Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 5 - Chương 3

/71


Editor: Sam Sam

Du Thanh Quỳ sử dụng 100 đồng của Thời Diệu ném cho để thanh toán tiền cơm trưa, sau đó cô dùng số tiền còn dư đến siêu thị gần đó mua bánh quy. Cô cảm thấy món nào có bao bì màu đỏ thì đại đa số đều có vị cay, cho nên tự động bỏ qua.

Du Thanh Quỳ chọn một hộp bánh Cookie màu xanh rồi làm dáng vẻ tự tin đi lấy nước.

“A, là cậu!” Lục Vũ Toàn vui mừng vỗ bả vai Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ nghi ngờ quay đầu lại, thì ra là nữ sinh đưa nước trái cây cho Thời Diệu vào sáng nay.

“Thật trùng hợp đó.” Đôi mắt xinh đẹp của Du Thanh Quỳ cong lên.

“Rất cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ vào sáng hôm nay! Đúng rồi, mình tên là Lục Vũ Toàn!”

“Mình là Du Thanh Quỳ.”

Hai nữ sinh mình một câu cậu một câu nói chuyện vui vẻ, Lục Vũ Toàn biết Du Thanh Quỳ là nữ sinh vừa chuyển tới, Du Thanh Quỳ cũng biết Lục Vũ Toàn là học sinh của lớp 6. Lúc hai người vừa đi qua một gian hàng thì trong ngực Lưu Vũ Toàn đã ôm một đống lớn đồ ăn vặt. Lúc hai người thanh toán xong thì Lưu Vũ Toàn lại đứng ở cửa một quán nước gọi cô lại.

Trước lúc chia tay, Lục Vũ Toàn đá một cục đá bên chân mình, hơi ngượng ngùng nhìn Du Thanh Quỳ nói: “Cậu có thể giúp mình một chuyện không? À, thật ra là chuyện nhỏ mà thôi. Ngày 5 tháng sau là sinh nhật của mình, mình muốn tổ chức một buổi gặp gỡ nhỏ vào ngày hôm ấy. Cậu giúp mình hỏi Thời Diệu có muốn đến tham dự hay không?”

Đầu lông mày nhỏ của Du Thanh Quỳ nhíu lại. Nếu là người khác thì dễ hỏi rồi, nhưng mà Thời Diệu…

“Giúp một tay đi mà! Chỉ hỏi một câu thôi…” Lục Vũ Toàn khẽ lay tay của Du Thanh Quỳ.

“Vậy cũng được…”

Sau bữa trưa là lúc mặt trời chói chang nhất, Du Thanh Quỳ đi trên sân tập thể dục, thấy phía xa xa Thời Diệu đang đi về phía một rừng cây nhỏ. Nhớ tới chuyện Lục Vũ Toàn nhờ, Du Thanh Quỳ vội vàng chạy theo cậu ta.

Chuyển lời cho cậu ấy ở đây tốt hơn nhiều so với trước mặt nhiều người ở trong lớp học. Du Thanh Quỳ cảm thấy chuyện hẹn hò gì đó không nên nói ra trước mặt mọi người. Mặc dù cô chỉ là người truyền đạt.

Du Thanh Quỳ vòng qua một bồn hoa nhỏ, sau đó chạy từ từ vào trong rừng cây, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thời Diệu bỏ một tay vào túi quần, lười biếng đứng ở nơi đó. Một nữ sinh nhuộm tóc vàng đứng đối diện cậu ta đang ôm mặt khóc.

Du Thanh Quỳ ngây ngẩn cả người.

Giống như cô đang chứng kiến cảnh tượng mình không nên thấy.

Còn tưởng rằng Thời Diệu chỉ là một tên học sinh xấu tính không có lễ phép không thích học hành, bây giờ…

Ấn tượng của Du Thanh Quỳ với Thời Diệu lại tệ hơn rồi!

Một quả bóng rổ rơi bên chân Du Thanh Quỳ, cô giật mình “a” một tiếng lùi về sau hai bước. Thời Diệu cùng nữ sinh tóc ngắn kia ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn về phía cô.

“Này, học sinh mới chuyển tới, cậu đứng đây nghe lén sao?” Tấn Ất Minh ngồi xổm trên bức tường rào thấp, huýt gió về phía Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ ngượng ngùng, cô khẽ nói: “Không có, tôi chỉ đi ngang qua…”

Tấn Ất Minh cười toe toét: “Không đúng, rõ ràng tôi thấy cậu đuổi theo Thời Diệu vào đây mà.”

Nguy rồi…

Nữ sinh đứng bên người Thời Diệu càng khóc nhiều hơn, có lẽ lúc này không thể nói chuyện của Lục Vũ Toàn được. Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng nhìn về phía Thời Diệu, cố giữ bình tĩnh nói: “Vừa rồi tôi mượn tiền của cậu, tôi chưa kịp cảm ơn nên muốn đuổi theo nói cảm ơn thôi.”

Thời Diệu “a” một tiếng, “Vậy cô nói đi.”

“Cái, cái gì?”

“Cảm ơn đó.” Thời Diệu hứng thú nhìn bộ dạng lo lắng của Du Thanh Quỳ, điều ấy thể hiện rõ trên gương mặt cùng hành động của cô.

“Cảm ơn cậu…”

Tấn Ất Minh “phụt” một tiếng rồi bật cười. Cậu ta nhảy xuống khỏi bức tường thấp, “Nói




/71

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status