Hà Uy Kiệt không chỉ đơn thuần là con trai của một chủ tịch tập đoàn nổi tiếng nào đó, nhưng hắn lại chính là đứa con trai duy nhất của người đứng đầu đất nước rộng lớn phồn vinh này.
Nhưng Hà Uy Tập lại chưa bao giờ công khai đứa con này với báo chí, vì ông ta sợ rằng thế lực thù địch ben ngoài ra hãm hại đứa con trai độc nhất của ông ta…
Còn Hà Uy Kiệt không hiểu nỗi lòng của cha mình, hắn mặc định ông ta ghét bỏ mẹ con hắn, nhẫn tâm đẩy mẹ hắn vào chỗ chết, công khai yêu đương với nhân tình. Ông ta cũng chính là kẻ sỉ vả ước mơ và tương lai của hắn khi muốn trở thành một cảnh sát để bảo vệ người khác. Hắn còn nhớ như in ông ta đã nói như thế này…
“Mày nghĩ mày có thể bảo vệ được những người mày thương yêu khi trở thành cảnh sát à…?”
Hà Uy Kiệt lúc đấy cảm thấy hắn phải chứng minh cho ông ta là mình hoàn toàn có khả năng bảo vệ được những người hắn yêu…cho đến tận bây giờ những người mà hắn đã bảo vệ chỉ là những người vô danh lướt qua cuộc đời hắn…còn người mà hắn yêu lại hoàn toàn không bảo vệ nổi, thậm chí còn làm cô bị liên lụy…
Hà Uy Kiệt thức trắng đêm cùng đội điều tra tìm kiếm tung tích của Tôn Giai Ân, thậm chí hắn còn dừng tất cả việc điều tra Ân Kiếm lại mà tập trung nguồn lực đi tìm cô. Điều đó khiến cho Nhuận Phát cùng những người trong đội của hắn không hài lòng…
“Ngài có biết việc này đã khiến cho những người làm việc dưới trướng của ngài bất mãn đến độ nào không hả…”
Hà Uy Kiệt dường như không còn nghe thấy bất kì điều gì nữa, hắn vẫn liên tục đi qua đi lại giữa những người trong đội điều tra để xem có phát hiện thêm điều gì mới hay không. Hắn sợ nếu chậm mấy giây nào cũng có thể đánh mất cô mãi mãi…
“Tỉnh lại đi, ngài chưa bao giờ hành xử thiếu suy nghĩ như vậy đâu, chúng ta đã sắp tóm được ông ta rồi mà…!”
Nhuận Phát không chịu được liền đấm Hà Uy Kiệt một cái ngã nhào ra đất, dường như cậu chưa bao giờ làm việc này trước đây…nhưng đây là cách duy nhất khiến tên điên này tỉnh ngộ…
“Làm ơn bình tĩnh lại đi, dù sao đó người đó cũng không phải vợ ngài…!”
Lời này của Nhuận Phát bị tất cả những người có mặt nghe thấy, nhưng Hà Uy Kiệt lại chẳng mảy may tức giận một chút nào, hắn chỉ sờ lên một bên má bị đánh đau điếng…
“Tìm…tiếp tục tìm…phải tìm ra bằng được Tôn Giai Ân cho tôi…nhất định phải tìm ra cô ấy…!”
Hà Uy Kiệt dường như sắp phát điên lên rồi, nếu bọn họ không tìm được Tôn Giai Ân có lẽ hắn sẽ tự tay chôn sống tất cả mất. Ngày hôm đó là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy Hà Uy Kiệt lo sợ đến mức mất hết bình tĩnh như vậy…
“Đã xác định được vị trí điện thoại của cô Tôn rồi ạ…”
Hà Uy Kiệt dường như tìm được một hi vọng nhỏ nhoi sau hai ngày vật vã cùng đội điều tra, nhưng sau khi hắn tìm đến thì chỉ có chiếc điện thoại đã bị đập nát trong căn nhà hoang, giữa một khu đô thị ít người cách rất xa nơi đây.
“Thằng khốn nạn…mẹ nó…!”
Đột nhiên tiếng tin nhắn vang lên nhắc nhở Hà Uy Kiệt không cần phí công sức tìm kiếm, khi nào ông ta hoàn thành mục đích sẽ tự động thả người ra, không những thế còn gửi một đoạn video ngắn khi Tôn Giai Ân tỉnh lại cho hắn…
“Nơi này…chính là nơi này…dù có phải lục tung cái đất nước này lên cũng phải tìm được nơi này cho tôi…”
Nhuận Phát xem video còn không rõ chứ đừng nói đến chuyện xác định được cái nơi khỉ hò cò gáy đang giam giữ Tôn Giai Ân. Nhưng cậu vẫn không hiểu lý do tại sao Hà Uy Kiệt lại phát điên lên như vậy để làm gì, chẳng phải bây giờ chỉ cần ngồi đợi đến khi Ân Kiếm lên chức thị trưởng thì ông ta sẽ tự động thả người sao…?
“Đã có rất nhiều người bất mãn với cách làm việc của ngài trong suốt mấy ngày nay…tôi nghĩ ngài cũng biết thông qua thái độ của họ đối với ngài chứ…?”
Một người lý trí trong công việc như Hà Uy Kiệt đột nhiên bị xao nhãng vì chuyện tình cảm, ngay từ ban đầu hắn chính là người khiến mọi người nể phục và quyết định đi theo chuyên án này đến cùng, cho đến khi mọi chuyện gần hoàn thành thì hắn đột nhiên từ bỏ. Bọn họ cũng gần như không còn kính trọng mà gọi hắn một tiếng đội trưởng Hà như trước được nữa…
“Cậu nghĩ tôi quan tâm bọn họ nghĩ gì à, cậu nghĩ tôi quan tâm đến cái chuyên án này đến thế à…? Thứ tôi quan tâm chỉ là cô ấy mà thôi…tôi cố gắng nhiều như vậy cũng chỉ bởi vì Tôn Giai Ân từng nói cô ấy tự hào về tôi…cô ấy muốn tôi biến cuộc sống dơ bẩn này trở nên hạnh phúc hơn…vậy mà chính tôi lại khiến cô ấy gặp nguy hiểm…”
Tín ngưỡng cả đời của hắn, người khiến hắn yêu điên cuồng…người con gái duy nhất mỉm cười vui vẻ với hắn mỗi khi về nhà, người cố gắng trở nên hoàn thiện hơn để có thể giúp đỡ hắn…vậy mà chính hắn, chính hắn lại phụ cô, gây ra nỗi đau thể xác lẫn tinh thần cho cô như vậy…
“Giai Ân của anh…anh nhớ em lắm…!”
Nhưng Hà Uy Tập lại chưa bao giờ công khai đứa con này với báo chí, vì ông ta sợ rằng thế lực thù địch ben ngoài ra hãm hại đứa con trai độc nhất của ông ta…
Còn Hà Uy Kiệt không hiểu nỗi lòng của cha mình, hắn mặc định ông ta ghét bỏ mẹ con hắn, nhẫn tâm đẩy mẹ hắn vào chỗ chết, công khai yêu đương với nhân tình. Ông ta cũng chính là kẻ sỉ vả ước mơ và tương lai của hắn khi muốn trở thành một cảnh sát để bảo vệ người khác. Hắn còn nhớ như in ông ta đã nói như thế này…
“Mày nghĩ mày có thể bảo vệ được những người mày thương yêu khi trở thành cảnh sát à…?”
Hà Uy Kiệt lúc đấy cảm thấy hắn phải chứng minh cho ông ta là mình hoàn toàn có khả năng bảo vệ được những người hắn yêu…cho đến tận bây giờ những người mà hắn đã bảo vệ chỉ là những người vô danh lướt qua cuộc đời hắn…còn người mà hắn yêu lại hoàn toàn không bảo vệ nổi, thậm chí còn làm cô bị liên lụy…
Hà Uy Kiệt thức trắng đêm cùng đội điều tra tìm kiếm tung tích của Tôn Giai Ân, thậm chí hắn còn dừng tất cả việc điều tra Ân Kiếm lại mà tập trung nguồn lực đi tìm cô. Điều đó khiến cho Nhuận Phát cùng những người trong đội của hắn không hài lòng…
“Ngài có biết việc này đã khiến cho những người làm việc dưới trướng của ngài bất mãn đến độ nào không hả…”
Hà Uy Kiệt dường như không còn nghe thấy bất kì điều gì nữa, hắn vẫn liên tục đi qua đi lại giữa những người trong đội điều tra để xem có phát hiện thêm điều gì mới hay không. Hắn sợ nếu chậm mấy giây nào cũng có thể đánh mất cô mãi mãi…
“Tỉnh lại đi, ngài chưa bao giờ hành xử thiếu suy nghĩ như vậy đâu, chúng ta đã sắp tóm được ông ta rồi mà…!”
Nhuận Phát không chịu được liền đấm Hà Uy Kiệt một cái ngã nhào ra đất, dường như cậu chưa bao giờ làm việc này trước đây…nhưng đây là cách duy nhất khiến tên điên này tỉnh ngộ…
“Làm ơn bình tĩnh lại đi, dù sao đó người đó cũng không phải vợ ngài…!”
Lời này của Nhuận Phát bị tất cả những người có mặt nghe thấy, nhưng Hà Uy Kiệt lại chẳng mảy may tức giận một chút nào, hắn chỉ sờ lên một bên má bị đánh đau điếng…
“Tìm…tiếp tục tìm…phải tìm ra bằng được Tôn Giai Ân cho tôi…nhất định phải tìm ra cô ấy…!”
Hà Uy Kiệt dường như sắp phát điên lên rồi, nếu bọn họ không tìm được Tôn Giai Ân có lẽ hắn sẽ tự tay chôn sống tất cả mất. Ngày hôm đó là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy Hà Uy Kiệt lo sợ đến mức mất hết bình tĩnh như vậy…
“Đã xác định được vị trí điện thoại của cô Tôn rồi ạ…”
Hà Uy Kiệt dường như tìm được một hi vọng nhỏ nhoi sau hai ngày vật vã cùng đội điều tra, nhưng sau khi hắn tìm đến thì chỉ có chiếc điện thoại đã bị đập nát trong căn nhà hoang, giữa một khu đô thị ít người cách rất xa nơi đây.
“Thằng khốn nạn…mẹ nó…!”
Đột nhiên tiếng tin nhắn vang lên nhắc nhở Hà Uy Kiệt không cần phí công sức tìm kiếm, khi nào ông ta hoàn thành mục đích sẽ tự động thả người ra, không những thế còn gửi một đoạn video ngắn khi Tôn Giai Ân tỉnh lại cho hắn…
“Nơi này…chính là nơi này…dù có phải lục tung cái đất nước này lên cũng phải tìm được nơi này cho tôi…”
Nhuận Phát xem video còn không rõ chứ đừng nói đến chuyện xác định được cái nơi khỉ hò cò gáy đang giam giữ Tôn Giai Ân. Nhưng cậu vẫn không hiểu lý do tại sao Hà Uy Kiệt lại phát điên lên như vậy để làm gì, chẳng phải bây giờ chỉ cần ngồi đợi đến khi Ân Kiếm lên chức thị trưởng thì ông ta sẽ tự động thả người sao…?
“Đã có rất nhiều người bất mãn với cách làm việc của ngài trong suốt mấy ngày nay…tôi nghĩ ngài cũng biết thông qua thái độ của họ đối với ngài chứ…?”
Một người lý trí trong công việc như Hà Uy Kiệt đột nhiên bị xao nhãng vì chuyện tình cảm, ngay từ ban đầu hắn chính là người khiến mọi người nể phục và quyết định đi theo chuyên án này đến cùng, cho đến khi mọi chuyện gần hoàn thành thì hắn đột nhiên từ bỏ. Bọn họ cũng gần như không còn kính trọng mà gọi hắn một tiếng đội trưởng Hà như trước được nữa…
“Cậu nghĩ tôi quan tâm bọn họ nghĩ gì à, cậu nghĩ tôi quan tâm đến cái chuyên án này đến thế à…? Thứ tôi quan tâm chỉ là cô ấy mà thôi…tôi cố gắng nhiều như vậy cũng chỉ bởi vì Tôn Giai Ân từng nói cô ấy tự hào về tôi…cô ấy muốn tôi biến cuộc sống dơ bẩn này trở nên hạnh phúc hơn…vậy mà chính tôi lại khiến cô ấy gặp nguy hiểm…”
Tín ngưỡng cả đời của hắn, người khiến hắn yêu điên cuồng…người con gái duy nhất mỉm cười vui vẻ với hắn mỗi khi về nhà, người cố gắng trở nên hoàn thiện hơn để có thể giúp đỡ hắn…vậy mà chính hắn, chính hắn lại phụ cô, gây ra nỗi đau thể xác lẫn tinh thần cho cô như vậy…
“Giai Ân của anh…anh nhớ em lắm…!”
/89
|