Giữa mùa hạ Ma pháp lịch năm thứ 4, kể cả đạo diễn hay bị đạo diễn tham dự trận chiến mở màn của Chúng thần đại chiến ―― trong 3 phe 7 nước chiến đấu bảo vệ Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, cơ hồ mỗi một nhà quân sự chỉ huy cao cấp đều thấy được tầm quan trọng của Tây Lâm đảo nằm ở yết hầu của Sư Tử hà. Cơ hồ mỗi người đều biết, đảo này từ trước đó cho tới mùa hạ chưa từng một lần bị coi là điểm công kích chiến lược, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là ―― Hòn đảo này thuộc lãnh thổ của Ngả Mễ đế quốc vốn được biết đến là quốc gia có thực lực cường đại nhất trên toàn thế giới lúc bấy giờ.
Đương nhiên, cục diện yên ổn này cũng chỉ vẻn vẹn duy trì được đến cuối tháng 2 Ma Pháp lịch năm thứ 4.
“Tây Lâm đảo thành danh chiến” vào lúc 11:00 đêm ngày 22 tháng 2 Ma Pháp lịch năm 4 chính thức rũ bỏ tấm mạng che.
Hậu thế đại bộ phận sử học gia nghiên cứu về Dong binh vương đều có cùng chung quan điểm: tại thời điểm khởi đầu tràng chiến dịch này, nếu bên cạnh Ngả Mễ không có Oánh thì có lẽ đã rơi vào một hồi huyết chiến rồi.
Ở thế giới đã biết, thị lực của các chủng tộc có phạm vi chênh lệch rất lớn. Nhân loại trong toàn bộ bảng xếp hạng có vị trí thấp nhất, đặc biệt là tầm nhìn vào ban đêm.
Sâm lâm tinh linh bởi vì trường kỳ sinh hoạt trong rừng rậm, cho dù là ban ngày thì tầm mắt cũng vô cùng tối tăm, còn ban đêm bước ra thì lại tối đen một mảnh. Nhân họa đắc phúc, trong tất cả các chủng tộc, Sâm lâm tinh linh có khả năng nhìn trong đêm tối tốt nhất.
Thú nhân tộc, nhất là những thú nhân chuyên hoạt động về đêm như lang nhân, hùng nhân, trên phương diện tầm nhìn trong đêm tối thì trừ Sâm lâm tinh linh ra, các chủng tộc khác khó có thể bì kịp.
Chu nho tộc tương tự cũng có cuộc sống trong bóng đêm, song bọn họ rất ít khi cần phải nhìn xa, bởi vậy thị lực trong đêm tối kém hơn một chút so với Sâm lâm tinh linh và Thú nhân tộc.
Tầm nhìn trong đêm tối của Ải nhân tộc đứng hàng thứ 4, thường thường có thể trông thấy động vật ở phạm vi ngoài 500 mét.
Thảo nguyên tinh linh sinh hoạt trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, tầm nhìn ban ngày cực kỳ rộng, đứng đầu trong các chủng tộc, tuy nhiên vào ban đêm, so với những người họ hàng của mình là Sâm lâm tinh linh thì còn kém xa.
Kém cỏi nhất chính là Nhân loại. Ban đêm đại bộ phận nhân loại chỉ có thể nhìn được trong phạm vi 100 mét. Cũng chỉ có Nhân loại mới thấy mắc phải những dạng bệnh như quáng gà, trở thành những con mồi đáng thương của tự nhiên trong đêm tối.
Ngả Mễ nghe thấy Oanh khe khẽ gọi, trong lòng cả kinh, ngón tay nhịn không được hơi run rẩy. Là một ma pháp sư, hắn đương nhiên biết phạm vi thị lực của tinh linh. Đối với lời Oánh nói chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa, liền khẽ gọi sang phía phụ trách trạm canh gác ở bên đồi, để cho hắn thông báo mọi người chuẩn bị tham gia chiến đấu.
Người bình thường không biết tình hình thực tế thường thường là hạnh phúc, lính gác nghe thấy đội trưởng bảo địch nhân đến, lại nhớ tới lời hứa lúc ban ngày của đội trưởng, hưng phấn đến độ thiếu chút nữa định 1 thân 1 mình đi ra ngoài giết chết hết đám tiểu hải tặc kia, tiện thể đoạt luôn 2 thanh Sáng Thế Thần binh kia.
Trong dong binh, có đầy đủ biện pháp quản lý. Cuộc sống nguy hiểm hàng ngày thường xuyên phải đối diện với sinh tử khiến cho đại đa số dong binh đoàn đều ngày ngủ đêm thức. Lính gác nhanh chóng lắc chuông báo được treo ở từng phòng của các dong binh, dùng hồi chuông báo động ở cấp độ cao nhất để thức tỉnh mọi người.
Lúc này Ngả Mễ để phòng ngừa địch nhân thấy trên đảo có người, đã ôm Oánh nhảy xuống đất. Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư vẫn còn chưa ngủ đã cầm sẵn vũ khí đứng bên dưới phòng.
Toàn bộ phía trong doanh trại của Tiểu dong binh đoàn thưa thớt vang lên tiếng mặc y phục của các dong binh, nhẹ nhàng đẩy cửa sau đó lại che giấu tiếng cửa mở. Mỗi một phòng đều căn cứ theo nhóm 5 để chia ra. 5 dong binh dưới sự dẫn dắt của ngũ trưởng, mò mẫm chạy bộ tới vị trí chỉ định tại thao trường. Khúc trưởng sau khi tập hợp đội ngũ của mình khẽ ra hiệu cho ngũ trưởng báo danh tính ra, say đó chạy bộ đến chỗ tiểu đội trưởng phía trước để báo cáo tình hình tập hợp đội ngũ. Tiểu đội trưởng cũng đã nắm được vị trí của đoàn trưởng cùng doanh đội trưởng của các binh chủng, chạy bộ lại báo cáo tình hình đội của mình.
Đối với Tiểu dong binh đoàn mà nói, kiểu ban đêm đột nhiên tập hợp là huấn luyện cực kỳ bình thường. Chất lượng, tốc độ của ngày hôm nay so với mọi khi cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Ngả Mễ khẽ ra lệnh cho các bộ đội tiến vào trận địa đã diễn luyện rất nhiều lần từ trước.
Điểm chênh lệch lớn nhất so với bộ đội chính quy chính là, tổ chức loại nhỏ như dong binh trong chiến đấu rất ít chú ý đến việc xung phong mặt đối mặt. Dù sao thì địch nhân phổ biến nhất của bọn họ cũng chẳng phải là quân đội địch quốc quang minh chính đại mà đến, mà đa phần là các quần thể đạo tặc dựa vào địa thế hiểm yếu để tấn công.
Phía tây của Tiểu dong binh đoàn là bãi biển do phù sa quanh năm chịu những đợt sóng từ ngoài biển bồi đắp thành. Trên bờ biển, đê cát có phần cao hơn độ cao trung bình của hải đảo so với mặt nước biển một chút, phía trên có một số bụi cây rậm rạp sinh trưởng. Đội đầu tiên tiến vào trận địa chính là Trở kích kiếm sĩ. Bọn họ dưới sự dẫn dắt của phó đội trưởng Duy Tây nhanh chóng nấp vào vùng đê thấp có mặt dốc hướng ra biển. Ở đây đã được đào sẵn một dãy hào sâu bằng nửa thân người, các Trở kích kiếm sĩ sau khi nhảy xuống hào rất nhanh chóng đem những vật ngụy trang phủ kín phía trên đầu mình. Vốn dĩ dẫn đội phải là Trì Ngạo Thiên, song vì Ngả Mễ cho rằng hắn sát khí quá nặng, thật sự không hợp với chuyện công kích bí mật, bởi vậy đã giữ chân hắn lại ở phía sau.
Tiếp theo tiến vào trận địa chính là Cung tiễn thủ doanh. Dưới sự dẫn dắt của 2 du kích, cũng khom lưng đi tới phía trên sườn dốc, lúc đi ngang qua người Ngả Mễ, Cách Nhĩ Tô cùng với Cách Lan Vũ Ti đều phát hiện ra họ hàng gần của mình đứng bên cạnh Ngả Mễ. Bọn họ dùng những ánh mắt khác nhau nhìn liếc qua Oánh một cái, bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao đội trưởng có thể phát hiện ra địch nhân.
Ma kiếm sĩ doanh binh lính số lượng có vẻ như là ít nhất. Lúc Ngả Mễ thấy bọn họ đi vào, khe khẽ giơ tay lên hướng về phía bọn họ vẫy vẫy, ý bảo bọn họ mau chóng đi theo phó đội trưởng tiến vào trận địa.
Cuối cùng là Đại kiếm sĩ doanh. Đám to con này vì cố gắng hết sức không để cho địch nhân phát hiện ra, nên đều uốn cong thắt lưng, lấy tay lăn tảng đá đằng trước mặt, lặng lẽ nấp vào lùm cây.
Đáng thương nhất chính là Cuồng thứu kiếm sĩ doanh. Cuồng thứu ban đêm căn bản không thể trông thấy thứ gì, nên bọn họ đương nhiên mất đi cơ hội ra chiến trường. Nhớ lại lúc ban ngày trông thấy Hồng Lam song kiếm, bọn họ cũng chỉ biết âm thầm cầu nguyện hy vọng các kiếm sĩ doanh khác không đoạt đi hết tất cả công lao.
Vừa nhìn các chiến sĩ tiến vào trận địa, Ngả Mễ vừa nhìn vầng trăng bạc trên bầu trời. Là trăng khuyết rồi, quan chỉ huy của địch nhân thật lợi hại. Trong chiến đấu đổ bộ sâu vào bãi biển, sợ nhất chính là lúc vượt qua mực nước biển ở ngang thắt lưng, toàn bộ quá trình này đối với phe chống trả là thời điểm công kích tốt nhất. Lúc này, chính là đợt thủy triều cuối cùng, nếu như có thể không bị địch nhân phát hiện ra, thuyền buồm lớn có thể nương theo thủy triều trực tiếp xông lên bãi biển.
Ngả Mễ kéo tay Oánh, cùng với Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư lặng lẽ tiến vào lùm cây trên bãi biển. Oánh yên lặng tính toán số lượng thuyền, khẽ nói: “Tổng cộng có 20 thuyền lớn, trên thuyền đều đứng đầy binh lính, nhìn không rõ lắm trên thuyền rốt cuộc có bao nhiêu binh lính. Hiện tại cách chúng ta khoảng chừng 1000 thước.”
Hai mươi chiến thuyền? Căn cứ theo năng lực vận chuyển của quyền quân dụng của đội phòng vệ bờ biển, khả năng chịu tải của mỗi chiến thuyền đại khái có thể chở được 30 binh lính. Giả sử thuyền địch lớn hơn thuyền của đội phòng vệ bờ biển đế quốc từ 1 đến 2 lần, vậy thì địch nhân lần này đến khoảng 600 – 1800 người. Mấy cán bộ chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn bắt đầu trao đổi suy nghĩ với nhau, nếu là 600 người, như vậy nhất định là một trận thắng lợi thoải mái. Còn nếu là 1800 người, thì có thể rơi vào cảnh chiến đấu giằng co.
“Thuyền tới còn cách 700 thước.” Oánh lại báo cáo về cự ly.
“Còn 600 mét.”
“Địch nhân thả thuyền nhỏ xuống.” Hoắc Ân Tư híp mắt nói, khoảng cách từ thuyền địch tới bờ biển đã tiến nhập vào phạm vi thị lực của hắn.
“Ừm, mỗi chiến thuyền nhỏ đại khái có chừng 10 người, nhóm thuyền nhỏ đầu tiên được thả xuống chừng… 30 thuyền.” Khoảng cách này đối với Sâm lâm tinh linh mà nói, đã chẳng khác nào nhìn mọi thứ vào ban ngày. “Bọn chúng bộ dạng cực kỳ xấu nhé…” Oánh hơi nhăn mặt “Thân hình người, nhưng đầu thì to tướng, hình như là đầu chó, không, có vẻ giống đầu sói hơn, bọn chúng 1 tay cầm thuẫn nhỏ, 1 tay nắm đảo mâu, ngoài miệng thò ra răng nanh, sao lại có loại quái vật này nhỉ?”
Ngả Mễ hơi kéo Oánh lại một chút, miệng khe khẽ thở dài, ý bảo nàng hạ giọng xuống. Xem ra, quả nhiên là người từ đại lục khác tới công kích Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục.
Quan chỉ huy của địch lại tăng thêm phân lượng trong lòng Ngả Mễ. Xem ra quan chỉ huy này tương đối là cẩn thận, đối với bờ biển không quá quen thuộc, nhất định là lo lắng dưới đáy biển có lẽ có đá ngầm, sợ thuyền lớn va phải đá ngầm, bởi vậy nên mới hy vọng thông qua thuyền nhỏ đổ bộ.
Lang nhân… Đối với loại địch nhân lạ này, bất luận kẻ nào cũng chẳng thể đoán được trong lòng. Ngả Mễ cẩn thận nhớ lại những tư liệu vụn vặt trong hàng đống sách ở Đồ thư quán cung đình mà trước đây mình cùng với lão sư từng cùng tra cứu. Tại đại lục xa xôi kia, có rất nhiều chủng tộc thú nhân: hùng nhân, nhân mã, xà nhân vân vân, lang nhân là nhiều nhất trong số đó, cơ hồ trải rộng khắp mọi khu vực tại đại lục nọ, sống theo kiểu bộ lạc quần cư. Nghe nói trong toàn bộ các chủng tộc ở đại lục, chủng tộc này là thông minh nhất ―― đương nhiên là không kể đến nhân loại phân bố lẻ tẻ tại đại lục. Bọn chúng thậm chí thông qua việc giao lưu cùng với nhân loại, dựa theo hệ thống văn tự của nhân loại còn thành lập riêng ra cho mình một hệ thống chữ viết riêng. Binh lính lang nhân xét về năng lực của từng binh sĩ cơ hồ là yếu nhất trên đại lục nọ, song nếu tấn công tập thể, nhất là dạng liên tục công kích thì lại là cực mạnh, hơn nữa tính báo thù là cực cao. Mặc dù trong cách bộ lạc lắm lúc khó tránh khỏi có kẻ thù truyền kiếp, song một khi bị ngoại tộc công kích, có thể lập tức từ bỏ kẻ thù truyền kiếp, cùng nhau dồn ngoại tộc vào tử địa.
Ngả Mễ thầm cảm thấy may mắn vì còn có một mảng biển rộng làm dải phân cách. Đám binh lính này về độ linh mẫn cùng tốc độ hành động xem ra binh lính đế quốc không thể sánh nổi, thậm chí so với kiếm sĩ bộ đội của Tiểu dong binh đoàn còn linh mẫn hơn. Nếu là giao phong tại lục địa, dựa theo trình độ lợi hại của quan chỉ huy địch kia, loại bộ đội cao tốc này nếu có thể lợi dụng hợp lý, một nhánh bộ đội có thể sử dụng để đương đầu với nhiều nhánh bộ đội chẳng có gì phải bàn cãi. Càng mừng hơn là, gió biển luôn thổi từ ngoài vào đại lục, như vậy, tất cả âm thanh cũng như hương vị sẽ không bị đám binh lính lang nhân linh mẫn phát hiện ra.
Rất nhanh, từ trận địa cung tiễn thủ đã truyền đến những tiếng thở có phần bất an. Hiển nhiên, các Thảo nguyên tinh linh ở cùng thời điểm đó đã phát hiện ra địch nhân. Lúc này, khoảng cách từ chỗ địch nhân tới bờ biển đại khái còn khoảng 400 mét.
Cách Nhĩ Tô ngoái đầu lại, nhìn về phía sau chỗ nhóm đoàn trưởng ở cách đó không xa. Ngả Mễ, Hoắc Ân Tư đồng thời ra dấu: “Chờ địch nhân tiến vào phạm vi công kích hiệu quả, tự động quyết định cho công kích.”
“Chuẩn bị công kích.” Động tác rõ ràng tương tự từ tay Cách Nhĩ Tô phát ra, từng đợt từng đợt truyền tới mỗi một cung tiễn thủ.
Phạm vi công kích từ cung tiễn của Thảo nguyên tinh linh đại khái chừng 250 mét, khoảng cách này vượt xa phạm vi công kích 150 mét của cung tiễn thủ nhân loại. Nhìn tốc độ tiến lên của thuyền địch, toàn bộ cung tiễn thủ đều từ túi tên dưới đất rút ra từ 10 đến 20 mũi tên, đặt rải ra trước mặt mình, mũi tên hướng về phía trước, cánh tên tập trung đặt ở một vị trí.
400 mét...
350 mét...
300 mét...
Cách Nhĩ Tô năm nay đã 470 tuổi. 200 năm trước, lúc hắn còn là một cung tiễn thủ mới vào nghề tuổi còn trẻ, nhiều lần dùng thân phận dong binh hoặc là binh lính của 1 đế quốc tham gia hơn 10 trường chiến dịch lớn nhỏ, dần dần được người trong tộc tín nhiệm bầu làm đội trưởng. Có điều kể cả lão binh thân kinh bách chiến như Cách Nhĩ Tô, lúc trông thấy dạng bộ đội chưa từng thấy bao giờ kia, cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, mồ hôi trong lòng bàn tay túa ra, dưới từng đợt gió đêm thổi, cũng thấy lạnh đến run người, chứ nói gì đến các Thảo nguyên tinh linh khác ngoài hắn ra, đa số đều chưa từng trải qua chiến tranh. Bọn họ theo bản năng tay vuốt vuốt đuôi tên phía dưới.
250 mét… Đây là khoảng cách chính xác mà đại đa số Thảo nguyên tinh linh có thể công kích. Cách Nhĩ Tô hít sâu một hơi, mạnh mẽ hô 1 tiếng: “Lên ――”, rồi đứng phắt dậy. Mặt khác toàn bộ các tinh linh tiễn thủ 1 tay giương cung 1 tay nắm lấy đuôi tên tất cả đều dựng lên, dài tới 1.4 mét. Tên trong nháy mắt đã được đặt vào vị trí, theo tiếng hô “Bắn!” của Cách Nhĩ Tô, 102 mũi tên thẳng tắp bắn về phía những con thuyền đang tiến đến trên mặt biển.
Từ âm tiết đầu tiên mà Cách Nhĩ Tô phát ra cho đến khi mưa tên được bắn đi, cơ hồ là chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trên mặt biển địch nhân hiển nhiên cũng thấy trên bờ đột nhiên phát sinh biến hóa, song Tinh linh cung tiễn thủ bắn tên ra căng bản không cho lang nhân bất kỳ một cơ hội phản ứng nào. Mấy chục binh lính trong lúc còn đang kinh ngạc đã bị những mũi tên dài từ trên không trung bay đến xuyên thủng thân thể. Dưới lực bắn của những mũi tên lớn xuyên qua người, thi thể lang nhân bị kéo ngã xuống mặt biển.
Binh lính chiến cung nhân loại, lúc tiến hành bắn tên ở phạm vi 150 mét, đa số là căn cứ theo cung lực của mình nhắm theo các hướng khác nhau trên trời tản ra, lợi dụng trọng lực từ trên không rơi xuống của mũi tên để đả thương địch nhân. Điểm này căn bản là khác biệt so với Thảo nguyên tinh linh, hàng năm dựa vào săn bắn mà sinh sống. Các Thảo nguyên tinh linh thường là nhắm thẳng tắp bắn con mồi 1 kích trí mạng ―― Cho dù là ở cự ly siêu xa 250 mét.
Đương nhiên, cục diện yên ổn này cũng chỉ vẻn vẹn duy trì được đến cuối tháng 2 Ma Pháp lịch năm thứ 4.
“Tây Lâm đảo thành danh chiến” vào lúc 11:00 đêm ngày 22 tháng 2 Ma Pháp lịch năm 4 chính thức rũ bỏ tấm mạng che.
Hậu thế đại bộ phận sử học gia nghiên cứu về Dong binh vương đều có cùng chung quan điểm: tại thời điểm khởi đầu tràng chiến dịch này, nếu bên cạnh Ngả Mễ không có Oánh thì có lẽ đã rơi vào một hồi huyết chiến rồi.
Ở thế giới đã biết, thị lực của các chủng tộc có phạm vi chênh lệch rất lớn. Nhân loại trong toàn bộ bảng xếp hạng có vị trí thấp nhất, đặc biệt là tầm nhìn vào ban đêm.
Sâm lâm tinh linh bởi vì trường kỳ sinh hoạt trong rừng rậm, cho dù là ban ngày thì tầm mắt cũng vô cùng tối tăm, còn ban đêm bước ra thì lại tối đen một mảnh. Nhân họa đắc phúc, trong tất cả các chủng tộc, Sâm lâm tinh linh có khả năng nhìn trong đêm tối tốt nhất.
Thú nhân tộc, nhất là những thú nhân chuyên hoạt động về đêm như lang nhân, hùng nhân, trên phương diện tầm nhìn trong đêm tối thì trừ Sâm lâm tinh linh ra, các chủng tộc khác khó có thể bì kịp.
Chu nho tộc tương tự cũng có cuộc sống trong bóng đêm, song bọn họ rất ít khi cần phải nhìn xa, bởi vậy thị lực trong đêm tối kém hơn một chút so với Sâm lâm tinh linh và Thú nhân tộc.
Tầm nhìn trong đêm tối của Ải nhân tộc đứng hàng thứ 4, thường thường có thể trông thấy động vật ở phạm vi ngoài 500 mét.
Thảo nguyên tinh linh sinh hoạt trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, tầm nhìn ban ngày cực kỳ rộng, đứng đầu trong các chủng tộc, tuy nhiên vào ban đêm, so với những người họ hàng của mình là Sâm lâm tinh linh thì còn kém xa.
Kém cỏi nhất chính là Nhân loại. Ban đêm đại bộ phận nhân loại chỉ có thể nhìn được trong phạm vi 100 mét. Cũng chỉ có Nhân loại mới thấy mắc phải những dạng bệnh như quáng gà, trở thành những con mồi đáng thương của tự nhiên trong đêm tối.
Ngả Mễ nghe thấy Oanh khe khẽ gọi, trong lòng cả kinh, ngón tay nhịn không được hơi run rẩy. Là một ma pháp sư, hắn đương nhiên biết phạm vi thị lực của tinh linh. Đối với lời Oánh nói chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa, liền khẽ gọi sang phía phụ trách trạm canh gác ở bên đồi, để cho hắn thông báo mọi người chuẩn bị tham gia chiến đấu.
Người bình thường không biết tình hình thực tế thường thường là hạnh phúc, lính gác nghe thấy đội trưởng bảo địch nhân đến, lại nhớ tới lời hứa lúc ban ngày của đội trưởng, hưng phấn đến độ thiếu chút nữa định 1 thân 1 mình đi ra ngoài giết chết hết đám tiểu hải tặc kia, tiện thể đoạt luôn 2 thanh Sáng Thế Thần binh kia.
Trong dong binh, có đầy đủ biện pháp quản lý. Cuộc sống nguy hiểm hàng ngày thường xuyên phải đối diện với sinh tử khiến cho đại đa số dong binh đoàn đều ngày ngủ đêm thức. Lính gác nhanh chóng lắc chuông báo được treo ở từng phòng của các dong binh, dùng hồi chuông báo động ở cấp độ cao nhất để thức tỉnh mọi người.
Lúc này Ngả Mễ để phòng ngừa địch nhân thấy trên đảo có người, đã ôm Oánh nhảy xuống đất. Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư vẫn còn chưa ngủ đã cầm sẵn vũ khí đứng bên dưới phòng.
Toàn bộ phía trong doanh trại của Tiểu dong binh đoàn thưa thớt vang lên tiếng mặc y phục của các dong binh, nhẹ nhàng đẩy cửa sau đó lại che giấu tiếng cửa mở. Mỗi một phòng đều căn cứ theo nhóm 5 để chia ra. 5 dong binh dưới sự dẫn dắt của ngũ trưởng, mò mẫm chạy bộ tới vị trí chỉ định tại thao trường. Khúc trưởng sau khi tập hợp đội ngũ của mình khẽ ra hiệu cho ngũ trưởng báo danh tính ra, say đó chạy bộ đến chỗ tiểu đội trưởng phía trước để báo cáo tình hình tập hợp đội ngũ. Tiểu đội trưởng cũng đã nắm được vị trí của đoàn trưởng cùng doanh đội trưởng của các binh chủng, chạy bộ lại báo cáo tình hình đội của mình.
Đối với Tiểu dong binh đoàn mà nói, kiểu ban đêm đột nhiên tập hợp là huấn luyện cực kỳ bình thường. Chất lượng, tốc độ của ngày hôm nay so với mọi khi cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Ngả Mễ khẽ ra lệnh cho các bộ đội tiến vào trận địa đã diễn luyện rất nhiều lần từ trước.
Điểm chênh lệch lớn nhất so với bộ đội chính quy chính là, tổ chức loại nhỏ như dong binh trong chiến đấu rất ít chú ý đến việc xung phong mặt đối mặt. Dù sao thì địch nhân phổ biến nhất của bọn họ cũng chẳng phải là quân đội địch quốc quang minh chính đại mà đến, mà đa phần là các quần thể đạo tặc dựa vào địa thế hiểm yếu để tấn công.
Phía tây của Tiểu dong binh đoàn là bãi biển do phù sa quanh năm chịu những đợt sóng từ ngoài biển bồi đắp thành. Trên bờ biển, đê cát có phần cao hơn độ cao trung bình của hải đảo so với mặt nước biển một chút, phía trên có một số bụi cây rậm rạp sinh trưởng. Đội đầu tiên tiến vào trận địa chính là Trở kích kiếm sĩ. Bọn họ dưới sự dẫn dắt của phó đội trưởng Duy Tây nhanh chóng nấp vào vùng đê thấp có mặt dốc hướng ra biển. Ở đây đã được đào sẵn một dãy hào sâu bằng nửa thân người, các Trở kích kiếm sĩ sau khi nhảy xuống hào rất nhanh chóng đem những vật ngụy trang phủ kín phía trên đầu mình. Vốn dĩ dẫn đội phải là Trì Ngạo Thiên, song vì Ngả Mễ cho rằng hắn sát khí quá nặng, thật sự không hợp với chuyện công kích bí mật, bởi vậy đã giữ chân hắn lại ở phía sau.
Tiếp theo tiến vào trận địa chính là Cung tiễn thủ doanh. Dưới sự dẫn dắt của 2 du kích, cũng khom lưng đi tới phía trên sườn dốc, lúc đi ngang qua người Ngả Mễ, Cách Nhĩ Tô cùng với Cách Lan Vũ Ti đều phát hiện ra họ hàng gần của mình đứng bên cạnh Ngả Mễ. Bọn họ dùng những ánh mắt khác nhau nhìn liếc qua Oánh một cái, bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao đội trưởng có thể phát hiện ra địch nhân.
Ma kiếm sĩ doanh binh lính số lượng có vẻ như là ít nhất. Lúc Ngả Mễ thấy bọn họ đi vào, khe khẽ giơ tay lên hướng về phía bọn họ vẫy vẫy, ý bảo bọn họ mau chóng đi theo phó đội trưởng tiến vào trận địa.
Cuối cùng là Đại kiếm sĩ doanh. Đám to con này vì cố gắng hết sức không để cho địch nhân phát hiện ra, nên đều uốn cong thắt lưng, lấy tay lăn tảng đá đằng trước mặt, lặng lẽ nấp vào lùm cây.
Đáng thương nhất chính là Cuồng thứu kiếm sĩ doanh. Cuồng thứu ban đêm căn bản không thể trông thấy thứ gì, nên bọn họ đương nhiên mất đi cơ hội ra chiến trường. Nhớ lại lúc ban ngày trông thấy Hồng Lam song kiếm, bọn họ cũng chỉ biết âm thầm cầu nguyện hy vọng các kiếm sĩ doanh khác không đoạt đi hết tất cả công lao.
Vừa nhìn các chiến sĩ tiến vào trận địa, Ngả Mễ vừa nhìn vầng trăng bạc trên bầu trời. Là trăng khuyết rồi, quan chỉ huy của địch nhân thật lợi hại. Trong chiến đấu đổ bộ sâu vào bãi biển, sợ nhất chính là lúc vượt qua mực nước biển ở ngang thắt lưng, toàn bộ quá trình này đối với phe chống trả là thời điểm công kích tốt nhất. Lúc này, chính là đợt thủy triều cuối cùng, nếu như có thể không bị địch nhân phát hiện ra, thuyền buồm lớn có thể nương theo thủy triều trực tiếp xông lên bãi biển.
Ngả Mễ kéo tay Oánh, cùng với Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư lặng lẽ tiến vào lùm cây trên bãi biển. Oánh yên lặng tính toán số lượng thuyền, khẽ nói: “Tổng cộng có 20 thuyền lớn, trên thuyền đều đứng đầy binh lính, nhìn không rõ lắm trên thuyền rốt cuộc có bao nhiêu binh lính. Hiện tại cách chúng ta khoảng chừng 1000 thước.”
Hai mươi chiến thuyền? Căn cứ theo năng lực vận chuyển của quyền quân dụng của đội phòng vệ bờ biển, khả năng chịu tải của mỗi chiến thuyền đại khái có thể chở được 30 binh lính. Giả sử thuyền địch lớn hơn thuyền của đội phòng vệ bờ biển đế quốc từ 1 đến 2 lần, vậy thì địch nhân lần này đến khoảng 600 – 1800 người. Mấy cán bộ chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn bắt đầu trao đổi suy nghĩ với nhau, nếu là 600 người, như vậy nhất định là một trận thắng lợi thoải mái. Còn nếu là 1800 người, thì có thể rơi vào cảnh chiến đấu giằng co.
“Thuyền tới còn cách 700 thước.” Oánh lại báo cáo về cự ly.
“Còn 600 mét.”
“Địch nhân thả thuyền nhỏ xuống.” Hoắc Ân Tư híp mắt nói, khoảng cách từ thuyền địch tới bờ biển đã tiến nhập vào phạm vi thị lực của hắn.
“Ừm, mỗi chiến thuyền nhỏ đại khái có chừng 10 người, nhóm thuyền nhỏ đầu tiên được thả xuống chừng… 30 thuyền.” Khoảng cách này đối với Sâm lâm tinh linh mà nói, đã chẳng khác nào nhìn mọi thứ vào ban ngày. “Bọn chúng bộ dạng cực kỳ xấu nhé…” Oánh hơi nhăn mặt “Thân hình người, nhưng đầu thì to tướng, hình như là đầu chó, không, có vẻ giống đầu sói hơn, bọn chúng 1 tay cầm thuẫn nhỏ, 1 tay nắm đảo mâu, ngoài miệng thò ra răng nanh, sao lại có loại quái vật này nhỉ?”
Ngả Mễ hơi kéo Oánh lại một chút, miệng khe khẽ thở dài, ý bảo nàng hạ giọng xuống. Xem ra, quả nhiên là người từ đại lục khác tới công kích Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục.
Quan chỉ huy của địch lại tăng thêm phân lượng trong lòng Ngả Mễ. Xem ra quan chỉ huy này tương đối là cẩn thận, đối với bờ biển không quá quen thuộc, nhất định là lo lắng dưới đáy biển có lẽ có đá ngầm, sợ thuyền lớn va phải đá ngầm, bởi vậy nên mới hy vọng thông qua thuyền nhỏ đổ bộ.
Lang nhân… Đối với loại địch nhân lạ này, bất luận kẻ nào cũng chẳng thể đoán được trong lòng. Ngả Mễ cẩn thận nhớ lại những tư liệu vụn vặt trong hàng đống sách ở Đồ thư quán cung đình mà trước đây mình cùng với lão sư từng cùng tra cứu. Tại đại lục xa xôi kia, có rất nhiều chủng tộc thú nhân: hùng nhân, nhân mã, xà nhân vân vân, lang nhân là nhiều nhất trong số đó, cơ hồ trải rộng khắp mọi khu vực tại đại lục nọ, sống theo kiểu bộ lạc quần cư. Nghe nói trong toàn bộ các chủng tộc ở đại lục, chủng tộc này là thông minh nhất ―― đương nhiên là không kể đến nhân loại phân bố lẻ tẻ tại đại lục. Bọn chúng thậm chí thông qua việc giao lưu cùng với nhân loại, dựa theo hệ thống văn tự của nhân loại còn thành lập riêng ra cho mình một hệ thống chữ viết riêng. Binh lính lang nhân xét về năng lực của từng binh sĩ cơ hồ là yếu nhất trên đại lục nọ, song nếu tấn công tập thể, nhất là dạng liên tục công kích thì lại là cực mạnh, hơn nữa tính báo thù là cực cao. Mặc dù trong cách bộ lạc lắm lúc khó tránh khỏi có kẻ thù truyền kiếp, song một khi bị ngoại tộc công kích, có thể lập tức từ bỏ kẻ thù truyền kiếp, cùng nhau dồn ngoại tộc vào tử địa.
Ngả Mễ thầm cảm thấy may mắn vì còn có một mảng biển rộng làm dải phân cách. Đám binh lính này về độ linh mẫn cùng tốc độ hành động xem ra binh lính đế quốc không thể sánh nổi, thậm chí so với kiếm sĩ bộ đội của Tiểu dong binh đoàn còn linh mẫn hơn. Nếu là giao phong tại lục địa, dựa theo trình độ lợi hại của quan chỉ huy địch kia, loại bộ đội cao tốc này nếu có thể lợi dụng hợp lý, một nhánh bộ đội có thể sử dụng để đương đầu với nhiều nhánh bộ đội chẳng có gì phải bàn cãi. Càng mừng hơn là, gió biển luôn thổi từ ngoài vào đại lục, như vậy, tất cả âm thanh cũng như hương vị sẽ không bị đám binh lính lang nhân linh mẫn phát hiện ra.
Rất nhanh, từ trận địa cung tiễn thủ đã truyền đến những tiếng thở có phần bất an. Hiển nhiên, các Thảo nguyên tinh linh ở cùng thời điểm đó đã phát hiện ra địch nhân. Lúc này, khoảng cách từ chỗ địch nhân tới bờ biển đại khái còn khoảng 400 mét.
Cách Nhĩ Tô ngoái đầu lại, nhìn về phía sau chỗ nhóm đoàn trưởng ở cách đó không xa. Ngả Mễ, Hoắc Ân Tư đồng thời ra dấu: “Chờ địch nhân tiến vào phạm vi công kích hiệu quả, tự động quyết định cho công kích.”
“Chuẩn bị công kích.” Động tác rõ ràng tương tự từ tay Cách Nhĩ Tô phát ra, từng đợt từng đợt truyền tới mỗi một cung tiễn thủ.
Phạm vi công kích từ cung tiễn của Thảo nguyên tinh linh đại khái chừng 250 mét, khoảng cách này vượt xa phạm vi công kích 150 mét của cung tiễn thủ nhân loại. Nhìn tốc độ tiến lên của thuyền địch, toàn bộ cung tiễn thủ đều từ túi tên dưới đất rút ra từ 10 đến 20 mũi tên, đặt rải ra trước mặt mình, mũi tên hướng về phía trước, cánh tên tập trung đặt ở một vị trí.
400 mét...
350 mét...
300 mét...
Cách Nhĩ Tô năm nay đã 470 tuổi. 200 năm trước, lúc hắn còn là một cung tiễn thủ mới vào nghề tuổi còn trẻ, nhiều lần dùng thân phận dong binh hoặc là binh lính của 1 đế quốc tham gia hơn 10 trường chiến dịch lớn nhỏ, dần dần được người trong tộc tín nhiệm bầu làm đội trưởng. Có điều kể cả lão binh thân kinh bách chiến như Cách Nhĩ Tô, lúc trông thấy dạng bộ đội chưa từng thấy bao giờ kia, cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, mồ hôi trong lòng bàn tay túa ra, dưới từng đợt gió đêm thổi, cũng thấy lạnh đến run người, chứ nói gì đến các Thảo nguyên tinh linh khác ngoài hắn ra, đa số đều chưa từng trải qua chiến tranh. Bọn họ theo bản năng tay vuốt vuốt đuôi tên phía dưới.
250 mét… Đây là khoảng cách chính xác mà đại đa số Thảo nguyên tinh linh có thể công kích. Cách Nhĩ Tô hít sâu một hơi, mạnh mẽ hô 1 tiếng: “Lên ――”, rồi đứng phắt dậy. Mặt khác toàn bộ các tinh linh tiễn thủ 1 tay giương cung 1 tay nắm lấy đuôi tên tất cả đều dựng lên, dài tới 1.4 mét. Tên trong nháy mắt đã được đặt vào vị trí, theo tiếng hô “Bắn!” của Cách Nhĩ Tô, 102 mũi tên thẳng tắp bắn về phía những con thuyền đang tiến đến trên mặt biển.
Từ âm tiết đầu tiên mà Cách Nhĩ Tô phát ra cho đến khi mưa tên được bắn đi, cơ hồ là chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trên mặt biển địch nhân hiển nhiên cũng thấy trên bờ đột nhiên phát sinh biến hóa, song Tinh linh cung tiễn thủ bắn tên ra căng bản không cho lang nhân bất kỳ một cơ hội phản ứng nào. Mấy chục binh lính trong lúc còn đang kinh ngạc đã bị những mũi tên dài từ trên không trung bay đến xuyên thủng thân thể. Dưới lực bắn của những mũi tên lớn xuyên qua người, thi thể lang nhân bị kéo ngã xuống mặt biển.
Binh lính chiến cung nhân loại, lúc tiến hành bắn tên ở phạm vi 150 mét, đa số là căn cứ theo cung lực của mình nhắm theo các hướng khác nhau trên trời tản ra, lợi dụng trọng lực từ trên không rơi xuống của mũi tên để đả thương địch nhân. Điểm này căn bản là khác biệt so với Thảo nguyên tinh linh, hàng năm dựa vào săn bắn mà sinh sống. Các Thảo nguyên tinh linh thường là nhắm thẳng tắp bắn con mồi 1 kích trí mạng ―― Cho dù là ở cự ly siêu xa 250 mét.
/143
|