Editor: Đinh Hương
Beta: Queenie_Sk
David quay đầu lại.
Là hai vị cảnh sát, còn khá trẻ tuổi, chắc vừa mới vào nghề không lâu.
“Xin chào, chúng tôi muốn kiểm tra.” Một trong hai cảnh sát lên tiếng: “Làm phiền lấy giấy phép lái xe ra.”
“Được.”
Giọng của anh ta mang theo chút đặc trưng vùng miền nên tốc độ nói chuyện cũng chậm hơn một chút, lúc giao giấy tờ anh ta còn cố ý giữ lại bằng lái.
Người cảnh sát xem xét hình trên chứng minh thư của Tiểu Uy, lại nhìn mặt David để đối chiếu.
“Xin hãy bỏ kính xuống.”
David không chút do dự, tháo kính xuống, để trên bảng điều khiển.
Trước khi quay đầu lại, anh ta chớp chớp mắt để cho miếng dán mí mắt dính chặt một chút, để mắt hai mí lộ rõ hơn.
Khi trông thấy gương mặt không đeo kính của David, vị cảnh sát khẽ sửng sốt, lại nhìn chứng minh thư, vẻ mặt lộ ra chút nghi ngờ, đưa hình cho đồng nghiệp bên cạnh.
David giữ vững tinh thần, anh ta mỉm cười. Hình trên chứng minh thư của Tiểu Uy là từ 5 năm trước, gầy hơn so với hiện tại, ngũ quan cũng không thay đổi quá nhiều.
Nhìn một lúc lâu thì hai cảnh sát mới rời mắt đi, liếc vào trong xe David.
Ngoại trừ chỗ ghế phụ có chiếc hộp nhỏ hình vuông khoảng 50cm thì không phát hiện món đồ nào khác.
Bọn họ biết đó là hộp trang điểm, chỗ này là công ty điện ảnh và truyền hình, nhân viên bên ngành điện ảnh rất nhiều. Vừa nãy trong mấy chiếc xe đi qua, cũng có thợ trang điểm mang theo chiếc hộp giống vậy.
“Làm phiền mở cốp sau ra.” Cuối cùng cảnh sát trả lại chứng minh thư cho David.
Một người đứng tại chỗ, còn người kia đến cốp sau kiểm tra.
Mấy phút sau, rốt cuộc người cảnh sát phía sau cũng lên tiếng: “Có thể đi rồi.” Rồi dời sự chú ý vào chiếc xe tiếp theo đang từ từ tiến tới.
David thong thả đeo kính lại, cài dây an toàn, lúc này mới lái xe rời đi.
Xung quanh khách sạn của công ty điện ảnh và truyền hình có mấy cửa ra vào, đêm nay toàn bộ đều được giới nghiêm, tất cả đều bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Vì muốn mau chóng tìm ra tung tích của Văn Bằng và Trịnh Tiểu Văn, Giang Thành Ngật yêu cầu lão Tần cử một nhóm cảnh sát hình sự chạy về thành phố trước, còn đích thân anh sẽ đứng ở cửa ra vào phía Đông của công ty điện ảnh và truyền hình, tự mình kiểm tra từng chiếc.
Lão Tần tiến hành kiểm tra ở cửa ra vào phía Tây.
Tuy rằng anh ta không hiểu rõ vì sao Giang Thành Ngật lại không tự mình đi tìm Văn Bằng, mà khăng khăng ở lại tìm David. Tuy nhiên dựa vào kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm qua, anh ta liên tục lặp đi lặp lại qua máy bộ đàm: “Theo bàn giao của đội trưởng Giang, nghi phạm khoảng 25 tuổi, trông khá hiền lành, nghề nghiệp là thợ trang điểm, có khả năng hóa trang rất tốt, chiếc xe nghi phạm lái là Porsche màu đen, biển số xe là xxxx674, nhưng để tránh bị truy hỏi, có thể nghi phạm đã ngồi xe của người khác rời đi, lúc mọi người kiểm tra, chú ý nhiều hơn tới những xe có nhiều người ngồi chung, đặc biệt là những người ngồi trong cabin hành khách.”
Thái Kỳ gọi điện thoại qua: “Đội trưởng Giang, nhân viên tổ quay phim đã rời khỏi công ty điện ảnh và truyền hình hết rồi, bây giờ đang ở khách sạn nghỉ ngơi, tôi đã tra được số phòng của Trình Chu (David) rồi, sẽ qua kiểm tra.”
“Lục soát cẩn thận một chút.” Tuy dặn như vậy nhưng Giang Thành Ngật biết, dựa vào phong cách theo đuổi phạm tội hoàn mỹ của hung thủ, thì tuyệt đối sẽ không để lại trong phòng bất cứ manh mối gì, nên cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Mười phút trôi qua, không thu hoạch được gì từ mấy cửa ra vào khiến anh hơi bực bội.
“Sao rồi, bên cửa ra vào phía Nam kiểm tra được bao nhiêu chiếc xe, có phát hiện gì không?”
“Không có, đội trưởng Giang.” Bên đó thành thật báo cáo, “Có vài thợ trang điểm đi qua, nhưng hoặc là biển số xe không giống, hoặc là chủ xe không giống. Hơn nữa sau khi xem xét giấy tờ và chủ xe thì tất cả đều không có gì đáng nghi, chúng tôi cũng đã cẩn thận kiểm tra trên xe và cốp sau xe, cũng không thấy gì cả.” Liên tiếp tra xét nhiều xe nên giọng nói đối phương có hơi mệt mỏi.
Cúp điện thoại, Giang Thành Ngật ngăn một chiếc xe lại, đưa thẻ ngành ra, “Xin chào, làm phiền phối hợp kiểm tra.”
Đúng lúc đó Thái Kỳ gọi điện thoại tới: “Đội trưởng Giang, trong phòng Trình Chu có một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, tôi gọi mãi cũng không tỉnh, chắc là bị đánh thuốc mê rồi. Trên người không có giấy tờ, trong phòng cũng không có ai khác, chắc David chạy rồi!”
Sắc mặt Giang Thành Ngật chợt lạnh đi: “Lập tức xác định thân phận người đó.”
“Nhưng người này không có giấy tờ gì cả… Được, không sao, tôi sẽ kiểm tra trên hệ thống!”
“Hệ thống? Con mẹ nó, cậu bị ấm đầu à? Qua thẳng phòng bên cạnh hỏi nhân viên đoàn làm phim đi!” Giang Thành Ngật quát lên.
Hiếm có lúc Giang Thành Ngật nói chuyện lớn tiếng như vậy, đồng nghiệp bên cạnh giật mình, cũng hơi sợ hãi.
Rất nhanh, lại có cuộc điện thoại gọi tới: “Đội trưởng Giang, người đó là Vương Uy, là trợ lý của David, anh ta lái chiếc xe Polo máu xám bạc phổ thông, xe mới mua nhưng biển số xe thì họ không biết.”
Vài phút trôi qua, trong phòng điều hành Giang Thành Ngật tự mình quan sát camera, anh nhanh chóng tìm được đoạn phim của chiếc xe Polo màu xám bạc đã rời khỏi cửa ra vào phía Nam.
“Cửa ra vào cách đường cao tốc không xa, theo tuyến đường có thể thấy Trình Chu sẽ lái thẳng ra đường cao tốc, lập tức gọi điện cho các bộ phận liên quan, bất kể thế nào cũng phong tỏa đoạn đường phía trước, những người khác lên xe đi theo tôi.”
Lục Yên ở trong phòng chờ tới hơn 11 giờ, mơ màng muốn ngủ, đúng lúc này vị cảnh sát trong tổ Giang Thành Ngật dẫn Dụ Chính vào.
“Bác sĩ Lục!” Vừa thấy Lục Yên, Dụ Chính liền chủ động bắt tay với cô, tự cười giễu: “Chúng ta cũng coi là đồng bệnh tương liên (1), cuộc tranh tài của cô thì bị hủy, tôi thì bị đội trưởng Giang đưa tới phòng này, hai người chúng ta đồng thời cùng mất đi sân khấu để phát huy năng lực. Nhưng không sao, tuy nói nghi phạm may mắn chạy thoát, qua hơn bốn tiếng truy bắt, trước mắt đã phong tỏa được tuyến đường của hắn rồi, tôi tin chắc với năng lực của đội trưởng Giang thì nghi phạm sẽ nhanh chóng lọt lưới thôi.”
(1) Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau
Lục Yên hơi kinh ngạc, vội mời tiến sĩ Dụ ngồi xuống sofa.
Gần khuya rồi nhưng trên TV vẫn còn đang đưa tin tức liên quan, từ tốc độ tin tức thay đổi cho thấy đài truyền hình đang liên tục cập nhật các tin tức mới nhất.
Cả nước đều đang chú ý tới tiến triển của việc này.
Trong phòng không ai lên tiếng, đều chăm chú nhìn màn hình.
“Tiến sĩ Dụ vừa nói nghi phạm là Văn Bằng sao?” Trông thấy tiến sĩ Dụ xem cực kỳ chăm chú, Lục Yên thử dò hỏi.
“Văn Bằng?” Dụ Chính ngạc nhiên, “Sao là cậu ta được?”
Đồng thời khi nói lời này, ông ấy nắm bắt được biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của Lục Yên, “Bác sĩ Lục, chẳng lẽ cô biết Văn Bằng không phải là hung thủ sao?”
Lục Yên liền kể lại sự việc bị người ta theo dõi năm ấy cho tiến sĩ Dụ.
“Tất nhiên, người theo dõi năm ấy chưa chắc là hung thủ sau này, nhưng vì thời gian phát sinh có phần trùng hợp. Hơn nữa thủ đoạn gây án thường thấy của hung thủ có bao gồm đặc điểm sẵn có là theo dõi, cho nên tôi vẫn coi đây là một thông tin tham khảo nói cho Giang Thành Ngật biết. Tuy nhiên cho tới bây giờ, tôi không thể nào xác định được người đó có phải là học sinh Thất Trung hay không; nếu hắn không phải trong trường chúng tôi, vậy tại sao lại có đồng phục trường chúng tôi?”
Dụ Chính khoanh tay đặt trên cái bụng tròn tròn của mình, suy tư một lúc, “Trên đường tới công ty điện ảnh và truyền thông, tôi đã tận dụng hai tiếng đồng hồ để tiến hành xem xét rõ hơn về gia đình của Văn Bằng và một nghi phạm khác – Trình Chu.”
“Trình Chu?” Lục Yên hoàn toàn xa lạ đối với cái tên này.
“Chính là thợ trang điểm của Trịnh Tiểu Văn đó.” Tiểu Chu ở bên cạnh chen vào.
Gần 12 giờ, anh ta đã sớm đói bụng nhưng không dám gọi đồ ăn bên ngoài, lấy bịch bánh quy Lục Yên mang từ nhà đến, mở ra chia cho mọi người cùng ăn.
Đến giờ này ai cũng buồn ngủ, nhưng vì chờ đợi tin tức, mọi người đều miễn cưỡng cố gắng giữ vững tinh thần.
Để tỉnh táo, tiến sĩ Dụ lấy bình coffee mang theo bên người, rót cho mỗi người một cốc.
Mùi thơm của thức ăn tràn ngập, không khí trong phòng cũng trở nên thoái mái dễ chịu hơn.
Dụ Chính nhấp một ngụm coffee: “Ngay từ lúc ở Thủy Long Đàm, Trình Chu và gia đình Chu Chí Thành đã qua lại rất thân thiết, nhưng có lẽ Chu Chí Thành cũng không biết nhân cách thật của Trình Chu, chằng qua chỉ coi anh ta là đứa trẻ hàng xóm bình thường mà chăm sóc. Tôi nghĩ sau này Trình Chu hiểu rõ Thất Trung như vậy, chắc đều qua lời kể của Chu Chí Thành.”
Lục Yên nghi ngờ: “Nói như vậy, mối quan hệ giữa Trình Chu và Chu Chí Thành chắc là không tệ, tại sao sau đó lại…”
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, còn có thanh âm thấp giọng nói chuyện với nhau, từ số lượng giọng nói thì có thể đoán được cũng không ít người.
Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Một lúc lâu sau, có người gõ cửa: “Tiểu Chu, tôi là Lão Tần đây, mở cửa nhanh.” Là tiếng của lão Tần.
Tiểu Chu cảnh giác lấm lét nhìn ra cửa một chút, sau đó vô cùng vui mừng mở cửa: “Đúng là lão Tần, nghi phạm lọt lưới rồi sao?”
Ngoại trừ lão Tần, còn có mấy đồng nghiệp trong tổ nữa.
“Nghi phạm đã bị đội trưởng Giang bắt về cục rồi, nhưng Trịnh Tiểu Văn và Văn Bằng còn chưa có tung tích, chúng ta phải thẩm vấn cả đêm.” Ánh mắt lão Tần đỏ bừng, vẻ mặt mệt mỏi, “Tiến sĩ Dụ, bác sĩ Lục, đi thôi, thời gian cấp bách, chúng ta phải nhanh chóng chạy về nội thành.”
Bắt được rồi?
Bối rối một lúc mọi người mới phản ứng kịp.
Dụ Chính kích động xoa tay: “Tốt, tốt, tốt.”
Trong lòng Lục Yên không khỏi kích động, vội lấy túi xách.
Cho đến khi xuống dưới tầng, tâm trạng còn chưa bình tĩnh lại được.
Chờ cho cô tiêu hóa được hết hoàn toàn bộ tin tức này thì trong lòng ngổn ngang rất nhiều cảm xúc. Tảng đá lớn trên vai cũng rơi xuống được rồi, cả người nhẹ đi mấy phần.
Cứ đi về phía trước, ngay cả gió đêm quất vào mặt cũng không cảm thấy lạnh nữa.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Là tin nhắn của Giang Thành Ngật, chỉ có vài chữ ngắn ngủi.
“Ở nhà đợi anh, xong việc anh sẽ về nhà ngay.”
Vành mắt của Lục Yên ửng đỏ, khẽ nở nụ cười.
Beta: Queenie_Sk
David quay đầu lại.
Là hai vị cảnh sát, còn khá trẻ tuổi, chắc vừa mới vào nghề không lâu.
“Xin chào, chúng tôi muốn kiểm tra.” Một trong hai cảnh sát lên tiếng: “Làm phiền lấy giấy phép lái xe ra.”
“Được.”
Giọng của anh ta mang theo chút đặc trưng vùng miền nên tốc độ nói chuyện cũng chậm hơn một chút, lúc giao giấy tờ anh ta còn cố ý giữ lại bằng lái.
Người cảnh sát xem xét hình trên chứng minh thư của Tiểu Uy, lại nhìn mặt David để đối chiếu.
“Xin hãy bỏ kính xuống.”
David không chút do dự, tháo kính xuống, để trên bảng điều khiển.
Trước khi quay đầu lại, anh ta chớp chớp mắt để cho miếng dán mí mắt dính chặt một chút, để mắt hai mí lộ rõ hơn.
Khi trông thấy gương mặt không đeo kính của David, vị cảnh sát khẽ sửng sốt, lại nhìn chứng minh thư, vẻ mặt lộ ra chút nghi ngờ, đưa hình cho đồng nghiệp bên cạnh.
David giữ vững tinh thần, anh ta mỉm cười. Hình trên chứng minh thư của Tiểu Uy là từ 5 năm trước, gầy hơn so với hiện tại, ngũ quan cũng không thay đổi quá nhiều.
Nhìn một lúc lâu thì hai cảnh sát mới rời mắt đi, liếc vào trong xe David.
Ngoại trừ chỗ ghế phụ có chiếc hộp nhỏ hình vuông khoảng 50cm thì không phát hiện món đồ nào khác.
Bọn họ biết đó là hộp trang điểm, chỗ này là công ty điện ảnh và truyền hình, nhân viên bên ngành điện ảnh rất nhiều. Vừa nãy trong mấy chiếc xe đi qua, cũng có thợ trang điểm mang theo chiếc hộp giống vậy.
“Làm phiền mở cốp sau ra.” Cuối cùng cảnh sát trả lại chứng minh thư cho David.
Một người đứng tại chỗ, còn người kia đến cốp sau kiểm tra.
Mấy phút sau, rốt cuộc người cảnh sát phía sau cũng lên tiếng: “Có thể đi rồi.” Rồi dời sự chú ý vào chiếc xe tiếp theo đang từ từ tiến tới.
David thong thả đeo kính lại, cài dây an toàn, lúc này mới lái xe rời đi.
Xung quanh khách sạn của công ty điện ảnh và truyền hình có mấy cửa ra vào, đêm nay toàn bộ đều được giới nghiêm, tất cả đều bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Vì muốn mau chóng tìm ra tung tích của Văn Bằng và Trịnh Tiểu Văn, Giang Thành Ngật yêu cầu lão Tần cử một nhóm cảnh sát hình sự chạy về thành phố trước, còn đích thân anh sẽ đứng ở cửa ra vào phía Đông của công ty điện ảnh và truyền hình, tự mình kiểm tra từng chiếc.
Lão Tần tiến hành kiểm tra ở cửa ra vào phía Tây.
Tuy rằng anh ta không hiểu rõ vì sao Giang Thành Ngật lại không tự mình đi tìm Văn Bằng, mà khăng khăng ở lại tìm David. Tuy nhiên dựa vào kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm qua, anh ta liên tục lặp đi lặp lại qua máy bộ đàm: “Theo bàn giao của đội trưởng Giang, nghi phạm khoảng 25 tuổi, trông khá hiền lành, nghề nghiệp là thợ trang điểm, có khả năng hóa trang rất tốt, chiếc xe nghi phạm lái là Porsche màu đen, biển số xe là xxxx674, nhưng để tránh bị truy hỏi, có thể nghi phạm đã ngồi xe của người khác rời đi, lúc mọi người kiểm tra, chú ý nhiều hơn tới những xe có nhiều người ngồi chung, đặc biệt là những người ngồi trong cabin hành khách.”
Thái Kỳ gọi điện thoại qua: “Đội trưởng Giang, nhân viên tổ quay phim đã rời khỏi công ty điện ảnh và truyền hình hết rồi, bây giờ đang ở khách sạn nghỉ ngơi, tôi đã tra được số phòng của Trình Chu (David) rồi, sẽ qua kiểm tra.”
“Lục soát cẩn thận một chút.” Tuy dặn như vậy nhưng Giang Thành Ngật biết, dựa vào phong cách theo đuổi phạm tội hoàn mỹ của hung thủ, thì tuyệt đối sẽ không để lại trong phòng bất cứ manh mối gì, nên cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Mười phút trôi qua, không thu hoạch được gì từ mấy cửa ra vào khiến anh hơi bực bội.
“Sao rồi, bên cửa ra vào phía Nam kiểm tra được bao nhiêu chiếc xe, có phát hiện gì không?”
“Không có, đội trưởng Giang.” Bên đó thành thật báo cáo, “Có vài thợ trang điểm đi qua, nhưng hoặc là biển số xe không giống, hoặc là chủ xe không giống. Hơn nữa sau khi xem xét giấy tờ và chủ xe thì tất cả đều không có gì đáng nghi, chúng tôi cũng đã cẩn thận kiểm tra trên xe và cốp sau xe, cũng không thấy gì cả.” Liên tiếp tra xét nhiều xe nên giọng nói đối phương có hơi mệt mỏi.
Cúp điện thoại, Giang Thành Ngật ngăn một chiếc xe lại, đưa thẻ ngành ra, “Xin chào, làm phiền phối hợp kiểm tra.”
Đúng lúc đó Thái Kỳ gọi điện thoại tới: “Đội trưởng Giang, trong phòng Trình Chu có một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, tôi gọi mãi cũng không tỉnh, chắc là bị đánh thuốc mê rồi. Trên người không có giấy tờ, trong phòng cũng không có ai khác, chắc David chạy rồi!”
Sắc mặt Giang Thành Ngật chợt lạnh đi: “Lập tức xác định thân phận người đó.”
“Nhưng người này không có giấy tờ gì cả… Được, không sao, tôi sẽ kiểm tra trên hệ thống!”
“Hệ thống? Con mẹ nó, cậu bị ấm đầu à? Qua thẳng phòng bên cạnh hỏi nhân viên đoàn làm phim đi!” Giang Thành Ngật quát lên.
Hiếm có lúc Giang Thành Ngật nói chuyện lớn tiếng như vậy, đồng nghiệp bên cạnh giật mình, cũng hơi sợ hãi.
Rất nhanh, lại có cuộc điện thoại gọi tới: “Đội trưởng Giang, người đó là Vương Uy, là trợ lý của David, anh ta lái chiếc xe Polo máu xám bạc phổ thông, xe mới mua nhưng biển số xe thì họ không biết.”
Vài phút trôi qua, trong phòng điều hành Giang Thành Ngật tự mình quan sát camera, anh nhanh chóng tìm được đoạn phim của chiếc xe Polo màu xám bạc đã rời khỏi cửa ra vào phía Nam.
“Cửa ra vào cách đường cao tốc không xa, theo tuyến đường có thể thấy Trình Chu sẽ lái thẳng ra đường cao tốc, lập tức gọi điện cho các bộ phận liên quan, bất kể thế nào cũng phong tỏa đoạn đường phía trước, những người khác lên xe đi theo tôi.”
Lục Yên ở trong phòng chờ tới hơn 11 giờ, mơ màng muốn ngủ, đúng lúc này vị cảnh sát trong tổ Giang Thành Ngật dẫn Dụ Chính vào.
“Bác sĩ Lục!” Vừa thấy Lục Yên, Dụ Chính liền chủ động bắt tay với cô, tự cười giễu: “Chúng ta cũng coi là đồng bệnh tương liên (1), cuộc tranh tài của cô thì bị hủy, tôi thì bị đội trưởng Giang đưa tới phòng này, hai người chúng ta đồng thời cùng mất đi sân khấu để phát huy năng lực. Nhưng không sao, tuy nói nghi phạm may mắn chạy thoát, qua hơn bốn tiếng truy bắt, trước mắt đã phong tỏa được tuyến đường của hắn rồi, tôi tin chắc với năng lực của đội trưởng Giang thì nghi phạm sẽ nhanh chóng lọt lưới thôi.”
(1) Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau
Lục Yên hơi kinh ngạc, vội mời tiến sĩ Dụ ngồi xuống sofa.
Gần khuya rồi nhưng trên TV vẫn còn đang đưa tin tức liên quan, từ tốc độ tin tức thay đổi cho thấy đài truyền hình đang liên tục cập nhật các tin tức mới nhất.
Cả nước đều đang chú ý tới tiến triển của việc này.
Trong phòng không ai lên tiếng, đều chăm chú nhìn màn hình.
“Tiến sĩ Dụ vừa nói nghi phạm là Văn Bằng sao?” Trông thấy tiến sĩ Dụ xem cực kỳ chăm chú, Lục Yên thử dò hỏi.
“Văn Bằng?” Dụ Chính ngạc nhiên, “Sao là cậu ta được?”
Đồng thời khi nói lời này, ông ấy nắm bắt được biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của Lục Yên, “Bác sĩ Lục, chẳng lẽ cô biết Văn Bằng không phải là hung thủ sao?”
Lục Yên liền kể lại sự việc bị người ta theo dõi năm ấy cho tiến sĩ Dụ.
“Tất nhiên, người theo dõi năm ấy chưa chắc là hung thủ sau này, nhưng vì thời gian phát sinh có phần trùng hợp. Hơn nữa thủ đoạn gây án thường thấy của hung thủ có bao gồm đặc điểm sẵn có là theo dõi, cho nên tôi vẫn coi đây là một thông tin tham khảo nói cho Giang Thành Ngật biết. Tuy nhiên cho tới bây giờ, tôi không thể nào xác định được người đó có phải là học sinh Thất Trung hay không; nếu hắn không phải trong trường chúng tôi, vậy tại sao lại có đồng phục trường chúng tôi?”
Dụ Chính khoanh tay đặt trên cái bụng tròn tròn của mình, suy tư một lúc, “Trên đường tới công ty điện ảnh và truyền thông, tôi đã tận dụng hai tiếng đồng hồ để tiến hành xem xét rõ hơn về gia đình của Văn Bằng và một nghi phạm khác – Trình Chu.”
“Trình Chu?” Lục Yên hoàn toàn xa lạ đối với cái tên này.
“Chính là thợ trang điểm của Trịnh Tiểu Văn đó.” Tiểu Chu ở bên cạnh chen vào.
Gần 12 giờ, anh ta đã sớm đói bụng nhưng không dám gọi đồ ăn bên ngoài, lấy bịch bánh quy Lục Yên mang từ nhà đến, mở ra chia cho mọi người cùng ăn.
Đến giờ này ai cũng buồn ngủ, nhưng vì chờ đợi tin tức, mọi người đều miễn cưỡng cố gắng giữ vững tinh thần.
Để tỉnh táo, tiến sĩ Dụ lấy bình coffee mang theo bên người, rót cho mỗi người một cốc.
Mùi thơm của thức ăn tràn ngập, không khí trong phòng cũng trở nên thoái mái dễ chịu hơn.
Dụ Chính nhấp một ngụm coffee: “Ngay từ lúc ở Thủy Long Đàm, Trình Chu và gia đình Chu Chí Thành đã qua lại rất thân thiết, nhưng có lẽ Chu Chí Thành cũng không biết nhân cách thật của Trình Chu, chằng qua chỉ coi anh ta là đứa trẻ hàng xóm bình thường mà chăm sóc. Tôi nghĩ sau này Trình Chu hiểu rõ Thất Trung như vậy, chắc đều qua lời kể của Chu Chí Thành.”
Lục Yên nghi ngờ: “Nói như vậy, mối quan hệ giữa Trình Chu và Chu Chí Thành chắc là không tệ, tại sao sau đó lại…”
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, còn có thanh âm thấp giọng nói chuyện với nhau, từ số lượng giọng nói thì có thể đoán được cũng không ít người.
Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Một lúc lâu sau, có người gõ cửa: “Tiểu Chu, tôi là Lão Tần đây, mở cửa nhanh.” Là tiếng của lão Tần.
Tiểu Chu cảnh giác lấm lét nhìn ra cửa một chút, sau đó vô cùng vui mừng mở cửa: “Đúng là lão Tần, nghi phạm lọt lưới rồi sao?”
Ngoại trừ lão Tần, còn có mấy đồng nghiệp trong tổ nữa.
“Nghi phạm đã bị đội trưởng Giang bắt về cục rồi, nhưng Trịnh Tiểu Văn và Văn Bằng còn chưa có tung tích, chúng ta phải thẩm vấn cả đêm.” Ánh mắt lão Tần đỏ bừng, vẻ mặt mệt mỏi, “Tiến sĩ Dụ, bác sĩ Lục, đi thôi, thời gian cấp bách, chúng ta phải nhanh chóng chạy về nội thành.”
Bắt được rồi?
Bối rối một lúc mọi người mới phản ứng kịp.
Dụ Chính kích động xoa tay: “Tốt, tốt, tốt.”
Trong lòng Lục Yên không khỏi kích động, vội lấy túi xách.
Cho đến khi xuống dưới tầng, tâm trạng còn chưa bình tĩnh lại được.
Chờ cho cô tiêu hóa được hết hoàn toàn bộ tin tức này thì trong lòng ngổn ngang rất nhiều cảm xúc. Tảng đá lớn trên vai cũng rơi xuống được rồi, cả người nhẹ đi mấy phần.
Cứ đi về phía trước, ngay cả gió đêm quất vào mặt cũng không cảm thấy lạnh nữa.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Là tin nhắn của Giang Thành Ngật, chỉ có vài chữ ngắn ngủi.
“Ở nhà đợi anh, xong việc anh sẽ về nhà ngay.”
Vành mắt của Lục Yên ửng đỏ, khẽ nở nụ cười.
/70
|