Hà Uy Kiệt vẫn đứng chắn trước mặt Tôn Giai Ân, hắn ra hiệu cho vệ sĩ lùi về phía sau, dù sao Ánh Dinh đang mang thai, hắn không thể cho người động thủ được…
“Cô bình tĩnh lại đi, bỏ dao xuống rồi chúng ta sẽ nói chuyện…”
Ánh Dinh chợt nhớ lại lời của quản gia, sau đó là biết được rằng đứa trẻ trong bụng mình là con gái, cô ta không còn đường lui nữa rồi…
“Không được đâu anh à, nếu anh muốn em bỏ dao xuống thì hãy kết hôn với em đi, hãy cho em một danh phận đi…”
Hà Uy Kiệt cư nhiên không đáp ứng với điều kiện này, vẻ mặt cương quyết của hắn lại khiến Ánh Dinh cười phá lên…
“Em biết anh sẽ không đồng ý mà, vậy em chỉ xin một điều thôi được không? Em muốn nói chuyện với Tôn Giai Ân, em muốn biết cô ta có gì mà anh lại yêu cô ta nhiều như thế…”
Tôn Giai Ân biết Ánh Dinh sẽ không dừng lại nếu cô không đáp ứng nguyện vọng của cô ta, cô nhanh chóng bước lên phía trước, mặc kệ sự ngăn cản của Hà Uy Kiệt…
“Cô không thể bắt ép người khác yêu cô khi cô lại không hề yêu bản thân mình, tôi hi vọng cô sẽ bỏ dao xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện, cô muốn tiền bạc hay gì đó, chúng ta đều sẽ thương lượng có được không?”
Ánh Dinh nhìn biểu cảm chân thành của Tôn Giai Ân liền ngừng cười, cô ta hơi cúi đầu xuống như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng cô ta lại điên rồ lao về phía Tôn Giai Ân với con dao trên tay…
“Mày đi chết đi!!”
Tôn Giai Ân bị hoảng nên chưa phản ứng kịp thời, cô cứ tưởng cô đã ăn trọn con dao đó, cho đến khi thấy thứ gì đó ướt ướt nhỏ vào mặt mình…
“Máu…máu…”
Hà Uy Kiệt dùng tay chặn lấy con dao khiến lòng bàn tay của hắn bị rách toạc, nhưng hắn vẫn nhịn cơn đau mà cầm chặt lấy con dao trên tay, tay còn lại đẩy Tôn Giai Ân ra phía sau để người hầu đỡ lấy cô…
Ánh Dinh hoảng loạn buông con dao trong tay ra, cô ta không hề có ý đả thương Hà Uy Kiệt, người cô ta nhắm vào là Tôn Giai Ân…!
“Không…em không cố ý…”
Ánh Dinh nhanh chóng lấy lại lý trí, cô ta cầm một con dao khác trên bàn ăn, sau đó tiến về phía Tôn Giai Ân đúng lúc Hà Uy Kiệt đang khuỵ xuống…
“Mẹ kiếp! Mày chết đi! Chết đi cho tao!!”
Hà Uy Kiệt phản ứng nhanh liền cầm lấy cánh tay của Ánh Dinh, nhưng nào ngờ đâu cô ta lại đâm vào tay hắn thêm vài nhát nữa, dường như cô ta không phân biệt ai là ai nữa rồi…
“Buông tao ra!”
Vệ sĩ nhân lúc Ánh Dinh không để ý liền lao đến khống chế cô ta, nhưng vì cô ta đang mang thai nên càng khiến công việc của bọn họ trở nên khó khăn hơn…
“Bọn mày chết hết đi! Tao hận bọn mày!”
Tôn Giai Ân hoảng loạn khi thấy cánh tay của Hà Uy Kiệt đẫm máu, cô nhanh chóng tiến đến xem vết thương của hắn, trong lúc đó người hầu sẽ đi gọi cấp cứu…
Hà Uy Kiệt không còn cảm giác ở hai bên tay, vì hắn bị mất máu quá nhiều nên trước mắt dần trở nên mơ hồ, hắn cũng không còn nhìn rõ người trước mặt mình là ai, cuối cùng chỉ ngất đi trong vô thức…
Ngay sau khi Tôn Giai Ân theo Hà Uy Kiệt đến bệnh viện thì cảnh sát cũng ập đến căn biệt thự của bọn họ, đúng lúc này Ánh Dinh vùng ra khỏi bọn vệ sĩ, sau đó dùng dao đâm mạnh vào bụng mình trước tiếng hét thất thanh của biết bao nhiêu người…
“Mày cũng chết đi! Đồ vô dụng…!”
Cảnh sát nhanh chóng dọn dẹp hiện trường rồi đưa Ánh Dinh đến bệnh viện để xem còn cứu được hay không. Lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cảnh tưởng người mẹ tự tay giết chết đứa con trong bụng mình nên có chút hoảng loạn…
Tôn Giai Ân không nghĩ Hà Uy Kiệt lại liều mạng chắn trước mặt cô như vậy, dù hắn có yêu cô đến mức nào đi chăng nữa thì mạng của hắn vẫn quan trọng hơn mạng của cô, nhưng hắn lại không để cô chết…
Khoảng một tiếng sau, Hà Uy Tập cũng có mặt ở bệnh viện, ông liếc nhìn Tôn Giai Ân rồi ra hiệu cho vệ sĩ đứng ở hành lang để canh gác…
“Nó bảo vệ cô nên mới bị thương đúng không?”
Tôn Giai Ân dường như không còn sợ hãi Hà Uy Tập như lúc trước, cô bình thản gật đầu để xem ông ta nói gì tiếp…
“Cô nợ Hà Uy Kiệt một mạng, vậy nên hãy dùng cả đời này để trả nợ cho nó đi!”
“Cô bình tĩnh lại đi, bỏ dao xuống rồi chúng ta sẽ nói chuyện…”
Ánh Dinh chợt nhớ lại lời của quản gia, sau đó là biết được rằng đứa trẻ trong bụng mình là con gái, cô ta không còn đường lui nữa rồi…
“Không được đâu anh à, nếu anh muốn em bỏ dao xuống thì hãy kết hôn với em đi, hãy cho em một danh phận đi…”
Hà Uy Kiệt cư nhiên không đáp ứng với điều kiện này, vẻ mặt cương quyết của hắn lại khiến Ánh Dinh cười phá lên…
“Em biết anh sẽ không đồng ý mà, vậy em chỉ xin một điều thôi được không? Em muốn nói chuyện với Tôn Giai Ân, em muốn biết cô ta có gì mà anh lại yêu cô ta nhiều như thế…”
Tôn Giai Ân biết Ánh Dinh sẽ không dừng lại nếu cô không đáp ứng nguyện vọng của cô ta, cô nhanh chóng bước lên phía trước, mặc kệ sự ngăn cản của Hà Uy Kiệt…
“Cô không thể bắt ép người khác yêu cô khi cô lại không hề yêu bản thân mình, tôi hi vọng cô sẽ bỏ dao xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện, cô muốn tiền bạc hay gì đó, chúng ta đều sẽ thương lượng có được không?”
Ánh Dinh nhìn biểu cảm chân thành của Tôn Giai Ân liền ngừng cười, cô ta hơi cúi đầu xuống như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng cô ta lại điên rồ lao về phía Tôn Giai Ân với con dao trên tay…
“Mày đi chết đi!!”
Tôn Giai Ân bị hoảng nên chưa phản ứng kịp thời, cô cứ tưởng cô đã ăn trọn con dao đó, cho đến khi thấy thứ gì đó ướt ướt nhỏ vào mặt mình…
“Máu…máu…”
Hà Uy Kiệt dùng tay chặn lấy con dao khiến lòng bàn tay của hắn bị rách toạc, nhưng hắn vẫn nhịn cơn đau mà cầm chặt lấy con dao trên tay, tay còn lại đẩy Tôn Giai Ân ra phía sau để người hầu đỡ lấy cô…
Ánh Dinh hoảng loạn buông con dao trong tay ra, cô ta không hề có ý đả thương Hà Uy Kiệt, người cô ta nhắm vào là Tôn Giai Ân…!
“Không…em không cố ý…”
Ánh Dinh nhanh chóng lấy lại lý trí, cô ta cầm một con dao khác trên bàn ăn, sau đó tiến về phía Tôn Giai Ân đúng lúc Hà Uy Kiệt đang khuỵ xuống…
“Mẹ kiếp! Mày chết đi! Chết đi cho tao!!”
Hà Uy Kiệt phản ứng nhanh liền cầm lấy cánh tay của Ánh Dinh, nhưng nào ngờ đâu cô ta lại đâm vào tay hắn thêm vài nhát nữa, dường như cô ta không phân biệt ai là ai nữa rồi…
“Buông tao ra!”
Vệ sĩ nhân lúc Ánh Dinh không để ý liền lao đến khống chế cô ta, nhưng vì cô ta đang mang thai nên càng khiến công việc của bọn họ trở nên khó khăn hơn…
“Bọn mày chết hết đi! Tao hận bọn mày!”
Tôn Giai Ân hoảng loạn khi thấy cánh tay của Hà Uy Kiệt đẫm máu, cô nhanh chóng tiến đến xem vết thương của hắn, trong lúc đó người hầu sẽ đi gọi cấp cứu…
Hà Uy Kiệt không còn cảm giác ở hai bên tay, vì hắn bị mất máu quá nhiều nên trước mắt dần trở nên mơ hồ, hắn cũng không còn nhìn rõ người trước mặt mình là ai, cuối cùng chỉ ngất đi trong vô thức…
Ngay sau khi Tôn Giai Ân theo Hà Uy Kiệt đến bệnh viện thì cảnh sát cũng ập đến căn biệt thự của bọn họ, đúng lúc này Ánh Dinh vùng ra khỏi bọn vệ sĩ, sau đó dùng dao đâm mạnh vào bụng mình trước tiếng hét thất thanh của biết bao nhiêu người…
“Mày cũng chết đi! Đồ vô dụng…!”
Cảnh sát nhanh chóng dọn dẹp hiện trường rồi đưa Ánh Dinh đến bệnh viện để xem còn cứu được hay không. Lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cảnh tưởng người mẹ tự tay giết chết đứa con trong bụng mình nên có chút hoảng loạn…
Tôn Giai Ân không nghĩ Hà Uy Kiệt lại liều mạng chắn trước mặt cô như vậy, dù hắn có yêu cô đến mức nào đi chăng nữa thì mạng của hắn vẫn quan trọng hơn mạng của cô, nhưng hắn lại không để cô chết…
Khoảng một tiếng sau, Hà Uy Tập cũng có mặt ở bệnh viện, ông liếc nhìn Tôn Giai Ân rồi ra hiệu cho vệ sĩ đứng ở hành lang để canh gác…
“Nó bảo vệ cô nên mới bị thương đúng không?”
Tôn Giai Ân dường như không còn sợ hãi Hà Uy Tập như lúc trước, cô bình thản gật đầu để xem ông ta nói gì tiếp…
“Cô nợ Hà Uy Kiệt một mạng, vậy nên hãy dùng cả đời này để trả nợ cho nó đi!”
/89
|