Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 15 - Chương 12

/71


“Du Thanh Quỳ, để mình giúp cậu!” Tấn Ất Minh đi qua mấy bước, đoạt lấy bàn học trong tay Du Thanh Quỳ, “Nặng như vậy, không phải là việc của nữ sinh đâu! Để mình để mình!”

“Cảm ơn cậu!” Du Thanh Quỳ lập tức cười rực rỡ, trả lời Tấn Ất Minh.

Tấn Ất Minh mang bàn học xoay người lại, nói với Thời Diệu: “Thời Diệu, cậu nhường đường một chút!”

Thời Diệu nhìn Tấn Ất Minh một cái, xoay người đi về phía cuối phòng học. Cậu trở lại chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, giương mắt nhìn Du Thanh Quỳ xách ghế theo sau Tấn Ất Minh. Tấn Ất Minh quay đầu lại, không biết nói với Du Thanh Quỳ điều gì mà khiến cô cười một trận.

Thật chướng mắt.

Thời Diệu chợt đứng dậy, đi ra cửa sau, sải bước lên lầu đi tới phòng vẽ tranh.



Thời Diệu ở phòng vẽ tranh trên tầng cao nhất nguyên một ngày, lúc chạng vạng, trường học vang lên tiếng chuông tan trường thì cậu mới dọn dẹp sắp xếp lại các loại màu vẽ, sau đó trở lại phòng học. Học sinh trong phòng đã đi khỏi một nửa, chỉ còn lại học sinh dọn dẹp sách vở hoặc trực nhật.

Thời Diệu bỏ tay vào túi quần ngồi xuống chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn về phía trước.

Du Thanh Quỳ vén tóc mai ra sau vành tai, cầm bút viết viết gì đó, cô nghiêng đầu nói chuyện với Lâm Tiểu Ngộ. Lâm Tiểu Ngộ gật gật đầu, Du Thanh Quỳ lại tiếp tục viết mấy chữ trên giấy.

Thì ra Du Thanh Quỳ đang giúp Lâm Tiểu Ngộ học thêm.

Nửa người trên của Thời Diệu hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn hai người.

Càng ngày học sinh trong phòng càng ít đi, cho đến người trực nhật cuối cùng cũng đã rời khỏi, mặt trời dần dần lặn ở phía Tây, những tia nắng ấm áp cuối cùng trong ngày chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên người Du Thanh Quỳ cùng Lâm Tiểu Ngộ.

Không biết hai người nói gì, Du Thanh Quỳ cười khẽ một tiếng, mặc dù Lâm Tiểu Ngộ yên lặng, nhưng lúc Thời Diệu nhìn thấy hai đầu vai cô ấy run run thì biết cô cũng đang cười.

Thời Diệu nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.

Du Thanh Quỳ liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Ôi, trễ như vậy rồi. Cũng giải quyết xong bài thi số học rồi, ngày mai chúng ta sẽ giải tiếp mấy môn khác!”

Thật ra thì bài thi cũng không khác gì so với nội dung ở trên lớp, nhưng bởi vì Lâm Tiểu Ngộ nghỉ học quá nhiều, có rất nhiều thứ thầy giáo chỉ nói qua loa một lần nên cô không thể theo kịp. Du Thanh Quỳ giảng thêm cho cô sau giờ học, không chỉ giảng cặn kẽ những kiến thức bị hỏng cho cô, mà còn đưa ra các đề tương tự để cô làm thêm.

“Cảm ơn cậu, Thanh Quỳ.” Lâm Tiểu Ngộ ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong cười với Du Thanh Quỳ. Tóc mái đen thẳng trượt sang một bên, lộ ra đôi mắt yên tĩnh nhưng lại linh động.

Du Thanh Quỳ sửng sốt một chút, cô vươn tay vuốt lên lên mái tóc đen của Lâm Tiểu Ngộ rồi cười nói: “Tiểu Ngộ, mắt cậu đẹp quá!”

Lâm Tiểu Ngộ vội vàng cúi đầu, lấy tay vuốt tóc mái của mình xuống, trên gương mặt lại dần ửng đỏ. Du Thanh Quỳ ngây ngẩn cả người, Lâm Tiểu Ngộ cũng hay xấu hổ quá đi…

Du Thanh Quỳ mỉm cười nói: “Chúng ta dọn dẹp sách vở rồi về nhà nào.”

“Ừ.” Lâm Tiểu Ngộ gật đầu một cái, động tác chậm chạp dọn dẹp lại đồ dùng của mình.

Hai người dọn dẹp xong thì cùng nhau đi ra ngoài. Lúc vừa tới cửa thì Lâm Tiểu Ngộ quay đầu nhìn về phía Thời Diệu định nói gì đó. Du Thanh Quỳ hồn nhiên không biết nên kéo cánh tay của cô, cười nói: “Chúng ta nhanh đi thôi, mình biết một quán nước ở trước cổng trường, đồ ăn ngọt ở đó rất ngon, đi chứ không lại trễ mất!”

Du Thanh Quỳ kéo Lâm Tiểu Ngộ đi mất.

Thời Diệu giật giật môi, cậu dùng hết kiên nhẫn đợi ở đây, cuối cùng Lâm Tiểu Ngộ lại bị Du Thanh Quỳ kéo chạy mất?

Thời Diệu đá bàn một


/71

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status