hẳn, không chỉ còn cái suy nghĩ trẻ thơ nữa, đám bạn nhỏ tuổi cũng dần xa lánh đệ chi vì có những suy nghĩ quá khác người. Kỳ thực nó đâu phải khác người chứ, chỉ là già trước tuổi thôi.
Dương Lâm nói xong, lại nốc thêm một bát rượu, mặt y đỏ lừ, xem chừng đã say quá rồi. Nhưng y vẫn chưa dừng.
- Đệ say quá rồi đấy. – Lý Công Uẩn nói.
Dương Lâm vẫn uống, một lúc sau lại cười:
- Đệ phải cảm ơn huynh, tuy rằng đệ mất một đám bạn trẻ ngây dại không hiểu chuyện, nhưng lại làm quen được với một người huynh đệ già dặn, hơn đệ những mười ba tuổi. “Rượu ngon cốt ở bạn rượu”, cuộc đời của đệ chưa bao giờ uống rượu được ngon như thế.
Ngừng một lúc, y dường như đã trấn tĩnh lại, mỉm cười nói:
- Đại ca, đệ phải chúc mừng huynh vì vừa mới thu nhận được một đại cao thủ làm thuộc hạ dưới trướng.
Lý Công Uẩn còn đang nâng chén rượu định uống, nhưng vừa nghe câu nói của Dương Lâm đã dừng lại nói:
- Dương huynh đệ, đệ nói gì vậy?
Dương Lâm không trả lời câu hỏi của Lý Công Uẩn mà nói to:
- Sư thúc đâu rồi, sao còn chưa ra?
Từ phía trong gian nhà, có người xuất hiện.
Đó đúng là Hồ Ngọc Phiến!
Hồ Ngọc Phiến mỉm cười:
- Ngươi biết từ bao giờ vậy?
- Người trong giang hồ và triều đình trước giờ vốn không xen vào chuyện của nhau, sao đột nhiên mấy ngày hôm nay lại cao hứng bắt sư thúc vào đại lao? Chắc hẳn là có uẩn khúc.
Dương Lâm mỉm cười:
- Có hai khả năng, một là người của Bạch Giáo cấu kết với quan tri phủ. Nhưng triều đình vốn không ưa Bạch Giáo, khả năng này chắc chắn sẽ bị loại trừ, vậy là chỉ còn…
Hồ Ngọc Phiến thở dài:
- Dương Lâm, ngươi quả thực rất thông minh. Giờ ta đã hiểu vì sao Chưởng môn lại chọn ngươi là truyền nhân, tại sao Chưởng môn lại chỉ nhận một mình ngươi làm đồ đệ.
Dương Lâm chỉ vào Lý Công Uẩn, cười:
- Có lẽ là nhờ những buổi đối tửu với đại ca đây.
Lý Công Uẩn cũng cười:
- Dương huynh đệ lại đề cao ta quá rồi.
Hồ Ngọc Phiến mỉm cười, cung kính nói với nhà vua:
- Thảo dân thấy có học cả đời cũng không bằng được hai người.
Rồi cả ba lại cùng cười sảng khoái.
Bỗng, ở bên ngoài có một đệ tử Đinh Tiên Phái hớt hả chạy vào trong:
- Trần sư huynh, Trần sư huynh đâu rồi?
Dương Lâm thấy người đệ tử đó, vội nói:
- Vị huynh đệ này, tìm Trần huynh làm gì?
Tên đệ tử đó thở hổn hển, đáp:
- Là… là Dương huynh đó ư? Hay lắm, Dương huynh cũng ở đây, vậy thì… trong phái đang có chuyện, Dương huynh mau về ngay đi, ta còn phải đi báo với những người khác.
Y nói xong, cũng không để ý xem đám binh lính bên ngoài đang chạy vào chuẩn bị “dạy cho y một bài học”, lập tức sử dụng khinh công, phóng mình ra bên ngoài, sớm chốc đã chẳng thấy bóng.
- Khinh công tuyệt lắm! – Lý Công Uẩn trầm trồ. – Ngọc Phiến, ngươi có biết đó là ai không?
Hồ Ngọc Phiến tâu:
- Bẩm hoàng thượng, đó là Vương Cung, một trong năm đệ tử của Lý Văn Lâm.
Lý Công Uẩn ngạc nhiên mỉm cười:
- Ta nghe Lý Văn Lâm là đại hộ pháp của Đinh Tiên Phái, võ công vô cùng cao cường, mà lại chỉ nhận có năm đệ tử, vậy năm người đó hẳn đều phải là các đệ tử xuất chúng.
Dương Lâm cười:
- Đại ca nói đúng rồi đó, năm đệ tử của Lý sư thúc đều rất giỏi khinh công, kiếm pháp cũng hơn người. Lý sư thúc thật biết cách dạy người.
Đúng lúc ấy, từ trong gian nhà, lại xuất hiện một người nữa. Người này chính là chủ quán của Đinh Tửu Lâu, tên là Trần Minh, người vừa được Vương Cung gọi.
Cũng như Dương Lâm, Trần Minh thi hành lễ với Lý Công Uẩn:
- Thảo dân Trần Minh xin được bái kiến hoàng thượng.
- Miễn lễ, miễn lễ.
- Tạ ơn hoàng thượng.
Trần Minh tâu:
- Bẩm hoàng thượng, thảo dân có việc phải đi, không thể đón tiếp hoàng thượng chu đáo, mong người xá tội.
Lý Công Uẩn mỉm cười không đáp lời của Trần Minh, mà chỉ nói với Dương Lâm:
- Dương huynh đệ, đệ cũng nên đi. Mà… đệ có cần sự trợ giúp không, ta sẽ cử Hồ Ngọc Phiến…
Dương Lâm vội nói:
- Đại ca, như đệ đã nói, “nước sông không phạm nước giếng”, giờ Hồ sư thúc của đệ đã là người của triều đình, sao có thể nhúng tay vào được. Hơn nữa đây là việc nội bộ Đinh Tiên Phái, nếu nhờ người khác giúp, sau này chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ cười chê sao?
Lý Công Uẩn mỉm cười:
- Vậy thì hãy đi nhanh lên kẻo chậm việc lớn.
Dương Lâm ôm quyền:
- Vậy tiểu đệ xin cáo từ.
Trần Minh cũng hành lễ từ biệt rồi cả hai cùng bước ra khỏi Đinh Tửu Lâu, hướng về căn nhà gỗ mà tiến…
…o0o…
Trên đường đi, Dương Lâm còn không quên đến quán ăn ban nãy mà họ Dương giới thiệu để gọi bốn người Lưu Minh Kỳ, Đàm Tử Long, Triệu Tất Đạt và Lý Khai Minh. Sáu người đến căn nhà gỗ, đã thấy ở đây đông nghẹt người. Không khó để nhận ra có đến gần ba phần không phải là đệ tử Đinh Tiên Phái.
Dương Lâm cũng khen thầm Mộc Kiếm Thanh trong lòng, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã kêu gọi sự hỗ trợ từ đông đảo cả đệ tử trong phái lẫn các cao thủ bên ngoài. Điều đó cũng đủ cho thấy được bản lãnh của y.
Sáu người Dương Lâm cố chen qua đám đông, lách vào được bên trong nhà. Ở trong phòng họp của Đinh Tiên Phái hiện tại có Mộc Kiếm Thanh, Lưu Càn, Đinh Thanh Lân, Lý Văn Lâm và chín đệ tử của họ Lý, nếu thêm Trần Minh nữa là vừa đủ mười.
Trần Minh đến, bái kiến đủ các sư bá, sư phụ, sư thúc và sư huynh đệ rồi đứng vào hàng ngũ năm đệ tử của Lý Văn Lâm. Bốn người bằng hữu của Dương Lâm cũng lịch sự chào từng người. Riêng Dương Lâm thì chỉ chào mỗi Lý Văn Lâm.
Lưu Càn thấy vậy, tức giận hỏi:
- Tên tiểu tử họ Dương, ngươi vốn đã bị đuổi khỏi sư môn, còn đến đây làm gì?
Đinh Thanh Lân hắng giọng:
- Là ta đã thu nhận lại nó.
- Đã gia nhập lại Đinh Tiên Phái, sao còn chưa chào hai vị sư thúc đây? Cả sư phụ của ngươi nữa.
Dương Lâm mỉm cười:
- Ta đã chào sư phụ rồi. Còn với hai vị đây… xin lỗi, thật chẳng xứng làm sư thúc của ta.
Lưu Càn nghiến răng:
- Ngươi nói cái gì?
Rồi đánh ra một chưởng, nhưng Dương Lâm đã kịp thời tránh được. Bức tường phía sau họ Dương bị dính một chưởng của Lưu Càn, bị nứt một mảng lớn.
Đinh Thanh Lân mỉm cười:
- Dương Lâm, con nói đúng. Hai người này đây không xứng làm sư đệ của ta, không xứng làm sư đệ của Lý đệ, vậy thì đương nhiên cũng không xứng làm sư thúc của con rồi.
Mộc Kiếm Thanh cười:
- Sư huynh, huynh đã già rồi, ăn nói thì lẩm cẩm, còn ham hố cái chức vị chưởng môn ấy làm gì nữa, chi bằng hãy giao lại cho đệ, sẽ không đổ máu gì đâu.
Lý Văn Lâm rút kiếm ra thủ thế:
- Ngươi đúng là đồ vô ơn. Sư phụ đã có công nuôi dưỡng cho ngươi, dạy cho ngươi nên người, vậy mà còn quay lại cướp lấy sản nghiệp của Đinh gia sao? Ta tuy võ công không bằng ngươi, nhưng quyết không để ngươi làm được chuyện ấy.
Mộc Kiếm Thanh mỉm cười:
- Nếu huynh đã có ý muốn ngăn ta, thì mời xuất chiêu đi.
Lý Văn Lâm lấy một ngón tay miết lên thanh kiếm đã theo y suốt mười năm:
- Vậy ta không khách khí nữa!
Dứt lời, y xuất kiếm.
Thế kiếm của y mạnh như vũ bão, người đứng xem bên cạnh còn cảm thấy rùng mình trước nội công thâm hậu của họ Lý.
Vậy mà Mộc Kiếm Thanh chỉ lách nhẹ thân hình sang một bên, đã né được chiêu kiếm của Lý Văn Lâm. Họ Lý liền chiếm lấy thế thượng phong, liên tục xuất ra những đường kiếm hiểm hóc, trong khi đó Mộc Kiếm Thanh còn không kịp có thời gian để rút kiếm. Người xem đã những tưởng ván đấu này Mộc Kiếm Thanh sẽ thua chắc.
Khi suy nghĩ ấy đã thấm dần vào bộ óc của họ, thì lưỡi kiếm của Lý Văn Lâm cũng chỉ còn cách yết hầu Mộc Kiếm Thanh mấy tấc.
Lẽ nào họ Mộc lại chịu chết dễ dàng như vậy?
Không ngờ, đúng vào thời khắc quan trọng như vậy, kiếm của họ Lý lại bị bật tung ra.
Mộc Kiếm Thanh đã xuất kiếm!
Là một thanh kiếm gỗ.
Kiếm gỗ mà lại có thể đánh bật kiếm sắt được hay sao?
Thừa lúc mình đang chiếm thế thượng phong, Mộc Kiếm Thanh hét lớn:
- Các đệ tử đâu, lên đi!
Bên ngoài căn nhà gỗ là một cuộc hỗn chiến thực sự. Các đệ tử trung thành của Đinh Thanh Lân chiến đấu chống lại các đệ tử theo phe Mộc Kiếm Thanh và cả các cao thủ mà họ Mộc mời từ bên ngoài. Khung cảnh phía bên ngoài thật hỗn loạn.
Lý Văn Lâm không để cho tình hình bên ngoài ảnh hưởng đến tinh thần, một lần nữa y miết lên thanh kiếm rồi lại xuất chiêu.
Mộc Kiếm Thanh khi chưa dụng binh khí còn không để cho y chém đứt một sợi tóc nào, giờ họ Mộc đã lấy ra binh khí tâm đắc, Lý Văn Lâm còn có cơ hội thắng sao?
Lý Văn Lâm trước giờ luôn biết mình trong Tứ Đại Hộ Pháp tuy y đứng đầu nhưng thực chất võ công chỉ xếp thứ hai sau Mộc Kiếm Thanh.
Lần tỷ thí cách đây mười ba năm, y đã thất bại thảm hại.
Và lần này, y có lẽ cũng chẳng thể thắng.
Dù vậy, y vẫn phải đánh.
Sư phụ Đinh Phúc đối với y, ơn trọng như núi, y quyết không thể để người khác làm hại đến con trai của người, quyết không để người khác cướp lấy môn phái họ Đinh của người.
Cho dù y có phải chết!
Lý Văn Lâm càng đánh càng hăng, mỗi một chiêu xuất ra đều là chiêu sát thủ có thể đoạt mạng được đối phương. Còn Mộc Kiếm Thanh vẫn chưa dùng hết sức, y đang muốn chờ họ Lý để lộ sơ hở.
Một bên vận hết sức, tổn hao nhiều nguyên khí, một bên thì đánh rình rập, thế trận hiện tại lại đang cân bằng, thiết nghĩ không cần nói cũng biết ai sẽ trở thành kẻ chiến thắng.
Dương Lâm cũng hiểu điều này, y rút kiếm ra xông tới chỗ Mộc Kiếm Thanh để trợ giúp Lý Văn Lâm.
Nhưng trong phòng vẫn còn có Lưu Càn.
Hắn đời nào lại chịu để cho sư huynh mình bị thua được. Khi Dương Lâm xông vào, hắn cũng rút kiếm ra xuất chiêu, chặn được đường kiếm của Dương Lâm đang nhắm vào Mộc Kiếm Thanh, đồng thời cũng phản công lại tấn công nhằm vào Dương Lâm. Kiếm của hắn đương nhiên nhanh hơn, sớm đã chiếm được thế thượng phong, gần như bức họ Dương vào con đường chết.
Đúng lúc ấy, bốn người Lưu Minh Kỳ, Đàm Tử Long, Triệu Tất Đạt và Lý Khai Minh cũng xông vào tiếp ứng cho Dương Lâm.
Năm đệ tử của Lý Văn Lâm cũng nhằm vào Lưu Càn.
Ở trong phòng, cũng đã xảy ra một cuộc hỗn chiến.
…o0o…
/20
|