----------
Nhân vât xuất hiện:
Dương Tuyết Vy - thiên tài violin
Lưu Đình Nhân - giám đốc Star’s dream
(Hạ Băng - thứ ký của Đình Nhân)
----------
Ngồi trong chiếc xe sang trọng như thế này thật thích, chỉ có điểu là cảm giác ngại ngùng đang lan tỏa trong xe. Tuyết Vy cố vắt óc suy nghĩ xem mình nên nói gì để có thể phá vỡ không khí yên tĩnh này...
Thật may là người lái xe đã mở lời trước. “Trong trường hôm này thế nào vậy?” Lưu Đình Nhân nói với cô nhóc đang ngồi cạch mình.
“Dạ, tốt ạ. Thế chú làm việc ở cơ quan tốt chứ ạ?”
“Cũng được. Tôi thấy chúng ta nên xưng hô anh, em đi. Tôi mới chỉ 27 thôi à.”
Tuyết Vy trố mắt nhìn người đang lái xe. “2... 27 tuổi ạ?”
“Trông tôi già lắm sao?”
“Cũng... chỉ là tại anh mặc áo vest, với lại còn là giám đốc của một công ty nên em mới đoán là anh lớn tuổi hơn em nhiều thôi.”
“Ha ha ha...”
Đình Nhân cười một lúc rồi thôi, không khí yên tĩnh lại quay trở lại.
Nói gì bây giờ? Ngại quá đi mất... Tuyết Vy than thở.
“Em làm gì ở quán cà phê vậy?” Đình Nhân hỏi cô.
“Dạ... khó nói lắm ạ. Chỉ là cậu học sinh mà lần trước em gặp ở trường Beethoven Royal muốn thi chơi violin với em thôi.”
Đình Nhân ngạc nhiên nhìn cô. “Em biết chơi violin sao?”
“Cũng biết chút ít...”
“Thật sao? Anh không tin. Hoàng Hạo Nhiên vốn là một thiên tài violin nên anh chắc chắn em phải giỏi lắm thì cậu ta mới muốn thi với em. Mà ai thắng vậy?”
“Cái này... Theo tuyên bố thì em thắng, có điều em chỉ có chơi mỗi bài Ave Maria thôi, còn Hạo Nhiên đã chới bài Caprice No. 24 nên em thấy người thắng nên là cậu ấy.”
Đình Nhân mỉm cười. “Tuy tôi chưa nghe em chơi bao giờ nhưng đừng nghĩ như vậy. Bài Caprice No. 24 quả là một bài rất khó chơi, có điều người chơi phải biết cách để lại dấu ấn đặc biệt dành cho người nghe.... nên nếu em đã thắng thì chắc hẳn em đã làm được điều đó.”
“... Em hy vọng là vậy.” Tuyết Vy ái ngại nói.
Bài Ave Maria là một bài rất đặc biệt đối với cô. Một bản nhạc duy nhất có thể gợi lại cho cô tất cả các ký ức về mẹ, lúc vui, lúc buồn...
“Đến nơi rồi,” Đình Nhân chỉ tay về phía tòa cao ốc bên phải. “Đây là công ty Star’s Dream, từ giờ em sẽ làm việc ở đây.”
Nhìn qua cửa kình, Tuyết Vy thật không ngờ tòa cao ốc mà cô hàng ngày nhìn thấy khi đi đến trường và về nhà chính là nơi cô sẽ làm việc.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên những khung kính cửa sổ khiến nó như một vì sao đang phát sáng. Mà cái tên của nó không phải là Star’s Dream sao? Giấc mơ của những ngôi sao... Chiều cao nguy nga của tòa cao ống này khiến nó thật hùng vĩ...
Chiếc xe Mercedes đi xuống khu đỗ xe...
To quá! Tuyết Vy liếc qua liếc lại khu đỗ xe, nó có khi còn to hơn cả sân trường cô.
Đình Nhân xuống xe, lịch sự mở cửa xe cho Tuyết Vy, sau đó cùng cô đi thang máy lên tầng cao nhất.
“Bing bong.”
Vừa ra khỏi thang máy, một cô gái đã đến chỗ Đình Nhân và đưa cho anh một tờ giấy. “Giám đốc, lúc anh đi có người đưa cho tôi cái thiếp này, người đó cò dặn dò là anh nhất định phải đọc.”
“Ừm, tôi sẽ đọc.” Nhìn xuống tấm thiếp trên tay Đình Nhân đã đoán được ra người đó là ai. “Hạ Băng, nhờ cô chuẩn bị cho tôi bản hợp đồng và hai ly trà nhé. Cảm ơn.”
“Tuyết Vy, chúng...” Anh định bảo Tuyết Vy vào trong nhưng khi quay ra đã chẳng thấy cô nhóc đâu cả. “Cô học sinh vừa đứng cạch tôi đâu rồi?”
“Dạ, vừa này tôi thấy cô ấy đi về phía kia hành lang thì phải.” Cô thư ký nói.
Đình Nhân thở dài, đi về phía đó. Chắc mình lúc này chẳng khác gì ông trông trẻ đâu nhỉ....
Tuyết Vy khi ra khỏi thang máy, mắt cô đã ngay lập tức dính chặt vào chiếc violin được treo phía bên kia hành lang. Một chiếc violin màu đen được làm rất tinh tế, màu đen khiến nó thật kiêu sang. Không hết, nếu tiếp tục đi vào sâu trong hành lang cô có thể thấy tất cả các thành viên dòng họ vĩ cầm. Bé nhất tất nhiên là violin, lớn hơn một chút là viola, người anh cả trong gia đình này là violoncello, người mẹ là contrabass và cuối cùng, người cha to lớn với tên gọi violone.
Violin điện đây sao? Đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy nó, nhà cô vỗn dĩ trước đây chỉ có truyền thống về violin cổ thôi. Nhớ lại trước đây ông cô cực kỳ ghét violin loại điện, suốt ngày bảo là như thế thì mất đi tính chất thực sự của một cây violin thường. Tất nhiên là ông cô nói cũng đúng, thế nhưng chúng ta không thể bắt âm nhạc ngừng phát triển được... giống như cả thể giới này vậy.
“Tuyết Vy... em đi đâu thì phải nói với tôi chứ.” Giọng nói của Đình Nhân xem ra không lọt được vào tai cô.
Ánh mắt Tuyết Vy vẫn long lanh nhìn các ‘bé yêu’. “Tuyệt vời thật...”
Thấy khuôn mặt thơ ngây, đáng yêu của cô Đình Nhân thầm cười. “Em muốn không? Tôi sẽ mua cho em một chiếc violin như thế này.”
Câu nói này đã có hiệu quả, Tuyết Vy ngay lập tức trả lời. “Vâng, tất nhiên là muốn ạ.”
“Vậy đâu tiên em phải làm xong việc chính cái đã, sau đó tôi hứa sẽ mua cho em một chiếc violin, được chứ?” Đình Nhân nói như đang dỗ ngọt với một đứa trẻ con.
“Tất nhiên rồi ạ.” Tuyết Vy gật đầu lia lịa, trên miệng nở nụ cười rất tươi.
Trong công ty này phòng nào cũng to, nhất là phòng cô đang ngồi. Nó có khi to gấp mười lần phòng trọ cô thuê.
“Đây, em hay điền tờ giấy này đi, có cái gì không hiểu thì hỏi anh.” Đình Nhân đặt lên mặt bàn bản hợp đồng.
“Vâng...”
Họ và tên... Dương Tuyết Vy, ngày sinh là 27 tháng 2, tuổi hiện tại là 15, học trường trung học Đức Hải, số điện thoại... 85 861 124 ***, gia đình... Đến đoạn này Tuyết Vy bỗng dừng lại.
“Uh... phần này không điền có sao không ạ?”
Nhìn chỗ cô đang chỉ tay lên, Đình Nhân lặng giọng nói. “Vấn đề gia đình sao? Hừm, nếu em không viết thì không được đâu, ít nhất là tên tuổi của cha mẹ.”
“V...vâng.” Tuyết Vy với khuôn mặt buồn bã nhìn xuống tờ giấy.
...
“Tuyết Vy, anh biết mình không nên hỏi, nhưng em có thể nói cho anh được không... với tư cách là người giúp đỡ em.” Đình Nhân nói những lời thật lòng, căn bản anh cũng đã từng trải qua một thời kỳ buồn bã mỗi khi nhắc tới hai chữ ‘gia đình’.
“Không có chuyện gì đâu ạ, dù sao cũng cảm ơn anh.”
“Mẹ anh đã mất khi anh còn bé, nên anh hiểu nếu em cứ im lặng như thế thì em sẽ vẫn mãi đau buồn thôi...”
Không gian rộng dãi của căn phòng này đã bị sự im lặng chiếm hết, cho đến khi giọng nói của Tuyết Vy vang lên.
“Mẹ em cũng đã mất lâu rồi...”
“Thế còn bố? Em... có sống với người thân nào không?”
“Bố em sau khi mẹ mất đã bỏ nhà đi, em đã qua sống với ông ngoại... thế nhưng người ông, người thân duy nhất của em đã mất hơn năm rồi...” Cảm xúc đã không còn nằm trong kiểm soát của cô. Một giọt, hai giọt... nước mắt cứ từ từ trôi ra.
Đình Nhân nở nụ cười hiền hậu, giơ tay xoa đầu cô nhóc. “Khóc đi, khóc sẽ giúp em bớt đi những mệt mỏi mà em đã phải chịu đựng... Nếu muốn khóc to thì cứ khóc, ở đây ngoài tôi ra, không có ai có thể nghe thấy đâu...”
Phải, cô đã phải tạo ra một chiếc mặt nạ vui vẻ trước mặt mọi người, chính xác hơn là đối với cả chính bản thân. Che đi nỗi buồn, mệt mỏi trong lòng cô. Tưởng rằng nó sẽ khiến cô mạnh mẽ hơn nhưng cô đã hiểu ra rằng, cảm nhận nỗi buồn đó thì trong lòng cô mới nhẹ đi. Rồi dần dần những ký ức mới sẽ được tạo ra, ký ức có thể khiến cô hạnh phúc hơn, ký ức có thể khiến nụ cười đã biết mất bấy lâu này của cô quay trở lại.
“HU HU HU... Con... ực... nhớ mẹ lắm... HU HU HU...” Tiếng khóc của cô càng ngày càng to, nó giúp cô vơi đi nỗi buồn bấy lâu này.
Thật không nhờ, chưa quen cô nhóc này bao lâu mà giờ đây anh đã biết được, anh và cô rất giống nhau. Đình Nhân yên lặng, chờ đến khi Tuyết Vy khóc đã rồi thì tiếp tục làm việc cũng được.
Nhân vât xuất hiện:
Dương Tuyết Vy - thiên tài violin
Lưu Đình Nhân - giám đốc Star’s dream
(Hạ Băng - thứ ký của Đình Nhân)
----------
Ngồi trong chiếc xe sang trọng như thế này thật thích, chỉ có điểu là cảm giác ngại ngùng đang lan tỏa trong xe. Tuyết Vy cố vắt óc suy nghĩ xem mình nên nói gì để có thể phá vỡ không khí yên tĩnh này...
Thật may là người lái xe đã mở lời trước. “Trong trường hôm này thế nào vậy?” Lưu Đình Nhân nói với cô nhóc đang ngồi cạch mình.
“Dạ, tốt ạ. Thế chú làm việc ở cơ quan tốt chứ ạ?”
“Cũng được. Tôi thấy chúng ta nên xưng hô anh, em đi. Tôi mới chỉ 27 thôi à.”
Tuyết Vy trố mắt nhìn người đang lái xe. “2... 27 tuổi ạ?”
“Trông tôi già lắm sao?”
“Cũng... chỉ là tại anh mặc áo vest, với lại còn là giám đốc của một công ty nên em mới đoán là anh lớn tuổi hơn em nhiều thôi.”
“Ha ha ha...”
Đình Nhân cười một lúc rồi thôi, không khí yên tĩnh lại quay trở lại.
Nói gì bây giờ? Ngại quá đi mất... Tuyết Vy than thở.
“Em làm gì ở quán cà phê vậy?” Đình Nhân hỏi cô.
“Dạ... khó nói lắm ạ. Chỉ là cậu học sinh mà lần trước em gặp ở trường Beethoven Royal muốn thi chơi violin với em thôi.”
Đình Nhân ngạc nhiên nhìn cô. “Em biết chơi violin sao?”
“Cũng biết chút ít...”
“Thật sao? Anh không tin. Hoàng Hạo Nhiên vốn là một thiên tài violin nên anh chắc chắn em phải giỏi lắm thì cậu ta mới muốn thi với em. Mà ai thắng vậy?”
“Cái này... Theo tuyên bố thì em thắng, có điều em chỉ có chơi mỗi bài Ave Maria thôi, còn Hạo Nhiên đã chới bài Caprice No. 24 nên em thấy người thắng nên là cậu ấy.”
Đình Nhân mỉm cười. “Tuy tôi chưa nghe em chơi bao giờ nhưng đừng nghĩ như vậy. Bài Caprice No. 24 quả là một bài rất khó chơi, có điều người chơi phải biết cách để lại dấu ấn đặc biệt dành cho người nghe.... nên nếu em đã thắng thì chắc hẳn em đã làm được điều đó.”
“... Em hy vọng là vậy.” Tuyết Vy ái ngại nói.
Bài Ave Maria là một bài rất đặc biệt đối với cô. Một bản nhạc duy nhất có thể gợi lại cho cô tất cả các ký ức về mẹ, lúc vui, lúc buồn...
“Đến nơi rồi,” Đình Nhân chỉ tay về phía tòa cao ốc bên phải. “Đây là công ty Star’s Dream, từ giờ em sẽ làm việc ở đây.”
Nhìn qua cửa kình, Tuyết Vy thật không ngờ tòa cao ốc mà cô hàng ngày nhìn thấy khi đi đến trường và về nhà chính là nơi cô sẽ làm việc.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên những khung kính cửa sổ khiến nó như một vì sao đang phát sáng. Mà cái tên của nó không phải là Star’s Dream sao? Giấc mơ của những ngôi sao... Chiều cao nguy nga của tòa cao ống này khiến nó thật hùng vĩ...
Chiếc xe Mercedes đi xuống khu đỗ xe...
To quá! Tuyết Vy liếc qua liếc lại khu đỗ xe, nó có khi còn to hơn cả sân trường cô.
Đình Nhân xuống xe, lịch sự mở cửa xe cho Tuyết Vy, sau đó cùng cô đi thang máy lên tầng cao nhất.
“Bing bong.”
Vừa ra khỏi thang máy, một cô gái đã đến chỗ Đình Nhân và đưa cho anh một tờ giấy. “Giám đốc, lúc anh đi có người đưa cho tôi cái thiếp này, người đó cò dặn dò là anh nhất định phải đọc.”
“Ừm, tôi sẽ đọc.” Nhìn xuống tấm thiếp trên tay Đình Nhân đã đoán được ra người đó là ai. “Hạ Băng, nhờ cô chuẩn bị cho tôi bản hợp đồng và hai ly trà nhé. Cảm ơn.”
“Tuyết Vy, chúng...” Anh định bảo Tuyết Vy vào trong nhưng khi quay ra đã chẳng thấy cô nhóc đâu cả. “Cô học sinh vừa đứng cạch tôi đâu rồi?”
“Dạ, vừa này tôi thấy cô ấy đi về phía kia hành lang thì phải.” Cô thư ký nói.
Đình Nhân thở dài, đi về phía đó. Chắc mình lúc này chẳng khác gì ông trông trẻ đâu nhỉ....
Tuyết Vy khi ra khỏi thang máy, mắt cô đã ngay lập tức dính chặt vào chiếc violin được treo phía bên kia hành lang. Một chiếc violin màu đen được làm rất tinh tế, màu đen khiến nó thật kiêu sang. Không hết, nếu tiếp tục đi vào sâu trong hành lang cô có thể thấy tất cả các thành viên dòng họ vĩ cầm. Bé nhất tất nhiên là violin, lớn hơn một chút là viola, người anh cả trong gia đình này là violoncello, người mẹ là contrabass và cuối cùng, người cha to lớn với tên gọi violone.
Violin điện đây sao? Đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy nó, nhà cô vỗn dĩ trước đây chỉ có truyền thống về violin cổ thôi. Nhớ lại trước đây ông cô cực kỳ ghét violin loại điện, suốt ngày bảo là như thế thì mất đi tính chất thực sự của một cây violin thường. Tất nhiên là ông cô nói cũng đúng, thế nhưng chúng ta không thể bắt âm nhạc ngừng phát triển được... giống như cả thể giới này vậy.
“Tuyết Vy... em đi đâu thì phải nói với tôi chứ.” Giọng nói của Đình Nhân xem ra không lọt được vào tai cô.
Ánh mắt Tuyết Vy vẫn long lanh nhìn các ‘bé yêu’. “Tuyệt vời thật...”
Thấy khuôn mặt thơ ngây, đáng yêu của cô Đình Nhân thầm cười. “Em muốn không? Tôi sẽ mua cho em một chiếc violin như thế này.”
Câu nói này đã có hiệu quả, Tuyết Vy ngay lập tức trả lời. “Vâng, tất nhiên là muốn ạ.”
“Vậy đâu tiên em phải làm xong việc chính cái đã, sau đó tôi hứa sẽ mua cho em một chiếc violin, được chứ?” Đình Nhân nói như đang dỗ ngọt với một đứa trẻ con.
“Tất nhiên rồi ạ.” Tuyết Vy gật đầu lia lịa, trên miệng nở nụ cười rất tươi.
Trong công ty này phòng nào cũng to, nhất là phòng cô đang ngồi. Nó có khi to gấp mười lần phòng trọ cô thuê.
“Đây, em hay điền tờ giấy này đi, có cái gì không hiểu thì hỏi anh.” Đình Nhân đặt lên mặt bàn bản hợp đồng.
“Vâng...”
Họ và tên... Dương Tuyết Vy, ngày sinh là 27 tháng 2, tuổi hiện tại là 15, học trường trung học Đức Hải, số điện thoại... 85 861 124 ***, gia đình... Đến đoạn này Tuyết Vy bỗng dừng lại.
“Uh... phần này không điền có sao không ạ?”
Nhìn chỗ cô đang chỉ tay lên, Đình Nhân lặng giọng nói. “Vấn đề gia đình sao? Hừm, nếu em không viết thì không được đâu, ít nhất là tên tuổi của cha mẹ.”
“V...vâng.” Tuyết Vy với khuôn mặt buồn bã nhìn xuống tờ giấy.
...
“Tuyết Vy, anh biết mình không nên hỏi, nhưng em có thể nói cho anh được không... với tư cách là người giúp đỡ em.” Đình Nhân nói những lời thật lòng, căn bản anh cũng đã từng trải qua một thời kỳ buồn bã mỗi khi nhắc tới hai chữ ‘gia đình’.
“Không có chuyện gì đâu ạ, dù sao cũng cảm ơn anh.”
“Mẹ anh đã mất khi anh còn bé, nên anh hiểu nếu em cứ im lặng như thế thì em sẽ vẫn mãi đau buồn thôi...”
Không gian rộng dãi của căn phòng này đã bị sự im lặng chiếm hết, cho đến khi giọng nói của Tuyết Vy vang lên.
“Mẹ em cũng đã mất lâu rồi...”
“Thế còn bố? Em... có sống với người thân nào không?”
“Bố em sau khi mẹ mất đã bỏ nhà đi, em đã qua sống với ông ngoại... thế nhưng người ông, người thân duy nhất của em đã mất hơn năm rồi...” Cảm xúc đã không còn nằm trong kiểm soát của cô. Một giọt, hai giọt... nước mắt cứ từ từ trôi ra.
Đình Nhân nở nụ cười hiền hậu, giơ tay xoa đầu cô nhóc. “Khóc đi, khóc sẽ giúp em bớt đi những mệt mỏi mà em đã phải chịu đựng... Nếu muốn khóc to thì cứ khóc, ở đây ngoài tôi ra, không có ai có thể nghe thấy đâu...”
Phải, cô đã phải tạo ra một chiếc mặt nạ vui vẻ trước mặt mọi người, chính xác hơn là đối với cả chính bản thân. Che đi nỗi buồn, mệt mỏi trong lòng cô. Tưởng rằng nó sẽ khiến cô mạnh mẽ hơn nhưng cô đã hiểu ra rằng, cảm nhận nỗi buồn đó thì trong lòng cô mới nhẹ đi. Rồi dần dần những ký ức mới sẽ được tạo ra, ký ức có thể khiến cô hạnh phúc hơn, ký ức có thể khiến nụ cười đã biết mất bấy lâu này của cô quay trở lại.
“HU HU HU... Con... ực... nhớ mẹ lắm... HU HU HU...” Tiếng khóc của cô càng ngày càng to, nó giúp cô vơi đi nỗi buồn bấy lâu này.
Thật không nhờ, chưa quen cô nhóc này bao lâu mà giờ đây anh đã biết được, anh và cô rất giống nhau. Đình Nhân yên lặng, chờ đến khi Tuyết Vy khóc đã rồi thì tiếp tục làm việc cũng được.
/25
|