Hà Uy Kiệt năm nay đã ba mươi tuổi nhưng lại chưa từng hẹn hò với bất kì một người phụ nữ nào, người ngoài nghĩ hắn cấm dục không chạm vào phụ nữ, có người còn ác ý bảo rằng hắn là kẻ đồng tính luyến ái, chỉ thích đàn ông chứ không thích phụ nữ. Nhưng đồng nghiệp thì biết rõ lý do chính là do tính chất công việc đặc thù nên mới hắn mới không dám tìm nửa kia để san sẻ...
Hà Uy Kiệt lớn lên khỏe mạnh, cao tận 1m9, được huấn luyện trong quân đội sáu năm, từng bước thăng chức trở thành chỉ huy đội đặc nhiệm cảnh sát cơ động, chuyên vây bắt kẻ phạm tội bỏ trốn trong thành phố. Hắn nổi tiếng bởi số lượng tội phạm đã bắt được còn nhiều hơn các thành viên trong đội cộng lại, ngoài ra còn kĩ năng bắn súng điêu luyện...phải nói là chiến tích lừng lẫy...
Cho đến khi một chuyện khiến người ta không ngờ được xảy ra, chính là vợ của tên cảnh sát nghiêm khắc, cứng rắn, chiến công lừng lẫy như thế này là chính là một cô sinh viên năm hai đáng yêu, tính đến năm nay thì mới được hai mươi tuổi đầu. Bọn họ cảm giác cả hai đứng gần nhau nhìn như chú cháu chứ không phải vợ chồng...
Ngay cả nhân vật chính như bọn họ cũng không tưởng tượng được một ngày lại va vào nhau như thế, trong khi Hà Uy Kiệt bị gia đình ép phải cưới vợ, còn Tôn Giai Ân thì bị bà nội ép phải cưới hắn. Chỉ vì lý do muốn cháu gái tiếp nối mối lương duyên còn đang dang dở thuở xưa của bà với ông của hắn...
Tôn Giai Ân dù muốn hay không cũng phải chấp nhận, cô càng ngán ngẫm hơn khi nhìn thấy bản mặt khó coi của cả hai trên tờ giấy đăng kí kết hôn. Nhìn sơ sơ qua cứ tưởng cha dắt con gái đi chụp ảnh kỉ niệm gia đình không bằng...
Lúc trước Tôn Giai Ân thuê nhà trọ gần trường để thuận tiện cho việc đi học đại học, còn cha mẹ cô thì ở dưới quê sẽ gửi tiền lên hằng tháng cho cô chi trả học phí lẫn tiền thuê nhà. Bây giờ kết hôn rồi nên phải chuyển đến nhà Hà Uy Kiệt ở "nhờ", tất cả đều nghe theo ý bà nội, chứ có nằm mơ cô cũng không muốn dính dáng gì đến hắn...
Quả thật so với căn phòng trọ nhỏ ấm cúng của cô thì nhà của Hà Uy Kiệt to hơn nhiều, có thể nói là to bằng ba căn nhà dưới quê của cô gộp lại. Nhưng cũng phải thôi, dù sao người ta cũng là cảnh sát nổi tiếng của thành phố A, đâu thể so được với sinh viên đại học quèn như cô... Ngôn Tình Nữ Phụ
Tôn Giai Ân bấm mật khẩu để vào nhà, may mắn là Hà Uy Kiệt có nhắn trước, chứ không cô thật sự phải trèo cửa sổ để vào mất. Hắn còn nhắn thêm hôm nay không về nhà, cô có thể tự lo liệu mọi thứ, chỉ cần không phá tung nhà hắn lên là được.
Tôn Giai Ân đi khám phá cả căn nhà một lúc liền thay đồ để đi tắm, chiều nay cô có tiết học trên lớp, sau khi tan học sẽ cùng đám bạn đi ăn tối một lúc, tối về làm bài tập rồi leo lên giường ngủ một giấc thật ngon. Nhưng đám bạn của cô hôm nay lại có cuộc họp câu lạc bộ đột xuất, khiến bữa tối đã hẹn sẵn bị hủy bỏ bất ngờ, nên Tôn Giai Ân chỉ đành mua đồ ăn bên ngoài mang về nhà tự thưởng thức...
Tôn Giai Ân ném cặp lên ghế sofa, cô mở đồ ăn đã được nấu sẵn đặt trên bàn, vừa xem phim vừa ăn tối. Không ngờ tivi nhà của tên này còn có tài khoản Netflix riêng biệt, muốn xem gì cũng được, không như lúc trước cô chỉ dám xem phim trên các trang web không chính thống...
Cạch...!
Cửa nhà được mở ra, bầu không khí ngượng ngùng nhanh chóng lan tỏa ra khắp căn phòng, rõ ràng hắn nói hôm nay hắn không về, nhưng tại sao lại lù lù xuất hiện ở đây cơ chứ. Với tư cách là một người vợ, cô có nên ra cầm áo cho hắn, chuẩn bị nước tắm cho hắn không nhỉ...? Còn xưng hô thế nào mới đúng trong trường hợp này đây...? Lỡ cô nói gì sai thì hắn có tức lên rồi bẻ cổ cô không...? Nhưng thôi kệ, đã sa chân vào chỗ này thì đành liều thôi...!
"Chồng...chào mừng anh về nhà...!"
Hà Uy Kiệt hơi khựng người, hình như hắn vừa nghe thấy chữ "chồng" thì phải, vậy tức là hắn nên gọi cô gái kia là vợ thì mới phải phép đúng không...? Tuy người kia ít hơn hắn những mười tuổi, nhưng bây giờ đã là vợ chồng "trên danh nghĩa", vẫn nên tôn trọng gọi đối phương một tiếng "vợ"!
"Cảm...cảm ơn vợ...!"
Hà Uy Kiệt chưa nói dứt câu đã vội chạy vào trong phòng, đáng lẽ ra hắn nên ở lại văn phòng làm việc mới đúng, tại sao lại ngu ngốc nghe lời tên trợ lí phải về sớm với vợ mới cưới cơ chứ. Ngay cả khi bụng hắn đang rỗng tuếch, mà người vừa nãy lại không hề nấu cơm, vẫn đang chăm chú ăn đồ ăn bên ngoài. Hà Uy Kiệt trước giờ đều không ăn ở bên ngoài, hắn cảm thấy việc này rất mất vệ sinh, tổn hại cơ thể, mà công việc của hắn chính là phải giữ cơ thể ở trạng thái khỏe mạnh nhất...
Hà Uy Kiệt suy nghĩ một hồi liền quyết định đi tắm rồi mới ra ngoài mua nguyên liệu về nấu ăn, hắn nhớ trong tủ lạnh đã không có thứ gì từ rất lâu rồi, lúc trước toàn ghé nhà trợ lí ăn ké được bữa nào hay bữa nấy...
"Chồng...anh...định đi siêu thị à, em nghĩ chúng ta nên đi cùng nhau sẽ tốt hơn đấy ạ...!"
Hà Uy Kiệt lớn lên khỏe mạnh, cao tận 1m9, được huấn luyện trong quân đội sáu năm, từng bước thăng chức trở thành chỉ huy đội đặc nhiệm cảnh sát cơ động, chuyên vây bắt kẻ phạm tội bỏ trốn trong thành phố. Hắn nổi tiếng bởi số lượng tội phạm đã bắt được còn nhiều hơn các thành viên trong đội cộng lại, ngoài ra còn kĩ năng bắn súng điêu luyện...phải nói là chiến tích lừng lẫy...
Cho đến khi một chuyện khiến người ta không ngờ được xảy ra, chính là vợ của tên cảnh sát nghiêm khắc, cứng rắn, chiến công lừng lẫy như thế này là chính là một cô sinh viên năm hai đáng yêu, tính đến năm nay thì mới được hai mươi tuổi đầu. Bọn họ cảm giác cả hai đứng gần nhau nhìn như chú cháu chứ không phải vợ chồng...
Ngay cả nhân vật chính như bọn họ cũng không tưởng tượng được một ngày lại va vào nhau như thế, trong khi Hà Uy Kiệt bị gia đình ép phải cưới vợ, còn Tôn Giai Ân thì bị bà nội ép phải cưới hắn. Chỉ vì lý do muốn cháu gái tiếp nối mối lương duyên còn đang dang dở thuở xưa của bà với ông của hắn...
Tôn Giai Ân dù muốn hay không cũng phải chấp nhận, cô càng ngán ngẫm hơn khi nhìn thấy bản mặt khó coi của cả hai trên tờ giấy đăng kí kết hôn. Nhìn sơ sơ qua cứ tưởng cha dắt con gái đi chụp ảnh kỉ niệm gia đình không bằng...
Lúc trước Tôn Giai Ân thuê nhà trọ gần trường để thuận tiện cho việc đi học đại học, còn cha mẹ cô thì ở dưới quê sẽ gửi tiền lên hằng tháng cho cô chi trả học phí lẫn tiền thuê nhà. Bây giờ kết hôn rồi nên phải chuyển đến nhà Hà Uy Kiệt ở "nhờ", tất cả đều nghe theo ý bà nội, chứ có nằm mơ cô cũng không muốn dính dáng gì đến hắn...
Quả thật so với căn phòng trọ nhỏ ấm cúng của cô thì nhà của Hà Uy Kiệt to hơn nhiều, có thể nói là to bằng ba căn nhà dưới quê của cô gộp lại. Nhưng cũng phải thôi, dù sao người ta cũng là cảnh sát nổi tiếng của thành phố A, đâu thể so được với sinh viên đại học quèn như cô... Ngôn Tình Nữ Phụ
Tôn Giai Ân bấm mật khẩu để vào nhà, may mắn là Hà Uy Kiệt có nhắn trước, chứ không cô thật sự phải trèo cửa sổ để vào mất. Hắn còn nhắn thêm hôm nay không về nhà, cô có thể tự lo liệu mọi thứ, chỉ cần không phá tung nhà hắn lên là được.
Tôn Giai Ân đi khám phá cả căn nhà một lúc liền thay đồ để đi tắm, chiều nay cô có tiết học trên lớp, sau khi tan học sẽ cùng đám bạn đi ăn tối một lúc, tối về làm bài tập rồi leo lên giường ngủ một giấc thật ngon. Nhưng đám bạn của cô hôm nay lại có cuộc họp câu lạc bộ đột xuất, khiến bữa tối đã hẹn sẵn bị hủy bỏ bất ngờ, nên Tôn Giai Ân chỉ đành mua đồ ăn bên ngoài mang về nhà tự thưởng thức...
Tôn Giai Ân ném cặp lên ghế sofa, cô mở đồ ăn đã được nấu sẵn đặt trên bàn, vừa xem phim vừa ăn tối. Không ngờ tivi nhà của tên này còn có tài khoản Netflix riêng biệt, muốn xem gì cũng được, không như lúc trước cô chỉ dám xem phim trên các trang web không chính thống...
Cạch...!
Cửa nhà được mở ra, bầu không khí ngượng ngùng nhanh chóng lan tỏa ra khắp căn phòng, rõ ràng hắn nói hôm nay hắn không về, nhưng tại sao lại lù lù xuất hiện ở đây cơ chứ. Với tư cách là một người vợ, cô có nên ra cầm áo cho hắn, chuẩn bị nước tắm cho hắn không nhỉ...? Còn xưng hô thế nào mới đúng trong trường hợp này đây...? Lỡ cô nói gì sai thì hắn có tức lên rồi bẻ cổ cô không...? Nhưng thôi kệ, đã sa chân vào chỗ này thì đành liều thôi...!
"Chồng...chào mừng anh về nhà...!"
Hà Uy Kiệt hơi khựng người, hình như hắn vừa nghe thấy chữ "chồng" thì phải, vậy tức là hắn nên gọi cô gái kia là vợ thì mới phải phép đúng không...? Tuy người kia ít hơn hắn những mười tuổi, nhưng bây giờ đã là vợ chồng "trên danh nghĩa", vẫn nên tôn trọng gọi đối phương một tiếng "vợ"!
"Cảm...cảm ơn vợ...!"
Hà Uy Kiệt chưa nói dứt câu đã vội chạy vào trong phòng, đáng lẽ ra hắn nên ở lại văn phòng làm việc mới đúng, tại sao lại ngu ngốc nghe lời tên trợ lí phải về sớm với vợ mới cưới cơ chứ. Ngay cả khi bụng hắn đang rỗng tuếch, mà người vừa nãy lại không hề nấu cơm, vẫn đang chăm chú ăn đồ ăn bên ngoài. Hà Uy Kiệt trước giờ đều không ăn ở bên ngoài, hắn cảm thấy việc này rất mất vệ sinh, tổn hại cơ thể, mà công việc của hắn chính là phải giữ cơ thể ở trạng thái khỏe mạnh nhất...
Hà Uy Kiệt suy nghĩ một hồi liền quyết định đi tắm rồi mới ra ngoài mua nguyên liệu về nấu ăn, hắn nhớ trong tủ lạnh đã không có thứ gì từ rất lâu rồi, lúc trước toàn ghé nhà trợ lí ăn ké được bữa nào hay bữa nấy...
"Chồng...anh...định đi siêu thị à, em nghĩ chúng ta nên đi cùng nhau sẽ tốt hơn đấy ạ...!"
/89
|