Trong thời kỳ đầu của Ma Pháp lịch, cũng như vô số năm trước đó, chưa từng xảy ra hải chiến bao giờ, cho nên chẳng ai nghĩ đến chuyện hải chiến quy mô lớn với sự tham gia của hàng vạn thuyền ở giai đoạn sau của Ma Pháp lịch. Bởi vậy, các quốc gia đều không có lực lượng hải quân lớn, rất hiếm quốc gia nào chủ động đi tranh đoạt quyền kiểm soát vùng biển.
Bất kể là Ma Pháp lịch hay là Hồng Nguyệt lịch, chính quyền các quốc gia khi đó tương đối ổn định, rất ít bùng nổ chiến tranh, bởi vậy dận chúng trong thời đại ấy sinh sống rất dễ dàng.
Nhất là Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, trên 70% lãnh thổ đều là bình nguyên. Phía Tây Nam đại lục, Tu Tư đế quốc hoàn toàn nằm trong vùng bình nguyên mênh mông vô bờ, trừ dãy núi Thánh Tuyết sơn nằm ở phía Đông ra thì đại bộ phận địa khu có độ cao trung bình 20 mét so với mực nước biển. Độ cao trung bình ấy được tính bằng cách lấy bình quân giữa điểm có độ cao tuyệt đối cao nhất so với mực nước biển là 23 mét và vùng thấp nhất là 17 mét;
Ở phía Đông Nam bộ là Hải Cáp Dong Binh đế quốc tựa lưng vào Tinh Linh sâm lâm quy tụ rất nhiều sản vật phong phú trên đại lục, mé trái là nhánh đông của Thánh Tuyết sơn, vùng địa lý có vẻ bất ổn duy nhất bên trong quốc nội là đầm lầy Ngư Bốc nằm ở giữa đế quốc. Đây lại là nơi duy nhất trên toàn bộ đại lục sản xuất ra cây cỏ môi. Cỏ môi không mùi không vị là thứ đồ dùng xa xỉ mà tất cả các gia tộc giàu có trên đại lục đều muốn mua vào mùa đông, trông thì có vẻ như điều kiện địa lý không được ưu đãi, song mức sống của cư dân nơi đây lại được xếp hàng đầu trên toàn đại lục;
Thần Thánh giáo đình đóng tại Hoa Ngữ bình nguyên là Thánh địa mà hàng ngàn vạn người trên toàn đại lục hướng tới. 500 năm trước, khi người Cáp Mễ thất bại phải thối lui khỏi Hoa Ngữ bình nguyên, thế lực quân đội của Ngả Mễ đế quốc bao trùm nơi đây, có điều Ngả Mễ I suốt đời tuân thủ lời hứa, trong lúc ông ta còn sống, chưa từng thiết lập bất cứ chính quyền hành chính nào tại vùng đất này. Sau 5 năm, ông đã đem toàn bộ quyền thống trị Hoa Ngữ bình nguyên thoải mái giao lại cho Thần Thánh giáo đình lúc bấy giờ đang hưng khởi tại đại lục, hơn nữa còn phái trọng binh trợ giúp cho Thần Thánh giáo đình thống nhất lãnh thổ. Ngả Mễ I lúc về già nhiều lần từng nhắc đến rằng, nguyên nhân lớn nhất khiến bản thân ông ta không muốn lấy Hoa Ngữ bình nguyên chính là vì vùng đất này quá phì nhiêu, rất dễ nảy sinh thứ không khí quý tộc quần là áo lượt, chẳng khác nào một đám chim lông xanh lông vàng rực rỡ, sống lâu ở đó, nhất định sẽ chẳng còn thiết tung cánh bay lên trời xanh nữa -- Trên thực tế, đại bộ phận gia cầm như gà, vịt, ngan ngỗng cũng trong hoàn cảnh tương tự mà biến thành vật hy sinh cho người chăn nuôi giết hại. Cần phải biết rằng, những loại gia cầm này 10,000 năm trước đó còn có lông cánh đẹp đẽ, tiếng hót động lòng người, vóc dáng kiêu ngạo bay lượn giữa trời xanh. Hoa Ngữ bình nguyên thế nhưng lại khiến cho Ngả Mễ I cả đời sợ như sợ cọp, qua đó có thể tưởng tượng được độ phì nhiêu của mảnh đất này.
Phía đông Hoa Ngữ bình nguyên là vùng đồi núi thấp, chính những ngọn núi này đã ngăn chặn những ngọn gió từ bờ biển phía Đông thổi tới, cũng như những ngọn gió đến từ sa mạc. Bởi vì đặc điểm chủng tộc cho phép, nên ở khắp khu vực sa mạc chỉ có 1 chủng tộc duy nhất có thể sinh sống -- Chính xác hơn mà nói, những chủng tộc khác có thể cũng sống được ở đây, song chỉ có Cáp Duy tộc bởi đặc thù của chủng tộc nên chẳng bao giờ muốn rời khỏi sa mạc. Bọn họ được hình thành từ hơn 100 bộ lạc, mỗi bộ lạc có khoảng từ 1,000 đến 10,000 cư dân, các bộ lạc này tập hợp lại thành Thần Thánh Sa Mạc vương quốc. Đa số con dân tại sa mạc này đều sinh hoạt trên 3 ốc đảo lơn ở vùng phụ cận, dựa vào cây Tiên Nhân Chưởng, thằn lằn sa mạc mà sống. Ban ngày, toàn bộ con dân của vương quốc Sa Mạc đều trú sau những cồn cát, trong những lúc rỗi rãi họ thích dùng cây Tiên Nhân Chưởng bện thành một ít thảm treo tường, khăn sa. Cây Tiên Nhân Chưởng sinh trưởng ở vùng sa mạc cung cấp sợi cực kỳ tinh mịn, sau khi được phơi nắng đầy đủ lại có thêm độ dai cực kỳ chắc chắn, những đồ vật được bện ra rất dễ bán cho các tầng lớp thượng tầng xã hội tại đại lục.
Về phần Ngả Mễ đế quốc thì càng chẳng cần phải nói, muốn núi có núi muốn biển có biển. Phía bên phải lại là đồi núi cùng với rừng rậm cực kỳ hiếm thấy, cung cấp một lượng lớn gỗ cùng với khoáng vật.
Bốn phương đại lục công lộ xuyên qua toàn bộ đại lục, chẳng những nối thẳng tới thủ đô của các quốc gia, mà toàn bộ các thành trấn lớn cũng đều được quốc lộ bao trùm tới. Thậm chí cả một số vùng nông thôn xa xôi cũng biết đạo lý: “Nếu muốn giàu thì trước hết phải làm đường”. Các loại hàng hóa thông qua đại lục công lộ ngày đêm nối tiếp nhau vận chuyển đi khắp mọi nơi.
Bởi vậy chẳng những khắp nơi dân chúng có thể muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, mà còn có một quần thể người hỗn tạp đủ thành phần bị cuốn vào các loại nghề nghiệp kiếm tiền như buôn bán, vận chuyển, cường đạo, dong binh.
Trừ một số rất ít thôn nhỏ ở vùng ven biển không thông với quốc lộ ra thì chẳng có mấy người nguyện ý giao lưu với biển, chứ nói gì đến chuyện kiếm ăn trên biển.
Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, cho nên tấm bản đồ trong tay Hoắc Ân Tư có lẽ các tướng lĩnh đời sau cũng chẳng thể tưởng tượng ra nổi -- Ngay đến một tấm bản đồ đơn sơ như vậy cũng phải nhờ đến các chiến sĩ xuất thân từ nghề đánh cá tại Tiểu dong binh đoàn tập trung lại rồi vẽ ra theo trí nhớ, sau đó, Hoắc Ân Tư lại lợi dụng vài lần toàn thể Cuồng thứu đại đội diễn luyện toàn diện trong phạm vi 50 dặm mặt biển phía tây của Tây Lâm đảo, sau đó sửa sang lại rồi vẽ thành bản đồ mới.
Hoắc Ân Tư giới thiệu sơ lược một chút với đoàn trưởng cùng phó đoàn trưởng về lai lịch của tấm bản đồ, đến lúc vừa định giới thiệu cẩn thận một chút về tình hình thì Ngả Mễ ra hiệu bảo hắn chờ, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Oánh vẫn đang đứng bên cạnh hắn, không để ý tới sự phản đối của nàng, đưa nàng ra phía giường ở đằng sau rồi thay nàng đắp chăn cẩn thận, cuối cùng mới quay trở lại bàn.
Ba Nhĩ Ba Tư bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ nói: “Thật khiến ta cảm động, ngày trước cha của Ngả Mễ cũng như vậy với mẹ hắn, rất quan tâm chu đáo. Sự ôn nhu của cha Ngả Mễ thuộc loại có tiếng trong toàn bộ quan quân thân thuộc ở bộ đội biên phòng. Đáng tiếc…” Ba Nhĩ Ba Tư trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối hồng nhân bạc mệnh.
Hoắc Ân Tư chỉ vào tấm bản đồ giới thiệu tóm tắt với các thành viên chủ chốt: “Ở trên biển rộng, cuồng thứu sau khi ra đến phạm vi 50 dặm bên ngoài lục địa, sẽ không còn trông thấy đại lục nữa, rất dễ bị lạc phương hướng. Mà chúng ta lại không có thuyền cỡ lớn, cho nên biên giới bản đồ mà mọi người đang thấy chỉ có 50 dặm mà thôi. Ta từng phái 1 tiểu đội thám báo cuồng thứu đi dọc theo ven biển đột phá qua phòng tuyến của bộ đội biên phòng Tu Tư đế quốc, xâm nhập vào sâu 500 dặm để điều tra. Theo thám báo quan sát được thì, ở nơi đó thực sự có 1 trường chiến tranh rất lớn, 2 phe tham chiến đang trong trạng thái giằng co. Hơn nữa…” Ngón tay Hoắc Ân Tư lại chỉ về phía mũi tây nam của đại lục, “Chỗ này có 1 đội tàu khổng lồ, phía trên cắm cờ hiệu toàn 1 màu đen. Nếu từ chỗ này tiến đến Tây Lâm đảo, đại khái chỉ mất có 4 ngày.”
“Cứ nghĩ tới Tây Lâm đảo là có thể thoải mái tránh được các điểm thu phí bảo hộ, nhiều lắm cũng chỉ là giết mấy đám hải tặc nhỏ hoặc là tiêu diệt 1 ít sơn tặc, thật chẳng ngờ giờ lại phải đánh giặc chẳng khác gì quân chính quy.” Ngả Mễ vuốt mũi lộ vẻ bực tức: “Vụ mua bán này lỗ nặng quá, Hồng Thạch I đại đế phen này lời to, bỏ vốn mua dê mà lại dắt về được cả một con địa hành long.”
“Thật là xui xẻo, nếu biết sớm thì đã chẳng làm dong binh nữa cho xong. Thấp cổ bé họng, biết rõ là mắc mưu chịu thiệt rồi nhưng đã trót cầm tiền, để bảo toàn đạo đức nghề nghiệp thì cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.” Ngả Mễ bất đắc dĩ nói.
“Ngươi cho rằng bọn chúng sẽ tấn công chúng ta sao? Chúng ta hiện tại lực lượng thế nào? Còn nữa, có cần phải sơ tán cư dân trên đảo không?” Ngả Mễ gần đây quá bận rộn với việc kiếm tiền và chuyện chung thân đại sự của mình, đối với kết quả huấn luyện của Tiểu dong binh đoàn hiện nay thực sự không thể nắm được bằng Hoắc Ân Tư hay người trực tiếp phụ trách huấn luyện dong binh Ba Nhĩ Ba Tư vốn trường kỳ đóng tại Tây Lâm đảo.
Hoắc Ân Tư bất đắc dĩ lắc đầu: “Không biết. Dựa theo lý mà nói, hẳn là không thể. Trước mắt nhánh quân đội đến từ hải ngoại này còn chưa lớn tới mức có thể khai chiến vài lần. Nhưng cũng không nhất thiết là như thế, nếu ta là quan chỉ huy của đối phương, nhất định trước hết sẽ toàn lực tiến công một quốc gia, loại phương diện tác chiến nhiều mặt này khẳng định là không có khả năng. Cho nên, cảm thấy hiện tại không thể theo lẽ thường mà phán đoán trí tuệ của quan chỉ huy đối phương được, nếu không sẽ là coi thường đối thủ. Có điều binh lực thực tế của đối phương chẳng khác nào núi băng trên biển rộng, đại bộ phận đều nằm dưới mặt biển.”
“Ngươi cho rằng khả năng nào lớn hơn?” Ngả Mễ nheo mắt trầm giọng hỏi.
Nếu chỉ đơn thuần xét về các học thuyết quân sự mà nói, tài hoa của Hoắc Ân Tư tại Tiểu dong binh đoàn vượt xa kẻ xuất thân từ quân nhân thế gia như Trì Ngạo Thiên hay Ba Nhĩ Ba Tư vốn sống nhiều năm trong kiếp quân lữ, đó là phát hiện đáng kinh ngạc nhất của Tiểu dong binh đoàn sau 1 năm chung sống. Có điều những kinh nghiệm phong phú đó rốt cuộc từ đâu mà có được thì Hoắc Ân Tư vẫn không đưa ra cho mọi người 1 giải thích hợp lý. Giải thích thông dụng nhất là bản thân mình đọc được trong sách, kiểu giải thích này khiến cho mọi người cũng có thể chấp nhận được, Ải nhân sống 200 năm, chỉ cần bỏ ra 1/10 thời gian để đọc sách thì đã khiến cho nhân loại không thể bắt kịp nổi rồi.
“Ừm, ta nghiêng về cái sau.” Hoắc Ân Tư lời còn chưa dứt, Ba Nhĩ Ba Tư đã đón tới: “Đúng thế, ta cũng đồng tình với cách nhìn này, Hải Cáp đế quốc có 5 vạn quân chính quy, 2.5 vạn Kiếm sĩ bộ đội; Dong Binh đế quốc quân nhân đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự là 6 vạn, Kiếm sĩ bộ đội 3.5 vạn, hơn nữa, dựa vào mị lực của Tứ đại dong binh vương, chỉ cần vung tay kêu gọi 1 cái, có thể triệu về 3 vạn dong binh trên toàn bộ đại lục đến trợ chiến cũng không thành vấn đề. Cho dù là Ngả Mễ đế quốc vốn ở cùng 1 đại lục, cũng không dám cùng lúc đối đầu với cả 2 quốc gia đồng thời công kích. Vậy mà một đại lục khác lại vượt qua chặng đường biển dài tới mấy tháng, ngàn dặm bôn tập, khẳng định là đã có sự chuẩn bị trước khi đến. Cho nên không thể loại trừ khả năng đối thủ tấn công từ nhiều hướng, có lẽ bọn chúng sẽ không tấn công bản thổ của Ngả Mễ đế quốc, song nếu ta là quan chỉ huy của đối phương, trong tay dư bao nhiêu binh lực sẽ đem công kích Sư Tử hà, chiếm lĩnh đại lục công lộ, chẳng những có thể chặt đứt tuyến đường vận chuyển huyết mạch của Hải Cáp đế quốc, mà còn là thủ đoạn hay nhất để kiềm chế đối thủ.”
“Nói như vậy thì hiện tại chúng ta đã trở thành binh gia vùng giao tranh rồi sao?” Ngả Mễ lời nói pha lẫn vị chua xót, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trì Ngạo Thiên, hắn muốn trưng cầu một chút ý kiến của Trì Ngạo Thiên vốn về sớm trước hắn vài ngày.
Trì Ngạo Thiên chậm rãi gật gật đầu.
“Như vậy cư dân trên đảo phải an bài như thế nào?”
“Cũng đã sơ tán rồi, chúng ta lợi dụng số lượng tài chính không nhiều lắm của Tiểu dong binh đoàn, đưa bọn họ tới 1 trấn nhỏ cách nơi này 100 dặm, thông báo với họ rằng Yếu Ly long dự đoán, tương lai trong vòng 2 tháng sắp tới ở đây có thể sẽ phát sinh động đất, cho nên trước hết cần phải sơ tán.” Hoắc Ân Tư nói.
“Ồ… Nhìn không ra được, Hoắc Ân Tư lại là cao thủ thiên tài nói dối nha. Như vậy là tốt nhất, có thể khiến cho mọi người tự giác rời đi, mà không thương tổn bất cứ kẻ nào là hay nhất.” Ngả Mễ đem Hoắc Ân Tư ra chọc quê.
“Binh lực thì sao?”
“Vụ này thì khá lạc quan, so với nửa năm trước, nhân số của chúng ta đã có sự gia tăng rất lớn. Đại kiếm sĩ doanh tổng cộng 302 người, Trở kích kiếm sĩ doanh 90 người, Ma kiếm sĩ doanh 60 người, Cuồng thứu kiếm sĩ doanh 112 người, ngoài ra, trong một lần cơ duyên đặc thù, chúng ta đã chiêu mộ được đầy đủ 2 khúc Thảo nguyên tinh linh cung tiễn thủ từ các Thụ ốc tửu quán tại đế quốc và Hải Cáp đế quốc.” Lúc Hoắc Ân Tư nói đến đây thì khiến Ngả Mễ thực sự cảm thấy rung động.
Đầy đủ 2 khúc nghĩa là tính cả quan dẫn binh tổng cộng có 52 người, hơn nữa còn lập thành biên chế. Nếu chỉ tính riêng các loại bộ đội khác mà nói thì có lẽ chẳng đáng để kinh ngạc lắm, nhưng nếu là Thảo nguyên tinh linh cung tiễn thủ thì lại khác hẳn. Thảo nguyên tinh linh là 1 nhánh tinh linh, điểm giống với các tinh linh khác là có được năng lực nhìn trong đêm tối cực kỳ tốt. Do trường kỳ sinh hoạt tại thảo nguyên nên không được tiếp xúc với rừng rậm, có rất ít người có thể trở thành tinh linh Đại ma pháp sư am hiểu mộc hệ ma pháp. Ưu thế lớn nhất của chủng tộc này được hình thành trên thảo nguyên. So vo ứi Sâm lâm tinh linh, bọn họ có thân hình cao lớn, am hiểu phương thức dùng tên săn bắn giữa cuồng phong trên thảo nguyên, bởi vậy, cơ hồ mỗi 1 Thảo nguyên tinh linh đều là thần tiễn thủ bẩm sinh, cũng là nhân tài mà quân đội các quốc gia ra sức mời chào.
“Ha ha, không cần phải ngạc nhiên.” Hoắc Ân Tư bật cười: “Nói là cơ duyên gặp được chứ, thực ra thì 1 bộ lạc tinh linh tại Hoa Ngữ bình nguyên nghe nói có đánh giặc cho nên tổ chức 1 số thanh niên chiến sĩ chuẩn bị tới Hải Cáp đế quốc tham chiến ―― Đương nhiên là để kiếm tiền, có điều, mộ binh phí mà Hải Cáp đế quốc cấp cho bọn họ không thể so sánh với chúng ta được, cho nên trước lúc bọn họ tiến vào điểm chiêu binh thì bị chúng ta ngăn lại.”
“Ừm, không tệ, hiện tại chúng ta trừ kỵ binh ra, quả thực có thể mau chóng tổ chức thành quân đội chính quy. Đại Thanh Sơn làm đội trưởng của doanh mới này đi, ai bảo trong chúng ta ở đây chỉ mỗi ngươi có cung tên. Ài, lại phải nuôi sống thêm 52 người rồi, thật hy vọng chiến tranh sẽ bắt đầu ngay lập tức, đem bọn họ mau mau ra chiến trường, giết, chém, sau đó sẽ có thể giảm bớt một ít chi tiêu hàng ngày.”
Nghe thấy có kẻ chính miệng nói ra những lời vô trách nhiệm như thế, Hoắc Ân Tư khẩn trương ngó ra cửa nhìn xung quanh, xem có ai khác nghe được hay không, còn Ba Nhĩ Ba Tư thì đã chuẩn bị với tay ra bịt lấy cái miệng hồ ngôn loạn ngữ của hắn.
“Ài ―― các ngươi lại hiểu lầm rồi, ý ta là nói đem bọn họ đi rèn luyện thân thể, sau đó là có thể mời ăn uống kiệm dụng rồi.” Ngả Mễ lật sổ sách bất đắc dĩ chỉ vào số liệu phí dụng chi ra.
Đương nhiên, có thật sự là hiểu lầm như lời đoàn trưởng đại nhân nói hay không thì tin rằng tất cả mọi người đều rõ ràng.
“Về mặt chuẩn bị chiến thuật thì thế nào?” Lúc này Ngả Mễ cứ như thầy giáo đang tiến hành kiểm tra Hoắc Ân Tư.
Hoắc Ân Tư lại bắt tay chỉ chỉ về phía bản đồ: “Chúng ta đã rào cắm đinh nhọn ở dọc phía ven biển, để phòng ngừa địch nhân quấy nhiễu sau lưng, khắp 4 phía quanh đảo chúng ta cũng bố trí những đinh nhọn tương tự. Hiện tại sóng biển đã tẩy sạch dấu vết được hơn 10 ngày rồi, trừ phi là dẫm phải, nếu không tuyệt đối không thể phát hiện ra đinh nhọn nằm dưới biển.”
“Bé ngoan à, như vậy chẳng phải là chúng ta cũng không ra được à? Ngươi không để lại đường lui sao?”
“Điểm này thì yên tâm, chúng ta đã để lại 2 đường nhỏ, toàn bộ đội viên đều đã biết, rất tiện cho việc điều phối. Còn có cả 1 đại lục, có mấy người trong số chúng ta biết, vạn nhất đánh không lại, vẫn còn có đường mà chạy trốn.” Hoắc Ân Tư trên mặt cũng tương tự lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Bất kể là Ma Pháp lịch hay là Hồng Nguyệt lịch, chính quyền các quốc gia khi đó tương đối ổn định, rất ít bùng nổ chiến tranh, bởi vậy dận chúng trong thời đại ấy sinh sống rất dễ dàng.
Nhất là Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, trên 70% lãnh thổ đều là bình nguyên. Phía Tây Nam đại lục, Tu Tư đế quốc hoàn toàn nằm trong vùng bình nguyên mênh mông vô bờ, trừ dãy núi Thánh Tuyết sơn nằm ở phía Đông ra thì đại bộ phận địa khu có độ cao trung bình 20 mét so với mực nước biển. Độ cao trung bình ấy được tính bằng cách lấy bình quân giữa điểm có độ cao tuyệt đối cao nhất so với mực nước biển là 23 mét và vùng thấp nhất là 17 mét;
Ở phía Đông Nam bộ là Hải Cáp Dong Binh đế quốc tựa lưng vào Tinh Linh sâm lâm quy tụ rất nhiều sản vật phong phú trên đại lục, mé trái là nhánh đông của Thánh Tuyết sơn, vùng địa lý có vẻ bất ổn duy nhất bên trong quốc nội là đầm lầy Ngư Bốc nằm ở giữa đế quốc. Đây lại là nơi duy nhất trên toàn bộ đại lục sản xuất ra cây cỏ môi. Cỏ môi không mùi không vị là thứ đồ dùng xa xỉ mà tất cả các gia tộc giàu có trên đại lục đều muốn mua vào mùa đông, trông thì có vẻ như điều kiện địa lý không được ưu đãi, song mức sống của cư dân nơi đây lại được xếp hàng đầu trên toàn đại lục;
Thần Thánh giáo đình đóng tại Hoa Ngữ bình nguyên là Thánh địa mà hàng ngàn vạn người trên toàn đại lục hướng tới. 500 năm trước, khi người Cáp Mễ thất bại phải thối lui khỏi Hoa Ngữ bình nguyên, thế lực quân đội của Ngả Mễ đế quốc bao trùm nơi đây, có điều Ngả Mễ I suốt đời tuân thủ lời hứa, trong lúc ông ta còn sống, chưa từng thiết lập bất cứ chính quyền hành chính nào tại vùng đất này. Sau 5 năm, ông đã đem toàn bộ quyền thống trị Hoa Ngữ bình nguyên thoải mái giao lại cho Thần Thánh giáo đình lúc bấy giờ đang hưng khởi tại đại lục, hơn nữa còn phái trọng binh trợ giúp cho Thần Thánh giáo đình thống nhất lãnh thổ. Ngả Mễ I lúc về già nhiều lần từng nhắc đến rằng, nguyên nhân lớn nhất khiến bản thân ông ta không muốn lấy Hoa Ngữ bình nguyên chính là vì vùng đất này quá phì nhiêu, rất dễ nảy sinh thứ không khí quý tộc quần là áo lượt, chẳng khác nào một đám chim lông xanh lông vàng rực rỡ, sống lâu ở đó, nhất định sẽ chẳng còn thiết tung cánh bay lên trời xanh nữa -- Trên thực tế, đại bộ phận gia cầm như gà, vịt, ngan ngỗng cũng trong hoàn cảnh tương tự mà biến thành vật hy sinh cho người chăn nuôi giết hại. Cần phải biết rằng, những loại gia cầm này 10,000 năm trước đó còn có lông cánh đẹp đẽ, tiếng hót động lòng người, vóc dáng kiêu ngạo bay lượn giữa trời xanh. Hoa Ngữ bình nguyên thế nhưng lại khiến cho Ngả Mễ I cả đời sợ như sợ cọp, qua đó có thể tưởng tượng được độ phì nhiêu của mảnh đất này.
Phía đông Hoa Ngữ bình nguyên là vùng đồi núi thấp, chính những ngọn núi này đã ngăn chặn những ngọn gió từ bờ biển phía Đông thổi tới, cũng như những ngọn gió đến từ sa mạc. Bởi vì đặc điểm chủng tộc cho phép, nên ở khắp khu vực sa mạc chỉ có 1 chủng tộc duy nhất có thể sinh sống -- Chính xác hơn mà nói, những chủng tộc khác có thể cũng sống được ở đây, song chỉ có Cáp Duy tộc bởi đặc thù của chủng tộc nên chẳng bao giờ muốn rời khỏi sa mạc. Bọn họ được hình thành từ hơn 100 bộ lạc, mỗi bộ lạc có khoảng từ 1,000 đến 10,000 cư dân, các bộ lạc này tập hợp lại thành Thần Thánh Sa Mạc vương quốc. Đa số con dân tại sa mạc này đều sinh hoạt trên 3 ốc đảo lơn ở vùng phụ cận, dựa vào cây Tiên Nhân Chưởng, thằn lằn sa mạc mà sống. Ban ngày, toàn bộ con dân của vương quốc Sa Mạc đều trú sau những cồn cát, trong những lúc rỗi rãi họ thích dùng cây Tiên Nhân Chưởng bện thành một ít thảm treo tường, khăn sa. Cây Tiên Nhân Chưởng sinh trưởng ở vùng sa mạc cung cấp sợi cực kỳ tinh mịn, sau khi được phơi nắng đầy đủ lại có thêm độ dai cực kỳ chắc chắn, những đồ vật được bện ra rất dễ bán cho các tầng lớp thượng tầng xã hội tại đại lục.
Về phần Ngả Mễ đế quốc thì càng chẳng cần phải nói, muốn núi có núi muốn biển có biển. Phía bên phải lại là đồi núi cùng với rừng rậm cực kỳ hiếm thấy, cung cấp một lượng lớn gỗ cùng với khoáng vật.
Bốn phương đại lục công lộ xuyên qua toàn bộ đại lục, chẳng những nối thẳng tới thủ đô của các quốc gia, mà toàn bộ các thành trấn lớn cũng đều được quốc lộ bao trùm tới. Thậm chí cả một số vùng nông thôn xa xôi cũng biết đạo lý: “Nếu muốn giàu thì trước hết phải làm đường”. Các loại hàng hóa thông qua đại lục công lộ ngày đêm nối tiếp nhau vận chuyển đi khắp mọi nơi.
Bởi vậy chẳng những khắp nơi dân chúng có thể muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, mà còn có một quần thể người hỗn tạp đủ thành phần bị cuốn vào các loại nghề nghiệp kiếm tiền như buôn bán, vận chuyển, cường đạo, dong binh.
Trừ một số rất ít thôn nhỏ ở vùng ven biển không thông với quốc lộ ra thì chẳng có mấy người nguyện ý giao lưu với biển, chứ nói gì đến chuyện kiếm ăn trên biển.
Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, cho nên tấm bản đồ trong tay Hoắc Ân Tư có lẽ các tướng lĩnh đời sau cũng chẳng thể tưởng tượng ra nổi -- Ngay đến một tấm bản đồ đơn sơ như vậy cũng phải nhờ đến các chiến sĩ xuất thân từ nghề đánh cá tại Tiểu dong binh đoàn tập trung lại rồi vẽ ra theo trí nhớ, sau đó, Hoắc Ân Tư lại lợi dụng vài lần toàn thể Cuồng thứu đại đội diễn luyện toàn diện trong phạm vi 50 dặm mặt biển phía tây của Tây Lâm đảo, sau đó sửa sang lại rồi vẽ thành bản đồ mới.
Hoắc Ân Tư giới thiệu sơ lược một chút với đoàn trưởng cùng phó đoàn trưởng về lai lịch của tấm bản đồ, đến lúc vừa định giới thiệu cẩn thận một chút về tình hình thì Ngả Mễ ra hiệu bảo hắn chờ, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Oánh vẫn đang đứng bên cạnh hắn, không để ý tới sự phản đối của nàng, đưa nàng ra phía giường ở đằng sau rồi thay nàng đắp chăn cẩn thận, cuối cùng mới quay trở lại bàn.
Ba Nhĩ Ba Tư bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ nói: “Thật khiến ta cảm động, ngày trước cha của Ngả Mễ cũng như vậy với mẹ hắn, rất quan tâm chu đáo. Sự ôn nhu của cha Ngả Mễ thuộc loại có tiếng trong toàn bộ quan quân thân thuộc ở bộ đội biên phòng. Đáng tiếc…” Ba Nhĩ Ba Tư trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối hồng nhân bạc mệnh.
Hoắc Ân Tư chỉ vào tấm bản đồ giới thiệu tóm tắt với các thành viên chủ chốt: “Ở trên biển rộng, cuồng thứu sau khi ra đến phạm vi 50 dặm bên ngoài lục địa, sẽ không còn trông thấy đại lục nữa, rất dễ bị lạc phương hướng. Mà chúng ta lại không có thuyền cỡ lớn, cho nên biên giới bản đồ mà mọi người đang thấy chỉ có 50 dặm mà thôi. Ta từng phái 1 tiểu đội thám báo cuồng thứu đi dọc theo ven biển đột phá qua phòng tuyến của bộ đội biên phòng Tu Tư đế quốc, xâm nhập vào sâu 500 dặm để điều tra. Theo thám báo quan sát được thì, ở nơi đó thực sự có 1 trường chiến tranh rất lớn, 2 phe tham chiến đang trong trạng thái giằng co. Hơn nữa…” Ngón tay Hoắc Ân Tư lại chỉ về phía mũi tây nam của đại lục, “Chỗ này có 1 đội tàu khổng lồ, phía trên cắm cờ hiệu toàn 1 màu đen. Nếu từ chỗ này tiến đến Tây Lâm đảo, đại khái chỉ mất có 4 ngày.”
“Cứ nghĩ tới Tây Lâm đảo là có thể thoải mái tránh được các điểm thu phí bảo hộ, nhiều lắm cũng chỉ là giết mấy đám hải tặc nhỏ hoặc là tiêu diệt 1 ít sơn tặc, thật chẳng ngờ giờ lại phải đánh giặc chẳng khác gì quân chính quy.” Ngả Mễ vuốt mũi lộ vẻ bực tức: “Vụ mua bán này lỗ nặng quá, Hồng Thạch I đại đế phen này lời to, bỏ vốn mua dê mà lại dắt về được cả một con địa hành long.”
“Thật là xui xẻo, nếu biết sớm thì đã chẳng làm dong binh nữa cho xong. Thấp cổ bé họng, biết rõ là mắc mưu chịu thiệt rồi nhưng đã trót cầm tiền, để bảo toàn đạo đức nghề nghiệp thì cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.” Ngả Mễ bất đắc dĩ nói.
“Ngươi cho rằng bọn chúng sẽ tấn công chúng ta sao? Chúng ta hiện tại lực lượng thế nào? Còn nữa, có cần phải sơ tán cư dân trên đảo không?” Ngả Mễ gần đây quá bận rộn với việc kiếm tiền và chuyện chung thân đại sự của mình, đối với kết quả huấn luyện của Tiểu dong binh đoàn hiện nay thực sự không thể nắm được bằng Hoắc Ân Tư hay người trực tiếp phụ trách huấn luyện dong binh Ba Nhĩ Ba Tư vốn trường kỳ đóng tại Tây Lâm đảo.
Hoắc Ân Tư bất đắc dĩ lắc đầu: “Không biết. Dựa theo lý mà nói, hẳn là không thể. Trước mắt nhánh quân đội đến từ hải ngoại này còn chưa lớn tới mức có thể khai chiến vài lần. Nhưng cũng không nhất thiết là như thế, nếu ta là quan chỉ huy của đối phương, nhất định trước hết sẽ toàn lực tiến công một quốc gia, loại phương diện tác chiến nhiều mặt này khẳng định là không có khả năng. Cho nên, cảm thấy hiện tại không thể theo lẽ thường mà phán đoán trí tuệ của quan chỉ huy đối phương được, nếu không sẽ là coi thường đối thủ. Có điều binh lực thực tế của đối phương chẳng khác nào núi băng trên biển rộng, đại bộ phận đều nằm dưới mặt biển.”
“Ngươi cho rằng khả năng nào lớn hơn?” Ngả Mễ nheo mắt trầm giọng hỏi.
Nếu chỉ đơn thuần xét về các học thuyết quân sự mà nói, tài hoa của Hoắc Ân Tư tại Tiểu dong binh đoàn vượt xa kẻ xuất thân từ quân nhân thế gia như Trì Ngạo Thiên hay Ba Nhĩ Ba Tư vốn sống nhiều năm trong kiếp quân lữ, đó là phát hiện đáng kinh ngạc nhất của Tiểu dong binh đoàn sau 1 năm chung sống. Có điều những kinh nghiệm phong phú đó rốt cuộc từ đâu mà có được thì Hoắc Ân Tư vẫn không đưa ra cho mọi người 1 giải thích hợp lý. Giải thích thông dụng nhất là bản thân mình đọc được trong sách, kiểu giải thích này khiến cho mọi người cũng có thể chấp nhận được, Ải nhân sống 200 năm, chỉ cần bỏ ra 1/10 thời gian để đọc sách thì đã khiến cho nhân loại không thể bắt kịp nổi rồi.
“Ừm, ta nghiêng về cái sau.” Hoắc Ân Tư lời còn chưa dứt, Ba Nhĩ Ba Tư đã đón tới: “Đúng thế, ta cũng đồng tình với cách nhìn này, Hải Cáp đế quốc có 5 vạn quân chính quy, 2.5 vạn Kiếm sĩ bộ đội; Dong Binh đế quốc quân nhân đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự là 6 vạn, Kiếm sĩ bộ đội 3.5 vạn, hơn nữa, dựa vào mị lực của Tứ đại dong binh vương, chỉ cần vung tay kêu gọi 1 cái, có thể triệu về 3 vạn dong binh trên toàn bộ đại lục đến trợ chiến cũng không thành vấn đề. Cho dù là Ngả Mễ đế quốc vốn ở cùng 1 đại lục, cũng không dám cùng lúc đối đầu với cả 2 quốc gia đồng thời công kích. Vậy mà một đại lục khác lại vượt qua chặng đường biển dài tới mấy tháng, ngàn dặm bôn tập, khẳng định là đã có sự chuẩn bị trước khi đến. Cho nên không thể loại trừ khả năng đối thủ tấn công từ nhiều hướng, có lẽ bọn chúng sẽ không tấn công bản thổ của Ngả Mễ đế quốc, song nếu ta là quan chỉ huy của đối phương, trong tay dư bao nhiêu binh lực sẽ đem công kích Sư Tử hà, chiếm lĩnh đại lục công lộ, chẳng những có thể chặt đứt tuyến đường vận chuyển huyết mạch của Hải Cáp đế quốc, mà còn là thủ đoạn hay nhất để kiềm chế đối thủ.”
“Nói như vậy thì hiện tại chúng ta đã trở thành binh gia vùng giao tranh rồi sao?” Ngả Mễ lời nói pha lẫn vị chua xót, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trì Ngạo Thiên, hắn muốn trưng cầu một chút ý kiến của Trì Ngạo Thiên vốn về sớm trước hắn vài ngày.
Trì Ngạo Thiên chậm rãi gật gật đầu.
“Như vậy cư dân trên đảo phải an bài như thế nào?”
“Cũng đã sơ tán rồi, chúng ta lợi dụng số lượng tài chính không nhiều lắm của Tiểu dong binh đoàn, đưa bọn họ tới 1 trấn nhỏ cách nơi này 100 dặm, thông báo với họ rằng Yếu Ly long dự đoán, tương lai trong vòng 2 tháng sắp tới ở đây có thể sẽ phát sinh động đất, cho nên trước hết cần phải sơ tán.” Hoắc Ân Tư nói.
“Ồ… Nhìn không ra được, Hoắc Ân Tư lại là cao thủ thiên tài nói dối nha. Như vậy là tốt nhất, có thể khiến cho mọi người tự giác rời đi, mà không thương tổn bất cứ kẻ nào là hay nhất.” Ngả Mễ đem Hoắc Ân Tư ra chọc quê.
“Binh lực thì sao?”
“Vụ này thì khá lạc quan, so với nửa năm trước, nhân số của chúng ta đã có sự gia tăng rất lớn. Đại kiếm sĩ doanh tổng cộng 302 người, Trở kích kiếm sĩ doanh 90 người, Ma kiếm sĩ doanh 60 người, Cuồng thứu kiếm sĩ doanh 112 người, ngoài ra, trong một lần cơ duyên đặc thù, chúng ta đã chiêu mộ được đầy đủ 2 khúc Thảo nguyên tinh linh cung tiễn thủ từ các Thụ ốc tửu quán tại đế quốc và Hải Cáp đế quốc.” Lúc Hoắc Ân Tư nói đến đây thì khiến Ngả Mễ thực sự cảm thấy rung động.
Đầy đủ 2 khúc nghĩa là tính cả quan dẫn binh tổng cộng có 52 người, hơn nữa còn lập thành biên chế. Nếu chỉ tính riêng các loại bộ đội khác mà nói thì có lẽ chẳng đáng để kinh ngạc lắm, nhưng nếu là Thảo nguyên tinh linh cung tiễn thủ thì lại khác hẳn. Thảo nguyên tinh linh là 1 nhánh tinh linh, điểm giống với các tinh linh khác là có được năng lực nhìn trong đêm tối cực kỳ tốt. Do trường kỳ sinh hoạt tại thảo nguyên nên không được tiếp xúc với rừng rậm, có rất ít người có thể trở thành tinh linh Đại ma pháp sư am hiểu mộc hệ ma pháp. Ưu thế lớn nhất của chủng tộc này được hình thành trên thảo nguyên. So vo ứi Sâm lâm tinh linh, bọn họ có thân hình cao lớn, am hiểu phương thức dùng tên săn bắn giữa cuồng phong trên thảo nguyên, bởi vậy, cơ hồ mỗi 1 Thảo nguyên tinh linh đều là thần tiễn thủ bẩm sinh, cũng là nhân tài mà quân đội các quốc gia ra sức mời chào.
“Ha ha, không cần phải ngạc nhiên.” Hoắc Ân Tư bật cười: “Nói là cơ duyên gặp được chứ, thực ra thì 1 bộ lạc tinh linh tại Hoa Ngữ bình nguyên nghe nói có đánh giặc cho nên tổ chức 1 số thanh niên chiến sĩ chuẩn bị tới Hải Cáp đế quốc tham chiến ―― Đương nhiên là để kiếm tiền, có điều, mộ binh phí mà Hải Cáp đế quốc cấp cho bọn họ không thể so sánh với chúng ta được, cho nên trước lúc bọn họ tiến vào điểm chiêu binh thì bị chúng ta ngăn lại.”
“Ừm, không tệ, hiện tại chúng ta trừ kỵ binh ra, quả thực có thể mau chóng tổ chức thành quân đội chính quy. Đại Thanh Sơn làm đội trưởng của doanh mới này đi, ai bảo trong chúng ta ở đây chỉ mỗi ngươi có cung tên. Ài, lại phải nuôi sống thêm 52 người rồi, thật hy vọng chiến tranh sẽ bắt đầu ngay lập tức, đem bọn họ mau mau ra chiến trường, giết, chém, sau đó sẽ có thể giảm bớt một ít chi tiêu hàng ngày.”
Nghe thấy có kẻ chính miệng nói ra những lời vô trách nhiệm như thế, Hoắc Ân Tư khẩn trương ngó ra cửa nhìn xung quanh, xem có ai khác nghe được hay không, còn Ba Nhĩ Ba Tư thì đã chuẩn bị với tay ra bịt lấy cái miệng hồ ngôn loạn ngữ của hắn.
“Ài ―― các ngươi lại hiểu lầm rồi, ý ta là nói đem bọn họ đi rèn luyện thân thể, sau đó là có thể mời ăn uống kiệm dụng rồi.” Ngả Mễ lật sổ sách bất đắc dĩ chỉ vào số liệu phí dụng chi ra.
Đương nhiên, có thật sự là hiểu lầm như lời đoàn trưởng đại nhân nói hay không thì tin rằng tất cả mọi người đều rõ ràng.
“Về mặt chuẩn bị chiến thuật thì thế nào?” Lúc này Ngả Mễ cứ như thầy giáo đang tiến hành kiểm tra Hoắc Ân Tư.
Hoắc Ân Tư lại bắt tay chỉ chỉ về phía bản đồ: “Chúng ta đã rào cắm đinh nhọn ở dọc phía ven biển, để phòng ngừa địch nhân quấy nhiễu sau lưng, khắp 4 phía quanh đảo chúng ta cũng bố trí những đinh nhọn tương tự. Hiện tại sóng biển đã tẩy sạch dấu vết được hơn 10 ngày rồi, trừ phi là dẫm phải, nếu không tuyệt đối không thể phát hiện ra đinh nhọn nằm dưới biển.”
“Bé ngoan à, như vậy chẳng phải là chúng ta cũng không ra được à? Ngươi không để lại đường lui sao?”
“Điểm này thì yên tâm, chúng ta đã để lại 2 đường nhỏ, toàn bộ đội viên đều đã biết, rất tiện cho việc điều phối. Còn có cả 1 đại lục, có mấy người trong số chúng ta biết, vạn nhất đánh không lại, vẫn còn có đường mà chạy trốn.” Hoắc Ân Tư trên mặt cũng tương tự lộ ra nụ cười giảo hoạt.
/143
|