Ánh trăng như hoặc…
“Khi không người, ngươi không cần gọi ta giáo chủ, ta cũng không phải của ngươi giáo chủ……”
Dương Liên Đình chính là đang uống đến thất thần, thình lình nghe hỏi cái này, không khỏi ngẩn người, còn chưa hồi thần, lời này không nhớ bao lâu rồi không có người hỏi qua, nhất thời cũng không biết chính mình có phải nghe lầm không.
“Ngươi trong lòng thích ai?” Đông Phương Bất Bại cầm vò rượu trực tiếp ngồi kề bên Dương Liên Đình, mắt xem xét vò rượu, nhìn như không thèm để ý.
Dương Liên Đình ôm vò rượu bên chân Đông Phương Bất Bại, ngại ít rượu, cười: “Ta có thể thích ai? Ai có thể thích ta a!” Nói xong cầm vò hướng miệng đổ, dựa lưng vào Đông Phương Bất Bại, nhìn trăng ngoài cửa sổ, lòng đột nhiên thấy buồn.
“Kia…… túi hương thì sao?” Đông Phương Bất Bại đung đưa vò rượu trong tay, hắn không tin không tra khảo được Dương Liên Đình.
“Hà bao…… Ngươi nói hà bao…… Hà bao là một cô nương đưa .” Dương Liên Đình không khỏi nở nụ cười, nhìn tiểu vò rượu trong tay mình, nghĩ cô nương buổi sáng đứng nơi đó, cười đến hơi tự đắc: “Đáng tiếc……”
“Đáng tiếc gì?” Đông Phương Bất Bại không vui, không phải là một túi hương sao? Hắn Đông Phương Bất Bại hồi nhỏ từng giúp mẫu thân làm đồ gia dụng, cũng đã từng làm, không phải chỉ mất hai ba ngày công phu ư.
“Đáng tiếc…… Không biết tên!” Dương Liên Đình nhìn vò rượu trong tay, một bên cười, một bên nâng vò lại uống một ngụm, cười cười ngẩn ngơ.
“Biết tên, thì làm thế nào?” Đông Phương Bất Bại chắc chắn không hài lòng, sắc mặt hơi trầm xuống, vò rượu trong tay cũng không chịu nổi muốn vỡ ra.
“Đương nhiên là nói lời cám ơn…… Ách –” Dương Liên Đình nấc cụt vì rượu. Còn muốn nói gì nữa, chợt nghe tiếng vò rượu nổ tung, quay đầu nhìn, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt không tốt, nhất thời tỉnh rượu bảy phần, vật lộn muốn đứng lên: “Giáo……”
Đông Phương Bất Bại ý thức chính mình thất thố, sắc mặt không đổi, đứng lên, cầm trong tay vò rượu cuối cùng ở đây, uống hết một nửa, quay xem Dương Liên Đình đã hơi đứng dậy, khóe miệng giương lên: “Thế nào, ngươi say?” Nói xong đưa nửa vò cho Dương Liên Đình, tựa như hắn căn bản chưa từng không vui.
“Giáo chủ……” Dương Liên Đình tưởng mình đa tâm, bất giác cười cười.
“Trong phòng uống rượu không thoải mái, ngươi theo ta!” Đông Phương Bất Bại nói xong, một tay cầm nửa vò rượu, tay kia túm Dương Liên Đình đi hướng tiểu viện sau núi, Dương Liên Đình bị tóm như vậy mới nhận ra mình đã uống quá nhiều, nhưng bị Đông Phương Bất Bại dẫn theo thì chạy đi đâu, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo cùng lên đỉnh núi.
“Liên đệ, uống một ngụm!” Đông Phương Bất Bại cầm vò rượu, một phen lôi Dương Liên Đình đến nơi y ngày xưa từng ngồi, ấn vò rượu hướng miệng Dương Liên Đình đổ, Dương Liên Đình không uống được mấy, gọi là bị tắm rượu đúng hơn.
“Khụ khụ khụ –” Dương Liên Đình vội kéo tay Đông Phương Bất Bại ra, nói: “Ta không được!”
“Không được?” Đông Phương Bất Bại cười, đơn giản cầm trụ Dương Liên Đình, tay kia cầm rượu tự uống, trong lòng hắn hôm nay thực không thoải mái.
Dương Liên Đình không hiểu Đông Phương Bất Bại đây là làm sao, chỉ mắt say lờ đờ nhìn Đông Phương Bất Bại như vậy, cũng không hiểu vì sao y hào sảng như vậy, nhưng mình lại ẩn ẩn cảm thấy Đông Phương Bất Bại tựa hồ không vui, uống đến làm cho người ta cảm thấy buồn, hắn trong lòng nghĩ, tay đã đưa qua muốn đoạt vò rượu trong tay Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại là người nào, hắn vò rượu có ai đoạt được? Nếu đổi ngày xưa, hắn sẽ làm Dương Liên Đình hối hận vì đã vươn tay, nhưng hôm nay hắn không nhúc nhích, hắn chỉ cầm vò rượu, nhìn thẳng mắt Dương Liên Đình, muốn từ trong đó bắt ra cho dù là một tia mang chữ tình.
“Ngươi không sợ ta hủy xương cốt ngươi?” Đông Phương Bất Bại giương mắt, nhìn Dương Liên Đình mắt lóe sáng, hắn hy vọng đó là vì hắn mà mang ánh sáng, không tại sao muốn, chỉ là hy vọng.
“Sợ, ngươi cũng không phải hủy đi vài lần ?” Dương Liên Đình cười khổ, cúi đầu quan sát Đông Phương Bất Bại chính mình thường ngày chỉ có thể nhìn lên, lần đầu tiên phát hiện Đông Phương Bất Bại cũng sẽ có một đôi mắt mang khát vọng, tâm hơi chấn động, tựa hồ mềm đi rất nhiều, ngược lại lực đoạt vò rượu lớn hơn nữa.
“Ngươi sợ ta sao?” Đông Phương Bất Bại không để ý, cũng không sử lực, giờ phút này hắn hy vọng hắn là người bình thường, cũng có thể có một người quan tâm hắn.
“Không sợ!” Dương Liên Đình giương mắt nhìn lại Đông Phương Bất Bại, không rõ giờ phút này người say là Đông Phương Bất Bại hay là chính mình, hoặc là đều say, hắn mới có thể cảm thấy giờ phút này Đông Phương Bất Bại là một người tịch mịch, cần hắn che chở……
“Thích không?” Đông Phương Bất Bại nghĩ mình nhất định say, bằng không hắn sẽ không cho Dương Liên Đình lấy đi vò rượu trong tay hắn.
Dương Liên Đình muốn tránh mắt đi, nhưng mắt Đông Phương Bất Bại làm cho hắn không thể dời mắt, hắn yêu Đông Phương Bất Bại…… Cho dù y là một nam nhân……
“Thích ta sao?” Đông Phương Bất Bại ngưng mắt, tay đã muốn bò lên vạt áo đầy rượu của Dương Liên Đình, tựa hồ chỉ chờ xé mở xiêm y trở ngại hắn tới gần.
Dương Liên Đình hạ mắt ngóng nhìn Đông Phương Bất Bại: “Thích!” Là nam nhân, yêu vốn không nên hối hận, cần gì phải sợ thừa nhận! Muốn cười nhạo liền cười nhạo đi……
Đông Phương Bất Bại cao hứng, giờ phút này mới thấy tim hắn trong thời khắc hỏi Liên đệ yêu ai, vẫn chưa từng buông, hắn muốn lại làm Dương Liên Đình nói lần nữa, nhưng Dương Liên Đình tựa hồ muốn xoay người.
“Liên đệ……” Đông Phương Bất Bại giữ chặt Dương Liên Đình, không hiểu Dương Liên Đình sao cảm thấy phải đi, có phải y đã hứa hẹn gì với nữ tử khác, nghĩ mà ngực cứng lại, hắn sao có thể thả y! Nghĩ tay niết nhanh Dương Liên Đình cánh tay, mới vừa cảm thấy vui sướng tưởng mất mà lại được, mà giây lát sau đã mất đi, còn khủng hoảng hơn sinh tử một đường.
“Giáo……” Dương Liên Đình cúi đầu, lời nói vừa rồi bị gió thổi đi như vậy, mới thấy chính mình không chỉ không xứng với nữ tử đưa hà bao kia, càng không xứng với Đông Phương Bất Bại cao cao tại thượng, bất giác muốn sửa miệng.
“Không được gọi ta giáo chủ!” Đông Phương Bất Bại ôm chặt Dương Liên Đình từ sau, nói nhỏ: “Khi không người, ngươi không cần gọi ta giáo chủ, ta cũng không phải của ngươi giáo chủ……”
Dương Liên Đình trong lòng ẩn ẩn biết đây là gì, Dương Liên Đình say rượu nhưng thanh tỉnh lấy thêm can đảm, hồi đầu nhìn Đông Phương Bất Bại đang nâng lên đôi mắt mị hoặc.
Lời nói đến bên miệng tựa hồ bị cặp mắt kia nuốt sống, chỉ còn lại rung động lúc ban đầu, cũng vô pháp tự hỏi đây là gì, chỉ y theo nam nhân bản năng, tay vươn qua chạm đến mặt Đông Phương Bất Bại, đến cổ, sau đó hắn cảm giác được Đông Phương Bất Bại tay kéo mở đai lưng lẫn nhau, toàn bộ tôn ti, toàn bộ lý trí về việc xứng đôi, đều như bị gió núi thổi đi, chỉ nhớ trên đỉnh núi ánh trăng như hoặc, làm rối loạn tâm hai người.
“Ta thích ngươi……” Không nhớ rõ đây là cuối cùng lý trí, hay là ánh trăng dụ hoặc làm người ta không thể suy nghĩ, chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn nói ra tình cảm tận đáy lòng.
“Liên đệ……”
[ hài hòa thời kì…… Hết thảy tự tưởng tượng ]
Gió núi đêm hè, quét đến khô nóng.
Đỉnh núi, con người điên loan đảo phượng làm vô số phi cầm sợ bay mất, và đến bình minh ngày kế, Dương Liên Đình tỉnh rượu phát hiện mình ngủ trên giường Đông Phương giáo chủ.
Kết quả là, đêm qua, say rượu, rồi đủ thứ hiện ra rõ ràng trước mắt, làm cho Dương Liên Đình không biết mình nên đập đầu vào vò rượu mà chết, hay nên hướng Đông Phương giáo chủ chịu đòn nhận tội, hoặc là trực tiếp giả ngu — nếu giáo chủ đại nhân đại lượng cho qua.
Toàn bộ giả thiết đều ngừng lại khi nghe tiếng dòng nước cách đây không xa ào ào dội xuống, Dương Liên Đình hít một hơi đứng dậy, hắn biết đây là lúc Đông Phương giáo chủ luyện công xong trở về tắm rửa, xốc chăn lên, không cần hoài nghi, cũng biết giường với mình là cái dạng gì, dù không có kinh nghiệm nhưng mấy thứ trong tạp thư [ Lữ Bố đùa giỡn Điêu Thuyền ] gì đó chưa từng thiếu cảnh này.
Xuống giường, trứ y, thấy chết không sờn!
Dương Liên Đình hít một hơi thật sâu, đi theo hướng tiếng nước ào ào, dân gian thường nói, sớm chết sớm siêu sinh, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, giáo chủ muốn giết muốn chém thì cứ tự nhiên, muốn làm gì hắn cũng được, Dương Liên Đình tinh thần run run, an ủi mình không làm hoa mẫu đơn thì chết cũng thành quỷ phong lưu, tuy rằng giáo chủ không phải mẫu đơn, tốt xấu cũng coi như nhân trung long phượng……
Trong phòng, Đông Phương Bất Bại đúng như Dương Liên Đình sở liệu, hắn vừa luyện công xong trở về tắm rửa, cho dù không cần vào nhà, hắn cũng có thể nhờ nhĩ lực hơn người, biết khi hắn về, Dương Liên Đình vẫn còn trong phòng, còn đang say ngủ, giờ đã tỉnh lại, hơn nữa đang hướng bên hắn đi tới, tư vị trong lòng cùng ngày xưa hoàn toàn bất đồng, giống như khi thần công mới thành, chứng kiến sinh mệnh hoa mộc nhảy nhót —
Mà tâm hắn lúc này cũng như kia hoa cỏ vui sướng, tinh tế thưởng thức sự vui mừng chưa từng có, tâm tình nhảy nhót lại mang theo mong đợi tha thiết nhất, hy vọng, tựa như hoa cỏ ngủ đông chìm sâu trong đất chờ đợi xuân phân dễ chịu sẽ tỉnh lại.
Hắn thậm chí có thể nghe thấy từng tiếng bước chân của Dương Liên Đình đi tới, như giẫm vào lòng hắn làm nó nhảy lên theo từng bước y đến gần, sau đó tâm hắn bỗng nhiên mềm mại, giống như muốn hóa thành nước để kể ra hắn yêu Dương Liên Đình như thế, muốn dây dưa cả đời, ý tưởng này rất kỳ quái, đêm qua chỉ có khi trộm nhập cực lạc mà quên đi nhè nhẹ vui thích cùng đau đớn, mà sáng sớm sau khi kinh qua nội tu, hoan ái đêm qua chỉ một thoáng, lại mang khôn cùng vui sướng đong đầy trái tim, đem tràn đầy hạnh phúc nhồi vào làm tâm không chứa nổi……
[ Quỳ Hoa Bảo Điển ]……
Đông Phương Bất Bại cảm thấy thần công ngày càng tinh tiến, lại nghĩ tới Dương Liên Đình…… Độ cong của khóe miệng càng tăng lên, thầm nghĩ [ Quỳ Hoa Bảo Điển ] quả nhiên là nhân gian thần vật, cái gọi là thiên nhân hoá sinh, vạn vật phát sinh nguyên lai là bộ dáng như vậy.
Đông Phương Bất Bại trong sương mờ vui sướng, nào biết đâu rằng Dương Liên Đình giờ phút này như nhìn vào địa ngục không lối thoát, tay nâng lên, đẩy ra cửa đá nặng nề, rõ ràng muốn tới nhận tội, nhưng cửa vừa đẩy mở, Dương Liên Đình cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên, mắt liền vạn phần quẫn bách nhìn sang vách tường bên kia, chỉ cảm thấy cả tiếng nước chảy ròng xuống sơn tuyền cũng đều là dụ hoặc —
Đông Phương Bất Bại da thịt từng là bạch ngọc không tỳ vết, giờ phút này xanh xanh tím tím, đều nhắc nhở Dương Liên Đình về một đêm kia tiêu hồn thực cốt, hắn đã làm gì, ngay cả vì say rượu nhưng trong lòng vẫn hiểu rất rõ, huống chi còn khoái hoạt kia, lần đầu tiên trong đời thì sao có thể không nhớ rõ, nhưng chỉ có thể tràn đầy xấu hổ đứng trước mặt Đông Phương Bất Bại, đỏ mặt, nói là đến lĩnh tử, còn không phải như nói là, hắn nhớ ôn tồn đêm qua.
“Giáo…… Chủ…… Giáo……” Dương Liên Đình lấy hết dũng khí, quyết định dũng cảm gánh vác chịu tội, nếu là nữ tử, hắn Dương Liên Đình còn có thể nói lời phụ trách, nhưng là giáo chủ, hắn phụ trách cái gì? Trừ bỏ lấy tử tạ tội, không còn đường nào khác!
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên Đình đẩy cửa tiến vào, trong lòng vốn là nhảy nhót, nam nhân thôi, tại sao phải xấu hổ, dù sao hắn cũng không phải Dương Liên Đình bình sinh đệ nhất dễ xấu hổ, nam nữ chi hoan, trước khi hắn chưa tự cung cũng đã từng thích thú qua, việc đêm qua, hắn trong lòng rất thẳng thắn, thích sẽ nói mình thích, chính là Dương Liên Đình bộ dáng xấu hổ, làm hắn không vui, càng miễn bàn Dương Liên Đình vừa mở miệng đã kêu “Giáo chủ”, càng khiến tâm tình tốt nhảy nhót cả buổi sáng của Đông Phương Bất Bại dâng lên một mảnh u ám.
Đông Phương Bất Bại đứng trong nước, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Liên đệ, gọi ta là gì?”
“Khi không người, ngươi không cần gọi ta giáo chủ, ta cũng không phải của ngươi giáo chủ……”
Dương Liên Đình chính là đang uống đến thất thần, thình lình nghe hỏi cái này, không khỏi ngẩn người, còn chưa hồi thần, lời này không nhớ bao lâu rồi không có người hỏi qua, nhất thời cũng không biết chính mình có phải nghe lầm không.
“Ngươi trong lòng thích ai?” Đông Phương Bất Bại cầm vò rượu trực tiếp ngồi kề bên Dương Liên Đình, mắt xem xét vò rượu, nhìn như không thèm để ý.
Dương Liên Đình ôm vò rượu bên chân Đông Phương Bất Bại, ngại ít rượu, cười: “Ta có thể thích ai? Ai có thể thích ta a!” Nói xong cầm vò hướng miệng đổ, dựa lưng vào Đông Phương Bất Bại, nhìn trăng ngoài cửa sổ, lòng đột nhiên thấy buồn.
“Kia…… túi hương thì sao?” Đông Phương Bất Bại đung đưa vò rượu trong tay, hắn không tin không tra khảo được Dương Liên Đình.
“Hà bao…… Ngươi nói hà bao…… Hà bao là một cô nương đưa .” Dương Liên Đình không khỏi nở nụ cười, nhìn tiểu vò rượu trong tay mình, nghĩ cô nương buổi sáng đứng nơi đó, cười đến hơi tự đắc: “Đáng tiếc……”
“Đáng tiếc gì?” Đông Phương Bất Bại không vui, không phải là một túi hương sao? Hắn Đông Phương Bất Bại hồi nhỏ từng giúp mẫu thân làm đồ gia dụng, cũng đã từng làm, không phải chỉ mất hai ba ngày công phu ư.
“Đáng tiếc…… Không biết tên!” Dương Liên Đình nhìn vò rượu trong tay, một bên cười, một bên nâng vò lại uống một ngụm, cười cười ngẩn ngơ.
“Biết tên, thì làm thế nào?” Đông Phương Bất Bại chắc chắn không hài lòng, sắc mặt hơi trầm xuống, vò rượu trong tay cũng không chịu nổi muốn vỡ ra.
“Đương nhiên là nói lời cám ơn…… Ách –” Dương Liên Đình nấc cụt vì rượu. Còn muốn nói gì nữa, chợt nghe tiếng vò rượu nổ tung, quay đầu nhìn, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt không tốt, nhất thời tỉnh rượu bảy phần, vật lộn muốn đứng lên: “Giáo……”
Đông Phương Bất Bại ý thức chính mình thất thố, sắc mặt không đổi, đứng lên, cầm trong tay vò rượu cuối cùng ở đây, uống hết một nửa, quay xem Dương Liên Đình đã hơi đứng dậy, khóe miệng giương lên: “Thế nào, ngươi say?” Nói xong đưa nửa vò cho Dương Liên Đình, tựa như hắn căn bản chưa từng không vui.
“Giáo chủ……” Dương Liên Đình tưởng mình đa tâm, bất giác cười cười.
“Trong phòng uống rượu không thoải mái, ngươi theo ta!” Đông Phương Bất Bại nói xong, một tay cầm nửa vò rượu, tay kia túm Dương Liên Đình đi hướng tiểu viện sau núi, Dương Liên Đình bị tóm như vậy mới nhận ra mình đã uống quá nhiều, nhưng bị Đông Phương Bất Bại dẫn theo thì chạy đi đâu, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo cùng lên đỉnh núi.
“Liên đệ, uống một ngụm!” Đông Phương Bất Bại cầm vò rượu, một phen lôi Dương Liên Đình đến nơi y ngày xưa từng ngồi, ấn vò rượu hướng miệng Dương Liên Đình đổ, Dương Liên Đình không uống được mấy, gọi là bị tắm rượu đúng hơn.
“Khụ khụ khụ –” Dương Liên Đình vội kéo tay Đông Phương Bất Bại ra, nói: “Ta không được!”
“Không được?” Đông Phương Bất Bại cười, đơn giản cầm trụ Dương Liên Đình, tay kia cầm rượu tự uống, trong lòng hắn hôm nay thực không thoải mái.
Dương Liên Đình không hiểu Đông Phương Bất Bại đây là làm sao, chỉ mắt say lờ đờ nhìn Đông Phương Bất Bại như vậy, cũng không hiểu vì sao y hào sảng như vậy, nhưng mình lại ẩn ẩn cảm thấy Đông Phương Bất Bại tựa hồ không vui, uống đến làm cho người ta cảm thấy buồn, hắn trong lòng nghĩ, tay đã đưa qua muốn đoạt vò rượu trong tay Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại là người nào, hắn vò rượu có ai đoạt được? Nếu đổi ngày xưa, hắn sẽ làm Dương Liên Đình hối hận vì đã vươn tay, nhưng hôm nay hắn không nhúc nhích, hắn chỉ cầm vò rượu, nhìn thẳng mắt Dương Liên Đình, muốn từ trong đó bắt ra cho dù là một tia mang chữ tình.
“Ngươi không sợ ta hủy xương cốt ngươi?” Đông Phương Bất Bại giương mắt, nhìn Dương Liên Đình mắt lóe sáng, hắn hy vọng đó là vì hắn mà mang ánh sáng, không tại sao muốn, chỉ là hy vọng.
“Sợ, ngươi cũng không phải hủy đi vài lần ?” Dương Liên Đình cười khổ, cúi đầu quan sát Đông Phương Bất Bại chính mình thường ngày chỉ có thể nhìn lên, lần đầu tiên phát hiện Đông Phương Bất Bại cũng sẽ có một đôi mắt mang khát vọng, tâm hơi chấn động, tựa hồ mềm đi rất nhiều, ngược lại lực đoạt vò rượu lớn hơn nữa.
“Ngươi sợ ta sao?” Đông Phương Bất Bại không để ý, cũng không sử lực, giờ phút này hắn hy vọng hắn là người bình thường, cũng có thể có một người quan tâm hắn.
“Không sợ!” Dương Liên Đình giương mắt nhìn lại Đông Phương Bất Bại, không rõ giờ phút này người say là Đông Phương Bất Bại hay là chính mình, hoặc là đều say, hắn mới có thể cảm thấy giờ phút này Đông Phương Bất Bại là một người tịch mịch, cần hắn che chở……
“Thích không?” Đông Phương Bất Bại nghĩ mình nhất định say, bằng không hắn sẽ không cho Dương Liên Đình lấy đi vò rượu trong tay hắn.
Dương Liên Đình muốn tránh mắt đi, nhưng mắt Đông Phương Bất Bại làm cho hắn không thể dời mắt, hắn yêu Đông Phương Bất Bại…… Cho dù y là một nam nhân……
“Thích ta sao?” Đông Phương Bất Bại ngưng mắt, tay đã muốn bò lên vạt áo đầy rượu của Dương Liên Đình, tựa hồ chỉ chờ xé mở xiêm y trở ngại hắn tới gần.
Dương Liên Đình hạ mắt ngóng nhìn Đông Phương Bất Bại: “Thích!” Là nam nhân, yêu vốn không nên hối hận, cần gì phải sợ thừa nhận! Muốn cười nhạo liền cười nhạo đi……
Đông Phương Bất Bại cao hứng, giờ phút này mới thấy tim hắn trong thời khắc hỏi Liên đệ yêu ai, vẫn chưa từng buông, hắn muốn lại làm Dương Liên Đình nói lần nữa, nhưng Dương Liên Đình tựa hồ muốn xoay người.
“Liên đệ……” Đông Phương Bất Bại giữ chặt Dương Liên Đình, không hiểu Dương Liên Đình sao cảm thấy phải đi, có phải y đã hứa hẹn gì với nữ tử khác, nghĩ mà ngực cứng lại, hắn sao có thể thả y! Nghĩ tay niết nhanh Dương Liên Đình cánh tay, mới vừa cảm thấy vui sướng tưởng mất mà lại được, mà giây lát sau đã mất đi, còn khủng hoảng hơn sinh tử một đường.
“Giáo……” Dương Liên Đình cúi đầu, lời nói vừa rồi bị gió thổi đi như vậy, mới thấy chính mình không chỉ không xứng với nữ tử đưa hà bao kia, càng không xứng với Đông Phương Bất Bại cao cao tại thượng, bất giác muốn sửa miệng.
“Không được gọi ta giáo chủ!” Đông Phương Bất Bại ôm chặt Dương Liên Đình từ sau, nói nhỏ: “Khi không người, ngươi không cần gọi ta giáo chủ, ta cũng không phải của ngươi giáo chủ……”
Dương Liên Đình trong lòng ẩn ẩn biết đây là gì, Dương Liên Đình say rượu nhưng thanh tỉnh lấy thêm can đảm, hồi đầu nhìn Đông Phương Bất Bại đang nâng lên đôi mắt mị hoặc.
Lời nói đến bên miệng tựa hồ bị cặp mắt kia nuốt sống, chỉ còn lại rung động lúc ban đầu, cũng vô pháp tự hỏi đây là gì, chỉ y theo nam nhân bản năng, tay vươn qua chạm đến mặt Đông Phương Bất Bại, đến cổ, sau đó hắn cảm giác được Đông Phương Bất Bại tay kéo mở đai lưng lẫn nhau, toàn bộ tôn ti, toàn bộ lý trí về việc xứng đôi, đều như bị gió núi thổi đi, chỉ nhớ trên đỉnh núi ánh trăng như hoặc, làm rối loạn tâm hai người.
“Ta thích ngươi……” Không nhớ rõ đây là cuối cùng lý trí, hay là ánh trăng dụ hoặc làm người ta không thể suy nghĩ, chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn nói ra tình cảm tận đáy lòng.
“Liên đệ……”
[ hài hòa thời kì…… Hết thảy tự tưởng tượng ]
Gió núi đêm hè, quét đến khô nóng.
Đỉnh núi, con người điên loan đảo phượng làm vô số phi cầm sợ bay mất, và đến bình minh ngày kế, Dương Liên Đình tỉnh rượu phát hiện mình ngủ trên giường Đông Phương giáo chủ.
Kết quả là, đêm qua, say rượu, rồi đủ thứ hiện ra rõ ràng trước mắt, làm cho Dương Liên Đình không biết mình nên đập đầu vào vò rượu mà chết, hay nên hướng Đông Phương giáo chủ chịu đòn nhận tội, hoặc là trực tiếp giả ngu — nếu giáo chủ đại nhân đại lượng cho qua.
Toàn bộ giả thiết đều ngừng lại khi nghe tiếng dòng nước cách đây không xa ào ào dội xuống, Dương Liên Đình hít một hơi đứng dậy, hắn biết đây là lúc Đông Phương giáo chủ luyện công xong trở về tắm rửa, xốc chăn lên, không cần hoài nghi, cũng biết giường với mình là cái dạng gì, dù không có kinh nghiệm nhưng mấy thứ trong tạp thư [ Lữ Bố đùa giỡn Điêu Thuyền ] gì đó chưa từng thiếu cảnh này.
Xuống giường, trứ y, thấy chết không sờn!
Dương Liên Đình hít một hơi thật sâu, đi theo hướng tiếng nước ào ào, dân gian thường nói, sớm chết sớm siêu sinh, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, giáo chủ muốn giết muốn chém thì cứ tự nhiên, muốn làm gì hắn cũng được, Dương Liên Đình tinh thần run run, an ủi mình không làm hoa mẫu đơn thì chết cũng thành quỷ phong lưu, tuy rằng giáo chủ không phải mẫu đơn, tốt xấu cũng coi như nhân trung long phượng……
Trong phòng, Đông Phương Bất Bại đúng như Dương Liên Đình sở liệu, hắn vừa luyện công xong trở về tắm rửa, cho dù không cần vào nhà, hắn cũng có thể nhờ nhĩ lực hơn người, biết khi hắn về, Dương Liên Đình vẫn còn trong phòng, còn đang say ngủ, giờ đã tỉnh lại, hơn nữa đang hướng bên hắn đi tới, tư vị trong lòng cùng ngày xưa hoàn toàn bất đồng, giống như khi thần công mới thành, chứng kiến sinh mệnh hoa mộc nhảy nhót —
Mà tâm hắn lúc này cũng như kia hoa cỏ vui sướng, tinh tế thưởng thức sự vui mừng chưa từng có, tâm tình nhảy nhót lại mang theo mong đợi tha thiết nhất, hy vọng, tựa như hoa cỏ ngủ đông chìm sâu trong đất chờ đợi xuân phân dễ chịu sẽ tỉnh lại.
Hắn thậm chí có thể nghe thấy từng tiếng bước chân của Dương Liên Đình đi tới, như giẫm vào lòng hắn làm nó nhảy lên theo từng bước y đến gần, sau đó tâm hắn bỗng nhiên mềm mại, giống như muốn hóa thành nước để kể ra hắn yêu Dương Liên Đình như thế, muốn dây dưa cả đời, ý tưởng này rất kỳ quái, đêm qua chỉ có khi trộm nhập cực lạc mà quên đi nhè nhẹ vui thích cùng đau đớn, mà sáng sớm sau khi kinh qua nội tu, hoan ái đêm qua chỉ một thoáng, lại mang khôn cùng vui sướng đong đầy trái tim, đem tràn đầy hạnh phúc nhồi vào làm tâm không chứa nổi……
[ Quỳ Hoa Bảo Điển ]……
Đông Phương Bất Bại cảm thấy thần công ngày càng tinh tiến, lại nghĩ tới Dương Liên Đình…… Độ cong của khóe miệng càng tăng lên, thầm nghĩ [ Quỳ Hoa Bảo Điển ] quả nhiên là nhân gian thần vật, cái gọi là thiên nhân hoá sinh, vạn vật phát sinh nguyên lai là bộ dáng như vậy.
Đông Phương Bất Bại trong sương mờ vui sướng, nào biết đâu rằng Dương Liên Đình giờ phút này như nhìn vào địa ngục không lối thoát, tay nâng lên, đẩy ra cửa đá nặng nề, rõ ràng muốn tới nhận tội, nhưng cửa vừa đẩy mở, Dương Liên Đình cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên, mắt liền vạn phần quẫn bách nhìn sang vách tường bên kia, chỉ cảm thấy cả tiếng nước chảy ròng xuống sơn tuyền cũng đều là dụ hoặc —
Đông Phương Bất Bại da thịt từng là bạch ngọc không tỳ vết, giờ phút này xanh xanh tím tím, đều nhắc nhở Dương Liên Đình về một đêm kia tiêu hồn thực cốt, hắn đã làm gì, ngay cả vì say rượu nhưng trong lòng vẫn hiểu rất rõ, huống chi còn khoái hoạt kia, lần đầu tiên trong đời thì sao có thể không nhớ rõ, nhưng chỉ có thể tràn đầy xấu hổ đứng trước mặt Đông Phương Bất Bại, đỏ mặt, nói là đến lĩnh tử, còn không phải như nói là, hắn nhớ ôn tồn đêm qua.
“Giáo…… Chủ…… Giáo……” Dương Liên Đình lấy hết dũng khí, quyết định dũng cảm gánh vác chịu tội, nếu là nữ tử, hắn Dương Liên Đình còn có thể nói lời phụ trách, nhưng là giáo chủ, hắn phụ trách cái gì? Trừ bỏ lấy tử tạ tội, không còn đường nào khác!
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên Đình đẩy cửa tiến vào, trong lòng vốn là nhảy nhót, nam nhân thôi, tại sao phải xấu hổ, dù sao hắn cũng không phải Dương Liên Đình bình sinh đệ nhất dễ xấu hổ, nam nữ chi hoan, trước khi hắn chưa tự cung cũng đã từng thích thú qua, việc đêm qua, hắn trong lòng rất thẳng thắn, thích sẽ nói mình thích, chính là Dương Liên Đình bộ dáng xấu hổ, làm hắn không vui, càng miễn bàn Dương Liên Đình vừa mở miệng đã kêu “Giáo chủ”, càng khiến tâm tình tốt nhảy nhót cả buổi sáng của Đông Phương Bất Bại dâng lên một mảnh u ám.
Đông Phương Bất Bại đứng trong nước, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Liên đệ, gọi ta là gì?”
/46
|