Tinh linh vương là vua của tinh linh, thường sống lâu tới mấy ngàn tuổi, trong cuộc đời dài dòng này, bọn họ thông qua tinh linh giới cùng tiếp xúc với tự nhiên hệ tinh linh, đa số có thể có được năng lực gần với tinh linh sứ.
Có rất ít người nguyện ý chính diện xung đột với tinh linh vương, cho dù là thần thánh cự long cũng vậy.
Tinh linh vương cũng rất ít khi rời khỏi tinh linh giới, trong lịch sử trường hà, chỉ có 3 vị tinh linh vương đi ra khỏi tinh linh giới, trong đó có 1 vị là vì kích sát ác long Ngâm Phong lúc đó đang tàn sát bừa bãi tại Tinh Linh sâm lâm vào 1000 năm trước. Mà trên thực tế, lần đó, mặc dù ác long Ngâm Phong chỉ phải đối đầu với 1 đối thủ, nhưng lại là 1 lần thảm bại. Cho dù là phong hệ cự long nhanh nhẹn cũng không thể né tránh được cung tiễn mà tinh linh vương phóng ra cực kỳ nhanh, chỉ trong vòng vài giây, Ngâm Phong đã liên tục bị bắn trúng 13 mũi ma pháp tiễn, mà Ngâm Phong hy vọng dùng phong hệ cùng với hắc ám hệ ma pháp để tiến hành công kích, song tinh linh vương bản thân lại có lĩnh vực ma pháp cường đại. Toàn bộ uy lực ma pháp của Ngâm Phong đều bị giảm xuống. Cuối cùng không thể không rời khỏi Tinh Linh sâm lâm.
Đương nhiên, lần đó, Tinh linh vương bản thân cũng bị trọng thương, 200 năm sau, vĩnh biệt cõi đời.
Tinh linh vật ngữ
Ma Pháp lịch đầu thu ngày 1 tháng 6 năm 4.
Theo đúng thời gian đã hẹn, từ sáng sớm, Ngả Mễ đã áo trắng trường kiếm chỉnh tề đứng ở cửa Mân Côi Viên chờ tiểu cô nương – Đó cũng là kết quả huấn luyện của Lâm Vũ Thường, ước hẹn cùng với nữ hài vô luận thế nào cũng không thể đến muộn, ồ ~~ Nếu nữ hài có đến muộn thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, trên thực tế, có nữ hài nào lại không trễ giờ sao?
Hiện tại xem ra đáp án này là khẳng định, tối thiểu thì Oánh là một trong số đó.
Mặt trời nhô lên từ đằng đông, ánh sáng buổi sớm cùng không khí tươi mát trải khắp Tam Hương, trong mắt Ngả Mễ, nàng tinh linh đang từ đằng xa tiến tới kia không thể nghi ngờ gì chính là hình ảnh đẹp nhất trên thế giới.
Tiểu nữ hài hóa ra cũng mặc toàn đồ trắng – Ngả Mễ thầm nhủ, đây chẳng phải là tình lữ trang sức mà Lâm Vũ Thường vẫn thường nói hay sao? Đôi tai nhọn lộ ra dưới mái tóc ngắn, có lẽ là đi vội, trên mặt ửng hồng, một cây tinh linh đoản cung màu lục hé ra sau bờ vai thuôn gầy, phía vai đối diện là túi tên.
Rời khỏi Tam Hương không lâu chính là một mảng sâm lâm khổng lồ, đây chính là bìa rừng của Tinh Linh sâm lâm, 2 bên đường có treo rất nhiều bảng thông báo, trên bảng viết mấy chữ: “Phía trước là Tinh Linh sâm lâm, nguy hiểm, xin chớ tiến vào!”
Có lẽ thật sự có liên quan tới khoản tiền thuê có giá trị 1 ngân tệ, trên đường đi tương đối bình an. Điều này làm cho Ngả Mễ có chút bất mãn, là 1 ma pháp sư cấp 2 kiêm kiếm sĩ kiêm ma kiếm sĩ, là 1 tiểu nam hài vừa mới gia nhập giai đoạn đầu của mối tình, hắn hy vọng biết chừng nào từ trong rừng rậm có thể chạy ra 1 con hổ hung mãnh hoặc là gấu chó hoặc là thú nhân, quơ đại cây gậy, dọa cho tiểu cô nương phải nép vào ngực mình, sau đó chính mình có thể thể hiện ra đầy đủ ưu thế của bản thân – Xem ra, Ngả Mễ tương đối tự tin vào vũ lực của mình. Đáng tiếc, trong phạm vi thống trị của tinh linh vương, cho dù là tại những mảnh đất xung quanh, cũng sẽ không xuất hiện những dã thú có thể giúp người ta có cơ hội giậu đổ bìm leo. Đương nhiên, nếu là mơ giữa ban ngày thì cũng có thể.
Dã thú thật ra thì cũng có mấy con, bất quá toàn là thỏ hoang loại nhỏ, hơn nữa đa số xuất hiện vào buổi chiều, theo ý tưởng của Ngả Mễ: “Có thể trảo 1 con làm bữa tối.” Khi hắn đang rút ra Băng Nhận chuẩn bị dùng tốc độ thi triển ma pháp nhanh nhất trên thế giới phóng ra ma pháp – đó cũng là một cơ hội vô cùng tốt để biểu hiện mình nha. Đáng tiếc, cơ hồ mỗi lần, trong nháy mắt khi con mồi xuất hiện, một vật vô cùng ngắn và nhỏ vụt qua bên cạnh hắn bắn trúng vào chỗ yếu hại của động vật nhỏ, sau đó mới có thể nghe thấy tiếng vang từ dây đoản cung trên tay Oánh.
Không thể nào, tên nhanh như vậy ư? Ngả Mễ thật sự kinh ngạc, hắn cũng từng thấy bộ dạng bắn tên của Đại Thanh Sơn, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng tuyệt đối không thể giống như tinh linh nữ hài này được. Khó trách rất nhiều người nói, tinh linh là cung tiễn thủ giỏi nhất trên thế giới.
Trong quá trình tiến bước, 2 người cơ hồ rất hiếm khi nói chuyện với nhau, đều là Ngả Mễ ở đằng trước lặng lẽ mở đường, cô gái theo đằng sau. Có khi Ngả Mễ hỏi 2 câu, nhưng đa phần là muốn nói song lại chẳng biết phải nói gì.
Ban đêm, Ngả Mễ sau khi châm lửa trại, bèn dịch chuyển vị trí lửa trại để tặng cho tiểu cô nương, gọi về 2 ma pháp cự lang trông chừng cho tiểu cô nương. Còn bản thân mình, lẩn qua 1 bên, ngắm lửa trại trước mắt, ngắm dung nhan của tiểu cô nương đang điềm tĩnh ngủ. Ngả Mễ nhớ tới khi ở Băng Phong đại lục, cưỡng bức lợi dụ tra tấn bức cung được 1 ít tư liệu khi Đại Thanh Sơn cùng với Sa Nhược một mình ở chung trong 2 ngày đó – Đương nhiên đều là đôi câu vài lời, lúc ấy bản thân mình còn cười nhạo Đại Thanh Sơn thế nào thế nào, đầu gỗ thế nào thế nào, hiện tại xem ra, ài, nguyên lai sư huynh đệ trong lúc đó ở mọi phương diện đều là giống nhau đến kinh người nha.
Khi đó, thời khắc đó, cô bé ngủ say trong điềm tĩnh kia, cái loại cảm giác sợ hãi ngậm trong miệng này, cảm giác trong đầu thật khó có thể dùng ngôn ngữ hay văn tự nào có thể miêu tả chính xác được.
Tại vùng ven Tinh Linh sâm lâm, phàm là nơi tinh linh tộc tụ tập, đều có tinh linh huyệt động tồn tại. Trong mỗi tinh linh huyệt động, đều có 1 cột đá ma pháp màu xanh biếc thật lớn, thông qua cột đá ma pháp này, tinh linh có thể sử dụng linh hồn mình tiến vào tinh linh giới, nếu như tinh linh có thể lực cao, có thể thông qua cột đá ma pháp toàn bộ thân hình đều tiến vào tinh linh giới. Trong một ít tư liệu lịch sử không đầy đủ ghi lại, bên trong tinh linh giới còn có 1 loại tinh linh huyệt động đẳng cấp cao, thông qua loại huyệt động này, có thể trực tiếp tiến vào trạng thái thủy hóa của vạn vật vạn chủng trong thời kỳ mông muội, ở đây chỉ có phong, thủy, hỏa, thổ, băng 5 loại trạng thái nguyên thủy nhất, có thể nói, nơi này là vùng nguyên thủy của vạn vật do Sáng Thế Thần tạo ra, tại nơi này tất cả tinh linh xuất hiện đều là tinh linh đẳng cấp cao nhất, đều có lực lượng cấp bậc tinh linh sứ.
Các loại cây kỳ quái càng ngày càng xuất hiện nhiều trong sâm lâm. Mà lúc này, Oánh cũng tựa hồ trở nên càng lúc càng do dự. Băng qua một triền núi nho nhỏ, trên sườn núi nhìn theo hướng mặt trời, có 1 cái huyệt động vô cùng bắt mắt, phía trước huyệt động là 1 cái bình đài lớn đến không thể tưởng tượng nổi, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của tinh linh, vô cùng tinh xảo.
Tinh linh nữ hài đứng ở trên bình đài, cúi đầu vịnh xướng 1 pháp thuật đặc thù của tinh linh, sau 1 đạo lục quang, ma pháp thuật ở trước tinh linh huyệt động tiêu thất, sau khi nàng cùng Ngả Mễ tiến vào, nàng lại vịnh xướng pháp thuật, ma pháp trận lại phủ lên vách tường – Oánh giải thích một chút: 1 ngày sau, ma pháp trận này mới có thể bị người từ bên ngoài mở ra lại.
Huyệt động không phải là quá sâu, đại khái chừng 40 thước, 2 bên huyệt động đều là những bức bích họa do tinh linh công tượng dùng một ít thạch phấn đặc biệt vẽ nên, người bình thường nhìn không thể hiểu được. Tại chỗ sâu nhất trong động, là 1 không gian khá lớn, đỉnh chóp huyệt động có một vài tia sáng chiếu vào, soi sáng ở giữa huyệt động có 1 cái ma pháp trụ màu xanh biếc khoảng chừng 2 thước. Tại 1 bên cột đá có 1 cái ghế đá có thể ngồi lên được.
Oánh yên lặng ngồi lên ghế, do dự đưa tay đặt lên trên cột đá, nàng đột nhiên ngừng lại, khẽ nói với Ngả Mễ: “Ngài biết không? Có người trong lúc thông qua tinh linh thí luyện không thể đạt được sự xác nhận từ tinh linh vương… Bên trong rất nguy hiểm, nếu sau 2 giờ dồng hồ không thấy ta đi ra thì ngài cứ tự động rời đi thôi.”
Sắc mặt Ngả Mễ lập tức ngưng trọng lên, gặp nguy hiểm ư? Không thể nào, cô gái mình thích đi vào chỗ nguy hiểm? Hắn lo lắng hỏi: “Có biện pháp nào khắc phục không?”
Cô gái bất đắc dĩ lắc đầu, mặt ửng hồng cúi xuống: “Cám ơn ngài quan tâm tới ta, ta vẫn muốn hạ quyết tâm nói với ngài một câu: ‘quen ngài là việc vui vẻ nhất của ta trong suốt mấy năm nay’.” Ngay khi Ngả Mễ đang chuẩn bị nói điều gì đó, cô gái dứt khoát nhấc tay chạm vào trên cột đá ma pháp, 1 trận quang mang xanh biếc hiện ra, thân thể Oánh chấn động, rơi vào trong hôn mê.
Ngả Mễ ở bên cạnh chọn lựa 1 cái bậc thang nhỏ, chậm rãi ngồi xuống, sợ cô gái bị lạnh, bèn cởi áo choàng của mình ra, nhẹ nhàng cẩn thận đắp lên cho nàng. Hắn 2 nắm tay bắt chặt vào nhau, trong đầu tất cả đều là 2 câu nói cuối cùng của cô gái – Sẽ không có nguy hiểm gì đâu, nhưng cầu xin trời cao phù hộ.
10 phút trôi qua, 20 phút trôi qua, nửa giờ trôi qua, 1 giờ trôi qua… Ngả Mễ trên đầu toát cả mồ hôi, sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì chứ?
Một tiếng rưỡi trôi qua, lại 2 giờ trôi qua. Cô gái vẫn chưa tỉnh lại, nhớ lại lúc nàng nói là sau 2 giờ, Ngả Mễ đã phát điên lên rồi – Bản thân mình cũng đã đọc qua rất nhiều sách có liên quan đến tinh linh, trước kia thực sự chưa từng thấy sách nào nói tinh linh gặp nguy hiểm khi thông qua tinh linh thí luyện, nếu sớm biết vậy, khẳng định là đã khuyên bảo nàng không nên tham gia rồi.
Rốt cuộc là làm sao vậy? Ngả Mễ cẩn thận sờ sờ tay cô gái đặt trên cột đá, 1 mảng lạnh lẽo, thậm chí cảm thấy thân thể nàng cũng dần dần trở nên lạnh như băng, mũi dường như đang thở ra những tia hô hấp cuối cùng.
Chẳng lẽ...
Ý nghĩ đáng sợ sinh ra trong đầu Ngả Mễ… Ta muốn cứu nàng, ta phải cứu nàng. Ngả Mễ lập tức bắt chước cô gái đem 2 tay cũng đặt trên cột đá màu xanh biếc… Nhưng mà, không hề có phản ứng.
Mồ hôi tí tách từ trên đầu Ngả Mễ đổ xuống, hắn cắn chặt môi dưới, trong đầu linh quang lóe lên, vội vàng dùng cánh tay phải nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng cô gái, tay trái từng chút từng chút dò xét theo vị trí tay trái của cô gái kết hợp với cột đá, ngay lúc tay hắn hoàn toàn tiếp xúc với cột đá trong nháy mắt, cột đá tựa như có sinh mệnh, giật mình dường như hơi chấn động, trước mắt Ngả Mễ một trận lục quang đại hiện, chói sáng khiến hắn căn bản không thể mở to mắt ra được, hắn phát hiện trước mắt hết thảy đều thay đổi.
Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt chính là rộng lớn hùng vĩ, trên bàu trời những áng mây nhiều màu lững lờ trôi, hơn nữa trong trạng thái bán trong suốt, xa xa là dãy núi màu xanh biếc, bản thân mình tựa hồ đang đứng trên một cái đài cao mà tế tự thường sử dụng, ồ, trong lòng mình là cái gì vậy? Lúc hắn cúi đầu mới phát hiện, bản thân mình vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, nửa ôm Oánh, mà lúc này môi Oánh đang mím thật chặt, tròng mắt di động quật cường, biểu tình không phục, hơn nữa, còn phiêu động sắc nước.
Ngả Mễ xuất hiện, cả 2 người đều chấn động, Ngả Mễ vội vàng nhảy ra, mặt đỏ bừng, thì thào nói: “Vừa rồi, ta thực sự rất sốt ruột. Cho nên…”
Ngay lúc cô gái vừa muốn nói gì đó, giữa không trung đột nhiên truyền tới giọng nói uy nghiêm của 1 người: “Kẻ nào? Dám xâm nhập vào Tinh linh giới sao?”
Ngả Mễ từ giọng nói nhìn lại, oa, trên bầu trời có một cái bình đài khổng lồ phiêu động, trên bình đài có 1 cái ghế ngồi, trên đó có 1 vị trung niên tinh linh nữ tính đang ngồi, lúc này cũng đang dùng thần tình kinh ngạc thăm dò nhìn Ngả Mễ.
Nhìn bộ dạng Oánh, vừa rồi nhất định là bị ủy khuất, Ngả Mễ đương nhiên chẳng có cảm giác tốt đẹp gì đối với tinh linh phiêu phù trong không trung này, cùng lắm cũng chỉ là một tinh linh nữ vương thôi mà (Đồ con rùa, Ngả Mễ trong lòng đã bắt đầu dùng ngôn ngữ ác độc nhất âm thầm mắng chửi kẻ đã khiến cho cô gái mà mình âu yếm phải chịu ủy khuất). Dám lừa bịp tống tiền quốc vương, dám cùng Long thần cò kè mặc cả, Ngả Mễ còn có gì không dám nữa (Bổ sung một chút, trừ không dám cùng Oánh nói “Ta thích muội” những lời đại loại như vậy ra), một vị tinh linh vương thì có làm sao? Tài năng bao trùm được đến mấy tầng trời, đối với lá gan cóc tía của Ngả Mễ, có gì mà không dám cơ chứ?
Thấy cô gái hiện tại bình yên vô sự ở bên cạnh mình, Ngả Mễ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn bình thản hướng về phía người đang phiêu động trên không trung nói: “Ta là dong binh, ta phụ trách sự an toàn của Oánh tiểu thư trong lữ trình lần này.”
“Chẳng lẽ như vậy là có thể xâm nhập vào thần thánh tinh linh giới sao?” Nữ tinh linh trên mặt hiển nhiên lộ ra vẻ giận dữ.
“Thật có lỗi, đối với dong binh mà nói, sự an toàn của cố chủ là trên hết, thần thánh chức trách chẳng là gì cả.” Ngả Mễ nhìn tinh linh vương, từng chữ từng chữ nói ra.
“Nhân loại ti vi, ngươi có năng lực gì mà dám ở tinh linh giới nói với ta như vậy!” Có thể chưa từng có kẻ nào dám khiêu chiến tinh linh vương, hành động của Ngả Mễ đã ảnh hưởng rất mạnh tới quyền lợi của nàng.
“Ta là một tiểu dong binh, an toàn của cố chủ khiến cho ta phải đối mặt hết thảy, cho dù là Long thần Phái Lạc Đặc hay Sáng Thế Thần!”
“Được rồi, ta không hy vọng có tí huyết dịch của nhân loại nào làm dơ bẩn tinh linh giới, Oánh, ngươi nói với hắn đi, để cho hắn quay về.” Tinh linh vương lạnh lùng ra lệnh.
Nhìn Oánh do dự run rẩy chuẩn bị lên tiếng, Ngả Mễ giành quyền lên tiếng trước: “Thật có lỗi, khi cố chủ bị uy hiếp, ta có thể cự tuyệt hết thảy mệnh lệnh đến từ nàng. Đây là 1 trong số những tố chất tối thiểu của dong binh.”
“Ngươi…” Tinh linh nữ vương tay phải đập thật mạnh xuống tay vịn, tay trái tùy tiện gọi ra một ma pháp tia chớp màu xanh biếc đánh xuống dưới chân Ngả Mễ.
“Tinh linh vương bệ hạ, ta hiện tại hộ tống cố chủ của ta rời khỏi nơi này, nếu sau khi ta xác nhận nàng không có uy hiếp gì, nàng lại nguyện ý quay trở lại, như vậy quan hệ thuê mướn giữa chúng ta sẽ tự nhiên chấm dứt, ta đương nhiên sẽ rời đi.”
“Hừm ~~ Ngươi đại khái là nhân loại dũng cảm nhất mà ta từng trông thấy, chẳng lẽ ngươi không hỏi xem vì sao vô số tinh linh trong thiên hạ khi thông qua thí luyện cũng chẳng có việc gì, chỉ đến lượt nàng lại xảy ra vấn đề? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng nàng đang cố ý lợi dụng ngươi sao?”
“Bệ hạ, là 1 tiểu dong binh, không hỏi đến việc mình không nên biết, là thiên chức của chúng ta.” Ngả Mễ càng ngày càng khôi phục lại vẻ bình thường, khóe miệng lại hé ra nụ cười thiên sứ.
“Được lắm, ta cho ngươi biết…”
Lời nói của tinh linh vương bị Ngả Mễ cắt đứt: “Thật có lỗi, bệ hạ, bất luận là phát sinh bất cứ chuyện gì, khế ước thuê một khi sinh ra, dong binh nhất định phải chuẩn bị dùng sinh mệnh để giữ gì nội dung khế ước, ta cũng không muốn biết tin tức gì về cố chủ.” Lúc này Ngả Mễ biết, tinh linh nữ vương khẳng định sẽ không nói ra câu gì làm hắn cao hứng, chi bằng tìm cách thoát thân trước, rồi cẩn thận hỏi lại Oánh thì hay hơn.
“Bệ hạ, ta cùng với Oánh tiểu thư đạt thành khế ước là bảo hộ nàng an toàn hoàn thành tinh linh thí luyện, nếu bệ hạ cho rằng nàng không thể hoàn thành thí luyện này, như vậy xin bệ hạ cho phép nàng an toàn rời khỏi đây.” Ngả Mễ nhẹ nhàng kéo ống tay áo Oánh một chút.
"Hảo, hảo ~~" Tinh linh vương giận dữ cười: “Đã có dong binh tham dự, nếu đem hy vọng ký thác cùng vũ lực, các ngươi đả bại 2 tinh linh trưởng lão của ta, thì đương nhiên có thể rời đi, hơn nữa cũng coi như Oánh hoàn thành tinh linh thí luyện, nếu các ngươi thất bại… Các ngươi tự mình nghĩ đến hậu quả đi.” Đang lúc tinh linh vương vỗ tay, ở bên cạnh nàng xuất hiện 1 tinh linh ma pháp sư râu tóc bạc phơ cùng với 1 vị kiếm sĩ tay cầm tinh linh trường kiếm. Tinh linh vương đứng dậy rời đi, vừa đạp lên không trung hư vô mờ mịt vừa để lại hồi âm vang vọng trong khoảng không: “Tiểu dong binh, ngươi hẳn là 1 ma pháp sư a, ta rất thích đảm lượng của ngươi, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, tại tinh linh giới, hết thảy thiên nhiên tinh linh cũng sẽ không nghe theo pháp thuật của ngươi.”
Có rất ít người nguyện ý chính diện xung đột với tinh linh vương, cho dù là thần thánh cự long cũng vậy.
Tinh linh vương cũng rất ít khi rời khỏi tinh linh giới, trong lịch sử trường hà, chỉ có 3 vị tinh linh vương đi ra khỏi tinh linh giới, trong đó có 1 vị là vì kích sát ác long Ngâm Phong lúc đó đang tàn sát bừa bãi tại Tinh Linh sâm lâm vào 1000 năm trước. Mà trên thực tế, lần đó, mặc dù ác long Ngâm Phong chỉ phải đối đầu với 1 đối thủ, nhưng lại là 1 lần thảm bại. Cho dù là phong hệ cự long nhanh nhẹn cũng không thể né tránh được cung tiễn mà tinh linh vương phóng ra cực kỳ nhanh, chỉ trong vòng vài giây, Ngâm Phong đã liên tục bị bắn trúng 13 mũi ma pháp tiễn, mà Ngâm Phong hy vọng dùng phong hệ cùng với hắc ám hệ ma pháp để tiến hành công kích, song tinh linh vương bản thân lại có lĩnh vực ma pháp cường đại. Toàn bộ uy lực ma pháp của Ngâm Phong đều bị giảm xuống. Cuối cùng không thể không rời khỏi Tinh Linh sâm lâm.
Đương nhiên, lần đó, Tinh linh vương bản thân cũng bị trọng thương, 200 năm sau, vĩnh biệt cõi đời.
Tinh linh vật ngữ
Ma Pháp lịch đầu thu ngày 1 tháng 6 năm 4.
Theo đúng thời gian đã hẹn, từ sáng sớm, Ngả Mễ đã áo trắng trường kiếm chỉnh tề đứng ở cửa Mân Côi Viên chờ tiểu cô nương – Đó cũng là kết quả huấn luyện của Lâm Vũ Thường, ước hẹn cùng với nữ hài vô luận thế nào cũng không thể đến muộn, ồ ~~ Nếu nữ hài có đến muộn thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, trên thực tế, có nữ hài nào lại không trễ giờ sao?
Hiện tại xem ra đáp án này là khẳng định, tối thiểu thì Oánh là một trong số đó.
Mặt trời nhô lên từ đằng đông, ánh sáng buổi sớm cùng không khí tươi mát trải khắp Tam Hương, trong mắt Ngả Mễ, nàng tinh linh đang từ đằng xa tiến tới kia không thể nghi ngờ gì chính là hình ảnh đẹp nhất trên thế giới.
Tiểu nữ hài hóa ra cũng mặc toàn đồ trắng – Ngả Mễ thầm nhủ, đây chẳng phải là tình lữ trang sức mà Lâm Vũ Thường vẫn thường nói hay sao? Đôi tai nhọn lộ ra dưới mái tóc ngắn, có lẽ là đi vội, trên mặt ửng hồng, một cây tinh linh đoản cung màu lục hé ra sau bờ vai thuôn gầy, phía vai đối diện là túi tên.
Rời khỏi Tam Hương không lâu chính là một mảng sâm lâm khổng lồ, đây chính là bìa rừng của Tinh Linh sâm lâm, 2 bên đường có treo rất nhiều bảng thông báo, trên bảng viết mấy chữ: “Phía trước là Tinh Linh sâm lâm, nguy hiểm, xin chớ tiến vào!”
Có lẽ thật sự có liên quan tới khoản tiền thuê có giá trị 1 ngân tệ, trên đường đi tương đối bình an. Điều này làm cho Ngả Mễ có chút bất mãn, là 1 ma pháp sư cấp 2 kiêm kiếm sĩ kiêm ma kiếm sĩ, là 1 tiểu nam hài vừa mới gia nhập giai đoạn đầu của mối tình, hắn hy vọng biết chừng nào từ trong rừng rậm có thể chạy ra 1 con hổ hung mãnh hoặc là gấu chó hoặc là thú nhân, quơ đại cây gậy, dọa cho tiểu cô nương phải nép vào ngực mình, sau đó chính mình có thể thể hiện ra đầy đủ ưu thế của bản thân – Xem ra, Ngả Mễ tương đối tự tin vào vũ lực của mình. Đáng tiếc, trong phạm vi thống trị của tinh linh vương, cho dù là tại những mảnh đất xung quanh, cũng sẽ không xuất hiện những dã thú có thể giúp người ta có cơ hội giậu đổ bìm leo. Đương nhiên, nếu là mơ giữa ban ngày thì cũng có thể.
Dã thú thật ra thì cũng có mấy con, bất quá toàn là thỏ hoang loại nhỏ, hơn nữa đa số xuất hiện vào buổi chiều, theo ý tưởng của Ngả Mễ: “Có thể trảo 1 con làm bữa tối.” Khi hắn đang rút ra Băng Nhận chuẩn bị dùng tốc độ thi triển ma pháp nhanh nhất trên thế giới phóng ra ma pháp – đó cũng là một cơ hội vô cùng tốt để biểu hiện mình nha. Đáng tiếc, cơ hồ mỗi lần, trong nháy mắt khi con mồi xuất hiện, một vật vô cùng ngắn và nhỏ vụt qua bên cạnh hắn bắn trúng vào chỗ yếu hại của động vật nhỏ, sau đó mới có thể nghe thấy tiếng vang từ dây đoản cung trên tay Oánh.
Không thể nào, tên nhanh như vậy ư? Ngả Mễ thật sự kinh ngạc, hắn cũng từng thấy bộ dạng bắn tên của Đại Thanh Sơn, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng tuyệt đối không thể giống như tinh linh nữ hài này được. Khó trách rất nhiều người nói, tinh linh là cung tiễn thủ giỏi nhất trên thế giới.
Trong quá trình tiến bước, 2 người cơ hồ rất hiếm khi nói chuyện với nhau, đều là Ngả Mễ ở đằng trước lặng lẽ mở đường, cô gái theo đằng sau. Có khi Ngả Mễ hỏi 2 câu, nhưng đa phần là muốn nói song lại chẳng biết phải nói gì.
Ban đêm, Ngả Mễ sau khi châm lửa trại, bèn dịch chuyển vị trí lửa trại để tặng cho tiểu cô nương, gọi về 2 ma pháp cự lang trông chừng cho tiểu cô nương. Còn bản thân mình, lẩn qua 1 bên, ngắm lửa trại trước mắt, ngắm dung nhan của tiểu cô nương đang điềm tĩnh ngủ. Ngả Mễ nhớ tới khi ở Băng Phong đại lục, cưỡng bức lợi dụ tra tấn bức cung được 1 ít tư liệu khi Đại Thanh Sơn cùng với Sa Nhược một mình ở chung trong 2 ngày đó – Đương nhiên đều là đôi câu vài lời, lúc ấy bản thân mình còn cười nhạo Đại Thanh Sơn thế nào thế nào, đầu gỗ thế nào thế nào, hiện tại xem ra, ài, nguyên lai sư huynh đệ trong lúc đó ở mọi phương diện đều là giống nhau đến kinh người nha.
Khi đó, thời khắc đó, cô bé ngủ say trong điềm tĩnh kia, cái loại cảm giác sợ hãi ngậm trong miệng này, cảm giác trong đầu thật khó có thể dùng ngôn ngữ hay văn tự nào có thể miêu tả chính xác được.
Tại vùng ven Tinh Linh sâm lâm, phàm là nơi tinh linh tộc tụ tập, đều có tinh linh huyệt động tồn tại. Trong mỗi tinh linh huyệt động, đều có 1 cột đá ma pháp màu xanh biếc thật lớn, thông qua cột đá ma pháp này, tinh linh có thể sử dụng linh hồn mình tiến vào tinh linh giới, nếu như tinh linh có thể lực cao, có thể thông qua cột đá ma pháp toàn bộ thân hình đều tiến vào tinh linh giới. Trong một ít tư liệu lịch sử không đầy đủ ghi lại, bên trong tinh linh giới còn có 1 loại tinh linh huyệt động đẳng cấp cao, thông qua loại huyệt động này, có thể trực tiếp tiến vào trạng thái thủy hóa của vạn vật vạn chủng trong thời kỳ mông muội, ở đây chỉ có phong, thủy, hỏa, thổ, băng 5 loại trạng thái nguyên thủy nhất, có thể nói, nơi này là vùng nguyên thủy của vạn vật do Sáng Thế Thần tạo ra, tại nơi này tất cả tinh linh xuất hiện đều là tinh linh đẳng cấp cao nhất, đều có lực lượng cấp bậc tinh linh sứ.
Các loại cây kỳ quái càng ngày càng xuất hiện nhiều trong sâm lâm. Mà lúc này, Oánh cũng tựa hồ trở nên càng lúc càng do dự. Băng qua một triền núi nho nhỏ, trên sườn núi nhìn theo hướng mặt trời, có 1 cái huyệt động vô cùng bắt mắt, phía trước huyệt động là 1 cái bình đài lớn đến không thể tưởng tượng nổi, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của tinh linh, vô cùng tinh xảo.
Tinh linh nữ hài đứng ở trên bình đài, cúi đầu vịnh xướng 1 pháp thuật đặc thù của tinh linh, sau 1 đạo lục quang, ma pháp thuật ở trước tinh linh huyệt động tiêu thất, sau khi nàng cùng Ngả Mễ tiến vào, nàng lại vịnh xướng pháp thuật, ma pháp trận lại phủ lên vách tường – Oánh giải thích một chút: 1 ngày sau, ma pháp trận này mới có thể bị người từ bên ngoài mở ra lại.
Huyệt động không phải là quá sâu, đại khái chừng 40 thước, 2 bên huyệt động đều là những bức bích họa do tinh linh công tượng dùng một ít thạch phấn đặc biệt vẽ nên, người bình thường nhìn không thể hiểu được. Tại chỗ sâu nhất trong động, là 1 không gian khá lớn, đỉnh chóp huyệt động có một vài tia sáng chiếu vào, soi sáng ở giữa huyệt động có 1 cái ma pháp trụ màu xanh biếc khoảng chừng 2 thước. Tại 1 bên cột đá có 1 cái ghế đá có thể ngồi lên được.
Oánh yên lặng ngồi lên ghế, do dự đưa tay đặt lên trên cột đá, nàng đột nhiên ngừng lại, khẽ nói với Ngả Mễ: “Ngài biết không? Có người trong lúc thông qua tinh linh thí luyện không thể đạt được sự xác nhận từ tinh linh vương… Bên trong rất nguy hiểm, nếu sau 2 giờ dồng hồ không thấy ta đi ra thì ngài cứ tự động rời đi thôi.”
Sắc mặt Ngả Mễ lập tức ngưng trọng lên, gặp nguy hiểm ư? Không thể nào, cô gái mình thích đi vào chỗ nguy hiểm? Hắn lo lắng hỏi: “Có biện pháp nào khắc phục không?”
Cô gái bất đắc dĩ lắc đầu, mặt ửng hồng cúi xuống: “Cám ơn ngài quan tâm tới ta, ta vẫn muốn hạ quyết tâm nói với ngài một câu: ‘quen ngài là việc vui vẻ nhất của ta trong suốt mấy năm nay’.” Ngay khi Ngả Mễ đang chuẩn bị nói điều gì đó, cô gái dứt khoát nhấc tay chạm vào trên cột đá ma pháp, 1 trận quang mang xanh biếc hiện ra, thân thể Oánh chấn động, rơi vào trong hôn mê.
Ngả Mễ ở bên cạnh chọn lựa 1 cái bậc thang nhỏ, chậm rãi ngồi xuống, sợ cô gái bị lạnh, bèn cởi áo choàng của mình ra, nhẹ nhàng cẩn thận đắp lên cho nàng. Hắn 2 nắm tay bắt chặt vào nhau, trong đầu tất cả đều là 2 câu nói cuối cùng của cô gái – Sẽ không có nguy hiểm gì đâu, nhưng cầu xin trời cao phù hộ.
10 phút trôi qua, 20 phút trôi qua, nửa giờ trôi qua, 1 giờ trôi qua… Ngả Mễ trên đầu toát cả mồ hôi, sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì chứ?
Một tiếng rưỡi trôi qua, lại 2 giờ trôi qua. Cô gái vẫn chưa tỉnh lại, nhớ lại lúc nàng nói là sau 2 giờ, Ngả Mễ đã phát điên lên rồi – Bản thân mình cũng đã đọc qua rất nhiều sách có liên quan đến tinh linh, trước kia thực sự chưa từng thấy sách nào nói tinh linh gặp nguy hiểm khi thông qua tinh linh thí luyện, nếu sớm biết vậy, khẳng định là đã khuyên bảo nàng không nên tham gia rồi.
Rốt cuộc là làm sao vậy? Ngả Mễ cẩn thận sờ sờ tay cô gái đặt trên cột đá, 1 mảng lạnh lẽo, thậm chí cảm thấy thân thể nàng cũng dần dần trở nên lạnh như băng, mũi dường như đang thở ra những tia hô hấp cuối cùng.
Chẳng lẽ...
Ý nghĩ đáng sợ sinh ra trong đầu Ngả Mễ… Ta muốn cứu nàng, ta phải cứu nàng. Ngả Mễ lập tức bắt chước cô gái đem 2 tay cũng đặt trên cột đá màu xanh biếc… Nhưng mà, không hề có phản ứng.
Mồ hôi tí tách từ trên đầu Ngả Mễ đổ xuống, hắn cắn chặt môi dưới, trong đầu linh quang lóe lên, vội vàng dùng cánh tay phải nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng cô gái, tay trái từng chút từng chút dò xét theo vị trí tay trái của cô gái kết hợp với cột đá, ngay lúc tay hắn hoàn toàn tiếp xúc với cột đá trong nháy mắt, cột đá tựa như có sinh mệnh, giật mình dường như hơi chấn động, trước mắt Ngả Mễ một trận lục quang đại hiện, chói sáng khiến hắn căn bản không thể mở to mắt ra được, hắn phát hiện trước mắt hết thảy đều thay đổi.
Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt chính là rộng lớn hùng vĩ, trên bàu trời những áng mây nhiều màu lững lờ trôi, hơn nữa trong trạng thái bán trong suốt, xa xa là dãy núi màu xanh biếc, bản thân mình tựa hồ đang đứng trên một cái đài cao mà tế tự thường sử dụng, ồ, trong lòng mình là cái gì vậy? Lúc hắn cúi đầu mới phát hiện, bản thân mình vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, nửa ôm Oánh, mà lúc này môi Oánh đang mím thật chặt, tròng mắt di động quật cường, biểu tình không phục, hơn nữa, còn phiêu động sắc nước.
Ngả Mễ xuất hiện, cả 2 người đều chấn động, Ngả Mễ vội vàng nhảy ra, mặt đỏ bừng, thì thào nói: “Vừa rồi, ta thực sự rất sốt ruột. Cho nên…”
Ngay lúc cô gái vừa muốn nói gì đó, giữa không trung đột nhiên truyền tới giọng nói uy nghiêm của 1 người: “Kẻ nào? Dám xâm nhập vào Tinh linh giới sao?”
Ngả Mễ từ giọng nói nhìn lại, oa, trên bầu trời có một cái bình đài khổng lồ phiêu động, trên bình đài có 1 cái ghế ngồi, trên đó có 1 vị trung niên tinh linh nữ tính đang ngồi, lúc này cũng đang dùng thần tình kinh ngạc thăm dò nhìn Ngả Mễ.
Nhìn bộ dạng Oánh, vừa rồi nhất định là bị ủy khuất, Ngả Mễ đương nhiên chẳng có cảm giác tốt đẹp gì đối với tinh linh phiêu phù trong không trung này, cùng lắm cũng chỉ là một tinh linh nữ vương thôi mà (Đồ con rùa, Ngả Mễ trong lòng đã bắt đầu dùng ngôn ngữ ác độc nhất âm thầm mắng chửi kẻ đã khiến cho cô gái mà mình âu yếm phải chịu ủy khuất). Dám lừa bịp tống tiền quốc vương, dám cùng Long thần cò kè mặc cả, Ngả Mễ còn có gì không dám nữa (Bổ sung một chút, trừ không dám cùng Oánh nói “Ta thích muội” những lời đại loại như vậy ra), một vị tinh linh vương thì có làm sao? Tài năng bao trùm được đến mấy tầng trời, đối với lá gan cóc tía của Ngả Mễ, có gì mà không dám cơ chứ?
Thấy cô gái hiện tại bình yên vô sự ở bên cạnh mình, Ngả Mễ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn bình thản hướng về phía người đang phiêu động trên không trung nói: “Ta là dong binh, ta phụ trách sự an toàn của Oánh tiểu thư trong lữ trình lần này.”
“Chẳng lẽ như vậy là có thể xâm nhập vào thần thánh tinh linh giới sao?” Nữ tinh linh trên mặt hiển nhiên lộ ra vẻ giận dữ.
“Thật có lỗi, đối với dong binh mà nói, sự an toàn của cố chủ là trên hết, thần thánh chức trách chẳng là gì cả.” Ngả Mễ nhìn tinh linh vương, từng chữ từng chữ nói ra.
“Nhân loại ti vi, ngươi có năng lực gì mà dám ở tinh linh giới nói với ta như vậy!” Có thể chưa từng có kẻ nào dám khiêu chiến tinh linh vương, hành động của Ngả Mễ đã ảnh hưởng rất mạnh tới quyền lợi của nàng.
“Ta là một tiểu dong binh, an toàn của cố chủ khiến cho ta phải đối mặt hết thảy, cho dù là Long thần Phái Lạc Đặc hay Sáng Thế Thần!”
“Được rồi, ta không hy vọng có tí huyết dịch của nhân loại nào làm dơ bẩn tinh linh giới, Oánh, ngươi nói với hắn đi, để cho hắn quay về.” Tinh linh vương lạnh lùng ra lệnh.
Nhìn Oánh do dự run rẩy chuẩn bị lên tiếng, Ngả Mễ giành quyền lên tiếng trước: “Thật có lỗi, khi cố chủ bị uy hiếp, ta có thể cự tuyệt hết thảy mệnh lệnh đến từ nàng. Đây là 1 trong số những tố chất tối thiểu của dong binh.”
“Ngươi…” Tinh linh nữ vương tay phải đập thật mạnh xuống tay vịn, tay trái tùy tiện gọi ra một ma pháp tia chớp màu xanh biếc đánh xuống dưới chân Ngả Mễ.
“Tinh linh vương bệ hạ, ta hiện tại hộ tống cố chủ của ta rời khỏi nơi này, nếu sau khi ta xác nhận nàng không có uy hiếp gì, nàng lại nguyện ý quay trở lại, như vậy quan hệ thuê mướn giữa chúng ta sẽ tự nhiên chấm dứt, ta đương nhiên sẽ rời đi.”
“Hừm ~~ Ngươi đại khái là nhân loại dũng cảm nhất mà ta từng trông thấy, chẳng lẽ ngươi không hỏi xem vì sao vô số tinh linh trong thiên hạ khi thông qua thí luyện cũng chẳng có việc gì, chỉ đến lượt nàng lại xảy ra vấn đề? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng nàng đang cố ý lợi dụng ngươi sao?”
“Bệ hạ, là 1 tiểu dong binh, không hỏi đến việc mình không nên biết, là thiên chức của chúng ta.” Ngả Mễ càng ngày càng khôi phục lại vẻ bình thường, khóe miệng lại hé ra nụ cười thiên sứ.
“Được lắm, ta cho ngươi biết…”
Lời nói của tinh linh vương bị Ngả Mễ cắt đứt: “Thật có lỗi, bệ hạ, bất luận là phát sinh bất cứ chuyện gì, khế ước thuê một khi sinh ra, dong binh nhất định phải chuẩn bị dùng sinh mệnh để giữ gì nội dung khế ước, ta cũng không muốn biết tin tức gì về cố chủ.” Lúc này Ngả Mễ biết, tinh linh nữ vương khẳng định sẽ không nói ra câu gì làm hắn cao hứng, chi bằng tìm cách thoát thân trước, rồi cẩn thận hỏi lại Oánh thì hay hơn.
“Bệ hạ, ta cùng với Oánh tiểu thư đạt thành khế ước là bảo hộ nàng an toàn hoàn thành tinh linh thí luyện, nếu bệ hạ cho rằng nàng không thể hoàn thành thí luyện này, như vậy xin bệ hạ cho phép nàng an toàn rời khỏi đây.” Ngả Mễ nhẹ nhàng kéo ống tay áo Oánh một chút.
"Hảo, hảo ~~" Tinh linh vương giận dữ cười: “Đã có dong binh tham dự, nếu đem hy vọng ký thác cùng vũ lực, các ngươi đả bại 2 tinh linh trưởng lão của ta, thì đương nhiên có thể rời đi, hơn nữa cũng coi như Oánh hoàn thành tinh linh thí luyện, nếu các ngươi thất bại… Các ngươi tự mình nghĩ đến hậu quả đi.” Đang lúc tinh linh vương vỗ tay, ở bên cạnh nàng xuất hiện 1 tinh linh ma pháp sư râu tóc bạc phơ cùng với 1 vị kiếm sĩ tay cầm tinh linh trường kiếm. Tinh linh vương đứng dậy rời đi, vừa đạp lên không trung hư vô mờ mịt vừa để lại hồi âm vang vọng trong khoảng không: “Tiểu dong binh, ngươi hẳn là 1 ma pháp sư a, ta rất thích đảm lượng của ngươi, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, tại tinh linh giới, hết thảy thiên nhiên tinh linh cũng sẽ không nghe theo pháp thuật của ngươi.”
/143
|