Việc sống chung của Tôn Giai Ân và Hà Uy Kiệt bình yên hai cả hai người nghĩ. Ban đầu Tôn Giai Ân tưởng rằng Hà Uy Kiệt sẽ đòi hỏi cô phải đối xử với hắn giống như khoảng thời gian hạnh phúc mà hai người đã trải qua, nhưng Hà Uy Kiệt chưa từng đề cập đến vấn đề đó thậm chí hắn còn để mặt cô tự tung tự tác trong chính ngôi nhà của mình.
Hà Uy Kiệt cũng nghĩ rằng mối quan hệ của cả hai có thể cải thiện đôi chút nhưng khi hắn nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Tôn Giai Ân với hắn thì hắn lại không tìm thấy bất cứ hy vọng nào cả, hắn chỉ đành không can thiệp đến cuộc sống của cô, để cô có thể sống một cách thoải mái nhất.
Vi Hà Uy Kiệt thường xuyên bận rộn nên hắn không về nhà ăn tối, đa số thời gian đó hắn đều dành cho việc giải quyết công việc và nhờ trợ lý đi mua đồ ăn ngoài. Hắn cũng không có ý định thay đổi thói quen này, mặc dù hắn và Tôn Giai Ân đang sống chung với nhau, vì hắn biết cô không thích phải đối diện trực tiếp với hắn như thế này…
Tôn Giai Ân biết Hà Uy Kiệt vẫn luôn cố tình tránh mặt cô, nhưng sâu trong tâm trí cô vẫn nghĩ rằng phải đợi hắn về nhà để cùng nhau ăn tối cho phải phép. Bình thường Tôn Giai Ân sẽ đợi Hà Uy Kiệt đến khoảng bảy giờ, nếu hắn không về thì cô sẽ ăn trước, sau đó lên phòng nghỉ ngơi…
Căn biệt thự mà Tôn Giai Ân đang ở là một ngôi nhà sang trọng và thoáng đãng, được xây dựng trên một khu đất có diện tích rộng, để tạo không gian sống và tiếp xúc với thiên nhiên.
Căn biệt thự có kiến trúc đẹp mắt và độc đáo, với nhiều chi tiết kiến trúc tinh tế và phong cách riêng. Biệt thự có kiểu dáng cổ điển, hiện đại, kết hợp giữa các yếu tố truyền thống và hiện đại.
Vườn rộng xung quanh căn biệt thự tạo ra không gian xanh mát và yên bình. Có ó cây cối, hoa, cỏ xanh và các loại cây cảnh khác, tạo nên một không gian tự nhiên tươi đẹp. Các khu vực trong vườn được sắp xếp để tạo ra không gian thư giãn, như khu vực nghỉ ngơi, khu vực tiệc ngoài trời.
Bên trong căn biệt thự có nhiều phòng lớn và tiện nghi, như phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ riêng cho mỗi thành viên gia đình và phòng làm việc. Các phòng thường được thiết kế sang trọng và thoải mái, với nhiều cửa sổ lớn để tận hưởng ánh sáng tự nhiên và tầm nhìn ra vườn.
Thoáng chốc Tôn Giai Ân đã ở nhà của Hà Uy Kiệt được ba tháng, thời gian này cô thường xuyên đi dạo trong vườn để nâng cao sức khoẻ và hít thở không khí trong lành, nào ngờ hôm nay cô lại vô tình bắt gặp Hà Uy Kiệt trở về nhà, người đi bên cạnh hắn là Nhuận Phát, có lẽ cả hai còn việc gì đó nên họ mới về cùng nhau.
Nhuận Phát vừa nhìn thấy Tôn Giai Ân liền nhẹ nhàng gật đầu chào cô một cái, tầm mắt của cậu lướt nhẹ qua cái bụng hơi nhô lên của cô, sau đó theo Hà Uy Kiệt đi vào bên trong.
Hà Uy Kiệt còn định lên thư phòng lấy tài liệu cho Nhuận Phát thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cổng lớn, sau đó là tiếng va chạm với cổng sắt vang lên inh ỏi.
Tôn Giai Ân theo quán tính đi về phía nơi đang gây náo động, cô khẽ nhìn sang để xem có chuyện gì thì vệ sĩ lại ngăn cô lại…
“Chuyện này cứ để chúng tôi lo, phu nhân không cần bận tâm đâu ạ…”
Người phụ nữ ở bên ngoài nghe thấy tiếng của Tôn Giai Ân, cô ta cố tình hét to vào bên trong để cho Tôn Giai Ân và Hà Uy Kiệt nghe thấy…
“Mẹ nó! Sao anh dám đối xử với tôi như vậy! Sao anh lại đưa cô ta về đây? Sao anh lại tàn nhẫn với tôi như vậy!!”
Tôn Giai Ân nghe thấy giọng nói quen thuộc càng kích thích sự tò mò trong tâm trí của cô, ngay khi cô định bước đến thì Hà Uy Kiệt đã kéo cô lại, hắn nhanh chóng tiến đến chắn trước mặt cô…
“Đuổi cô ta đi!”
Vệ sĩ vừa định mở cửa ra để đuổi người phụ nữ kia đi thì đột nhiên cô ta nhân cơ hội xông vào, sau đó liền quỳ dưới chân Hà Uy Kiệt mà khóc lớn…
“Sao anh đối xử với tôi như vậy? Tôi cũng mang thai con của anh mà? Con tôi cũng cần cha mà? Sao anh lại thương con cô ta hơn chứ? Sao anh lại muốn hắt hủi mẹ con tôi?”
Tôn Giai Ân nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất với bụng bầu đã vượt mặt, nhìn kĩ thì cô liền nhận ra người phụ nữ này chính là Ánh Dinh, cô ta từng là đồng nghiệp của Hà Uy Kiệt…
Hà Uy Kiệt khó chịu nhìn về phía Ánh Dinh, hắn không ngờ cô ta có thể mặt dày đến mức độ này. Rõ ràng hắn và cô ta chưa từng phát sinh loại chuyện đó, vậy mà cô ta dám đến tận đây khóc lóc rồi nói rằng cô ta đang mang thai con của hắn…
“Đủ rồi đấy! Tôi không biết cô lấy những tấm hình đó ở đâu ra, tôi thậm chí còn không nhớ rằng đã gặp cô, vậy mà cô dám nói đứa bé trong bụng là con tôi? Cô gan quá rồi đấy!”
Ánh Dinh lôi một sấp ảnh ra ném trước mặt Hà Uy Kiệt, cô ta càng gào khóc lớn hơn…
“Tôi xin cô đó, trả anh ấy lại cho tôi được không? Con tôi không thể không có cha, con tôi sắp chào đời rồi, tôi quỳ lạy cô đó…”
Tôn Giai Ân nhặt những tấm hình lên xem xét, cô không bày ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ nhẹ nhàng quay sang nói chuyện với Hà Uy Kiệt…
“Cô ấy sắp sinh rồi, đợi sinh ra rồi xét nghiệm là được mà? Anh đừng hà khắc với cô ấy như vậy…”
Hà Uy Kiệt không hiểu Tôn Giai Ân đang có ý định gì, vì cô quá bình thản nên hắn không thể đoán ra ý của cô lúc này...
“Được, vậy em muốn thế nào?”
Tôn Giai Ân nhìn về phía Ánh Dinh, vốn dĩ trước đó cô cũng không thích cô ta cho lắm vì bản tính không ngay thẳng của cô ta, nên cô không dễ gì tin mấy tấm ảnh thiếu tính thuyết phục như thế này được. Huống chi trong ảnh Hà Uy Kiệt lại đang ngủ rất say…
“Để cô ấy ở lại đây đi…”
Ánh Dinh nghe thế liền vui mừng lau sạch nước mắt trên mặt, cô ta thầm mỉm cười nhìn về phía toà nhà cai lớn trước mặt, cuối cùng cô ta cũng có cơ hội làm lại cuộc đời rồi…
“Cô có thể ở khu nhà sau vì nhà trước tôi đang ở, tôi cũng không tiện dọn đồ đi, nên cô chịu khó ở đó giúp tôi nhé! Dù sao cô cũng sắp sinh rồi…”
Tôn Giai Ân nhìn xuống Ánh Dinh, dù sao cô cũng không phải thánh mẫu mà lại nhân từ với kẻ đã từng có ý định hãm hại mình…
Hà Uy Kiệt cũng nghĩ rằng mối quan hệ của cả hai có thể cải thiện đôi chút nhưng khi hắn nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Tôn Giai Ân với hắn thì hắn lại không tìm thấy bất cứ hy vọng nào cả, hắn chỉ đành không can thiệp đến cuộc sống của cô, để cô có thể sống một cách thoải mái nhất.
Vi Hà Uy Kiệt thường xuyên bận rộn nên hắn không về nhà ăn tối, đa số thời gian đó hắn đều dành cho việc giải quyết công việc và nhờ trợ lý đi mua đồ ăn ngoài. Hắn cũng không có ý định thay đổi thói quen này, mặc dù hắn và Tôn Giai Ân đang sống chung với nhau, vì hắn biết cô không thích phải đối diện trực tiếp với hắn như thế này…
Tôn Giai Ân biết Hà Uy Kiệt vẫn luôn cố tình tránh mặt cô, nhưng sâu trong tâm trí cô vẫn nghĩ rằng phải đợi hắn về nhà để cùng nhau ăn tối cho phải phép. Bình thường Tôn Giai Ân sẽ đợi Hà Uy Kiệt đến khoảng bảy giờ, nếu hắn không về thì cô sẽ ăn trước, sau đó lên phòng nghỉ ngơi…
Căn biệt thự mà Tôn Giai Ân đang ở là một ngôi nhà sang trọng và thoáng đãng, được xây dựng trên một khu đất có diện tích rộng, để tạo không gian sống và tiếp xúc với thiên nhiên.
Căn biệt thự có kiến trúc đẹp mắt và độc đáo, với nhiều chi tiết kiến trúc tinh tế và phong cách riêng. Biệt thự có kiểu dáng cổ điển, hiện đại, kết hợp giữa các yếu tố truyền thống và hiện đại.
Vườn rộng xung quanh căn biệt thự tạo ra không gian xanh mát và yên bình. Có ó cây cối, hoa, cỏ xanh và các loại cây cảnh khác, tạo nên một không gian tự nhiên tươi đẹp. Các khu vực trong vườn được sắp xếp để tạo ra không gian thư giãn, như khu vực nghỉ ngơi, khu vực tiệc ngoài trời.
Bên trong căn biệt thự có nhiều phòng lớn và tiện nghi, như phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ riêng cho mỗi thành viên gia đình và phòng làm việc. Các phòng thường được thiết kế sang trọng và thoải mái, với nhiều cửa sổ lớn để tận hưởng ánh sáng tự nhiên và tầm nhìn ra vườn.
Thoáng chốc Tôn Giai Ân đã ở nhà của Hà Uy Kiệt được ba tháng, thời gian này cô thường xuyên đi dạo trong vườn để nâng cao sức khoẻ và hít thở không khí trong lành, nào ngờ hôm nay cô lại vô tình bắt gặp Hà Uy Kiệt trở về nhà, người đi bên cạnh hắn là Nhuận Phát, có lẽ cả hai còn việc gì đó nên họ mới về cùng nhau.
Nhuận Phát vừa nhìn thấy Tôn Giai Ân liền nhẹ nhàng gật đầu chào cô một cái, tầm mắt của cậu lướt nhẹ qua cái bụng hơi nhô lên của cô, sau đó theo Hà Uy Kiệt đi vào bên trong.
Hà Uy Kiệt còn định lên thư phòng lấy tài liệu cho Nhuận Phát thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cổng lớn, sau đó là tiếng va chạm với cổng sắt vang lên inh ỏi.
Tôn Giai Ân theo quán tính đi về phía nơi đang gây náo động, cô khẽ nhìn sang để xem có chuyện gì thì vệ sĩ lại ngăn cô lại…
“Chuyện này cứ để chúng tôi lo, phu nhân không cần bận tâm đâu ạ…”
Người phụ nữ ở bên ngoài nghe thấy tiếng của Tôn Giai Ân, cô ta cố tình hét to vào bên trong để cho Tôn Giai Ân và Hà Uy Kiệt nghe thấy…
“Mẹ nó! Sao anh dám đối xử với tôi như vậy! Sao anh lại đưa cô ta về đây? Sao anh lại tàn nhẫn với tôi như vậy!!”
Tôn Giai Ân nghe thấy giọng nói quen thuộc càng kích thích sự tò mò trong tâm trí của cô, ngay khi cô định bước đến thì Hà Uy Kiệt đã kéo cô lại, hắn nhanh chóng tiến đến chắn trước mặt cô…
“Đuổi cô ta đi!”
Vệ sĩ vừa định mở cửa ra để đuổi người phụ nữ kia đi thì đột nhiên cô ta nhân cơ hội xông vào, sau đó liền quỳ dưới chân Hà Uy Kiệt mà khóc lớn…
“Sao anh đối xử với tôi như vậy? Tôi cũng mang thai con của anh mà? Con tôi cũng cần cha mà? Sao anh lại thương con cô ta hơn chứ? Sao anh lại muốn hắt hủi mẹ con tôi?”
Tôn Giai Ân nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất với bụng bầu đã vượt mặt, nhìn kĩ thì cô liền nhận ra người phụ nữ này chính là Ánh Dinh, cô ta từng là đồng nghiệp của Hà Uy Kiệt…
Hà Uy Kiệt khó chịu nhìn về phía Ánh Dinh, hắn không ngờ cô ta có thể mặt dày đến mức độ này. Rõ ràng hắn và cô ta chưa từng phát sinh loại chuyện đó, vậy mà cô ta dám đến tận đây khóc lóc rồi nói rằng cô ta đang mang thai con của hắn…
“Đủ rồi đấy! Tôi không biết cô lấy những tấm hình đó ở đâu ra, tôi thậm chí còn không nhớ rằng đã gặp cô, vậy mà cô dám nói đứa bé trong bụng là con tôi? Cô gan quá rồi đấy!”
Ánh Dinh lôi một sấp ảnh ra ném trước mặt Hà Uy Kiệt, cô ta càng gào khóc lớn hơn…
“Tôi xin cô đó, trả anh ấy lại cho tôi được không? Con tôi không thể không có cha, con tôi sắp chào đời rồi, tôi quỳ lạy cô đó…”
Tôn Giai Ân nhặt những tấm hình lên xem xét, cô không bày ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ nhẹ nhàng quay sang nói chuyện với Hà Uy Kiệt…
“Cô ấy sắp sinh rồi, đợi sinh ra rồi xét nghiệm là được mà? Anh đừng hà khắc với cô ấy như vậy…”
Hà Uy Kiệt không hiểu Tôn Giai Ân đang có ý định gì, vì cô quá bình thản nên hắn không thể đoán ra ý của cô lúc này...
“Được, vậy em muốn thế nào?”
Tôn Giai Ân nhìn về phía Ánh Dinh, vốn dĩ trước đó cô cũng không thích cô ta cho lắm vì bản tính không ngay thẳng của cô ta, nên cô không dễ gì tin mấy tấm ảnh thiếu tính thuyết phục như thế này được. Huống chi trong ảnh Hà Uy Kiệt lại đang ngủ rất say…
“Để cô ấy ở lại đây đi…”
Ánh Dinh nghe thế liền vui mừng lau sạch nước mắt trên mặt, cô ta thầm mỉm cười nhìn về phía toà nhà cai lớn trước mặt, cuối cùng cô ta cũng có cơ hội làm lại cuộc đời rồi…
“Cô có thể ở khu nhà sau vì nhà trước tôi đang ở, tôi cũng không tiện dọn đồ đi, nên cô chịu khó ở đó giúp tôi nhé! Dù sao cô cũng sắp sinh rồi…”
Tôn Giai Ân nhìn xuống Ánh Dinh, dù sao cô cũng không phải thánh mẫu mà lại nhân từ với kẻ đã từng có ý định hãm hại mình…
/89
|