Thanh Phong dắt xe đi ra cổng một lúc rồi mới thấy Kei chậm chạp đi ra, nhìn lên phòng Lucy, đèn đã tắt, cậu quay sang thẩy cho Kei chiếc nón bảo hiểm, thở dài:
-Lucy sao rồi?
-Chắc là ngủ rồi.
-Để cô ấy một mình có sao không. Tớ sợ cô ấy sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu…Thanh Phong đưa đôi mắt lo lắng nhìn Kei, quả thật cậu không thể ngờ được một cô bé vô tư, hiền lành như Lucy lại có lúc phải trải qua những chuyện như thế này.
-Không sao đâu. Lucy mạnh mẽ lắm, cô ấy sẽ ổn thôi. Có điều bây giờ cô ấy cần được yên tĩnh, chúng ta nên đi về thôi.
Chiếc mô tô phóng vụt đi. Lúc này đã hơn 3h00 sáng, bầu trời lấp lánh những ánh sao khuya, từng cơn gió trở nên rét buốt, cái rét của mùa đông vẫn còn dai dẳng mãi chưa dứt. Ở trong căn phòng tối nhìn ra, có một ánh mắt vô hồn vẫn ngước lên bầu trời xa thẳm…
6h30.
Mặc dù mặt trời đã cố len lõi qua những đám mây u ám nhưng quang cảnh vẫn còn mờ mờ, ảo ảo trong sương mù. Chuông nhà thờ đã vang lên những âm thanh quen thuộc, chưa ai muốn ra khỏi phòng cả, cảm giác ấm áp của chăn nệm như muốn giữ chặt lấy người ta trên giường. Một chiếc mô tô đen đỏ lao vút trong màn sương mù dày đặc, đến ngôi nhà quen thuộc thì nó rẽ vào thẳng trong sân.
Kei bước vào nhà, trên mặt cậu còn một miếng băng cá nhân dán chặt vì vết xước do con dao của Sadis phóng qua. Suốt cả đêm qua cậu không tài nào ngủ được, không chỉ vì phải giải quyết rắc rối đã xảy ra trong buổi tiệc mà cậu còn lo lắng cho Lucy nữa. Thật may là ông nhà báo trợ lí của chú Khánh đã thoát chết, dù vẫn đang nằm trong bệnh viện nhưng đám thuộc hạ của Hải Dương cũng không dám manh động nữa, vấn đề bây giờ là Lucy…Dù muốn cho Lucy được yên tĩnh một mình nhưng Kei vẫn rất lo cho cô bé, không biết tâm trạng Lucy giờ đã ổn định chưa, mới sáng sớm cậu đã phóng vội tới đây rồi. Nhưng xem ra Lucy vẫn còn ngủ. Cửa phòng vẫn đóng chặt im lìm…
-Cốc cốc cốc…
Kei ở bên ngoài gõ nhẹ cửa phòng, cứ tưởng cô bé vẫn chưa dậy, Kei đang định đi xuống thì cánh cửa hơi hé mở ra, chính xác thì tối qua nó không được đóng lại. Kei nhẹ nhàng bước vào..
Và cậu giật mình khi thấy Lucy…
Cô bé vẫn ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh và mệt, trên người cô bé vẫn là bộ sườn xám mặc từ tối hôm qua. Kei nhăn mặt bước lại gần Lucy, cậu chống hai tay lên lưng ghế nhìn cô bé xót xa:
-Cậu đang làm gì vậy Lucy ?
Nghe tiếng Kei, cô bé giật mình ngước lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu ướt nước. Kei đưa tay gạt những sợi tóc vương trên mặt cô, nhìn Lucy bây giờ không còn một chút sức sống nào nữa. Đột nhiên cậu đẩy mạnh cô bé vào thành ghế, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa pha chút giận dữ:
-Đừng nói với tớ là cả đêm qua cậu ngồi đây khóc đấy nhé. Lucy !
-Bây giờ tớ nên vui hay buồn đây Kei ?
-Sao ?
-Tớ vẫn còn người thân …Tớ không chỉ có bác Long và mẹ là ruột thịt. Tớ còn có bố, còn có anh trai nữa, bố tớ chưa chết… tớ đã gặp lại họ rồi…
-Cậu lảm nhảm gì vậy Lucy ?
-Nhưng việc đầu tiên mà họ làm cho tớ là muốn giết tớ…
-Lucy…
-Họ đã hại chết bác và mẹ tớ…
-Đủ rồi Lucy…
-Kei… có phải tại tớ mà bác Long mới bị giết, có phải tại tớ mà anh Bạch Dương bị liên lụy không ? Tại sao người đàn ông đó lại là bố tớ, tại sao ông ta lại đẩy những người thân bên cạnh tớ tới cái chết ? Chú Khánh đã nhận nuôi và coi tớ như con gái, nhưng chính người nhà của tớ lại giết chết con gái chú ấy… Tại sao lại như vậy, tại sao chỉ có Lucy là được sống trong yên bình, hạnh phúc còn mọi người lại phải hi sinh vì tớ chứ…
Lucy khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, cả đêm qua cô bé đã thức trắng và ngồi nhớ lại tất cả những hình ảnh về bác Long và mẹ mà cô còn lưu trong đầu, cả những chuyện xảy ra tối hôm qua nữa. Nếu đây là cơn ác mộng của Lucy thì cơn ác mộng này không thể kết thúc được dù cho Lucy có thức dậy bao nhiêu lần đi nữa, cũng không có cách nào trốn chạy khỏi nó được, đầu cô bé như muốn nổ tung ra, trái tim thắt lại vì mặc cảm tội lỗi…
-Tớ không tin người đàn ông đó là bố tớ đâu. Sao ông ta lại là bố tớ được chứ ? Tớ ghét ông ta, tớ sợ ông ta lắm, nhưng chú Khánh lại khẳng định ông ấy là bố tớ…Tớ phải làm sao đây Kei?
-Đủ rồi Lucy !
Kei kéo cô bé vào lòng mình, ôm chặt, cái ôm siết đầy yêu thương và gấp gáp, như muốn xóa tan đi mọi đau khổ, dằn vặt trong trái tim người con gái bé nhỏ trước mặt mình. Nó làm cho Lucy cảm thấy ấm áp, được che chở và dựa dẫm…
-Cậu không có lỗi gì cả Lucy, cậu chỉ là kẻ vô tội bị cuốn vào ân oán của những người đi trước mà thôi, không cần phải dằn vặt bản thân như vậy nữa. Bạch Dương và chú Khánh mà thấy cậu như thế này sẽ lo lắm đó. Đừng như vậy nữa, cậu còn cuộc sống của riêng mình, không nên trói nó vào quá khứ không vui vẻ. Hãy quên tất cả đi và sống thật tốt, không phải đây là điều mà bác Long luôn mong muốn ở cậu sao ?
Lucy vẫn khóc, nằm trong vòng tay ôm chặt của Kei và khóc, dì Thanh đi lên phòng thấy cảnh này thì đứng bên ngoài, lặng yên một lúc rồi dì thở dài bước xuống.
-Cậu ngủ một lát đi Lucy. Quên hết tất cả và ngủ đi !
Kei nhấc bổng Lucy và đặt lên giường, cô bé định gượng dậy, nhưng cơn đau đầu lại dâng lên, cô càng cố mở mắt ra thì nó càng quằn quại hơn, cuối cùng thì đôi mắt của Lucy cũng không nghe lời cô bé nữa, nó nhắm nghiền lại và Lucy chìm sâu vào giấc ngủ…
Những cảm giác sợ hãi, cắn rứt, đau khổ, dằn vặt cũng tan biến mất rồi, Lucy không còn cảm thấy gì nữa, chỉ còn lại sự ấm áp và yên tâm như có một thiên thần hộ mệnh ở ngay bên cạnh đang bảo vệ cho cô vậy. Kei sửa lại cái chăn trên người Lucy chon gay ngắn và ngồi im nhìn cô bé. Lucy đã ngủ, khuôn mặt cô bé đã trở lại yên bình, nhưng ở bên khóe mắt vẫn còn một giọt nước đọng lại, trong suốt như sương mai, cậu đưa tay lau giọt sương trên khuôn mặt đó và chợt thấy lòng mình đau nhói…
Lucy hơi sốt nên nằm ngủ mê mệt suốt cả buổi sáng, có lẽ tại cả tối hôm qua không ngủ và còn ngồi bên cửa sổ nên bị cảm lạnh. Con mèo Nyako nhảy lên nằm im bên cạnh cô bé cũng lim dim đôi mắt, thỉnh thoảng mấy cọng râu của nó rung rinh, nó bật tỉnh dậy dụi dụi đầu vào Lucy, đưa tay lên vuốt mặt rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Kei vẫn ở bên cạnh lặng im ngắm nhìn cô bé…
Đến gần trưa, những tia nắng đậu bên ô cửa sổ làm cho căn phòng trở nên ấm áp, chiếc chăn dày trên người đã làm cho Lucy cảm thấy nóng rực. Cô bé cựa người và cảm thấy mình đã ngủ một được một giấc dài, đầu cô không còn đau nữa nhưng có gì đó đè nặng trên ngực cô khiến cô thấy hơi khó thở, cô bé từ từ mở mắt ra, thì ra thứ nặng trịch đó là con mèo chết tiệt của cô, trái bóng tròn vo đầy lông lá đang nhắm nghiền mắt lại tận hưởng cái cảm giác ấm áp từ người mình. Gạt nó sang một bên, Lucy lồm cồm bò dậy thì có một ly nước nóng đưa ra trước mặt cô.
-Ngủ thêm lát nữa đi Lucy, cậu đang sốt đấy.
Lucy ngạc nhiên ngước lên, cô bé không biết rằng Kei đã ngồi bên cô suốt cả buổi sáng, cô định nói gì thì chợt thấy cổ họng mình khô rát, cô bé đưa tay nhận ly nước và đưa lên miệng uống một cách khó khăn. Quả thật nước nóng rất có tác dụng, uống xong ly nước Lucy thấy cơ thể đã dễ chịu hơn rất nhiều, trao lại cái ly cho Kei, cô bé bước xuống giường.
-Anh Bạch Dương thế nào rồi. Vết thương của anh ấy không sao chứ Kei ?
-Anh ấy đang ở trong bệnh viện, xương vai bị gãy có vẻ khá nghiêm trọng. Tối nay dì Thanh sẽ chuyển anh ấy vào bệnh viện trong thành phố. Ở đó sẽ có những bác sĩ giỏi hơn chăm sóc cho anh ấy. Anh ấy rất lo lắng cho cậu đó…
-Chúng ta đi tới bệnh viện đi Kei. Lucy bước vội ra ngoài, nhưng Kei đã níu tay cô bé lại, cậu nhìn Lucy từ đầu đến chân rồi nhăn mặt:
-Đi với bộ dạng này hả. Ít ra cậu cũng phải thay đồ, ăn sáng đã rồi hãy đi chứ.
Lucy giật mình nhìn xuống, giờ cô mới nhớ cảm giác chật chội bó sát của bộ sườn xám mặc từ tối qua, hai búi tóc cũng vẫn giữ nguyên còn bụng thì đã kêu ọc ọc.
Cô bé “ừ” một tiếng rồi lấy đồ chạy vào nhà tắm, 15 phút sau bước xuống dưới nhà đã thấy Kei đang ngồi bên ly hồng trà, bên cạnh là tô cháo đang bốc khói. Lucy hiểu nó dành cho mình nên nhạnh nhẹn ngồi vào bàn ăn.
-Chú và dì đâu rồi Kei ?
-Tới bệnh viện hết rồi. Kei chậm rãi đưa ly trà lên miệng uống một hơi rồi quay sang Lucy.-Ăn nhanh lên rồi tới bệnh viện, đồ rùa bò…
Nhưng vừa nói xong câu đó cậu suýt sặc nước khi Lucy đặt tô cháo đã trống trơn xuống bàn và đang liếm mép ngon lành. Cậu há hốc miệng, hai con mắt muốn nhảy ra ngoài, không thể tin được bên cạnh cậu là con nhóc có vận tốc ăn ngang với vận tốc ánh sáng.
-Xong rồi. Đi thôi ! Lucy vui vẻ đứng dậy, tiện tay cô nắm luôn gáy áo Kei kéo ra ngoài. Kei mỉm cười, xem ra cô nhóc đã lấy lại được tinh thần rồi.
Giờ là 11h00, con bọ đen đỏ lao vụt trên đường thẳng tới bệnh viện. Nhật Dạ và Thanh Phong đã ở đó rồi, họ đang gọt trái cây, còn Bạch Dương thì đang ngồi ăn cháo, đầu anh quấn băng trắng kín mít, vai và cánh tay trái bị gãy phải bó bột, nhưng chiều nay anh sẽ được chuyển đến bệnh viện lớn trong thành phố để điều trị, những vết bầm trên mặt vẫn sưng lên. Nhìn Bạch Dương trong bộ dạng như vậy, Lucy muốn nổi điên lên khi nhớ lại khuôn mặt tàn nhẫn của Hải Dương khi anh ta đạp gãy cánh tay của Bạch Dương. Rồi cô bé chợt đau nhói trong lòng khi nhớ ra lí do anh bị đánh, tất cả là do Lucy, nếu không phải vì bảo vệ cho Lucy thì anh đã không bị đám người đó bắt đi, nếu anh cứ bỏ mặc cô mà chạy trốn thì đã không phải đau đớn như vậy…
Nghe tiếng mở cửa, Bạch Dương ngước lên, nhìn thấy Lucy và Kei đang bước vào, anh buông chiếc muỗng xuống mừng rỡ:
-Lucy ! Em không sao chứ ?
Lucy gật đầu không nói gì, cô bé đưa đôi mắt đau đớn nhìn anh. Bạch Dương thở dài, anh mỉm cười hơi nhăn mặt, có lẽ vết thương làm anh đau, cánh tay quấn đầy băng trắng của anh đưa về phía Lucy khó khăn :
-Không sao là tốt rồi. Lại đây với anh nào !
Lucy lẳng lặng đi lại bên Bạch Dương, đôi mắt nhòa nước chỉ chực tuôn ra. Nhưng cô bé cố nén lại. Nước mắt chỉ làm bản thân thêm yếu đuối và khiến người khác phải lo lắng cho mình thôi. Trong hoàn cảnh này Lucy không muốn ai phải lo lắng cho cô nữa, cô không muốn phải trở thành gánh nặng của ai nữa. Bạch Dương đưa tay lên xoa đầu Lucy rồi ôm cô bé vào lòng nghẹn ngào :
-Xin lỗi em, Lucy ! Anh không thể bảo vệ được cho em, anh thật vô dụng quá. Hôm qua em sợ lắm phải không?
Sợ. Sợ lắm. Đúng là Lucy đã rất sự hãi khi thấy con dao trắng lóa chĩa vào anh, sợ hãi khi nhìn thấy anh bị người ta đánh mà Lucy không thể làm được gì, sợ hãi khi thấy Kei và Thanh Phong tới cứu cô và suýt phải chịu chung số phận với cô. Tất cả nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ Lucy. Chính Lucy đã khiến cho mọi người gặp nguy hiểm…
-Không đâu. Tất cả là tại em, chính vì em mà anh và mọi người mới gặp nguy hiểm như vậy. Em xin lỗi…
Sau một lúc im lặng Lucy mới thốt ra một cách khó khăn, mọi người quay lại nhìn cô bé buồn bã, Lucy thật muốn bật khóc. Dòng nước mắt cứ chực tuôn ra. Bạch Dương đưa tay cốc lên trán cô bé nhìn cô trách móc :
-Nói vớ vẩn gì vậy nhóc con ! Đám người đó thì liên quan gì đến em chứ. Không ai bắt em phải chịu trách nhiệm cho chuyện này cả. Em chỉ là kẻ vô tội bị cuốn vào chuyện này thôi. Vì vậy đừng bắt bản thân phải gánh tội một cách oan uổng như thế nữa. Đồ ngốc à !
Lucy ngước lên nhìn anh gượng cười. Bạch Dương là thế. Lúc nào cũng muốn dành cho Lucy mọi điều tốt đẹp cả. Cô bé hỏi anh bằng giọng xót xa:
-Vết thương của anh có nặng lắm không. Anh còn đau lắm không ?
Bạch Dương mỉm cười cầm chiếc thìa tiếp tục ăn cháo.
-Anh thấy đỡ rồi, nhưng dì Thanh cứ nhất định bắt anh phải chuyển đến bệnh viện trên thành phố để theo dõi. Chiều nay dì ấy sẽ làm thủ tục chuyển viện cho anh. Em cũng đừng suy nghĩ gì nữa. Mọi chuyện đã ổn rồi. Lo tập trung ôn thi cho tốt đi. Ngày mai là các em bắt đầu thi rồi đó.
Theo như những gì anh nói, chú Khánh sẽ bỏ ý định tố cáo tập đoàn BIAT và việc công bố tập tài liệu mật mà ông đang giữ. Nhà họ Hoàng cũng không thấy có động tĩnh gì, họ cũng phải quay sang giải quyết vụ rắc rối xảy ra trong lễ hội ở khách sạn và xoa dịu gia đình họ Hà vì đã làm buổi tiệc do họ tổ chức rối tinh lên. Hẳn nhiên nhà họ Hà cũng là một gia đình có thế lực, lại là đối tác làm ăn quan trọng của BIAT, vì vậy Hải Dương cũng không muốn làm gì đắc tội với họ. Tạm thời mọi chuyện sẽ được yên ổn một thời gian…
Ngồi trong xe của Nhật Dạ về nhà, Lucy vẫn lặng lẽ nhìn ra ngoài đường, chiếc mô tô chở Kei và Thanh Phong vẫn đi song song bên cạnh. Kei bên ngoài liếc vào xe Nhật Dạ buồn bã, cậu không muốn nhìn thấy khuôn mặt Lucy như lúc này chút nào cả, buồn rầu và đầy suy tư, không còn cái vẻ nghịch phá, ngây ngô như thường ngày nữa.
-Cậu ổn chứ Lucy ?
Giật mình khi nghe tiếng Nhật Dạ hỏi, cô bé quay sang gượng cười, nhưng cô không còn biết Nhật Dạ đang hỏi gì nữa.
-Tớ đã nghe Phong kể lại chuyện của cậu rồi. Nếu gặp rắc rối gì thì hãy nói với tớ đi. Tớ sẽ giúp cậu, thậm chí nếu Lucy thấy không an tâm , cậu có thể tới sống ở nhà tớ một thời gian. Gia đình tớ sẽ bảo vệ an toàn cho cậu. Những người đó sẽ không dám làm gì đắc tội với nhà tớ đâu.
-Cám ơn Nhật Dạ. Lucy gượng cười. –Tớ không sao đâu, cậu đừng lo.
Nhật Dạ nhìn thẳng Lucy, đôi mắt xám ấm áp đầy tin cậy :
-Cậu đừng ngại Lucy ! Chúng ta không phải là bạn bè sao. Đã là bạn bè thì phải giúp đỡ nhau khi hoạn nạn chứ. Cậu đừng lo lắng gì cả, dù sau này có chuyện gì xảy ra bọn tớ cũng sẽ giúp cậu vượt qua. Vì vậy hãy luôn vui cười như mọi khi đi nhé. Bọn tớ sẽ luôn ở mãi bên cậu !
Lucy mỉm cười, cô bé ngước nhìn cô bạn thân trước mặt rồi quay ra đường. Thanh Phong và Kei chốc chốc vẫn liếc vào xe với vẻ lo lắng, Đúng vậy ! Mọi người đang ở bên cạnh cô, đôi mắt cô bé rơm rớm…
-Cám ơn mọi người !
Những ngày tiếp theo sau lễ giáng sinh, bốn đứa nhóc lại phải lao vào học như điên để chuẩn bị cho kì thi cuối học kì 1. Mặc dù không có nhiều thời gian vì những rắc rối xảy ra, nhưng việc ôn tập đối với bốn người không áp lực lắm, vì những kiến thức mà họ có, được tích lũy trong thời gian dài học tập nên việc lấy chúng ra và áp dụng vào bài thi không đến nổi mất thời gian.
Mấy hôm nay Lucy phải lo ôn tập nên cô bé không có thời gian để ý đến những việc của chú Khánh nữa, chú ấy cũng không muốn lôi Lucy vào sâu trong chuyện này. Mổi lần ngồi nói chuyện với cô, chú chỉ nói đề cập đến vấn đề học hành và bạn bè của Lucy, tuyệt đối không giải đáp bất kì câu hỏi nào của Lucy về nhà họ Hoàng. Ngay cả Bạch Dương, mổi lần nghe Lucy đề cập đến việc này cũng bị anh gạt đi.
Lucy hiểu họ đang nghĩ gì, nhưng cô không thể đứng ngoài chuyện này được, vì ít ra nó cũng liên quan đến thân thế và mối thù của bác cô. Nhưng dù sao Lucy cũng không thể có một hành động khinh suất nào được. Đây không phải trò đùa trẻ con, sơ sẩy một chút là có thể chết người như chơi, vả lại trước mắt, Lucy cũng phải hoàn thành kì thi cho xong rồi mới tính đến những chuyện tiếp theo được. Cô bé đã quyết định, sau khi thi xong nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với chú Khánh. Dù sao Lucy cũng có phần trong việc này, chú ấy và Bạch Dương không thể gạt cô ra ngoài được.
Sau một tuần ôn tập miệt mài. Lucy và đám bạn cũng bắt đầu bước vào ngày thi đầu tiên.
Sáng thứ hai, cô bé cố gắng dậy thật sớm ra đón bus. Trạm xe bus hôm nay khá vắng vẻ, có lẽ do cô dậy hơi sớm nên bây giờ Lucy là người khách đầu tiên và duy nhất ngồi đợi xe ở đây. Cô bé thở mạnh xoa xoa hai bàn tay lạnh cóng và nhìn xa xa về con đường trước mặt. Chợt một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
-Đợi ai ở đây thế ? Cô bé !
Lucy quay lại, giật mình. Người đang ở trước mặt cô là Hải Dương, anh ta vừa bước ra từ chiếc xe hơi màu đen mới cóng tiến về phía Lucy mỉm cười.
Cô bé lạnh người, những kí ức đêm giáng sinh tràn về. Đây là người đã bắt cóc Lucy và Bạch Dương, cũng chính anh ta đã đạp gãy xương vai của Bạch Dương và muốn giết tất cả mọi người, cô bé sợ anh ta, ghét anh ta lắm…Nhưng trớ trêu thay, theo những gì mà Lucy được biết thì người này lại chính là anh trai cùng cha khác mẹ với cô. Sau mọi chuyện xảy ra từ đêm đó, Lucy đã không gặp lại anh ta nữa. Vậy tại sao bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây, là một sự tình cờ, hay là…
Còn không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này thì Hải Dương đã đi đến trước mặt Lucy, anh ta đưa tay lên vuốt mái tóc của cô bé, mỉm cười nhẹ nhàng.
-Sao không trả lời anh ? Mà không sao. Đi với anh nào. Anh có chuyện cần làm với em đó !
Nói xong, anh ta cầm cánh tay Lucy lôi cô bé lên xe, Lucy hoảng hốt giẩy dụa cố thoát ra, nhưng cánh tay Hải Dương vẫn cầm chặt Lucy một cách thô bạo và lôi cô bé đi xệch xệch. Lucy vùng mạnh ra sau hét lớn:
-Tôi không đi…Thả tôi ra…
Bất ngờ, một con dao nhỏ phóng đến cắm phập vào bảng quảng cáo ở trạm chờ xe bus, ngập đến chuôi, đường đi của nó khá chính xác, rạch một vệt trên vai Hải Dương, không xây xát gì, nhưng chiếc áo vét đen của anh ta bị rách toạc một đường thay cho một lời cảnh cáo…
Hải Dương tức giận quay về nơi xuất phát của con dao tìm kẻ vừa phóng nó. Kei và Thanh Phong bên cạnh con bọ đen đỏ cũng đang nhìn anh ta với đôi mắt bừng bừng sát khí. Không nói câu gì, Kei lạnh lùng đi lại lôi Lucy ra khỏi tay Hải Dương :
-Đừng có dại dột đụng vào con bé này. Nếu không anh sẽ phải hối hận đấy Hoàng Hải Dương.
Thấy Kei nhìn Hải Dương trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Lucy hơi lo sợ, tim cô bé đập mạnh trong lồng ngực, thấy chủ mình bị đe dọa, mấy người thuộc hạ của Hải Dương đang ở trong xe cũng bước ra, trên tay cầm những thanh mã tấu trắng lóa. Bây giờ thì Lucy cảm thấy hoảng hốt thật sự, cô bé sợ sẽ phải chứng kiến lại cơn ác mộng đêm giáng sinh một lần nữa. Bàn tay cô run rẩy nắm chặt lấy tay Kei. Hải Dương thì nhìn cậu nhóc cười nhạt:
-Hừm ! Hai con chó săn nhà họ Hà ! Tụi mày thì làm được gì chứ. Đây không phải chuyện của tụi mày, muốn sống thì xéo sang một bên.
“Vút…”
Hai cây phi đao từ tay Thanh Phong bay thẳng vào người Hải Dương, nhưng anh ta đã lách người ra tránh được. Thanh Phong tiếp tục lao lên, hai bàn tay cậu xòe ra mấy con dao nhỏ xếp thành hình chiếc quạt, ánh mắt sắc lẻm nhìn trừng trừng vào đối thủ như con dã thú săn mồi. Hai con dao mà cậu phóng ra khi nãy đều nhắm vào cổ họng Hải Dương, cũng hên là ở khoảng cách xa nên anh ta mới tránh được, nhưng anh ta cũng hơi bất ngờ, Hải Dương không nghĩ rằng Thanh Phong lại dám ra tay dứt khoát với mình như vậy. Thấy hành động hung hăng của Thanh Phong và Kei. Lucy run rẩy đưa đôi mắt hốt hoảng nhìn hai người. Lucy sợ lắm. Đứng trước mặt cô bé bây giờ không còn là thiên thần, không còn là những người bạn hiền lành như mọi ngày nữa, mà họ giống sát thủ, giống những người như Hải Dương hơn…
-Mày hỏi tụi tao làm được gì hả ? Tao sẽ xé xác mày ra, cho dù mày có là ai đi nữa.
Thanh Phong gằn giọng lao lên trước mặt Kei và Lucy, hai tay cậu vụt chéo qua người, sẵn sàng tung ra những con dao sắc lẻm vào người Hải Dương. Và với khoảng cách của hai người lúc này, Hải Dương sẽ khó thoát, nhưng ở đằng sau anh ta, mấy gã thuộc hạ cũng lao lên vung mã tấu…
-Dừng lại đi !!!
Lucy gào lên, chạy vội lên phía trước đứng chắn giữa Hải Dương và Thanh Phong, cô ngước nhìn Hải Dương với ánh mắt giận dữ, lớn tiếng:
…-Dừng lại đi !!! Hải Dương !!! Tôi sẽ nói chuyện với anh.
-Hở ? Hải Dương mỉm cười, bất ngờ với quyết định của Lucy, anh ta đưa tay ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ lùi lại.
-Tôi sẽ nói chuyện với anh ! Nếu như những gì chú Khánh nói là đúng, tôi cũng có việc phải làm với anh. Nhưng không phải là bây giờ. Hôm nay tôi phải thi học kì, đây lại là ngày thi đầu tiên của tôi, tôi không muốn bỏ dở nó, đối với tôi việc học bây giờ rất quan trọng, hãy chờ tôi một tuần, khi kết thúc kì thi này tôi sẽ đến gặp anh, lúc đó chúng ta sẽ giải quyết dứt khoát chuyện này.
-Hừm ! Anh thì lại muốn em đi với anh ngay bây giờ thôi ! Ông già đã nói anh đến đây đón em thì làm sao anh về tay không được. Nếu em không muốn hai thằng nhóc kia gặp rắc rối thì hãy đi với anh !
-Xin lỗi ! Anh không có quyền ra lệnh cho tôi. Hải Dương ! Nếu các người thật sự muốn gặp tôi thì hãy đợi tôi một tuần nữa. Còn nếu không…
-Nếu không ?
BRỐP !!!!
Cây nhị khúc côn từ cặp sách Lucy bay thẳng vào cây cột sắt bên cạnh, cây cột bị hỏm vào một lỗ và oằn sang một bên, Lucy nắm chặt cây nhị khúc trong tay thủ thế, liếc ánh mắt sắc lẻm và Hải Dương chờ nghe câu trả lời.
-Nếu không, tôi sẽ phải nói chuyện với anh theo cách mà anh vẫn thường làm…
-Chậc ! Em cũng dễ sợ quá nhỉ ?
-Một tuần nữa, hoặc là không bao giờ nữa…
Hải Dương nhìn cô bé mỉm cười bất ngờ, anh ta nhớ lại lần bắt cô bé tới chân cầu ngoài thị trấn, lúc đó cô nhóc cũng đã cho anh thấy cô là kẻ liều mạng như thế nào. Lucy là kẻ không thể dùng bạo lực để khuất phục được. Phải tìm cách khác…
-Đừng cứng đầu nữa Lucy ! Anh chỉ lo lắng cho em thôi. Nếu ở đây lâu, em sẽ gặp nguy hiểm. Em có thể chính là em gái anh. Mà anh và nhà họ Hoàng thì không ít kẻ thù đâu, cô bé. Trước khi làm rõ mọi chuyện, anh không muốn kẻ nào làm hại em. Vì vậy hãy đi cùng anh đi.
-Tôi không quan tâm các người có bao nhiêu kẻ thù. Tôi biết tự lo cho mình, một tuần nữa anh hãy đến gặp tôi.
-Em không định bỏ trốn đó chứ ? em không thể thoát khỏi anh đâu.
-Tôi không có lí do gì để bỏ trốn cả. Tôi còn việc phải làm với các người. Còn rất nhiều thứ phải đòi lại ấy chứ. Tôi nhất định sẽ gặp lại anh…
Hải Dương im lặng một lát nhìn Lucy, rồi mỉm cười lạnh lùng quay đi.
-Được rồi. Nếu em đã nói vậy thì anh cũng không làm khó em nữa. Một tuần thì cũng không phải là thời gian dài. Kết thúc kì thi đi, anh sẽ tới tìm em. Liếc qua Kei và Thanh Phong, anh ta cười nhạt.-Đến lúc đó nhớ ngoan ngoãn đi theo anh và đừng để kẻ nào xen vào chuyện của chúng ta nữa.
-Hừ…
-Hẹn gặp lại !
Chiếc xe hơi màu đen lạnh lùng lao đi. Lucy nhìn theo thở phào nhẹ nhỏm. Hên là Hải Dương cũng còn biết thỏa thuận với người khác.
Ngồi trong xe, Hải Dương mỉm cười mở bàn tay ra. Bên trong là một sợi tóc mảnh mượt như tơ. Chính động tác đưa tay lên vuốt tóc Lucy ban nãy anh ta đã lấy được nó. Hiển nhiên cô bé và hai người bạn kia không hề biết được điều này và đây cũng là lí do mà anh ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Lucy. Cẩn thận bỏ sợi tóc đó vào một túi nhựa nhỏ màu trắng, Hải Dương ngồi ngã người ra sau ghế, ánh mắt lạnh lẽo cười thầm…
-Lucy sao rồi?
-Chắc là ngủ rồi.
-Để cô ấy một mình có sao không. Tớ sợ cô ấy sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu…Thanh Phong đưa đôi mắt lo lắng nhìn Kei, quả thật cậu không thể ngờ được một cô bé vô tư, hiền lành như Lucy lại có lúc phải trải qua những chuyện như thế này.
-Không sao đâu. Lucy mạnh mẽ lắm, cô ấy sẽ ổn thôi. Có điều bây giờ cô ấy cần được yên tĩnh, chúng ta nên đi về thôi.
Chiếc mô tô phóng vụt đi. Lúc này đã hơn 3h00 sáng, bầu trời lấp lánh những ánh sao khuya, từng cơn gió trở nên rét buốt, cái rét của mùa đông vẫn còn dai dẳng mãi chưa dứt. Ở trong căn phòng tối nhìn ra, có một ánh mắt vô hồn vẫn ngước lên bầu trời xa thẳm…
6h30.
Mặc dù mặt trời đã cố len lõi qua những đám mây u ám nhưng quang cảnh vẫn còn mờ mờ, ảo ảo trong sương mù. Chuông nhà thờ đã vang lên những âm thanh quen thuộc, chưa ai muốn ra khỏi phòng cả, cảm giác ấm áp của chăn nệm như muốn giữ chặt lấy người ta trên giường. Một chiếc mô tô đen đỏ lao vút trong màn sương mù dày đặc, đến ngôi nhà quen thuộc thì nó rẽ vào thẳng trong sân.
Kei bước vào nhà, trên mặt cậu còn một miếng băng cá nhân dán chặt vì vết xước do con dao của Sadis phóng qua. Suốt cả đêm qua cậu không tài nào ngủ được, không chỉ vì phải giải quyết rắc rối đã xảy ra trong buổi tiệc mà cậu còn lo lắng cho Lucy nữa. Thật may là ông nhà báo trợ lí của chú Khánh đã thoát chết, dù vẫn đang nằm trong bệnh viện nhưng đám thuộc hạ của Hải Dương cũng không dám manh động nữa, vấn đề bây giờ là Lucy…Dù muốn cho Lucy được yên tĩnh một mình nhưng Kei vẫn rất lo cho cô bé, không biết tâm trạng Lucy giờ đã ổn định chưa, mới sáng sớm cậu đã phóng vội tới đây rồi. Nhưng xem ra Lucy vẫn còn ngủ. Cửa phòng vẫn đóng chặt im lìm…
-Cốc cốc cốc…
Kei ở bên ngoài gõ nhẹ cửa phòng, cứ tưởng cô bé vẫn chưa dậy, Kei đang định đi xuống thì cánh cửa hơi hé mở ra, chính xác thì tối qua nó không được đóng lại. Kei nhẹ nhàng bước vào..
Và cậu giật mình khi thấy Lucy…
Cô bé vẫn ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh và mệt, trên người cô bé vẫn là bộ sườn xám mặc từ tối hôm qua. Kei nhăn mặt bước lại gần Lucy, cậu chống hai tay lên lưng ghế nhìn cô bé xót xa:
-Cậu đang làm gì vậy Lucy ?
Nghe tiếng Kei, cô bé giật mình ngước lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu ướt nước. Kei đưa tay gạt những sợi tóc vương trên mặt cô, nhìn Lucy bây giờ không còn một chút sức sống nào nữa. Đột nhiên cậu đẩy mạnh cô bé vào thành ghế, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa pha chút giận dữ:
-Đừng nói với tớ là cả đêm qua cậu ngồi đây khóc đấy nhé. Lucy !
-Bây giờ tớ nên vui hay buồn đây Kei ?
-Sao ?
-Tớ vẫn còn người thân …Tớ không chỉ có bác Long và mẹ là ruột thịt. Tớ còn có bố, còn có anh trai nữa, bố tớ chưa chết… tớ đã gặp lại họ rồi…
-Cậu lảm nhảm gì vậy Lucy ?
-Nhưng việc đầu tiên mà họ làm cho tớ là muốn giết tớ…
-Lucy…
-Họ đã hại chết bác và mẹ tớ…
-Đủ rồi Lucy…
-Kei… có phải tại tớ mà bác Long mới bị giết, có phải tại tớ mà anh Bạch Dương bị liên lụy không ? Tại sao người đàn ông đó lại là bố tớ, tại sao ông ta lại đẩy những người thân bên cạnh tớ tới cái chết ? Chú Khánh đã nhận nuôi và coi tớ như con gái, nhưng chính người nhà của tớ lại giết chết con gái chú ấy… Tại sao lại như vậy, tại sao chỉ có Lucy là được sống trong yên bình, hạnh phúc còn mọi người lại phải hi sinh vì tớ chứ…
Lucy khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, cả đêm qua cô bé đã thức trắng và ngồi nhớ lại tất cả những hình ảnh về bác Long và mẹ mà cô còn lưu trong đầu, cả những chuyện xảy ra tối hôm qua nữa. Nếu đây là cơn ác mộng của Lucy thì cơn ác mộng này không thể kết thúc được dù cho Lucy có thức dậy bao nhiêu lần đi nữa, cũng không có cách nào trốn chạy khỏi nó được, đầu cô bé như muốn nổ tung ra, trái tim thắt lại vì mặc cảm tội lỗi…
-Tớ không tin người đàn ông đó là bố tớ đâu. Sao ông ta lại là bố tớ được chứ ? Tớ ghét ông ta, tớ sợ ông ta lắm, nhưng chú Khánh lại khẳng định ông ấy là bố tớ…Tớ phải làm sao đây Kei?
-Đủ rồi Lucy !
Kei kéo cô bé vào lòng mình, ôm chặt, cái ôm siết đầy yêu thương và gấp gáp, như muốn xóa tan đi mọi đau khổ, dằn vặt trong trái tim người con gái bé nhỏ trước mặt mình. Nó làm cho Lucy cảm thấy ấm áp, được che chở và dựa dẫm…
-Cậu không có lỗi gì cả Lucy, cậu chỉ là kẻ vô tội bị cuốn vào ân oán của những người đi trước mà thôi, không cần phải dằn vặt bản thân như vậy nữa. Bạch Dương và chú Khánh mà thấy cậu như thế này sẽ lo lắm đó. Đừng như vậy nữa, cậu còn cuộc sống của riêng mình, không nên trói nó vào quá khứ không vui vẻ. Hãy quên tất cả đi và sống thật tốt, không phải đây là điều mà bác Long luôn mong muốn ở cậu sao ?
Lucy vẫn khóc, nằm trong vòng tay ôm chặt của Kei và khóc, dì Thanh đi lên phòng thấy cảnh này thì đứng bên ngoài, lặng yên một lúc rồi dì thở dài bước xuống.
-Cậu ngủ một lát đi Lucy. Quên hết tất cả và ngủ đi !
Kei nhấc bổng Lucy và đặt lên giường, cô bé định gượng dậy, nhưng cơn đau đầu lại dâng lên, cô càng cố mở mắt ra thì nó càng quằn quại hơn, cuối cùng thì đôi mắt của Lucy cũng không nghe lời cô bé nữa, nó nhắm nghiền lại và Lucy chìm sâu vào giấc ngủ…
Những cảm giác sợ hãi, cắn rứt, đau khổ, dằn vặt cũng tan biến mất rồi, Lucy không còn cảm thấy gì nữa, chỉ còn lại sự ấm áp và yên tâm như có một thiên thần hộ mệnh ở ngay bên cạnh đang bảo vệ cho cô vậy. Kei sửa lại cái chăn trên người Lucy chon gay ngắn và ngồi im nhìn cô bé. Lucy đã ngủ, khuôn mặt cô bé đã trở lại yên bình, nhưng ở bên khóe mắt vẫn còn một giọt nước đọng lại, trong suốt như sương mai, cậu đưa tay lau giọt sương trên khuôn mặt đó và chợt thấy lòng mình đau nhói…
Lucy hơi sốt nên nằm ngủ mê mệt suốt cả buổi sáng, có lẽ tại cả tối hôm qua không ngủ và còn ngồi bên cửa sổ nên bị cảm lạnh. Con mèo Nyako nhảy lên nằm im bên cạnh cô bé cũng lim dim đôi mắt, thỉnh thoảng mấy cọng râu của nó rung rinh, nó bật tỉnh dậy dụi dụi đầu vào Lucy, đưa tay lên vuốt mặt rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Kei vẫn ở bên cạnh lặng im ngắm nhìn cô bé…
Đến gần trưa, những tia nắng đậu bên ô cửa sổ làm cho căn phòng trở nên ấm áp, chiếc chăn dày trên người đã làm cho Lucy cảm thấy nóng rực. Cô bé cựa người và cảm thấy mình đã ngủ một được một giấc dài, đầu cô không còn đau nữa nhưng có gì đó đè nặng trên ngực cô khiến cô thấy hơi khó thở, cô bé từ từ mở mắt ra, thì ra thứ nặng trịch đó là con mèo chết tiệt của cô, trái bóng tròn vo đầy lông lá đang nhắm nghiền mắt lại tận hưởng cái cảm giác ấm áp từ người mình. Gạt nó sang một bên, Lucy lồm cồm bò dậy thì có một ly nước nóng đưa ra trước mặt cô.
-Ngủ thêm lát nữa đi Lucy, cậu đang sốt đấy.
Lucy ngạc nhiên ngước lên, cô bé không biết rằng Kei đã ngồi bên cô suốt cả buổi sáng, cô định nói gì thì chợt thấy cổ họng mình khô rát, cô bé đưa tay nhận ly nước và đưa lên miệng uống một cách khó khăn. Quả thật nước nóng rất có tác dụng, uống xong ly nước Lucy thấy cơ thể đã dễ chịu hơn rất nhiều, trao lại cái ly cho Kei, cô bé bước xuống giường.
-Anh Bạch Dương thế nào rồi. Vết thương của anh ấy không sao chứ Kei ?
-Anh ấy đang ở trong bệnh viện, xương vai bị gãy có vẻ khá nghiêm trọng. Tối nay dì Thanh sẽ chuyển anh ấy vào bệnh viện trong thành phố. Ở đó sẽ có những bác sĩ giỏi hơn chăm sóc cho anh ấy. Anh ấy rất lo lắng cho cậu đó…
-Chúng ta đi tới bệnh viện đi Kei. Lucy bước vội ra ngoài, nhưng Kei đã níu tay cô bé lại, cậu nhìn Lucy từ đầu đến chân rồi nhăn mặt:
-Đi với bộ dạng này hả. Ít ra cậu cũng phải thay đồ, ăn sáng đã rồi hãy đi chứ.
Lucy giật mình nhìn xuống, giờ cô mới nhớ cảm giác chật chội bó sát của bộ sườn xám mặc từ tối qua, hai búi tóc cũng vẫn giữ nguyên còn bụng thì đã kêu ọc ọc.
Cô bé “ừ” một tiếng rồi lấy đồ chạy vào nhà tắm, 15 phút sau bước xuống dưới nhà đã thấy Kei đang ngồi bên ly hồng trà, bên cạnh là tô cháo đang bốc khói. Lucy hiểu nó dành cho mình nên nhạnh nhẹn ngồi vào bàn ăn.
-Chú và dì đâu rồi Kei ?
-Tới bệnh viện hết rồi. Kei chậm rãi đưa ly trà lên miệng uống một hơi rồi quay sang Lucy.-Ăn nhanh lên rồi tới bệnh viện, đồ rùa bò…
Nhưng vừa nói xong câu đó cậu suýt sặc nước khi Lucy đặt tô cháo đã trống trơn xuống bàn và đang liếm mép ngon lành. Cậu há hốc miệng, hai con mắt muốn nhảy ra ngoài, không thể tin được bên cạnh cậu là con nhóc có vận tốc ăn ngang với vận tốc ánh sáng.
-Xong rồi. Đi thôi ! Lucy vui vẻ đứng dậy, tiện tay cô nắm luôn gáy áo Kei kéo ra ngoài. Kei mỉm cười, xem ra cô nhóc đã lấy lại được tinh thần rồi.
Giờ là 11h00, con bọ đen đỏ lao vụt trên đường thẳng tới bệnh viện. Nhật Dạ và Thanh Phong đã ở đó rồi, họ đang gọt trái cây, còn Bạch Dương thì đang ngồi ăn cháo, đầu anh quấn băng trắng kín mít, vai và cánh tay trái bị gãy phải bó bột, nhưng chiều nay anh sẽ được chuyển đến bệnh viện lớn trong thành phố để điều trị, những vết bầm trên mặt vẫn sưng lên. Nhìn Bạch Dương trong bộ dạng như vậy, Lucy muốn nổi điên lên khi nhớ lại khuôn mặt tàn nhẫn của Hải Dương khi anh ta đạp gãy cánh tay của Bạch Dương. Rồi cô bé chợt đau nhói trong lòng khi nhớ ra lí do anh bị đánh, tất cả là do Lucy, nếu không phải vì bảo vệ cho Lucy thì anh đã không bị đám người đó bắt đi, nếu anh cứ bỏ mặc cô mà chạy trốn thì đã không phải đau đớn như vậy…
Nghe tiếng mở cửa, Bạch Dương ngước lên, nhìn thấy Lucy và Kei đang bước vào, anh buông chiếc muỗng xuống mừng rỡ:
-Lucy ! Em không sao chứ ?
Lucy gật đầu không nói gì, cô bé đưa đôi mắt đau đớn nhìn anh. Bạch Dương thở dài, anh mỉm cười hơi nhăn mặt, có lẽ vết thương làm anh đau, cánh tay quấn đầy băng trắng của anh đưa về phía Lucy khó khăn :
-Không sao là tốt rồi. Lại đây với anh nào !
Lucy lẳng lặng đi lại bên Bạch Dương, đôi mắt nhòa nước chỉ chực tuôn ra. Nhưng cô bé cố nén lại. Nước mắt chỉ làm bản thân thêm yếu đuối và khiến người khác phải lo lắng cho mình thôi. Trong hoàn cảnh này Lucy không muốn ai phải lo lắng cho cô nữa, cô không muốn phải trở thành gánh nặng của ai nữa. Bạch Dương đưa tay lên xoa đầu Lucy rồi ôm cô bé vào lòng nghẹn ngào :
-Xin lỗi em, Lucy ! Anh không thể bảo vệ được cho em, anh thật vô dụng quá. Hôm qua em sợ lắm phải không?
Sợ. Sợ lắm. Đúng là Lucy đã rất sự hãi khi thấy con dao trắng lóa chĩa vào anh, sợ hãi khi nhìn thấy anh bị người ta đánh mà Lucy không thể làm được gì, sợ hãi khi thấy Kei và Thanh Phong tới cứu cô và suýt phải chịu chung số phận với cô. Tất cả nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ Lucy. Chính Lucy đã khiến cho mọi người gặp nguy hiểm…
-Không đâu. Tất cả là tại em, chính vì em mà anh và mọi người mới gặp nguy hiểm như vậy. Em xin lỗi…
Sau một lúc im lặng Lucy mới thốt ra một cách khó khăn, mọi người quay lại nhìn cô bé buồn bã, Lucy thật muốn bật khóc. Dòng nước mắt cứ chực tuôn ra. Bạch Dương đưa tay cốc lên trán cô bé nhìn cô trách móc :
-Nói vớ vẩn gì vậy nhóc con ! Đám người đó thì liên quan gì đến em chứ. Không ai bắt em phải chịu trách nhiệm cho chuyện này cả. Em chỉ là kẻ vô tội bị cuốn vào chuyện này thôi. Vì vậy đừng bắt bản thân phải gánh tội một cách oan uổng như thế nữa. Đồ ngốc à !
Lucy ngước lên nhìn anh gượng cười. Bạch Dương là thế. Lúc nào cũng muốn dành cho Lucy mọi điều tốt đẹp cả. Cô bé hỏi anh bằng giọng xót xa:
-Vết thương của anh có nặng lắm không. Anh còn đau lắm không ?
Bạch Dương mỉm cười cầm chiếc thìa tiếp tục ăn cháo.
-Anh thấy đỡ rồi, nhưng dì Thanh cứ nhất định bắt anh phải chuyển đến bệnh viện trên thành phố để theo dõi. Chiều nay dì ấy sẽ làm thủ tục chuyển viện cho anh. Em cũng đừng suy nghĩ gì nữa. Mọi chuyện đã ổn rồi. Lo tập trung ôn thi cho tốt đi. Ngày mai là các em bắt đầu thi rồi đó.
Theo như những gì anh nói, chú Khánh sẽ bỏ ý định tố cáo tập đoàn BIAT và việc công bố tập tài liệu mật mà ông đang giữ. Nhà họ Hoàng cũng không thấy có động tĩnh gì, họ cũng phải quay sang giải quyết vụ rắc rối xảy ra trong lễ hội ở khách sạn và xoa dịu gia đình họ Hà vì đã làm buổi tiệc do họ tổ chức rối tinh lên. Hẳn nhiên nhà họ Hà cũng là một gia đình có thế lực, lại là đối tác làm ăn quan trọng của BIAT, vì vậy Hải Dương cũng không muốn làm gì đắc tội với họ. Tạm thời mọi chuyện sẽ được yên ổn một thời gian…
Ngồi trong xe của Nhật Dạ về nhà, Lucy vẫn lặng lẽ nhìn ra ngoài đường, chiếc mô tô chở Kei và Thanh Phong vẫn đi song song bên cạnh. Kei bên ngoài liếc vào xe Nhật Dạ buồn bã, cậu không muốn nhìn thấy khuôn mặt Lucy như lúc này chút nào cả, buồn rầu và đầy suy tư, không còn cái vẻ nghịch phá, ngây ngô như thường ngày nữa.
-Cậu ổn chứ Lucy ?
Giật mình khi nghe tiếng Nhật Dạ hỏi, cô bé quay sang gượng cười, nhưng cô không còn biết Nhật Dạ đang hỏi gì nữa.
-Tớ đã nghe Phong kể lại chuyện của cậu rồi. Nếu gặp rắc rối gì thì hãy nói với tớ đi. Tớ sẽ giúp cậu, thậm chí nếu Lucy thấy không an tâm , cậu có thể tới sống ở nhà tớ một thời gian. Gia đình tớ sẽ bảo vệ an toàn cho cậu. Những người đó sẽ không dám làm gì đắc tội với nhà tớ đâu.
-Cám ơn Nhật Dạ. Lucy gượng cười. –Tớ không sao đâu, cậu đừng lo.
Nhật Dạ nhìn thẳng Lucy, đôi mắt xám ấm áp đầy tin cậy :
-Cậu đừng ngại Lucy ! Chúng ta không phải là bạn bè sao. Đã là bạn bè thì phải giúp đỡ nhau khi hoạn nạn chứ. Cậu đừng lo lắng gì cả, dù sau này có chuyện gì xảy ra bọn tớ cũng sẽ giúp cậu vượt qua. Vì vậy hãy luôn vui cười như mọi khi đi nhé. Bọn tớ sẽ luôn ở mãi bên cậu !
Lucy mỉm cười, cô bé ngước nhìn cô bạn thân trước mặt rồi quay ra đường. Thanh Phong và Kei chốc chốc vẫn liếc vào xe với vẻ lo lắng, Đúng vậy ! Mọi người đang ở bên cạnh cô, đôi mắt cô bé rơm rớm…
-Cám ơn mọi người !
Những ngày tiếp theo sau lễ giáng sinh, bốn đứa nhóc lại phải lao vào học như điên để chuẩn bị cho kì thi cuối học kì 1. Mặc dù không có nhiều thời gian vì những rắc rối xảy ra, nhưng việc ôn tập đối với bốn người không áp lực lắm, vì những kiến thức mà họ có, được tích lũy trong thời gian dài học tập nên việc lấy chúng ra và áp dụng vào bài thi không đến nổi mất thời gian.
Mấy hôm nay Lucy phải lo ôn tập nên cô bé không có thời gian để ý đến những việc của chú Khánh nữa, chú ấy cũng không muốn lôi Lucy vào sâu trong chuyện này. Mổi lần ngồi nói chuyện với cô, chú chỉ nói đề cập đến vấn đề học hành và bạn bè của Lucy, tuyệt đối không giải đáp bất kì câu hỏi nào của Lucy về nhà họ Hoàng. Ngay cả Bạch Dương, mổi lần nghe Lucy đề cập đến việc này cũng bị anh gạt đi.
Lucy hiểu họ đang nghĩ gì, nhưng cô không thể đứng ngoài chuyện này được, vì ít ra nó cũng liên quan đến thân thế và mối thù của bác cô. Nhưng dù sao Lucy cũng không thể có một hành động khinh suất nào được. Đây không phải trò đùa trẻ con, sơ sẩy một chút là có thể chết người như chơi, vả lại trước mắt, Lucy cũng phải hoàn thành kì thi cho xong rồi mới tính đến những chuyện tiếp theo được. Cô bé đã quyết định, sau khi thi xong nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với chú Khánh. Dù sao Lucy cũng có phần trong việc này, chú ấy và Bạch Dương không thể gạt cô ra ngoài được.
Sau một tuần ôn tập miệt mài. Lucy và đám bạn cũng bắt đầu bước vào ngày thi đầu tiên.
Sáng thứ hai, cô bé cố gắng dậy thật sớm ra đón bus. Trạm xe bus hôm nay khá vắng vẻ, có lẽ do cô dậy hơi sớm nên bây giờ Lucy là người khách đầu tiên và duy nhất ngồi đợi xe ở đây. Cô bé thở mạnh xoa xoa hai bàn tay lạnh cóng và nhìn xa xa về con đường trước mặt. Chợt một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
-Đợi ai ở đây thế ? Cô bé !
Lucy quay lại, giật mình. Người đang ở trước mặt cô là Hải Dương, anh ta vừa bước ra từ chiếc xe hơi màu đen mới cóng tiến về phía Lucy mỉm cười.
Cô bé lạnh người, những kí ức đêm giáng sinh tràn về. Đây là người đã bắt cóc Lucy và Bạch Dương, cũng chính anh ta đã đạp gãy xương vai của Bạch Dương và muốn giết tất cả mọi người, cô bé sợ anh ta, ghét anh ta lắm…Nhưng trớ trêu thay, theo những gì mà Lucy được biết thì người này lại chính là anh trai cùng cha khác mẹ với cô. Sau mọi chuyện xảy ra từ đêm đó, Lucy đã không gặp lại anh ta nữa. Vậy tại sao bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây, là một sự tình cờ, hay là…
Còn không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này thì Hải Dương đã đi đến trước mặt Lucy, anh ta đưa tay lên vuốt mái tóc của cô bé, mỉm cười nhẹ nhàng.
-Sao không trả lời anh ? Mà không sao. Đi với anh nào. Anh có chuyện cần làm với em đó !
Nói xong, anh ta cầm cánh tay Lucy lôi cô bé lên xe, Lucy hoảng hốt giẩy dụa cố thoát ra, nhưng cánh tay Hải Dương vẫn cầm chặt Lucy một cách thô bạo và lôi cô bé đi xệch xệch. Lucy vùng mạnh ra sau hét lớn:
-Tôi không đi…Thả tôi ra…
Bất ngờ, một con dao nhỏ phóng đến cắm phập vào bảng quảng cáo ở trạm chờ xe bus, ngập đến chuôi, đường đi của nó khá chính xác, rạch một vệt trên vai Hải Dương, không xây xát gì, nhưng chiếc áo vét đen của anh ta bị rách toạc một đường thay cho một lời cảnh cáo…
Hải Dương tức giận quay về nơi xuất phát của con dao tìm kẻ vừa phóng nó. Kei và Thanh Phong bên cạnh con bọ đen đỏ cũng đang nhìn anh ta với đôi mắt bừng bừng sát khí. Không nói câu gì, Kei lạnh lùng đi lại lôi Lucy ra khỏi tay Hải Dương :
-Đừng có dại dột đụng vào con bé này. Nếu không anh sẽ phải hối hận đấy Hoàng Hải Dương.
Thấy Kei nhìn Hải Dương trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Lucy hơi lo sợ, tim cô bé đập mạnh trong lồng ngực, thấy chủ mình bị đe dọa, mấy người thuộc hạ của Hải Dương đang ở trong xe cũng bước ra, trên tay cầm những thanh mã tấu trắng lóa. Bây giờ thì Lucy cảm thấy hoảng hốt thật sự, cô bé sợ sẽ phải chứng kiến lại cơn ác mộng đêm giáng sinh một lần nữa. Bàn tay cô run rẩy nắm chặt lấy tay Kei. Hải Dương thì nhìn cậu nhóc cười nhạt:
-Hừm ! Hai con chó săn nhà họ Hà ! Tụi mày thì làm được gì chứ. Đây không phải chuyện của tụi mày, muốn sống thì xéo sang một bên.
“Vút…”
Hai cây phi đao từ tay Thanh Phong bay thẳng vào người Hải Dương, nhưng anh ta đã lách người ra tránh được. Thanh Phong tiếp tục lao lên, hai bàn tay cậu xòe ra mấy con dao nhỏ xếp thành hình chiếc quạt, ánh mắt sắc lẻm nhìn trừng trừng vào đối thủ như con dã thú săn mồi. Hai con dao mà cậu phóng ra khi nãy đều nhắm vào cổ họng Hải Dương, cũng hên là ở khoảng cách xa nên anh ta mới tránh được, nhưng anh ta cũng hơi bất ngờ, Hải Dương không nghĩ rằng Thanh Phong lại dám ra tay dứt khoát với mình như vậy. Thấy hành động hung hăng của Thanh Phong và Kei. Lucy run rẩy đưa đôi mắt hốt hoảng nhìn hai người. Lucy sợ lắm. Đứng trước mặt cô bé bây giờ không còn là thiên thần, không còn là những người bạn hiền lành như mọi ngày nữa, mà họ giống sát thủ, giống những người như Hải Dương hơn…
-Mày hỏi tụi tao làm được gì hả ? Tao sẽ xé xác mày ra, cho dù mày có là ai đi nữa.
Thanh Phong gằn giọng lao lên trước mặt Kei và Lucy, hai tay cậu vụt chéo qua người, sẵn sàng tung ra những con dao sắc lẻm vào người Hải Dương. Và với khoảng cách của hai người lúc này, Hải Dương sẽ khó thoát, nhưng ở đằng sau anh ta, mấy gã thuộc hạ cũng lao lên vung mã tấu…
-Dừng lại đi !!!
Lucy gào lên, chạy vội lên phía trước đứng chắn giữa Hải Dương và Thanh Phong, cô ngước nhìn Hải Dương với ánh mắt giận dữ, lớn tiếng:
…-Dừng lại đi !!! Hải Dương !!! Tôi sẽ nói chuyện với anh.
-Hở ? Hải Dương mỉm cười, bất ngờ với quyết định của Lucy, anh ta đưa tay ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ lùi lại.
-Tôi sẽ nói chuyện với anh ! Nếu như những gì chú Khánh nói là đúng, tôi cũng có việc phải làm với anh. Nhưng không phải là bây giờ. Hôm nay tôi phải thi học kì, đây lại là ngày thi đầu tiên của tôi, tôi không muốn bỏ dở nó, đối với tôi việc học bây giờ rất quan trọng, hãy chờ tôi một tuần, khi kết thúc kì thi này tôi sẽ đến gặp anh, lúc đó chúng ta sẽ giải quyết dứt khoát chuyện này.
-Hừm ! Anh thì lại muốn em đi với anh ngay bây giờ thôi ! Ông già đã nói anh đến đây đón em thì làm sao anh về tay không được. Nếu em không muốn hai thằng nhóc kia gặp rắc rối thì hãy đi với anh !
-Xin lỗi ! Anh không có quyền ra lệnh cho tôi. Hải Dương ! Nếu các người thật sự muốn gặp tôi thì hãy đợi tôi một tuần nữa. Còn nếu không…
-Nếu không ?
BRỐP !!!!
Cây nhị khúc côn từ cặp sách Lucy bay thẳng vào cây cột sắt bên cạnh, cây cột bị hỏm vào một lỗ và oằn sang một bên, Lucy nắm chặt cây nhị khúc trong tay thủ thế, liếc ánh mắt sắc lẻm và Hải Dương chờ nghe câu trả lời.
-Nếu không, tôi sẽ phải nói chuyện với anh theo cách mà anh vẫn thường làm…
-Chậc ! Em cũng dễ sợ quá nhỉ ?
-Một tuần nữa, hoặc là không bao giờ nữa…
Hải Dương nhìn cô bé mỉm cười bất ngờ, anh ta nhớ lại lần bắt cô bé tới chân cầu ngoài thị trấn, lúc đó cô nhóc cũng đã cho anh thấy cô là kẻ liều mạng như thế nào. Lucy là kẻ không thể dùng bạo lực để khuất phục được. Phải tìm cách khác…
-Đừng cứng đầu nữa Lucy ! Anh chỉ lo lắng cho em thôi. Nếu ở đây lâu, em sẽ gặp nguy hiểm. Em có thể chính là em gái anh. Mà anh và nhà họ Hoàng thì không ít kẻ thù đâu, cô bé. Trước khi làm rõ mọi chuyện, anh không muốn kẻ nào làm hại em. Vì vậy hãy đi cùng anh đi.
-Tôi không quan tâm các người có bao nhiêu kẻ thù. Tôi biết tự lo cho mình, một tuần nữa anh hãy đến gặp tôi.
-Em không định bỏ trốn đó chứ ? em không thể thoát khỏi anh đâu.
-Tôi không có lí do gì để bỏ trốn cả. Tôi còn việc phải làm với các người. Còn rất nhiều thứ phải đòi lại ấy chứ. Tôi nhất định sẽ gặp lại anh…
Hải Dương im lặng một lát nhìn Lucy, rồi mỉm cười lạnh lùng quay đi.
-Được rồi. Nếu em đã nói vậy thì anh cũng không làm khó em nữa. Một tuần thì cũng không phải là thời gian dài. Kết thúc kì thi đi, anh sẽ tới tìm em. Liếc qua Kei và Thanh Phong, anh ta cười nhạt.-Đến lúc đó nhớ ngoan ngoãn đi theo anh và đừng để kẻ nào xen vào chuyện của chúng ta nữa.
-Hừ…
-Hẹn gặp lại !
Chiếc xe hơi màu đen lạnh lùng lao đi. Lucy nhìn theo thở phào nhẹ nhỏm. Hên là Hải Dương cũng còn biết thỏa thuận với người khác.
Ngồi trong xe, Hải Dương mỉm cười mở bàn tay ra. Bên trong là một sợi tóc mảnh mượt như tơ. Chính động tác đưa tay lên vuốt tóc Lucy ban nãy anh ta đã lấy được nó. Hiển nhiên cô bé và hai người bạn kia không hề biết được điều này và đây cũng là lí do mà anh ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Lucy. Cẩn thận bỏ sợi tóc đó vào một túi nhựa nhỏ màu trắng, Hải Dương ngồi ngã người ra sau ghế, ánh mắt lạnh lẽo cười thầm…
/99
|