Tại Chúng Thần đại chiến, Đạt Hải Nặc là danh soái, một trong số những biểu hiện về tài cầm quân của y chính là việc dưới trướng hắn liên tục xuất hiện một đám tướng lĩnh thế hệ mới như Nặc Đốn, Mai Lâm… Mà cứ mỗi tướng lĩnh từ dưới quân kỳ của y bước ra đều mang theo những đặc điểm chỉ huy như quỷ dị, thực dụng, bày mưu tính kế in đậm dấu tích của y. Tại thời đó, nếu 1 quan quân ở dưới trướng y chiến đấu mãi mà không nổi bật lên được, thì cơ bản đừng hòng nghĩ đến việc được những Thống soái khác trọng dụng. Rất hiếm có vị Thống soái nào như Đạt Hải Nặc có gan dám đề bạt người mới, có gan giữa chiến tranh thôi thúc người mới nhảy lên lưng ngựa.
Biết cách dùng người chính là lời miêu tả chân thực nhất về y.
Sau Chúng Thần đại chiến, Đạt Hải Nặc – Hiệu trưởng phụ trách Học viện quân sự tại Pháp Tây Tư đại lục, từng trả lời với những người đầy tôn kính khả năng lựa chọn người tài của y như sau: “Ầy ―― chiến trường chính là trường học chân thực nhất, những người tốt nghiệp đều đủ tư cách để làm tướng quân, còn những kẻ không tốt nghiệp nổi thì đã sớm hóa thành xương cốt rồi. Mọi người ngày hôm nay nhìn nhận đông đảo những tinh anh mà ta đề bạt cho Pháp Tây Tư đại lục, có điều thứ mà các vị không nhận ra chính là, số người cũng do ta đề cử ra sau này thất bại trên chiến trường, bị tử vong. Thành công có trăm ngàn vị phụ thân, song thất bại thì chỉ có 1 cô nhi mà thôi.” Nguyên soái Đạt Hải Nặc khi đó đã bãi quan nói đến đây thì lệ tuôn đầy mặt, đương nhiên là không thể tự kiềm chế nổi.
—— Danh soái Đạt Hải Nặc liệt truyện
Tiểu Ải nhân cùng hơn 50 tiểu dong binh đến từ Băng Phong đại lục lĩnh ấn tiên phong nhằm thẳng hướng bờ phía đối diện ―― Lúc này cũng chẳng còn gì là bí mật nữa, binh lính ở bờ bên kia cho dù có là kẻ mù, người điếc đi nữa thì cũng có thể cảm nhận được biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hiệp lộ tương phùng, kẻ mạnh là người chiến thắng.
Rất nhanh chóng đã tới giữa bờ sông, “Phóng ma pháp thuẫn ――” Hoắc Ân Tư dẫn đầu xé rách quyển trục phong ấn ma pháp mà Ngả Mễ cùng với Sa Nhược làm riêng cho hắn, xung quanh không khí lập tức ngưng tụ lại thành một tấm thuẫn khổng lồ màu lam như ẩn như hiện, tiếp đó, một tấm chắn mầu bạc thuần khiết chỉ trong nháy mắt đã vờn quanh trên người hắn. Đây chính là pháp thuật rất giàu tính chiến đấu do các vị ma pháp sư đã phát triển ra, dựa vào lực lượng thần thánh trong cơ thể, sử dụng khí tức thần thánh hình thành nên 1 tấm lá chắn, bảo vệ cho người được thi pháp.
Ngoài hắn, các tiểu dong binh cũng giở ma pháp quyển trục trong tay ra ―― Tại Tiểu dong binh đoàn đại bộ phận chiến sĩ đều không sử dụng lá chắn, giáp bảo vệ cũng vô cùng ít, bởi vậy trong chiến đấu Ngả Mễ yêu cầu toàn bộ mọi người đều sử dụng quyển trục ma pháp thuẫn.
Ở bờ bắc của Sư Tử hà quả thực có binh lính Pháp Tây Tư đại lục mai phục, chính là nhân mã cung tiễn thủ. Vừa rồi khí hậu kịch liệt biến đổi đã khiến cho đám cung tiễn thủ này sợ đến ngây người, trước mắc bông tuyết rơi lả tả cùng với gió lạnh tới thấu xương đã làm cho bọn chúng mất đi khả năng ứng phó một cách chính xác ―― Hay nói một cách chuẩn xác hơn là, toàn bộ các chủng tộc binh lính nguyên sinh tới từ Pháp Tây Tư đại lục căn bản đều chưa từng nhìn thấy băng tuyết, các binh lính bối rối phủi bông tuyết bám trên người, bọn chúng e sợ đây là thứ ma pháp kịch độc nào đó do địch nhân phóng ra, mấy ngày nay đám nhân mã cung tiễn thủ bị đẩy ra tiền tuyến đã bị những quỷ kế của Tiểu dong binh đoàn tra tấn cho đến kinh tâm khiếp đảm rồi. Mãi cho tới khi địch nhân đã bổ nhào đến trước mắt, chúng mới lung túng phóng ra trận mưa tên đầu tiên, trong tình huống đó rất khó có thể đạt được độ chính xác cao.
Hoắc Ân Tư cảm giác được mưa tên rít gào lướt qua bên cạnh mình, trong số đó có 2 mũi tên bay vào trong phạm vi phòng ngự của ma pháp thuẫn, bị búa lớn chém bay. Bờ bắc đã gần trong gang tấc, tiểu Ải nhân nhảy tót lên, cây búa lớn màu lam múa tít tạo thành một quầng sáng màu lam bổ vào giữa đám nhân mã cung tiễn thủ. Phía sau nhóm song thủ đạ kiếm sĩ cũng huơ trường kiếm màu bạc lên biến ảo thành những quầng sáng bạc xả thây địch.
Cung tiễn thủ trong giao tranh chính diện cận thân chẳng có một chút ưu thế nào cả, hầu như có thể bị tất cả các binh chủng khác dễ dàng ăn hiếp. Trận địa do hơn 100 cung tiễn thủ tạo thành lập tức bị xuyên thủng, cung tiễn thủ vừa rồi không phát huy được ưu thế tấn công ở cự ly xa chỉ trong giây lát đã trở thành phe bị đối phương tùy ý đồ sát.
“Mau báo cho đại nhân ――, những người khác theo ta ngăn chặn bọn chúng, để cho đại nhân tranh thủ thời gian!” Bách nhân trưởng nhân mã phụ trách chi đội này giữa cuồng phong ra lệnh cho đám vệ binh bên cạnh. Một nhân mã tuổi còn trẻ xoay người xông vào giữa bóng đêm sâu thăm thẳm.
Hoắc Ân Tư không trông thấy vụ này, mà cho dù có trông thấy đi nữa thì cũng chẳng làm gì được. Tốc độ chạy của nhân mã nhanh chẳng khác gì tuấn mã, rất ít chủng tộc có thể so bì kịp.
Quân chủ lực do Ngả Mễ cùng Ba Nhĩ Ba Tư dẫn tới cũng nhanh chóng bắt kịp, đội trưởng phụ trách dọn dẹp chiến trường nhanh chóng chỉ huy các dong binh đến sau thanh lí trường đấu. Lúc này công việc cũng không còn nhiều lắm, phát hiện ra nhân mã cung tiễn thủ vẫn còn chưa bị mất mạng thì thường có 2, 3 đại kiếm sĩ đồng thời chém mạnh xuống từ trước sau 2 hướng, máu tươi lập tức phun trào đọng xuống dưới mặt đất; phát hiện chiến sĩ của dong binh đoàn bị thương thì lập tức bố trí mục sư cấp cứu, sắp xếp vào trung quân.
“Hướng chính bắc ―― Tấn công!” Tiểu Ải nhân dựa theo mục tiêu đã định sẵn ban ngày chỉ huy 2 khúc đại kiếm sĩ đã được gia cường đánh trực diện.
Lúc này, Đại Thanh Sơn dẫn theo hậu đội cũng đã tới, Lôi Cát đã bị tiêu hao một lượng pháp thuật cực lớn cùng với Lục Nhi nằm ở trên ván trượt tuyết được mọi người kéo trượt trên bờ.
“Ta không sao, đi mau lên!” Lôi Cát sắc mặt tái nhợt hướng Ngả Mễ phất phất tay.
“Cung tiễn thủ, chạy bộ, phía trước 300 mét, toàn bộ tản ra; Ma kiếm sĩ, phía trước 100 mét, công kích ma pháp quy mô nhỏ! Ba Nhĩ Ba Tư thúc thúc lưu lại đoạn hậu.” Đột kích, đột kích ―― vừa mới xông lên bờ bắc, Ngả Mễ nhìn bóng đêm khôn cùng bỗng cảm nhận được áp lực cực lớn, chỗ dựa lớn nhất để ỷ vào là Sư Tử hà đã biến mất, nếu tối nay không thể thoát ra khỏi vòng vây của đối phương thì e rằng toàn quân sẽ bị diệt.
Lúc này Hoắc Ân Tư dẫn quân tiên phong đã sáp nhập vào tầng phòng ngự thứ 2 sau nhân mã cung tiễn thủ. Phụ trách khu vực này bên phía Pháp Tây Tư đại lục chính là thiên nhân đội do Mai Lâm dẫn đầu. Tiếng gào thét của lính liên lạc nhân mã: “Địch nhân đến, phòng ngự ―― Địch nhân đến, phòng ngự ――” nhanh chóng lướt qua khắp doanh địa.
Đại đa số binh lính vẫn còn cho rằng địch nhân nhất định là cũng giống như 2 ngày trước đó, chỉ đánh lén 1 chốc để chiếm lấy chút tiện nghi rồi lại rút lui. Hai ngày vừa qua cũng là đồng dạng binh lính sử dụng đồng dạng biện pháp khiến cho mọi người nửa đêm bị dựng dậy chơi trò trốn tìm, mà kết quả thì mọi người đều biết, toàn bộ những tên bị phái đi đảm nhiệm trọng trách đều chưa thấy ai trở về cả. Chẳng ai muốn tích cực xông lên để cho Mai Lâm trông thấy, mấy ngày nay tính nóng của thiên nhân trưởng đang đạt đến tầm cao điểm, kẻ nào xông lên, nếu không bị địch nhân đánh chết thì cũng bị thiên nhân trưởng mắng cho chết.
Mai Lâm mới đầu cũng cho rằng lần này những kẻ đến lại là để quấy rầy quy mô nhỏ, nhưng với bạo phong tuyết mãnh liệt xô kéo lều trại, hắn cùng với đại đa số binh lính đều cùng chạy ra ngoài trướng. Mưa tên đã bắt đầu từ trên trời trút xuống, Thảo nguyên cung tiễn thủ dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Cách Nhĩ Tô, vừa chạy vừa nhắm về phía xa nhất đằng chân trời bắn tên, kiểu bắn loạn này căn bản là không chính xác, khiến cho bản thân các Thảo nguyên cung tiễn thủ đều cảm thấy xấu hổ. Bạo phong tuyết tản ra mang theo lực tàn phá cùng sự đả kích rất lớn cho những người tín tâm bên phe địch.
“Lập thành đội ―― Tất cả các con dân của Thần, hãy chiến đấu vì vinh dự của chúng ta! Bán thú nhân đứng ở bên cạnh ta, hùng nhân bách nhân đội lập thành thuẫn trận, đứng ở cuối cùng! Lính liên lạc thông báo cho chủ soái!” Trong cơn bối rối, thủ hạ có 10 gã bách nhân trưởng thì chẳng thấy đâu, lúc này chỉ có thể dựa trên việc điều động các chức năng thuộc tính để mà phân công nhiệm vụ.
Xung quanh lều của Mai Lâm đa số đều là bán thú nhân, nghe thấy mệnh lệnh của chủ soái rất nhanh chóng lấy 10 người lập thành 1 tổ, một tay nâng chiến thuẫn, 1 tay nắm lang nha bổng đứng ở bên cạnh Mai Lâm.
Hoắc Ân Tư cùng hơn 50 đại kiếm sĩ được cuồng phong bạo vũ bao bọc đã đánh tới trước mặt: “Cản ta thì chết!” Tiểu Ải nhân căn bản chẳng quan tâm trước mặt là ai, đôi tay cường tráng, thô ngắn vũ động chiến phủ khổng lồ chém vào giữa bán thú nhân. Toàn bộ kiếm sĩ đều nâng cao song thủ đại kiếm bổ về phía hàng ngũ bán thú nhân đầu tiên.
Nếu chỉ dựa vào chiến lực mà nói, đại kiếm sĩ cùng bán thú nhân cơ bản là tương đương, có điều, tại trường căn bản là còn có cả bạo phong tuyết bao trùm, một phe là các chủng tộc nhiệt đới chưa từng biết bạo phong tuyết là gì, phe còn lại thì lại là con dân Băng tuyết đại lục vốn từ trong cuồng phong sinh ra, lại lớn lên giữa bạo tuyết, thắng bại giữa trường kiếm và cương thuẫn đã có thể nhìn ra được.
Gió lạnh tới thấu xương khiến cho binh lính bán thú nhân đánh mất tới hơn phân nửa sự mẫn tuệ, bất kể là từ cương thuẫn hay từ lang nha bổng được làm từ thép đều truyền đến cơn lạnh nhập cốt, cuồng phong lại khiến cho đám binh lính không thể mở to mắt. Từ giữa không trung đại kiếm giáng xuống, lại thêm cả sức nặng của đại kiếm sĩ khiến cho các binh lính đều cảm thấy không thể chịu đựng nổi!
Hơn 50% binh lính bán thú nhân ngay trong đợt công kích đầu tiên đã bị đánh ngã, ngoài ra những binh lính khác bởi vì dưới chân trống trải mà liên tục lùi, lùi, rồi lại lùi đến mấy bước.
Hoắc Ân Tư đối mặt với bán thú nhân, bởi vì không kịp phát hiện ra đối thủ từ sớm ―― chủ yếu là do Hoắc Ân Tư quá lùn, toàn bộ thân dưới đã bị chiến phủ xé toạc. Phía sau các đại kiếm sĩ đi theo Hoắc Ân Tư giống như cái chêm theo mũi đinh là hắn xộc thẳng vào.
Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn tiếp đó xuất hiện ở phía sau đại kiếm sĩ. Bình thường Ngả Mễ vốn hay thích cười đùa nhưng trong chiến đấu thì cũng giống như Đại Thanh Sơn đều trầm mặc kiệm lời, dùng trường kiếm trong tay để lên tiếng. Sau khi đại kiếm sĩ ra sức đột phá trận doanh do 200 bán thú nhân tạo thành, ma kiếm sĩ cũng từ đằng xa phóng ra tia chớp cùng với khói độc. Binh lính hùng nhân vừa mới lập thành trận, lại một lần nữa bị ma pháp điểm danh, đây đã là bách nhân đội hùng nhân thứ 2 bị ma kiếm sĩ điểm danh rồi. Thảm kịch 10 ngày trước lại tái diễn, đại kiếm sĩ ùa lên lập tức xẻ toang hàng ngũ hùng nhân, máu, tứ chi, tiếng kêu thảm thiết lập tức trải rộng khắp 4 phía.
Máu tươi nhuốm đỏ lớp tuyết trắng phủ khắp đại địa, nhuốm đỏ quầng mây dày đặc trên bầu trời, nhuốm đỏ bạch sam của toàn bộ đội song thủ đại kiếm sĩ Tiểu dong binh đoàn lĩnh nhiệm vụ đột kích.
Sau khi 2 bách nhân đội bán thú nhân, 1 bách nhân đội hùng nhân dùng máu thịt của mình đổi lấy chút thời gian quý báu, 7 bách nhân đội lang nhân đã kịp thời xông đến. Đội quân bách chiến tinh nhuệ chỉ trong 1 khoảng thời gian tối thiểu đã biểu hiện ra năng lực phản ứng nhanh nhẹn nhất của bọn chúng, chẳng cần phải có thiên nhân trưởng chỉ huy, 7 bách nhân trưởng rất nhanh đã lập thành 7 phương trận.
“Sát ―― vì danh dự đại kiếm sĩ, vì danh dự của cường giả, sát――” Hoắc Ân Tư tựa như 1 cỗ máy chiến tranh, căn bản không hề ngừng nghỉ gào thét xông vào trận địa lang nhân.
Sát! Sát! Sát! Cho dù không có sự động viên ban ngày thì mỗi đại kiếm sĩ cũng đều biết, tối nay là cửu tử nhất sinh! Sát! Đường sống chỉ có thể là từ giết mà ra! Hơn 50 đại kiếm sĩ không hề ngơi nghỉ, sau khi áp sát, cùng thở hổn hển bám sát đội trưởng đột nhập vào lang nhân trận.
…
Nếu chỉ đơn thuần xét về mặt chiến lực mà nói, binh lính lang nhân còn lâu mới có thể sánh được với hùng nhân cùng với bán thú nhân. Có điều sau khi lập thành phương trận, bộ binh lang nhân lại khiến cho đại kiếm sĩ doanh của Tiểu dong binh đoàn phải bỏ ra gấp mấy lần thương tổn.
Trừ hơn 10 dong binh dựa theo phạm vi lực công phá cực lớn từ đại phủ của Hoắc Ân Tư để làm điểm tiến nhập vào trận địa địch ra, những chỗ khác đều lâm vào trạng thái giằng co. Nếu chỉ riêng 1 lang nhân đơn độc thì không thể thắng được đại kiếm sĩ, song nếu là cả 1 trận đồ do tiểu thuẫn tạo thành hình vòng cung, cứ 10 tổ lập thành 1 ngư lân trận (trận hình vảy cá) mềm mại triệt tiêu từng đợt công kích dũng mãnh của đại kiếm sĩ, rồi lại từ 3 phương 8 hướng trường kiếm đoản đao đồng thời đâm ra lập tức xuyên vào trong cơ thể của đại kiếm sĩ đơn thương độc mã, máu tươi cứ thế phun trào mà ra! Đại kiếm sĩ mất đi sinh mệnh ngả người đổ ầm xuống đất.
Những chiếc bóng trắng chỉ trong một cái hít thở ngắn ngủi đã chỉ còn lại có một nửa.
“Các anh em ――” Ngả Mễ mắt như tóe máu! Những đại kiếm sĩ ngã xuống trước mắt đa số đều là dong binh đến từ băng tuyết đại lục, cha của bọn họ đều là đồng chí của cha mình, bọn họ đều là cô nhi trong chiến tranh, bọn họ cơ hồ đều chưa ai tròn 20 tuổi! Có lẽ ngày hôm qua bọn họ vẫn còn vì gọi nhầm mình bằng 1 tiếng đại ca mà cảm thấy tự trách, vậy mà hôm nay… Lòng Ngả Mễ đau như dao cắt, dong binh đoàn từ ngày thành lập cho tới nay chưa bao giờ có nhiều huynh đệ ngã vào trong vũng máu như vậy!
“Cách Nhĩ Tô! Toàn bộ bắn ngang! Đại Thanh Sơn bảo hộ ta!”
Thảo nguyên cung tiễn thủ dưới quyền Cách Nhĩ Tô hầu như chưa bị bất kỳ một tổn thất nào trong chiến đấu, cũng là lực lượng bộ đội duy nhất trước mắt của Tiểu dong binh đoàn có thể xây dựng thành lực lượng thống nhất hành động. Ngoài họ ra, bất kể là đại kiếm sĩ, ma kiếm sĩ hay là trở kích kiếm sĩ cũng đều đang hỗn chiến thành 1 đoàn với địch nhân trước mặt, không ngừng có binh lính ngã xuống được đưa đến trung quân.
“Toàn bộ thẳng 40 mét phía trước, bắn ――” Cung tiễn rít gào cơ hồ đều vọt qua đỉnh đầu đại kiếm sĩ xuyên vào giữa các binh lính lang nhân. Sau 2 đợt bắn thẳng vào vị trí của các quan quân lang nhân ở trung tâm của trận, dưới mưa tên chỉ huy lang nhân hầu như bị diệt toàn bộ ―― Loại kết cục này ngay cả Ngả Mễ cùng với Cách Nhĩ Tô cũng thực sự không ngờ đến.
Đại Thanh Sơn kéo 5 đại kiếm sĩ xếp thành đội hình che ở phía trước người Ngả Mễ, nửa vòng tròn cương thuẫn bảo vệ được hơn phân nửa thân hình Ngả Mễ. Có 2 đại kiếm sĩ thông minh cùng nắm lấy chiến thuẫn của binh lính hùng nhân rơi dưới đất ―― dựng lên, thật con mẹ nó nặng, 1 người cơ hồ không thể nhấc lên nổi, 2 người dùng chiến thuẫn đứng bên cạnh bảo vệ Ngả Mễ.
“Phi kiếm chi vũ――”
Băng Nhận trong tay Ngả Mễ giơ lên hướng về phía bầu trời, trên trường kiếm các tinh linh hân hoan nhảy múa loạn xạ, dẫn dụ ma pháp tinh linh trong không khí biến thành vô số trường kiếm màu đỏ lóe sáng trên không trung bắn về phía binh lính lang nhân. Hàng tiểu thuẫn trong tay lang nhân lập tức bị đánh nát, các tinh linh cười rộ xuyên thẳng vào những cơ thể đầy lông lá. Ước chừng lại có 2 khúc đại kiếm sĩ nhanh chóng áp sát, phía sau trở kích kiếm sĩ mắt đã đỏ ngầu cũng đã bắt kịp, bất kể binh lính lang nhân trên mặt đất còn sống hay đã chết cũng đều bổ cho 1 kiếm giữa ngực ―― Dưới 1 kiếm thuận tay của trở kích kiếm sĩ nếu muốn hy vọng sống sót thì ít nhất cũng cần phải có tối thiểu 2 quả tim.
Tiếng các ma pháp tinh linh ồn ã vừa mới giải tán, tiếng vịnh xướng thứ 2 lại tiếp tục vang lên, mấy trăm nhánh trường kiếm lại đâm vào trận địa của lang nhân…
Dưới sự hộ vệ của thân vệ đội vừa đánh vừa lùi, Mai Lâm si ngốc nhìn Ngả Mễ cùng với các ma kiếm sĩ rất nhanh chóng phóng ra các ma pháp công kích chẳng khác nào chiến thần đồ sát binh lính lang nhân ―― Sư phụ của mình cũng từng giảng về ma pháp, nghe nói đều phải vịnh xướng rất dài, hơn nữa trong quá trình đó không thể gián đoạn được, thứ mà những kẻ này đang phóng ra chính là ma pháp ư? Vì sao vịnh xướng lại chỉ cần gọi ra tên của ma pháp?
Thiên nhân đội của Mai Lâm bị Tiểu dong binh đoàn dễ dàng bẻ gãy, đột phá qua. Doanh địa rộng kéo dài tới 200 mét chưa đầy 3 phút đã bị đục thủng hoàn toàn. Tình hình Tiểu dong binh đoàn của Ngả Mễ cũng chẳng mấy lạc quan, mặc dù chưa có báo cáo từ Ba Nhĩ Ba Tư phụ trách trung quân, song trong vòng mấy phút vừa rồi, ít nhất trước mắt Ngả Mễ chứng kiến có đến mấy chục đại kiếm sĩ ngã xuống, số không trông thấy chẳng biết lên đến bao nhiêu. Nếu không nhờ có tuyết rơi, nếu không phải đại bản doanh của Tiểu dong binh đoàn đặt tại Băng Phong đại lục, nếu không phải tức thời tạo ra mưa tuyết thì những binh lính bỏ mạng và hy sinh này đã là một sự trói buộc rất lớn rồi.
“U - u – u ―― u -” Ba hồi tù và ngắn vang vọng xuyên thấu qua tuyết dày từ phía tây bắc truyền đến. Tiếng gầm giận dữ từ bốn phương tám hướng cũng truyền lại, hiển nhiên là địch nhân đã bị đánh thức toàn diện.
Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn bỗng ngạc nhiên phát hiện ra rằng, nhánh bại quân trước mắt như thủy triều rút hướng mọi ngả tản đi, tiếp theo khắp 4 phía đều sáng rực ánh đuốc.
Ngả Mễ liên tục phóng ra phiêu phù thuật nâng đỡ bản thân cùng Đại Thanh Sơn, 2 người lăng không lên cao 20 mét nhìn khắp các hướng, mới phát hiện, lấy Tiểu dong binh đoàn làm trung tâm, xung quanh vô số những ngọn đuốc tạo thành 7, 8 con hỏa long đang hướng về phía này. Phía chính diện dong binh đoàn, 3 con hỏa long tụ tập lại thành 1 khối, tựa như Chương 11: Chỉ Mành Treo Chuông
Tại Chúng Thần đại chiến, Đạt Hải Nặc là danh soái, một trong số những biểu hiện về tài cầm quân của y chính là việc dưới trướng hắn liên tục xuất hiện một đám tướng lĩnh thế hệ mới như Nặc Đốn, Mai Lâm… Mà cứ mỗi tướng lĩnh từ dưới quân kỳ của y bước ra đều mang theo những đặc điểm chỉ huy như quỷ dị, thực dụng, bày mưu tính kế in đậm dấu tích của y. Tại thời đó, nếu 1 quan quân ở dưới trướng y chiến đấu mãi mà không nổi bật lên được, thì cơ bản đừng hòng nghĩ đến việc được những Thống soái khác trọng dụng. Rất hiếm có vị Thống soái nào như Đạt Hải Nặc có gan dám đề bạt người mới, có gan giữa chiến tranh thôi thúc người mới nhảy lên lưng ngựa.
Biết cách dùng người chính là lời miêu tả chân thực nhất về y.
Sau Chúng Thần đại chiến, Đạt Hải Nặc – Hiệu trưởng phụ trách Học viện quân sự tại Pháp Tây Tư đại lục, từng trả lời với những người đầy tôn kính khả năng lựa chọn người tài của y như sau: “Ầy ―― chiến trường chính là trường học chân thực nhất, những người tốt nghiệp đều đủ tư cách để làm tướng quân, còn những kẻ không tốt nghiệp nổi thì đã sớm hóa thành xương cốt rồi. Mọi người ngày hôm nay nhìn nhận đông đảo những tinh anh mà ta đề bạt cho Pháp Tây Tư đại lục, có điều thứ mà các vị không nhận ra chính là, số người cũng do ta đề cử ra sau này thất bại trên chiến trường, bị tử vong. Thành công có trăm ngàn vị phụ thân, song thất bại thì chỉ có 1 cô nhi mà thôi.” Nguyên soái Đạt Hải Nặc khi đó đã bãi quan nói đến đây thì lệ tuôn đầy mặt, đương nhiên là không thể tự kiềm chế nổi.
—— Danh soái Đạt Hải Nặc liệt truyện
Tiểu Ải nhân cùng hơn 50 tiểu dong binh đến từ Băng Phong đại lục lĩnh ấn tiên phong nhằm thẳng hướng bờ phía đối diện ―― Lúc này cũng chẳng còn gì là bí mật nữa, binh lính ở bờ bên kia cho dù có là kẻ mù, người điếc đi nữa thì cũng có thể cảm nhận được biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hiệp lộ tương phùng, kẻ mạnh là người chiến thắng.
Rất nhanh chóng đã tới giữa bờ sông, “Phóng ma pháp thuẫn ――” Hoắc Ân Tư dẫn đầu xé rách quyển trục phong ấn ma pháp mà Ngả Mễ cùng với Sa Nhược làm riêng cho hắn, xung quanh không khí lập tức ngưng tụ lại thành một tấm thuẫn khổng lồ màu lam như ẩn như hiện, tiếp đó, một tấm chắn mầu bạc thuần khiết chỉ trong nháy mắt đã vờn quanh trên người hắn. Đây chính là pháp thuật rất giàu tính chiến đấu do các vị ma pháp sư đã phát triển ra, dựa vào lực lượng thần thánh trong cơ thể, sử dụng khí tức thần thánh hình thành nên 1 tấm lá chắn, bảo vệ cho người được thi pháp.
Ngoài hắn, các tiểu dong binh cũng giở ma pháp quyển trục trong tay ra ―― Tại Tiểu dong binh đoàn đại bộ phận chiến sĩ đều không sử dụng lá chắn, giáp bảo vệ cũng vô cùng ít, bởi vậy trong chiến đấu Ngả Mễ yêu cầu toàn bộ mọi người đều sử dụng quyển trục ma pháp thuẫn.
Ở bờ bắc của Sư Tử hà quả thực có binh lính Pháp Tây Tư đại lục mai phục, chính là nhân mã cung tiễn thủ. Vừa rồi khí hậu kịch liệt biến đổi đã khiến cho đám cung tiễn thủ này sợ đến ngây người, trước mắc bông tuyết rơi lả tả cùng với gió lạnh tới thấu xương đã làm cho bọn chúng mất đi khả năng ứng phó một cách chính xác ―― Hay nói một cách chuẩn xác hơn là, toàn bộ các chủng tộc binh lính nguyên sinh tới từ Pháp Tây Tư đại lục căn bản đều chưa từng nhìn thấy băng tuyết, các binh lính bối rối phủi bông tuyết bám trên người, bọn chúng e sợ đây là thứ ma pháp kịch độc nào đó do địch nhân phóng ra, mấy ngày nay đám nhân mã cung tiễn thủ bị đẩy ra tiền tuyến đã bị những quỷ kế của Tiểu dong binh đoàn tra tấn cho đến kinh tâm khiếp đảm rồi. Mãi cho tới khi địch nhân đã bổ nhào đến trước mắt, chúng mới lung túng phóng ra trận mưa tên đầu tiên, trong tình huống đó rất khó có thể đạt được độ chính xác cao.
Hoắc Ân Tư cảm giác được mưa tên rít gào lướt qua bên cạnh mình, trong số đó có 2 mũi tên bay vào trong phạm vi phòng ngự của ma pháp thuẫn, bị búa lớn chém bay. Bờ bắc đã gần trong gang tấc, tiểu Ải nhân nhảy tót lên, cây búa lớn màu lam múa tít tạo thành một quầng sáng màu lam bổ vào giữa đám nhân mã cung tiễn thủ. Phía sau nhóm song thủ đạ kiếm sĩ cũng huơ trường kiếm màu bạc lên biến ảo thành những quầng sáng bạc xả thây địch.
Cung tiễn thủ trong giao tranh chính diện cận thân chẳng có một chút ưu thế nào cả, hầu như có thể bị tất cả các binh chủng khác dễ dàng ăn hiếp. Trận địa do hơn 100 cung tiễn thủ tạo thành lập tức bị xuyên thủng, cung tiễn thủ vừa rồi không phát huy được ưu thế tấn công ở cự ly xa chỉ trong giây lát đã trở thành phe bị đối phương tùy ý đồ sát.
“Mau báo cho đại nhân ――, những người khác theo ta ngăn chặn bọn chúng, để cho đại nhân tranh thủ thời gian!” Bách nhân trưởng nhân mã phụ trách chi đội này giữa cuồng phong ra lệnh cho đám vệ binh bên cạnh. Một nhân mã tuổi còn trẻ xoay người xông vào giữa bóng đêm sâu thăm thẳm.
Hoắc Ân Tư không trông thấy vụ này, mà cho dù có trông thấy đi nữa thì cũng chẳng làm gì được. Tốc độ chạy của nhân mã nhanh chẳng khác gì tuấn mã, rất ít chủng tộc có thể so bì kịp.
Quân chủ lực do Ngả Mễ cùng Ba Nhĩ Ba Tư dẫn tới cũng nhanh chóng bắt kịp, đội trưởng phụ trách dọn dẹp chiến trường nhanh chóng chỉ huy các dong binh đến sau thanh lí trường đấu. Lúc này công việc cũng không còn nhiều lắm, phát hiện ra nhân mã cung tiễn thủ vẫn còn chưa bị mất mạng thì thường có 2, 3 đại kiếm sĩ đồng thời chém mạnh xuống từ trước sau 2 hướng, máu tươi lập tức phun trào đọng xuống dưới mặt đất; phát hiện chiến sĩ của dong binh đoàn bị thương thì lập tức bố trí mục sư cấp cứu, sắp xếp vào trung quân.
“Hướng chính bắc ―― Tấn công!” Tiểu Ải nhân dựa theo mục tiêu đã định sẵn ban ngày chỉ huy 2 khúc đại kiếm sĩ đã được gia cường đánh trực diện.
Lúc này, Đại Thanh Sơn dẫn theo hậu đội cũng đã tới, Lôi Cát đã bị tiêu hao một lượng pháp thuật cực lớn cùng với Lục Nhi nằm ở trên ván trượt tuyết được mọi người kéo trượt trên bờ.
“Ta không sao, đi mau lên!” Lôi Cát sắc mặt tái nhợt hướng Ngả Mễ phất phất tay.
“Cung tiễn thủ, chạy bộ, phía trước 300 mét, toàn bộ tản ra; Ma kiếm sĩ, phía trước 100 mét, công kích ma pháp quy mô nhỏ! Ba Nhĩ Ba Tư thúc thúc lưu lại đoạn hậu.” Đột kích, đột kích ―― vừa mới xông lên bờ bắc, Ngả Mễ nhìn bóng đêm khôn cùng bỗng cảm nhận được áp lực cực lớn, chỗ dựa lớn nhất để ỷ vào là Sư Tử hà đã biến mất, nếu tối nay không thể thoát ra khỏi vòng vây của đối phương thì e rằng toàn quân sẽ bị diệt.
Lúc này Hoắc Ân Tư dẫn quân tiên phong đã sáp nhập vào tầng phòng ngự thứ 2 sau nhân mã cung tiễn thủ. Phụ trách khu vực này bên phía Pháp Tây Tư đại lục chính là thiên nhân đội do Mai Lâm dẫn đầu. Tiếng gào thét của lính liên lạc nhân mã: “Địch nhân đến, phòng ngự ―― Địch nhân đến, phòng ngự ――” nhanh chóng lướt qua khắp doanh địa.
Đại đa số binh lính vẫn còn cho rằng địch nhân nhất định là cũng giống như 2 ngày trước đó, chỉ đánh lén 1 chốc để chiếm lấy chút tiện nghi rồi lại rút lui. Hai ngày vừa qua cũng là đồng dạng binh lính sử dụng đồng dạng biện pháp khiến cho mọi người nửa đêm bị dựng dậy chơi trò trốn tìm, mà kết quả thì mọi người đều biết, toàn bộ những tên bị phái đi đảm nhiệm trọng trách đều chưa thấy ai trở về cả. Chẳng ai muốn tích cực xông lên để cho Mai Lâm trông thấy, mấy ngày nay tính nóng của thiên nhân trưởng đang đạt đến tầm cao điểm, kẻ nào xông lên, nếu không bị địch nhân đánh chết thì cũng bị thiên nhân trưởng mắng cho chết.
Mai Lâm mới đầu cũng cho rằng lần này những kẻ đến lại là để quấy rầy quy mô nhỏ, nhưng với bạo phong tuyết mãnh liệt xô kéo lều trại, hắn cùng với đại đa số binh lính đều cùng chạy ra ngoài trướng. Mưa tên đã bắt đầu từ trên trời trút xuống, Thảo nguyên cung tiễn thủ dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Cách Nhĩ Tô, vừa chạy vừa nhắm về phía xa nhất đằng chân trời bắn tên, kiểu bắn loạn này căn bản là không chính xác, khiến cho bản thân các Thảo nguyên cung tiễn thủ đều cảm thấy xấu hổ. Bạo phong tuyết tản ra mang theo lực tàn phá cùng sự đả kích rất lớn cho những người tín tâm bên phe địch.
“Lập thành đội ―― Tất cả các con dân của Thần, hãy chiến đấu vì vinh dự của chúng ta! Bán thú nhân đứng ở bên cạnh ta, hùng nhân bách nhân đội lập thành thuẫn trận, đứng ở cuối cùng! Lính liên lạc thông báo cho chủ soái!” Trong cơn bối rối, thủ hạ có 10 gã bách nhân trưởng thì chẳng thấy đâu, lúc này chỉ có thể dựa trên việc điều động các chức năng thuộc tính để mà phân công nhiệm vụ.
Xung quanh lều của Mai Lâm đa số đều là bán thú nhân, nghe thấy mệnh lệnh của chủ soái rất nhanh chóng lấy 10 người lập thành 1 tổ, một tay nâng chiến thuẫn, 1 tay nắm lang nha bổng đứng ở bên cạnh Mai Lâm.
Hoắc Ân Tư cùng hơn 50 đại kiếm sĩ được cuồng phong bạo vũ bao bọc đã đánh tới trước mặt: “Cản ta thì chết!” Tiểu Ải nhân căn bản chẳng quan tâm trước mặt là ai, đôi tay cường tráng, thô ngắn vũ động chiến phủ khổng lồ chém vào giữa bán thú nhân. Toàn bộ kiếm sĩ đều nâng cao song thủ đại kiếm bổ về phía hàng ngũ bán thú nhân đầu tiên.
Nếu chỉ dựa vào chiến lực mà nói, đại kiếm sĩ cùng bán thú nhân cơ bản là tương đương, có điều, tại trường căn bản là còn có cả bạo phong tuyết bao trùm, một phe là các chủng tộc nhiệt đới chưa từng biết bạo phong tuyết là gì, phe còn lại thì lại là con dân Băng tuyết đại lục vốn từ trong cuồng phong sinh ra, lại lớn lên giữa bạo tuyết, thắng bại giữa trường kiếm và cương thuẫn đã có thể nhìn ra được.
Gió lạnh tới thấu xương khiến cho binh lính bán thú nhân đánh mất tới hơn phân nửa sự mẫn tuệ, bất kể là từ cương thuẫn hay từ lang nha bổng được làm từ thép đều truyền đến cơn lạnh nhập cốt, cuồng phong lại khiến cho đám binh lính không thể mở to mắt. Từ giữa không trung đại kiếm giáng xuống, lại thêm cả sức nặng của đại kiếm sĩ khiến cho các binh lính đều cảm thấy không thể chịu đựng nổi!
Hơn 50% binh lính bán thú nhân ngay trong đợt công kích đầu tiên đã bị đánh ngã, ngoài ra những binh lính khác bởi vì dưới chân trống trải mà liên tục lùi, lùi, rồi lại lùi đến mấy bước.
Hoắc Ân Tư đối mặt với bán thú nhân, bởi vì không kịp phát hiện ra đối thủ từ sớm ―― chủ yếu là do Hoắc Ân Tư quá lùn, toàn bộ thân dưới đã bị chiến phủ xé toạc. Phía sau các đại kiếm sĩ đi theo Hoắc Ân Tư giống như cái chêm theo mũi đinh là hắn xộc thẳng vào.
Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn tiếp đó xuất hiện ở phía sau đại kiếm sĩ. Bình thường Ngả Mễ vốn hay thích cười đùa nhưng trong chiến đấu thì cũng giống như Đại Thanh Sơn đều trầm mặc kiệm lời, dùng trường kiếm trong tay để lên tiếng. Sau khi đại kiếm sĩ ra sức đột phá trận doanh do 200 bán thú nhân tạo thành, ma kiếm sĩ cũng từ đằng xa phóng ra tia chớp cùng với khói độc. Binh lính hùng nhân vừa mới lập thành trận, lại một lần nữa bị ma pháp điểm danh, đây đã là bách nhân đội hùng nhân thứ 2 bị ma kiếm sĩ điểm danh rồi. Thảm kịch 10 ngày trước lại tái diễn, đại kiếm sĩ ùa lên lập tức xẻ toang hàng ngũ hùng nhân, máu, tứ chi, tiếng kêu thảm thiết lập tức trải rộng khắp 4 phía.
Máu tươi nhuốm đỏ lớp tuyết trắng phủ khắp đại địa, nhuốm đỏ quầng mây dày đặc trên bầu trời, nhuốm đỏ bạch sam của toàn bộ đội song thủ đại kiếm sĩ Tiểu dong binh đoàn lĩnh nhiệm vụ đột kích.
Sau khi 2 bách nhân đội bán thú nhân, 1 bách nhân đội hùng nhân dùng máu thịt của mình đổi lấy chút thời gian quý báu, 7 bách nhân đội lang nhân đã kịp thời xông đến. Đội quân bách chiến tinh nhuệ chỉ trong 1 khoảng thời gian tối thiểu đã biểu hiện ra năng lực phản ứng nhanh nhẹn nhất của bọn chúng, chẳng cần phải có thiên nhân trưởng chỉ huy, 7 bách nhân trưởng rất nhanh đã lập thành 7 phương trận.
“Sát ―― vì danh dự đại kiếm sĩ, vì danh dự của cường giả, sát――” Hoắc Ân Tư tựa như 1 cỗ máy chiến tranh, căn bản không hề ngừng nghỉ gào thét xông vào trận địa lang nhân.
Sát! Sát! Sát! Cho dù không có sự động viên ban ngày thì mỗi đại kiếm sĩ cũng đều biết, tối nay là cửu tử nhất sinh! Sát! Đường sống chỉ có thể là từ giết mà ra! Hơn 50 đại kiếm sĩ không hề ngơi nghỉ, sau khi áp sát, cùng thở hổn hển bám sát đội trưởng đột nhập vào lang nhân trận.
…
Nếu chỉ đơn thuần xét về mặt chiến lực mà nói, binh lính lang nhân còn lâu mới có thể sánh được với hùng nhân cùng với bán thú nhân. Có điều sau khi lập thành phương trận, bộ binh lang nhân lại khiến cho đại kiếm sĩ doanh của Tiểu dong binh đoàn phải bỏ ra gấp mấy lần thương tổn.
Trừ hơn 10 dong binh dựa theo phạm vi lực công phá cực lớn từ đại phủ của Hoắc Ân Tư để làm điểm tiến nhập vào trận địa địch ra, những chỗ khác đều lâm vào trạng thái giằng co. Nếu chỉ riêng 1 lang nhân đơn độc thì không thể thắng được đại kiếm sĩ, song nếu là cả 1 trận đồ do tiểu thuẫn tạo thành hình vòng cung, cứ 10 tổ lập thành 1 ngư lân trận (trận hình vảy cá) mềm mại triệt tiêu từng đợt công kích dũng mãnh của đại kiếm sĩ, rồi lại từ 3 phương 8 hướng trường kiếm đoản đao đồng thời đâm ra lập tức xuyên vào trong cơ thể của đại kiếm sĩ đơn thương độc mã, máu tươi cứ thế phun trào mà ra! Đại kiếm sĩ mất đi sinh mệnh ngả người đổ ầm xuống đất.
Những chiếc bóng trắng chỉ trong một cái hít thở ngắn ngủi đã chỉ còn lại có một nửa.
“Các anh em ――” Ngả Mễ mắt như tóe máu! Những đại kiếm sĩ ngã xuống trước mắt đa số đều là dong binh đến từ băng tuyết đại lục, cha của bọn họ đều là đồng chí của cha mình, bọn họ đều là cô nhi trong chiến tranh, bọn họ cơ hồ đều chưa ai tròn 20 tuổi! Có lẽ ngày hôm qua bọn họ vẫn còn vì gọi nhầm mình bằng 1 tiếng đại ca mà cảm thấy tự trách, vậy mà hôm nay… Lòng Ngả Mễ đau như dao cắt, dong binh đoàn từ ngày thành lập cho tới nay chưa bao giờ có nhiều huynh đệ ngã vào trong vũng máu như vậy!
“Cách Nhĩ Tô! Toàn bộ bắn ngang! Đại Thanh Sơn bảo hộ ta!”
Thảo nguyên cung tiễn thủ dưới quyền Cách Nhĩ Tô hầu như chưa bị bất kỳ một tổn thất nào trong chiến đấu, cũng là lực lượng bộ đội duy nhất trước mắt của Tiểu dong binh đoàn có thể xây dựng thành lực lượng thống nhất hành động. Ngoài họ ra, bất kể là đại kiếm sĩ, ma kiếm sĩ hay là trở kích kiếm sĩ cũng đều đang hỗn chiến thành 1 đoàn với địch nhân trước mặt, không ngừng có binh lính ngã xuống được đưa đến trung quân.
“Toàn bộ thẳng 40 mét phía trước, bắn ――” Cung tiễn rít gào cơ hồ đều vọt qua đỉnh đầu đại kiếm sĩ xuyên vào giữa các binh lính lang nhân. Sau 2 đợt bắn thẳng vào vị trí của các quan quân lang nhân ở trung tâm của trận, dưới mưa tên chỉ huy lang nhân hầu như bị diệt toàn bộ ―― Loại kết cục này ngay cả Ngả Mễ cùng với Cách Nhĩ Tô cũng thực sự không ngờ đến.
Đại Thanh Sơn kéo 5 đại kiếm sĩ xếp thành đội hình che ở phía trước người Ngả Mễ, nửa vòng tròn cương thuẫn bảo vệ được hơn phân nửa thân hình Ngả Mễ. Có 2 đại kiếm sĩ thông minh cùng nắm lấy chiến thuẫn của binh lính hùng nhân rơi dưới đất ―― dựng lên, thật con mẹ nó nặng, 1 người cơ hồ không thể nhấc lên nổi, 2 người dùng chiến thuẫn đứng bên cạnh bảo vệ Ngả Mễ.
“Phi kiếm chi vũ――”
Băng Nhận trong tay Ngả Mễ giơ lên hướng về phía bầu trời, trên trường kiếm các tinh linh hân hoan nhảy múa loạn xạ, dẫn dụ ma pháp tinh linh trong không khí biến thành vô số trường kiếm màu đỏ lóe sáng trên không trung bắn về phía binh lính lang nhân. Hàng tiểu thuẫn trong tay lang nhân lập tức bị đánh nát, các tinh linh cười rộ xuyên thẳng vào những cơ thể đầy lông lá. Ước chừng lại có 2 khúc đại kiếm sĩ nhanh chóng áp sát, phía sau trở kích kiếm sĩ mắt đã đỏ ngầu cũng đã bắt kịp, bất kể binh lính lang nhân trên mặt đất còn sống hay đã chết cũng đều bổ cho 1 kiếm giữa ngực ―― Dưới 1 kiếm thuận tay của trở kích kiếm sĩ nếu muốn hy vọng sống sót thì ít nhất cũng cần phải có tối thiểu 2 quả tim.
Tiếng các ma pháp tinh linh ồn ã vừa mới giải tán, tiếng vịnh xướng thứ 2 lại tiếp tục vang lên, mấy trăm nhánh trường kiếm lại đâm vào trận địa của lang nhân…
Dưới sự hộ vệ của thân vệ đội vừa đánh vừa lùi, Mai Lâm si ngốc nhìn Ngả Mễ cùng với các ma kiếm sĩ rất nhanh chóng phóng ra các ma pháp công kích chẳng khác nào chiến thần đồ sát binh lính lang nhân ―― Sư phụ của mình cũng từng giảng về ma pháp, nghe nói đều phải vịnh xướng rất dài, hơn nữa trong quá trình đó không thể gián đoạn được, thứ mà những kẻ này đang phóng ra chính là ma pháp ư? Vì sao vịnh xướng lại chỉ cần gọi ra tên của ma pháp?
Thiên nhân đội của Mai Lâm bị Tiểu dong binh đoàn dễ dàng bẻ gãy, đột phá qua. Doanh địa rộng kéo dài tới 200 mét chưa đầy 3 phút đã bị đục thủng hoàn toàn. Tình hình Tiểu dong binh đoàn của Ngả Mễ cũng chẳng mấy lạc quan, mặc dù chưa có báo cáo từ Ba Nhĩ Ba Tư phụ trách trung quân, song trong vòng mấy phút vừa rồi, ít nhất trước mắt Ngả Mễ chứng kiến có đến mấy chục đại kiếm sĩ ngã xuống, số không trông thấy chẳng biết lên đến bao nhiêu. Nếu không nhờ có tuyết rơi, nếu không phải đại bản doanh của Tiểu dong binh đoàn đặt tại Băng Phong đại lục, nếu không phải tức thời tạo ra mưa tuyết thì những binh lính bỏ mạng và hy sinh này đã là một sự trói buộc rất lớn rồi.
“U - u – u ―― u -” Ba hồi tù và ngắn vang vọng xuyên thấu qua tuyết dày từ phía tây bắc truyền đến. Tiếng gầm giận dữ từ bốn phương tám hướng cũng truyền lại, hiển nhiên là địch nhân đã bị đánh thức toàn diện.
Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn bỗng ngạc nhiên phát hiện ra rằng, nhánh bại quân trước mắt như thủy triều rút hướng mọi ngả tản đi, tiếp theo khắp 4 phía đều sáng rực ánh đuốc.
Ngả Mễ liên tục phóng ra phiêu phù thuật nâng đỡ bản thân cùng Đại Thanh Sơn, 2 người lăng không lên cao 20 mét nhìn khắp các hướng, mới phát hiện, lấy Tiểu dong binh đoàn làm trung tâm, xung quanh vô số những ngọn đuốc tạo thành 7, 8 con hỏa long đang hướng về phía này. Phía chính diện dong binh đoàn, 3 con hỏa long tụ tập lại thành 1 khối, tựa như một bức tường lửa dày nóng rực chuẩn bị tỏa ra nuốt chửng Tiểu dong binh đoàn.
một bức tường lửa dày nóng rực chuẩn bị tỏa ra nuốt chửng Tiểu dong binh đoàn.
Biết cách dùng người chính là lời miêu tả chân thực nhất về y.
Sau Chúng Thần đại chiến, Đạt Hải Nặc – Hiệu trưởng phụ trách Học viện quân sự tại Pháp Tây Tư đại lục, từng trả lời với những người đầy tôn kính khả năng lựa chọn người tài của y như sau: “Ầy ―― chiến trường chính là trường học chân thực nhất, những người tốt nghiệp đều đủ tư cách để làm tướng quân, còn những kẻ không tốt nghiệp nổi thì đã sớm hóa thành xương cốt rồi. Mọi người ngày hôm nay nhìn nhận đông đảo những tinh anh mà ta đề bạt cho Pháp Tây Tư đại lục, có điều thứ mà các vị không nhận ra chính là, số người cũng do ta đề cử ra sau này thất bại trên chiến trường, bị tử vong. Thành công có trăm ngàn vị phụ thân, song thất bại thì chỉ có 1 cô nhi mà thôi.” Nguyên soái Đạt Hải Nặc khi đó đã bãi quan nói đến đây thì lệ tuôn đầy mặt, đương nhiên là không thể tự kiềm chế nổi.
—— Danh soái Đạt Hải Nặc liệt truyện
Tiểu Ải nhân cùng hơn 50 tiểu dong binh đến từ Băng Phong đại lục lĩnh ấn tiên phong nhằm thẳng hướng bờ phía đối diện ―― Lúc này cũng chẳng còn gì là bí mật nữa, binh lính ở bờ bên kia cho dù có là kẻ mù, người điếc đi nữa thì cũng có thể cảm nhận được biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hiệp lộ tương phùng, kẻ mạnh là người chiến thắng.
Rất nhanh chóng đã tới giữa bờ sông, “Phóng ma pháp thuẫn ――” Hoắc Ân Tư dẫn đầu xé rách quyển trục phong ấn ma pháp mà Ngả Mễ cùng với Sa Nhược làm riêng cho hắn, xung quanh không khí lập tức ngưng tụ lại thành một tấm thuẫn khổng lồ màu lam như ẩn như hiện, tiếp đó, một tấm chắn mầu bạc thuần khiết chỉ trong nháy mắt đã vờn quanh trên người hắn. Đây chính là pháp thuật rất giàu tính chiến đấu do các vị ma pháp sư đã phát triển ra, dựa vào lực lượng thần thánh trong cơ thể, sử dụng khí tức thần thánh hình thành nên 1 tấm lá chắn, bảo vệ cho người được thi pháp.
Ngoài hắn, các tiểu dong binh cũng giở ma pháp quyển trục trong tay ra ―― Tại Tiểu dong binh đoàn đại bộ phận chiến sĩ đều không sử dụng lá chắn, giáp bảo vệ cũng vô cùng ít, bởi vậy trong chiến đấu Ngả Mễ yêu cầu toàn bộ mọi người đều sử dụng quyển trục ma pháp thuẫn.
Ở bờ bắc của Sư Tử hà quả thực có binh lính Pháp Tây Tư đại lục mai phục, chính là nhân mã cung tiễn thủ. Vừa rồi khí hậu kịch liệt biến đổi đã khiến cho đám cung tiễn thủ này sợ đến ngây người, trước mắc bông tuyết rơi lả tả cùng với gió lạnh tới thấu xương đã làm cho bọn chúng mất đi khả năng ứng phó một cách chính xác ―― Hay nói một cách chuẩn xác hơn là, toàn bộ các chủng tộc binh lính nguyên sinh tới từ Pháp Tây Tư đại lục căn bản đều chưa từng nhìn thấy băng tuyết, các binh lính bối rối phủi bông tuyết bám trên người, bọn chúng e sợ đây là thứ ma pháp kịch độc nào đó do địch nhân phóng ra, mấy ngày nay đám nhân mã cung tiễn thủ bị đẩy ra tiền tuyến đã bị những quỷ kế của Tiểu dong binh đoàn tra tấn cho đến kinh tâm khiếp đảm rồi. Mãi cho tới khi địch nhân đã bổ nhào đến trước mắt, chúng mới lung túng phóng ra trận mưa tên đầu tiên, trong tình huống đó rất khó có thể đạt được độ chính xác cao.
Hoắc Ân Tư cảm giác được mưa tên rít gào lướt qua bên cạnh mình, trong số đó có 2 mũi tên bay vào trong phạm vi phòng ngự của ma pháp thuẫn, bị búa lớn chém bay. Bờ bắc đã gần trong gang tấc, tiểu Ải nhân nhảy tót lên, cây búa lớn màu lam múa tít tạo thành một quầng sáng màu lam bổ vào giữa đám nhân mã cung tiễn thủ. Phía sau nhóm song thủ đạ kiếm sĩ cũng huơ trường kiếm màu bạc lên biến ảo thành những quầng sáng bạc xả thây địch.
Cung tiễn thủ trong giao tranh chính diện cận thân chẳng có một chút ưu thế nào cả, hầu như có thể bị tất cả các binh chủng khác dễ dàng ăn hiếp. Trận địa do hơn 100 cung tiễn thủ tạo thành lập tức bị xuyên thủng, cung tiễn thủ vừa rồi không phát huy được ưu thế tấn công ở cự ly xa chỉ trong giây lát đã trở thành phe bị đối phương tùy ý đồ sát.
“Mau báo cho đại nhân ――, những người khác theo ta ngăn chặn bọn chúng, để cho đại nhân tranh thủ thời gian!” Bách nhân trưởng nhân mã phụ trách chi đội này giữa cuồng phong ra lệnh cho đám vệ binh bên cạnh. Một nhân mã tuổi còn trẻ xoay người xông vào giữa bóng đêm sâu thăm thẳm.
Hoắc Ân Tư không trông thấy vụ này, mà cho dù có trông thấy đi nữa thì cũng chẳng làm gì được. Tốc độ chạy của nhân mã nhanh chẳng khác gì tuấn mã, rất ít chủng tộc có thể so bì kịp.
Quân chủ lực do Ngả Mễ cùng Ba Nhĩ Ba Tư dẫn tới cũng nhanh chóng bắt kịp, đội trưởng phụ trách dọn dẹp chiến trường nhanh chóng chỉ huy các dong binh đến sau thanh lí trường đấu. Lúc này công việc cũng không còn nhiều lắm, phát hiện ra nhân mã cung tiễn thủ vẫn còn chưa bị mất mạng thì thường có 2, 3 đại kiếm sĩ đồng thời chém mạnh xuống từ trước sau 2 hướng, máu tươi lập tức phun trào đọng xuống dưới mặt đất; phát hiện chiến sĩ của dong binh đoàn bị thương thì lập tức bố trí mục sư cấp cứu, sắp xếp vào trung quân.
“Hướng chính bắc ―― Tấn công!” Tiểu Ải nhân dựa theo mục tiêu đã định sẵn ban ngày chỉ huy 2 khúc đại kiếm sĩ đã được gia cường đánh trực diện.
Lúc này, Đại Thanh Sơn dẫn theo hậu đội cũng đã tới, Lôi Cát đã bị tiêu hao một lượng pháp thuật cực lớn cùng với Lục Nhi nằm ở trên ván trượt tuyết được mọi người kéo trượt trên bờ.
“Ta không sao, đi mau lên!” Lôi Cát sắc mặt tái nhợt hướng Ngả Mễ phất phất tay.
“Cung tiễn thủ, chạy bộ, phía trước 300 mét, toàn bộ tản ra; Ma kiếm sĩ, phía trước 100 mét, công kích ma pháp quy mô nhỏ! Ba Nhĩ Ba Tư thúc thúc lưu lại đoạn hậu.” Đột kích, đột kích ―― vừa mới xông lên bờ bắc, Ngả Mễ nhìn bóng đêm khôn cùng bỗng cảm nhận được áp lực cực lớn, chỗ dựa lớn nhất để ỷ vào là Sư Tử hà đã biến mất, nếu tối nay không thể thoát ra khỏi vòng vây của đối phương thì e rằng toàn quân sẽ bị diệt.
Lúc này Hoắc Ân Tư dẫn quân tiên phong đã sáp nhập vào tầng phòng ngự thứ 2 sau nhân mã cung tiễn thủ. Phụ trách khu vực này bên phía Pháp Tây Tư đại lục chính là thiên nhân đội do Mai Lâm dẫn đầu. Tiếng gào thét của lính liên lạc nhân mã: “Địch nhân đến, phòng ngự ―― Địch nhân đến, phòng ngự ――” nhanh chóng lướt qua khắp doanh địa.
Đại đa số binh lính vẫn còn cho rằng địch nhân nhất định là cũng giống như 2 ngày trước đó, chỉ đánh lén 1 chốc để chiếm lấy chút tiện nghi rồi lại rút lui. Hai ngày vừa qua cũng là đồng dạng binh lính sử dụng đồng dạng biện pháp khiến cho mọi người nửa đêm bị dựng dậy chơi trò trốn tìm, mà kết quả thì mọi người đều biết, toàn bộ những tên bị phái đi đảm nhiệm trọng trách đều chưa thấy ai trở về cả. Chẳng ai muốn tích cực xông lên để cho Mai Lâm trông thấy, mấy ngày nay tính nóng của thiên nhân trưởng đang đạt đến tầm cao điểm, kẻ nào xông lên, nếu không bị địch nhân đánh chết thì cũng bị thiên nhân trưởng mắng cho chết.
Mai Lâm mới đầu cũng cho rằng lần này những kẻ đến lại là để quấy rầy quy mô nhỏ, nhưng với bạo phong tuyết mãnh liệt xô kéo lều trại, hắn cùng với đại đa số binh lính đều cùng chạy ra ngoài trướng. Mưa tên đã bắt đầu từ trên trời trút xuống, Thảo nguyên cung tiễn thủ dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Cách Nhĩ Tô, vừa chạy vừa nhắm về phía xa nhất đằng chân trời bắn tên, kiểu bắn loạn này căn bản là không chính xác, khiến cho bản thân các Thảo nguyên cung tiễn thủ đều cảm thấy xấu hổ. Bạo phong tuyết tản ra mang theo lực tàn phá cùng sự đả kích rất lớn cho những người tín tâm bên phe địch.
“Lập thành đội ―― Tất cả các con dân của Thần, hãy chiến đấu vì vinh dự của chúng ta! Bán thú nhân đứng ở bên cạnh ta, hùng nhân bách nhân đội lập thành thuẫn trận, đứng ở cuối cùng! Lính liên lạc thông báo cho chủ soái!” Trong cơn bối rối, thủ hạ có 10 gã bách nhân trưởng thì chẳng thấy đâu, lúc này chỉ có thể dựa trên việc điều động các chức năng thuộc tính để mà phân công nhiệm vụ.
Xung quanh lều của Mai Lâm đa số đều là bán thú nhân, nghe thấy mệnh lệnh của chủ soái rất nhanh chóng lấy 10 người lập thành 1 tổ, một tay nâng chiến thuẫn, 1 tay nắm lang nha bổng đứng ở bên cạnh Mai Lâm.
Hoắc Ân Tư cùng hơn 50 đại kiếm sĩ được cuồng phong bạo vũ bao bọc đã đánh tới trước mặt: “Cản ta thì chết!” Tiểu Ải nhân căn bản chẳng quan tâm trước mặt là ai, đôi tay cường tráng, thô ngắn vũ động chiến phủ khổng lồ chém vào giữa bán thú nhân. Toàn bộ kiếm sĩ đều nâng cao song thủ đại kiếm bổ về phía hàng ngũ bán thú nhân đầu tiên.
Nếu chỉ dựa vào chiến lực mà nói, đại kiếm sĩ cùng bán thú nhân cơ bản là tương đương, có điều, tại trường căn bản là còn có cả bạo phong tuyết bao trùm, một phe là các chủng tộc nhiệt đới chưa từng biết bạo phong tuyết là gì, phe còn lại thì lại là con dân Băng tuyết đại lục vốn từ trong cuồng phong sinh ra, lại lớn lên giữa bạo tuyết, thắng bại giữa trường kiếm và cương thuẫn đã có thể nhìn ra được.
Gió lạnh tới thấu xương khiến cho binh lính bán thú nhân đánh mất tới hơn phân nửa sự mẫn tuệ, bất kể là từ cương thuẫn hay từ lang nha bổng được làm từ thép đều truyền đến cơn lạnh nhập cốt, cuồng phong lại khiến cho đám binh lính không thể mở to mắt. Từ giữa không trung đại kiếm giáng xuống, lại thêm cả sức nặng của đại kiếm sĩ khiến cho các binh lính đều cảm thấy không thể chịu đựng nổi!
Hơn 50% binh lính bán thú nhân ngay trong đợt công kích đầu tiên đã bị đánh ngã, ngoài ra những binh lính khác bởi vì dưới chân trống trải mà liên tục lùi, lùi, rồi lại lùi đến mấy bước.
Hoắc Ân Tư đối mặt với bán thú nhân, bởi vì không kịp phát hiện ra đối thủ từ sớm ―― chủ yếu là do Hoắc Ân Tư quá lùn, toàn bộ thân dưới đã bị chiến phủ xé toạc. Phía sau các đại kiếm sĩ đi theo Hoắc Ân Tư giống như cái chêm theo mũi đinh là hắn xộc thẳng vào.
Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn tiếp đó xuất hiện ở phía sau đại kiếm sĩ. Bình thường Ngả Mễ vốn hay thích cười đùa nhưng trong chiến đấu thì cũng giống như Đại Thanh Sơn đều trầm mặc kiệm lời, dùng trường kiếm trong tay để lên tiếng. Sau khi đại kiếm sĩ ra sức đột phá trận doanh do 200 bán thú nhân tạo thành, ma kiếm sĩ cũng từ đằng xa phóng ra tia chớp cùng với khói độc. Binh lính hùng nhân vừa mới lập thành trận, lại một lần nữa bị ma pháp điểm danh, đây đã là bách nhân đội hùng nhân thứ 2 bị ma kiếm sĩ điểm danh rồi. Thảm kịch 10 ngày trước lại tái diễn, đại kiếm sĩ ùa lên lập tức xẻ toang hàng ngũ hùng nhân, máu, tứ chi, tiếng kêu thảm thiết lập tức trải rộng khắp 4 phía.
Máu tươi nhuốm đỏ lớp tuyết trắng phủ khắp đại địa, nhuốm đỏ quầng mây dày đặc trên bầu trời, nhuốm đỏ bạch sam của toàn bộ đội song thủ đại kiếm sĩ Tiểu dong binh đoàn lĩnh nhiệm vụ đột kích.
Sau khi 2 bách nhân đội bán thú nhân, 1 bách nhân đội hùng nhân dùng máu thịt của mình đổi lấy chút thời gian quý báu, 7 bách nhân đội lang nhân đã kịp thời xông đến. Đội quân bách chiến tinh nhuệ chỉ trong 1 khoảng thời gian tối thiểu đã biểu hiện ra năng lực phản ứng nhanh nhẹn nhất của bọn chúng, chẳng cần phải có thiên nhân trưởng chỉ huy, 7 bách nhân trưởng rất nhanh đã lập thành 7 phương trận.
“Sát ―― vì danh dự đại kiếm sĩ, vì danh dự của cường giả, sát――” Hoắc Ân Tư tựa như 1 cỗ máy chiến tranh, căn bản không hề ngừng nghỉ gào thét xông vào trận địa lang nhân.
Sát! Sát! Sát! Cho dù không có sự động viên ban ngày thì mỗi đại kiếm sĩ cũng đều biết, tối nay là cửu tử nhất sinh! Sát! Đường sống chỉ có thể là từ giết mà ra! Hơn 50 đại kiếm sĩ không hề ngơi nghỉ, sau khi áp sát, cùng thở hổn hển bám sát đội trưởng đột nhập vào lang nhân trận.
…
Nếu chỉ đơn thuần xét về mặt chiến lực mà nói, binh lính lang nhân còn lâu mới có thể sánh được với hùng nhân cùng với bán thú nhân. Có điều sau khi lập thành phương trận, bộ binh lang nhân lại khiến cho đại kiếm sĩ doanh của Tiểu dong binh đoàn phải bỏ ra gấp mấy lần thương tổn.
Trừ hơn 10 dong binh dựa theo phạm vi lực công phá cực lớn từ đại phủ của Hoắc Ân Tư để làm điểm tiến nhập vào trận địa địch ra, những chỗ khác đều lâm vào trạng thái giằng co. Nếu chỉ riêng 1 lang nhân đơn độc thì không thể thắng được đại kiếm sĩ, song nếu là cả 1 trận đồ do tiểu thuẫn tạo thành hình vòng cung, cứ 10 tổ lập thành 1 ngư lân trận (trận hình vảy cá) mềm mại triệt tiêu từng đợt công kích dũng mãnh của đại kiếm sĩ, rồi lại từ 3 phương 8 hướng trường kiếm đoản đao đồng thời đâm ra lập tức xuyên vào trong cơ thể của đại kiếm sĩ đơn thương độc mã, máu tươi cứ thế phun trào mà ra! Đại kiếm sĩ mất đi sinh mệnh ngả người đổ ầm xuống đất.
Những chiếc bóng trắng chỉ trong một cái hít thở ngắn ngủi đã chỉ còn lại có một nửa.
“Các anh em ――” Ngả Mễ mắt như tóe máu! Những đại kiếm sĩ ngã xuống trước mắt đa số đều là dong binh đến từ băng tuyết đại lục, cha của bọn họ đều là đồng chí của cha mình, bọn họ đều là cô nhi trong chiến tranh, bọn họ cơ hồ đều chưa ai tròn 20 tuổi! Có lẽ ngày hôm qua bọn họ vẫn còn vì gọi nhầm mình bằng 1 tiếng đại ca mà cảm thấy tự trách, vậy mà hôm nay… Lòng Ngả Mễ đau như dao cắt, dong binh đoàn từ ngày thành lập cho tới nay chưa bao giờ có nhiều huynh đệ ngã vào trong vũng máu như vậy!
“Cách Nhĩ Tô! Toàn bộ bắn ngang! Đại Thanh Sơn bảo hộ ta!”
Thảo nguyên cung tiễn thủ dưới quyền Cách Nhĩ Tô hầu như chưa bị bất kỳ một tổn thất nào trong chiến đấu, cũng là lực lượng bộ đội duy nhất trước mắt của Tiểu dong binh đoàn có thể xây dựng thành lực lượng thống nhất hành động. Ngoài họ ra, bất kể là đại kiếm sĩ, ma kiếm sĩ hay là trở kích kiếm sĩ cũng đều đang hỗn chiến thành 1 đoàn với địch nhân trước mặt, không ngừng có binh lính ngã xuống được đưa đến trung quân.
“Toàn bộ thẳng 40 mét phía trước, bắn ――” Cung tiễn rít gào cơ hồ đều vọt qua đỉnh đầu đại kiếm sĩ xuyên vào giữa các binh lính lang nhân. Sau 2 đợt bắn thẳng vào vị trí của các quan quân lang nhân ở trung tâm của trận, dưới mưa tên chỉ huy lang nhân hầu như bị diệt toàn bộ ―― Loại kết cục này ngay cả Ngả Mễ cùng với Cách Nhĩ Tô cũng thực sự không ngờ đến.
Đại Thanh Sơn kéo 5 đại kiếm sĩ xếp thành đội hình che ở phía trước người Ngả Mễ, nửa vòng tròn cương thuẫn bảo vệ được hơn phân nửa thân hình Ngả Mễ. Có 2 đại kiếm sĩ thông minh cùng nắm lấy chiến thuẫn của binh lính hùng nhân rơi dưới đất ―― dựng lên, thật con mẹ nó nặng, 1 người cơ hồ không thể nhấc lên nổi, 2 người dùng chiến thuẫn đứng bên cạnh bảo vệ Ngả Mễ.
“Phi kiếm chi vũ――”
Băng Nhận trong tay Ngả Mễ giơ lên hướng về phía bầu trời, trên trường kiếm các tinh linh hân hoan nhảy múa loạn xạ, dẫn dụ ma pháp tinh linh trong không khí biến thành vô số trường kiếm màu đỏ lóe sáng trên không trung bắn về phía binh lính lang nhân. Hàng tiểu thuẫn trong tay lang nhân lập tức bị đánh nát, các tinh linh cười rộ xuyên thẳng vào những cơ thể đầy lông lá. Ước chừng lại có 2 khúc đại kiếm sĩ nhanh chóng áp sát, phía sau trở kích kiếm sĩ mắt đã đỏ ngầu cũng đã bắt kịp, bất kể binh lính lang nhân trên mặt đất còn sống hay đã chết cũng đều bổ cho 1 kiếm giữa ngực ―― Dưới 1 kiếm thuận tay của trở kích kiếm sĩ nếu muốn hy vọng sống sót thì ít nhất cũng cần phải có tối thiểu 2 quả tim.
Tiếng các ma pháp tinh linh ồn ã vừa mới giải tán, tiếng vịnh xướng thứ 2 lại tiếp tục vang lên, mấy trăm nhánh trường kiếm lại đâm vào trận địa của lang nhân…
Dưới sự hộ vệ của thân vệ đội vừa đánh vừa lùi, Mai Lâm si ngốc nhìn Ngả Mễ cùng với các ma kiếm sĩ rất nhanh chóng phóng ra các ma pháp công kích chẳng khác nào chiến thần đồ sát binh lính lang nhân ―― Sư phụ của mình cũng từng giảng về ma pháp, nghe nói đều phải vịnh xướng rất dài, hơn nữa trong quá trình đó không thể gián đoạn được, thứ mà những kẻ này đang phóng ra chính là ma pháp ư? Vì sao vịnh xướng lại chỉ cần gọi ra tên của ma pháp?
Thiên nhân đội của Mai Lâm bị Tiểu dong binh đoàn dễ dàng bẻ gãy, đột phá qua. Doanh địa rộng kéo dài tới 200 mét chưa đầy 3 phút đã bị đục thủng hoàn toàn. Tình hình Tiểu dong binh đoàn của Ngả Mễ cũng chẳng mấy lạc quan, mặc dù chưa có báo cáo từ Ba Nhĩ Ba Tư phụ trách trung quân, song trong vòng mấy phút vừa rồi, ít nhất trước mắt Ngả Mễ chứng kiến có đến mấy chục đại kiếm sĩ ngã xuống, số không trông thấy chẳng biết lên đến bao nhiêu. Nếu không nhờ có tuyết rơi, nếu không phải đại bản doanh của Tiểu dong binh đoàn đặt tại Băng Phong đại lục, nếu không phải tức thời tạo ra mưa tuyết thì những binh lính bỏ mạng và hy sinh này đã là một sự trói buộc rất lớn rồi.
“U - u – u ―― u -” Ba hồi tù và ngắn vang vọng xuyên thấu qua tuyết dày từ phía tây bắc truyền đến. Tiếng gầm giận dữ từ bốn phương tám hướng cũng truyền lại, hiển nhiên là địch nhân đã bị đánh thức toàn diện.
Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn bỗng ngạc nhiên phát hiện ra rằng, nhánh bại quân trước mắt như thủy triều rút hướng mọi ngả tản đi, tiếp theo khắp 4 phía đều sáng rực ánh đuốc.
Ngả Mễ liên tục phóng ra phiêu phù thuật nâng đỡ bản thân cùng Đại Thanh Sơn, 2 người lăng không lên cao 20 mét nhìn khắp các hướng, mới phát hiện, lấy Tiểu dong binh đoàn làm trung tâm, xung quanh vô số những ngọn đuốc tạo thành 7, 8 con hỏa long đang hướng về phía này. Phía chính diện dong binh đoàn, 3 con hỏa long tụ tập lại thành 1 khối, tựa như Chương 11: Chỉ Mành Treo Chuông
Tại Chúng Thần đại chiến, Đạt Hải Nặc là danh soái, một trong số những biểu hiện về tài cầm quân của y chính là việc dưới trướng hắn liên tục xuất hiện một đám tướng lĩnh thế hệ mới như Nặc Đốn, Mai Lâm… Mà cứ mỗi tướng lĩnh từ dưới quân kỳ của y bước ra đều mang theo những đặc điểm chỉ huy như quỷ dị, thực dụng, bày mưu tính kế in đậm dấu tích của y. Tại thời đó, nếu 1 quan quân ở dưới trướng y chiến đấu mãi mà không nổi bật lên được, thì cơ bản đừng hòng nghĩ đến việc được những Thống soái khác trọng dụng. Rất hiếm có vị Thống soái nào như Đạt Hải Nặc có gan dám đề bạt người mới, có gan giữa chiến tranh thôi thúc người mới nhảy lên lưng ngựa.
Biết cách dùng người chính là lời miêu tả chân thực nhất về y.
Sau Chúng Thần đại chiến, Đạt Hải Nặc – Hiệu trưởng phụ trách Học viện quân sự tại Pháp Tây Tư đại lục, từng trả lời với những người đầy tôn kính khả năng lựa chọn người tài của y như sau: “Ầy ―― chiến trường chính là trường học chân thực nhất, những người tốt nghiệp đều đủ tư cách để làm tướng quân, còn những kẻ không tốt nghiệp nổi thì đã sớm hóa thành xương cốt rồi. Mọi người ngày hôm nay nhìn nhận đông đảo những tinh anh mà ta đề bạt cho Pháp Tây Tư đại lục, có điều thứ mà các vị không nhận ra chính là, số người cũng do ta đề cử ra sau này thất bại trên chiến trường, bị tử vong. Thành công có trăm ngàn vị phụ thân, song thất bại thì chỉ có 1 cô nhi mà thôi.” Nguyên soái Đạt Hải Nặc khi đó đã bãi quan nói đến đây thì lệ tuôn đầy mặt, đương nhiên là không thể tự kiềm chế nổi.
—— Danh soái Đạt Hải Nặc liệt truyện
Tiểu Ải nhân cùng hơn 50 tiểu dong binh đến từ Băng Phong đại lục lĩnh ấn tiên phong nhằm thẳng hướng bờ phía đối diện ―― Lúc này cũng chẳng còn gì là bí mật nữa, binh lính ở bờ bên kia cho dù có là kẻ mù, người điếc đi nữa thì cũng có thể cảm nhận được biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hiệp lộ tương phùng, kẻ mạnh là người chiến thắng.
Rất nhanh chóng đã tới giữa bờ sông, “Phóng ma pháp thuẫn ――” Hoắc Ân Tư dẫn đầu xé rách quyển trục phong ấn ma pháp mà Ngả Mễ cùng với Sa Nhược làm riêng cho hắn, xung quanh không khí lập tức ngưng tụ lại thành một tấm thuẫn khổng lồ màu lam như ẩn như hiện, tiếp đó, một tấm chắn mầu bạc thuần khiết chỉ trong nháy mắt đã vờn quanh trên người hắn. Đây chính là pháp thuật rất giàu tính chiến đấu do các vị ma pháp sư đã phát triển ra, dựa vào lực lượng thần thánh trong cơ thể, sử dụng khí tức thần thánh hình thành nên 1 tấm lá chắn, bảo vệ cho người được thi pháp.
Ngoài hắn, các tiểu dong binh cũng giở ma pháp quyển trục trong tay ra ―― Tại Tiểu dong binh đoàn đại bộ phận chiến sĩ đều không sử dụng lá chắn, giáp bảo vệ cũng vô cùng ít, bởi vậy trong chiến đấu Ngả Mễ yêu cầu toàn bộ mọi người đều sử dụng quyển trục ma pháp thuẫn.
Ở bờ bắc của Sư Tử hà quả thực có binh lính Pháp Tây Tư đại lục mai phục, chính là nhân mã cung tiễn thủ. Vừa rồi khí hậu kịch liệt biến đổi đã khiến cho đám cung tiễn thủ này sợ đến ngây người, trước mắc bông tuyết rơi lả tả cùng với gió lạnh tới thấu xương đã làm cho bọn chúng mất đi khả năng ứng phó một cách chính xác ―― Hay nói một cách chuẩn xác hơn là, toàn bộ các chủng tộc binh lính nguyên sinh tới từ Pháp Tây Tư đại lục căn bản đều chưa từng nhìn thấy băng tuyết, các binh lính bối rối phủi bông tuyết bám trên người, bọn chúng e sợ đây là thứ ma pháp kịch độc nào đó do địch nhân phóng ra, mấy ngày nay đám nhân mã cung tiễn thủ bị đẩy ra tiền tuyến đã bị những quỷ kế của Tiểu dong binh đoàn tra tấn cho đến kinh tâm khiếp đảm rồi. Mãi cho tới khi địch nhân đã bổ nhào đến trước mắt, chúng mới lung túng phóng ra trận mưa tên đầu tiên, trong tình huống đó rất khó có thể đạt được độ chính xác cao.
Hoắc Ân Tư cảm giác được mưa tên rít gào lướt qua bên cạnh mình, trong số đó có 2 mũi tên bay vào trong phạm vi phòng ngự của ma pháp thuẫn, bị búa lớn chém bay. Bờ bắc đã gần trong gang tấc, tiểu Ải nhân nhảy tót lên, cây búa lớn màu lam múa tít tạo thành một quầng sáng màu lam bổ vào giữa đám nhân mã cung tiễn thủ. Phía sau nhóm song thủ đạ kiếm sĩ cũng huơ trường kiếm màu bạc lên biến ảo thành những quầng sáng bạc xả thây địch.
Cung tiễn thủ trong giao tranh chính diện cận thân chẳng có một chút ưu thế nào cả, hầu như có thể bị tất cả các binh chủng khác dễ dàng ăn hiếp. Trận địa do hơn 100 cung tiễn thủ tạo thành lập tức bị xuyên thủng, cung tiễn thủ vừa rồi không phát huy được ưu thế tấn công ở cự ly xa chỉ trong giây lát đã trở thành phe bị đối phương tùy ý đồ sát.
“Mau báo cho đại nhân ――, những người khác theo ta ngăn chặn bọn chúng, để cho đại nhân tranh thủ thời gian!” Bách nhân trưởng nhân mã phụ trách chi đội này giữa cuồng phong ra lệnh cho đám vệ binh bên cạnh. Một nhân mã tuổi còn trẻ xoay người xông vào giữa bóng đêm sâu thăm thẳm.
Hoắc Ân Tư không trông thấy vụ này, mà cho dù có trông thấy đi nữa thì cũng chẳng làm gì được. Tốc độ chạy của nhân mã nhanh chẳng khác gì tuấn mã, rất ít chủng tộc có thể so bì kịp.
Quân chủ lực do Ngả Mễ cùng Ba Nhĩ Ba Tư dẫn tới cũng nhanh chóng bắt kịp, đội trưởng phụ trách dọn dẹp chiến trường nhanh chóng chỉ huy các dong binh đến sau thanh lí trường đấu. Lúc này công việc cũng không còn nhiều lắm, phát hiện ra nhân mã cung tiễn thủ vẫn còn chưa bị mất mạng thì thường có 2, 3 đại kiếm sĩ đồng thời chém mạnh xuống từ trước sau 2 hướng, máu tươi lập tức phun trào đọng xuống dưới mặt đất; phát hiện chiến sĩ của dong binh đoàn bị thương thì lập tức bố trí mục sư cấp cứu, sắp xếp vào trung quân.
“Hướng chính bắc ―― Tấn công!” Tiểu Ải nhân dựa theo mục tiêu đã định sẵn ban ngày chỉ huy 2 khúc đại kiếm sĩ đã được gia cường đánh trực diện.
Lúc này, Đại Thanh Sơn dẫn theo hậu đội cũng đã tới, Lôi Cát đã bị tiêu hao một lượng pháp thuật cực lớn cùng với Lục Nhi nằm ở trên ván trượt tuyết được mọi người kéo trượt trên bờ.
“Ta không sao, đi mau lên!” Lôi Cát sắc mặt tái nhợt hướng Ngả Mễ phất phất tay.
“Cung tiễn thủ, chạy bộ, phía trước 300 mét, toàn bộ tản ra; Ma kiếm sĩ, phía trước 100 mét, công kích ma pháp quy mô nhỏ! Ba Nhĩ Ba Tư thúc thúc lưu lại đoạn hậu.” Đột kích, đột kích ―― vừa mới xông lên bờ bắc, Ngả Mễ nhìn bóng đêm khôn cùng bỗng cảm nhận được áp lực cực lớn, chỗ dựa lớn nhất để ỷ vào là Sư Tử hà đã biến mất, nếu tối nay không thể thoát ra khỏi vòng vây của đối phương thì e rằng toàn quân sẽ bị diệt.
Lúc này Hoắc Ân Tư dẫn quân tiên phong đã sáp nhập vào tầng phòng ngự thứ 2 sau nhân mã cung tiễn thủ. Phụ trách khu vực này bên phía Pháp Tây Tư đại lục chính là thiên nhân đội do Mai Lâm dẫn đầu. Tiếng gào thét của lính liên lạc nhân mã: “Địch nhân đến, phòng ngự ―― Địch nhân đến, phòng ngự ――” nhanh chóng lướt qua khắp doanh địa.
Đại đa số binh lính vẫn còn cho rằng địch nhân nhất định là cũng giống như 2 ngày trước đó, chỉ đánh lén 1 chốc để chiếm lấy chút tiện nghi rồi lại rút lui. Hai ngày vừa qua cũng là đồng dạng binh lính sử dụng đồng dạng biện pháp khiến cho mọi người nửa đêm bị dựng dậy chơi trò trốn tìm, mà kết quả thì mọi người đều biết, toàn bộ những tên bị phái đi đảm nhiệm trọng trách đều chưa thấy ai trở về cả. Chẳng ai muốn tích cực xông lên để cho Mai Lâm trông thấy, mấy ngày nay tính nóng của thiên nhân trưởng đang đạt đến tầm cao điểm, kẻ nào xông lên, nếu không bị địch nhân đánh chết thì cũng bị thiên nhân trưởng mắng cho chết.
Mai Lâm mới đầu cũng cho rằng lần này những kẻ đến lại là để quấy rầy quy mô nhỏ, nhưng với bạo phong tuyết mãnh liệt xô kéo lều trại, hắn cùng với đại đa số binh lính đều cùng chạy ra ngoài trướng. Mưa tên đã bắt đầu từ trên trời trút xuống, Thảo nguyên cung tiễn thủ dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Cách Nhĩ Tô, vừa chạy vừa nhắm về phía xa nhất đằng chân trời bắn tên, kiểu bắn loạn này căn bản là không chính xác, khiến cho bản thân các Thảo nguyên cung tiễn thủ đều cảm thấy xấu hổ. Bạo phong tuyết tản ra mang theo lực tàn phá cùng sự đả kích rất lớn cho những người tín tâm bên phe địch.
“Lập thành đội ―― Tất cả các con dân của Thần, hãy chiến đấu vì vinh dự của chúng ta! Bán thú nhân đứng ở bên cạnh ta, hùng nhân bách nhân đội lập thành thuẫn trận, đứng ở cuối cùng! Lính liên lạc thông báo cho chủ soái!” Trong cơn bối rối, thủ hạ có 10 gã bách nhân trưởng thì chẳng thấy đâu, lúc này chỉ có thể dựa trên việc điều động các chức năng thuộc tính để mà phân công nhiệm vụ.
Xung quanh lều của Mai Lâm đa số đều là bán thú nhân, nghe thấy mệnh lệnh của chủ soái rất nhanh chóng lấy 10 người lập thành 1 tổ, một tay nâng chiến thuẫn, 1 tay nắm lang nha bổng đứng ở bên cạnh Mai Lâm.
Hoắc Ân Tư cùng hơn 50 đại kiếm sĩ được cuồng phong bạo vũ bao bọc đã đánh tới trước mặt: “Cản ta thì chết!” Tiểu Ải nhân căn bản chẳng quan tâm trước mặt là ai, đôi tay cường tráng, thô ngắn vũ động chiến phủ khổng lồ chém vào giữa bán thú nhân. Toàn bộ kiếm sĩ đều nâng cao song thủ đại kiếm bổ về phía hàng ngũ bán thú nhân đầu tiên.
Nếu chỉ dựa vào chiến lực mà nói, đại kiếm sĩ cùng bán thú nhân cơ bản là tương đương, có điều, tại trường căn bản là còn có cả bạo phong tuyết bao trùm, một phe là các chủng tộc nhiệt đới chưa từng biết bạo phong tuyết là gì, phe còn lại thì lại là con dân Băng tuyết đại lục vốn từ trong cuồng phong sinh ra, lại lớn lên giữa bạo tuyết, thắng bại giữa trường kiếm và cương thuẫn đã có thể nhìn ra được.
Gió lạnh tới thấu xương khiến cho binh lính bán thú nhân đánh mất tới hơn phân nửa sự mẫn tuệ, bất kể là từ cương thuẫn hay từ lang nha bổng được làm từ thép đều truyền đến cơn lạnh nhập cốt, cuồng phong lại khiến cho đám binh lính không thể mở to mắt. Từ giữa không trung đại kiếm giáng xuống, lại thêm cả sức nặng của đại kiếm sĩ khiến cho các binh lính đều cảm thấy không thể chịu đựng nổi!
Hơn 50% binh lính bán thú nhân ngay trong đợt công kích đầu tiên đã bị đánh ngã, ngoài ra những binh lính khác bởi vì dưới chân trống trải mà liên tục lùi, lùi, rồi lại lùi đến mấy bước.
Hoắc Ân Tư đối mặt với bán thú nhân, bởi vì không kịp phát hiện ra đối thủ từ sớm ―― chủ yếu là do Hoắc Ân Tư quá lùn, toàn bộ thân dưới đã bị chiến phủ xé toạc. Phía sau các đại kiếm sĩ đi theo Hoắc Ân Tư giống như cái chêm theo mũi đinh là hắn xộc thẳng vào.
Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn tiếp đó xuất hiện ở phía sau đại kiếm sĩ. Bình thường Ngả Mễ vốn hay thích cười đùa nhưng trong chiến đấu thì cũng giống như Đại Thanh Sơn đều trầm mặc kiệm lời, dùng trường kiếm trong tay để lên tiếng. Sau khi đại kiếm sĩ ra sức đột phá trận doanh do 200 bán thú nhân tạo thành, ma kiếm sĩ cũng từ đằng xa phóng ra tia chớp cùng với khói độc. Binh lính hùng nhân vừa mới lập thành trận, lại một lần nữa bị ma pháp điểm danh, đây đã là bách nhân đội hùng nhân thứ 2 bị ma kiếm sĩ điểm danh rồi. Thảm kịch 10 ngày trước lại tái diễn, đại kiếm sĩ ùa lên lập tức xẻ toang hàng ngũ hùng nhân, máu, tứ chi, tiếng kêu thảm thiết lập tức trải rộng khắp 4 phía.
Máu tươi nhuốm đỏ lớp tuyết trắng phủ khắp đại địa, nhuốm đỏ quầng mây dày đặc trên bầu trời, nhuốm đỏ bạch sam của toàn bộ đội song thủ đại kiếm sĩ Tiểu dong binh đoàn lĩnh nhiệm vụ đột kích.
Sau khi 2 bách nhân đội bán thú nhân, 1 bách nhân đội hùng nhân dùng máu thịt của mình đổi lấy chút thời gian quý báu, 7 bách nhân đội lang nhân đã kịp thời xông đến. Đội quân bách chiến tinh nhuệ chỉ trong 1 khoảng thời gian tối thiểu đã biểu hiện ra năng lực phản ứng nhanh nhẹn nhất của bọn chúng, chẳng cần phải có thiên nhân trưởng chỉ huy, 7 bách nhân trưởng rất nhanh đã lập thành 7 phương trận.
“Sát ―― vì danh dự đại kiếm sĩ, vì danh dự của cường giả, sát――” Hoắc Ân Tư tựa như 1 cỗ máy chiến tranh, căn bản không hề ngừng nghỉ gào thét xông vào trận địa lang nhân.
Sát! Sát! Sát! Cho dù không có sự động viên ban ngày thì mỗi đại kiếm sĩ cũng đều biết, tối nay là cửu tử nhất sinh! Sát! Đường sống chỉ có thể là từ giết mà ra! Hơn 50 đại kiếm sĩ không hề ngơi nghỉ, sau khi áp sát, cùng thở hổn hển bám sát đội trưởng đột nhập vào lang nhân trận.
…
Nếu chỉ đơn thuần xét về mặt chiến lực mà nói, binh lính lang nhân còn lâu mới có thể sánh được với hùng nhân cùng với bán thú nhân. Có điều sau khi lập thành phương trận, bộ binh lang nhân lại khiến cho đại kiếm sĩ doanh của Tiểu dong binh đoàn phải bỏ ra gấp mấy lần thương tổn.
Trừ hơn 10 dong binh dựa theo phạm vi lực công phá cực lớn từ đại phủ của Hoắc Ân Tư để làm điểm tiến nhập vào trận địa địch ra, những chỗ khác đều lâm vào trạng thái giằng co. Nếu chỉ riêng 1 lang nhân đơn độc thì không thể thắng được đại kiếm sĩ, song nếu là cả 1 trận đồ do tiểu thuẫn tạo thành hình vòng cung, cứ 10 tổ lập thành 1 ngư lân trận (trận hình vảy cá) mềm mại triệt tiêu từng đợt công kích dũng mãnh của đại kiếm sĩ, rồi lại từ 3 phương 8 hướng trường kiếm đoản đao đồng thời đâm ra lập tức xuyên vào trong cơ thể của đại kiếm sĩ đơn thương độc mã, máu tươi cứ thế phun trào mà ra! Đại kiếm sĩ mất đi sinh mệnh ngả người đổ ầm xuống đất.
Những chiếc bóng trắng chỉ trong một cái hít thở ngắn ngủi đã chỉ còn lại có một nửa.
“Các anh em ――” Ngả Mễ mắt như tóe máu! Những đại kiếm sĩ ngã xuống trước mắt đa số đều là dong binh đến từ băng tuyết đại lục, cha của bọn họ đều là đồng chí của cha mình, bọn họ đều là cô nhi trong chiến tranh, bọn họ cơ hồ đều chưa ai tròn 20 tuổi! Có lẽ ngày hôm qua bọn họ vẫn còn vì gọi nhầm mình bằng 1 tiếng đại ca mà cảm thấy tự trách, vậy mà hôm nay… Lòng Ngả Mễ đau như dao cắt, dong binh đoàn từ ngày thành lập cho tới nay chưa bao giờ có nhiều huynh đệ ngã vào trong vũng máu như vậy!
“Cách Nhĩ Tô! Toàn bộ bắn ngang! Đại Thanh Sơn bảo hộ ta!”
Thảo nguyên cung tiễn thủ dưới quyền Cách Nhĩ Tô hầu như chưa bị bất kỳ một tổn thất nào trong chiến đấu, cũng là lực lượng bộ đội duy nhất trước mắt của Tiểu dong binh đoàn có thể xây dựng thành lực lượng thống nhất hành động. Ngoài họ ra, bất kể là đại kiếm sĩ, ma kiếm sĩ hay là trở kích kiếm sĩ cũng đều đang hỗn chiến thành 1 đoàn với địch nhân trước mặt, không ngừng có binh lính ngã xuống được đưa đến trung quân.
“Toàn bộ thẳng 40 mét phía trước, bắn ――” Cung tiễn rít gào cơ hồ đều vọt qua đỉnh đầu đại kiếm sĩ xuyên vào giữa các binh lính lang nhân. Sau 2 đợt bắn thẳng vào vị trí của các quan quân lang nhân ở trung tâm của trận, dưới mưa tên chỉ huy lang nhân hầu như bị diệt toàn bộ ―― Loại kết cục này ngay cả Ngả Mễ cùng với Cách Nhĩ Tô cũng thực sự không ngờ đến.
Đại Thanh Sơn kéo 5 đại kiếm sĩ xếp thành đội hình che ở phía trước người Ngả Mễ, nửa vòng tròn cương thuẫn bảo vệ được hơn phân nửa thân hình Ngả Mễ. Có 2 đại kiếm sĩ thông minh cùng nắm lấy chiến thuẫn của binh lính hùng nhân rơi dưới đất ―― dựng lên, thật con mẹ nó nặng, 1 người cơ hồ không thể nhấc lên nổi, 2 người dùng chiến thuẫn đứng bên cạnh bảo vệ Ngả Mễ.
“Phi kiếm chi vũ――”
Băng Nhận trong tay Ngả Mễ giơ lên hướng về phía bầu trời, trên trường kiếm các tinh linh hân hoan nhảy múa loạn xạ, dẫn dụ ma pháp tinh linh trong không khí biến thành vô số trường kiếm màu đỏ lóe sáng trên không trung bắn về phía binh lính lang nhân. Hàng tiểu thuẫn trong tay lang nhân lập tức bị đánh nát, các tinh linh cười rộ xuyên thẳng vào những cơ thể đầy lông lá. Ước chừng lại có 2 khúc đại kiếm sĩ nhanh chóng áp sát, phía sau trở kích kiếm sĩ mắt đã đỏ ngầu cũng đã bắt kịp, bất kể binh lính lang nhân trên mặt đất còn sống hay đã chết cũng đều bổ cho 1 kiếm giữa ngực ―― Dưới 1 kiếm thuận tay của trở kích kiếm sĩ nếu muốn hy vọng sống sót thì ít nhất cũng cần phải có tối thiểu 2 quả tim.
Tiếng các ma pháp tinh linh ồn ã vừa mới giải tán, tiếng vịnh xướng thứ 2 lại tiếp tục vang lên, mấy trăm nhánh trường kiếm lại đâm vào trận địa của lang nhân…
Dưới sự hộ vệ của thân vệ đội vừa đánh vừa lùi, Mai Lâm si ngốc nhìn Ngả Mễ cùng với các ma kiếm sĩ rất nhanh chóng phóng ra các ma pháp công kích chẳng khác nào chiến thần đồ sát binh lính lang nhân ―― Sư phụ của mình cũng từng giảng về ma pháp, nghe nói đều phải vịnh xướng rất dài, hơn nữa trong quá trình đó không thể gián đoạn được, thứ mà những kẻ này đang phóng ra chính là ma pháp ư? Vì sao vịnh xướng lại chỉ cần gọi ra tên của ma pháp?
Thiên nhân đội của Mai Lâm bị Tiểu dong binh đoàn dễ dàng bẻ gãy, đột phá qua. Doanh địa rộng kéo dài tới 200 mét chưa đầy 3 phút đã bị đục thủng hoàn toàn. Tình hình Tiểu dong binh đoàn của Ngả Mễ cũng chẳng mấy lạc quan, mặc dù chưa có báo cáo từ Ba Nhĩ Ba Tư phụ trách trung quân, song trong vòng mấy phút vừa rồi, ít nhất trước mắt Ngả Mễ chứng kiến có đến mấy chục đại kiếm sĩ ngã xuống, số không trông thấy chẳng biết lên đến bao nhiêu. Nếu không nhờ có tuyết rơi, nếu không phải đại bản doanh của Tiểu dong binh đoàn đặt tại Băng Phong đại lục, nếu không phải tức thời tạo ra mưa tuyết thì những binh lính bỏ mạng và hy sinh này đã là một sự trói buộc rất lớn rồi.
“U - u – u ―― u -” Ba hồi tù và ngắn vang vọng xuyên thấu qua tuyết dày từ phía tây bắc truyền đến. Tiếng gầm giận dữ từ bốn phương tám hướng cũng truyền lại, hiển nhiên là địch nhân đã bị đánh thức toàn diện.
Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn bỗng ngạc nhiên phát hiện ra rằng, nhánh bại quân trước mắt như thủy triều rút hướng mọi ngả tản đi, tiếp theo khắp 4 phía đều sáng rực ánh đuốc.
Ngả Mễ liên tục phóng ra phiêu phù thuật nâng đỡ bản thân cùng Đại Thanh Sơn, 2 người lăng không lên cao 20 mét nhìn khắp các hướng, mới phát hiện, lấy Tiểu dong binh đoàn làm trung tâm, xung quanh vô số những ngọn đuốc tạo thành 7, 8 con hỏa long đang hướng về phía này. Phía chính diện dong binh đoàn, 3 con hỏa long tụ tập lại thành 1 khối, tựa như một bức tường lửa dày nóng rực chuẩn bị tỏa ra nuốt chửng Tiểu dong binh đoàn.
một bức tường lửa dày nóng rực chuẩn bị tỏa ra nuốt chửng Tiểu dong binh đoàn.
/143
|