Một đêm xui xẻo gọi tên La Vân Hạ. Hết bị Nam Sơn Nhật hành hung, lôi kéo, lại gặp phải tranh chấp với Nam Bách Thần, làm hại chỉ có vài tiếng mà cô hết bị thương ở cổ tay, tới lòng bàn tay, cộng thêm có tí hơi men trong người nên đâm ra càng thêm cáu kỉnh.
Đang loay hoay phủi trên phủi dưới số bụi bẩn bám trên quần áo, thì phía trước cô chợt xuất hiện một nhóm người. Thấy đôi cao gót, Vân Hạ liền ngẩng mặt nhìn lên mới biết hóa ra đứng trước mặt mình lại là người quen.
"Hài thật ấy chứ, gặp cẩu liền gặp cả đôi. Chết tiệt."
"Ê con kia, mày nói ai là cẩu hả?"
"Ai chột dạ thì người đó lên tiếng thế thôi." La Vân Hạ dửng dưng trả lời.
Nói xong, cô vốn muốn nhanh chóng rời khỏi đám người của Từ Giao Giao này, nhưng làm sao ả để cô rời đi trong khi đã cố tình tìm tới để gây chuyện.
Vừa chắn đường cô xong, Từ Giao Giao liền cao giọng cất lời:
"Nghe đồn dạo này cô đang cặp kè với đại thiếu gia nhà họ Nam, đúng là loại đàn bà lẳng lơ nên đâu có thiếu hơi đàn ông nổi, mà cũng thật khéo chọn người để câu, bị Sơn Nhật vứt bỏ xong liền quay qua câu dẫn anh trai của người yêu cũ, đúng là thâm hết chỗ nói."
Xét thấy đối phương đã có nhã hứng gây sự, thì La Vân Hạ cũng chả ngại gì mà không va chạm. Huống chi từ lúc may mắn thoát chết sau tai nạn tới giờ, cô vẫn chưa có dịp comback với "con rắn độc" này, thì giờ là lúc thích hợp nhất rồi.
Nhếch nhẹ khóe môi, cô nhìn thẳng vào mặt đối phương mà đáp trả:
"Cô nói đúng rồi đó. Chẳng những tôi đang cặp kè với Nam Bách Thần, mà sắp tới còn chính thức trở thành đại thiếu phu nhân của Nam gia nữa kìa, lúc đó bạn trai cô phải gọi tôi một tiếng chị dâu. Còn về trình độ thâm độc, thì La Vân Hà tôi xin phép nhường lại vị trí no.1 cho Từ tiểu thư đây. Bởi vì, tôi đâu có thâm tới mức tự biến bản thân thành kẻ thứ ba như cô."
"Con điếm, mày nói ai là kẻ thứ ba? Lẽ ra người chết trong tai nạn đó nên là mày, vậy thì đường công danh sự nghiệp của anh Nhật đã không gặp phải trục trặc rồi. Mày mới là đồ sao chổi."
"Chát..." Âm thanh chói tai vang lên, tiếp đến là hình ảnh Từ Giao Giao ôm lấy gò má phải vì vừa bị Vân Hạ tát. Chưa dừng lại ở đó, cô tiếp tục bước tới bóp cổ ả ta một cách mạnh bạo.
La Vân Hạ bây giờ trông vô cùng dữ tợn, ánh mắt hằn lên tia đỏ cứ trừng thẳng vào mặt người đối diện mà nói:
"Mày đang động tới giới hạn chịu đựng của tao đấy con khốn, càng không nên nhắc lại chuyện tai nạn ngày hôm đó, kẻo tao sẽ bóp chết mày." Cô nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.
Nhìn cô dữ như vậy, đám bạn đi cùng Từ Giao Giao cũng chợt thấy rén, nhưng lúc này lại bị ả cố gắng cất giọng hối thúc:
"Tụi bây, sao còn đứng đó?"
Nghe gọi tên thì nhóm bạn của Từ Giao Giao mới xông lên túm tóc La Vân Hạ, kéo cô ra. Tình thế thoắt chốc bị lật ngược, một mình cô căn bản không thể đánh lại nhóm năm người bọn chúng.
Dù bị đẩy ngã, nhưng Vân Hạ vẫn nhanh chóng đứng dậy lao tới một đấu năm, không ngán một ai, họ túm tóc cô, thì cô nắm đầu họ lại, cứ đánh miễn là không chạy.
Đánh một hồi ai cũng thương tích đầy người, mà thảm nhất lại là Vân Hạ. May sao lúc này Nam Bách Thần lái xe quay lại, thấy cô bị đánh hội đồng, anh lập tức lao xuống can ngăn.
Mặc dù Nam Bách Thần đã xuất hiện, nhưng Từ Giao Giao vẫn tiếp tục muốn sấn tới, thế là anh liền chốt một câu lạnh cả sống lưng, khiến đối phương rén ngay lập tức.
"Cô chán sống rồi đúng không?"
"Nam tổng, là người của anh ra tay đánh tôi trước." Từ Giao Giao vênh mặt tỏ thái độ ấm ức.
"Người bình thường sẽ không vô duyên đi gây sự với chó điên để bị táp." Nam Bách Thần dửng dưng đáp trả.
"Nè, anh nói ai chó hả?" Từ Giao Giao tức giận trừng mắt.
Và người đàn ông ấy lại hết sức thản nhiên hỏi lại:
"Tôi có nhắc tới tên cô hả?"
"Nam Bách Thần, anh..."
Không đợi đối phương nói hết câu, anh ta đã cởi xong áo vest ngoài để khoác lên người Vân Hạ, rồi tự nhiên bế cô đưa vào xe trước ánh mắt ngỡ ngàng của năm cô gái, Từ Giao Giao thì không ngừng nghiến răng nghiến lợi.
"Con nhỏ chết tiệt, mày đợi đó."
Đang loay hoay phủi trên phủi dưới số bụi bẩn bám trên quần áo, thì phía trước cô chợt xuất hiện một nhóm người. Thấy đôi cao gót, Vân Hạ liền ngẩng mặt nhìn lên mới biết hóa ra đứng trước mặt mình lại là người quen.
"Hài thật ấy chứ, gặp cẩu liền gặp cả đôi. Chết tiệt."
"Ê con kia, mày nói ai là cẩu hả?"
"Ai chột dạ thì người đó lên tiếng thế thôi." La Vân Hạ dửng dưng trả lời.
Nói xong, cô vốn muốn nhanh chóng rời khỏi đám người của Từ Giao Giao này, nhưng làm sao ả để cô rời đi trong khi đã cố tình tìm tới để gây chuyện.
Vừa chắn đường cô xong, Từ Giao Giao liền cao giọng cất lời:
"Nghe đồn dạo này cô đang cặp kè với đại thiếu gia nhà họ Nam, đúng là loại đàn bà lẳng lơ nên đâu có thiếu hơi đàn ông nổi, mà cũng thật khéo chọn người để câu, bị Sơn Nhật vứt bỏ xong liền quay qua câu dẫn anh trai của người yêu cũ, đúng là thâm hết chỗ nói."
Xét thấy đối phương đã có nhã hứng gây sự, thì La Vân Hạ cũng chả ngại gì mà không va chạm. Huống chi từ lúc may mắn thoát chết sau tai nạn tới giờ, cô vẫn chưa có dịp comback với "con rắn độc" này, thì giờ là lúc thích hợp nhất rồi.
Nhếch nhẹ khóe môi, cô nhìn thẳng vào mặt đối phương mà đáp trả:
"Cô nói đúng rồi đó. Chẳng những tôi đang cặp kè với Nam Bách Thần, mà sắp tới còn chính thức trở thành đại thiếu phu nhân của Nam gia nữa kìa, lúc đó bạn trai cô phải gọi tôi một tiếng chị dâu. Còn về trình độ thâm độc, thì La Vân Hà tôi xin phép nhường lại vị trí no.1 cho Từ tiểu thư đây. Bởi vì, tôi đâu có thâm tới mức tự biến bản thân thành kẻ thứ ba như cô."
"Con điếm, mày nói ai là kẻ thứ ba? Lẽ ra người chết trong tai nạn đó nên là mày, vậy thì đường công danh sự nghiệp của anh Nhật đã không gặp phải trục trặc rồi. Mày mới là đồ sao chổi."
"Chát..." Âm thanh chói tai vang lên, tiếp đến là hình ảnh Từ Giao Giao ôm lấy gò má phải vì vừa bị Vân Hạ tát. Chưa dừng lại ở đó, cô tiếp tục bước tới bóp cổ ả ta một cách mạnh bạo.
La Vân Hạ bây giờ trông vô cùng dữ tợn, ánh mắt hằn lên tia đỏ cứ trừng thẳng vào mặt người đối diện mà nói:
"Mày đang động tới giới hạn chịu đựng của tao đấy con khốn, càng không nên nhắc lại chuyện tai nạn ngày hôm đó, kẻo tao sẽ bóp chết mày." Cô nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.
Nhìn cô dữ như vậy, đám bạn đi cùng Từ Giao Giao cũng chợt thấy rén, nhưng lúc này lại bị ả cố gắng cất giọng hối thúc:
"Tụi bây, sao còn đứng đó?"
Nghe gọi tên thì nhóm bạn của Từ Giao Giao mới xông lên túm tóc La Vân Hạ, kéo cô ra. Tình thế thoắt chốc bị lật ngược, một mình cô căn bản không thể đánh lại nhóm năm người bọn chúng.
Dù bị đẩy ngã, nhưng Vân Hạ vẫn nhanh chóng đứng dậy lao tới một đấu năm, không ngán một ai, họ túm tóc cô, thì cô nắm đầu họ lại, cứ đánh miễn là không chạy.
Đánh một hồi ai cũng thương tích đầy người, mà thảm nhất lại là Vân Hạ. May sao lúc này Nam Bách Thần lái xe quay lại, thấy cô bị đánh hội đồng, anh lập tức lao xuống can ngăn.
Mặc dù Nam Bách Thần đã xuất hiện, nhưng Từ Giao Giao vẫn tiếp tục muốn sấn tới, thế là anh liền chốt một câu lạnh cả sống lưng, khiến đối phương rén ngay lập tức.
"Cô chán sống rồi đúng không?"
"Nam tổng, là người của anh ra tay đánh tôi trước." Từ Giao Giao vênh mặt tỏ thái độ ấm ức.
"Người bình thường sẽ không vô duyên đi gây sự với chó điên để bị táp." Nam Bách Thần dửng dưng đáp trả.
"Nè, anh nói ai chó hả?" Từ Giao Giao tức giận trừng mắt.
Và người đàn ông ấy lại hết sức thản nhiên hỏi lại:
"Tôi có nhắc tới tên cô hả?"
"Nam Bách Thần, anh..."
Không đợi đối phương nói hết câu, anh ta đã cởi xong áo vest ngoài để khoác lên người Vân Hạ, rồi tự nhiên bế cô đưa vào xe trước ánh mắt ngỡ ngàng của năm cô gái, Từ Giao Giao thì không ngừng nghiến răng nghiến lợi.
"Con nhỏ chết tiệt, mày đợi đó."
/53
|