Trong khách sạn, các vị khách châu đầu rỉ tai nhau thì thầm, cũng có không ít người đã cầm sẵn trên tay bọc quần áo, chỉ đợi quan sai kiểm tra xong liền “bôi dầu vào gang bàn chân” (*ý nói khởi động chuẩn bị sẵn sàng xuất phát) lập tức rời khỏi cái “địa phương quỷ quái” này. Sự xuất hiện của Mặc Yểm và Bạch Bạch, một đôi tuấn nam mỹ nữ tuyệt đỉnh vẫn làm không ít người nhìn chăm chú như trước, nhưng là vì bị cái chết uy hiếp trước mặt, hứng thú thưởng thức người đẹp của mọi người rõ ràng bị đả kích lớn.
Mặc Yểm kéo Bạch Bạch, nghênh ngang đi qua đại viện, hoàn toàn không bị không khí kinh hoàng trầm trọng ảnh hưởng. Đi qua tiểu viện của Lăng Thanh Ba, Bạch Bạch có chút không yên lòng, giật nhẹ tay áo của hắn, nhìn lên với một ánh mắt tràn ngập ý khẩn cầu, đơn giản là có ý tứ hy vọng hắn cứu Lăng Thanh Ba. Mặc Yểm một đêm ngủ ngon, lại vừa mới được “ăn ngon một bữa”, tâm trạng rất tốt, sảng khoái gật gật đầu, lập tức liền đổi lấy được một nụ cười ngọt ngào rộng mở của tiểu mỹ nhân.
Hai người đang “mắt đi mày lại”, cửa chính ở tiểu viện của Lăng Thanh Ba đột nhiên mở, Lăng Thanh Giám đem theo tiểu thư đồng đi ra. Bốn người đùng cái đối mặt nhau, đều khẽ giật mình. Tiểu thư đồng vẻ mặt đề phòng, giơ tay phải sờ vào lá bùa trong ngực. Lăng Thanh Giám khoát tay ra hiệu hắn ngừng lại, bước vài bước lên phía trước nói: “Không biết huynh đài là cao nhân phương nào? Có biết xà yêu đêm qua lai lịch ra sao không?”
Đêm qua hắn tuy không nghe thấy Mặc Yểm cùng xà yêu nói gì, nhưng từ tư thế giằng co của hai người thì xem ra, hẳn là hắn ta ngăn cản xà yêu đi hại tiểu muội của mình. Nói vậy, nên xem như là người đứng về bên mình. Hơn nữa, hắn thực sự là người có năng lực bản lĩnh, tất nhiên muốn lôi kéo mượn sức.
Mặc Yểm quét mắt liếc nhìn hắn một lượt, tỏ ra không kiên nhẫn trả lời lại: “Lai lịch của nó là gì không quan trọng, xem trọng muội muội của ngươi đi, mục tiêu của xà yêu là cô ta. Về phần ngươi…… e là chạy trời không khỏi nắng.”
Nói xong cũng không để ý sắc mặt Lăng Thanh Giám thế nào, buông lỏng Bạch Bạch bước đi.
Trong vòng hai ngày nay, đã là người thứ hai nói mạng nhỏ của hắn khó bảo toàn, trải qua kinh hãi đêm qua, Lăng Thanh Giám không dám lại coi đó là nói chuyện đe doạ nữa.
Tiểu thư đồng đi đến gần hắn nói: “Công tử, người này chẳng biết lai lịch ra sao, lại thêm người con gái kia bên cạnh hắn, vẻ đẹp quá tà dị, không lẽ lại cái gì tinh quái. Tốt nhất chúng ta hãy tìm vị tiểu đạo trưởng hôm qua nhờ hỗ trợ.”
Lăng Thanh Giám ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, vì vậy xoay người đi tìm quan chức trên trấn, xin họ giúp đỡ, phái sai dịch hiệp trợ đi tìm vị đạo sĩ hôm qua. Vị quan cười lấy lòng nói: “Vừa rồi cũng đã phái người mời tất cả hòa thượng, đạo sĩ trên trấn đến. Hiện giờ chắc là đã đứng trước cửa chờ, hay là Lăng đại nhân đi xem tiểu đạo sĩ kia có thể có trong số đó không?”
Con cái nhà quan gia quyền thế với dân chúng bình dân đúng là khác xa nhau. Nhà họ Lăng chết một đứa nha hoàn, một bà vú già, trong trấn một bà chủ tiệm son phấn đã chết. Án mạng chết người lớn như vậy, nếu dân chúng bình thường dính vào, không tránh khỏi bị kéo đến quan phủ thẩm tra, tiện thể bị lừa gạt vòi vĩnh.
Nhưng án mạng lần này là đệ tử gia quyến của Thượng thư đương triều Lăng đại nhân, do vậy không giống với lúc trước, quan chức sai nha trong trấn tự mình đến thăm hỏi ân cần, sau đó thỉnh tội, biểu lộ sự đau lòng cùng áy náy đối với tình hình trị an dần dần xấu đi của bản trấn, giơ tay thề sẽ nhanh chóng phá án, còn xuất hết lực lượng, bảo vệ nghiêm mật tiểu viện trong khách sạn mà người họ Lăng cư trú.
Sau khi nghe Lăng Thanh Giám nói hung thủ giết người chính là xà tinh, quan viên trong trấn hai mặt nhìn nhau, một người tương đối lanh lợi trong số đó phản ứng: “Chúng ta sẽ tìm tất cả hòa thượng đạo sĩ trong trấn tụ tập đến để trảm yêu trừ ma!”
Một câu quan nói ra, không đến một canh giờ, ngoài khách sạn đã tụ tập mấy chục vị hòa thượng, đạo sĩ. Lăng Thanh Giám cùng tiểu thư đồng đi ra ngoài cửa, liếc nhìn liền bắt gặp tiểu đạo sĩ, ở khách điếm hôm qua đã chỉ ra tai hoạ, đang bị hai gã sai dịch xô xô đẩy đẩy đuổi tới trước cửa, vội vàng bước đến cho gã sai dịch lui đi. Lăng Thanh Giám cúi người hành lễ với tiểu đạo sĩ nói: “Tiểu tiên trưởng, hôm qua có nhiều mạo phạm, xin thứ tội thứ tội!”
Tiểu đạo sĩ thở dài nói: “Cũng không phải là ta không muốn giúp đỡ, nhưng thật sự là đạo hạnh không đủ. Hôm qua bần đạo mở miệng cảnh cáo, đã là tiết lộ thiên cơ……”
Nếu như đối thủ là người, cho dù là cao thủ lục lâm (* lâm tặc) hung ác nhất, sát nhân cuồng ma, Lăng Thanh Giám tin tưởng dưới sự bảo vệ nghiêm nghặt của nhiều người như vậy, mình cũng có thể bình an vô sự. Nhưng hiện tại, trêu chọc phải chính là yêu quái đến vô ảnh đi vô tung (*tới không có bóng, đi khỏi không để dấu vết). Hôm qua xem ra yêu quái này còn có thể biến hóa thành nhiều hình dáng khác nhau, yêu thuật thật sự lợi hại, quả thực khó lòng phòng bị.
Đối phó yêu quái, đương nhiên tốt nhất là phải tìm người tu đạo có pháp lực hỗ trợ! Lăng Thanh Giám nhìn lướt qua hơn mười hoà thượng, đạo sĩ cao thấp, béo gầy, già trẻ, đẹp xấu khác nhau đứng đấy trước cửa, âm thầm lắc đầu. Những người này, nguyên một đám, nếu không phải ánh mắt đờ đẫn thì cũng chính là thần sắc kinh hoàng, bình thường ngồi chồm hỗm trong miếu thờ, đạo quán để lừa gạt kiếm tiền còn có được, còn thật muốn trảm yêu trừ ma, thì sợ chỉ là tấm chắn bằng thịt người.
Người tiểu đạo sĩ bên cạnh này tuy nói tuổi còn trẻ, nhưng ít ra có thực tế chứng minh, bản lĩnh vẽ bùa vượt trội, chính là hắn!
Lăng Thanh Giám thay đổi quay ngoắt hoàn toàn, thần thái càng thêm cung kính, có thành ý hơn. Hắn hạ bỏ dáng vẻ kiêu ngạo, liên tục thở dài nói: “Tại hạ chỉ cầu tiểu tiên trưởng từ bi cưu mang, đồng hành cùng ta trong mấy ngày, đợi trở về kinh ngày, tất sẽ tạ ơn hậu hĩ!”
Thấy vẻ mặt tiểu đạo sĩ không vui, vội vàng sửa lời: “Tiểu tiên trưởng tất nhiên là thấy chướng mắt đối với tiền tài vật tục, là tại hạ đường đột. Tiểu tiên trưởng tha thứ cho.”
Tiểu đạo sĩ kia lần đầu tiên hành tẩu trên thế gian, nên cũng có chút lòng háo thắng, được hai người chủ tớ Lăng Thanh Giám khen tặng, khẩn cầu, rốt cuộc gật đầu đáp ứng lưu lại.
Lăng Thanh Giám mừng rỡ, vội vàng mời tiểu đạo sĩ đến tiểu viện của mình nghỉ ngơi. Vì chết người trước cửa tiểu viện của hắn, hơn nữa vì muốn tạo tư tưởng an toàn, nên cũng bất chấp các loại tiểu tiết nam nữ khác biệt, tất cả mọi người đều chuyển sang tiểu viện của muội muội Lăng Thanh Ba ở. May là tiểu viện này khá rộng rãi, có 6 gian có thể ở lại. Hai huynh muội nhà họ Lăng mỗi người một gian, lại dọn ra một gian cho tiểu đạo sĩ ở lại, còn lại hết thảy tôi tớ đều ở trong ba gian kia, cũng là chấp nhận được.
Ở trong phòng, tiểu đạo sĩ chính thức chào Lăng Thanh Giám, tự xưng đạo hiệu là Vân Hư, đối với việc sư thừa nơi nào lại mơ mơ hồ hồ không muốn đề cập đến. (*sư thừa nơi nào: theo mình hiểu là đồ đệ tu luyện kế tục ở đâu).
Hai người thương nghị một hồi, đều nghĩ một khi đại kiếp nạn của Lăng Thanh Giám là trong vòng ba ngày, mà hiện tại đã qua một ngày, nay chỉ cần bình an qua hai ngày, là được vô sự, so với mạo hiểm lên đường trở về kinh, chẳng thà lưu ở lại đây, phòng bị cẩn thận còn tốt hơn.
Thương nghị đã định, Lăng Thanh Giám chợt nhớ tới một chuyện, đánh mắt về phía tiểu thư đồng. Tiểu thư đồng ngầm hiểu, xoay người đi ra cửa. Một lúc sau, Lăng Thanh Ba cùng hai bà vú già làm bạn đi vào trong phòng “Bái kiến tiên trưởng”.
Vân Hư vừa thấy nàng, thần sắc biến đổi, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thì ra là thế, khó trách, khó trách!”
Lăng Thanh Giám và tiểu thư đồng liếc nhau, nói với Vân Hư: “Tiểu tiên trưởng xin cứu hai huynh muội ta!”
Vân Hư khẽ giật mình, hiểu rõ trong giây lát, nói: “Ngươi làm sao mà biết được Lăng tiểu thư cũng sắp gặp nguy?”
Lăng Thanh Giám cười khổ, đem chuyện hôm qua tại tiểu viện của Lăng Thanh Ba nhìn thấy Mặc Yểm ngăn cản xà yêu, sáng nay gặp nhau, lại mở miệng nói thẳng cảnh báo. Vân Hư gật đầu nói: “Xem ra vị công tử áo đen này cũng là cao nhân. Hắn nói không sai, về phần xà yêu vì sao lấy Lăng tiểu thư làm mục tiêu, ta cũng không thể nói rõ…… Aiz, ta cũng là thấy Lăng tiểu thư mới biết vì sao xà yêu sẽ tìm tới các ngươi.”
Lăng Thanh Giám biết rõ có hỏi lại thì quá phân nửa là chỉ tìm được một câu trả lời “Thiên cơ không thể tiết lộ”. Vì thế, dù trong lòng hiếu kỳ, nhưng cũng đành phải miễn cưỡng nín nhịn.
Mặc Yểm kéo Bạch Bạch, nghênh ngang đi qua đại viện, hoàn toàn không bị không khí kinh hoàng trầm trọng ảnh hưởng. Đi qua tiểu viện của Lăng Thanh Ba, Bạch Bạch có chút không yên lòng, giật nhẹ tay áo của hắn, nhìn lên với một ánh mắt tràn ngập ý khẩn cầu, đơn giản là có ý tứ hy vọng hắn cứu Lăng Thanh Ba. Mặc Yểm một đêm ngủ ngon, lại vừa mới được “ăn ngon một bữa”, tâm trạng rất tốt, sảng khoái gật gật đầu, lập tức liền đổi lấy được một nụ cười ngọt ngào rộng mở của tiểu mỹ nhân.
Hai người đang “mắt đi mày lại”, cửa chính ở tiểu viện của Lăng Thanh Ba đột nhiên mở, Lăng Thanh Giám đem theo tiểu thư đồng đi ra. Bốn người đùng cái đối mặt nhau, đều khẽ giật mình. Tiểu thư đồng vẻ mặt đề phòng, giơ tay phải sờ vào lá bùa trong ngực. Lăng Thanh Giám khoát tay ra hiệu hắn ngừng lại, bước vài bước lên phía trước nói: “Không biết huynh đài là cao nhân phương nào? Có biết xà yêu đêm qua lai lịch ra sao không?”
Đêm qua hắn tuy không nghe thấy Mặc Yểm cùng xà yêu nói gì, nhưng từ tư thế giằng co của hai người thì xem ra, hẳn là hắn ta ngăn cản xà yêu đi hại tiểu muội của mình. Nói vậy, nên xem như là người đứng về bên mình. Hơn nữa, hắn thực sự là người có năng lực bản lĩnh, tất nhiên muốn lôi kéo mượn sức.
Mặc Yểm quét mắt liếc nhìn hắn một lượt, tỏ ra không kiên nhẫn trả lời lại: “Lai lịch của nó là gì không quan trọng, xem trọng muội muội của ngươi đi, mục tiêu của xà yêu là cô ta. Về phần ngươi…… e là chạy trời không khỏi nắng.”
Nói xong cũng không để ý sắc mặt Lăng Thanh Giám thế nào, buông lỏng Bạch Bạch bước đi.
Trong vòng hai ngày nay, đã là người thứ hai nói mạng nhỏ của hắn khó bảo toàn, trải qua kinh hãi đêm qua, Lăng Thanh Giám không dám lại coi đó là nói chuyện đe doạ nữa.
Tiểu thư đồng đi đến gần hắn nói: “Công tử, người này chẳng biết lai lịch ra sao, lại thêm người con gái kia bên cạnh hắn, vẻ đẹp quá tà dị, không lẽ lại cái gì tinh quái. Tốt nhất chúng ta hãy tìm vị tiểu đạo trưởng hôm qua nhờ hỗ trợ.”
Lăng Thanh Giám ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, vì vậy xoay người đi tìm quan chức trên trấn, xin họ giúp đỡ, phái sai dịch hiệp trợ đi tìm vị đạo sĩ hôm qua. Vị quan cười lấy lòng nói: “Vừa rồi cũng đã phái người mời tất cả hòa thượng, đạo sĩ trên trấn đến. Hiện giờ chắc là đã đứng trước cửa chờ, hay là Lăng đại nhân đi xem tiểu đạo sĩ kia có thể có trong số đó không?”
Con cái nhà quan gia quyền thế với dân chúng bình dân đúng là khác xa nhau. Nhà họ Lăng chết một đứa nha hoàn, một bà vú già, trong trấn một bà chủ tiệm son phấn đã chết. Án mạng chết người lớn như vậy, nếu dân chúng bình thường dính vào, không tránh khỏi bị kéo đến quan phủ thẩm tra, tiện thể bị lừa gạt vòi vĩnh.
Nhưng án mạng lần này là đệ tử gia quyến của Thượng thư đương triều Lăng đại nhân, do vậy không giống với lúc trước, quan chức sai nha trong trấn tự mình đến thăm hỏi ân cần, sau đó thỉnh tội, biểu lộ sự đau lòng cùng áy náy đối với tình hình trị an dần dần xấu đi của bản trấn, giơ tay thề sẽ nhanh chóng phá án, còn xuất hết lực lượng, bảo vệ nghiêm mật tiểu viện trong khách sạn mà người họ Lăng cư trú.
Sau khi nghe Lăng Thanh Giám nói hung thủ giết người chính là xà tinh, quan viên trong trấn hai mặt nhìn nhau, một người tương đối lanh lợi trong số đó phản ứng: “Chúng ta sẽ tìm tất cả hòa thượng đạo sĩ trong trấn tụ tập đến để trảm yêu trừ ma!”
Một câu quan nói ra, không đến một canh giờ, ngoài khách sạn đã tụ tập mấy chục vị hòa thượng, đạo sĩ. Lăng Thanh Giám cùng tiểu thư đồng đi ra ngoài cửa, liếc nhìn liền bắt gặp tiểu đạo sĩ, ở khách điếm hôm qua đã chỉ ra tai hoạ, đang bị hai gã sai dịch xô xô đẩy đẩy đuổi tới trước cửa, vội vàng bước đến cho gã sai dịch lui đi. Lăng Thanh Giám cúi người hành lễ với tiểu đạo sĩ nói: “Tiểu tiên trưởng, hôm qua có nhiều mạo phạm, xin thứ tội thứ tội!”
Tiểu đạo sĩ thở dài nói: “Cũng không phải là ta không muốn giúp đỡ, nhưng thật sự là đạo hạnh không đủ. Hôm qua bần đạo mở miệng cảnh cáo, đã là tiết lộ thiên cơ……”
Nếu như đối thủ là người, cho dù là cao thủ lục lâm (* lâm tặc) hung ác nhất, sát nhân cuồng ma, Lăng Thanh Giám tin tưởng dưới sự bảo vệ nghiêm nghặt của nhiều người như vậy, mình cũng có thể bình an vô sự. Nhưng hiện tại, trêu chọc phải chính là yêu quái đến vô ảnh đi vô tung (*tới không có bóng, đi khỏi không để dấu vết). Hôm qua xem ra yêu quái này còn có thể biến hóa thành nhiều hình dáng khác nhau, yêu thuật thật sự lợi hại, quả thực khó lòng phòng bị.
Đối phó yêu quái, đương nhiên tốt nhất là phải tìm người tu đạo có pháp lực hỗ trợ! Lăng Thanh Giám nhìn lướt qua hơn mười hoà thượng, đạo sĩ cao thấp, béo gầy, già trẻ, đẹp xấu khác nhau đứng đấy trước cửa, âm thầm lắc đầu. Những người này, nguyên một đám, nếu không phải ánh mắt đờ đẫn thì cũng chính là thần sắc kinh hoàng, bình thường ngồi chồm hỗm trong miếu thờ, đạo quán để lừa gạt kiếm tiền còn có được, còn thật muốn trảm yêu trừ ma, thì sợ chỉ là tấm chắn bằng thịt người.
Người tiểu đạo sĩ bên cạnh này tuy nói tuổi còn trẻ, nhưng ít ra có thực tế chứng minh, bản lĩnh vẽ bùa vượt trội, chính là hắn!
Lăng Thanh Giám thay đổi quay ngoắt hoàn toàn, thần thái càng thêm cung kính, có thành ý hơn. Hắn hạ bỏ dáng vẻ kiêu ngạo, liên tục thở dài nói: “Tại hạ chỉ cầu tiểu tiên trưởng từ bi cưu mang, đồng hành cùng ta trong mấy ngày, đợi trở về kinh ngày, tất sẽ tạ ơn hậu hĩ!”
Thấy vẻ mặt tiểu đạo sĩ không vui, vội vàng sửa lời: “Tiểu tiên trưởng tất nhiên là thấy chướng mắt đối với tiền tài vật tục, là tại hạ đường đột. Tiểu tiên trưởng tha thứ cho.”
Tiểu đạo sĩ kia lần đầu tiên hành tẩu trên thế gian, nên cũng có chút lòng háo thắng, được hai người chủ tớ Lăng Thanh Giám khen tặng, khẩn cầu, rốt cuộc gật đầu đáp ứng lưu lại.
Lăng Thanh Giám mừng rỡ, vội vàng mời tiểu đạo sĩ đến tiểu viện của mình nghỉ ngơi. Vì chết người trước cửa tiểu viện của hắn, hơn nữa vì muốn tạo tư tưởng an toàn, nên cũng bất chấp các loại tiểu tiết nam nữ khác biệt, tất cả mọi người đều chuyển sang tiểu viện của muội muội Lăng Thanh Ba ở. May là tiểu viện này khá rộng rãi, có 6 gian có thể ở lại. Hai huynh muội nhà họ Lăng mỗi người một gian, lại dọn ra một gian cho tiểu đạo sĩ ở lại, còn lại hết thảy tôi tớ đều ở trong ba gian kia, cũng là chấp nhận được.
Ở trong phòng, tiểu đạo sĩ chính thức chào Lăng Thanh Giám, tự xưng đạo hiệu là Vân Hư, đối với việc sư thừa nơi nào lại mơ mơ hồ hồ không muốn đề cập đến. (*sư thừa nơi nào: theo mình hiểu là đồ đệ tu luyện kế tục ở đâu).
Hai người thương nghị một hồi, đều nghĩ một khi đại kiếp nạn của Lăng Thanh Giám là trong vòng ba ngày, mà hiện tại đã qua một ngày, nay chỉ cần bình an qua hai ngày, là được vô sự, so với mạo hiểm lên đường trở về kinh, chẳng thà lưu ở lại đây, phòng bị cẩn thận còn tốt hơn.
Thương nghị đã định, Lăng Thanh Giám chợt nhớ tới một chuyện, đánh mắt về phía tiểu thư đồng. Tiểu thư đồng ngầm hiểu, xoay người đi ra cửa. Một lúc sau, Lăng Thanh Ba cùng hai bà vú già làm bạn đi vào trong phòng “Bái kiến tiên trưởng”.
Vân Hư vừa thấy nàng, thần sắc biến đổi, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thì ra là thế, khó trách, khó trách!”
Lăng Thanh Giám và tiểu thư đồng liếc nhau, nói với Vân Hư: “Tiểu tiên trưởng xin cứu hai huynh muội ta!”
Vân Hư khẽ giật mình, hiểu rõ trong giây lát, nói: “Ngươi làm sao mà biết được Lăng tiểu thư cũng sắp gặp nguy?”
Lăng Thanh Giám cười khổ, đem chuyện hôm qua tại tiểu viện của Lăng Thanh Ba nhìn thấy Mặc Yểm ngăn cản xà yêu, sáng nay gặp nhau, lại mở miệng nói thẳng cảnh báo. Vân Hư gật đầu nói: “Xem ra vị công tử áo đen này cũng là cao nhân. Hắn nói không sai, về phần xà yêu vì sao lấy Lăng tiểu thư làm mục tiêu, ta cũng không thể nói rõ…… Aiz, ta cũng là thấy Lăng tiểu thư mới biết vì sao xà yêu sẽ tìm tới các ngươi.”
Lăng Thanh Giám biết rõ có hỏi lại thì quá phân nửa là chỉ tìm được một câu trả lời “Thiên cơ không thể tiết lộ”. Vì thế, dù trong lòng hiếu kỳ, nhưng cũng đành phải miễn cưỡng nín nhịn.
/171
|