“Sao bà?” Vân Anh huých tôi khi đang dựa vào lan can trò chuyện. “Năm cuối cấp rồi, không định đánh tiếng với người ta một lần nào sao?”
“Không. Tôi cũng đỡ thích hắn rồi!”
Lời nói dối của tôi có vẻ trắng trợn quá thì phải. Đang đứng trên hành lang mà Vân Anh tức mình đập tay xuống lan can đánh bộp một cái. Nó quát lên sa sả:
“Bà đừng có giả bộ! Đến cả tập trung dưới sân còn cố chen lên mấy hàng đầu, chẳng phải chỉ để nhìn chàng đang đứng cầm biển lớp cho kỹ hơn thôi sao? Ít ra cũng phải cho người ta biết tình cảm của mình chứ? Không dám nói, thì viết thư! Giữ đầy một bụng như vậy, không cảm thấy khó tiêu à? Nhìn mấy đứa con gái lớp mình mà học tập đi!”
Giọng điệu hùng hổ của Vân Anh làm tôi cứ giật thon thót, chỉ sợ ai đó đứng gần nghe được. Tôi bèn chắp tay trước mặt nó:
“Bà… Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nói nhỏ thôi! Nhỡ ai biết được vụ này chắc tôi chết quá!”
“Thế mình tên đó biết thôi thì không sao đúng không? Hay để tôi nói giúp bà nhé!”
“Không được!” Mặt tôi chưa gì đã đỏ bừng lên, bụng cũng quặn lại. Cứ nghĩ đến việc Minh biết được tình cảm này, và chắc chắn sẽ từ chối, hoặc tệ hơn là, lờ đi, tôi lại cảm thấy vô cùng sợ hãi. Chi bằng cứ âm thầm thích thôi, rồi để cho nó phai nhạt từ từ. Tôi thích cậu ta, nhưng tôi không có tham vọng trở thành bạn gái cậu ta đâu. Thật đấy!
Thế rồi vào đúng lúc ấy, chính cái lúc tôi và Vân Anh đang náo loạn với nhau ngoài hành lang, tôi đã vô tình xô phải một người.
***
Đầu tiên là một mùi nước xả vải nhàn nhạt là lạ xộc vào mũi, rồi một cánh tay khỏe khoắn nào đó vươn ra, đỡ lấy vai tôi. Tôi chẳng kịp định thần, vội vàng lùi ngay ra phía sau, hơi cúi mặt xuống liên tục nói lời xin lỗi.
Đến khi ngẩng mặt lên… cuối cùng cũng đã hiểu, thế nào gọi là có không khí mà không thể hít thở rồi.
“Hây, Minh!”
Vân Anh thản nhiên giơ tay chào. Quả đúng bản lĩnh của người đã chín năm làm lớp trưởng, mặt không hề biến sắc.
Minh gật đầu nhìn Vân Anh. Hai người trao đổi một vài câu chuyện phiếm ngay đó. Còn tôi, từ nãy đến giờ vẫn tê liệt đứng yên tại trận. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cậu ấy gần đến mức này, cả người cũng không tự chủ nổi mà cứng đơ, trong khi tim lại cứ đập dồn dập như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
“À mà nhân đây…” Vân Anh nhìn sang. Tôi lập tức hiểu ngay nó đang định làm gì.
“Bạn tớ muốn làm quen với cậu đấy! Thanh Mai, chắc cậu cũng biết rồi.”
Có lẽ, đây chính là khoảnh khắc khó khăn nhất mà tôi đã từng trải qua. Tôi cứ đứng chết trân tại đó, không dám nói, không dám nhìn, đến cả bỏ chạy cũng chẳng còn sức lực. Và Minh, thì vẫn cứ lặng im.
Vài phút ngắn ngủi trôi đi mà đối với tôi, dài như hàng thế kỷ. Tôi không hề cảm giác được là Minh có liếc sang tôi. Cậu ấy vốn kiêu. Cậu ấy cũng đã có bạn gái. Cậu ấy sẽ chẳng để ý những đứa con gái bình thường mờ nhạt. Trong lòng tôi lúc đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một lời từ chối phũ phàng rồi.
***
Không. Có lẽ hai từ “phũ phàng” không đủ để hình dung về phản ứng của cậu ta lúc ấy.
“Nhưng… Tớ lại muốn quen với cậu cơ!” Minh hoàn toàn không nhìn đến tôi dù chỉ bằng một nửa con mắt.
Còn tình cảm tôi đã nuôi dưỡng suốt gần bốn năm nay, chỉ bằng một lời này của Minh, liền bị nghiến đến nát vụn.
Cũng chẳng nhớ sau đó thế nào nữa… Mọi thứ tất thảy đều trở nên mơ mơ hồ hồ trong mắt tôi. Hình như tôi thấy mình tươi cười vỗ vào vai Vân Anh. Hình như là cô bạn lớp trưởng mạnh mẽ kia suốt bấy lâu rốt cuộc cũng đã biết đỏ mặt. Hình như là tôi đã nói một câu trêu ghẹo gì đó thật ngớ ngẩn.
Và hình như là, tôi đã thức suốt một đêm hôm đó, chỉ để khóc.
***
Sau lời tỏ tình không đúng lúc ấy, là những chuỗi ngày khó khăn thật sự của tôi, khó gấp hàng trăm lần. Tôi không còn giữ thói quen nhìn ra cửa sổ mỗi giờ nghỉ, cũng viện cớ để không phải đi họp cán sự nữa. Nếu như trước kia, tôi bất chấp tất cả để dõi theo Minh. Thì giờ, tôi bất chấp tất cả, để tránh mặt cậu. Tôi đã từng vui mừng biết bao khi biết hai đứa học ngay sát nhau. Và giờ thì tôi cảm thấy lo lắng mỗi khi bước chân ra khỏi cửa lớp.
Vân Anh, từ hôm đó trở đi cũng trở nên trầm hẳn. Tôi không hỏi nó chuyện với Minh sau đấy thế nào. Nó cũng không kể. Chúng tôi vẫn cùng nhau đến trường hàng ngày, vẫn dắt tay nhau mỗi khi đi vệ sinh, vẫn ngồi cạnh và trao đổi bài vở y như trước. Nhưng tận trong thâm tâm, có lẽ cả tôi và Vân Anh đều nhận ra rằng, có một thứ gì đó đang dần hiện lên giữa hai đứa, vô hình cách ngăn sự vô tư thân thiết trước kia.
Thế rồi, điều tôi lo sợ nhất cũng đã đến.
Đó là ngày thi môn cuối cùng của học kỳ một. Tôi nộp bài xong, lấy cặp bước ra cửa thì đã thấy Vân Anh đứng đợi từ lúc nào. Vân Anh thi kíp một, có lẽ nó đã chờ tôi suốt cả một kíp thi.
“Tôi có chuyện này muốn nói với bà…”
Cái vẻ ngần ngừ cực chẳng đã ấy, vốn không thuộc về cô bạn lớp trưởng thân thiết của tôi…!
“Bà không cần nói nữa đâu. Tôi hiểu…!”
“Mai, xin lỗi bà. Nhưng tôi…”
“Không sao thật mà!” Tôi mỉm cười. Một nụ cười đáng ghét và giả tạo nhất trên đời này mà tôi từng biết đến. “Nếu không phải bà, thì cũng sẽ là bất cứ ai khác thôi. Tôi cũng chẳng còn thích hắn một chút nào nữa!”
Tôi vừa nói xong, liền thấy Minh bước ra từ phòng thi lớp bên. Cái người mà tôi đã cố sức để tránh mặt trong suốt thời gian qua đó, lần đầu tiên đưa mắt nhìn tôi, đôi mắt to tròn trên gò má trắng mịn của cậu bé đã đưa bút cho tôi hơn ba năm trước…
Lúc ấy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy ghét cay ghét đắng cái vẻ bất đắc dĩ trên khuôn mặt của hai người bọn họ đến như vậy...! Dù có dối trá thế nào tôi vẫn không thể phủ nhận được mình đã bị tổn thương. Tổn thương sâu sắc!
Tôi vội vàng chào Vân Anh rồi quay lưng chạy đi, lẳng lặng nghe sống mũi cay nồng…
***
Những ngày cuối cấp, tôi lao vào học như điên để quên đi nỗi buồn tình cảm. Người cũng gầy rộc đi, hai mắt thâm sì. Mỗi giờ trống trên lớp, thay vì trò chuyện với Vân Anh, tôi chỉ gục xuống bàn ngủ. Đến lúc này thì ngay cả những gì bình thường nhất, vu vơ nhất tôi cũng chẳng còn hơi sức để mang ra chia sẻ với nó nữa. Chúng tôi ngồi cạnh nhau mà như hai người xa lạ, ngoài chuyện thi cử học hành ra, đến nửa lời thừa thãi cũng không nói.
Đã rất lâu rồi Vân Anh không còn nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nó ngại.
Còn tôi, tuyệt nhiên cũng không nhìn thẳng vào mắt nó.
Vì tôi, đau.
***
Mọi chuyện có lẽ đã có thể trôi qua trong vô vị như thế. Và tôi sẽ quên đi tình cảm đơn phương đầu đời của mình như thế, nếu như xóm nhà lá trong lớp không đột nhiên xôn xao trước tin tức nóng hổi diễn ra trước lễ bế giảng có vài tuần: Vân Anh và Minh chia tay.
Ngày hôm đó, Vân Anh bước vào lớp với đôi mắt đỏ mọng như hai quả mận, cả buổi chỉ thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, đến tiết tự ôn cũng chỉ gục mặt xuống bàn. Tôi quay sang nó, không biết phải nói gì. An ủi ư? Từ một người cách đây mấy tháng đã khóc hết nước mắt vì sự thân thiết của bọn họ?
Thật giả dối!
Vậy là tôi lựa chọn im lặng, chủ động giúp Vân Anh làm nốt những công tác cuối cùng của lớp. Vào sổ sách, làm quà cảm ơn thầy cô, lên kế hoạch tổ chức liên hoan chia tay… ngay cả những buổi họp cán sự cuối cùng về buổi diễn tập bế giảng tôi cũng tình nguyện đi thay nó. Bây giờ, hẳn Vân Anh mới là người muốn trốn tránh nơi này nhất, còn hơn cả tôi. Tôi hiểu, vì tôi cũng đã từng như vậy.
***
Tôi gặp Minh tại phòng họp, một điều không thể tránh khỏi, và tôi cũng đã chuẩn bị trước tinh thần cho việc này rồi. Mọi chuyện diễn ra hoàn toàn bình thường y như những gì tôi đã nghĩ, cho đến khi cậu ta đột nhiên mang sổ tiến đến ngồi ngay cạnh tôi.
Mùi thơm trên quần áo cậu ấy, rồi thứ cảm giác về một người con trai ở sát bên khiến tôi phải tập trung hết mức mới có thể tiếp tục ngồi lại. Tôi không biết Minh có liếc tôi lần nào không, nhưng tôi phải siết cán bút thật mạnh để ngăn bản thân mình nhìn sang phía cậu ấy. Tay áo Minh xắn cao, bàn tay cũng lớn và gân guốc, chẳng còn chút bóng dáng của cậu bé mũm mĩm trắng trẻo năm nào. Chỉ duy nhất chiếc bút máy màu đen ấy là vẫn còn. Cậu ấy đang dùng nó để ghi chép.
Chút nữa, tôi đã bật khóc khi nhìn thấy món đồ thân thương ấy. Chiếc bút kim tinh với những nét trơn loáng và rất sạch, là thứ tôi đã cầm chặt trong tay và viết kín ba mặt giấy dài. Những ký ức xưa cũ trong lòng cũng đồng loạt trỗi dậy. Từ lần đầu tiên lơ ngơ bước chân vào ngôi trường cấp hai Tô Hoàng này, gặp Vân Anh, gặp Minh, cho đến những tháng ngày ngây ngô dõi theo cậu... Rồi thân thiết, rồi rạn nứt... Tất cả cứ đâm vào ngực tôi, đến nhức nhối, nghẹn ngào.
“Thưa cô, em cảm thấy hơi mệt. Em xin phép được về trước ạ!”
Tôi đứng lên ngay giữa cuộc họp, mặt cũng méo xệch.
“Sao vậy em?” Côocirc; tổng phụ trách liền ngừng lại. “Có cần nhờ bạn nào đưa xuống phòng y tế không?”
“Dạ, em tự đi được ạ! Em xin phép!”
Tôi gấp gáp nói, rồi thu dọn đồ, xô ghế bước nhanh ra khỏi cửa. Thì ra, vết thương trong lòng tôi vẫn chưa lành hẳn. Thì ra, tôi vẫn còn thích cậu ấy nhiều đến thế.
Buổi tối, tôi mở sổ tay xem lại công việc. Bỗng thấy một mảnh giấy nhỏ không biết ai đã kẹp vào đó lúc nào rơi ra.
Mảnh giấy có nét bút mực xanh đen, trơn và sạch.
Mảnh giấy có mùi thơm đặc biệt… trên quần áo cậu ấy…!
Sau lễ bế giảng gặp tớ ở sân bóng được không? Minh.
/21
|