Tôn Giai Ân tỉnh dậy liền thấy Hà Uy Kiệt đang ngồi trước mặt mình, cô định đưa tay ra chạm vào gương mặt của hắn liền bị hắn giữ chặt lại, cô cứ tưởng hắn cứ thế nắm tay mình, nhưng nào ngờ hắn lại đặt tay cô về vị trí cũ. Vì Hà Uy Kiệt ngồi ngược sáng nên cô không thấy rõ hắn đang có biểu cảm gì, nhưng cổ họng của cô hiện tại rất đau, ngay cả gọi tên hắn cũng khó khăn…
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng trong vài giây ngắn ngủi khiến Tôn Giai Ân có chút sốt ruột, cô muốn đưa tay chạm vào hắn lần nữa nhưng hắn lại đứng bật dậy, giọng nói không chút tình cảm nào lên tiếng…
“Chúng ta ly hôn đi…!”
Tôn Giai Ân muốn lắc đầu, muốn phản kháng nhưng cô lại không cách nào cử động được, cô cứ thế trơ mắt nhìn bóng lưng của Hà Uy Kiệt rời khỏi căn phòng, sau đó chính là khung cảnh hắn đến bên một người phụ nữ khác…! Cô thấy sự hạnh phúc trên gương mặt hắn, hoàn toàn khác so với vẻ mệt mỏi trước đây khi hắn trở về nhà với cô…!
“K…h…ông…chồng…chồng à…đừng bỏ em…xin anh đấy…chồng à…!”
Tôn Giai Ân giật mình mở mắt, cô nhìn sang liền thấy Hà Uy Kiệt đang nắm chặt lấy tay mình, gương mặt hắn hiện rõ sự mệt mỏi do nhiều đêm không ngủ, cộng thêm phải làm việc quá đà sau khi được trả tự do…
“Em…em tỉnh rồi à…để anh đi gọi bác sĩ…!”
Hà Uy Kiệt mệt mỏi đứng dậy, hắn nhìn Tôn Giai Ân thêm một cái nữa rồi mới đi gọi bác sĩ vào xem tình hình, dù sao ba ngày trôi qua rồi cô mớ tỉnh lại, cần phải theo dõi rất nhiều thứ…
Bác sĩ khám tổng quát cho Tôn Giai Ân xong đâu đấy liền quay sang báo với người nhà, ông không muốn nói về việc đứa trẻ đáng thương kia để tránh bệnh nhân đau buồn, đành nhờ người nhà lựa lời tự nói với bệnh nhân vậy…
“Bệnh nhân cần truyền thêm dinh dưỡng và theo dõi thêm hai tuần nữa mới có thể về nhà được, người nhà cố gắng chăm sóc cô ấy chu đáo nhé…!”
Hà Uy Kiệt gật đầu, hắn nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Tôn Giai Ân liền nắm lấy tay cô, giọng nói cũng trở nên run rẩy…
“Anh xin lỗi…xin lỗi em…anh lại không bảo vệ em chu toàn rồi…”
Tôn Giai Ân dù còn đau nhưng vẫn mỉm cười trấn an Hà Uy Kiệt, cô đưa tay chạm nhẹ lên mặt hắn như một hành động an ủi…
“Không sao đâu…chỉ cần chồng em vẫn bình an là được…!”
Tôn Giai Ân sau khi nhận được tin nhắn nặc danh rằng Hà Uy Kiệt đang bị kết án đã nhân lúc Nhuận Phát không để ý mà chạy ra bên ngoài. Cô chỉ nhớ bản thân đang định băng qua đường để bắt xe buýt liền bị một chiếc xe hơi đâm trúng, sau đó cô liền ngã xuống đường lớn mất đi ý thức trước sự chứng kiến của rất nhiều người…
Tôn Giai Ân nghĩ lại nhìn cảm thấy có gì không đúng, cô vội vàng đưa tay xuống cái bụng phẳng lì sờ đi sờ lại mấy cái, nước mắt không tự chủ được liền rơi xuống…
“Hình như…hình như không còn nữa rồi…em không cảm nhận được con…trời ạ…!”
Hà Uy Kiệt cúi xuống ôm lấy Tôn Giai Ân để dỗ dành cô, bây giờ cô có đau một thì hắn chính là người đau mười trước sự ra đi của đứa bé. Mặc dù ban đầu Tôn Giai Ân không thật sự thích đứa trẻ này, nhưng qua một thời gian cô cũng đã quen dần với sự tồn tại của nó, bắt đầu cảm giác yêu nó như việc bản thân yêu Hà Uy Kiệt vậy…
“Con sẽ quay lại với em đúng chứ…nó sẽ trở lại với chúng ta vào một ngày đẹp trời khác đúng không anh…!”
Hà Uy Kiệt vùi mặt sâu vào vai Tôn Giai Ân không đáp, hắn cũng không thể biết rằng ngày đẹp trời mà Tôn Giai Ân nói là lúc nào, trong khi hắn sắp phải đưa ra quyết định khiến hắn hối hận cả đời…
“Em mới tỉnh lại nên còn yếu lắm, em ngủ thêm một chút nữa đi…”
Tôn Giai Ân mỉm cười nhìn Hà Uy Kiệt liền ngoan ngoãn nằm xuống ngủ chuẩn bị vào giấc ngủ, nhưng tay cô vẫn kiên định nắm lấy tay Hà Uy Kiệt như sợ hắn đi mất, cô chính là sợ hắn bỏ rơi cô như trong giấc mơ của cô vậy…
Hà Uy Kiệt nán lại thêm một lúc lâu nữa thì Kiều Anh cùng Tiêu Hiên cũng tới thăm bệnh, hắn cũng không nói gì liền nhường lại chỗ cho bọn họ, còn mình trở về nhà dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ. Để sau này Tôn Giai Ân có thể ở lại đây tiếp tục việc học, cô cũng không phải lo nghĩ về việc đóng tiền nhà trọ hằng tháng, hay những lời dị nghị của hàng xóm khi hắn không có ở đây…
Hà Uy Kiệt dọn dẹp xong đâu đấy liền chuyển qua xếp quần áo của mình vào một cái vali lớn, ngay cả đồ dùng hằng ngày cũng mang theo hết để tránh Tôn Giai Ân nhìn vật nhớ người. Hà Uy Kiệt cũng gọi cho Nhuận Phát để cậu sắp xếp cho mình một nơi ở khác…
“Cậu tìm cho tôi một căn chung cư hay nhà ở gì cũng được, miễn sao gần trụ sở cảnh sát để tiện làm việc…”
- Chỗ ngài đang ở cũng gần nhà mà, tự nhiên lại chuyển đi chứ…?
“Việc tôi giao thì làm đi, đừng có hỏi thừa…!”
Nhuận Phát nhăn mày nhìn đầu bên kia cúp máy trước, cậu tưởng hắn đi thăm Tôn Giai Ân về sẽ vui vẻ, ai ngờ còn cáu gắt hơn cả ngày thường…!
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng trong vài giây ngắn ngủi khiến Tôn Giai Ân có chút sốt ruột, cô muốn đưa tay chạm vào hắn lần nữa nhưng hắn lại đứng bật dậy, giọng nói không chút tình cảm nào lên tiếng…
“Chúng ta ly hôn đi…!”
Tôn Giai Ân muốn lắc đầu, muốn phản kháng nhưng cô lại không cách nào cử động được, cô cứ thế trơ mắt nhìn bóng lưng của Hà Uy Kiệt rời khỏi căn phòng, sau đó chính là khung cảnh hắn đến bên một người phụ nữ khác…! Cô thấy sự hạnh phúc trên gương mặt hắn, hoàn toàn khác so với vẻ mệt mỏi trước đây khi hắn trở về nhà với cô…!
“K…h…ông…chồng…chồng à…đừng bỏ em…xin anh đấy…chồng à…!”
Tôn Giai Ân giật mình mở mắt, cô nhìn sang liền thấy Hà Uy Kiệt đang nắm chặt lấy tay mình, gương mặt hắn hiện rõ sự mệt mỏi do nhiều đêm không ngủ, cộng thêm phải làm việc quá đà sau khi được trả tự do…
“Em…em tỉnh rồi à…để anh đi gọi bác sĩ…!”
Hà Uy Kiệt mệt mỏi đứng dậy, hắn nhìn Tôn Giai Ân thêm một cái nữa rồi mới đi gọi bác sĩ vào xem tình hình, dù sao ba ngày trôi qua rồi cô mớ tỉnh lại, cần phải theo dõi rất nhiều thứ…
Bác sĩ khám tổng quát cho Tôn Giai Ân xong đâu đấy liền quay sang báo với người nhà, ông không muốn nói về việc đứa trẻ đáng thương kia để tránh bệnh nhân đau buồn, đành nhờ người nhà lựa lời tự nói với bệnh nhân vậy…
“Bệnh nhân cần truyền thêm dinh dưỡng và theo dõi thêm hai tuần nữa mới có thể về nhà được, người nhà cố gắng chăm sóc cô ấy chu đáo nhé…!”
Hà Uy Kiệt gật đầu, hắn nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Tôn Giai Ân liền nắm lấy tay cô, giọng nói cũng trở nên run rẩy…
“Anh xin lỗi…xin lỗi em…anh lại không bảo vệ em chu toàn rồi…”
Tôn Giai Ân dù còn đau nhưng vẫn mỉm cười trấn an Hà Uy Kiệt, cô đưa tay chạm nhẹ lên mặt hắn như một hành động an ủi…
“Không sao đâu…chỉ cần chồng em vẫn bình an là được…!”
Tôn Giai Ân sau khi nhận được tin nhắn nặc danh rằng Hà Uy Kiệt đang bị kết án đã nhân lúc Nhuận Phát không để ý mà chạy ra bên ngoài. Cô chỉ nhớ bản thân đang định băng qua đường để bắt xe buýt liền bị một chiếc xe hơi đâm trúng, sau đó cô liền ngã xuống đường lớn mất đi ý thức trước sự chứng kiến của rất nhiều người…
Tôn Giai Ân nghĩ lại nhìn cảm thấy có gì không đúng, cô vội vàng đưa tay xuống cái bụng phẳng lì sờ đi sờ lại mấy cái, nước mắt không tự chủ được liền rơi xuống…
“Hình như…hình như không còn nữa rồi…em không cảm nhận được con…trời ạ…!”
Hà Uy Kiệt cúi xuống ôm lấy Tôn Giai Ân để dỗ dành cô, bây giờ cô có đau một thì hắn chính là người đau mười trước sự ra đi của đứa bé. Mặc dù ban đầu Tôn Giai Ân không thật sự thích đứa trẻ này, nhưng qua một thời gian cô cũng đã quen dần với sự tồn tại của nó, bắt đầu cảm giác yêu nó như việc bản thân yêu Hà Uy Kiệt vậy…
“Con sẽ quay lại với em đúng chứ…nó sẽ trở lại với chúng ta vào một ngày đẹp trời khác đúng không anh…!”
Hà Uy Kiệt vùi mặt sâu vào vai Tôn Giai Ân không đáp, hắn cũng không thể biết rằng ngày đẹp trời mà Tôn Giai Ân nói là lúc nào, trong khi hắn sắp phải đưa ra quyết định khiến hắn hối hận cả đời…
“Em mới tỉnh lại nên còn yếu lắm, em ngủ thêm một chút nữa đi…”
Tôn Giai Ân mỉm cười nhìn Hà Uy Kiệt liền ngoan ngoãn nằm xuống ngủ chuẩn bị vào giấc ngủ, nhưng tay cô vẫn kiên định nắm lấy tay Hà Uy Kiệt như sợ hắn đi mất, cô chính là sợ hắn bỏ rơi cô như trong giấc mơ của cô vậy…
Hà Uy Kiệt nán lại thêm một lúc lâu nữa thì Kiều Anh cùng Tiêu Hiên cũng tới thăm bệnh, hắn cũng không nói gì liền nhường lại chỗ cho bọn họ, còn mình trở về nhà dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ. Để sau này Tôn Giai Ân có thể ở lại đây tiếp tục việc học, cô cũng không phải lo nghĩ về việc đóng tiền nhà trọ hằng tháng, hay những lời dị nghị của hàng xóm khi hắn không có ở đây…
Hà Uy Kiệt dọn dẹp xong đâu đấy liền chuyển qua xếp quần áo của mình vào một cái vali lớn, ngay cả đồ dùng hằng ngày cũng mang theo hết để tránh Tôn Giai Ân nhìn vật nhớ người. Hà Uy Kiệt cũng gọi cho Nhuận Phát để cậu sắp xếp cho mình một nơi ở khác…
“Cậu tìm cho tôi một căn chung cư hay nhà ở gì cũng được, miễn sao gần trụ sở cảnh sát để tiện làm việc…”
- Chỗ ngài đang ở cũng gần nhà mà, tự nhiên lại chuyển đi chứ…?
“Việc tôi giao thì làm đi, đừng có hỏi thừa…!”
Nhuận Phát nhăn mày nhìn đầu bên kia cúp máy trước, cậu tưởng hắn đi thăm Tôn Giai Ân về sẽ vui vẻ, ai ngờ còn cáu gắt hơn cả ngày thường…!
/89
|