Một âm thanh trong trẻo từ xa truyền tới.
“Có bằng hữu từ phương xa tới, xin hãy ngừng tay. Đều là con dân của Sáng Thế Thần, vì sao lại phải tự tàn sát lẫn nhau? Phạm tử tước, Đạt Hải Nặc tiên sinh, ta là khách đến từ phương xa, thành khẩn đề nghị 2 bên thu binh, lê dân bách tính tránh khỏi lầm than, ba quân tướng sĩ có thể giữ lại mạng sống.”
Trong nháy mắt, ta cảm thấy vô cùng kỳ quái, con cự long màu đen sát khí bức nhân kia ít nhất cũng phải to hơn gấp trên 2 lần so với hoàng kim cự long, 2 cánh triển khai gần như là bao phủ trời nam. Có điều, 1 con cự long với khí thế xưa nay chưa từng có lại không thể lấn át nổi bạch y thiếu niên điềm đạm bình hòa.
Quần áo toàn một màu trắng, không có bất kỳ 1 thứ khôi giáp gì, mái tóc dài màu hoàng kim gợn sóng phủ trên vai đủ khiến cho nữ giới phải đố kỵ, sợi dây cột tóc màu đỏ buộc ngang qua trán, 1 thanh song thủ đại kiếm không vỏ màu đỏ nhạt vắt ngang ở sau lưng, có thể cảm giác được trong ánh mắt đang quan sát bốn bề kia còn ẩn chứa cả sự thân thiết.
Đứng xa xa nhìn người thanh niên này, đột nhiên có 1 loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, cái thứ cảm giác bình thản đạm bạc như thế này là ở đâu nhỉ? Bạch y A Phong? Đại Thanh Sơn? A… Là Ngả Mễ. Từ xa nhìn lại, cái loại khí chất của thiếu niên học giả này hầu như là giống y như đúc với Ngả Mễ, trong sự bình thản lộ ra 1 chút uể oải, trong sự cơ trí ẩn chứa nét đạm bạc không tranh đoạt với đời.
Về lý mà nói, loại khí chất bình hòa của thiếu niên này hẳn là không thể ăn nhập với hắc ám cự long sát khí ngút trời, nhưng mà, cảm giác đầu tiên tuyệt đối không phải là như vậy.
Ánh mắt nhu hòa kia lướt qua trên chiến trường thảm khốc, ngẫu nhiên thoáng hiện một chút bất đắc dĩ cùng không đành lòng.
Đại Thanh Sơn cùng với Trì Ngạo Thiên nghe thấy tiếng chàng trai trẻ, thân thể đều khẽ run lên, 2 người không hẹn mà cùng thốt ra 1 cái tên: “Dịch Hải Lan?” Hả, là hắn à? Đó là 1 cái tên mà Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên thường hay nhắc đến, tần suất xuất hiện thậm chí còn cao hơn cả thành viên của Hoàng Kim Long kỵ sĩ đoàn, bọn họ mỗi lần nhắc tới cái tên này thì đều lộ ra thần sắc kỳ vọng kết giao.
Tiếng nói của người trẻ tuổi bị 1 âm thanh thô lỗ cắt đứt, thanh âm táo bạo tựa như tiếng sấm rền từ khắp 4 phương 8 hướng hoang dã truyền tới: “Hầy, nói chuyện với bọn chúng làm gì. Những kẻ phạm thượng bất kính Thần, chết đi!” Miệng hắc ám cự long phun ra long tức màu đen dài ngoằng.
“Rắc ―― rắc ――” Thân cây Đại Thanh Sơn nắm trong tay không cam lòng phát ra tiếng kêu lần cuối cùng do bị bẻ gãy. Chất diệp lục màu xanh từ trong kẽ tay Đại Thanh Sơn chảy xuống, mang theo nồng đậm hận ý, hắn khó nhọc buông ra 4 chữ: “Ác long Ngâm Phong ――”
Cái gì? Là nó à? Bảo sao Lục Nhi lại có biểu hiện dữ dội như vậy…
Hiển nhiên, ác long Ngâm Phong không biết ở một nơi rất xa đang có người khe khẽ réo lên tên của nó, vẫn tiếp tục cuồng vọng biểu diễn, không hề nghe thấy bất kỳ một chú ngữ nào, không khí nhanh chóng vật chất hóa thành 2 con phong long màu vàng, hiển nhiên, cự long đã triệu hồi phong long.
Nhìn tốc độ chém giết bị chậm lại, nhìn những vũng máu tươi phun lên trên thảo nguyên, thanh âm trong trẻo của Dịch Hải Lan lại vang lên, ngữ khí đã có phần sốt ruột, mang theo chút uy hiếp: “Trong vòng 10 giây, mời chủ tướng 2 bên thu binh, nếu phe nào còn tiếp tục chiến đâu, ta sẽ phối hợp với bên còn lại toàn lực công kích.”
Trong lúc nói, vô cùng vô tận binh lính xếp thành mấy chục đội ngũ chỉnh tề hình vuông từ phía sau triền núi hiện ra, vũ khí sáng bừng như tuyết nhất thời khiến cho vầng thái dương phía trời nam bị khuất đi ánh sáng.
100 binh lính xếp thành phương trận sẽ có vẻ vô cùng đơn bạc, 1.000 binh lính xếp thành phương trận là đã hình thành nên 1 khối lực lượng không thể bỏ qua; 10.000 binh lính, nhất là kỵ binh, cung tiễn thủ, trọng bộ binh, trường thương binh tổng hợp tạo thành phương trận hỗn hợp, cũng đã đủ tạo ra khí thế nghiêng trời lệch đất. Phương trận khổng lồ ở trước mắt này, tuyệt đối không chỉ bao gồm 10.000 quân nhân.
Ta nghĩ, lúc ấy mọi người đều cũng giống như ta, trong lòng phát lạnh.
Bởi vì, xuất hiện ở trước mắt chúng ta, căn bản không phải là 1 đội quân nhân loại, cho dù là hùng nhân, lang nhân, bán thú nhân đáng ghê tởm nhất thì so với đám binh lính quân đội này, tướng mạo cũng cần phải dùng cụm từ anh dũng tiêu sái để hình dung.
Xuất hiện trước tiên là những binh lính còn cao hơn so với bán thú nhân đến tận 2 cái đầu, thân hình tráng kiện màu tím đỏ, thân trên cởi trần, phía dưới chỉ buộc một khoanh vải bố màu đen quanh thân, ở trên ngọn tiểu sơn lố nhố xuất hiện vô số thân thể cơ bắp khoa trương, trên cổ kết thành 1 khối thịt lớn, trên đầu có 2 nhánh sừng uốn cong màu tím, sau lưng là 2 cái cánh khổng lồ, vỗ đập như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi mặt đất, phía dưới là 1 cái đuôi dài nhỏ với chóp đuôi bén nhọn nghoe nguẩy quét qua trên mặt đất. Trong 2 lòng bàn tay to lớn không có bất kỳ vũ khí gì, không ngừng nắm chặt lại. Mặc dù khoảng cách xa song vẫn có thể trông thấy trên mỗi ngón tay đều lộ ra móng vuốt bén nhọn ―― Có 1 số từ buộc phải thốt ra, đây chẳng lẽ chính là Ác ma trong truyền thuyết?
Ở phía sau những kẻ cơ bắp có phần biến thái là 1 phương trận khác, những chiến sĩ này cơ hồ cũng cao lớn như những chiến sĩ màu tím phía trước, trên đầu cũng có 2 cây sừng cong cong tương tự, có điều, khuôn mặt lại dài và nhỏ, nhìn kỹ lại thì ấn tượng đầu tiên là: “Dê? Chúng giống hệt những con dê đực.” Phần dưới thân của bọn chúng thực sự giống chân dê, chi trên thì giống người, trong tay nắm cây chùy nhọn khổng lồ màu bạc.
Ở 2 bên phương trận này còn có 1 phương trận kỵ sĩ, khác với những loại kỵ sĩ đã biết là khuôn mặt của những kỵ sĩ này có màu đen, 2 chiếc tai nhọn lộ ra ở bên ngoài khôi giáp, khuôn mặt thì không khác mấy so với nhân loại, thân hình so với nhân loại thì còn gầy ốm hơn rất nhiều, sau lưng cài những chiếc cung tên dài và nhỏ, phỏng chừng là Hắc ám tộc tinh linh trong truyền thuyết. Dưới thân hình nhỏ bé yếu đuối là 1 loại địa hành long thú cỡ nhỏ màu đen, vảy phủ kín khắp toàn thân, cái lưỡi màu đỏ liên tục thè ra ngoài miệng.
Ở phía sau phương trận kỵ sĩ tựa hồ là 1 đám quái vật nửa người nửa rắn, mớ tóc hỗn độn xõa tung, ít nhất cũng có đến 4, 5 cánh tay, trên mỗi cánh tay đều cầm những thứ vũ khí khác nhau.
Binh lính sau cuối bị bao phủ trong làn bụi đất mờ mịt.
Mặc dù mấy vạn người đang tiến lên, song toàn bộ đội ngũ ngoại trừ vội vàng di chuyển ra thì hầu như không có bất kỳ một binh sĩ nào phát ra tiếng động.
Binh lính đáng sợ, đội hình cường đại… Cho dù là hùng nhân trông thấy ác ma trong truyền thuyết cũng phải giảm bớt tốc độ múa may vũ khí ở trong tay.
Không có bất kỳ mệnh lệnh nào của quan tướng, 2 phe giao chiến đều đồng thời ngừng ẩu đả. Chủ tướng của 2 phe giao chiến chầm chậm bước ra, không hẹn mà cùng quan sát thiếu niên vừa lên tiếng vừa rồi một chút. Quân kỳ chỉ huy bản bộ trong tay Phạm tử tước liên tục biến hóa mấy lượt cờ xí, toàn bộ binh lính bắt đầu co rút lại. Bên phía Pháp Tây Tư đại lục, ở chỗ vốn là bản trận xuất hiện 1 đám quan quân khác, dưới sự chỉ huy của bọn họ, binh lính quân đội Pháp Tây Tư cũng nhanh chóng rút lui về phía sau, đi sau cùng là 1 đám hùng nhân cùng bán thú nhân chiến sĩ trên người dày đặc máu tươi cùng những miệng vết thương, những búng máu tươi cứ ồng ộc tuôn ra khỏi cơ thể. Ta cơ hồ có thể trông thấy trong ánh mắt bọn họ toát ra vẻ mơ hồ giữa ranh giới sinh tử.
Đột nhiên, ngay lúc 3 đại trận doanh đang dần sắp xếp lại một cách chỉnh tề, trong thiên địa bỗng vang lên một giọng thiếu niên lạnh như băng, pha lẫn với sự bén nhọn là chất giọng khàn khàn, giống như giọng của 1 bé trai vừa dậy thì đang trong giai đoạn vỡ giọng: “Ngâm Phong, lại gặp ngươi rồi, ta thực sự vô cùng vô cùng cao hứng đấy.”
Ngữ khí cùng ngữ ngôn hoàn toàn bất đồng, một cỗ hàn khí trong nháy mắt bao trùm tất thảy, bầu trời vừa mới rồi vẫn còn xanh trong mà chỉ trong thời gian ngắn ráng hồng đã nổi lên khắp 4 phía, bông tuyết từ không thành có, tuôn rơi xuống mặt đất.
Tiếp theo, một tiếng rồng ngâm trong trẻo vang vọng tận 9 tầng trời, tất cả mọi người đều cảm nhận thấy xen lẫn trong tiếng gồm ngâm bài sơn đảo hải kia ẩn chứa vô hạn nỗi tức giận.
Trong khoảnh khắc giao mùa giữa mùa thu và mùa đông Ma Pháp lịch năm 4, chẳng thèm để mắt tới 40.000 binh lính của 3 đại trận doanh, Lục Nhi cùng với Yếu Ly long đồng thời thăng cấp.
Tuổi thọ của cự long đều được tính theo đơn vị hàng nghìn năm, Thần thánh cự long thậm chí còn thọ tới hàng vạn năm, căn cứ theo ghi chép thì Thần thánh cự long thọ nhất thậm chí sống lâu tới 50.000 năm. Trong thời kỳ sống của rồng, thăng cấp là bước mấu chốt nhất, đại bộ phận rồng đều chia thành 5 cấp.
Rồng mới sinh ra là cấp 1, đại khái 100 năm sau sẽ tiến vào cấp 2. Rồng cấp 2 đã có thể phun ra long viêm rất dài và rất có uy lực. Rồng cấp 3 đã có thể sử dụng toàn bộ ma pháp cấp 5 của bản hệ, đôi cánh lớn triển khai đã có thể bay lên tới 9 tầng trời; Rồng cấp 4 đã có thể nắm giữ toàn bộ bản hệ cấm chú, phóng ra tất cả ma pháp cấp 5 hệ đồng loại, đương nhiên, để làm được tọa kỵ cho long kỵ sĩ thì cũng chỉ có rồng từ cấp 4 trở lên mới có thể làm được, nếu không không thể chịu tải nổi trọng lượng của nhân loại kỵ sĩ. Là Thần thánh cự long cơ trí, sau khi đạt đến cấp 4, đã có thể sử dụng thành thạo ngôn ngữ nhân loại; cấp 5 là trạng thái cuối cùng của cự long. Thần thánh cự long sau khi đạt đến cấp 5 có thể biến ảo thành bất kỳ loài động vật nào trên đời, thông hiểu các loại cấm chú, hay nói một cách chính xác hơn để cho dễ hình dung là phải dùng chữ “Thần” để miêu tả.
Trong kiếp sống dài dằng dặc của cự long, cứ mỗi lần thăng cấp đều phải cách nhau tới hàng trăm năm. Thần thánh cự long phải đạt đến 2.000 tổi thì mới đủ đạt đến trạng thái cao nhất của mình. Bởi vậy, đối với cự long, một khi cảm thấy bản thân mình sắp thăng cấp thì đều trở lại long huyệt của chính mình, gia trì thêm các thứ ngụy trang, các loại ma pháp có tính tấn công, bí mật, mê hoặc cho sào huyệt, để đảm bảo cho bản thân mình sẽ bình yên vượt qua thời kỳ thăng cấp. Hầu như chưa từng có chủng tộc nào ngoài long tộc từng chứng kiến long tộc thăng cấp.
Dưới sự chứng kiến của đông đảo mọi người, Lục Nhi cùng với Yếu Ly đồng thời trình diễn một màn kinh thế hãi tục.
Lục Nhi nổi giận toàn thân tỏa ra nộ diễm màu lục nhạt, thân rồng uốn lượn đột nhiên dừng lại giữa không trung… Trên trời mây đen vô cùng vô tận tựa như một chiếc lồng trời bao phủ xuống thiên địa, từ xa tới gần sắc trời chỉ toàn là ảm đạm. Ngay chính giữa vòm trời u ám, trên thân thể hoàn mỹ của Lục Nhi mơ hồ bùng nổ điện quang 7 màu, tiếp đó toàn bộ thân hình hóa thành thực thể tỏa sáng, tựa như 1 khối ngọc lục bảo trong suốt tuyệt hảo huyền phù giữa không trung tản ra quang mang chói mắt. Kế đến, đôi cánh màu xanh biếc triển khai chậm rãi lớn dần lên, vảy trên thân thể vốn bao phủ san sát dày đặc bỗng nổ lách tách rồi từ trên trời rải rác rơi xuống ―― tựa như vô số viên ngọc phỉ thúy phản chiếu ánh sáng mặt trời tỏa ra quang mang lấp lánh. Lục Nhi thân hình lại tăng vọt, quang mang màu xanh biếc bắn thẳng lên tận mây xanh.
Tại 3 đại trận doanh, ngoại trừ 5 con cự long màu đen cùng với hoàng kim long ra, tất cả những phi long khác đều hốt hốt hoảng hoảng đáp xuống sườn núi, phủ phục về phía Lục Nhi. Toàn bộ địa hành long lại trở lại tràn ngập chiến trường, mà ngay cả địa hành long bị đả thương trong trận chiến vừa rồi cũng lảo đảo dịch thân thể, tứ chi đồng thời chấm đất, phát ra thanh âm thuần phục nức nở. Hắc ám hệ cự long cùng với hoàng kim long nôn nóng bất an phát ra tiếng gầm khe khẽ, chẳng biết trên sa trường máu thịt bay tứ tung này có cần hành lễ với Lục long sứ đại nhân hay không.
Ở bên cạnh thân thể rồng Phỉ thúy đang tỏa sáng, từ trong thân thể Yếu Ly long cũng chậm rãi tản mát ra từng cỗ từng cỗ sương mù màu đen dày đặc, chỉ trong giây lát, khói đen đã bao trùm khắp nửa triền núi, tiếp theo, lách – cách – lách – cách, những âm thanh khó nghe từ trong mây đen truyền ra, 1 con Yếu Ly long còn khổng lồ hơn phá mây mà ra, ở mặt trên long cảnh gấp khúc một loạt xương gai tráng kiện mọc ra, sương mù màu đen dày đặc sau 1 nhịp hít 1 nhịp thở đã biến mất ở trong miệng Yếu Ly long.
Sau khi thăng cấp, Lục Nhi dần dần tỉnh táo lại lên tiếng: “Ngâm Phong, chờ ngươi cũng đã lâu rồi. Đúng rồi, dường như cái đầu của ngươi lần trước bị rụng bị đoàn trưởng của chúng ta đem bán thu được không ít tiền. Cái đầu hiện tại này của ngươi so với cái lần trước còn to hơn, hẳn là phải có giá rất cao. Chỉ không biết là người giàu có nào có thể bài trí được 1 vật như vậy ở trong nhà.”
Quả nhiên, Ngâm Phong trong suốt vô số năm qua chỉ biết tàn sát bừa bãi nhân gian chưa bao giờ bị người ta chế nhạo như vậy, tựa như vảy ngược bị giật xuống, thân hình khổng lồ của nó tức thì cấp tốc xoay tròn mãnh liệt giữa thiên địa, cự trảo sắc bén phẫn nộ xé gió trên không trung ―― Từng sở hữu huyết mạch của phong hệ cự long, Ngâm Phong có sự mau lẹ mà cự long bình thường không thể có được.
Bạch y Dịch Hải Lan tựa như một con thuyền nhỏ, giữa cuồng phong áp chặt vào trên lưng Ngâm Phong, tới sau khi Ngâm Phong vừa bình tĩnh trở lại, lập tức nảy ra ý định bình ổn dục vọng của cự long cao quý muốn nhảy bổ vào trận đổ máu.
“Đại Thanh Sơn huynh, vừa rồi chiến đấu đã chết rất nhiều người rồi, chi bằng trấn an Lục long sứ đại nhân một chút, nếu không lại để xảy ra can qua, mấy vạn sinh mệnh còn lại ở nơi này tất nhiên cũng sẽ bị liên lụy theo.”
Không hổ là Dịch Hải Lan, chỉ trong thời gian ngắn nhất đã tìm ra người có thể đánh động được, hơn nữa còn tìm ra lý do thoái thác để đả động tới người này.
Mặc dù Đại Thanh Sơn cũng cực kỳ hận Ngâm Phong, bởi trong trận chiến với Ngâm Phong, Đại Thanh Sơn cùng với Ngả Mễ cửu tử nhất sinh, lúc ấy ít nhiều dong binh huynh đệ đồng hành đã bỏ mạng. Việc hiện tại là đại sự liên quan đến chuyện sinh tử của mấy vạn nhân sinh, Đại Thanh Sơn chẳng chút do dự, vội vã sốt ruột kêu gọi Lục Nhi: “Lục Nhi, xuống đây, chuyện này về sau hẵng nói, chúng ta cũng nên hỏi qua Ngả Mễ một chút.”
Lục long sứ đại nhân được nể mặt, lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, mặc dù trước kia từng bị Ngâm Phong mạo phạm một cách nghiêm trọng, có điều hiện tại xem ra, Ngâm Phong giờ cũng chẳng dễ chịu gì cho lắm, không những trở thành tọa kỵ cho người ta cưỡi, mà người này lại còn là Dịch Hải Lan mà mình trước kia từng quen biết, cho nên cơn giận cũng đã nguôi ngoai bớt đi. Hơn nữa trước mặt còn có bao nhiêu người, nếu cùng Ngâm Phong tiến hành 1 trận cự long đại chiến thì tựa hồ cũng có chút không ổn.
Mặc dù vẫn còn đang phùng mang trợn mép song rốt cuộc Lục Nhi cũng đáp xuống. Đương nhiên, sống lâu ngày cùng Ngả Mễ, Trì Hàn Phong, khó tránh khỏi việc sẽ nhiễm phải một chút tính xấu, trong lúc oai phong lẫm lẫm hạ xuống đất còn không quên thả ra mấy câu tàn nhẫn: “Ngâm Phong, hãy nhớ cho kỹ, lần này là để cho chủ nhân Dịch Hải Lan của ngươi một cái mặt mũi, lần sau gặp mặt, bất kể là mặt mũi ai, nếu không bán, không đánh đập đến nỗi ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra thì ta sẽ không phải là Lục long sứ nữa.”
Ở bên kia, Dịch Hải Lan chẳng biết sử dụng biện pháp gì, khẽ nói mấy câu với Ngâm Phong, Ngâm Phong cũng không lên tiếng nữa.
Ma Pháp lịch mùa thu năm 4, trận đại chiến Máu nhuốm Sư Tử hà với quy mô lớn nhất trong giai đoạn tiền kỳ Chúng Thần đại chiến với 3 phe tham gia, 2 phe chém giết đã giật tấm màn che xuống.
Căn cứ theo thống kê chưa hoàn thành sau trận chiến, tình hình như sau:
Phe đế quốc tham chiến bộ đội lấy quân đoàn Hỏa sư tử làm nòng cốt.
Trọng bộ binh 1.250
Trường thương 9.000
Khinh bộ binh 3.500
Cuồng chiến sĩ 1.000
Kỵ binh tiểu đội phụ thuộc trực tiếp 600
Trọng giáp kỵ sĩ 1.000
Khinh kỵ sĩ đại đội 3.500
Địa hành long trung đội 500
Cung tiễn thủ 4.500
Quý tộc vũ trang 5.000
Tổng cộng binh lực 29.850
Trong đó, chết trận 13.823 người, bị thương 12.094 người, bao gồm 5.923 người bị thương phải xuất ngũ. Trọng giáp kỵ sĩ đoàn, 2 trường thương đại đội, Cuồng chiến sĩ trung đội sau chiến dịch tỷ lệ chết cũng quá nửa, trọng kỵ sĩ đoàn chết trận tỉ lệ trên 60%, không có người nào không bị thương.
Bộ đội Pháp Tây Tư đại lục tham chiến là quân đoàn chinh tây.
Lang nhân bộ đội 9.000
Bán thú nhân bộ đội 6.500
Hùng nhân 3.500
Nhân mã 2.000
Kỵ sĩ 1.000
Địa hành long 500
Ngụy long 100
Tăng lữ 300
Tổng cộng binh lực 22.900
Trong đó, chết trận 12.993 người, bị thương 6.043 người, bao gồm 2.923 người bị thương phải xuất ngũ, địa hành long kỵ sĩ đoàn tỉ lệ thương vong lớn nhất, chết trận 453 người. 10 thiên nhân đại đội được tạo thành từ bán thú nhân cùng hùng nhân sau chiến dịch trở thành đại trận doanh tử thương đứng thứ 2. Trong trận đột kích lần đầu tiên có 3 đại đội chính xác phải dùng cụm từ "Toàn quân bị diệt" để hình dung, không một người nào còn sống sót ―― Thống kê sau cuộc chiến, có khoảng 50% thương binh bị các chiến sĩ từ phía sau ùa lên mai táng dẫm đạp mà chết. 7 đại đội còn lại, tỉ lệ chết trận cao đến 50%. Danh hiệu của một số thiên nhân đội bị buộc phải huỷ bỏ. Quan trọng hơn là ..., ngụy long bộ đội trước đó vẫn cất giấu ngay trong lần đầu tiên sử dụng lập tức đã bị thương nặng, hơn nữa lại còn bị địch nhân phát hiện ra nhược điểm của ngụy long bộ đội.
Bộ đội tham chiến của Ác Ma đảo do Ma soái Dịch Hải Lan chỉ huy cánh quân tiên phong, biên chế không rõ, binh lực ước chừng là khoảng 25.000 người. Nghe nói, sau chiến dịch cũng bị tổn thất lớn, ví dụ như mỗi binh lính trong quá trình ẩn nấp kéo dài tới 5 ngày, bị muỗi đốt, ngoài ra còn có rất nhiều binh lính không hợp khí hậu, mang đến sự ô nhiễm nghiêm trọng cho vùng lưu vực Sư Tử hà ―― Tựa hồ cũng chỉ có như vậy.
Một trường chiến dịch lớn như vậy, dưới sự can thiệp của thế lực thứ 3, cuối cùng lại bất phân thắng bại, đối với những nhà nghiên cứu quân sự đời sau mà nói, thật sự là 1 sự tình hết sức phiền phức. Phàm là cứ mỗi lần thảo luận về trường chiến tranh này thì mỗi một nhà nghiên cứu sẽ đưa ra những nhận thức khác nhau, tiêu điểm là ở chỗ, nếu như không có Ác Ma đảo can thiệp, trận đại chiến có một không hai này rốt cuộc là ai sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng? Điểm đáng chú ý là ở chỗ, quan điểm về kết cục cuối cùng cũng chẳng nghiêng hẳn về bên nào cả. Bởi vậy, Kỵ sĩ học trường cứ mỗi lần lập sa bàn diễn luyện, hay mỗi lần định mô phỏng thời kỳ chiến tranh, thì đều muốn đem trận chiến với các thế lực ngang nhau này ra làm hoàn cảnh để bắt chước.
Tất cả những nhà nghiên cứu quân sự ngoài những lúc khắc khẩu, thì đều đi đến 1 điểm thống nhất chung: nhân vật quan trọng nhất tại trường chiến dịch này, không phải Phạm tử tước cũng không phải long kỵ sĩ, lại càng không phải là những người khác tham gia vào trận chiến. Mà là một gương mặt hoàn toàn mới ―― Dịch Hải Lan.
Trình độ chỉ huy của Dịch Hải Lan tại trường chiến dịch này không thể đem những từ ngữ thông thường như giảo hoạt, ác độc để hình dung ra được. Từ 1 tháng trước đó, Dịch Hải Lan vội vàng chạy tới Ác Ma đảo nhân lúc Ngâm Phong đến Ác Ma đảo quân doanh, tiếp quản quyền chỉ huy quân đoàn phía tây của Ác Ma đảo, tập trung toàn bộ đám bộ đội tinh nhuệ ác ma, người đầu dê của quân đội Ác Ma đảo, lợi dụng bóng đêm đột phá trận tuyến phòng ngự của Tu Tư đế quốc, đem mấy thành thị có trọng binh phòng thủ gạt qua một bên, liên tục phá hỏng tuyến đường vận chuyển tiếp tế của Tu Tư đế quốc, đại lục quốc lộ ở phía nam Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người. Cuối cùng khiến cho phòng tuyến của Tu Tư đế quốc không thể nhận được tiếp tế, toàn tuyến tan rã. Lúc Dịch Hải Lan suất binh bắc thượng, trừ 1 vài thành thị trọng yếu ra, toàn bộ bờ biển phía nam của Tu Tư đế quốc đều đã rơi vào tay giặc.
Đương nhiên, nếu biểu hiện của Dịch Hải Lan cũng chỉ có như vậy mà nói, vậy thì đánh giá đối với hắn cũng chỉ có thể dùng từ “Danh tướng” để hình dung. Sự thật chứng minh rằng, thiếu niên vừa mới ra đời này về mặt khống chế chiến lược thậm chí còn đứng trên tầm các Nguyên soái nổi danh đã lâu tại chư đế quốc.
Dịch Hải Lan trong vòng 3 ngày xuyên thấu quốc thổ của Tu Tư đế quốc, lợi dụng 2 đêm, 20.000 binh lính lặng lẽ không một tiếng động vượt qua Sư Tử hà, chẳng coi quân đoàn Hỏa sư tử cùng với mấy vạn đại quân Pháp Tây Tư vào đâu, ẩn nấp suốt 5 ngày 5 đêm. Cuối cùng khi 2 phe tham chiến đã đánh đến mức lưỡng bại câu thương, nếu cứ tiếp tục thì 1 phe sẽ rơi vào tình trạng thất bại cuối cùng, 2 vạn đại quân ngang trời xuất thế.
Đại bộ phận binh lính còn sống từ chiến trường trở về đều cảm thấy vô cùng kỳ quái: vì sao Dịch Hải Lan không đợi đến khi chiến tranh hoàn toàn kết thúc mới gia nhập, bất kể là phe nào thắng thảm đi nữa, thì với chiến lực có được của Ác Ma đảo, tất nhiên sẽ có thể thắng lợi một cách thoải mái.
Sau cuộc chiến, bất kể là phe đế quốc hay phe Pháp Tây Tư, đều thỉnh giáo quan chỉ huy của mình về vấn đề này. Cho dù không có thời gian trao đổi trước, song ngay lúc đó, đáp án mà Đạt Hải Nặc cùng Phạm tử tước nói ra hết sức ngạc nhiên là lại vô cùng trùng hợp.
Tử tước các hạ thở dài một tiếng: “Hắn cần gì phải thắng lợi? Mặc dù đều là địch nhân, song, đối với quân đội mà nói, luôn có 1 loại địch nhân đặc thù: ‘tử địa’. Đối với tử địch, trước trận chiến chẳng cần phải động viên, toàn bộ binh lính đều sẽ anh dũng xông lên. Địch nhân như thế nào thì gọi là tử địch? Có 1 tiêu chuẩn có thể trực tiếp đánh giá được, địch nhân đả kích khiến cho bộ đội của ngươi hầu như bị hủy diệt thì chính là tử địch. Mặc dù, cả 3 phe quân đội của chúng ta đều là chiến đấu, song, chúng ta cùng quân đội Pháp Tây Tư đại lục lúc bấy giờ chính là tử địch phải lấy cái chết ra để kết thúc, trong khi bộ đội của Dịch Hải Lan thì…”
Đạt Hải Nặc các hạ vừa đau lòng xem xét thương binh, vừa cùng Mai Lâm, Nặc Đốn thảo luận về cùng 1 người: “Hôm nay cuối cùng xuất hiện 1 người trẻ tuổi, mới là địch nhân lớn nhất của chúng ta. Lúc ấy, bất kể cuối cùng là ai thắng lợi đi nữa, chỉ cần hắn có gan dám tiêu diệt sạch 1 phe thắng thảm, vậy thì quân đội của hắn tất nhiên sẽ phải 1 mình đối mặt với các binh đoàn không ngừng cuồn cuộn kéo đến tiếp theo của Ngả Mễ đế quốc. Hiện tại, địch nhân lớn nhất của quân đội Ngả Mễ đế quốc chính là chúng ta. Mà người thanh niên này lại có thể lợi dụng cuộc chiến giữa chúng ta để đạt được chỗ tốt nhất ―― là địch mà lại cũng không phải là địch.” Mặc dù không trực tiếp nói ra là ai, song 2 bán thú nhân trẻ tuổi cũng biết được đáp án.
Trên thực tế, lúc Ngả Mễ từ chỗ Đại Thanh Sơn cùng Hoắc Ân Tư nghe được tin tức này, trong ánh mắt hắn bỗng lộ ra vẻ mong đợi: “Ha ha… Nhìn người ta xem, ta dám cam đoan, trong lúc tử tước cùng cái đám đầu trâu mặt ngựa đó còn đang mải cãi nhau ầm ĩ, Dịch Hải Lan nhất định là đã chiếm sạch toàn bộ cách thành thị dọc bên bờ Sư Tử hà rồi. Những thành nhỏ không quan trọng này đều không có binh lực, Ngâm Phong đi nói mấy câu thì hẳn là sẽ đầu hàng hết. Loại sinh ý không phải bỏ ra lấy một xu này, thật sự khiến cho người ta thèm khát nha. May mà hắn không làm dong binh, chứ nếu không thì chúng ta cũng chẳng còn chỗ kiếm ăn nữa.” Nếu xét một cách cầu thị thì lúc đó trình độ chiến lược của Ngả Mễ còn kém xa Dịch Hải Lan. Nếu chiến tranh cũng có cấp bậc mà nói thì Dịch Hải Lan đã đạt đến trình độ cấp 5 cao nhất huy sái tự nhiên, còn Ngả Mễ đại khái vẫn còn đang phấn đấu leo lên cấp 1, 2. Nhưng nếu xét về nguyên tắc buôn bán tối đa hóa lợi nhuận thì Ngả Mễ lại là 1 kỳ tài thương nghiệp có thể vượt qua hạn chế về cấp độ chiến lược, 1 lời nói toạc ra tư tưởng chiến lược của Dịch Hải Lan. Xem ra, đúng là chim chết vì ăn, người chết vì tiền. Quả là một chân lý không thể chối cãi.
Tương tự, sau chiến dịch, Dịch Hải Lan trở thành 1 nhân vật phong vân chạm tay có thể bỏng. Lúc bấy giờ, trong các tướng lĩnh cấp cao của 3 phe giao chiến đã dần lưu truyền 1 câu đánh giá như vậy: “Tướng lĩnh vĩ đại chỉ huy quân đội của mình giành lấy thắng lợi, tướng lĩnh đáng sợ chỉ huy quân đội của địch, tự mình giành lấy thắng lợi.” Tướng lĩnh đáng sợ này là ai, đã không cần phải bàn đến nữa rồi.
“Có bằng hữu từ phương xa tới, xin hãy ngừng tay. Đều là con dân của Sáng Thế Thần, vì sao lại phải tự tàn sát lẫn nhau? Phạm tử tước, Đạt Hải Nặc tiên sinh, ta là khách đến từ phương xa, thành khẩn đề nghị 2 bên thu binh, lê dân bách tính tránh khỏi lầm than, ba quân tướng sĩ có thể giữ lại mạng sống.”
Trong nháy mắt, ta cảm thấy vô cùng kỳ quái, con cự long màu đen sát khí bức nhân kia ít nhất cũng phải to hơn gấp trên 2 lần so với hoàng kim cự long, 2 cánh triển khai gần như là bao phủ trời nam. Có điều, 1 con cự long với khí thế xưa nay chưa từng có lại không thể lấn át nổi bạch y thiếu niên điềm đạm bình hòa.
Quần áo toàn một màu trắng, không có bất kỳ 1 thứ khôi giáp gì, mái tóc dài màu hoàng kim gợn sóng phủ trên vai đủ khiến cho nữ giới phải đố kỵ, sợi dây cột tóc màu đỏ buộc ngang qua trán, 1 thanh song thủ đại kiếm không vỏ màu đỏ nhạt vắt ngang ở sau lưng, có thể cảm giác được trong ánh mắt đang quan sát bốn bề kia còn ẩn chứa cả sự thân thiết.
Đứng xa xa nhìn người thanh niên này, đột nhiên có 1 loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, cái thứ cảm giác bình thản đạm bạc như thế này là ở đâu nhỉ? Bạch y A Phong? Đại Thanh Sơn? A… Là Ngả Mễ. Từ xa nhìn lại, cái loại khí chất của thiếu niên học giả này hầu như là giống y như đúc với Ngả Mễ, trong sự bình thản lộ ra 1 chút uể oải, trong sự cơ trí ẩn chứa nét đạm bạc không tranh đoạt với đời.
Về lý mà nói, loại khí chất bình hòa của thiếu niên này hẳn là không thể ăn nhập với hắc ám cự long sát khí ngút trời, nhưng mà, cảm giác đầu tiên tuyệt đối không phải là như vậy.
Ánh mắt nhu hòa kia lướt qua trên chiến trường thảm khốc, ngẫu nhiên thoáng hiện một chút bất đắc dĩ cùng không đành lòng.
Đại Thanh Sơn cùng với Trì Ngạo Thiên nghe thấy tiếng chàng trai trẻ, thân thể đều khẽ run lên, 2 người không hẹn mà cùng thốt ra 1 cái tên: “Dịch Hải Lan?” Hả, là hắn à? Đó là 1 cái tên mà Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên thường hay nhắc đến, tần suất xuất hiện thậm chí còn cao hơn cả thành viên của Hoàng Kim Long kỵ sĩ đoàn, bọn họ mỗi lần nhắc tới cái tên này thì đều lộ ra thần sắc kỳ vọng kết giao.
Tiếng nói của người trẻ tuổi bị 1 âm thanh thô lỗ cắt đứt, thanh âm táo bạo tựa như tiếng sấm rền từ khắp 4 phương 8 hướng hoang dã truyền tới: “Hầy, nói chuyện với bọn chúng làm gì. Những kẻ phạm thượng bất kính Thần, chết đi!” Miệng hắc ám cự long phun ra long tức màu đen dài ngoằng.
“Rắc ―― rắc ――” Thân cây Đại Thanh Sơn nắm trong tay không cam lòng phát ra tiếng kêu lần cuối cùng do bị bẻ gãy. Chất diệp lục màu xanh từ trong kẽ tay Đại Thanh Sơn chảy xuống, mang theo nồng đậm hận ý, hắn khó nhọc buông ra 4 chữ: “Ác long Ngâm Phong ――”
Cái gì? Là nó à? Bảo sao Lục Nhi lại có biểu hiện dữ dội như vậy…
Hiển nhiên, ác long Ngâm Phong không biết ở một nơi rất xa đang có người khe khẽ réo lên tên của nó, vẫn tiếp tục cuồng vọng biểu diễn, không hề nghe thấy bất kỳ một chú ngữ nào, không khí nhanh chóng vật chất hóa thành 2 con phong long màu vàng, hiển nhiên, cự long đã triệu hồi phong long.
Nhìn tốc độ chém giết bị chậm lại, nhìn những vũng máu tươi phun lên trên thảo nguyên, thanh âm trong trẻo của Dịch Hải Lan lại vang lên, ngữ khí đã có phần sốt ruột, mang theo chút uy hiếp: “Trong vòng 10 giây, mời chủ tướng 2 bên thu binh, nếu phe nào còn tiếp tục chiến đâu, ta sẽ phối hợp với bên còn lại toàn lực công kích.”
Trong lúc nói, vô cùng vô tận binh lính xếp thành mấy chục đội ngũ chỉnh tề hình vuông từ phía sau triền núi hiện ra, vũ khí sáng bừng như tuyết nhất thời khiến cho vầng thái dương phía trời nam bị khuất đi ánh sáng.
100 binh lính xếp thành phương trận sẽ có vẻ vô cùng đơn bạc, 1.000 binh lính xếp thành phương trận là đã hình thành nên 1 khối lực lượng không thể bỏ qua; 10.000 binh lính, nhất là kỵ binh, cung tiễn thủ, trọng bộ binh, trường thương binh tổng hợp tạo thành phương trận hỗn hợp, cũng đã đủ tạo ra khí thế nghiêng trời lệch đất. Phương trận khổng lồ ở trước mắt này, tuyệt đối không chỉ bao gồm 10.000 quân nhân.
Ta nghĩ, lúc ấy mọi người đều cũng giống như ta, trong lòng phát lạnh.
Bởi vì, xuất hiện ở trước mắt chúng ta, căn bản không phải là 1 đội quân nhân loại, cho dù là hùng nhân, lang nhân, bán thú nhân đáng ghê tởm nhất thì so với đám binh lính quân đội này, tướng mạo cũng cần phải dùng cụm từ anh dũng tiêu sái để hình dung.
Xuất hiện trước tiên là những binh lính còn cao hơn so với bán thú nhân đến tận 2 cái đầu, thân hình tráng kiện màu tím đỏ, thân trên cởi trần, phía dưới chỉ buộc một khoanh vải bố màu đen quanh thân, ở trên ngọn tiểu sơn lố nhố xuất hiện vô số thân thể cơ bắp khoa trương, trên cổ kết thành 1 khối thịt lớn, trên đầu có 2 nhánh sừng uốn cong màu tím, sau lưng là 2 cái cánh khổng lồ, vỗ đập như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi mặt đất, phía dưới là 1 cái đuôi dài nhỏ với chóp đuôi bén nhọn nghoe nguẩy quét qua trên mặt đất. Trong 2 lòng bàn tay to lớn không có bất kỳ vũ khí gì, không ngừng nắm chặt lại. Mặc dù khoảng cách xa song vẫn có thể trông thấy trên mỗi ngón tay đều lộ ra móng vuốt bén nhọn ―― Có 1 số từ buộc phải thốt ra, đây chẳng lẽ chính là Ác ma trong truyền thuyết?
Ở phía sau những kẻ cơ bắp có phần biến thái là 1 phương trận khác, những chiến sĩ này cơ hồ cũng cao lớn như những chiến sĩ màu tím phía trước, trên đầu cũng có 2 cây sừng cong cong tương tự, có điều, khuôn mặt lại dài và nhỏ, nhìn kỹ lại thì ấn tượng đầu tiên là: “Dê? Chúng giống hệt những con dê đực.” Phần dưới thân của bọn chúng thực sự giống chân dê, chi trên thì giống người, trong tay nắm cây chùy nhọn khổng lồ màu bạc.
Ở 2 bên phương trận này còn có 1 phương trận kỵ sĩ, khác với những loại kỵ sĩ đã biết là khuôn mặt của những kỵ sĩ này có màu đen, 2 chiếc tai nhọn lộ ra ở bên ngoài khôi giáp, khuôn mặt thì không khác mấy so với nhân loại, thân hình so với nhân loại thì còn gầy ốm hơn rất nhiều, sau lưng cài những chiếc cung tên dài và nhỏ, phỏng chừng là Hắc ám tộc tinh linh trong truyền thuyết. Dưới thân hình nhỏ bé yếu đuối là 1 loại địa hành long thú cỡ nhỏ màu đen, vảy phủ kín khắp toàn thân, cái lưỡi màu đỏ liên tục thè ra ngoài miệng.
Ở phía sau phương trận kỵ sĩ tựa hồ là 1 đám quái vật nửa người nửa rắn, mớ tóc hỗn độn xõa tung, ít nhất cũng có đến 4, 5 cánh tay, trên mỗi cánh tay đều cầm những thứ vũ khí khác nhau.
Binh lính sau cuối bị bao phủ trong làn bụi đất mờ mịt.
Mặc dù mấy vạn người đang tiến lên, song toàn bộ đội ngũ ngoại trừ vội vàng di chuyển ra thì hầu như không có bất kỳ một binh sĩ nào phát ra tiếng động.
Binh lính đáng sợ, đội hình cường đại… Cho dù là hùng nhân trông thấy ác ma trong truyền thuyết cũng phải giảm bớt tốc độ múa may vũ khí ở trong tay.
Không có bất kỳ mệnh lệnh nào của quan tướng, 2 phe giao chiến đều đồng thời ngừng ẩu đả. Chủ tướng của 2 phe giao chiến chầm chậm bước ra, không hẹn mà cùng quan sát thiếu niên vừa lên tiếng vừa rồi một chút. Quân kỳ chỉ huy bản bộ trong tay Phạm tử tước liên tục biến hóa mấy lượt cờ xí, toàn bộ binh lính bắt đầu co rút lại. Bên phía Pháp Tây Tư đại lục, ở chỗ vốn là bản trận xuất hiện 1 đám quan quân khác, dưới sự chỉ huy của bọn họ, binh lính quân đội Pháp Tây Tư cũng nhanh chóng rút lui về phía sau, đi sau cùng là 1 đám hùng nhân cùng bán thú nhân chiến sĩ trên người dày đặc máu tươi cùng những miệng vết thương, những búng máu tươi cứ ồng ộc tuôn ra khỏi cơ thể. Ta cơ hồ có thể trông thấy trong ánh mắt bọn họ toát ra vẻ mơ hồ giữa ranh giới sinh tử.
Đột nhiên, ngay lúc 3 đại trận doanh đang dần sắp xếp lại một cách chỉnh tề, trong thiên địa bỗng vang lên một giọng thiếu niên lạnh như băng, pha lẫn với sự bén nhọn là chất giọng khàn khàn, giống như giọng của 1 bé trai vừa dậy thì đang trong giai đoạn vỡ giọng: “Ngâm Phong, lại gặp ngươi rồi, ta thực sự vô cùng vô cùng cao hứng đấy.”
Ngữ khí cùng ngữ ngôn hoàn toàn bất đồng, một cỗ hàn khí trong nháy mắt bao trùm tất thảy, bầu trời vừa mới rồi vẫn còn xanh trong mà chỉ trong thời gian ngắn ráng hồng đã nổi lên khắp 4 phía, bông tuyết từ không thành có, tuôn rơi xuống mặt đất.
Tiếp theo, một tiếng rồng ngâm trong trẻo vang vọng tận 9 tầng trời, tất cả mọi người đều cảm nhận thấy xen lẫn trong tiếng gồm ngâm bài sơn đảo hải kia ẩn chứa vô hạn nỗi tức giận.
Trong khoảnh khắc giao mùa giữa mùa thu và mùa đông Ma Pháp lịch năm 4, chẳng thèm để mắt tới 40.000 binh lính của 3 đại trận doanh, Lục Nhi cùng với Yếu Ly long đồng thời thăng cấp.
Tuổi thọ của cự long đều được tính theo đơn vị hàng nghìn năm, Thần thánh cự long thậm chí còn thọ tới hàng vạn năm, căn cứ theo ghi chép thì Thần thánh cự long thọ nhất thậm chí sống lâu tới 50.000 năm. Trong thời kỳ sống của rồng, thăng cấp là bước mấu chốt nhất, đại bộ phận rồng đều chia thành 5 cấp.
Rồng mới sinh ra là cấp 1, đại khái 100 năm sau sẽ tiến vào cấp 2. Rồng cấp 2 đã có thể phun ra long viêm rất dài và rất có uy lực. Rồng cấp 3 đã có thể sử dụng toàn bộ ma pháp cấp 5 của bản hệ, đôi cánh lớn triển khai đã có thể bay lên tới 9 tầng trời; Rồng cấp 4 đã có thể nắm giữ toàn bộ bản hệ cấm chú, phóng ra tất cả ma pháp cấp 5 hệ đồng loại, đương nhiên, để làm được tọa kỵ cho long kỵ sĩ thì cũng chỉ có rồng từ cấp 4 trở lên mới có thể làm được, nếu không không thể chịu tải nổi trọng lượng của nhân loại kỵ sĩ. Là Thần thánh cự long cơ trí, sau khi đạt đến cấp 4, đã có thể sử dụng thành thạo ngôn ngữ nhân loại; cấp 5 là trạng thái cuối cùng của cự long. Thần thánh cự long sau khi đạt đến cấp 5 có thể biến ảo thành bất kỳ loài động vật nào trên đời, thông hiểu các loại cấm chú, hay nói một cách chính xác hơn để cho dễ hình dung là phải dùng chữ “Thần” để miêu tả.
Trong kiếp sống dài dằng dặc của cự long, cứ mỗi lần thăng cấp đều phải cách nhau tới hàng trăm năm. Thần thánh cự long phải đạt đến 2.000 tổi thì mới đủ đạt đến trạng thái cao nhất của mình. Bởi vậy, đối với cự long, một khi cảm thấy bản thân mình sắp thăng cấp thì đều trở lại long huyệt của chính mình, gia trì thêm các thứ ngụy trang, các loại ma pháp có tính tấn công, bí mật, mê hoặc cho sào huyệt, để đảm bảo cho bản thân mình sẽ bình yên vượt qua thời kỳ thăng cấp. Hầu như chưa từng có chủng tộc nào ngoài long tộc từng chứng kiến long tộc thăng cấp.
Dưới sự chứng kiến của đông đảo mọi người, Lục Nhi cùng với Yếu Ly đồng thời trình diễn một màn kinh thế hãi tục.
Lục Nhi nổi giận toàn thân tỏa ra nộ diễm màu lục nhạt, thân rồng uốn lượn đột nhiên dừng lại giữa không trung… Trên trời mây đen vô cùng vô tận tựa như một chiếc lồng trời bao phủ xuống thiên địa, từ xa tới gần sắc trời chỉ toàn là ảm đạm. Ngay chính giữa vòm trời u ám, trên thân thể hoàn mỹ của Lục Nhi mơ hồ bùng nổ điện quang 7 màu, tiếp đó toàn bộ thân hình hóa thành thực thể tỏa sáng, tựa như 1 khối ngọc lục bảo trong suốt tuyệt hảo huyền phù giữa không trung tản ra quang mang chói mắt. Kế đến, đôi cánh màu xanh biếc triển khai chậm rãi lớn dần lên, vảy trên thân thể vốn bao phủ san sát dày đặc bỗng nổ lách tách rồi từ trên trời rải rác rơi xuống ―― tựa như vô số viên ngọc phỉ thúy phản chiếu ánh sáng mặt trời tỏa ra quang mang lấp lánh. Lục Nhi thân hình lại tăng vọt, quang mang màu xanh biếc bắn thẳng lên tận mây xanh.
Tại 3 đại trận doanh, ngoại trừ 5 con cự long màu đen cùng với hoàng kim long ra, tất cả những phi long khác đều hốt hốt hoảng hoảng đáp xuống sườn núi, phủ phục về phía Lục Nhi. Toàn bộ địa hành long lại trở lại tràn ngập chiến trường, mà ngay cả địa hành long bị đả thương trong trận chiến vừa rồi cũng lảo đảo dịch thân thể, tứ chi đồng thời chấm đất, phát ra thanh âm thuần phục nức nở. Hắc ám hệ cự long cùng với hoàng kim long nôn nóng bất an phát ra tiếng gầm khe khẽ, chẳng biết trên sa trường máu thịt bay tứ tung này có cần hành lễ với Lục long sứ đại nhân hay không.
Ở bên cạnh thân thể rồng Phỉ thúy đang tỏa sáng, từ trong thân thể Yếu Ly long cũng chậm rãi tản mát ra từng cỗ từng cỗ sương mù màu đen dày đặc, chỉ trong giây lát, khói đen đã bao trùm khắp nửa triền núi, tiếp theo, lách – cách – lách – cách, những âm thanh khó nghe từ trong mây đen truyền ra, 1 con Yếu Ly long còn khổng lồ hơn phá mây mà ra, ở mặt trên long cảnh gấp khúc một loạt xương gai tráng kiện mọc ra, sương mù màu đen dày đặc sau 1 nhịp hít 1 nhịp thở đã biến mất ở trong miệng Yếu Ly long.
Sau khi thăng cấp, Lục Nhi dần dần tỉnh táo lại lên tiếng: “Ngâm Phong, chờ ngươi cũng đã lâu rồi. Đúng rồi, dường như cái đầu của ngươi lần trước bị rụng bị đoàn trưởng của chúng ta đem bán thu được không ít tiền. Cái đầu hiện tại này của ngươi so với cái lần trước còn to hơn, hẳn là phải có giá rất cao. Chỉ không biết là người giàu có nào có thể bài trí được 1 vật như vậy ở trong nhà.”
Quả nhiên, Ngâm Phong trong suốt vô số năm qua chỉ biết tàn sát bừa bãi nhân gian chưa bao giờ bị người ta chế nhạo như vậy, tựa như vảy ngược bị giật xuống, thân hình khổng lồ của nó tức thì cấp tốc xoay tròn mãnh liệt giữa thiên địa, cự trảo sắc bén phẫn nộ xé gió trên không trung ―― Từng sở hữu huyết mạch của phong hệ cự long, Ngâm Phong có sự mau lẹ mà cự long bình thường không thể có được.
Bạch y Dịch Hải Lan tựa như một con thuyền nhỏ, giữa cuồng phong áp chặt vào trên lưng Ngâm Phong, tới sau khi Ngâm Phong vừa bình tĩnh trở lại, lập tức nảy ra ý định bình ổn dục vọng của cự long cao quý muốn nhảy bổ vào trận đổ máu.
“Đại Thanh Sơn huynh, vừa rồi chiến đấu đã chết rất nhiều người rồi, chi bằng trấn an Lục long sứ đại nhân một chút, nếu không lại để xảy ra can qua, mấy vạn sinh mệnh còn lại ở nơi này tất nhiên cũng sẽ bị liên lụy theo.”
Không hổ là Dịch Hải Lan, chỉ trong thời gian ngắn nhất đã tìm ra người có thể đánh động được, hơn nữa còn tìm ra lý do thoái thác để đả động tới người này.
Mặc dù Đại Thanh Sơn cũng cực kỳ hận Ngâm Phong, bởi trong trận chiến với Ngâm Phong, Đại Thanh Sơn cùng với Ngả Mễ cửu tử nhất sinh, lúc ấy ít nhiều dong binh huynh đệ đồng hành đã bỏ mạng. Việc hiện tại là đại sự liên quan đến chuyện sinh tử của mấy vạn nhân sinh, Đại Thanh Sơn chẳng chút do dự, vội vã sốt ruột kêu gọi Lục Nhi: “Lục Nhi, xuống đây, chuyện này về sau hẵng nói, chúng ta cũng nên hỏi qua Ngả Mễ một chút.”
Lục long sứ đại nhân được nể mặt, lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, mặc dù trước kia từng bị Ngâm Phong mạo phạm một cách nghiêm trọng, có điều hiện tại xem ra, Ngâm Phong giờ cũng chẳng dễ chịu gì cho lắm, không những trở thành tọa kỵ cho người ta cưỡi, mà người này lại còn là Dịch Hải Lan mà mình trước kia từng quen biết, cho nên cơn giận cũng đã nguôi ngoai bớt đi. Hơn nữa trước mặt còn có bao nhiêu người, nếu cùng Ngâm Phong tiến hành 1 trận cự long đại chiến thì tựa hồ cũng có chút không ổn.
Mặc dù vẫn còn đang phùng mang trợn mép song rốt cuộc Lục Nhi cũng đáp xuống. Đương nhiên, sống lâu ngày cùng Ngả Mễ, Trì Hàn Phong, khó tránh khỏi việc sẽ nhiễm phải một chút tính xấu, trong lúc oai phong lẫm lẫm hạ xuống đất còn không quên thả ra mấy câu tàn nhẫn: “Ngâm Phong, hãy nhớ cho kỹ, lần này là để cho chủ nhân Dịch Hải Lan của ngươi một cái mặt mũi, lần sau gặp mặt, bất kể là mặt mũi ai, nếu không bán, không đánh đập đến nỗi ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra thì ta sẽ không phải là Lục long sứ nữa.”
Ở bên kia, Dịch Hải Lan chẳng biết sử dụng biện pháp gì, khẽ nói mấy câu với Ngâm Phong, Ngâm Phong cũng không lên tiếng nữa.
Ma Pháp lịch mùa thu năm 4, trận đại chiến Máu nhuốm Sư Tử hà với quy mô lớn nhất trong giai đoạn tiền kỳ Chúng Thần đại chiến với 3 phe tham gia, 2 phe chém giết đã giật tấm màn che xuống.
Căn cứ theo thống kê chưa hoàn thành sau trận chiến, tình hình như sau:
Phe đế quốc tham chiến bộ đội lấy quân đoàn Hỏa sư tử làm nòng cốt.
Trọng bộ binh 1.250
Trường thương 9.000
Khinh bộ binh 3.500
Cuồng chiến sĩ 1.000
Kỵ binh tiểu đội phụ thuộc trực tiếp 600
Trọng giáp kỵ sĩ 1.000
Khinh kỵ sĩ đại đội 3.500
Địa hành long trung đội 500
Cung tiễn thủ 4.500
Quý tộc vũ trang 5.000
Tổng cộng binh lực 29.850
Trong đó, chết trận 13.823 người, bị thương 12.094 người, bao gồm 5.923 người bị thương phải xuất ngũ. Trọng giáp kỵ sĩ đoàn, 2 trường thương đại đội, Cuồng chiến sĩ trung đội sau chiến dịch tỷ lệ chết cũng quá nửa, trọng kỵ sĩ đoàn chết trận tỉ lệ trên 60%, không có người nào không bị thương.
Bộ đội Pháp Tây Tư đại lục tham chiến là quân đoàn chinh tây.
Lang nhân bộ đội 9.000
Bán thú nhân bộ đội 6.500
Hùng nhân 3.500
Nhân mã 2.000
Kỵ sĩ 1.000
Địa hành long 500
Ngụy long 100
Tăng lữ 300
Tổng cộng binh lực 22.900
Trong đó, chết trận 12.993 người, bị thương 6.043 người, bao gồm 2.923 người bị thương phải xuất ngũ, địa hành long kỵ sĩ đoàn tỉ lệ thương vong lớn nhất, chết trận 453 người. 10 thiên nhân đại đội được tạo thành từ bán thú nhân cùng hùng nhân sau chiến dịch trở thành đại trận doanh tử thương đứng thứ 2. Trong trận đột kích lần đầu tiên có 3 đại đội chính xác phải dùng cụm từ "Toàn quân bị diệt" để hình dung, không một người nào còn sống sót ―― Thống kê sau cuộc chiến, có khoảng 50% thương binh bị các chiến sĩ từ phía sau ùa lên mai táng dẫm đạp mà chết. 7 đại đội còn lại, tỉ lệ chết trận cao đến 50%. Danh hiệu của một số thiên nhân đội bị buộc phải huỷ bỏ. Quan trọng hơn là ..., ngụy long bộ đội trước đó vẫn cất giấu ngay trong lần đầu tiên sử dụng lập tức đã bị thương nặng, hơn nữa lại còn bị địch nhân phát hiện ra nhược điểm của ngụy long bộ đội.
Bộ đội tham chiến của Ác Ma đảo do Ma soái Dịch Hải Lan chỉ huy cánh quân tiên phong, biên chế không rõ, binh lực ước chừng là khoảng 25.000 người. Nghe nói, sau chiến dịch cũng bị tổn thất lớn, ví dụ như mỗi binh lính trong quá trình ẩn nấp kéo dài tới 5 ngày, bị muỗi đốt, ngoài ra còn có rất nhiều binh lính không hợp khí hậu, mang đến sự ô nhiễm nghiêm trọng cho vùng lưu vực Sư Tử hà ―― Tựa hồ cũng chỉ có như vậy.
Một trường chiến dịch lớn như vậy, dưới sự can thiệp của thế lực thứ 3, cuối cùng lại bất phân thắng bại, đối với những nhà nghiên cứu quân sự đời sau mà nói, thật sự là 1 sự tình hết sức phiền phức. Phàm là cứ mỗi lần thảo luận về trường chiến tranh này thì mỗi một nhà nghiên cứu sẽ đưa ra những nhận thức khác nhau, tiêu điểm là ở chỗ, nếu như không có Ác Ma đảo can thiệp, trận đại chiến có một không hai này rốt cuộc là ai sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng? Điểm đáng chú ý là ở chỗ, quan điểm về kết cục cuối cùng cũng chẳng nghiêng hẳn về bên nào cả. Bởi vậy, Kỵ sĩ học trường cứ mỗi lần lập sa bàn diễn luyện, hay mỗi lần định mô phỏng thời kỳ chiến tranh, thì đều muốn đem trận chiến với các thế lực ngang nhau này ra làm hoàn cảnh để bắt chước.
Tất cả những nhà nghiên cứu quân sự ngoài những lúc khắc khẩu, thì đều đi đến 1 điểm thống nhất chung: nhân vật quan trọng nhất tại trường chiến dịch này, không phải Phạm tử tước cũng không phải long kỵ sĩ, lại càng không phải là những người khác tham gia vào trận chiến. Mà là một gương mặt hoàn toàn mới ―― Dịch Hải Lan.
Trình độ chỉ huy của Dịch Hải Lan tại trường chiến dịch này không thể đem những từ ngữ thông thường như giảo hoạt, ác độc để hình dung ra được. Từ 1 tháng trước đó, Dịch Hải Lan vội vàng chạy tới Ác Ma đảo nhân lúc Ngâm Phong đến Ác Ma đảo quân doanh, tiếp quản quyền chỉ huy quân đoàn phía tây của Ác Ma đảo, tập trung toàn bộ đám bộ đội tinh nhuệ ác ma, người đầu dê của quân đội Ác Ma đảo, lợi dụng bóng đêm đột phá trận tuyến phòng ngự của Tu Tư đế quốc, đem mấy thành thị có trọng binh phòng thủ gạt qua một bên, liên tục phá hỏng tuyến đường vận chuyển tiếp tế của Tu Tư đế quốc, đại lục quốc lộ ở phía nam Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người. Cuối cùng khiến cho phòng tuyến của Tu Tư đế quốc không thể nhận được tiếp tế, toàn tuyến tan rã. Lúc Dịch Hải Lan suất binh bắc thượng, trừ 1 vài thành thị trọng yếu ra, toàn bộ bờ biển phía nam của Tu Tư đế quốc đều đã rơi vào tay giặc.
Đương nhiên, nếu biểu hiện của Dịch Hải Lan cũng chỉ có như vậy mà nói, vậy thì đánh giá đối với hắn cũng chỉ có thể dùng từ “Danh tướng” để hình dung. Sự thật chứng minh rằng, thiếu niên vừa mới ra đời này về mặt khống chế chiến lược thậm chí còn đứng trên tầm các Nguyên soái nổi danh đã lâu tại chư đế quốc.
Dịch Hải Lan trong vòng 3 ngày xuyên thấu quốc thổ của Tu Tư đế quốc, lợi dụng 2 đêm, 20.000 binh lính lặng lẽ không một tiếng động vượt qua Sư Tử hà, chẳng coi quân đoàn Hỏa sư tử cùng với mấy vạn đại quân Pháp Tây Tư vào đâu, ẩn nấp suốt 5 ngày 5 đêm. Cuối cùng khi 2 phe tham chiến đã đánh đến mức lưỡng bại câu thương, nếu cứ tiếp tục thì 1 phe sẽ rơi vào tình trạng thất bại cuối cùng, 2 vạn đại quân ngang trời xuất thế.
Đại bộ phận binh lính còn sống từ chiến trường trở về đều cảm thấy vô cùng kỳ quái: vì sao Dịch Hải Lan không đợi đến khi chiến tranh hoàn toàn kết thúc mới gia nhập, bất kể là phe nào thắng thảm đi nữa, thì với chiến lực có được của Ác Ma đảo, tất nhiên sẽ có thể thắng lợi một cách thoải mái.
Sau cuộc chiến, bất kể là phe đế quốc hay phe Pháp Tây Tư, đều thỉnh giáo quan chỉ huy của mình về vấn đề này. Cho dù không có thời gian trao đổi trước, song ngay lúc đó, đáp án mà Đạt Hải Nặc cùng Phạm tử tước nói ra hết sức ngạc nhiên là lại vô cùng trùng hợp.
Tử tước các hạ thở dài một tiếng: “Hắn cần gì phải thắng lợi? Mặc dù đều là địch nhân, song, đối với quân đội mà nói, luôn có 1 loại địch nhân đặc thù: ‘tử địa’. Đối với tử địch, trước trận chiến chẳng cần phải động viên, toàn bộ binh lính đều sẽ anh dũng xông lên. Địch nhân như thế nào thì gọi là tử địch? Có 1 tiêu chuẩn có thể trực tiếp đánh giá được, địch nhân đả kích khiến cho bộ đội của ngươi hầu như bị hủy diệt thì chính là tử địch. Mặc dù, cả 3 phe quân đội của chúng ta đều là chiến đấu, song, chúng ta cùng quân đội Pháp Tây Tư đại lục lúc bấy giờ chính là tử địch phải lấy cái chết ra để kết thúc, trong khi bộ đội của Dịch Hải Lan thì…”
Đạt Hải Nặc các hạ vừa đau lòng xem xét thương binh, vừa cùng Mai Lâm, Nặc Đốn thảo luận về cùng 1 người: “Hôm nay cuối cùng xuất hiện 1 người trẻ tuổi, mới là địch nhân lớn nhất của chúng ta. Lúc ấy, bất kể cuối cùng là ai thắng lợi đi nữa, chỉ cần hắn có gan dám tiêu diệt sạch 1 phe thắng thảm, vậy thì quân đội của hắn tất nhiên sẽ phải 1 mình đối mặt với các binh đoàn không ngừng cuồn cuộn kéo đến tiếp theo của Ngả Mễ đế quốc. Hiện tại, địch nhân lớn nhất của quân đội Ngả Mễ đế quốc chính là chúng ta. Mà người thanh niên này lại có thể lợi dụng cuộc chiến giữa chúng ta để đạt được chỗ tốt nhất ―― là địch mà lại cũng không phải là địch.” Mặc dù không trực tiếp nói ra là ai, song 2 bán thú nhân trẻ tuổi cũng biết được đáp án.
Trên thực tế, lúc Ngả Mễ từ chỗ Đại Thanh Sơn cùng Hoắc Ân Tư nghe được tin tức này, trong ánh mắt hắn bỗng lộ ra vẻ mong đợi: “Ha ha… Nhìn người ta xem, ta dám cam đoan, trong lúc tử tước cùng cái đám đầu trâu mặt ngựa đó còn đang mải cãi nhau ầm ĩ, Dịch Hải Lan nhất định là đã chiếm sạch toàn bộ cách thành thị dọc bên bờ Sư Tử hà rồi. Những thành nhỏ không quan trọng này đều không có binh lực, Ngâm Phong đi nói mấy câu thì hẳn là sẽ đầu hàng hết. Loại sinh ý không phải bỏ ra lấy một xu này, thật sự khiến cho người ta thèm khát nha. May mà hắn không làm dong binh, chứ nếu không thì chúng ta cũng chẳng còn chỗ kiếm ăn nữa.” Nếu xét một cách cầu thị thì lúc đó trình độ chiến lược của Ngả Mễ còn kém xa Dịch Hải Lan. Nếu chiến tranh cũng có cấp bậc mà nói thì Dịch Hải Lan đã đạt đến trình độ cấp 5 cao nhất huy sái tự nhiên, còn Ngả Mễ đại khái vẫn còn đang phấn đấu leo lên cấp 1, 2. Nhưng nếu xét về nguyên tắc buôn bán tối đa hóa lợi nhuận thì Ngả Mễ lại là 1 kỳ tài thương nghiệp có thể vượt qua hạn chế về cấp độ chiến lược, 1 lời nói toạc ra tư tưởng chiến lược của Dịch Hải Lan. Xem ra, đúng là chim chết vì ăn, người chết vì tiền. Quả là một chân lý không thể chối cãi.
Tương tự, sau chiến dịch, Dịch Hải Lan trở thành 1 nhân vật phong vân chạm tay có thể bỏng. Lúc bấy giờ, trong các tướng lĩnh cấp cao của 3 phe giao chiến đã dần lưu truyền 1 câu đánh giá như vậy: “Tướng lĩnh vĩ đại chỉ huy quân đội của mình giành lấy thắng lợi, tướng lĩnh đáng sợ chỉ huy quân đội của địch, tự mình giành lấy thắng lợi.” Tướng lĩnh đáng sợ này là ai, đã không cần phải bàn đến nữa rồi.
/143
|