Yêu, là một từ vô cùng thần thánh.
Tại thời điểm Sáng Thế Thần sáng tạo ra thế giới này, khi toàn bộ mọi thứ hầu như là đã hoàn tất, người thủy chung vẫn không thể quyết định xem có nên gửi “Yêu” tới thế giới này hay không.
Yêu, là nguồn suối sáng tạo ra tất cả hy vọng;
Yêu, là oan nghiệt làm bùng nổ hết thảy tai nạn.
Sau vô số năm lo lắng, Sáng Thế Thần rốt cuộc cũng dùng đôi tay run rẩy đem Yêu từ trên trời đẩy xuống thế gian.
―― Yêu
Mặc dù Ngả Mễ đã ngồi xuống chiếc ghế gỗ màu đỏ, nhưng tâm hồn hắn chẳng biết đã bay về phương nào rồi, hắn lúc này chỉ hy vọng lỗ tai của mình giống như con thỏ, có thể tự do xoay tròn, đi nghe, thậm chí là chỉ nghe thấy một chút nhất cử nhất động của cô gái mà mình căn bản không thấy rõ kia cũng được.
“Ta đang nằm mơ sao?” Ngả Mễ trong lòng khẽ hỏi.
Dựa theo thói quen ẩm thực tại tiểu trấn, món được đưa lên đầu tiên là súp, một cái bát trắng tinh, 1 cái thìa màu trắng, bên trong là súp màu trắng ngà.
Tiếp theo là sa hà luộc, liếc mắt một cái đã có thể thấy, sa hà này là vừa mới được bắt lên từ ao, cái đuôi sa hà được tẩm bột, ăn vào miệng… Là vị gì nhỉ? Ngả Mễ căn bản là không biết. Thậm chí ngay cả khi A Yến làm mẫu dạy hắn làm thế nào để bóc vỏ sa hà này ra, sau đó rắc gia vị lên, cũng chẳng buồn để ý. Chỉ tiện tay chộp lấy một con, trực tiếp cho vào miệng.
Một giọng nói thanh thúy từ bên tai hắn vang lên: “Tiên sinh, sa hà phải bóc vỏ trước rồi mới ăn.”
Ngả Mễ nghe thấy thế đột nhiên quay đầu lại, cổ họng mở ra căn bản không thể thừa nhận biến hóa lớn đến như vậy, lập tức muốn khóc thét lên vì đau. Nhưng khi ánh mắt hắn thấy đứng ở phía sau mình lại chính là cô gái mặc đồ trắng công tác vừa rồi, lập tức quên hết thảy, theo bản năng cơ hồ tí nữa thì nhảy tót lên ghế.
Tinh linh, là một chủng tộc với những động tác cực kỳ ưu mỹ, có lẽ đây cũng chính là duyên cớ khiến cho bọn họ thủy chung không rời khỏi rừng rậm. Trong số tất cả các chủng tộc trên đời, nếu xét về mặt tuấn mỹ mà nói, tinh linh đương nhiên sẽ không để cho ai xếp hàng trước nhất, hơn nữa còn bỏ rất xa nhân loại xếp ở hàng thứ 2.
Trong số tinh linh tuấn mỹ trứ danh, cô bé trước mắt này về mặt xinh đẹp mà nói, cũng có thể xếp hàng đầu so với đồng tộc.
Nữ hài thân cao chừng 1.60 thước, mái tóc màu đen, từng động tác cứ như thể đều chất chứa cảm xúc, có thể là do nhiều ngày phơi nắng, khiến cho làn da nàng hơi hơi biến thành màu đen, nhưng lại cực kỳ nhẵn nhụi, phía dưới đôi lông mi màu đen tinh tế là một đôi mắt to có thần cực kỳ trong suốt, mắt 2 mí, lông mi hơi vểnh lên, phía dưới cái mũi tinh xảo là đôi môi hơi mím lại.
Hiển nhiên, cô gái đang chăm chú nhìn Ngả Mễ, thấy Ngả Mễ đột nhiên chăm chú nhìn lại, nàng cúi đầu xuống, chậm rãi cầm lấy 1 con sa hà làm mẫu bóc vỏ, sau đó quét qua một chút tương ớt, ý bảo như vậy là có thể ăn rồi.
Dựa vào sự nhanh nhẹn trứ danh của kiếm sĩ cấp cao, vào đôi tay linh hoạt nổi tiếng của ma pháp kỳ tài được vị đế quốc ma đạo sư khen là trăm năm khó gặp, vậy mà trước ánh mắt như làn nước mùa thu kia lại không thể cầm chính xác một con sa hà trong đĩa, lại vô cùng ngốc nghếch đếm mức thê thảm trong việc lột vỏ con sa hà ra, chậm rãi bỏ vào trong miệng mình.
Cô gái trong ánh mắt thoáng hiện ý cười: “Tiên sinh, ngài xưng hô như thế nào?”
“Ta, ta tên là Ngả mễ. Còn cô?”
“Oánh.” Giọng cô gái giòn tan.
“Cô là người ở đâu?” Xem ra, Ngả Mễ cơ trí chồng chất lúc này đã chẳng biết nên nói gì nữa rồi.
“Người Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục.” Lúc cô gái trả lời, xa xa bỗng truyền đến tiếng cười khúc khích của mấy tinh linh nữ hài. Xem ra, nữ hài này đối đáp không có hảo ý hoặc cũng có thể đây là câu trả lời tiêu chuẩn của các nàng mỹ mạo thường xuyên hấp dẫn đám nam hài tử.
Ngả Mễ bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, trả lời thế mà cũng tính sao?
Cô gái buông con sa hà trong tay mình xuống, lúc vừa định rời đi, A Yến bèn bưng hàm ngư phết tương ớt lên, sau khi đặt đồ ăn xuống, nàng 2 tay vòng qua cái eo nhỏ nhắn của Oánh, ngẩng đầu lên: “Ngả Mễ tiên sinh, Hoắc Ân Tư tiên sinh, các ngài nếm thử xem sao, ta cam đoan đây là món ăn ngon nhất trong phạm vi xung quanh đây.”
Ngả Mễ hít thật sâu một hơi, cầm lấy đũa gắp một miếng đồ ăn, đưa vào trong miệng: “Ừm, không tệ. Đây là món ngon nhất mà ta từng nếm. Trong món ăn có hương vị của hàm ngư cực kỳ nồng đậm, nhưng lại không thể nào dùng đầu lưỡi cảm nhận được sự tồn tại của hàm ngư, quả thật là không tệ.”
“Đúng rồi, tiểu trấn của các nàng cũng không tệ.” Ngả Mễ dần dần khôi phục lại bình thường, trên mặt lại xuất hiện nụ cười đạm bạc bình tĩnh, “Vô cùng sạch sẽ, hơn nữa lại được xây dựng rất đẹp.”
“Tam Hương là tuyệt vời nhất.” Oánh cùng với A Yến 2 cô gái đồng thời nói ra một câu.
A Yến nói tiếp: “Ta cũng từng đi qua rất nhiều thành trấn khác, thậm chí là cả một số đô thị lớn, nhưng ta cho rằng Tam Hương là nơi xinh đẹp nhất, cho nên đã trở lại đây.”
Nhân lúc 2 cô gái đi xuống lấy cơm, Ngả Mễ không kìm nổi lòng thốt lên: “Nữ hài kia thật sự là quá xinh đẹp.” Hoắc Ân Tư trong ánh mắt mang theo nụ cười hài hước: “Đấy là huynh không nhìn thấy vừa rồi lúc nàng cười chứ, khi đó còn hấp dẫn hơn nhiều.”
Cô gái bưng 2 chén cơm bước tới. “Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Ngả Mễ nhìn đôi ngọc thủ nhỏ nhắn và dài đang bưng bát cơm.
Cô gái theo bản năng chắp tay ở sau lưng: “Dựa theo tuổi của nhân loại các ngài, ta năm này còn chưa đến 16.”
“Ồ.” Trong mấy năm Lôi Cát không ngừng huấn luyện, Ngả Mễ cũng là một người cực kỳ bác học: “Ta nhớ rằng các nàng từ 16 tuổi trở về sau mới được coi là trưởng thành, nếu dựa theo tinh linh quy củ thì, tinh linh chưa trải qua lễ trưởng thành sẽ không thể đi ra khỏi Tinh Linh sâm lâm.”
Cô gái ánh mắt buồn bã cúi đầu: “Có một số việc không thể nói chính xác được.” Thấy bộ dạng mất hứng của cô gái, Ngả Mễ lòng cơ hồ tan nát, thật hối hận tại sao tự dưng mình lại đi hỏi câu này.
“Oánh, muội ở đây đã bao lâu rồi, là làm công à?” Ngả Mễ thử thăm dò hỏi.
“Ừm, chưa được 3 tháng, là hỗ trợ cho bằng hữu của cha.”
Thiếu niên Dong binh vương trong lòng mừng quýnh, tiểu cô nương có vẻ rất đơn thuần, điều này cho thấy nàng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời đi, hơn nữa, cho dù có rời đi, tìm chủ nhân của quán rượu là có thể rất nhanh chóng tìm được nàng.
Sau khi ăn xong 2 món đơn giản, Ngả Mễ quay sang nói với A Yễn vẫn đứng ở bên cạnh bàn ăn: “Hy vọng lần sau đến lại có thể gặp được các nàng.” Nói xong, đi tới trước quầy thanh toán tiền với Oánh, cuối cùng sau khi nhìn nàng thêm 1 lần, nhanh chóng bước ra khỏi Thực Vi Tiên, đến dịch trạm đối diện bên đường cái ngồi lên xe ngựa đang chuẩn bị khởi hành.
“Thực Vi Tiên, Thực Vi Trước, Oánh.” Ngả Mễ trong lòng yên lặng nhớ kỹ.
Đương nhiên, Ngả Mễ đã đi xa không thể trông thấy, sau khi hắn rời đi, 3 thiếu niên của Hoàng Kim Long Kỵ Binh cũng vội vàng rời đi, chuẩn xác mà nói, là Bích đại tiểu thư đập mạnh bát cơm xuống bàn, dẫn đầu chạy ra khỏi cửa chính của Thực Vi Tiên, mà 2 nam hài đương nhiên cũng nhìn thấy hết thảy trước mắt, đương nhiên cũng biết đại tiểu thư xưa nay luôn được mọi người tung hô tới trời sao có thể thích ứng với việc Ngả Mễ bỏ qua sự tồn tại của nàng, hơn nữa càng khiến cho đại tiểu thư tức giận chính là, Ngả Mễ lại đi chú ý tới một cô gái rất bình thường tại tửu quán, tính tình đại tiểu thư đương nhiên lập tức bạo phát.
12 ngày sau, ngày đêm kiêm trình chạy về Tây Lâm trấn, Ngả Mễ tại hội nghị trung tâm của dong binh đoàn đưa ra quyết định mở rộng nghiệp vụ, tại chỗ giao giới của đế quốc cùng Thần Thánh giáo đình, ở đại lục công lộ gần với phía Thần Thánh giáo đình, mở phòng làm việc thứ 7 của Tiểu dong binh đoàn, Ngả Mễ đích thân suất lĩnh 20 ma kiếm sĩ cùng với 5 đại kiếm sĩ cùng 5 thư kích kiếm sĩ trở thành nhân viên thường trú của Tiểu dong binh đoàn tại đây. Mặc dù Ba Nhĩ Ba Tư tỏ ý: Đoàn trưởng của dong binh đoàn không thể trường kỳ rời đi, nhưng ý Ngả Mễ một khi đã quyết, người khác cũng chẳng có cách nào ngăn cản hắn được.
Về sau, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Sa Nhược mới lôi Hoắc Ân Tư ra hỏi có chuyện gì xảy ra, sau khi Hoắc Ân Tư chần chừ kể lại “Sự kiện tia sét”, Trì Ngạo Thiên thản nhiên buông một câu: “Hơn 18 tuổi đầu rồi, động xuân thì cũng đã động xuân rồi.”
Lời còn chưa dứt, Sa Nhược đang còn lo lắng cho Lâm Vũ Thường đột nhiên cảm thấy lỗ tai nóng bừng lên, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng. Mà người nói tựa hồ cũng phát hiện ra rằng mình đã nói sai, bèn thốt ra câu thứ 2 còn kinh điển hơn: “Ta không phải nói các người nha.”
5 ngày sau, Trì Hàn Phong cùng với Lôi Cát đều kiên quyết tới Tây Lâm trấn, bọn họ không thông báo cho bất cứ kẻ nào, đầu tiên là từ rất xa quan sát dong binh đoàn đang huấn luyện, Trì Hàn Phong liên tục bình phẩm từ đầu chí cuối một phen, tiếp theo lại tiếp cận doanh địa của Tiểu dong binh đoàn, khi 2 người vừa mới chuẩn bị chậm rãi tiến vào doanh địa, thật không ngờ Lục Nhi đang ngủ say đột nhiên rùng mình một cái, tiếp theo nhảy dựng lên, phóng mấy tia chớp về phía 2 người. May mà, Lôi Cát tựa hồ đã có sự chuẩn bị từ trước, phóng ra sẵn 1 cái tấm chắn vô hình bao phủ toàn bộ xung quanh, mấy tia chớp trực tiếp bổ lên trên tấm chắn.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt tập trung lại, Trì Hàn Phong hô to: “Lục Nhi ngoan, không cần phóng thiểm điện nữa, người một nhà, người một nhà cả mà.” Đoạn từ chỗ nấp sau lưng Lôi Cát ẩn Lôi Cát để tiến ra. Đương nhiên, sau khi đi đến bên cạnh Lục Nhi, Trì bá tước lập tức lại lộ ra bổn tướng hung ác, hung hăng gõ ngón giữa lên đầu khiến cho Lục Nhi trước mắt toàn là sao, “Là do ngươi cố ý, không cần tạo ra cái vẻ mặt vô tội đó nữa, cái trò hề nhỏ nhoi này của ngươi, ta đã sớm nhìn thấu rồi.” Vừa thấy không ổn, Lục Nhi lập tức bay lên trên trần, ngẩng đầu cẩn thận ngẫm nghĩ, vốn đang chuẩn bị phóng thêm vài tia chớp nữa, bất quá tựa hồ bá tước xuất ra huyễn thú Tiểu Bạch cũng có thể bay lên, chi bằng quên đi, lần sau kế hoạch giả vờ đánh nhầm gây ngộ thương này nhất định phải tìm thời điểm Lôi Cát không có mặt.
Đại bộ phận chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn đều không quen biết 2 người trước mặt, nhưng tuyệt đối vì hành động của bọn họ mà cảm thấy giật mình —— Ngay cả sủng vật âu yếm của phó đoàn trưởng cũng dám đánh ư? (Bởi vì Lục Nhi thủy chung không thể cưỡi, hơn nữa cho tới giờ vẫn toàn ăn đồ ngon, mỗi ngày thì ngủ tới hơn 20 tiếng, cũng chẳng kiêm nhiệm phụ trách công tác thúc giục mọi người rời khỏi giường vào buổi sáng, nên so với Tiểu Hắc, tất cả mọi người căn bản không coi Lục Nhi là tọa kỵ, mà là một con tiểu sủng vật Phó đoàn trưởng nuôi dưỡng). Đương nhiên, mọi người cũng là lần đầu tiên thấy Lục Nhi phóng ra ma pháp.
Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư, Sa Nhược vội vàng dẫn 2 người vào trong phòng, Ba Nhĩ Ba Tư cau mày nhìn đồng bọn bất lương của đội trưởng mình, xoay người hô lên với tất cả dong binh: “Tiếp tục huấn luyện dưới sự hướng dẫn của phó đội trưởng. Đừng xem nữa!”
Theo lời Trì đại tướng quân nói là 2 tháng vừa rồi, không được gặp mấy tiểu tử, vô cùng nhung nhớ, nhất là lão Lôi Cát không trông thấy bảo bối đồ đệ của mình, tích tư thành tật, quả thực cảm thấy không thể chịu nổi, cho nên ngàn dặm xa xôi tới thăm mọi người, thuận tiện đem theo số tiền thu được từ người Hồng Thạch đại đế tới giao cho mọi người.
Đương nhiên, Trì Hàn Phong cùng với Lôi Cát rất nhanh chóng phát hiện ra sự vắng mặt của Ngả Mễ, vội vàng hỏi vì sao. Đương nhiên, sau khi Hoắc Ân Tư chần chừ đem chuyện đã xảy ra kể lại, Trì Hàn Phong chầm chậm phát ra một tiếng thở dài: “Ài, si tình nữ tử phụ lòng hán… Loại chuyện như thế này tại sao lại không để cho ta gặp phải chứ?”
Tiếp theo, Trì Hàn Phong ra cái vẻ, là thúc thúc của Ngả Mễ cùng với Trì Ngạo Thiên, là lão sư của Đại Thanh Sơn, là một trong số những cổ đông chủ yếu của Tiểu dong binh đoàn, hắn vô cùng hy vọng Tiểu dong binh đoàn có thể thuận lợi phát triển, cho nên hắn muốn cùng Lôi Cát phân biệt cấp cho Tiểu dong binh đoàn 1 tiết học —— cũng là biểu hiện 1 chút thân thủ, khiến cho đám tiểu tử kia biết rằng, sau lưng bọn họ còn có chỗ dựa hùng hậu vững chắc.
Phó đoàn trưởng Đại Thanh Sơn do dự một chút, tỏ vẻ đồng ý, có thể được ma đạo sư ân cần dạy bảo cho những người khác là cơ hội vô cùng khó có được. Đương nhiên, về phần bản thân người đề nghị, chỉ là 1 huyễn thú kỵ sĩ, đối với Tiểu dong binh đoàn cũng chẳng có gì là quá ngạc nhiên, chỉ cần Trì bá tước đừng quá hồ ngôn loạn ngữ, thì cũng chẳng sao cả —— là đồ đệ tất nhiên biết rõ bản sắc của lão sư.
Là một lão ma pháp sư mấy trăm tuổi, Lôi Cát ở phương diện ma pháp quát thật có kinh nghiệm không gì sánh kịp, ông ta nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu giảng về nguyên lý ma pháp, để triển lãm tính đáng sợ của ma pháp, ông ta tiện tay biểu diễn 1 cái ma pháp cấp 4: “Hư ảo phong nha, biến ảo thành rồng thủ hộ a ~~” Hai con phong long màu vàng lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người. Thần thánh cự thú như rồng mà cũng có thể triệu hồi ra sao? Tất cả chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn đều sợ đến ngây người. Đương nhiên, điều này không bao gồm một kẻ nào đó đang vỗ tay: “Ma thuật này có hay không? Biểu diễn miễn phí, mọi người có muốn xem tiếp không?” Quý vị bá tước hiện đang uy phong lẫm lẫm ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch, đem trường thương cặp ở dưới nách, liều mạng vỗ tay.
Nhìn Trì bá tước đã ngồi vững chuẩn bị chạy trối chết, Lôi Cát bất đắc dĩ lắc lắc đầu, phất tay để cho phong long bay vút lên chín tầng trời, phóng thẳng tới.
“Tiếp theo, ta sẽ giảng cho mọi người một chút về cách làm như thế nào để chủ yếu phòng bị ma pháp.” Trì Hàn Phong sau khi lên đài lập tức thốt ra lời kinh nhân. Ba Nhĩ Ba Tư vốn chuẩn bị bí mật lệnh cho tất cả đoàn viên rỉ tai nhau một câu: “Kẻ này là vô lại, đừng nên nghe hắn.” Lúc này, cũng muốn nghe thử biện pháp của gã này.
"Ài ——" Lại là sau một tiếng thở dài chầm chậm, lời nói của bá tước đột nhiên chuyển hướng: “Cho dù là kẻ lợi hại tới mấy, cho dù là phòng hộ thế nào, cho dù có thể phòng bị tất cả ma pháp trong thiên hạ, cũng chẳng có cách nào phòng bị một loại ma pháp công kích lợi hại nhất —— Chính là tình yêu sét đánh. Đầu tiên là phó đoàn trưởng của các người sa vào vũng lầy tình ái, chúng ta đã nhiều lần khuyên bảo hắn mà không có hiệu quả, mắt thấy hắn càng ngày càng lún sâu, cuối cùng, hắn ở trong cái đầm lầy ấy vùng vẫy mấy cái, phun lên một ít bọt nước, rồi hoàn toàn bị chìm xuống. Vốn, ta cùng với Lôi Cát đem tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người Ngả Mễ, nhưng mà…” Bá tước trên mặt lộ ra biểu tình đau xót thành thiên cổ hận: “Mới đây được biết, hắn cũng…”
Có thể thấy, đánh giá của Trì Hàn Phong đối với Ngả Mễ vẫn vô cùng cao, mặc dù là phê bình, nhưng đối với Ngả Mễ trong lời phê bình vẫn tìm thấy điểm sang sáng.
Đại khái ý tứ của bá tước là như sau:
Mặc dù rơi vào bể tình là không đúng, nhưng mà giữa 50 bước với 100 bước vẫn có sự khác biệt.
Là nam hài, tìm kiếm nữ hài? Nên tìm đối tượng nữ hài như thế nào? Mặc dù đang đứng trước mặt Sa Nhược, nhưng Trì bá tước vẫn bắt đầu lên mặt khoác lác đem Đại Thanh Sơn cùng Ngả Mễ ra làm ví dụ. Thông minh nhất, chính là như Ngả Mễ, tìm một tinh linh nữ hài, hơn nữa là loại còn chưa làm lễ trưởng thành, mọi người thử tính xem, một nhân loại đại khái sống cũng chỉ khoảng vài chục năm, mà tinh linh sống cũng phải trên 1400 năm, tinh linh vừa mới trưởng thành lại cực kỳ xinh đẹp, tìm một nữ hài như thế, chẳng phải là cả một đời có thể làm bạn với nữ hài thanh xuân hay sao? Lúc nào cũng được vui vẻ.
Quả thật, tinh linh nữ hài chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, nếu nhất định phải tìm nhân loại nữ hài, nhất định phải tìm nữ hài trẻ hơn so với mình 10 tuổi. Như vậy mới có thể cam đoan bản thân mình trong thời kỳ phong thái tráng lệ cường thịnh nhất, sẽ không vì trong nhà có sư tử Hà Đông mà phạm phải sai lầm ở bên ngoài.
Kém lý trí nhất chính là tìm một cô gái tuổi không chênh lệch lắm so với mình, mà càng kém lý trí chính là tìm một đại mỹ nữ nhân loại có tuổi tác không chênh lệch lắm so với mình. Trì bá tước liếc mắt một cái nhìn Sa Nhược cúi đầu đã muốn sớm chui vào dưới cái bàn rồi, tiếp tục bắt đầu biểu diễn. Mỹ nữ sẽ già, một nữ hài nhân loại thời kỳ hoàng kim là vào khoảng từ 16 đến 26 tuổi, bước qua tuổi 26, Trì bá tước vừa lắc đầu vừa chậc chậc lên tiếng: “Sẽ chẳng thể nhìn nổi nữa rồi.” Bởi vậy, hắn đưa ra kết luận là: nhân loại mỹ nữ ngấm nước quá nhanh, cho nên vô luận thế nào cũng không thể cưới một đại mỹ nữ nhân loại có tuổi không chênh lệch lắm so với mình.
Là nữ hài, thì phải tìm dạng nam nhân nào để mình có thể dựa vào cả đời được? Trì bá tước ý vị ở trong này nhấn thật mạnh 2 chữ “nam nhân” —— nhất định phải tìm người lớn hơn mình từ 10 tuổi trở lên, nếu không tiểu nam hài sẽ rất dễ phạm sai lầm. Hơn nữa phải tìm một nam nhân có tài hoa, biết chăm sóc, có thực lực kinh tế cùng với thực lực xã hội nhất định.
Mặc dù tại hiện trường có hơn 100 vị Tiểu dong binh đoàn thiếu nữ không biết Trì bá tước có tài hoa hay không, có biết chăm sóc hay không, nhưng tại hiện trường ngoại trừ hắn ra, làm gì còn có vị nam nhân chưa thành thân nào hơn mình 10 tuổi, lại còn có thực lực lực kinh tế cùng thực lực xã hội nhất định nữa?
“Đại khái đây chính là ý nghĩa đích thực của bạch kim vĩnh cửu trân quý Kim cương Vương lão ngũ mà mọi người vẫn thường hay nói đấy hả?” Một giọng nói to đột nhiên từ 4 phương 8 hướng của hội trường truyền đến, mọi người rốt cuộc không nhịn được, đều cười ầm cả lên, cùng ngoái đầu lại tìm kẻ đùa dai —— Đương nhiên là tìm không thấy.
Chỉ có Trì Hàn Phong vẫn như cũ ở trên đài nghiêm trang vẫy mọi người: “Mọi người yên lặng một chút, kẻ vừa nói chính là đại thần chủ quản hôn nhân trong thiên địa: Nguyệt lão. Câu nói kia của hắn chính là sự đánh giá tốt nhất.” Vừa cường biện cho bản thân mình, Trì bá tước vừa dùng ánh mắt hung tợn quét qua Lôi Cát một cái, ám chỉ nếu còn tiếp tục như thế nữa, hắn sẽ thế này thế này gì gì đó.
Sau đó, lúc Lôi Cát cùng với Trì Ngạo Thiên đơn độc nói chuyện với nhau, Lôi Cát mới khe khẽ hỏi, Ngả Mễ làm như vậy liệu có phải cùng một lúc muốn kết giao với cả 2 nữ hài hay không, việc này thực sự là có lỗi với thiên kim của nhà Lâm bá tước a? Vẫn là Trì Hàn Phong hiểu Ngả Mễ hơn, hắn thoải mái khẽ lắc đầu: “Không việc gì, trên thực tế Ngả Mễ chưa từng làm chuyện gì với Lâm gia tiểu thư, hắn thủy chung chỉ coi Lâm gia tiểu thư là một vị bằng hữu cùng trải qua hoạn nạn thôi. Hơn nữa căn cứ theo sự hiểu biết của ta đối với phụ thân hắn và hắn, hắn hẳn là loại người tình thâm nghĩa trọng. Chỉ là không biết nữ hài kia làm thế nào có thể dễ dàng thu phục được trái tim hắn như vậy thôi.”
Tại thời điểm Sáng Thế Thần sáng tạo ra thế giới này, khi toàn bộ mọi thứ hầu như là đã hoàn tất, người thủy chung vẫn không thể quyết định xem có nên gửi “Yêu” tới thế giới này hay không.
Yêu, là nguồn suối sáng tạo ra tất cả hy vọng;
Yêu, là oan nghiệt làm bùng nổ hết thảy tai nạn.
Sau vô số năm lo lắng, Sáng Thế Thần rốt cuộc cũng dùng đôi tay run rẩy đem Yêu từ trên trời đẩy xuống thế gian.
―― Yêu
Mặc dù Ngả Mễ đã ngồi xuống chiếc ghế gỗ màu đỏ, nhưng tâm hồn hắn chẳng biết đã bay về phương nào rồi, hắn lúc này chỉ hy vọng lỗ tai của mình giống như con thỏ, có thể tự do xoay tròn, đi nghe, thậm chí là chỉ nghe thấy một chút nhất cử nhất động của cô gái mà mình căn bản không thấy rõ kia cũng được.
“Ta đang nằm mơ sao?” Ngả Mễ trong lòng khẽ hỏi.
Dựa theo thói quen ẩm thực tại tiểu trấn, món được đưa lên đầu tiên là súp, một cái bát trắng tinh, 1 cái thìa màu trắng, bên trong là súp màu trắng ngà.
Tiếp theo là sa hà luộc, liếc mắt một cái đã có thể thấy, sa hà này là vừa mới được bắt lên từ ao, cái đuôi sa hà được tẩm bột, ăn vào miệng… Là vị gì nhỉ? Ngả Mễ căn bản là không biết. Thậm chí ngay cả khi A Yến làm mẫu dạy hắn làm thế nào để bóc vỏ sa hà này ra, sau đó rắc gia vị lên, cũng chẳng buồn để ý. Chỉ tiện tay chộp lấy một con, trực tiếp cho vào miệng.
Một giọng nói thanh thúy từ bên tai hắn vang lên: “Tiên sinh, sa hà phải bóc vỏ trước rồi mới ăn.”
Ngả Mễ nghe thấy thế đột nhiên quay đầu lại, cổ họng mở ra căn bản không thể thừa nhận biến hóa lớn đến như vậy, lập tức muốn khóc thét lên vì đau. Nhưng khi ánh mắt hắn thấy đứng ở phía sau mình lại chính là cô gái mặc đồ trắng công tác vừa rồi, lập tức quên hết thảy, theo bản năng cơ hồ tí nữa thì nhảy tót lên ghế.
Tinh linh, là một chủng tộc với những động tác cực kỳ ưu mỹ, có lẽ đây cũng chính là duyên cớ khiến cho bọn họ thủy chung không rời khỏi rừng rậm. Trong số tất cả các chủng tộc trên đời, nếu xét về mặt tuấn mỹ mà nói, tinh linh đương nhiên sẽ không để cho ai xếp hàng trước nhất, hơn nữa còn bỏ rất xa nhân loại xếp ở hàng thứ 2.
Trong số tinh linh tuấn mỹ trứ danh, cô bé trước mắt này về mặt xinh đẹp mà nói, cũng có thể xếp hàng đầu so với đồng tộc.
Nữ hài thân cao chừng 1.60 thước, mái tóc màu đen, từng động tác cứ như thể đều chất chứa cảm xúc, có thể là do nhiều ngày phơi nắng, khiến cho làn da nàng hơi hơi biến thành màu đen, nhưng lại cực kỳ nhẵn nhụi, phía dưới đôi lông mi màu đen tinh tế là một đôi mắt to có thần cực kỳ trong suốt, mắt 2 mí, lông mi hơi vểnh lên, phía dưới cái mũi tinh xảo là đôi môi hơi mím lại.
Hiển nhiên, cô gái đang chăm chú nhìn Ngả Mễ, thấy Ngả Mễ đột nhiên chăm chú nhìn lại, nàng cúi đầu xuống, chậm rãi cầm lấy 1 con sa hà làm mẫu bóc vỏ, sau đó quét qua một chút tương ớt, ý bảo như vậy là có thể ăn rồi.
Dựa vào sự nhanh nhẹn trứ danh của kiếm sĩ cấp cao, vào đôi tay linh hoạt nổi tiếng của ma pháp kỳ tài được vị đế quốc ma đạo sư khen là trăm năm khó gặp, vậy mà trước ánh mắt như làn nước mùa thu kia lại không thể cầm chính xác một con sa hà trong đĩa, lại vô cùng ngốc nghếch đếm mức thê thảm trong việc lột vỏ con sa hà ra, chậm rãi bỏ vào trong miệng mình.
Cô gái trong ánh mắt thoáng hiện ý cười: “Tiên sinh, ngài xưng hô như thế nào?”
“Ta, ta tên là Ngả mễ. Còn cô?”
“Oánh.” Giọng cô gái giòn tan.
“Cô là người ở đâu?” Xem ra, Ngả Mễ cơ trí chồng chất lúc này đã chẳng biết nên nói gì nữa rồi.
“Người Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục.” Lúc cô gái trả lời, xa xa bỗng truyền đến tiếng cười khúc khích của mấy tinh linh nữ hài. Xem ra, nữ hài này đối đáp không có hảo ý hoặc cũng có thể đây là câu trả lời tiêu chuẩn của các nàng mỹ mạo thường xuyên hấp dẫn đám nam hài tử.
Ngả Mễ bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, trả lời thế mà cũng tính sao?
Cô gái buông con sa hà trong tay mình xuống, lúc vừa định rời đi, A Yến bèn bưng hàm ngư phết tương ớt lên, sau khi đặt đồ ăn xuống, nàng 2 tay vòng qua cái eo nhỏ nhắn của Oánh, ngẩng đầu lên: “Ngả Mễ tiên sinh, Hoắc Ân Tư tiên sinh, các ngài nếm thử xem sao, ta cam đoan đây là món ăn ngon nhất trong phạm vi xung quanh đây.”
Ngả Mễ hít thật sâu một hơi, cầm lấy đũa gắp một miếng đồ ăn, đưa vào trong miệng: “Ừm, không tệ. Đây là món ngon nhất mà ta từng nếm. Trong món ăn có hương vị của hàm ngư cực kỳ nồng đậm, nhưng lại không thể nào dùng đầu lưỡi cảm nhận được sự tồn tại của hàm ngư, quả thật là không tệ.”
“Đúng rồi, tiểu trấn của các nàng cũng không tệ.” Ngả Mễ dần dần khôi phục lại bình thường, trên mặt lại xuất hiện nụ cười đạm bạc bình tĩnh, “Vô cùng sạch sẽ, hơn nữa lại được xây dựng rất đẹp.”
“Tam Hương là tuyệt vời nhất.” Oánh cùng với A Yến 2 cô gái đồng thời nói ra một câu.
A Yến nói tiếp: “Ta cũng từng đi qua rất nhiều thành trấn khác, thậm chí là cả một số đô thị lớn, nhưng ta cho rằng Tam Hương là nơi xinh đẹp nhất, cho nên đã trở lại đây.”
Nhân lúc 2 cô gái đi xuống lấy cơm, Ngả Mễ không kìm nổi lòng thốt lên: “Nữ hài kia thật sự là quá xinh đẹp.” Hoắc Ân Tư trong ánh mắt mang theo nụ cười hài hước: “Đấy là huynh không nhìn thấy vừa rồi lúc nàng cười chứ, khi đó còn hấp dẫn hơn nhiều.”
Cô gái bưng 2 chén cơm bước tới. “Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Ngả Mễ nhìn đôi ngọc thủ nhỏ nhắn và dài đang bưng bát cơm.
Cô gái theo bản năng chắp tay ở sau lưng: “Dựa theo tuổi của nhân loại các ngài, ta năm này còn chưa đến 16.”
“Ồ.” Trong mấy năm Lôi Cát không ngừng huấn luyện, Ngả Mễ cũng là một người cực kỳ bác học: “Ta nhớ rằng các nàng từ 16 tuổi trở về sau mới được coi là trưởng thành, nếu dựa theo tinh linh quy củ thì, tinh linh chưa trải qua lễ trưởng thành sẽ không thể đi ra khỏi Tinh Linh sâm lâm.”
Cô gái ánh mắt buồn bã cúi đầu: “Có một số việc không thể nói chính xác được.” Thấy bộ dạng mất hứng của cô gái, Ngả Mễ lòng cơ hồ tan nát, thật hối hận tại sao tự dưng mình lại đi hỏi câu này.
“Oánh, muội ở đây đã bao lâu rồi, là làm công à?” Ngả Mễ thử thăm dò hỏi.
“Ừm, chưa được 3 tháng, là hỗ trợ cho bằng hữu của cha.”
Thiếu niên Dong binh vương trong lòng mừng quýnh, tiểu cô nương có vẻ rất đơn thuần, điều này cho thấy nàng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời đi, hơn nữa, cho dù có rời đi, tìm chủ nhân của quán rượu là có thể rất nhanh chóng tìm được nàng.
Sau khi ăn xong 2 món đơn giản, Ngả Mễ quay sang nói với A Yễn vẫn đứng ở bên cạnh bàn ăn: “Hy vọng lần sau đến lại có thể gặp được các nàng.” Nói xong, đi tới trước quầy thanh toán tiền với Oánh, cuối cùng sau khi nhìn nàng thêm 1 lần, nhanh chóng bước ra khỏi Thực Vi Tiên, đến dịch trạm đối diện bên đường cái ngồi lên xe ngựa đang chuẩn bị khởi hành.
“Thực Vi Tiên, Thực Vi Trước, Oánh.” Ngả Mễ trong lòng yên lặng nhớ kỹ.
Đương nhiên, Ngả Mễ đã đi xa không thể trông thấy, sau khi hắn rời đi, 3 thiếu niên của Hoàng Kim Long Kỵ Binh cũng vội vàng rời đi, chuẩn xác mà nói, là Bích đại tiểu thư đập mạnh bát cơm xuống bàn, dẫn đầu chạy ra khỏi cửa chính của Thực Vi Tiên, mà 2 nam hài đương nhiên cũng nhìn thấy hết thảy trước mắt, đương nhiên cũng biết đại tiểu thư xưa nay luôn được mọi người tung hô tới trời sao có thể thích ứng với việc Ngả Mễ bỏ qua sự tồn tại của nàng, hơn nữa càng khiến cho đại tiểu thư tức giận chính là, Ngả Mễ lại đi chú ý tới một cô gái rất bình thường tại tửu quán, tính tình đại tiểu thư đương nhiên lập tức bạo phát.
12 ngày sau, ngày đêm kiêm trình chạy về Tây Lâm trấn, Ngả Mễ tại hội nghị trung tâm của dong binh đoàn đưa ra quyết định mở rộng nghiệp vụ, tại chỗ giao giới của đế quốc cùng Thần Thánh giáo đình, ở đại lục công lộ gần với phía Thần Thánh giáo đình, mở phòng làm việc thứ 7 của Tiểu dong binh đoàn, Ngả Mễ đích thân suất lĩnh 20 ma kiếm sĩ cùng với 5 đại kiếm sĩ cùng 5 thư kích kiếm sĩ trở thành nhân viên thường trú của Tiểu dong binh đoàn tại đây. Mặc dù Ba Nhĩ Ba Tư tỏ ý: Đoàn trưởng của dong binh đoàn không thể trường kỳ rời đi, nhưng ý Ngả Mễ một khi đã quyết, người khác cũng chẳng có cách nào ngăn cản hắn được.
Về sau, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Sa Nhược mới lôi Hoắc Ân Tư ra hỏi có chuyện gì xảy ra, sau khi Hoắc Ân Tư chần chừ kể lại “Sự kiện tia sét”, Trì Ngạo Thiên thản nhiên buông một câu: “Hơn 18 tuổi đầu rồi, động xuân thì cũng đã động xuân rồi.”
Lời còn chưa dứt, Sa Nhược đang còn lo lắng cho Lâm Vũ Thường đột nhiên cảm thấy lỗ tai nóng bừng lên, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng. Mà người nói tựa hồ cũng phát hiện ra rằng mình đã nói sai, bèn thốt ra câu thứ 2 còn kinh điển hơn: “Ta không phải nói các người nha.”
5 ngày sau, Trì Hàn Phong cùng với Lôi Cát đều kiên quyết tới Tây Lâm trấn, bọn họ không thông báo cho bất cứ kẻ nào, đầu tiên là từ rất xa quan sát dong binh đoàn đang huấn luyện, Trì Hàn Phong liên tục bình phẩm từ đầu chí cuối một phen, tiếp theo lại tiếp cận doanh địa của Tiểu dong binh đoàn, khi 2 người vừa mới chuẩn bị chậm rãi tiến vào doanh địa, thật không ngờ Lục Nhi đang ngủ say đột nhiên rùng mình một cái, tiếp theo nhảy dựng lên, phóng mấy tia chớp về phía 2 người. May mà, Lôi Cát tựa hồ đã có sự chuẩn bị từ trước, phóng ra sẵn 1 cái tấm chắn vô hình bao phủ toàn bộ xung quanh, mấy tia chớp trực tiếp bổ lên trên tấm chắn.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt tập trung lại, Trì Hàn Phong hô to: “Lục Nhi ngoan, không cần phóng thiểm điện nữa, người một nhà, người một nhà cả mà.” Đoạn từ chỗ nấp sau lưng Lôi Cát ẩn Lôi Cát để tiến ra. Đương nhiên, sau khi đi đến bên cạnh Lục Nhi, Trì bá tước lập tức lại lộ ra bổn tướng hung ác, hung hăng gõ ngón giữa lên đầu khiến cho Lục Nhi trước mắt toàn là sao, “Là do ngươi cố ý, không cần tạo ra cái vẻ mặt vô tội đó nữa, cái trò hề nhỏ nhoi này của ngươi, ta đã sớm nhìn thấu rồi.” Vừa thấy không ổn, Lục Nhi lập tức bay lên trên trần, ngẩng đầu cẩn thận ngẫm nghĩ, vốn đang chuẩn bị phóng thêm vài tia chớp nữa, bất quá tựa hồ bá tước xuất ra huyễn thú Tiểu Bạch cũng có thể bay lên, chi bằng quên đi, lần sau kế hoạch giả vờ đánh nhầm gây ngộ thương này nhất định phải tìm thời điểm Lôi Cát không có mặt.
Đại bộ phận chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn đều không quen biết 2 người trước mặt, nhưng tuyệt đối vì hành động của bọn họ mà cảm thấy giật mình —— Ngay cả sủng vật âu yếm của phó đoàn trưởng cũng dám đánh ư? (Bởi vì Lục Nhi thủy chung không thể cưỡi, hơn nữa cho tới giờ vẫn toàn ăn đồ ngon, mỗi ngày thì ngủ tới hơn 20 tiếng, cũng chẳng kiêm nhiệm phụ trách công tác thúc giục mọi người rời khỏi giường vào buổi sáng, nên so với Tiểu Hắc, tất cả mọi người căn bản không coi Lục Nhi là tọa kỵ, mà là một con tiểu sủng vật Phó đoàn trưởng nuôi dưỡng). Đương nhiên, mọi người cũng là lần đầu tiên thấy Lục Nhi phóng ra ma pháp.
Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư, Sa Nhược vội vàng dẫn 2 người vào trong phòng, Ba Nhĩ Ba Tư cau mày nhìn đồng bọn bất lương của đội trưởng mình, xoay người hô lên với tất cả dong binh: “Tiếp tục huấn luyện dưới sự hướng dẫn của phó đội trưởng. Đừng xem nữa!”
Theo lời Trì đại tướng quân nói là 2 tháng vừa rồi, không được gặp mấy tiểu tử, vô cùng nhung nhớ, nhất là lão Lôi Cát không trông thấy bảo bối đồ đệ của mình, tích tư thành tật, quả thực cảm thấy không thể chịu nổi, cho nên ngàn dặm xa xôi tới thăm mọi người, thuận tiện đem theo số tiền thu được từ người Hồng Thạch đại đế tới giao cho mọi người.
Đương nhiên, Trì Hàn Phong cùng với Lôi Cát rất nhanh chóng phát hiện ra sự vắng mặt của Ngả Mễ, vội vàng hỏi vì sao. Đương nhiên, sau khi Hoắc Ân Tư chần chừ đem chuyện đã xảy ra kể lại, Trì Hàn Phong chầm chậm phát ra một tiếng thở dài: “Ài, si tình nữ tử phụ lòng hán… Loại chuyện như thế này tại sao lại không để cho ta gặp phải chứ?”
Tiếp theo, Trì Hàn Phong ra cái vẻ, là thúc thúc của Ngả Mễ cùng với Trì Ngạo Thiên, là lão sư của Đại Thanh Sơn, là một trong số những cổ đông chủ yếu của Tiểu dong binh đoàn, hắn vô cùng hy vọng Tiểu dong binh đoàn có thể thuận lợi phát triển, cho nên hắn muốn cùng Lôi Cát phân biệt cấp cho Tiểu dong binh đoàn 1 tiết học —— cũng là biểu hiện 1 chút thân thủ, khiến cho đám tiểu tử kia biết rằng, sau lưng bọn họ còn có chỗ dựa hùng hậu vững chắc.
Phó đoàn trưởng Đại Thanh Sơn do dự một chút, tỏ vẻ đồng ý, có thể được ma đạo sư ân cần dạy bảo cho những người khác là cơ hội vô cùng khó có được. Đương nhiên, về phần bản thân người đề nghị, chỉ là 1 huyễn thú kỵ sĩ, đối với Tiểu dong binh đoàn cũng chẳng có gì là quá ngạc nhiên, chỉ cần Trì bá tước đừng quá hồ ngôn loạn ngữ, thì cũng chẳng sao cả —— là đồ đệ tất nhiên biết rõ bản sắc của lão sư.
Là một lão ma pháp sư mấy trăm tuổi, Lôi Cát ở phương diện ma pháp quát thật có kinh nghiệm không gì sánh kịp, ông ta nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu giảng về nguyên lý ma pháp, để triển lãm tính đáng sợ của ma pháp, ông ta tiện tay biểu diễn 1 cái ma pháp cấp 4: “Hư ảo phong nha, biến ảo thành rồng thủ hộ a ~~” Hai con phong long màu vàng lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người. Thần thánh cự thú như rồng mà cũng có thể triệu hồi ra sao? Tất cả chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn đều sợ đến ngây người. Đương nhiên, điều này không bao gồm một kẻ nào đó đang vỗ tay: “Ma thuật này có hay không? Biểu diễn miễn phí, mọi người có muốn xem tiếp không?” Quý vị bá tước hiện đang uy phong lẫm lẫm ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch, đem trường thương cặp ở dưới nách, liều mạng vỗ tay.
Nhìn Trì bá tước đã ngồi vững chuẩn bị chạy trối chết, Lôi Cát bất đắc dĩ lắc lắc đầu, phất tay để cho phong long bay vút lên chín tầng trời, phóng thẳng tới.
“Tiếp theo, ta sẽ giảng cho mọi người một chút về cách làm như thế nào để chủ yếu phòng bị ma pháp.” Trì Hàn Phong sau khi lên đài lập tức thốt ra lời kinh nhân. Ba Nhĩ Ba Tư vốn chuẩn bị bí mật lệnh cho tất cả đoàn viên rỉ tai nhau một câu: “Kẻ này là vô lại, đừng nên nghe hắn.” Lúc này, cũng muốn nghe thử biện pháp của gã này.
"Ài ——" Lại là sau một tiếng thở dài chầm chậm, lời nói của bá tước đột nhiên chuyển hướng: “Cho dù là kẻ lợi hại tới mấy, cho dù là phòng hộ thế nào, cho dù có thể phòng bị tất cả ma pháp trong thiên hạ, cũng chẳng có cách nào phòng bị một loại ma pháp công kích lợi hại nhất —— Chính là tình yêu sét đánh. Đầu tiên là phó đoàn trưởng của các người sa vào vũng lầy tình ái, chúng ta đã nhiều lần khuyên bảo hắn mà không có hiệu quả, mắt thấy hắn càng ngày càng lún sâu, cuối cùng, hắn ở trong cái đầm lầy ấy vùng vẫy mấy cái, phun lên một ít bọt nước, rồi hoàn toàn bị chìm xuống. Vốn, ta cùng với Lôi Cát đem tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người Ngả Mễ, nhưng mà…” Bá tước trên mặt lộ ra biểu tình đau xót thành thiên cổ hận: “Mới đây được biết, hắn cũng…”
Có thể thấy, đánh giá của Trì Hàn Phong đối với Ngả Mễ vẫn vô cùng cao, mặc dù là phê bình, nhưng đối với Ngả Mễ trong lời phê bình vẫn tìm thấy điểm sang sáng.
Đại khái ý tứ của bá tước là như sau:
Mặc dù rơi vào bể tình là không đúng, nhưng mà giữa 50 bước với 100 bước vẫn có sự khác biệt.
Là nam hài, tìm kiếm nữ hài? Nên tìm đối tượng nữ hài như thế nào? Mặc dù đang đứng trước mặt Sa Nhược, nhưng Trì bá tước vẫn bắt đầu lên mặt khoác lác đem Đại Thanh Sơn cùng Ngả Mễ ra làm ví dụ. Thông minh nhất, chính là như Ngả Mễ, tìm một tinh linh nữ hài, hơn nữa là loại còn chưa làm lễ trưởng thành, mọi người thử tính xem, một nhân loại đại khái sống cũng chỉ khoảng vài chục năm, mà tinh linh sống cũng phải trên 1400 năm, tinh linh vừa mới trưởng thành lại cực kỳ xinh đẹp, tìm một nữ hài như thế, chẳng phải là cả một đời có thể làm bạn với nữ hài thanh xuân hay sao? Lúc nào cũng được vui vẻ.
Quả thật, tinh linh nữ hài chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, nếu nhất định phải tìm nhân loại nữ hài, nhất định phải tìm nữ hài trẻ hơn so với mình 10 tuổi. Như vậy mới có thể cam đoan bản thân mình trong thời kỳ phong thái tráng lệ cường thịnh nhất, sẽ không vì trong nhà có sư tử Hà Đông mà phạm phải sai lầm ở bên ngoài.
Kém lý trí nhất chính là tìm một cô gái tuổi không chênh lệch lắm so với mình, mà càng kém lý trí chính là tìm một đại mỹ nữ nhân loại có tuổi tác không chênh lệch lắm so với mình. Trì bá tước liếc mắt một cái nhìn Sa Nhược cúi đầu đã muốn sớm chui vào dưới cái bàn rồi, tiếp tục bắt đầu biểu diễn. Mỹ nữ sẽ già, một nữ hài nhân loại thời kỳ hoàng kim là vào khoảng từ 16 đến 26 tuổi, bước qua tuổi 26, Trì bá tước vừa lắc đầu vừa chậc chậc lên tiếng: “Sẽ chẳng thể nhìn nổi nữa rồi.” Bởi vậy, hắn đưa ra kết luận là: nhân loại mỹ nữ ngấm nước quá nhanh, cho nên vô luận thế nào cũng không thể cưới một đại mỹ nữ nhân loại có tuổi không chênh lệch lắm so với mình.
Là nữ hài, thì phải tìm dạng nam nhân nào để mình có thể dựa vào cả đời được? Trì bá tước ý vị ở trong này nhấn thật mạnh 2 chữ “nam nhân” —— nhất định phải tìm người lớn hơn mình từ 10 tuổi trở lên, nếu không tiểu nam hài sẽ rất dễ phạm sai lầm. Hơn nữa phải tìm một nam nhân có tài hoa, biết chăm sóc, có thực lực kinh tế cùng với thực lực xã hội nhất định.
Mặc dù tại hiện trường có hơn 100 vị Tiểu dong binh đoàn thiếu nữ không biết Trì bá tước có tài hoa hay không, có biết chăm sóc hay không, nhưng tại hiện trường ngoại trừ hắn ra, làm gì còn có vị nam nhân chưa thành thân nào hơn mình 10 tuổi, lại còn có thực lực lực kinh tế cùng thực lực xã hội nhất định nữa?
“Đại khái đây chính là ý nghĩa đích thực của bạch kim vĩnh cửu trân quý Kim cương Vương lão ngũ mà mọi người vẫn thường hay nói đấy hả?” Một giọng nói to đột nhiên từ 4 phương 8 hướng của hội trường truyền đến, mọi người rốt cuộc không nhịn được, đều cười ầm cả lên, cùng ngoái đầu lại tìm kẻ đùa dai —— Đương nhiên là tìm không thấy.
Chỉ có Trì Hàn Phong vẫn như cũ ở trên đài nghiêm trang vẫy mọi người: “Mọi người yên lặng một chút, kẻ vừa nói chính là đại thần chủ quản hôn nhân trong thiên địa: Nguyệt lão. Câu nói kia của hắn chính là sự đánh giá tốt nhất.” Vừa cường biện cho bản thân mình, Trì bá tước vừa dùng ánh mắt hung tợn quét qua Lôi Cát một cái, ám chỉ nếu còn tiếp tục như thế nữa, hắn sẽ thế này thế này gì gì đó.
Sau đó, lúc Lôi Cát cùng với Trì Ngạo Thiên đơn độc nói chuyện với nhau, Lôi Cát mới khe khẽ hỏi, Ngả Mễ làm như vậy liệu có phải cùng một lúc muốn kết giao với cả 2 nữ hài hay không, việc này thực sự là có lỗi với thiên kim của nhà Lâm bá tước a? Vẫn là Trì Hàn Phong hiểu Ngả Mễ hơn, hắn thoải mái khẽ lắc đầu: “Không việc gì, trên thực tế Ngả Mễ chưa từng làm chuyện gì với Lâm gia tiểu thư, hắn thủy chung chỉ coi Lâm gia tiểu thư là một vị bằng hữu cùng trải qua hoạn nạn thôi. Hơn nữa căn cứ theo sự hiểu biết của ta đối với phụ thân hắn và hắn, hắn hẳn là loại người tình thâm nghĩa trọng. Chỉ là không biết nữ hài kia làm thế nào có thể dễ dàng thu phục được trái tim hắn như vậy thôi.”
/143
|