Hàn Đông được dẫn đến một phòng ở phía sau bar. Những chùm sáng yếu ớt phả ra từ những bóng đèn nhỏ mờ ảo với đủ sắc màu gấp khúc trên đường nét khuôn mặt Hàn Đông.
Bỗng người con trai dừng lại mở cửa phòng, anh ta khẽ cúi người một tay đặt ngang bụng, một tay xòe hướng chỉ vào căn phòng ngỏ ý mời Hàn Đông vào.
Hơi ngập ngừng cô bước lên trước và vào phòng. Căn phòng trống trơn, hai đồng tử mắt chụm lại, đôi mắt xám bất ngờ lạnh lẽo, ý trí nhanh chóng thúc đẩy cô phải bước ra khỏi đây.
CẠCH... Tiếng động nhỏ nhưng bản thân cô cảm nhận như tiếng trống báo hiệu giờ hành hình tử tù đã tới. Giờ thì cô biết chắc mình đã bị lừa, chỉ trách bản thân quá cả tin.
Hàn Đông quay lại nhìn thẳng vào thân người chặn trước cửa phòng đang cười gian xảo, tóc đen xoăn ngắn, mái nhuộm màu vàng đồng rũ trước mặt.
- Anh muốn gì? - Vẫn vẻ mặt không hề sợ hãi cô nhìn hắn ta khinh khỉnh.
- Muốn cô? - Hắn nhếch môi cười gian ánh mắt đầy dục vọng nhìn Hàn Đông, chân bước dần về phía cô. Theo bản năng Hàn Đông bước lùi lại.
- Được thôi nhưng tôi không thích bị ép buộc trong lần đầu tiên. Không phải tự nguyện vẫn hơn sao? - Hàn Đông bất ngờ nắm lấy cổ hắn gì sát lại gần mình nét mặt vẫn không thay đổi khiến tên con trai có vẻ hơi bất ngờ.
Sau khi hắn nghe hết toàn bộ lời cô nói, mặt mày hớn hở, cười nhăn răng, mũi bạnh ra. Hàn Đông thầm ói trong cổ họng, đối với cô tên này nhìn là mắc ói chứ ham muốn cái con khỉ gì.
Cô hất mạnh tên đó xuống ghế sô pha, coi vẻ hắn vẫn đề phòng cô sẽ chạy. Hàn Đông lấy ly rượu uống sạch một hơi nhìn hắn bằng con mắt thích thú nồng nàn. Nở một nụ cười, kéo cái núm đồng tiền lún sâu vào gò má, ánh nhìn như đang mời gọi khiến Lục Hán ngây người, trong phút chốc đã hoàn toàn mất đề phòng.
Ân Phong bước vào bar, kéo tên quản lý bắt tra chìa khóa mở cửa và lục tung từng phòng một trước con mắt sợ hãi của chủ bar. Một đoàn rồng rắn bảo vệ theo phía sau mà không ai giám manh động.
Ánh mắt nâu xanh giờ như mảnh thủy tinh vỡ lấp lánh những tia sáng đỏ ngàu. Đôi môi mím lại, mặt anh tái đi vì linh cảm Hàn Đông sẽ gặp sự chẳng lành vì Lục Hán là người của Hoàng Gia mà. Anh vẫn hy vọng suy nghĩ của mình là sai lầm.
Vẫn ánh nhìn hoang dại đó Hàn Đông cúi sát, hơi thở nóng ấm phả vào mặt Lục Hán, cô đưa tay trên ngực hắn bật tung một chiếc cúc áo rồi dừng lại. Hàn Đông nhẹ nhàng vuốt tay xuống phía hạ bộ hắn khẽ kéo chiếc thắt lưng, tên con trai mắt nhắm hờ hưởng thụ.
Ân Phong vẫn không tìm được cô gái ấy. Đạp thêm một cửa nữa, cảnh tượng đập vào mắt anh là đôi trai gái gần như trần trụi cuộn lấy nhau trên chiếc ghế sô pha màu đỏ. Kinh khủng! Ân Phong quay mặt đi tránh nhìn cái cảnh khủng khiếp ấy.
Đôi mắt Hàn Đông thay đổi trong chớp nhoáng, đôi môi mím lại, các cơ mặt gồng lên, cô lấy hết sức mình cầm chai rượu ngoại trên bàn đập thẳng vào “chỗ hiểm” của Lục Hán.
Đôi mắt đang nhắm mơ màng bỗng mở to hết sức, miệng há hốc, anh ta như vừa từ trên thiên đàng bị ném thẳng xuống địa ngục và đang trong tình trạng “rơi”.
Á Á Á….Á…
Hàn Đông nhảy khỏi ghế lao ra phía cửa nhưng loay hoay mãi cô vẫn không thể mở cửa.
Phan Lục Hán ngồi bật dậy đôi mắt đục ngàu, mặt nhăn lại vừa đau đớn vừa cay cú. Ngồi ôm hạ bộ một lúc hắn ta cười khẩy chồm lại phía Hàn Đông, người vẫn lom khom vì đau nhưng một tay bóp chặt lấy cổ cô rít qua kẽ răng câu chửi tục: - con đ.ĩ khốn nạn…
Hàn Đông nhăn mặt vì đau, làn da tái đi, đôi tay vẫn chống lại bàn tay kệch cỡm vừa xé toạc một phần chiếc đầm liền của cô.
Rầm… cánh cửa bật mở Lục Hán giật mình buông tay khiến Hàn Đông khụy xuống nền nhà.
Nhanh như chớp Ân Phong giơ một chân, tiếng gió rít ra xé toạc không gian nhường lối cho đôi chân đạp thẳng vào mặt Lục Hán khiến hắn lảo đảo lùi lại và té ngửa xuống góc tường.
Ân Phong chua xót nhìn Hàn Đông một tay ôm cổ thở hổn hển một tay cố che đi những phần da trắng nõn nơi chiếc đầm đã buông lơi. Anh bước lại trước mặt Lục Hán.
Thình thịch… mỗi bước đi của Ân Phong là một nhịp tim của Lục Hán và mọi người đập chệnh choạng.
Bước ngang qua chiếc bàn chai rượu ngoại đã nằm trong tay anh. Mọi người bắt đầu nhốn nháo khi Ân Phong khom lưng túm cổ Lục Hán, chai rượu bắt đầu từ từ đưa lên cao và cao hơn nữa.
Khi đã lên tới đỉnh điểm chuẩn bị cho một cú ném mạnh vào đầu một ai đó thì cánh tay Ân Phong bị giữ lại.
Bất ngờ vì có kẻ ngáng đường mình Ân Phong quay phắt đầu lại, đôi mắt tóe lửa tưởng chừng sẽ thiêu chết tên “kỳ đà” nào đó…
Nhưng, những ngọn lửa dần dần lụi tàn, đồng tử dần giãn ra, những mạch máu li ti đỏ lử rút dần hết khỏi con mắt kia. Màu đỏ dần dần biến mất, đôi mắt nâu cà phê ấm lại, những tia sáng màu xanh dịu nhẹ tỏa ra êm ái lạ.
Ân Phong thả lỏng tay bỏ chai rượu xuống khi nghe Hàn Đông nói: “Thôi bỏ đi”.
Cởi áo khoác choàng lên người Hàn Đông anh dịu dàng đỡ cô dậy dẫn ra ngoài.
Nhưng, những con chó ngu dốt thì không bao giờ biết nghe lời, Lục Hán cầm chai rượu Ân Phong vừa thả, lấy hết chút sức lực còn lại nhằm đầu Ân Phong mà giáng.
BỐP… Mọi người bịt miệng kinh hoàng. Hàn Đông giật mình quay lại, Lục Hán đang nằm sõng xoài trên sàn bất tỉnh, Ân Phong hạ tay xuống lôi Hàn Đông ra ngoài, anh mới cho tên ngu xuẩn kia một nhát chí mạng.
Trên chiếc BMW đen Hàn Đông ngồi lặng im dựa đầu chống tay nhìn những dãy nhà, hàng cây, nhìn ánh sáng đèn đường lướt nhanh qua tầm mắt thành những vệt dài mờ ảo. Suốt chặng đường hai người không hề nói gì.
- Cho tôi xuống đầu hẻm kia tôi tự đi vào. - Hàn Đông chỉ con hẻm phía trước nói mệt mỏi.
- Tôi nghĩ cô không muốn ăn mặc như thế đi một đoạn đường chứ? Có vẻ như cô còn say rượu nữa đó. - Ân Phong nhìn Hàn Đông một lượt rồi phán.
- Tôi mượn áo anh mai trả.
- Tôi không cho ai mượn áo mình. - Ân Phong vẫn lạnh lùng dứt khoát.
Xe dừng lại trước cổng khu nhà trọ. Hàn Đông bước xuống cởi chiếc áo khoác toan trả lại Ân Phong.
- Cô mặc đi mai trả. - Nói rồi Ân Phong đạp ga cho xe chạy luôn còn Hàn Đông khẽ nhíu mày vì bực mình và ngạc nhiên.
Qua chiếc kính chiếu hậu anh nhìn cô gái khoác áo của mình vào đôi chân liêu xiêu bước vào trong. Khuôn mặt đanh lại. “Ỷ Lam!”
Quán nước trên tầng năm khu thương mại Hoàng Gia. Người thanh niên dáng vẻ mệt mỏi, đầu còn dán một miếng băng gác chân lên ghế đôi mắt nhắm hờ. Thoạt thấy bóng một cô gái trẻ dáng người hơi thấp, mái tóc đen nhánh, chân bước vội vàng trên đôi guốc cao chàng trai ngồi thẳng dậy cất tiếng hỏi.
- Sao giờ em mới tới?
- Anh làm cái gì vậy? Có xíu chuyện cũng không làm được. Mồi dâng tới miệng mà vẫn không biết ăn sao? - Cô gái trẻ khó chịu kéo ghế ngồi, nhìn chàng trai trước mặt nói một tràng chất giọng hậm hực tiếc nuối.
- Mẹ kiếp! Cô đừng có lên giọng thế. Nếu không phải cái tên Ân Phong chết tiệt ấy xen vào thì đã xong rồi. Coi như con bé đó hên.
Cô gái thấy chàng trai có vẻ nổi nóng liền dịu lại ngồi im lặng, đôi mắt đen láy nhìn xa xăm, căm hờn, thất vọng và bực tức.
- Anh đau lắm không? -Chợt cô gái lên tiếng giọng trở lại nhẹ nhàng có phần quan tâm. Hai con người ngồi nói chuyện mà không hề hay biết xung quanh có hai cặp mắt đang theo dõi họ. Một trong số họ lấy điện thoại bấm số gọi.
- Là cô ta sao? Theo cô ta xem cô ta đi đến đâu. Tôi sẽ tới. - Khải An cúp máy lấy áo khoác anh ra khỏi công ty dù đang trong giờ làm việc.
Cảnh tượng cô gái co ro, khuôn mặt tái lại bước ra khỏi quán bar hôm qua khiến Khải An nổi máu nóng.
Hàn Đông rất ít khi biểu lộ cảm xúc nhưng nhìn đôi mắt cô lúc ấy, anh cảm nhận được nỗi đau trong đó. Không phải tình cờ chọn quán bar đó làm điểm đến anh đã không hề hay biết gì.
Đối với Khải An bây giờ ngoài mẹ ra đã có người anh cần bảo vệ. Hàn Đông lạnh lùng nhưng tốt bụng, có lẽ thời gian ở bên cô anh thấy được mẹ anh trong đó, cô cũng giống mẹ cũng tốt bụng và hiền lành chỉ khác rằng cô luôn bao che mình bằng lớp vỏ lạnh lùng khó chịu. Nắm chặt đôi tay trên vô lăng anh thầm nghĩ “Dám động đến Hàn Đông tôi không thể để yên.”
Đôi mắt em ở đó
Lạnh lẽo tựa hồ băng
Đôi chân anh lỡ bước
Tim lạc lối về đâu
Ỷ Lam siết chặt tay vân vê vạt áo, đôi mắt hơi sợ sệt nhìn Ân Phong dò xét. Hôm nay anh hẹn cô đi ăn trưa, đó là điều cô mơ và mong mỏi suốt hằng đêm nhưng bây giờ cô cảm thấy mọi thứ không ổn chút nào.
Sự lạnh lẽo hằng ngày bây giờ còn thêm sự căm phẫn trong đáy mắt. Cô cảm thấy như bị dòng xoáy mênh mông trong đôi mắt vừa nâu vừa xanh kỳ lạ đó nhấn chìm. Cô ngồi im lặng theo dõi từng cử chỉ của anh.
Ân Phong cầm ly cà phê nhấp một ngụm nhỏ thong thả đặt xuống. Tay lấy thìa khuấy vài vòng chầm chậm rồi đột nhiên ngưng lại cất tiếng hỏi, mắt vẫn không rời chiếc thìa ngập trong thứ chất lỏng màu nâu đặc sánh:
- Tại sao em lại làm vậy với Hàn Đông?
Bỗng người con trai dừng lại mở cửa phòng, anh ta khẽ cúi người một tay đặt ngang bụng, một tay xòe hướng chỉ vào căn phòng ngỏ ý mời Hàn Đông vào.
Hơi ngập ngừng cô bước lên trước và vào phòng. Căn phòng trống trơn, hai đồng tử mắt chụm lại, đôi mắt xám bất ngờ lạnh lẽo, ý trí nhanh chóng thúc đẩy cô phải bước ra khỏi đây.
CẠCH... Tiếng động nhỏ nhưng bản thân cô cảm nhận như tiếng trống báo hiệu giờ hành hình tử tù đã tới. Giờ thì cô biết chắc mình đã bị lừa, chỉ trách bản thân quá cả tin.
Hàn Đông quay lại nhìn thẳng vào thân người chặn trước cửa phòng đang cười gian xảo, tóc đen xoăn ngắn, mái nhuộm màu vàng đồng rũ trước mặt.
- Anh muốn gì? - Vẫn vẻ mặt không hề sợ hãi cô nhìn hắn ta khinh khỉnh.
- Muốn cô? - Hắn nhếch môi cười gian ánh mắt đầy dục vọng nhìn Hàn Đông, chân bước dần về phía cô. Theo bản năng Hàn Đông bước lùi lại.
- Được thôi nhưng tôi không thích bị ép buộc trong lần đầu tiên. Không phải tự nguyện vẫn hơn sao? - Hàn Đông bất ngờ nắm lấy cổ hắn gì sát lại gần mình nét mặt vẫn không thay đổi khiến tên con trai có vẻ hơi bất ngờ.
Sau khi hắn nghe hết toàn bộ lời cô nói, mặt mày hớn hở, cười nhăn răng, mũi bạnh ra. Hàn Đông thầm ói trong cổ họng, đối với cô tên này nhìn là mắc ói chứ ham muốn cái con khỉ gì.
Cô hất mạnh tên đó xuống ghế sô pha, coi vẻ hắn vẫn đề phòng cô sẽ chạy. Hàn Đông lấy ly rượu uống sạch một hơi nhìn hắn bằng con mắt thích thú nồng nàn. Nở một nụ cười, kéo cái núm đồng tiền lún sâu vào gò má, ánh nhìn như đang mời gọi khiến Lục Hán ngây người, trong phút chốc đã hoàn toàn mất đề phòng.
Ân Phong bước vào bar, kéo tên quản lý bắt tra chìa khóa mở cửa và lục tung từng phòng một trước con mắt sợ hãi của chủ bar. Một đoàn rồng rắn bảo vệ theo phía sau mà không ai giám manh động.
Ánh mắt nâu xanh giờ như mảnh thủy tinh vỡ lấp lánh những tia sáng đỏ ngàu. Đôi môi mím lại, mặt anh tái đi vì linh cảm Hàn Đông sẽ gặp sự chẳng lành vì Lục Hán là người của Hoàng Gia mà. Anh vẫn hy vọng suy nghĩ của mình là sai lầm.
Vẫn ánh nhìn hoang dại đó Hàn Đông cúi sát, hơi thở nóng ấm phả vào mặt Lục Hán, cô đưa tay trên ngực hắn bật tung một chiếc cúc áo rồi dừng lại. Hàn Đông nhẹ nhàng vuốt tay xuống phía hạ bộ hắn khẽ kéo chiếc thắt lưng, tên con trai mắt nhắm hờ hưởng thụ.
Ân Phong vẫn không tìm được cô gái ấy. Đạp thêm một cửa nữa, cảnh tượng đập vào mắt anh là đôi trai gái gần như trần trụi cuộn lấy nhau trên chiếc ghế sô pha màu đỏ. Kinh khủng! Ân Phong quay mặt đi tránh nhìn cái cảnh khủng khiếp ấy.
Đôi mắt Hàn Đông thay đổi trong chớp nhoáng, đôi môi mím lại, các cơ mặt gồng lên, cô lấy hết sức mình cầm chai rượu ngoại trên bàn đập thẳng vào “chỗ hiểm” của Lục Hán.
Đôi mắt đang nhắm mơ màng bỗng mở to hết sức, miệng há hốc, anh ta như vừa từ trên thiên đàng bị ném thẳng xuống địa ngục và đang trong tình trạng “rơi”.
Á Á Á….Á…
Hàn Đông nhảy khỏi ghế lao ra phía cửa nhưng loay hoay mãi cô vẫn không thể mở cửa.
Phan Lục Hán ngồi bật dậy đôi mắt đục ngàu, mặt nhăn lại vừa đau đớn vừa cay cú. Ngồi ôm hạ bộ một lúc hắn ta cười khẩy chồm lại phía Hàn Đông, người vẫn lom khom vì đau nhưng một tay bóp chặt lấy cổ cô rít qua kẽ răng câu chửi tục: - con đ.ĩ khốn nạn…
Hàn Đông nhăn mặt vì đau, làn da tái đi, đôi tay vẫn chống lại bàn tay kệch cỡm vừa xé toạc một phần chiếc đầm liền của cô.
Rầm… cánh cửa bật mở Lục Hán giật mình buông tay khiến Hàn Đông khụy xuống nền nhà.
Nhanh như chớp Ân Phong giơ một chân, tiếng gió rít ra xé toạc không gian nhường lối cho đôi chân đạp thẳng vào mặt Lục Hán khiến hắn lảo đảo lùi lại và té ngửa xuống góc tường.
Ân Phong chua xót nhìn Hàn Đông một tay ôm cổ thở hổn hển một tay cố che đi những phần da trắng nõn nơi chiếc đầm đã buông lơi. Anh bước lại trước mặt Lục Hán.
Thình thịch… mỗi bước đi của Ân Phong là một nhịp tim của Lục Hán và mọi người đập chệnh choạng.
Bước ngang qua chiếc bàn chai rượu ngoại đã nằm trong tay anh. Mọi người bắt đầu nhốn nháo khi Ân Phong khom lưng túm cổ Lục Hán, chai rượu bắt đầu từ từ đưa lên cao và cao hơn nữa.
Khi đã lên tới đỉnh điểm chuẩn bị cho một cú ném mạnh vào đầu một ai đó thì cánh tay Ân Phong bị giữ lại.
Bất ngờ vì có kẻ ngáng đường mình Ân Phong quay phắt đầu lại, đôi mắt tóe lửa tưởng chừng sẽ thiêu chết tên “kỳ đà” nào đó…
Nhưng, những ngọn lửa dần dần lụi tàn, đồng tử dần giãn ra, những mạch máu li ti đỏ lử rút dần hết khỏi con mắt kia. Màu đỏ dần dần biến mất, đôi mắt nâu cà phê ấm lại, những tia sáng màu xanh dịu nhẹ tỏa ra êm ái lạ.
Ân Phong thả lỏng tay bỏ chai rượu xuống khi nghe Hàn Đông nói: “Thôi bỏ đi”.
Cởi áo khoác choàng lên người Hàn Đông anh dịu dàng đỡ cô dậy dẫn ra ngoài.
Nhưng, những con chó ngu dốt thì không bao giờ biết nghe lời, Lục Hán cầm chai rượu Ân Phong vừa thả, lấy hết chút sức lực còn lại nhằm đầu Ân Phong mà giáng.
BỐP… Mọi người bịt miệng kinh hoàng. Hàn Đông giật mình quay lại, Lục Hán đang nằm sõng xoài trên sàn bất tỉnh, Ân Phong hạ tay xuống lôi Hàn Đông ra ngoài, anh mới cho tên ngu xuẩn kia một nhát chí mạng.
Trên chiếc BMW đen Hàn Đông ngồi lặng im dựa đầu chống tay nhìn những dãy nhà, hàng cây, nhìn ánh sáng đèn đường lướt nhanh qua tầm mắt thành những vệt dài mờ ảo. Suốt chặng đường hai người không hề nói gì.
- Cho tôi xuống đầu hẻm kia tôi tự đi vào. - Hàn Đông chỉ con hẻm phía trước nói mệt mỏi.
- Tôi nghĩ cô không muốn ăn mặc như thế đi một đoạn đường chứ? Có vẻ như cô còn say rượu nữa đó. - Ân Phong nhìn Hàn Đông một lượt rồi phán.
- Tôi mượn áo anh mai trả.
- Tôi không cho ai mượn áo mình. - Ân Phong vẫn lạnh lùng dứt khoát.
Xe dừng lại trước cổng khu nhà trọ. Hàn Đông bước xuống cởi chiếc áo khoác toan trả lại Ân Phong.
- Cô mặc đi mai trả. - Nói rồi Ân Phong đạp ga cho xe chạy luôn còn Hàn Đông khẽ nhíu mày vì bực mình và ngạc nhiên.
Qua chiếc kính chiếu hậu anh nhìn cô gái khoác áo của mình vào đôi chân liêu xiêu bước vào trong. Khuôn mặt đanh lại. “Ỷ Lam!”
Quán nước trên tầng năm khu thương mại Hoàng Gia. Người thanh niên dáng vẻ mệt mỏi, đầu còn dán một miếng băng gác chân lên ghế đôi mắt nhắm hờ. Thoạt thấy bóng một cô gái trẻ dáng người hơi thấp, mái tóc đen nhánh, chân bước vội vàng trên đôi guốc cao chàng trai ngồi thẳng dậy cất tiếng hỏi.
- Sao giờ em mới tới?
- Anh làm cái gì vậy? Có xíu chuyện cũng không làm được. Mồi dâng tới miệng mà vẫn không biết ăn sao? - Cô gái trẻ khó chịu kéo ghế ngồi, nhìn chàng trai trước mặt nói một tràng chất giọng hậm hực tiếc nuối.
- Mẹ kiếp! Cô đừng có lên giọng thế. Nếu không phải cái tên Ân Phong chết tiệt ấy xen vào thì đã xong rồi. Coi như con bé đó hên.
Cô gái thấy chàng trai có vẻ nổi nóng liền dịu lại ngồi im lặng, đôi mắt đen láy nhìn xa xăm, căm hờn, thất vọng và bực tức.
- Anh đau lắm không? -Chợt cô gái lên tiếng giọng trở lại nhẹ nhàng có phần quan tâm. Hai con người ngồi nói chuyện mà không hề hay biết xung quanh có hai cặp mắt đang theo dõi họ. Một trong số họ lấy điện thoại bấm số gọi.
- Là cô ta sao? Theo cô ta xem cô ta đi đến đâu. Tôi sẽ tới. - Khải An cúp máy lấy áo khoác anh ra khỏi công ty dù đang trong giờ làm việc.
Cảnh tượng cô gái co ro, khuôn mặt tái lại bước ra khỏi quán bar hôm qua khiến Khải An nổi máu nóng.
Hàn Đông rất ít khi biểu lộ cảm xúc nhưng nhìn đôi mắt cô lúc ấy, anh cảm nhận được nỗi đau trong đó. Không phải tình cờ chọn quán bar đó làm điểm đến anh đã không hề hay biết gì.
Đối với Khải An bây giờ ngoài mẹ ra đã có người anh cần bảo vệ. Hàn Đông lạnh lùng nhưng tốt bụng, có lẽ thời gian ở bên cô anh thấy được mẹ anh trong đó, cô cũng giống mẹ cũng tốt bụng và hiền lành chỉ khác rằng cô luôn bao che mình bằng lớp vỏ lạnh lùng khó chịu. Nắm chặt đôi tay trên vô lăng anh thầm nghĩ “Dám động đến Hàn Đông tôi không thể để yên.”
Đôi mắt em ở đó
Lạnh lẽo tựa hồ băng
Đôi chân anh lỡ bước
Tim lạc lối về đâu
Ỷ Lam siết chặt tay vân vê vạt áo, đôi mắt hơi sợ sệt nhìn Ân Phong dò xét. Hôm nay anh hẹn cô đi ăn trưa, đó là điều cô mơ và mong mỏi suốt hằng đêm nhưng bây giờ cô cảm thấy mọi thứ không ổn chút nào.
Sự lạnh lẽo hằng ngày bây giờ còn thêm sự căm phẫn trong đáy mắt. Cô cảm thấy như bị dòng xoáy mênh mông trong đôi mắt vừa nâu vừa xanh kỳ lạ đó nhấn chìm. Cô ngồi im lặng theo dõi từng cử chỉ của anh.
Ân Phong cầm ly cà phê nhấp một ngụm nhỏ thong thả đặt xuống. Tay lấy thìa khuấy vài vòng chầm chậm rồi đột nhiên ngưng lại cất tiếng hỏi, mắt vẫn không rời chiếc thìa ngập trong thứ chất lỏng màu nâu đặc sánh:
- Tại sao em lại làm vậy với Hàn Đông?
/27
|