CHƯƠNG 6
Editor: Cogau
Kỳ Quân sự kết thúc là lúc năm học thứ hai đại học chính thức bắt đầu, cũng thể hiện là họ đã chính thức bước vào cánh cửa lớn của Ngành Kiến trúc, thời khoá biểu dày đặc chương trình chuyên ngành: thiết kế kiến trúc, cấu tạo kiến trúc, cơ học kiến trúc, CAD, khảo sát thiết kế; đại đa số mọi người rất hưng phấn, vì dần tiến tới tên tuổi "Kiến trúc sư" mà.
Mấy người trong phòng bắt đầu nói giỡn, người trong phòng họ chính là Phương kiến trúc sư, Lâm kiến trúc sư, Chu kiến trúc sư, đến cô thì lại thành "Thừa"** kiến trúc sư. . . . . . Thành Hạ suy nghĩ không biết có nên đổi hộ khẩu để cùng họ với Lâm Phóng không. (**Tiếng Trung chữ ‘Thừa’ và chữ ‘Thành’ đồng âm).
Đi học, ghi bài, đi thư viện, thỉnh thoảng bị lôi đi xem trận đấu bóng rổ, bóng chuyền gì đó, tự nhiên, có vài cao thủ luôn luôn thể hiện hết tài năng ra như vậy làm cho người ta suy nghĩ vô cùng xa xôi.
Đẹp trai chơi bóng, ném bóng vào rổ, đến cả việc mồ hôi vã ra vung vẩy khắp nơi cũng thấy đẹp.
"Aizz, bây giờ sinh viên mới thật là không chịu nổi." Lâm Lâm nói, bạn trai cô đang trong sân mồ hôi vã ra như tắm, có mấy cô gái đang nghẹn ngào gào lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng.
"Làm bà lớn đòi hỏi phải bao dung. Hãy để cho mấy cô ấy kêu đi." Chu Nhược Nhược nói.
Bây giờ, thời tiết không nóng lắm, xem trận đấu bóng cũng thoải mái, chỉ có điều âm thanh quá lớn làm cho đầu óc cũng ong ong.
"Không xem nữa, tớ về đi ngủ đây." Thành Hạ nói.
"Ôi, đừng đi vội, Tiếu Thanh còn chưa vào sân đâu." Chu Nhược Nhược kéo cô.
"Cậu ấy có vào sân hay không thì quan hệ gì tới tớ? Tớ cũng không phải là huấn luyện viên của cậu ấy, vả lại chân tớ bị đau cũng không thể đứng lâu, đi đây." Thành Hạ nói. Không biết cái đầu thiên tài nào nghĩ ra được sáng kiến, chỉ vì một lần giúp đỡ mà đã cảm thấy cô và Tiếu Thanh chết không chia lìa.
Vừa mơ mơ màng màng ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại di động làm tỉnh giấc, cầm lên nhìn là Lâm Lâm, Thành Hạ biết, đại khái là lại muốn nhiều chuyện đây mà.
Quả nhiên, tiếng của Lâm Lâm tuy thấp nhưng lại vô cùng phấn khích, giống như là rất tâm đắc: "Tới nhanh chiêm ngưỡng người đẹp, bạn gái Tiếu Thanh đến."
"A, các cậu nhớ kỹ, cần phải làm công tác tiếp đón cho tốt, rồi báo cáo cho tớ, được, yên tâm đi!" Thành Hạ mơ hồ tắt điện thoại.
Bạn gái Tiếu Thanh cũng không phải nữ hoàng Anh, phấn khích làm cái gì không biết, vả lại, nếu có là nữ hoàng Anh thì cô cũng không quan tâm!
Bốn giờ rưỡi, Thành Hạ đói bụng nên tỉnh giấc, cần phải ăn cơm, rửa mặt qua loa rồi nhanh nhẹn cầm khay đến nhà ăn, vừa ra khỏi cửa phòng, lại nhận được điện thoại hỏi thăm của Tiếu Thanh.
"Chân cậu lại đau à?" Tiếu Thanh hỏi.
"Không." Thành Hạ đáp, người này tại sao lại rủa cô đau chân chứ?
"Vậy sao cậu không xem trận đấu?" Tiếu Thanh nghi ngờ.
"Tớ mệt nên quay về ngủ, sao? Thua à?" Thành Hạ hỏi, nhìn đám đàn anh năm 3 họ không phải người dễ ăn.
"Hứ, coi thường tớ đúng không? Trận đấu có Tiếu ‘đẹp trai’ tớ trấn giữ và chỉ huy sao có thể thất bại chứ?" Tiếu Thanh hài lòng.
"Stop! Chỉ là trận đấu trong nội bộ khoa mà thôi! Cúp máy đây, đi ăn cơm đã." Thành Hạ nói.
Cúp điện thoại xong mới nhớ là quên không nhiều chuyện bạn gái cậu ta.
Ăn cơm xong Thành Hạ lên thư viện đọc sách, có quyển sách ở ngoài tiệm sách kiến trúc thì hết hàng, ở thư viện thì đã bị cho mượn, có lẽ tới giờ này cũng phải trả lại rồi chứ, xem nào, quả nhiên là có, đáng tiếc tay lại không với tới, không muốn đi tìm ghế, Thành Hạ nhón chân lên, đầu ngón tay với với, lại với thêm nữa thì đã thấy có sách rơi xuống, có thể là vì phấn khích hơi dùng sức nên làm các cuốn sách bên cạnh rơi thẳng xuống mặt cô.
Theo bản năng, tránh sang bên cạnh, mặc dù cũng có chướng ngại vật, nhưng dù sao cũng tránh được nguy hiểm hủy hoại dung nhan.
"Tri thức đúng là sức mạnh, chuyển hóa thành sức mạnh giết người cũng không nhỏ ha . . . . ." Thành Hạ lầm bầm.
"Ha ha!" Có người cười, cô áp sát vào chướng ngại vật này, tiếng cười liên tiếp không ngừng, chẳng lẽ là ‘gặp gỡ định mệnh’ thư viện sao? Cô chuẩn bị tâm lý thật tốt để nhìn dung nhan của con người này.
"Chào Học trưởng." ‘Gặp gỡ định mệnh’ tiêu tan, thay vào đó là gặp lại phiên bản cũ. Anh đúng là cao, cô chỉ đến nách anh thôi, nếu nhìn hình dáng thì giống cha và con gái vậy.
Giang Nam Đồng dáng cao, giơ tay cầm quyển sách xuống: "Quyển này sao?"
"Vâng, cám ơn học trưởng." Thuận tiện giúp luôn việc xếp sách lại.
"Đừng khách sáo. Chỉ có điều, có thể thả cái chân của anh đang bị đè ra trước không?" Giang Nam Đồng cười cười.
Trên giày da của anh đột nhiên có một dấu chân, thì ra cô không chỉ là sát thủ giày da khi khiêu vũ thôi đâu!
Nhân tiện, hai người cũng lần lượt đọc sách, sách tối nghĩa khó hiểu lại không hấp dẫn, làm cô hoa cả mắt, lúc
/64
|