Biện pháp của Đạt Hải Nặc kỳ thực rất đơn giản, nhưng lại tương đối thực dụng.
Trong quá trình quân đội Pháp Tây Tư tranh đoạt đất đai, trừ dân cư Tây Lâm trấn được Tiểu dong binh đoàn di dời vào đất liền trước tiên ra, vẫn còn 3 thành trấn, hơn 20 thôn nhỏ bị bao vây, trong đó tổng cộng có hơn 6 vạn dân cư, số lượng tráng niên đang trong độ tuổi lao động là khoảng 2 vạn người; ngoài số này ra còn có người của mấy kiếm sĩ doanh bị đánh tan, hơn 1.000 kiếm sĩ bị biến thành tù binh.
Quân đội Pháp Tây Tư đối với việc thống trị công dân đế quốc trong vùng rơi vào tay địch cũng không hung ác như diện mạo của chúng. Trừ việc tất yếu phải thu thập lương thảo ra, về cơ bản cũng không quấy nhiễu gì, binh lính cũng bị ước thúc hoạt động trong lĩnh vực giới hạn ở phụ cận doanh trại, điều này chủ yếu là nhờ vào công của các quan chỉ huy quân đoàn chinh tây như Đạt Hải Nặc, Mai Lâm, Nặc Đốn.
Dưới sự giám sát của 2 thiên nhân đội của dị đại lục, hơn 10.000 lao động nhân loại bị ép đi chặt toàn bộ cây cối đến tầm ngang thắt lưng trong phạm vi 5 dặm quanh Pháp Tây Tư quân doanh ―― Thân cây bị chặt xuống cùng với tán cây bị 10.000 lao động khỏe mạnh lại chẻ làm đôi, tán cây thì được vận chuyển tới những điểm trọng yếu, cắm thành chông vây dày đặc quanh Pháp Tây Tư quân doanh; thân cây tròn thô to thì được kéo tới trước quân doanh, chôn xuống trong phạm vi 200 mét dọc đường, rồi buộc các loại dây cản chân ngựa lên.
Toàn bộ phụ nữ, người già, trẻ nhỏ còn lại bị quân đội dị đại lục bắt giữ, tống đi đào hàng vạn cái hố sâu 20 cm, đường kính 20 cm ở khoảng đất bằng phía trước doanh địa.
Những công việc này được tiến hành ngay dưới tầm mắt của Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn. Khi công tác mới tiến hành được 1 nửa, đội trưởng Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn đã biết sứ mạng của mình rốt cuộc đã đi tới hồi kết…
8 ngày sau chiến dịch Tây Lâm đảo, Pháp Tây Tư quân doanh nghênh đón nhóm viện quân đầu tiên. Điều khiến cho đám quan binh Pháp Tây Tư reo hò nhảy nhót sung sướng chính là, số lượng binh lính tới tiếp viện đợt này vượt xa so với tưởng tượng. Quan trọng hơn là, quân tiếp viện không chỉ có binh lính thông thường mà còn có cả người phát ngôn của Pháp Tây Tư đại thần ―― Thánh nữ, người cực kỳ có lực hiệu triệu tại Pháp Tây Tư đại lục.
Những cánh buồm trắng lần lượt nối đuôi nhau, từ xa tiến dần về phía vùng bờ biển, xung quanh toàn một màu xanh thẳm của đại dương bao phủ. 3 chiến thuyền nhỏ được thả xuống từ chiếc thuyền lớn nhất ở đằng xa, nhanh chóng lao vào bờ, từ trên thuyền nhảy xuống hơn 20 nhân loại, bọn họ hướng về phía đám người Đạt Hải Nặc, Nặc Đốn, Mai Lâm ra nghênh đón báo cáo sơ qua một chút, rồi vẫy tay ra hiệu chỉ huy bộ đội đổ bộ.
Sau khi Tây lộ quân thuận lợi chiếm được đất, quân bộ Pháp Tây Tư viễn chinh quân đưa ra quyết định mang tính chất quyết định điều chỉnh chiến lược: phân ra 1 nửa binh lực quy về dưới sự chỉ huy của Tây lộ quân. Bởi vì số lượng thuyền có hạn, nên lần này mới chỉ có 30% bộ đội được đưa tới, danh sách bộ đội như sau:
Bộ binh trang bị nhẹ: 6 thiên nhân đội lang nhân.
Bộ binh trang bị nặng: 3 thiên nhân đội bán thú nhân, 2 thiên nhân đội hùng nhân.
Cung tiễn thủ: 2 thiên nhân đội nhân mã.
Kỵ binh đoàn: dựa trên bộ phận các tổ chức dong binh đầu hàng từ Hải Cáp Dong Binh đế quốc để thành lập ra 2 thiên nhân đội kỵ sĩ, 5 bách nhân đội địa hành long mới.
Không trung bộ đội: 1 bách nhân đội ngụy long.
Giáo đình tăng lữ: Người phát ngôn của Pháp Tây Tư đại thần ―― Thánh nữ đích thân dẫn theo 300 vị tăng lữ.
Tổng cộng: 16.345 người, 3.632 con vật cưỡi khác nhau.
“Ồ, Thánh nữ các hạ thân chinh đến đây ư?” Đám người Đạt Hải Nặc nghe thấy vậy đều nhíu mày. Thánh nữ tại Pháp Tây Tư đại lục có địa vị cực cao, thậm chí còn hơn cả quốc vương của vài quốc gia trước mắt tại Pháp Tây Tư. Trong truyền thuyết, Thánh nữ có khả năng chỉ huy được cự long, trong truyền thuyết, Thánh nữ có thể nghe được thánh dụ của Thần giữa đêm khuya. Hiện nay, mỗi quốc vương khi đăng cơ đều phải có được sự chúc phúc của Thánh nữ.
Nhìn vô biên vô hạn hải thuyền phía xa xa, Đạt Hải Nặc thở dài một hơi, trong con ngươi màu đen lóe lên vẻ bất an, Mai Lâm ngạc nhiên hỏi: “Tướng quân, ngài đây là…”
“Lập tức tổng động viên toàn quân, tiến hành giới bị chiến tranh cấp độ cao nhất.” Đạt Hải Nặc mày nhíu chặt lại.
“Vì sao?” Nặc Đốn tương tự cũng tò mò hỏi, có điều khác với Mai Lâm, cách hỏi của Nặc Đốn chẳng qua chỉ là để xác minh lại ý kiến của chính mình mà thôi.
“Đối thủ của chúng ta chính là lực lượng quân đội mạnh nhất trên đại lục này, ngươi cho rằng bọn họ sẽ không để ý tới chúng ta sao?”
“Tướng quân, bản thân hạ quan cho rằng, đế quốc quan quân tại phòng khu Sư Tử hà kỳ thực rất kém cỏi, mấy ngày trước khi chúng ta còn chưa kịp yên ổn, hơn nữa lại vừa trải qua 1 đêm thắng thảm trước Ngả Mễ dong binh đoàn nọ, vì sao bọn họ không xuất động toàn bộ quân tới tấn công chúng ta mà lại đi dùng biện pháp xâm nhập chiến với quy mô nhỏ?” Trong giọng nói mang theo rõ ràng sự kiêu ngạo cùng với hãnh diện, thiên nhân trưởng Mai Lâm kéo trở lại đề tài.
“Chỉ duy nhất lần này thôi, chứ nếu lần sau còn tiếp tục hỏi như vậy, thì xuống mà làm thiên nhân trưởng.” Đạt Hải Nặc rất thích 2 bán thú nhân Nặc Đốn cùng Mai Lâm, về một khía cạnh nào đó đã coi 2 thanh niên dị tộc thông minh này như là đệ tử của mình, ý bảo Nặc Đốn nói ra đáp án chính xác.
...
“Ồ, thật vậy sao?” Tại quân bộ Sư Tử hà đế quốc quân, sau khi Phạm Tử tước hay tin địch nhân mang đến 1 lượng lớn viện quân, trong ánh mắt bỗng dưng lại tràn ngập ngọn lửa hân hoan.
Đám tham mưu quân bộ trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Tướng quân nghe lầm à;”
Một vài tay tham mưu thì suy luận: “Xem ra tướng quân thực sự hy vọng rằng đối thủ càng mạnh thêm một chút thì phải.”
Thậm chí, có vài tham mưu tuổi còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp Đế quốc Kỵ sĩ học trường, thậm chí còn thể hiện rõ ra mặt: “Người này không phải là gian tế của địch đấy chứ… Bảo sao chẳng những không trợ giúp Tiểu dong binh đoàn, hơn nữa đối diện với địch nhân vừa mới thắng thảm lại không có chí tiến thủ, để vuột mất thời cơ.”
Đủ loại thần sắc cổ quái không giống nhau được phô bày.
“Ngươi khẳng định rằng bọn chúng đến từ đại lục chứ không phải là Tây Lâm đảo hay Tu Tư đế quốc phải không?” Phạm tử tước túm lấy vai cuồng thứu trinh soát của Tiểu dong binh đoàn, sốt sắng hỏi 1 câu.
Sau khi nghe rõ lời xác nhận, Phạm tử tước hạ đạt quân lệnh xuất binh.
“Tướng quân các hạ, hiện tại viện quân địch chen chúc mà đến, hạm đội đầu tiên đổ bộ đã đạt tới hàng ngàn tên rồi, căn cứ theo tính toán, số lượng địch nhân mà chúng ta phải đối mặt lên đến hơn 40.000 tên. Mấy ngày trước thời cơ tốt như vậy mà chúng ta còn chẳng tìm địch nhân để quyết chiến, hiện giờ thì…” Gã tham mưu lỗ mãng trên mặt tràn ngập mấy chữ cắm đầu vào chỗ chết.
“Ồ, tất cả mọi người đều thắc mắc về vấn đề này ư?” Phạm tử tước ngồi ở ghế trên thản nhiên giảng cho các bộ hạ 1 bài.
Khi chiến tranh vừa mới bắt đầu, quân đội dị đại lục nửa đêm tập kích lưu vực Sư Tử hà, địch nhân có chuẩn bị mà đến nên chỉ trong thời gian ngắn nhất đã chiếm lĩnh được trận địa bãi cát. Còn lúc này quân đoàn Hỏa sư tử ngoài việc phòng thủ các khu vực trọng yếu ở 4 phía vùng ven Sư Tử hà và Thánh Tuyết sơn ra, còn phải đề phòng cả quân xanh: Tu Tư đế quốc.
Lúc này, nếu sau khi tập kết qua loa lập tức mạo muội tấn công, quân đội dị đại lục ở căn cứ đương nhiên là có phòng bị, mà nghịch lý ở đây là quân đoàn Hỏa sư tử hoàn toàn không nắm được tí gì về thực lực của địch, thắng bại căn bản là chẳng cần phải nói.
Tiểu dong binh đoàn dùng 80% thương vong làm vật trao đổi, khiến địch nhân bị trọng thương đồng thời cung cấp thời gian tập kết cho quân đoàn Hỏa sư tử. Lúc này, đám dị đại lục đã có chút cảm giác chim sợ cành cong, số lượng binh lính đủ sức chiến đấu nhiều nhất cũng chỉ đến 5, 6 thiên nhân đội, thành thử, nếu quân đoàn Hỏa sư tử có động thái quy mô lớn thì liệu chúng sẽ thế nào?
Phạm tử tước gõ mạnh ngón trở lên bản đồ Tây Lâm đảo.
Dị đại lục tất nhiên sẽ tung hỏa mù trên trận địa đại lục, toàn bộ rút về Tây Lâm đảo. Tiểu dong binh đoàn 600 người đối mặt với 1 vạn địch nhân còn có thể thủ được 10 ngày, vậy 6.000 địch nhân liệu có thể thủ được bao nhiêu ngày?
“Ha ha” Phạm tử tước trong ánh mắt thoáng nét giảo hoạt: “Trên lãnh thổ đế quốc, 1 khối trận địa cát này kỳ thực chỉ là nấm mồ thứ 2 để lại cho địch nhân mà thôi.”
Thống soái của dị đại lục đại khái cũng có thể nghĩ tới điểm này, có điều y đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện từ bỏ khối trận địa này. Nếu từ bỏ quá dễ dàng, lần sau muốn đoạt lại dưới sự phòng thủ của quân đoàn Hỏa sư tử chẳng biết sẽ phải chết bao nhiêu người nữa.
Nói không chừng quan chỉ huy dị đại lục cũng bao nhiêu đêm mất ăn mất ngủ cũng là bởi vì lo nghĩ về vấn đề này…
Trong tình hình đó, Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn mới có thể mượn gió bẻ măng, liên tục tập kích trận địa địch, hơn nữa còn chém giết tới hơn 500 binh lính dị đại lục.
Hiện tại, rốt cuộc cũng có thể khiến cho địch nhân phải nếm mùi đau khổ rồi. Đúng vậy, xét bề ngoài, số lượng tàu chiến tiếp viện từ dị đại lục phải đến hơn 1.000 chiến thuyền, song trong số đó ít nhất có tới hơn phân nửa là quân lương, trang bị vũ khí, đội tàu còn lại dù chở toàn bộ binh lính thì cũng không thể vượt quá 20.000 người được. Quan trọng hơn là, địch nhân sau khi thắng thảm, đương nhiên sẽ phải gửi đi nhiều thư xin cứu viện, tàu chiến của địch e rằng không dám nghỉ ngơi đến 1 phút, loại binh lính trải qua hơn 10 ngày phiêu bạt trên biển rộng làm sao có sức chiến đấu cho nổi?
Dạy học chung quy vẫn chỉ là dạy học, đại bộ phận sinh viên tốt nghiệp từ kỵ sĩ học trườn mặc dù cũng đều từng học khóa học về chiến sự cùng chiến lược, nhưng làm sao đạt tới tầm phân tích đặt mình vào hoàn cảnh của người khác như thế này được. Đại bộ phận tham mưu trẻ tuổi của quân bộ phòng khu Sư Tử hà đều khác so với các quan quân cấp cao, bọn họ sau khi tốt nghiệp đều trực tiếp tiến vào bản bộ tham mưu, sự khác biệt về mặt tuổi tác khiến cho bọn họ không có cơ hội được cùng Phạm tử tước đích thân ra trận, phân tích này khiến cho bọn họ có một cái nhìn hoàn toàn mới về vị quân nhân có danh tiếng quá đỗi thấp kém trong thượng tầng xã hội này. Ở bên cạnh còn có Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư 3 người cùng theo trinh sát viên tới đưa tin, tương tự, 3 người trẻ tuổi này cũng là lần đầu tiên được chứng kiến việc từ chiến lược vạch ra chiến thuật như vậy.
“Hóa ra tên này cũng không đến nỗi ngu ngốc lắm.” Các tiểu dong binh cùng trao đổi với nhau suy nghĩ như vậy.
“Tướng quân các hạ, ngài phân tích quả thực là vô cùng chính xác, xem vậy là đủ rồi.” Thiếu niên Ải nhân chính trực sau khi để lại đánh giá cực cao, bèn cùng với Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên quay trở lại dong binh đoàn.
Trong phân tích của Phạm tử tước còn thiếu 2 vấn đề mấu chốt. Mà lúc này, 2 vấn đề đó khiến cho Đạt Hải Nặc phải đau đầu.
1.500 hải thuyền, 16.000 quân nhân. hơn 3.000 tọa kỵ, hơn 10 vạn kg lương thực, hiện tại đều bày ra ở trên biển. Khu vực chiếm đóng của quân đội Pháp Tây Tư đại lục trước mắt cũng chẳng có 1 cảng biển nào, toàn bộ đường ven biển không phải là loạn thạch san sát mà là cát cùng với bùn, cho dù là lúc thủy triều dâng, thuyền lớn cũng căn bản không thể cập sát bờ được, binh lính thì còn có thể nhảy xuống nước để tiến vào bờ, chứ vật cưỡi thì làm sao bây giờ? Mấy thứ này so với binh lính còn được chiều chuộng hơn, sau 15 ngày xóc nảy, toàn bộ đều trong tình trạng kiệt sức, vừa trông thấy nước biển thì đều hoảng sợ giương oai. Chưa kể đến lương thảo, càng không thể dính nước được, lương thảo bị ngấm nước thì chẳng những người không thể ăn được mà kể cả ngựa cũng không thể ăn nổi.
Cũng may mà tổng bộ cũng đã quan tâm tới việc này, bởi vậy đã phái ra hơn 30 điều hành viên hàng hải là nhân loại, vốn được điều động đến từ các cảng khẩu tại thành thị của Pháp Tây Tư đại lục, hiện đang tiến hành điều phối các thuyền.
Đạt Hải Nặc lại lệnh cho binh lính tới các trấn nhỏ phá toàn bộ cửa sổ nhà cư dân, dùng dây cỏ buộc chặt vào nhau, phía dưới lại neo chặt vào các tảng đá ở bên bờ, cứ mỗi 15 chiến thuyền tới sát bờ lại thả toàn bộ binh lính xuống rồi lập tức rút lui, cứ lần lượt như vậy. Trải qua suốt 1 đợt thủy triều, số binh lính được thả xuống còn chưa đến 70%, trong khi tọa kỵ thì căn bản là chưa động đến.
Lúc này, trinh sát báo cáo lại: Quân đoàn Hỏa sư tử của đế quốc đang chậm rãi nhích lại gần về phía quân doanh.
Tin tức tốt thì chẳng thấy đâu, trong khi tin tức xấu cứ đua nhau kéo đến. Đồng thời, Đạt Hải Nặc còn nhận được 1 tin tức khác, thuyền lớn của Thánh nữ cũng đã tới gần bờ, dưới sự quỳ bái của các binh lính, Thánh nữ cùng hơn 300 tăng lữ cũng xuống thuyền, hộ tộng Thánh nữ tiến lên Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục còn có 2 vạn nhân trưởng viện quân: Long kỵ sĩ Da Mạc Đạt cùng huyễn thú kỵ sĩ Tiêu Kha.
Căn cứ theo phép dụng binh thông thường, viện quân vừa tới, tướng lĩnh viện quân hẳn là phải cầm binh lực trong tay chuyển giao quyền sở hữu cho tướng quân ở tiền quân rồi đứng dưới trướng nghe lệnh. Có điều hiện tại tổng số viện quân so với binh lực hiện có trong tay Đạt Hải Nặc phải nhiều gấp 3 lần, điều này khiến cho tổng bộ quân viễn chinh cảm thấy lo lắng.
Nếu năng lực chỉ huy của tướng lĩnh viện quân giỏi giang thì không nói, đằng này thì không phải là như vậy. Về mặt chiến lực mà nói, Tiêu Kha cùng với Da Mạc Đạt đều là võ tướng dũng mãnh trong khắp ba quân, song nếu không nhờ thân phận là nhân loại thì rất khó đạt đến vị trí ngày hôm nay trong quân lữ tại dị đại lục. Có điều, chỉ mỗi cái dũng thì chưa chắc đã đánh thắng trận, cả 2 dũng giả về phương diện chiến lược chỉ huy thì thậm chí còn không sánh được với Mai Lâm.
Đau đầu cũng chẳng được ích gì, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, Đạt Hải Nặc dẫn đám Mai Lâm cùng tiến ra khỏi đại trướng xếp thành hàng một nghênh đón Thánh nữ.
Trong quá trình quân đội Pháp Tây Tư tranh đoạt đất đai, trừ dân cư Tây Lâm trấn được Tiểu dong binh đoàn di dời vào đất liền trước tiên ra, vẫn còn 3 thành trấn, hơn 20 thôn nhỏ bị bao vây, trong đó tổng cộng có hơn 6 vạn dân cư, số lượng tráng niên đang trong độ tuổi lao động là khoảng 2 vạn người; ngoài số này ra còn có người của mấy kiếm sĩ doanh bị đánh tan, hơn 1.000 kiếm sĩ bị biến thành tù binh.
Quân đội Pháp Tây Tư đối với việc thống trị công dân đế quốc trong vùng rơi vào tay địch cũng không hung ác như diện mạo của chúng. Trừ việc tất yếu phải thu thập lương thảo ra, về cơ bản cũng không quấy nhiễu gì, binh lính cũng bị ước thúc hoạt động trong lĩnh vực giới hạn ở phụ cận doanh trại, điều này chủ yếu là nhờ vào công của các quan chỉ huy quân đoàn chinh tây như Đạt Hải Nặc, Mai Lâm, Nặc Đốn.
Dưới sự giám sát của 2 thiên nhân đội của dị đại lục, hơn 10.000 lao động nhân loại bị ép đi chặt toàn bộ cây cối đến tầm ngang thắt lưng trong phạm vi 5 dặm quanh Pháp Tây Tư quân doanh ―― Thân cây bị chặt xuống cùng với tán cây bị 10.000 lao động khỏe mạnh lại chẻ làm đôi, tán cây thì được vận chuyển tới những điểm trọng yếu, cắm thành chông vây dày đặc quanh Pháp Tây Tư quân doanh; thân cây tròn thô to thì được kéo tới trước quân doanh, chôn xuống trong phạm vi 200 mét dọc đường, rồi buộc các loại dây cản chân ngựa lên.
Toàn bộ phụ nữ, người già, trẻ nhỏ còn lại bị quân đội dị đại lục bắt giữ, tống đi đào hàng vạn cái hố sâu 20 cm, đường kính 20 cm ở khoảng đất bằng phía trước doanh địa.
Những công việc này được tiến hành ngay dưới tầm mắt của Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn. Khi công tác mới tiến hành được 1 nửa, đội trưởng Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn đã biết sứ mạng của mình rốt cuộc đã đi tới hồi kết…
8 ngày sau chiến dịch Tây Lâm đảo, Pháp Tây Tư quân doanh nghênh đón nhóm viện quân đầu tiên. Điều khiến cho đám quan binh Pháp Tây Tư reo hò nhảy nhót sung sướng chính là, số lượng binh lính tới tiếp viện đợt này vượt xa so với tưởng tượng. Quan trọng hơn là, quân tiếp viện không chỉ có binh lính thông thường mà còn có cả người phát ngôn của Pháp Tây Tư đại thần ―― Thánh nữ, người cực kỳ có lực hiệu triệu tại Pháp Tây Tư đại lục.
Những cánh buồm trắng lần lượt nối đuôi nhau, từ xa tiến dần về phía vùng bờ biển, xung quanh toàn một màu xanh thẳm của đại dương bao phủ. 3 chiến thuyền nhỏ được thả xuống từ chiếc thuyền lớn nhất ở đằng xa, nhanh chóng lao vào bờ, từ trên thuyền nhảy xuống hơn 20 nhân loại, bọn họ hướng về phía đám người Đạt Hải Nặc, Nặc Đốn, Mai Lâm ra nghênh đón báo cáo sơ qua một chút, rồi vẫy tay ra hiệu chỉ huy bộ đội đổ bộ.
Sau khi Tây lộ quân thuận lợi chiếm được đất, quân bộ Pháp Tây Tư viễn chinh quân đưa ra quyết định mang tính chất quyết định điều chỉnh chiến lược: phân ra 1 nửa binh lực quy về dưới sự chỉ huy của Tây lộ quân. Bởi vì số lượng thuyền có hạn, nên lần này mới chỉ có 30% bộ đội được đưa tới, danh sách bộ đội như sau:
Bộ binh trang bị nhẹ: 6 thiên nhân đội lang nhân.
Bộ binh trang bị nặng: 3 thiên nhân đội bán thú nhân, 2 thiên nhân đội hùng nhân.
Cung tiễn thủ: 2 thiên nhân đội nhân mã.
Kỵ binh đoàn: dựa trên bộ phận các tổ chức dong binh đầu hàng từ Hải Cáp Dong Binh đế quốc để thành lập ra 2 thiên nhân đội kỵ sĩ, 5 bách nhân đội địa hành long mới.
Không trung bộ đội: 1 bách nhân đội ngụy long.
Giáo đình tăng lữ: Người phát ngôn của Pháp Tây Tư đại thần ―― Thánh nữ đích thân dẫn theo 300 vị tăng lữ.
Tổng cộng: 16.345 người, 3.632 con vật cưỡi khác nhau.
“Ồ, Thánh nữ các hạ thân chinh đến đây ư?” Đám người Đạt Hải Nặc nghe thấy vậy đều nhíu mày. Thánh nữ tại Pháp Tây Tư đại lục có địa vị cực cao, thậm chí còn hơn cả quốc vương của vài quốc gia trước mắt tại Pháp Tây Tư. Trong truyền thuyết, Thánh nữ có khả năng chỉ huy được cự long, trong truyền thuyết, Thánh nữ có thể nghe được thánh dụ của Thần giữa đêm khuya. Hiện nay, mỗi quốc vương khi đăng cơ đều phải có được sự chúc phúc của Thánh nữ.
Nhìn vô biên vô hạn hải thuyền phía xa xa, Đạt Hải Nặc thở dài một hơi, trong con ngươi màu đen lóe lên vẻ bất an, Mai Lâm ngạc nhiên hỏi: “Tướng quân, ngài đây là…”
“Lập tức tổng động viên toàn quân, tiến hành giới bị chiến tranh cấp độ cao nhất.” Đạt Hải Nặc mày nhíu chặt lại.
“Vì sao?” Nặc Đốn tương tự cũng tò mò hỏi, có điều khác với Mai Lâm, cách hỏi của Nặc Đốn chẳng qua chỉ là để xác minh lại ý kiến của chính mình mà thôi.
“Đối thủ của chúng ta chính là lực lượng quân đội mạnh nhất trên đại lục này, ngươi cho rằng bọn họ sẽ không để ý tới chúng ta sao?”
“Tướng quân, bản thân hạ quan cho rằng, đế quốc quan quân tại phòng khu Sư Tử hà kỳ thực rất kém cỏi, mấy ngày trước khi chúng ta còn chưa kịp yên ổn, hơn nữa lại vừa trải qua 1 đêm thắng thảm trước Ngả Mễ dong binh đoàn nọ, vì sao bọn họ không xuất động toàn bộ quân tới tấn công chúng ta mà lại đi dùng biện pháp xâm nhập chiến với quy mô nhỏ?” Trong giọng nói mang theo rõ ràng sự kiêu ngạo cùng với hãnh diện, thiên nhân trưởng Mai Lâm kéo trở lại đề tài.
“Chỉ duy nhất lần này thôi, chứ nếu lần sau còn tiếp tục hỏi như vậy, thì xuống mà làm thiên nhân trưởng.” Đạt Hải Nặc rất thích 2 bán thú nhân Nặc Đốn cùng Mai Lâm, về một khía cạnh nào đó đã coi 2 thanh niên dị tộc thông minh này như là đệ tử của mình, ý bảo Nặc Đốn nói ra đáp án chính xác.
...
“Ồ, thật vậy sao?” Tại quân bộ Sư Tử hà đế quốc quân, sau khi Phạm Tử tước hay tin địch nhân mang đến 1 lượng lớn viện quân, trong ánh mắt bỗng dưng lại tràn ngập ngọn lửa hân hoan.
Đám tham mưu quân bộ trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Tướng quân nghe lầm à;”
Một vài tay tham mưu thì suy luận: “Xem ra tướng quân thực sự hy vọng rằng đối thủ càng mạnh thêm một chút thì phải.”
Thậm chí, có vài tham mưu tuổi còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp Đế quốc Kỵ sĩ học trường, thậm chí còn thể hiện rõ ra mặt: “Người này không phải là gian tế của địch đấy chứ… Bảo sao chẳng những không trợ giúp Tiểu dong binh đoàn, hơn nữa đối diện với địch nhân vừa mới thắng thảm lại không có chí tiến thủ, để vuột mất thời cơ.”
Đủ loại thần sắc cổ quái không giống nhau được phô bày.
“Ngươi khẳng định rằng bọn chúng đến từ đại lục chứ không phải là Tây Lâm đảo hay Tu Tư đế quốc phải không?” Phạm tử tước túm lấy vai cuồng thứu trinh soát của Tiểu dong binh đoàn, sốt sắng hỏi 1 câu.
Sau khi nghe rõ lời xác nhận, Phạm tử tước hạ đạt quân lệnh xuất binh.
“Tướng quân các hạ, hiện tại viện quân địch chen chúc mà đến, hạm đội đầu tiên đổ bộ đã đạt tới hàng ngàn tên rồi, căn cứ theo tính toán, số lượng địch nhân mà chúng ta phải đối mặt lên đến hơn 40.000 tên. Mấy ngày trước thời cơ tốt như vậy mà chúng ta còn chẳng tìm địch nhân để quyết chiến, hiện giờ thì…” Gã tham mưu lỗ mãng trên mặt tràn ngập mấy chữ cắm đầu vào chỗ chết.
“Ồ, tất cả mọi người đều thắc mắc về vấn đề này ư?” Phạm tử tước ngồi ở ghế trên thản nhiên giảng cho các bộ hạ 1 bài.
Khi chiến tranh vừa mới bắt đầu, quân đội dị đại lục nửa đêm tập kích lưu vực Sư Tử hà, địch nhân có chuẩn bị mà đến nên chỉ trong thời gian ngắn nhất đã chiếm lĩnh được trận địa bãi cát. Còn lúc này quân đoàn Hỏa sư tử ngoài việc phòng thủ các khu vực trọng yếu ở 4 phía vùng ven Sư Tử hà và Thánh Tuyết sơn ra, còn phải đề phòng cả quân xanh: Tu Tư đế quốc.
Lúc này, nếu sau khi tập kết qua loa lập tức mạo muội tấn công, quân đội dị đại lục ở căn cứ đương nhiên là có phòng bị, mà nghịch lý ở đây là quân đoàn Hỏa sư tử hoàn toàn không nắm được tí gì về thực lực của địch, thắng bại căn bản là chẳng cần phải nói.
Tiểu dong binh đoàn dùng 80% thương vong làm vật trao đổi, khiến địch nhân bị trọng thương đồng thời cung cấp thời gian tập kết cho quân đoàn Hỏa sư tử. Lúc này, đám dị đại lục đã có chút cảm giác chim sợ cành cong, số lượng binh lính đủ sức chiến đấu nhiều nhất cũng chỉ đến 5, 6 thiên nhân đội, thành thử, nếu quân đoàn Hỏa sư tử có động thái quy mô lớn thì liệu chúng sẽ thế nào?
Phạm tử tước gõ mạnh ngón trở lên bản đồ Tây Lâm đảo.
Dị đại lục tất nhiên sẽ tung hỏa mù trên trận địa đại lục, toàn bộ rút về Tây Lâm đảo. Tiểu dong binh đoàn 600 người đối mặt với 1 vạn địch nhân còn có thể thủ được 10 ngày, vậy 6.000 địch nhân liệu có thể thủ được bao nhiêu ngày?
“Ha ha” Phạm tử tước trong ánh mắt thoáng nét giảo hoạt: “Trên lãnh thổ đế quốc, 1 khối trận địa cát này kỳ thực chỉ là nấm mồ thứ 2 để lại cho địch nhân mà thôi.”
Thống soái của dị đại lục đại khái cũng có thể nghĩ tới điểm này, có điều y đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện từ bỏ khối trận địa này. Nếu từ bỏ quá dễ dàng, lần sau muốn đoạt lại dưới sự phòng thủ của quân đoàn Hỏa sư tử chẳng biết sẽ phải chết bao nhiêu người nữa.
Nói không chừng quan chỉ huy dị đại lục cũng bao nhiêu đêm mất ăn mất ngủ cũng là bởi vì lo nghĩ về vấn đề này…
Trong tình hình đó, Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn mới có thể mượn gió bẻ măng, liên tục tập kích trận địa địch, hơn nữa còn chém giết tới hơn 500 binh lính dị đại lục.
Hiện tại, rốt cuộc cũng có thể khiến cho địch nhân phải nếm mùi đau khổ rồi. Đúng vậy, xét bề ngoài, số lượng tàu chiến tiếp viện từ dị đại lục phải đến hơn 1.000 chiến thuyền, song trong số đó ít nhất có tới hơn phân nửa là quân lương, trang bị vũ khí, đội tàu còn lại dù chở toàn bộ binh lính thì cũng không thể vượt quá 20.000 người được. Quan trọng hơn là, địch nhân sau khi thắng thảm, đương nhiên sẽ phải gửi đi nhiều thư xin cứu viện, tàu chiến của địch e rằng không dám nghỉ ngơi đến 1 phút, loại binh lính trải qua hơn 10 ngày phiêu bạt trên biển rộng làm sao có sức chiến đấu cho nổi?
Dạy học chung quy vẫn chỉ là dạy học, đại bộ phận sinh viên tốt nghiệp từ kỵ sĩ học trườn mặc dù cũng đều từng học khóa học về chiến sự cùng chiến lược, nhưng làm sao đạt tới tầm phân tích đặt mình vào hoàn cảnh của người khác như thế này được. Đại bộ phận tham mưu trẻ tuổi của quân bộ phòng khu Sư Tử hà đều khác so với các quan quân cấp cao, bọn họ sau khi tốt nghiệp đều trực tiếp tiến vào bản bộ tham mưu, sự khác biệt về mặt tuổi tác khiến cho bọn họ không có cơ hội được cùng Phạm tử tước đích thân ra trận, phân tích này khiến cho bọn họ có một cái nhìn hoàn toàn mới về vị quân nhân có danh tiếng quá đỗi thấp kém trong thượng tầng xã hội này. Ở bên cạnh còn có Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư 3 người cùng theo trinh sát viên tới đưa tin, tương tự, 3 người trẻ tuổi này cũng là lần đầu tiên được chứng kiến việc từ chiến lược vạch ra chiến thuật như vậy.
“Hóa ra tên này cũng không đến nỗi ngu ngốc lắm.” Các tiểu dong binh cùng trao đổi với nhau suy nghĩ như vậy.
“Tướng quân các hạ, ngài phân tích quả thực là vô cùng chính xác, xem vậy là đủ rồi.” Thiếu niên Ải nhân chính trực sau khi để lại đánh giá cực cao, bèn cùng với Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên quay trở lại dong binh đoàn.
Trong phân tích của Phạm tử tước còn thiếu 2 vấn đề mấu chốt. Mà lúc này, 2 vấn đề đó khiến cho Đạt Hải Nặc phải đau đầu.
1.500 hải thuyền, 16.000 quân nhân. hơn 3.000 tọa kỵ, hơn 10 vạn kg lương thực, hiện tại đều bày ra ở trên biển. Khu vực chiếm đóng của quân đội Pháp Tây Tư đại lục trước mắt cũng chẳng có 1 cảng biển nào, toàn bộ đường ven biển không phải là loạn thạch san sát mà là cát cùng với bùn, cho dù là lúc thủy triều dâng, thuyền lớn cũng căn bản không thể cập sát bờ được, binh lính thì còn có thể nhảy xuống nước để tiến vào bờ, chứ vật cưỡi thì làm sao bây giờ? Mấy thứ này so với binh lính còn được chiều chuộng hơn, sau 15 ngày xóc nảy, toàn bộ đều trong tình trạng kiệt sức, vừa trông thấy nước biển thì đều hoảng sợ giương oai. Chưa kể đến lương thảo, càng không thể dính nước được, lương thảo bị ngấm nước thì chẳng những người không thể ăn được mà kể cả ngựa cũng không thể ăn nổi.
Cũng may mà tổng bộ cũng đã quan tâm tới việc này, bởi vậy đã phái ra hơn 30 điều hành viên hàng hải là nhân loại, vốn được điều động đến từ các cảng khẩu tại thành thị của Pháp Tây Tư đại lục, hiện đang tiến hành điều phối các thuyền.
Đạt Hải Nặc lại lệnh cho binh lính tới các trấn nhỏ phá toàn bộ cửa sổ nhà cư dân, dùng dây cỏ buộc chặt vào nhau, phía dưới lại neo chặt vào các tảng đá ở bên bờ, cứ mỗi 15 chiến thuyền tới sát bờ lại thả toàn bộ binh lính xuống rồi lập tức rút lui, cứ lần lượt như vậy. Trải qua suốt 1 đợt thủy triều, số binh lính được thả xuống còn chưa đến 70%, trong khi tọa kỵ thì căn bản là chưa động đến.
Lúc này, trinh sát báo cáo lại: Quân đoàn Hỏa sư tử của đế quốc đang chậm rãi nhích lại gần về phía quân doanh.
Tin tức tốt thì chẳng thấy đâu, trong khi tin tức xấu cứ đua nhau kéo đến. Đồng thời, Đạt Hải Nặc còn nhận được 1 tin tức khác, thuyền lớn của Thánh nữ cũng đã tới gần bờ, dưới sự quỳ bái của các binh lính, Thánh nữ cùng hơn 300 tăng lữ cũng xuống thuyền, hộ tộng Thánh nữ tiến lên Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục còn có 2 vạn nhân trưởng viện quân: Long kỵ sĩ Da Mạc Đạt cùng huyễn thú kỵ sĩ Tiêu Kha.
Căn cứ theo phép dụng binh thông thường, viện quân vừa tới, tướng lĩnh viện quân hẳn là phải cầm binh lực trong tay chuyển giao quyền sở hữu cho tướng quân ở tiền quân rồi đứng dưới trướng nghe lệnh. Có điều hiện tại tổng số viện quân so với binh lực hiện có trong tay Đạt Hải Nặc phải nhiều gấp 3 lần, điều này khiến cho tổng bộ quân viễn chinh cảm thấy lo lắng.
Nếu năng lực chỉ huy của tướng lĩnh viện quân giỏi giang thì không nói, đằng này thì không phải là như vậy. Về mặt chiến lực mà nói, Tiêu Kha cùng với Da Mạc Đạt đều là võ tướng dũng mãnh trong khắp ba quân, song nếu không nhờ thân phận là nhân loại thì rất khó đạt đến vị trí ngày hôm nay trong quân lữ tại dị đại lục. Có điều, chỉ mỗi cái dũng thì chưa chắc đã đánh thắng trận, cả 2 dũng giả về phương diện chiến lược chỉ huy thì thậm chí còn không sánh được với Mai Lâm.
Đau đầu cũng chẳng được ích gì, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, Đạt Hải Nặc dẫn đám Mai Lâm cùng tiến ra khỏi đại trướng xếp thành hàng một nghênh đón Thánh nữ.
/143
|