Lúc nhận được điện thoại, Phương Thạnh cùng Diệp Tĩnh Hiên đang ở trên ô tô. Buổi sáng, Diệp Tĩnh Hiên có việc phải vào thành phố. Vì thuận đường nên anh qua phim trường đón Hạ Tiêu cùng về, hai người ngồi ở ghế sau.
Phương Thạnh quay người, hạ giọng: “Tam ca, người ở Hủ viện nhắn tin, Hội trưởng không ngồi yên được nữa.”
Ngã tư phía trước đang đèn đỏ, Diệp Tĩnh Hiên nói với tài xế: “Vượt đi! Đến cửa hàng hoa cho tôi.”
“Nhưng….” Phương Thạnh đưa mắt qua Hạ Tiêu, ý tứ quá rõ ràng.
Diệp Tĩnh Hiên liền bảo tài xế dừng xe. Tài xế xuống mở cửa bên Hạ Tiêu đang ngồi. Cô ta ngỡ ngàng, không hiểu xảy ra chuyện gì, liền quay đầu hỏi anh: “Sao thế ạ?”
Diệp Tĩnh Hiên cúi xuống ôm cô ta, cất giọng vỗ về: “Em về nhà trước đi!”
Hạ Tiêu kinh ngạc nhìn anh. Cô ta còn chưa kịp phản ứng, Diệp Tĩnh Hiên đã ngồi thẳng người, nhắc lại: “Tiêu Tiêu, xuống xe đi.”
Nghe giọng điệu của anh, Hạ Tiêu biết anh đang kiềm chế tâm trạng. Cô ta không dám thắc mắc, vội vàng xuống xe, một mình đứng bên vệ đường. Hôm nay quay quảng cáo nên cô ta đi giày gót nhọn cao hai mươi phân, đi hai bước đã thấy mệt.
Hạ Tiêu không ngờ bản thân rơi vào tình cảnh này. Bởi vì Diệp Tĩnh Hiên đích thân đến đón nên cô ta cố tình chọn bộ váy đẹp, thành ra bây giờ đứng bên lề đường trông đặc biệt nổi bật. Mọi người đi qua đều ngoái đầu nhìn cô ta.
Hạ Tiêu đi bộ một lúc lâu mà không bắt được taxi. Cô ta càng nghĩ càng thấy nực cười. Cô ta chẳng qua chỉ là vật thế thân được nhặt về, đáng lẽ nên giữ sự tỉnh táo, nhưng đôi lúc cô ta quên mất điều đó.
Trong lúc Hạ Tiêu thất thần, bỗng có người đi đến, cất giọng lạnh nhạt: “Cô chịu khó ở đây chờ một lúc, tôi gọi xe đưa cô về.”
Hạ Tiêu ngoảnh đầu, liền nhìn thấy Phương Thạnh. Cô ta bật cười thành tiếng, hỏi: “Là anh ấy hay anh không yên tâm?”
Hôm nay Hạ Tiêu trang điểm nhẹ, gương mặt xinh đẹp rạng ngời dưới ánh mặt trời. Phương Thạnh vẫn giữ vẻ mặt xa cách như thường lệ. Vài giây sau, anh ta mới trả lời: “Tam ca có việc gấp. Anh ấy tự mình lái xe nên tôi cũng phải xuống ở đây.”
Câu giải thích cứng ngắc nhưng khiến tâm trạng Hạ Tiêu tự nhiên dễ chịu hơn nhiều. Cô ta nghĩ, Diệp Tĩnh Hiên đối xử với cô ta không tồi. Tính anh chẳng phải hiền hòa, nhiều lúc lên cơn đau đầu cũng khó kiềm chế. Vậy mà anh rất hiếm khi nổi nóng với cô ta, thỉnh thoảng còn vô cùng dịu dàng, khiến cô ta vừa yêu vừa sợ. Nằm bên cạnh Diệp Tĩnh Hiên như trên bờ vực thẳm, hễ trở mình là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Chính vì thế, cô ta ra sức túm chặt dịu dàng mà anh bố trí, không nghĩ tới những chuyện khác.
Phương Thạnh ngược lại từ đầu đến cuối chỉ là người qua đường làm tròn trách nhiệm, lúc nào cũng lịch sự và xa cách. Hình bóng anh ta trong ấn tượng của Hạ Tiêu hết sức mơ hồ. Vậy mà rất là là Phương Thạnh luôn khiến cô ta cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đứng chờ một lúc, Hạ Tiêu hỏi Phương Thạnh: “Xảy ra chuyện gì thế? Chiều nay anh ấy không đến quán cà phê à?”
Phương Thạnh lắc đầu. Hạ Tiêu lẩm bẩm: “Trước kia anh ấy cũng từng có việc đột xuất, nhưng chưa bao giờ bỏ rơi tôi giữa đường thế này. Có phải con mụ què tìm anh ấy hay không? Tôi biết lý do tại sao anh ấy thường đi quán cà phê Chờ đợi Tango. Bởi vì phía đối diện có người anh ấy muốn gặp.”
Phương Thạnh lập tức nhắc nhở cô ta: “Cô đừng chọc giận Tam ca.”
Hạ Tiêu không đợi xe nữa, tiếp tục đi bộ về phía trước: “Tôi muốn uống cà phê. Đi thôi! Anh mời tôi nhé!”
Phương Thạnh ngăn cô ta lại. Cô ta cười: “Đúng là nhỏ mọn thật đấy, vậy thì tôi mời anh.”
Thấy anh ta vẫn không chịu đi, Hạ Tiêu bổ sung thêm một câu: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn đáp tạ ơn cứu mạng của anh thôi.”
Tình trạng kẹt xe ở thành phố Mộc rất nghiêm trọng, kể cả không phải vào giờ cao điểm. Diệp Tĩnh Hiên liên tục gọi điện cho cô mà không được. Anh lại gọi tới máy bàn ở cửa hàng hoa nhưng chẳng ai nghe. Thế là anh luồn lách, thậm chí vượt đèn đỏ, phóng như bay tới chỗ cô.
Ban đầu, Diệp Tĩnh Hiên còn bình tĩnh. Nhưng mãi vẫn không liên lạc được với Nguyễn Vi, anh càng sốt ruột. Cuối cùng, anh bị ai phát hiện, bản thân đang sợ hãi. Bị bắn ở Phương Uyển, phải đối mặt với cái chết mà anh vẫn vượt qua. Hôm nay là lần đầu tiên anh ý thức được, thế nào gọi là căng thẳng.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên cũng tới khu nhà của Nghiêm Thụy. Xe vừa dừng lại, anh liền nhìn thấy Nguyễn Vi đẩy cửa đi ra ngoài. Cô đang mở túi xách lục tìm thứ gì đó.
Diệp Tĩnh Hiên ngồi trong ô tô, tay vẫn nắm chặt vô lăng, dõi theo người con gái ở ngoài kia. Một lúc sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Vi đi tới. Nhìn thấy anh, cô liền đờ ra ngay tức thì. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên mở cửa xuống xe. Cô không hiểu tại sao anh có mặt ở đây, nhưng vừa định hỏi, anh đã ôm cô vào lòng.
Lồng ngực phập phồng, làm cô bối rối. Bàn tay anh đặt trên vai cô, dù cách một lớp vải nhưng cô vẫn cảm thấy giá lạnh. Cô vô thức kéo tay anh, lên tiếng: “Tĩnh Hiên!”
“Hôm nay em ở nhà à?” Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên cũng mỉm cười. Anh buông người cô, quan sát xung quanh rồi ra hiệu cô lên xe.
Nguyễn Vi ngập ngừng: “Em ở nhà dọn dẹp, bây giờ mới ra cửa hàng.”
Hôm nay, Diệp Tĩnh Hiên đi giải quyết công việc nên mặc áo sơ mi nghiêm chỉnh. Nhưng vào thời khắc này, cổ áo đã bị phanh ra. Bộ dạng của anh toát ra vẻ hoang dã đặc biệt. Nguyễn Vi giúp anh chỉnh lại cổ áo theo thói quen. Anh liền túm lấy ngón tay cô: “Ở dây không tiện bắt xe, để tôi đưa em đi.”
Nguyễn Vi lắc đầu, ngẫm nghĩ rồi hạ giọng: “Cũng không xa lắm, bình thường em đều đi bộ. Anh tìm em có việc sao?”
Diệp Tĩnh Hiên nhìn cô đăm đăm. Cô buộc tóc nên gương mặt trông càng gầy. Dù trời nóng nhưng lúc nào cô cũng mặc áo dài tay, đứng một lát trán đã lấm tấm mồ hôi, quả nhiên vẫn như ngày nào.
Trong lòng hoàn toàn nhẹ nhõm, đột nhiên anh muốn trêu chọc cô. Cho dù đã lớn, nhưng cô vẫn là cô bé ngốc nghếch của anh. Không hiểu tại sao anh lại khó mở miệng.
Diệp Tĩnh Hiên thở dài, giơ tay lau mồ hôi trên trán cô, tùy tiện nói: “Không có việc gì.”
Nguyễn Vi lại cúi đầu. Diệp Tĩnh Hiên dừng tay ở cô áo cổ, nhẹ nhàng xoa bóp. Sau đó, anh bất chợt nheo mắt, cất giọng nửa đùa nửa thật: “A Nguyễn, thật ra tôi nhớ em nên đến thăm…. Em muốn tự mình lên xe hay là tôi bế em?”
Biết rõ anh nói được làm được, Nguyễn Vi vội vàng theo anh lên xe.
Diệp Tĩnh Hiên nhanh chóng nổ máy. Đi được một đoạn, anh đột nhiên rẽ sang đường khác, Nguyễn Vi liền nhắc anh đi thẳng. Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Diệp Tĩnh Hiên liếc qua màn hình, lập tức đeo tai nghe. Thuộc hạ thông báo: “Mọi chướng ngại đã được xử lý sạch sẽ rồi ạ.”
Diệp Tĩnh Hiên “ờ” mộ tiếng rồi cúp máy. Lúc này, anh mới quay lại cửa hàng hoa. Nguyễn Vi tựa vào cửa kính, anh liếc cô một cái rồi nhắc nhở: “Dây an toàn.” Vì sắp đến nơi nên Nguyễn Vi không có phản ứng. Diệp Tĩnh Hiên liền giơ tay về phía cô. Nguyễn Vi vội nói: “Để em.”
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa hàng hoa, Diệp Tĩnh Hiên mãi vẫn không mở khóa cửa xe. Nguyễn Vi ngồi bất động, anh nắm cổ tay cô, vuốt ve chiếc vòng cao su, mắt nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt anh chứa đựng biết bao nỗi niềm, tích tụ suốt mấy năm, như tảng đá đè nặng lên trái tim Nguyễn Vi. Nhưng khi mở miệng, anh chỉ nói: “Hôm nay không mang hoa tặng em, ngày mai tôi sẽ bù.”
Nhớ đến những bó tường vi, cô lại nhói đau trong lòng. Nhưng cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai sẽ không được giải thoát. Thế là cô thẳng thắn bày tỏ: “Em có lỗi với cha nuôi. Ông ấy đã cứu và nuôi dưỡng em suốt mười năm. Bởi vì ích kỷ nên em đã không giao con chip cho cảnh sát, khiến cha nuôi em chết không nhắm mắt. Em là một người con bất hiếu.” Cô lặng lẽ nắm tay anh, cất giọng run run: “Con chip là sự báo đáp của em đối với ông. Em chỉ còn một chút kiên trì này nên không thể trả lại cho Kính Lan Hội. Anh hãy dứt khoát đi, một là giao em cho Hội trưởng xử lý, còn không để em ra đi…”
Diệp Tĩnh Hiên lại cảm thấy đau đầu. Nguyễn Vi vì lương tâm nên mới làm nội gián của cảnh sát, vì yêu anh nên không chịu giao nộp chứng cứ. Bao nhiêu năm qua, một mình ở thế khó xử nhưng cô vẫn cố chấp như vậy.
Trong cuộc đời, bất kể gặp khó khăn trắc trở thế nào, anh cũng không thèm chớp mắt một cái. Riêng đối với Nguyễn Vi, anh luôn cảm thấy bất lực.
“Em suốt ngày khiến tôi tức giận, Hạ Tiêu đâu có như em…” Tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, anh liền buông tay cô, khóe miệng khẽ nhếch lên. Sau đó, anh rành rọt nói: “A Nguyễn! Mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, tôi sẽ không buông tha em.”
Nguyễn Vi cắn môi, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên cũng mở cửa cho cô xuống xe. Đi được vài bước, Nguyễn Vi liền dừng lại. Hạ Tiêu đang đứng ở cửa quán cà phê Chờ đợi Tango. Diện mạo của cô ta hoàn toàn khác với Nguyễn Vi, ngay cả tính cách và thói quen cũng khác. Cô ta vừa vặn đứng dưới ánh mặt trời, trẻ trung và xinh đẹp đến mức khiến người khác ghen tỵ.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Vi quan sát Hạ Tiêu một cách tử tế, phát hiện bản thân và cô ta chẳng có điểm gì đáng để so sánh.
Hạ Tiêu cầm một cốc cà phê đá. Cô ta vừa ngậm ống mút, vừa chạy đến bên ô tô, cười nói với người trong xe: “Em tình cờ đi ngang qua, muốn uống chút gì đó nên dừng lại ở đây.”
Diệp Tĩnh Hiên chẳng nói một lời, xuống xe cùng Hạ Tiêu đi vào quán cà phê.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, toàn thành phố tràn ngập ánh nắng, con người cũng tựa như sinh động hẳn lên, chỉ có mình Nguyễn Vi thất tha thất thiểu. Cô đột nhiên có cảm giác bản thân chỉ là một linh hồn không được phép lộ ra ngoài ánh sáng.
Phương Thạnh quay người, hạ giọng: “Tam ca, người ở Hủ viện nhắn tin, Hội trưởng không ngồi yên được nữa.”
Ngã tư phía trước đang đèn đỏ, Diệp Tĩnh Hiên nói với tài xế: “Vượt đi! Đến cửa hàng hoa cho tôi.”
“Nhưng….” Phương Thạnh đưa mắt qua Hạ Tiêu, ý tứ quá rõ ràng.
Diệp Tĩnh Hiên liền bảo tài xế dừng xe. Tài xế xuống mở cửa bên Hạ Tiêu đang ngồi. Cô ta ngỡ ngàng, không hiểu xảy ra chuyện gì, liền quay đầu hỏi anh: “Sao thế ạ?”
Diệp Tĩnh Hiên cúi xuống ôm cô ta, cất giọng vỗ về: “Em về nhà trước đi!”
Hạ Tiêu kinh ngạc nhìn anh. Cô ta còn chưa kịp phản ứng, Diệp Tĩnh Hiên đã ngồi thẳng người, nhắc lại: “Tiêu Tiêu, xuống xe đi.”
Nghe giọng điệu của anh, Hạ Tiêu biết anh đang kiềm chế tâm trạng. Cô ta không dám thắc mắc, vội vàng xuống xe, một mình đứng bên vệ đường. Hôm nay quay quảng cáo nên cô ta đi giày gót nhọn cao hai mươi phân, đi hai bước đã thấy mệt.
Hạ Tiêu không ngờ bản thân rơi vào tình cảnh này. Bởi vì Diệp Tĩnh Hiên đích thân đến đón nên cô ta cố tình chọn bộ váy đẹp, thành ra bây giờ đứng bên lề đường trông đặc biệt nổi bật. Mọi người đi qua đều ngoái đầu nhìn cô ta.
Hạ Tiêu đi bộ một lúc lâu mà không bắt được taxi. Cô ta càng nghĩ càng thấy nực cười. Cô ta chẳng qua chỉ là vật thế thân được nhặt về, đáng lẽ nên giữ sự tỉnh táo, nhưng đôi lúc cô ta quên mất điều đó.
Trong lúc Hạ Tiêu thất thần, bỗng có người đi đến, cất giọng lạnh nhạt: “Cô chịu khó ở đây chờ một lúc, tôi gọi xe đưa cô về.”
Hạ Tiêu ngoảnh đầu, liền nhìn thấy Phương Thạnh. Cô ta bật cười thành tiếng, hỏi: “Là anh ấy hay anh không yên tâm?”
Hôm nay Hạ Tiêu trang điểm nhẹ, gương mặt xinh đẹp rạng ngời dưới ánh mặt trời. Phương Thạnh vẫn giữ vẻ mặt xa cách như thường lệ. Vài giây sau, anh ta mới trả lời: “Tam ca có việc gấp. Anh ấy tự mình lái xe nên tôi cũng phải xuống ở đây.”
Câu giải thích cứng ngắc nhưng khiến tâm trạng Hạ Tiêu tự nhiên dễ chịu hơn nhiều. Cô ta nghĩ, Diệp Tĩnh Hiên đối xử với cô ta không tồi. Tính anh chẳng phải hiền hòa, nhiều lúc lên cơn đau đầu cũng khó kiềm chế. Vậy mà anh rất hiếm khi nổi nóng với cô ta, thỉnh thoảng còn vô cùng dịu dàng, khiến cô ta vừa yêu vừa sợ. Nằm bên cạnh Diệp Tĩnh Hiên như trên bờ vực thẳm, hễ trở mình là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Chính vì thế, cô ta ra sức túm chặt dịu dàng mà anh bố trí, không nghĩ tới những chuyện khác.
Phương Thạnh ngược lại từ đầu đến cuối chỉ là người qua đường làm tròn trách nhiệm, lúc nào cũng lịch sự và xa cách. Hình bóng anh ta trong ấn tượng của Hạ Tiêu hết sức mơ hồ. Vậy mà rất là là Phương Thạnh luôn khiến cô ta cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đứng chờ một lúc, Hạ Tiêu hỏi Phương Thạnh: “Xảy ra chuyện gì thế? Chiều nay anh ấy không đến quán cà phê à?”
Phương Thạnh lắc đầu. Hạ Tiêu lẩm bẩm: “Trước kia anh ấy cũng từng có việc đột xuất, nhưng chưa bao giờ bỏ rơi tôi giữa đường thế này. Có phải con mụ què tìm anh ấy hay không? Tôi biết lý do tại sao anh ấy thường đi quán cà phê Chờ đợi Tango. Bởi vì phía đối diện có người anh ấy muốn gặp.”
Phương Thạnh lập tức nhắc nhở cô ta: “Cô đừng chọc giận Tam ca.”
Hạ Tiêu không đợi xe nữa, tiếp tục đi bộ về phía trước: “Tôi muốn uống cà phê. Đi thôi! Anh mời tôi nhé!”
Phương Thạnh ngăn cô ta lại. Cô ta cười: “Đúng là nhỏ mọn thật đấy, vậy thì tôi mời anh.”
Thấy anh ta vẫn không chịu đi, Hạ Tiêu bổ sung thêm một câu: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn đáp tạ ơn cứu mạng của anh thôi.”
Tình trạng kẹt xe ở thành phố Mộc rất nghiêm trọng, kể cả không phải vào giờ cao điểm. Diệp Tĩnh Hiên liên tục gọi điện cho cô mà không được. Anh lại gọi tới máy bàn ở cửa hàng hoa nhưng chẳng ai nghe. Thế là anh luồn lách, thậm chí vượt đèn đỏ, phóng như bay tới chỗ cô.
Ban đầu, Diệp Tĩnh Hiên còn bình tĩnh. Nhưng mãi vẫn không liên lạc được với Nguyễn Vi, anh càng sốt ruột. Cuối cùng, anh bị ai phát hiện, bản thân đang sợ hãi. Bị bắn ở Phương Uyển, phải đối mặt với cái chết mà anh vẫn vượt qua. Hôm nay là lần đầu tiên anh ý thức được, thế nào gọi là căng thẳng.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên cũng tới khu nhà của Nghiêm Thụy. Xe vừa dừng lại, anh liền nhìn thấy Nguyễn Vi đẩy cửa đi ra ngoài. Cô đang mở túi xách lục tìm thứ gì đó.
Diệp Tĩnh Hiên ngồi trong ô tô, tay vẫn nắm chặt vô lăng, dõi theo người con gái ở ngoài kia. Một lúc sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Vi đi tới. Nhìn thấy anh, cô liền đờ ra ngay tức thì. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên mở cửa xuống xe. Cô không hiểu tại sao anh có mặt ở đây, nhưng vừa định hỏi, anh đã ôm cô vào lòng.
Lồng ngực phập phồng, làm cô bối rối. Bàn tay anh đặt trên vai cô, dù cách một lớp vải nhưng cô vẫn cảm thấy giá lạnh. Cô vô thức kéo tay anh, lên tiếng: “Tĩnh Hiên!”
“Hôm nay em ở nhà à?” Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên cũng mỉm cười. Anh buông người cô, quan sát xung quanh rồi ra hiệu cô lên xe.
Nguyễn Vi ngập ngừng: “Em ở nhà dọn dẹp, bây giờ mới ra cửa hàng.”
Hôm nay, Diệp Tĩnh Hiên đi giải quyết công việc nên mặc áo sơ mi nghiêm chỉnh. Nhưng vào thời khắc này, cổ áo đã bị phanh ra. Bộ dạng của anh toát ra vẻ hoang dã đặc biệt. Nguyễn Vi giúp anh chỉnh lại cổ áo theo thói quen. Anh liền túm lấy ngón tay cô: “Ở dây không tiện bắt xe, để tôi đưa em đi.”
Nguyễn Vi lắc đầu, ngẫm nghĩ rồi hạ giọng: “Cũng không xa lắm, bình thường em đều đi bộ. Anh tìm em có việc sao?”
Diệp Tĩnh Hiên nhìn cô đăm đăm. Cô buộc tóc nên gương mặt trông càng gầy. Dù trời nóng nhưng lúc nào cô cũng mặc áo dài tay, đứng một lát trán đã lấm tấm mồ hôi, quả nhiên vẫn như ngày nào.
Trong lòng hoàn toàn nhẹ nhõm, đột nhiên anh muốn trêu chọc cô. Cho dù đã lớn, nhưng cô vẫn là cô bé ngốc nghếch của anh. Không hiểu tại sao anh lại khó mở miệng.
Diệp Tĩnh Hiên thở dài, giơ tay lau mồ hôi trên trán cô, tùy tiện nói: “Không có việc gì.”
Nguyễn Vi lại cúi đầu. Diệp Tĩnh Hiên dừng tay ở cô áo cổ, nhẹ nhàng xoa bóp. Sau đó, anh bất chợt nheo mắt, cất giọng nửa đùa nửa thật: “A Nguyễn, thật ra tôi nhớ em nên đến thăm…. Em muốn tự mình lên xe hay là tôi bế em?”
Biết rõ anh nói được làm được, Nguyễn Vi vội vàng theo anh lên xe.
Diệp Tĩnh Hiên nhanh chóng nổ máy. Đi được một đoạn, anh đột nhiên rẽ sang đường khác, Nguyễn Vi liền nhắc anh đi thẳng. Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Diệp Tĩnh Hiên liếc qua màn hình, lập tức đeo tai nghe. Thuộc hạ thông báo: “Mọi chướng ngại đã được xử lý sạch sẽ rồi ạ.”
Diệp Tĩnh Hiên “ờ” mộ tiếng rồi cúp máy. Lúc này, anh mới quay lại cửa hàng hoa. Nguyễn Vi tựa vào cửa kính, anh liếc cô một cái rồi nhắc nhở: “Dây an toàn.” Vì sắp đến nơi nên Nguyễn Vi không có phản ứng. Diệp Tĩnh Hiên liền giơ tay về phía cô. Nguyễn Vi vội nói: “Để em.”
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa hàng hoa, Diệp Tĩnh Hiên mãi vẫn không mở khóa cửa xe. Nguyễn Vi ngồi bất động, anh nắm cổ tay cô, vuốt ve chiếc vòng cao su, mắt nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt anh chứa đựng biết bao nỗi niềm, tích tụ suốt mấy năm, như tảng đá đè nặng lên trái tim Nguyễn Vi. Nhưng khi mở miệng, anh chỉ nói: “Hôm nay không mang hoa tặng em, ngày mai tôi sẽ bù.”
Nhớ đến những bó tường vi, cô lại nhói đau trong lòng. Nhưng cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai sẽ không được giải thoát. Thế là cô thẳng thắn bày tỏ: “Em có lỗi với cha nuôi. Ông ấy đã cứu và nuôi dưỡng em suốt mười năm. Bởi vì ích kỷ nên em đã không giao con chip cho cảnh sát, khiến cha nuôi em chết không nhắm mắt. Em là một người con bất hiếu.” Cô lặng lẽ nắm tay anh, cất giọng run run: “Con chip là sự báo đáp của em đối với ông. Em chỉ còn một chút kiên trì này nên không thể trả lại cho Kính Lan Hội. Anh hãy dứt khoát đi, một là giao em cho Hội trưởng xử lý, còn không để em ra đi…”
Diệp Tĩnh Hiên lại cảm thấy đau đầu. Nguyễn Vi vì lương tâm nên mới làm nội gián của cảnh sát, vì yêu anh nên không chịu giao nộp chứng cứ. Bao nhiêu năm qua, một mình ở thế khó xử nhưng cô vẫn cố chấp như vậy.
Trong cuộc đời, bất kể gặp khó khăn trắc trở thế nào, anh cũng không thèm chớp mắt một cái. Riêng đối với Nguyễn Vi, anh luôn cảm thấy bất lực.
“Em suốt ngày khiến tôi tức giận, Hạ Tiêu đâu có như em…” Tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, anh liền buông tay cô, khóe miệng khẽ nhếch lên. Sau đó, anh rành rọt nói: “A Nguyễn! Mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, tôi sẽ không buông tha em.”
Nguyễn Vi cắn môi, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên cũng mở cửa cho cô xuống xe. Đi được vài bước, Nguyễn Vi liền dừng lại. Hạ Tiêu đang đứng ở cửa quán cà phê Chờ đợi Tango. Diện mạo của cô ta hoàn toàn khác với Nguyễn Vi, ngay cả tính cách và thói quen cũng khác. Cô ta vừa vặn đứng dưới ánh mặt trời, trẻ trung và xinh đẹp đến mức khiến người khác ghen tỵ.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Vi quan sát Hạ Tiêu một cách tử tế, phát hiện bản thân và cô ta chẳng có điểm gì đáng để so sánh.
Hạ Tiêu cầm một cốc cà phê đá. Cô ta vừa ngậm ống mút, vừa chạy đến bên ô tô, cười nói với người trong xe: “Em tình cờ đi ngang qua, muốn uống chút gì đó nên dừng lại ở đây.”
Diệp Tĩnh Hiên chẳng nói một lời, xuống xe cùng Hạ Tiêu đi vào quán cà phê.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, toàn thành phố tràn ngập ánh nắng, con người cũng tựa như sinh động hẳn lên, chỉ có mình Nguyễn Vi thất tha thất thiểu. Cô đột nhiên có cảm giác bản thân chỉ là một linh hồn không được phép lộ ra ngoài ánh sáng.
/41
|