Lệ Dương từ công ty trở về, áp lực công việc khiến bà khó chịu trong người, lại gặp lúc đi ngang phòng khách thấy Chiêu Hà đang cắm cúi dọn dẹp thì cảm thấy ngứa mắt.
- Đũa mốc đòi chòi mâm son, cho dù có cật lực như thế nào cũng chẳng đủ đáp trả đâu. Nhà này đang rất sạch sẽ đừng làm dơ bẩn. – Lệ Dương vẻ mặt khinh khỉnh liếc nhìn Chiêu Hà đang cặm cụi, buông vài câu nói khinh khi rồi bước thẳng lên lầu. Tiếng giày cao gót nện lóc cóc dưới nền nhà chen lẫn giọng nói dịu nhẹ của một người phụ nữ.
- Lệ Dương, chị đừng thế nữa. Là tôi có lỗi với chị tuy nhiên tôi không có ý định ở lại đây, khi Hàn Đông khỏi bệnh tôi sẽ đi ngay. – Giọng nói nhỏ nhẹ của Chiêu Hà khiến Lệ Dương dừng lại, bà đứng trên cầu thang quay mặt lại, hai tay khoanh vòng trước ngực, dáng đứng uy nghi cao sang đúng chất một quý bà, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ trông lam lũ, thôn quê trước mặt nói giọng cáu gắt.
- Con thì cũng như mẹ thôi. Loại người cướp chồng người khác thì sinh ra đứa con cũng là hạng tham vinh hoa. Nếu không thì về đây làm gì? Nói thứ rác rưởi đó tránh xa Ân Phong, chồng tương lai của Ỷ Lam ra. – Nói rồi Lệ Dương bực tức bỏ lên phòng. Chiêu Hà thở dài nhìn theo bóng Lệ Dương lên lầu bất giác lòng nhói lên đau đớn.
Cánh cửa phòng khép lại đằng sau. Lệ Dương quăng túi sách lên giường, khom người chống hai tay lên chiếc bàn trang điểm nhìn vào khuôn mặt người phụ nữ mặn mà cao sang trong gương, môi khẽ mím lại. “Hãy đợi đấy!”
Trong quán cà phê ấm áp trên đỉnh tòa cao ốc sang trọng, Hàn Đông nhấm nháp ly kem sầu riêng, cảm nhận vị lạnh lan tỏa trên đầu lưỡi, ấm dần rồi ngọt ngào nơi cuống họng. Ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm lên bầu trời xa tít, ngắm những đốm sáng lập lòe vụt chớp vụt tắt phát ra từ những chiếc máy bay lơ lửng trên bầu trời.
Ân Phong nhìn cô gái cười cười, chợt nhớ ra điều gì anh lấy ra chiếc hộp đen nhỏ đẩy về phía Hàn Đông.
- Định làm quà mừng sinh nhật cho em nhưng nhiều chuyện xảy ra quá bây giờ mới đưa được.
Hàn Đông xúc thìa kem đầy một miệng, tròn mắt nhận lấy chiếc hộp rồi từ từ mở ra, sợi dây chuyền sáng lấp lánh mang hình bông tuyết thật đẹp. Hàn Đông còn đang sửng sốt với sợi dây thì Ân Phong đứng dậy vòng ra phía sau, vén nhẹ mái tóc cô, vòng tay đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.
Miếng kem trong miệng lạnh ngắt khi bàn tay ai đó vén lên mái tóc, rồi chảy tan một dòng ngọt ngào rót xuống cổ họng. Hàn Đông cứ ngồi im như thế, cảm nhận vị ngọt dịu thơm lừng của kem sầu riêng như nhuốm đến tận trái tim cô.
Phải chăng ai kia cũng như những ly kem, một thứ đồ ăn lạnh lùng, có đôi khi cứng nhắc làm ê buốt tới tận chân răng nhưng lại vô cùng ngọt ngào khi ta nhắm mắt lại thưởng thức, khiến ta vô tình say mê chìm đắm.
Hàn Đông khẽ liếc nhìn Ân Phong đã trở lại chỗ ngồi tự khi nào. Một cảm giác khó tả. Tằng hắng một tiếng, cô lắp bắp nói lời cảm ơn mà cổ họng cứ nghẹn lại thốt không ra lời, hai má nóng ran, may mà qua những ánh đèn xanh đỏ anh không thấy rõ, chứ bằng không có lẽ cô đã chạy vào nhà vệ sinh rồi.
Ân Phong nhìn Hàn Đông khẽ bật cười, lần đầu tiên anh thấy cô trợ lý bá đạo của mình ấp úng, và chính bản thân anh cũng đang cảm thấy nóng trong người.
Hàn Đông ngọ nguậy, đôi tay chà xát vào nhau, cô cảm giác chiếc xe hơi hôm nay nhỏ bé và chật chội vô cùng. Ngồi sát bên cạnh Ân Phong cảm giác trái tim cô đập lên loạn xạ từng hồi. Cô lơ đễnh chống tay lên thành cửa ngắm cảnh phố khuya…
Ân Phong dừng xe lại bên đường khẽ ôm đầu cô gái nhỏ dựa vào thành ghế, bấm cần điều chỉnh cho chiếc ghế nằm sải dài ra cho Hàn Đông dễ ngủ.
Cạch… âm thanh nhỏ bé phát ra, chiếc ghế ngả nhanh xuống khiến Ân Phong mất đà, tay cố giữ cho chiếc ghế không giật mạnh làm Hàn Đông thức giấc. Khi đã êm xuôi thì cũng là lúc anh phát hiện ra tư thế của mình rất là đáng nghi ngại.
Một tay chống ngay eo Hàn Đông – nơi cái cần điều chỉnh ghế. Một tay vịn phía trên đầu ghế, cả thân mình gần như ở phía trên Hàn Đông. Anh thoáng ngỡ ngàng, đây là lầ đầu anh cảm nhận gần cô như thế.
Đôi môi anh đào hồng nhạt mím chặt khi ngủ, hàng mi đen dài cong vút trên đôi mắt khép mơ màng. Khuôn ngực phập phồng theo từng hơi thở ấm nóng phả vào mặt anh.
Gần….gần hơn nữa… hơn nữa….thật gần…. Chỉ còn một khoảng không tí xíu nữa thôi thì anh có thể đã chạm đến hai cánh anh đào kia. Ân Phong bật dậy, một tay ôm ngực, khẽ lắc đầu xua tan, kiềm chế những suy nghĩ viển vong trong tâm mình, anh lấy viên kẹo singum nhai. Vị lạnh the khiến anh tỉnh táo hơn, nhịp tim dần trở lại ổn định.
Lắng nghe dai điệu nhẹ nhàng du dương trong tiếng gió Hàn Đông khẽ cựa mình tỉnh giấc. Cô thấy mình nằm trên chiếc ghế êm ái, bên cạnh Ân Phong khoanh tay trước ngực, dựa thẳng lưng trên ghế mắt nhắm nghiền.
Khẽ cầm chiếc áo vest phủ trên người mình cô nhẹ nhàng ngồi dậy. Hàn Đông cười nhẹ ngắm nhìn khuôn mặt điển trai đang chìm sâu trong giấc ngủ nghĩ ngợi “Đúng là đàn ông gì mà đẹp đến từng cm thế kia”. Cảm giác mặt nóng ran, tim đập loạn khiến Hàn Đông trở lên lúng túng. Cô lấy ngón tay xoa xoa nơi vết thương trên vai trái rồi khều khều Ân Phong dậy.
Nơi căn phòng xám lạnh lẽo. Người con trai ngồi bắt chân chữ ngũ, dựa lưng vào thành ghế, một tay gõ nhịp nhịp trên mặt bàn phát ra âm thanh lịch kịch nho nhỏ nhưng trong không gian thanh vắng lại nghe thật đáng sợ.
Hình ảnh người phụ nữ thuần phác dịu dàng trong bệnh viện lởn vởn trong đầu anh. Thế quái nào mà bây giờ tâm tư anh lại giao động, anh không thể giết Hàn Đông đã đành, bây giờ lại luôn suy nghĩ về hình ảnh người phụ nữ kia. Sao bà ta cũng hiền hòa và lương thiện như mẹ của anh thế chứ.
Khải An ngừng nhịp tay chăm chú nhìn phin cà phê đang nhỏ từng hạt, từng hạt nặng trịch xuống chiếc ly thủy tinh nhỏ trong suốt. Một giọt, hai giọt…. và nhiều giọt, anh đang ngồi đây xem từng giọt cà phê rơi xuống.
Thưởng thức cà phê phin là ngồi ngắm từng giọt cà phê chậm rãi nhỏ từng giọt, chờ đợi mong mỏi nhưng khi uống lại từng ngụm, từng ngụm… chỉ trong nháy mắt là nuốt hết cả khối thời gian chờ đợi, để rồi rơi xuống cổ là những dòng nước đắng ngắt.
Có phải anh đang sống như thế, anh mong mỏi chờ đợi cơ hội, săn đón con mồi suốt bao lâu nhưng đến hôm nay, chỉ trong có vài ngày anh nhận lại là một kết quả đắng nghét. Không thể giết cũng chẳng còn muốn tranh giành, cay đắng, băn khoăn, lựa chọn.
Vơ đại chiếc áo khoác Khải An lững thững bước ra ngoài. Anh cần rượu, rượu sẽ làm anh tỉnh táo hơn, quên đi chút muộn phiền.
- Đũa mốc đòi chòi mâm son, cho dù có cật lực như thế nào cũng chẳng đủ đáp trả đâu. Nhà này đang rất sạch sẽ đừng làm dơ bẩn. – Lệ Dương vẻ mặt khinh khỉnh liếc nhìn Chiêu Hà đang cặm cụi, buông vài câu nói khinh khi rồi bước thẳng lên lầu. Tiếng giày cao gót nện lóc cóc dưới nền nhà chen lẫn giọng nói dịu nhẹ của một người phụ nữ.
- Lệ Dương, chị đừng thế nữa. Là tôi có lỗi với chị tuy nhiên tôi không có ý định ở lại đây, khi Hàn Đông khỏi bệnh tôi sẽ đi ngay. – Giọng nói nhỏ nhẹ của Chiêu Hà khiến Lệ Dương dừng lại, bà đứng trên cầu thang quay mặt lại, hai tay khoanh vòng trước ngực, dáng đứng uy nghi cao sang đúng chất một quý bà, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ trông lam lũ, thôn quê trước mặt nói giọng cáu gắt.
- Con thì cũng như mẹ thôi. Loại người cướp chồng người khác thì sinh ra đứa con cũng là hạng tham vinh hoa. Nếu không thì về đây làm gì? Nói thứ rác rưởi đó tránh xa Ân Phong, chồng tương lai của Ỷ Lam ra. – Nói rồi Lệ Dương bực tức bỏ lên phòng. Chiêu Hà thở dài nhìn theo bóng Lệ Dương lên lầu bất giác lòng nhói lên đau đớn.
Cánh cửa phòng khép lại đằng sau. Lệ Dương quăng túi sách lên giường, khom người chống hai tay lên chiếc bàn trang điểm nhìn vào khuôn mặt người phụ nữ mặn mà cao sang trong gương, môi khẽ mím lại. “Hãy đợi đấy!”
Trong quán cà phê ấm áp trên đỉnh tòa cao ốc sang trọng, Hàn Đông nhấm nháp ly kem sầu riêng, cảm nhận vị lạnh lan tỏa trên đầu lưỡi, ấm dần rồi ngọt ngào nơi cuống họng. Ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm lên bầu trời xa tít, ngắm những đốm sáng lập lòe vụt chớp vụt tắt phát ra từ những chiếc máy bay lơ lửng trên bầu trời.
Ân Phong nhìn cô gái cười cười, chợt nhớ ra điều gì anh lấy ra chiếc hộp đen nhỏ đẩy về phía Hàn Đông.
- Định làm quà mừng sinh nhật cho em nhưng nhiều chuyện xảy ra quá bây giờ mới đưa được.
Hàn Đông xúc thìa kem đầy một miệng, tròn mắt nhận lấy chiếc hộp rồi từ từ mở ra, sợi dây chuyền sáng lấp lánh mang hình bông tuyết thật đẹp. Hàn Đông còn đang sửng sốt với sợi dây thì Ân Phong đứng dậy vòng ra phía sau, vén nhẹ mái tóc cô, vòng tay đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.
Miếng kem trong miệng lạnh ngắt khi bàn tay ai đó vén lên mái tóc, rồi chảy tan một dòng ngọt ngào rót xuống cổ họng. Hàn Đông cứ ngồi im như thế, cảm nhận vị ngọt dịu thơm lừng của kem sầu riêng như nhuốm đến tận trái tim cô.
Phải chăng ai kia cũng như những ly kem, một thứ đồ ăn lạnh lùng, có đôi khi cứng nhắc làm ê buốt tới tận chân răng nhưng lại vô cùng ngọt ngào khi ta nhắm mắt lại thưởng thức, khiến ta vô tình say mê chìm đắm.
Hàn Đông khẽ liếc nhìn Ân Phong đã trở lại chỗ ngồi tự khi nào. Một cảm giác khó tả. Tằng hắng một tiếng, cô lắp bắp nói lời cảm ơn mà cổ họng cứ nghẹn lại thốt không ra lời, hai má nóng ran, may mà qua những ánh đèn xanh đỏ anh không thấy rõ, chứ bằng không có lẽ cô đã chạy vào nhà vệ sinh rồi.
Ân Phong nhìn Hàn Đông khẽ bật cười, lần đầu tiên anh thấy cô trợ lý bá đạo của mình ấp úng, và chính bản thân anh cũng đang cảm thấy nóng trong người.
Hàn Đông ngọ nguậy, đôi tay chà xát vào nhau, cô cảm giác chiếc xe hơi hôm nay nhỏ bé và chật chội vô cùng. Ngồi sát bên cạnh Ân Phong cảm giác trái tim cô đập lên loạn xạ từng hồi. Cô lơ đễnh chống tay lên thành cửa ngắm cảnh phố khuya…
Ân Phong dừng xe lại bên đường khẽ ôm đầu cô gái nhỏ dựa vào thành ghế, bấm cần điều chỉnh cho chiếc ghế nằm sải dài ra cho Hàn Đông dễ ngủ.
Cạch… âm thanh nhỏ bé phát ra, chiếc ghế ngả nhanh xuống khiến Ân Phong mất đà, tay cố giữ cho chiếc ghế không giật mạnh làm Hàn Đông thức giấc. Khi đã êm xuôi thì cũng là lúc anh phát hiện ra tư thế của mình rất là đáng nghi ngại.
Một tay chống ngay eo Hàn Đông – nơi cái cần điều chỉnh ghế. Một tay vịn phía trên đầu ghế, cả thân mình gần như ở phía trên Hàn Đông. Anh thoáng ngỡ ngàng, đây là lầ đầu anh cảm nhận gần cô như thế.
Đôi môi anh đào hồng nhạt mím chặt khi ngủ, hàng mi đen dài cong vút trên đôi mắt khép mơ màng. Khuôn ngực phập phồng theo từng hơi thở ấm nóng phả vào mặt anh.
Gần….gần hơn nữa… hơn nữa….thật gần…. Chỉ còn một khoảng không tí xíu nữa thôi thì anh có thể đã chạm đến hai cánh anh đào kia. Ân Phong bật dậy, một tay ôm ngực, khẽ lắc đầu xua tan, kiềm chế những suy nghĩ viển vong trong tâm mình, anh lấy viên kẹo singum nhai. Vị lạnh the khiến anh tỉnh táo hơn, nhịp tim dần trở lại ổn định.
Lắng nghe dai điệu nhẹ nhàng du dương trong tiếng gió Hàn Đông khẽ cựa mình tỉnh giấc. Cô thấy mình nằm trên chiếc ghế êm ái, bên cạnh Ân Phong khoanh tay trước ngực, dựa thẳng lưng trên ghế mắt nhắm nghiền.
Khẽ cầm chiếc áo vest phủ trên người mình cô nhẹ nhàng ngồi dậy. Hàn Đông cười nhẹ ngắm nhìn khuôn mặt điển trai đang chìm sâu trong giấc ngủ nghĩ ngợi “Đúng là đàn ông gì mà đẹp đến từng cm thế kia”. Cảm giác mặt nóng ran, tim đập loạn khiến Hàn Đông trở lên lúng túng. Cô lấy ngón tay xoa xoa nơi vết thương trên vai trái rồi khều khều Ân Phong dậy.
Nơi căn phòng xám lạnh lẽo. Người con trai ngồi bắt chân chữ ngũ, dựa lưng vào thành ghế, một tay gõ nhịp nhịp trên mặt bàn phát ra âm thanh lịch kịch nho nhỏ nhưng trong không gian thanh vắng lại nghe thật đáng sợ.
Hình ảnh người phụ nữ thuần phác dịu dàng trong bệnh viện lởn vởn trong đầu anh. Thế quái nào mà bây giờ tâm tư anh lại giao động, anh không thể giết Hàn Đông đã đành, bây giờ lại luôn suy nghĩ về hình ảnh người phụ nữ kia. Sao bà ta cũng hiền hòa và lương thiện như mẹ của anh thế chứ.
Khải An ngừng nhịp tay chăm chú nhìn phin cà phê đang nhỏ từng hạt, từng hạt nặng trịch xuống chiếc ly thủy tinh nhỏ trong suốt. Một giọt, hai giọt…. và nhiều giọt, anh đang ngồi đây xem từng giọt cà phê rơi xuống.
Thưởng thức cà phê phin là ngồi ngắm từng giọt cà phê chậm rãi nhỏ từng giọt, chờ đợi mong mỏi nhưng khi uống lại từng ngụm, từng ngụm… chỉ trong nháy mắt là nuốt hết cả khối thời gian chờ đợi, để rồi rơi xuống cổ là những dòng nước đắng ngắt.
Có phải anh đang sống như thế, anh mong mỏi chờ đợi cơ hội, săn đón con mồi suốt bao lâu nhưng đến hôm nay, chỉ trong có vài ngày anh nhận lại là một kết quả đắng nghét. Không thể giết cũng chẳng còn muốn tranh giành, cay đắng, băn khoăn, lựa chọn.
Vơ đại chiếc áo khoác Khải An lững thững bước ra ngoài. Anh cần rượu, rượu sẽ làm anh tỉnh táo hơn, quên đi chút muộn phiền.
/27
|