Tôn Giai Ân vẫn một mực nắm chặt tay Hà Uy Kiệt suốt từ đêm hôm qua cho đến tận bây giờ, đến khi cô cảm nhận được có ai đó đang nghịch tóc mình thì mới giật mình tỉnh giấc…
“Chồng…anh…anh…còn đau không…?”
Hà Uy Kiệt mỉm cười dịu dàng trấn an Tôn Giai Ân, hắn đưa tay cô lên hôn nhẹ một cái…
“Anh không sao mà…mấy vết thương nhỏ này không làm anh đau được đâu, nên em đừng lo lắng quá…”
Tôn Giai Ân vui vẻ gật đầu, cô bảo Hà Uy Kiệt đợi một lát để mình ra ngoài mua cháo cho hắn ăn để tránh việc hắn bị đói. Nào ngờ chưa đi được mấy bước lại có người khác xuất hiện…
“Đây là lần thứ mấy rồi…?”
Người đàn ông mang theo dáng vẻ uy nghiêm của người có thẩm quyền nhìn về phía Hà Uy Kiệt lên tiếng, giọng của ông ta vang đến nỗi khiến Giai Ân có chút không tự chủ được mà lùi lại sau mấy bước…
Hà Uy Tập liếc nhìn Tôn Giai Ân một cái liền tiến lại chỗ Hà Uy Kiệt vẫn không có ý định trả lời câu hỏi của ông ta…
“Ta đích thân đến tận đây để xem con thế nào, mà con dám dùng thái độ đó với ta à…?”
Hà Uy Kiệt siết chặt tay tỏ ra dáng vẻ tức giận, hắn chưa từng cầu xin ông ta đến đây để gặp hắn bao giờ, chẳng lẽ là do Nhuận Phát báo tin hay sao…?
“Tôi cầu xin ông đến đây à…? Dù tôi có xảy ra chuyện quái gì thì cũng liên quan gì đến nhà ông…?”
Tôn Giai Ân đứng bên cạnh đang cố nhớ lại xem người đàn ông trung niên trước mặt này là ai, như nhớ ra gì đó cô liền khẽ nói nhỏ vào tai Hà Uy Kiệt…
“Trời ơi…đây là ngài chủ tịch nước đấy, anh ăn nói cho cẩn thận vào…!”
Hà Uy Kiệt vẫn một mực dùng thái độ khó ưa nhìn về phía Hà Uy Tập, đột nhiên ông ta lên tiếng…
“Chuyên án này sẽ do người khác thay con lo liệu, còn con thu xếp công việc rồi về thủ đô ngay lập tức cho ta…!”
Hà Uy Kiệt trừng mắt nhìn Hà Uy Tập, hắn lại nở nụ cười khinh khỉnh như đang khiêu khích…
“Tôi đã bảo ông đừng bao giờ can thiệp vào cuộc sống của tôi còn gì, đừng tỏ ra quan tâm tôi như thế, trông nó buồn nôn lắm đấy…!”
Hà Uy Tập biết con trai vẫn ghét bỏ ông chuyện năm xưa, nhưng ông vẫn không hề muốn nói ra sự thật cho hắn biết…
“Nên nhớ con là con trai duy nhất của ta, dù ta có tàn nhẫn với người khác như thế nào thì tuyệt đối không bao giờ để con trai mình gặp chuyện bất trắc…!”
Tôn Giai Ân đứng bên cạnh bị đưa hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, dù cô có sống thêm hàng vạn cuộc đời cũng không bao giờ nghĩ rằng một người tầm thường như cô lại trở thành vợ của con trai ngài chủ tịch nước đáng kính…
Hà Uy Tập thấy Tôn Giai Ân đang ngơ ngác nhìn mình thì cũng có thể đoán ra được một số chuyện liên quan đến bọn họ, ông tiếp tục lên tiếng…
“Chỉ cần theo ta về, con sẽ có tất cả mọi thứ mà con muốn, kể cả vị trí bộ trưởng bộ công an…hay một cuộc hôn nhân có thể giúp ích cho địa vị xã hội của con…việc dây dưa với loại người tầm thường này chỉ cản trở sự nghiệp của con thôi…!”
Hà Uy Tập kết thúc cuộc nói chuyện liền theo đoàn người rời đi, ông ta không thể để lộ vị trí của bản thân được nên chỉ có thể nói chuyện một lúc trong thời gian đã được sắp xếp…
Hà Uy Kiệt nắm tay Tôn Giai Ân để giúp cô bình tĩnh lại và cư nhiên hắn sẽ không bao giờ trở về thủ đô như lời ông ta nói…
“Em đừng để ý lời ông ta nói, anh với ông ta không liên quan đến nhau đâu…”
Tôn Giai Ân cảm giác được Hà Uy Kiệt còn đang giấu cô rất nhiều chuyện nhưng cô lại không dám hỏi. Từ lúc bắt đầu yêu nhau cho đến tận bây giờ cô chưa bao giờ nghi ngờ về tình yêu và sự ngọt ngào mà hắn dành cho cô…nhưng ngay vừa nãy, trong lời nói của Hà Uy Tập mang theo một điều vô cùng ẩn ý về việc kết hôn để giúp ích cho địa vị xã hội của hắn, còn không do dự xúc phạm đến cô nữa…
Riêng điều đó thôi cũng khiến Tôn Giai Ân cảm thấy đau lòng rồi, lời nói đó thể hiện rất rõ ràng việc Hà Uy Tập xem thường cô về việc cô không xứng và Hà Uy Kiệt, cô không xứng với một người có chức có quyền như hắn…mà cũng phải thôi…ngay từ đầu cô có gì để so với Hà Uy Kiệt chứ…
“Em ra ngoài một lát…”
Hà Uy Kiệt buông Tôn Giai Ân ra để cô rời đi, hắn nhìn thôi cũng đoán được tâm trạng của cô lúc này như thế nào…
Tôn Giai Ân vào nhà vệ sinh liền không kiềm được tâm trạng liền bật khóc, cô không biết bản thân mình đã yêu Hà Uy Kiệt đến mức độ như thế nào nhưng khi nghĩ đến việc nhìn hắn đến bên người con gái khác cũng giống như việc đâm một nhát vào trái tim cô rồi. Dù có phải trả giá thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không bao giờ chấp nhận được việc này, cô không bao giờ chấp nhận được việc người đàn ông của cô ở cùng một chỗ với người con gái khác…
“Chắc không sao đâu…anh ấy thương mình như vậy mà…”
Tôn Giai Ân tự trấn an bản thân liền dùng nước lạnh tạt vào mặt mình mấy lần cho tỉnh táo, cô nhờ bác sĩ theo dõi tình hình của Hà Uy Kiệt, còn mình thì về nhà trước để ổn định lại trước khi đối diện với hắn một lần nữa…
“Chồng…anh…anh…còn đau không…?”
Hà Uy Kiệt mỉm cười dịu dàng trấn an Tôn Giai Ân, hắn đưa tay cô lên hôn nhẹ một cái…
“Anh không sao mà…mấy vết thương nhỏ này không làm anh đau được đâu, nên em đừng lo lắng quá…”
Tôn Giai Ân vui vẻ gật đầu, cô bảo Hà Uy Kiệt đợi một lát để mình ra ngoài mua cháo cho hắn ăn để tránh việc hắn bị đói. Nào ngờ chưa đi được mấy bước lại có người khác xuất hiện…
“Đây là lần thứ mấy rồi…?”
Người đàn ông mang theo dáng vẻ uy nghiêm của người có thẩm quyền nhìn về phía Hà Uy Kiệt lên tiếng, giọng của ông ta vang đến nỗi khiến Giai Ân có chút không tự chủ được mà lùi lại sau mấy bước…
Hà Uy Tập liếc nhìn Tôn Giai Ân một cái liền tiến lại chỗ Hà Uy Kiệt vẫn không có ý định trả lời câu hỏi của ông ta…
“Ta đích thân đến tận đây để xem con thế nào, mà con dám dùng thái độ đó với ta à…?”
Hà Uy Kiệt siết chặt tay tỏ ra dáng vẻ tức giận, hắn chưa từng cầu xin ông ta đến đây để gặp hắn bao giờ, chẳng lẽ là do Nhuận Phát báo tin hay sao…?
“Tôi cầu xin ông đến đây à…? Dù tôi có xảy ra chuyện quái gì thì cũng liên quan gì đến nhà ông…?”
Tôn Giai Ân đứng bên cạnh đang cố nhớ lại xem người đàn ông trung niên trước mặt này là ai, như nhớ ra gì đó cô liền khẽ nói nhỏ vào tai Hà Uy Kiệt…
“Trời ơi…đây là ngài chủ tịch nước đấy, anh ăn nói cho cẩn thận vào…!”
Hà Uy Kiệt vẫn một mực dùng thái độ khó ưa nhìn về phía Hà Uy Tập, đột nhiên ông ta lên tiếng…
“Chuyên án này sẽ do người khác thay con lo liệu, còn con thu xếp công việc rồi về thủ đô ngay lập tức cho ta…!”
Hà Uy Kiệt trừng mắt nhìn Hà Uy Tập, hắn lại nở nụ cười khinh khỉnh như đang khiêu khích…
“Tôi đã bảo ông đừng bao giờ can thiệp vào cuộc sống của tôi còn gì, đừng tỏ ra quan tâm tôi như thế, trông nó buồn nôn lắm đấy…!”
Hà Uy Tập biết con trai vẫn ghét bỏ ông chuyện năm xưa, nhưng ông vẫn không hề muốn nói ra sự thật cho hắn biết…
“Nên nhớ con là con trai duy nhất của ta, dù ta có tàn nhẫn với người khác như thế nào thì tuyệt đối không bao giờ để con trai mình gặp chuyện bất trắc…!”
Tôn Giai Ân đứng bên cạnh bị đưa hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, dù cô có sống thêm hàng vạn cuộc đời cũng không bao giờ nghĩ rằng một người tầm thường như cô lại trở thành vợ của con trai ngài chủ tịch nước đáng kính…
Hà Uy Tập thấy Tôn Giai Ân đang ngơ ngác nhìn mình thì cũng có thể đoán ra được một số chuyện liên quan đến bọn họ, ông tiếp tục lên tiếng…
“Chỉ cần theo ta về, con sẽ có tất cả mọi thứ mà con muốn, kể cả vị trí bộ trưởng bộ công an…hay một cuộc hôn nhân có thể giúp ích cho địa vị xã hội của con…việc dây dưa với loại người tầm thường này chỉ cản trở sự nghiệp của con thôi…!”
Hà Uy Tập kết thúc cuộc nói chuyện liền theo đoàn người rời đi, ông ta không thể để lộ vị trí của bản thân được nên chỉ có thể nói chuyện một lúc trong thời gian đã được sắp xếp…
Hà Uy Kiệt nắm tay Tôn Giai Ân để giúp cô bình tĩnh lại và cư nhiên hắn sẽ không bao giờ trở về thủ đô như lời ông ta nói…
“Em đừng để ý lời ông ta nói, anh với ông ta không liên quan đến nhau đâu…”
Tôn Giai Ân cảm giác được Hà Uy Kiệt còn đang giấu cô rất nhiều chuyện nhưng cô lại không dám hỏi. Từ lúc bắt đầu yêu nhau cho đến tận bây giờ cô chưa bao giờ nghi ngờ về tình yêu và sự ngọt ngào mà hắn dành cho cô…nhưng ngay vừa nãy, trong lời nói của Hà Uy Tập mang theo một điều vô cùng ẩn ý về việc kết hôn để giúp ích cho địa vị xã hội của hắn, còn không do dự xúc phạm đến cô nữa…
Riêng điều đó thôi cũng khiến Tôn Giai Ân cảm thấy đau lòng rồi, lời nói đó thể hiện rất rõ ràng việc Hà Uy Tập xem thường cô về việc cô không xứng và Hà Uy Kiệt, cô không xứng với một người có chức có quyền như hắn…mà cũng phải thôi…ngay từ đầu cô có gì để so với Hà Uy Kiệt chứ…
“Em ra ngoài một lát…”
Hà Uy Kiệt buông Tôn Giai Ân ra để cô rời đi, hắn nhìn thôi cũng đoán được tâm trạng của cô lúc này như thế nào…
Tôn Giai Ân vào nhà vệ sinh liền không kiềm được tâm trạng liền bật khóc, cô không biết bản thân mình đã yêu Hà Uy Kiệt đến mức độ như thế nào nhưng khi nghĩ đến việc nhìn hắn đến bên người con gái khác cũng giống như việc đâm một nhát vào trái tim cô rồi. Dù có phải trả giá thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không bao giờ chấp nhận được việc này, cô không bao giờ chấp nhận được việc người đàn ông của cô ở cùng một chỗ với người con gái khác…
“Chắc không sao đâu…anh ấy thương mình như vậy mà…”
Tôn Giai Ân tự trấn an bản thân liền dùng nước lạnh tạt vào mặt mình mấy lần cho tỉnh táo, cô nhờ bác sĩ theo dõi tình hình của Hà Uy Kiệt, còn mình thì về nhà trước để ổn định lại trước khi đối diện với hắn một lần nữa…
/89
|