Hà Uy Kiệt định mang áo khóa ra cho Tôn Giai Ân để cô không bị cảm lạnh, nhưng cô lại vừa lau nước mắt vừa bước vào nhà. Phía sau còn có bà nội ra hiệu với hắn là mọi chuyện đã ổn rồi…
“Cháu cũng đi nghỉ đi, khuya lắm rồi…!”
Hà Uy Kiệt gật đầu liền đi theo sau Tôn Giai Ân, hắn cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì liền lên giường nằm kế bên cô như mọi ngày…
“Từ nay mọi chuyện sẽ theo ý em hết…em muốn gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm cho em…”
Tôn Giai Ân im lặng một lúc, giọng cô có vẻ nghẹn lại nơi cổ họng…
“Bà nói tôi nên suy nghĩ chu đáo mọi chuyện, dù sao cũng mang thai rồi, phải hòa thuận với chồng…lỡ anh bỏ tôi thì sau này tôi phải sống như thế nào…người đời sẽ khinh mạt tôi ra làm sao…hay tôi muốn đứa trẻ không có cha…bà nói cũng đúng…tôi và đứa trẻ sẽ sống như thế nào đây…bây giờ tôi làm gì còn lựa chọn khác…anh nói xem có phải không…?”
Hà Uy Kiệt ôm lấy Tôn Giai Ân từ phía sau, hắn không bao giờ biết được nhờ hắn mà cô đã trở nên hiểu chuyện đến mức độ nào rồi…
Dù Hà Uy Kiệt không nhận được tình yêu của gia đình, nhưng bản chất hắn vẫn sống trong sung sướng, gia thế hiển hách không ai dám bắt bạt. Nhưng Tôn Giai Ân thì khác, mặc dù cô sống trong tình yêu của cha mẹ…nhưng đây là một miền quê rất xa thành phố, một nơi mà người phụ nữ bị chồng bỏ là một sự sỉ nhục với gia đình, chứ đừng nói đến chuyện chửa hoang…
Bà nội bảo cô phải nhẫn nhịn, náo lên như vậy chẳng giúp ích gì, ngược lại càng làm Hà Uy Kiệt thêm chán ghét, về sau người chịu thiệt cũng là cô mà thôi. Một người phụ nữ không còn trong sạch, một người phụ nữ đã qua một đời chồng và có một đứa con thơ thì ai cần làm gì…?
“Ngày mai…chúng ta về nhà đi…!”
Hà Uy Kiệt ôm Tôn Giai Ân càng chặt hơn, giọng nói cũng trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết…
“Chỉ cần em muốn…anh đều sẽ nghe theo ý em…vậy nên đừng khóc nữa nhé…anh không muốn thấy em khóc nữa đâu…”
Hà Uy Kiệt yêu Tôn Giai Ân, hắn yêu cô nhiều hơn bất cứ điều gì trên đời này. Tất cả ôn nhu, dịu dàng, ngọt ngào đều dành cho một mình cô, vì yêu cô có thể bắt hắn làm bất cứ điều gì cũng được…
“Anh đã giải quyết xong chuyện của ông ta rồi…anh đảm bảo sẽ không để ông ta gặp lại em…tuyệt đối không để ông ta nặng lời với em một lần nào nữa…nên em đừng lo lắng nhé…!”
Tôn Giai Ân im lặng không nói, cô có vẻ hơi mệt nên ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Dù cô có chối hay chống trả như thế nào đi chăng nữa, vẫn không rũ bỏ được sự thật cô chỉ ngủ ngon khi nằm cạnh Hà Uy Kiệt…
Dường như việc bên cạnh hắn đã trở thành một thói quen không thể thay đổi được trong tiềm thức của cô rồi. Chỉ hi vọng người đàn ông này không phụ cô, không đẩy cô vào cửa tử một lần nữa…
“Nếu anh phản bội em…em sẽ biến mất trước mặt anh…sẽ không bao giờ để anh có thể tìm thấy em được nữa…”
Hà Uy Kiệt bất chợt tỉnh giấc sau cơn ác mộng, hắn vừa ngồi dậy đã thấy Tôn Giai Ân đang loay hoay sắp xếp hành lí để chuẩn bị về nhà…
“Em cứ để đấy đi, chốc nữa tôi xếp hành lí giúp em…”
Tôn Giai Ân như không nghe thấy, cô vẫn kiên quyết xếp xong hành lí liền tiến đến ngồi bên cạnh Hà Uy Kiệt…
“Vệ sinh cá nhân đi, tám giờ sẽ xuất phát…”
Hà Uy Kiệt gật đầu liền ra sân sau đánh răng rửa mặt sạch sẽ, hắn cũng biết ý liền lên nhà trước nói chuyện với bà nội lẫn cha mẹ của Giai Ân trước khi đi…
“Bọn con về trước đây ạ, trên thành phố có nhiều bệnh viện hiện đại sẽ tốt hơn cho sức khỏe của Tôn Giai Ân…”
Bà nội không vui nhưng cũng không thể làm gì khác, vì bà rất thương Tôn Giai Ân nên bà càng không muốn con bé phải bị người đời khinh miệt…
“Cháu phải chăm sóc tốt cho con bé, bây giờ nó chỉ có thể trông cậy vào một mình cháu thôi đấy…”
Hà Uy Kiệt gật đầu, hắn nghe thêm mấy lời dặn dò nữa liền vào phòng gọi Tôn Giai Ân ra chào mọi người…
“Con…về trước…”
Cha Tôn im lặng suốt ngày hôm qua liền tiến lên nắm chặt lấy tay Tôn Giai Ân, ông hôn nhẹ lên trán con gái…
“Con không cần sợ người khác dị nghị gì cả, nếu nó không thương con, thì về đây với ta…nhà ta lúc nào cũng là nhà của con…nên nhớ ta yêu con nhiều như thế nào…”
Cha Tôn lại hướng về phía Hà Uy Kiệt lên tiếng, bàn tay đầy vết chai sận vẫn kiên định nắm chặt tay con gái của mình…
“Cậu làm con gái tôi khóc, cậu không đau lòng…nhưng tôi đau lòng…con gái tôi nuôi hơn hai chục năm…nhưng lại vì một người lạ như cậu mà đau lòng, dù tôi không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì…nhưng nếu tôi thấy con gái của tôi khóc một lần nữa, tôi sẽ mang con bé về…cậu đừng hòng bước vào cửa nhà tôi nửa bước…hiểu rõ chưa…?”
Hà Uy Kiệt dùng ánh mắt kiên định nhìn cha Tôn, hắn cũng yêu Tôn Giai Ân nhiều không khác gì ông, tuyệt đối sẽ không tổn thương cô…
“Con hiểu rồi ạ…!”
Tôn Giai Ân ôm lấy cha mình rơi nước mắt, cô lớn từng này rồi nhưng cha cô vẫn xem cô là con gái bé bỏng của ông ấy, vì cô có thể chống lại mọi bão tố bên ngoài…
“Cha lại nói thế rồi…con có phải đứa bé mới lớn đâu…”
Cha Tôn dùng tay lau nước mắt cho con gái, ông mỉm cười tươi nhìn bộ dạng khóc lóc sướt mướt của cô…
“Dù con có lớn thế nào đi chăng nữa, con vẫn mãi là con gái của ta, ta vẫn sẽ dẫn con về nhà bằng mọi cách…nếu ta thấy con khóc…”
“Cháu cũng đi nghỉ đi, khuya lắm rồi…!”
Hà Uy Kiệt gật đầu liền đi theo sau Tôn Giai Ân, hắn cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì liền lên giường nằm kế bên cô như mọi ngày…
“Từ nay mọi chuyện sẽ theo ý em hết…em muốn gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm cho em…”
Tôn Giai Ân im lặng một lúc, giọng cô có vẻ nghẹn lại nơi cổ họng…
“Bà nói tôi nên suy nghĩ chu đáo mọi chuyện, dù sao cũng mang thai rồi, phải hòa thuận với chồng…lỡ anh bỏ tôi thì sau này tôi phải sống như thế nào…người đời sẽ khinh mạt tôi ra làm sao…hay tôi muốn đứa trẻ không có cha…bà nói cũng đúng…tôi và đứa trẻ sẽ sống như thế nào đây…bây giờ tôi làm gì còn lựa chọn khác…anh nói xem có phải không…?”
Hà Uy Kiệt ôm lấy Tôn Giai Ân từ phía sau, hắn không bao giờ biết được nhờ hắn mà cô đã trở nên hiểu chuyện đến mức độ nào rồi…
Dù Hà Uy Kiệt không nhận được tình yêu của gia đình, nhưng bản chất hắn vẫn sống trong sung sướng, gia thế hiển hách không ai dám bắt bạt. Nhưng Tôn Giai Ân thì khác, mặc dù cô sống trong tình yêu của cha mẹ…nhưng đây là một miền quê rất xa thành phố, một nơi mà người phụ nữ bị chồng bỏ là một sự sỉ nhục với gia đình, chứ đừng nói đến chuyện chửa hoang…
Bà nội bảo cô phải nhẫn nhịn, náo lên như vậy chẳng giúp ích gì, ngược lại càng làm Hà Uy Kiệt thêm chán ghét, về sau người chịu thiệt cũng là cô mà thôi. Một người phụ nữ không còn trong sạch, một người phụ nữ đã qua một đời chồng và có một đứa con thơ thì ai cần làm gì…?
“Ngày mai…chúng ta về nhà đi…!”
Hà Uy Kiệt ôm Tôn Giai Ân càng chặt hơn, giọng nói cũng trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết…
“Chỉ cần em muốn…anh đều sẽ nghe theo ý em…vậy nên đừng khóc nữa nhé…anh không muốn thấy em khóc nữa đâu…”
Hà Uy Kiệt yêu Tôn Giai Ân, hắn yêu cô nhiều hơn bất cứ điều gì trên đời này. Tất cả ôn nhu, dịu dàng, ngọt ngào đều dành cho một mình cô, vì yêu cô có thể bắt hắn làm bất cứ điều gì cũng được…
“Anh đã giải quyết xong chuyện của ông ta rồi…anh đảm bảo sẽ không để ông ta gặp lại em…tuyệt đối không để ông ta nặng lời với em một lần nào nữa…nên em đừng lo lắng nhé…!”
Tôn Giai Ân im lặng không nói, cô có vẻ hơi mệt nên ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Dù cô có chối hay chống trả như thế nào đi chăng nữa, vẫn không rũ bỏ được sự thật cô chỉ ngủ ngon khi nằm cạnh Hà Uy Kiệt…
Dường như việc bên cạnh hắn đã trở thành một thói quen không thể thay đổi được trong tiềm thức của cô rồi. Chỉ hi vọng người đàn ông này không phụ cô, không đẩy cô vào cửa tử một lần nữa…
“Nếu anh phản bội em…em sẽ biến mất trước mặt anh…sẽ không bao giờ để anh có thể tìm thấy em được nữa…”
Hà Uy Kiệt bất chợt tỉnh giấc sau cơn ác mộng, hắn vừa ngồi dậy đã thấy Tôn Giai Ân đang loay hoay sắp xếp hành lí để chuẩn bị về nhà…
“Em cứ để đấy đi, chốc nữa tôi xếp hành lí giúp em…”
Tôn Giai Ân như không nghe thấy, cô vẫn kiên quyết xếp xong hành lí liền tiến đến ngồi bên cạnh Hà Uy Kiệt…
“Vệ sinh cá nhân đi, tám giờ sẽ xuất phát…”
Hà Uy Kiệt gật đầu liền ra sân sau đánh răng rửa mặt sạch sẽ, hắn cũng biết ý liền lên nhà trước nói chuyện với bà nội lẫn cha mẹ của Giai Ân trước khi đi…
“Bọn con về trước đây ạ, trên thành phố có nhiều bệnh viện hiện đại sẽ tốt hơn cho sức khỏe của Tôn Giai Ân…”
Bà nội không vui nhưng cũng không thể làm gì khác, vì bà rất thương Tôn Giai Ân nên bà càng không muốn con bé phải bị người đời khinh miệt…
“Cháu phải chăm sóc tốt cho con bé, bây giờ nó chỉ có thể trông cậy vào một mình cháu thôi đấy…”
Hà Uy Kiệt gật đầu, hắn nghe thêm mấy lời dặn dò nữa liền vào phòng gọi Tôn Giai Ân ra chào mọi người…
“Con…về trước…”
Cha Tôn im lặng suốt ngày hôm qua liền tiến lên nắm chặt lấy tay Tôn Giai Ân, ông hôn nhẹ lên trán con gái…
“Con không cần sợ người khác dị nghị gì cả, nếu nó không thương con, thì về đây với ta…nhà ta lúc nào cũng là nhà của con…nên nhớ ta yêu con nhiều như thế nào…”
Cha Tôn lại hướng về phía Hà Uy Kiệt lên tiếng, bàn tay đầy vết chai sận vẫn kiên định nắm chặt tay con gái của mình…
“Cậu làm con gái tôi khóc, cậu không đau lòng…nhưng tôi đau lòng…con gái tôi nuôi hơn hai chục năm…nhưng lại vì một người lạ như cậu mà đau lòng, dù tôi không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì…nhưng nếu tôi thấy con gái của tôi khóc một lần nữa, tôi sẽ mang con bé về…cậu đừng hòng bước vào cửa nhà tôi nửa bước…hiểu rõ chưa…?”
Hà Uy Kiệt dùng ánh mắt kiên định nhìn cha Tôn, hắn cũng yêu Tôn Giai Ân nhiều không khác gì ông, tuyệt đối sẽ không tổn thương cô…
“Con hiểu rồi ạ…!”
Tôn Giai Ân ôm lấy cha mình rơi nước mắt, cô lớn từng này rồi nhưng cha cô vẫn xem cô là con gái bé bỏng của ông ấy, vì cô có thể chống lại mọi bão tố bên ngoài…
“Cha lại nói thế rồi…con có phải đứa bé mới lớn đâu…”
Cha Tôn dùng tay lau nước mắt cho con gái, ông mỉm cười tươi nhìn bộ dạng khóc lóc sướt mướt của cô…
“Dù con có lớn thế nào đi chăng nữa, con vẫn mãi là con gái của ta, ta vẫn sẽ dẫn con về nhà bằng mọi cách…nếu ta thấy con khóc…”
/89
|