Trông vẻ mặt mỏi mệt thiếu sức sống của cô, anh liền nhận ra điểm bất thường. Tống Hiển chợt đưa tay sờ lên trán cô, Thất Giai mở to mắt vì ngạc nhiên lẫn ngượng ngùng.
- Cô bị sốt rồi.
Nghe anh nói vậy, cô liền tự đưa tay sờ trán, quả thật rất nóng, bản thân cô còn không biết mình đang bị sốt.
- Tôi không sao, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi. Chủ tịch tìm tôi có việc gì không?
Trong cô đã mệt đến mức giọng nói cũng yếu đi, vậy mà bảo rằng không sao. Anh đưa túi bánh ra trước mắt cô:
- Tôi có mua ít bánh rau củ, cô yên tâm là không có đường và chất béo.
Anh thừa biết cô ăn uống rất kỹ lưỡng và kiêng cử nghiêm ngặt để giữ dáng, vậy nên khi chọn mua đồ ăn vặt cho cô, anh rất chú tâm và tinh tế.
Cô nhận lấy túi bánh vì muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện để nghỉ ngơi.
- Cám ơn chủ tịch. Nếu không còn gì nữa thì tôi... . truyen bjyx
Cô chưa kịp nói hết câu để đóng cửa lại thì anh đã xô nhẹ cửa rồi bước hẳn vào trong phòng.
Khi cô vẫn đang hoang mang, sững sờ nhìn anh thì Tống Hiển đã đóng sầm cửa lại.
- Chủ tịch, anh làm gì vậy?
Tống Hiển bước chân tiến về phía cô, cô vội lùi lại một bước, chợt anh cúi người, thoáng chốc đã bế cô lên.
Thất Giai vừa giật mình lẫn ngạc nhiên, túi bánh trên tay cô rơi xuống đất, theo phản xạ, cô vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh bước đến giường, đặt cô nằm xuống, còn cẩn thận kéo chăn đắp cho cô.
- Anh muốn làm gì?
Tống Hiển nhẹ giọng, nhưng trông anh rất nghiêm túc:
- Nằm ngoan đi.
Anh bước vào phòng tắm, thấm ướt khăn rồi rồi đắp lên trán cô. Đột nhiên có người đàn ông bên cạnh chăm sóc thế này, cô thật sự không quen.
- Cô đã ăn gì chưa.
Thất Giai lắc đầu, anh thở nhẹ một hơi, bước đến cạnh điện thoại bàn trong phòng, gọi cho resort mang lên phòng một phần cháo.
Cháo nóng nhanh chóng được mang đến, cô gượng ngồi dậy, nào nghĩ rằng Giang Tống Hiển giờ như bảo mẫu chăm nom cô thế này.
Tống Hiển thổi muỗng cháo để cô không bị nóng, vừa định đúc cho Thất Giai thì cô đã cất lời:
- Cứ để tôi tự ăn.
Ánh mắt cô ngượng ngùng nhìn anh rồi nhanh chóng cầm lấy bát cháo trên tay Tống Hiển. Anh cứ đối xử với cô dịu dàng khó hiểu như vậy khiến cô vừa ngượng ngùng vừa có chút thầm vui trong lòng. Nhưng Thất Giai không muốn bản thân ảo tưởng để rồi tự mình trông chờ, hy vọng xa vời. Mỗi khi nghĩ đến cảm giác cô dành cho anh, Thất Giai lập tức gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Cô chỉ ăn được một nửa đã cảm thấy no. Tống Hiển đưa tay lau nhẹ vết cháo động trên khóe môi cô, thật tình cô có phải trẻ con đâu chứ, anh làm cô ngại chết được.
- Tôi có thể tự lo được, chủ tịch về phòng nghỉ ngơi đi.
Thất Giai cốt ý muốn anh rời khỏi đây, dù sao cô nam quả nữ, thân phận của cả hai cũng không thích hợp để ở chung một phòng, càng không nên ở riêng cùng nhau quá lâu.
Nhưng trái ngược với sự cẩn trọng, lo lắng của cô, anh trưng ra vẻ điềm tĩnh:
- Khi nào cô hạ sốt thì tôi sẽ về.
Cô thở nhẹ một hơi bất lực, anh vừa định đi mua thuốc hạ sốt cho cô, cũng may Thất Giai kịp bảo cô có mang theo, để anh đi đi vào vào phòng cô thế này, không khéo sẽ có người nhìn thấy.
Uống xong ngụm thuốc, cô nằm xuống giường, Thất Giai cẩn trọng đưa mắt nhìn anh:
- Giờ tôi đi ngủ rồi, chủ tịch về phòng đi.
Tống Hiển ngồi xuống giường, ngay sát cạnh cô, vẻ mặt chai lỳ hết chỗ nói.
- Tôi sẽ về, khi cô đã ngủ.
Thật không còn bút mực nào tả được sự lì lợm của anh. Thất Giai kéo chăn lên cao:
- Nhưng anh cứ ngồi đây làm sao tôi ngủ được.
Những tưởng anh sẽ thấy ngại phần nào khi cô thẳng thừng nói vậy, nào ngờ Giang Tống Hiển điềm nhiên buông nhẹ một câu:
- Cô nhắm mắt lại thì sẽ không thấy tôi nữa.
Cô thật không nói lại anh vậy, cái gì anh cũng có thể lắt léo được, nhiều lúc khiến cô bất mãn chẳng muốn nói nữa.
Cô nằm xoay lưng về phía anh, đánh mặt sang hướng khác để né tránh ánh mắt của anh.
Vì quá mỏi mệt và đuối sức, lại thêm việc thuốc hạ sốt có chứa thành phần gây buồn ngủ, vậy nên rất nhanh cô đã say giấc.
Tống Hiển ngồi cạnh cô từ nãy đến giờ mà chẳng hề biết chán. Một lúc sau, cô xoay trở cơ thể, quay mặt về phía anh, mùi hương nước hoa trên cơ thể cô hôm nay có chút khác lạ, anh nhận ra có lẽ cô đã dùng hương nước hoa khác, nhưng thật sự hương thơm nào cũng cực kỳ quyến rũ.
Gương mặt xinh đẹp diễm lệ, anh đưa tay sờ lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, nhận thấy không còn nóng như lúc nãy, cô đã hạ sốt rất nhiều. Anh cũng an tâm, vừa định đứng dậy về phòng mình, Tống Hiển chợt bị sự xinh đẹp của cô níu chân.
Quả thật trong tình cảnh này thì anh hùng nào có thể qua ải mỹ nhân. Bất giác anh đưa tay chạm vào gò má trắng mịn, ngón tay di chuyển, tiếp xúc với đôi môi mềm mại hồng hào...
- Cô bị sốt rồi.
Nghe anh nói vậy, cô liền tự đưa tay sờ trán, quả thật rất nóng, bản thân cô còn không biết mình đang bị sốt.
- Tôi không sao, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi. Chủ tịch tìm tôi có việc gì không?
Trong cô đã mệt đến mức giọng nói cũng yếu đi, vậy mà bảo rằng không sao. Anh đưa túi bánh ra trước mắt cô:
- Tôi có mua ít bánh rau củ, cô yên tâm là không có đường và chất béo.
Anh thừa biết cô ăn uống rất kỹ lưỡng và kiêng cử nghiêm ngặt để giữ dáng, vậy nên khi chọn mua đồ ăn vặt cho cô, anh rất chú tâm và tinh tế.
Cô nhận lấy túi bánh vì muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện để nghỉ ngơi.
- Cám ơn chủ tịch. Nếu không còn gì nữa thì tôi... . truyen bjyx
Cô chưa kịp nói hết câu để đóng cửa lại thì anh đã xô nhẹ cửa rồi bước hẳn vào trong phòng.
Khi cô vẫn đang hoang mang, sững sờ nhìn anh thì Tống Hiển đã đóng sầm cửa lại.
- Chủ tịch, anh làm gì vậy?
Tống Hiển bước chân tiến về phía cô, cô vội lùi lại một bước, chợt anh cúi người, thoáng chốc đã bế cô lên.
Thất Giai vừa giật mình lẫn ngạc nhiên, túi bánh trên tay cô rơi xuống đất, theo phản xạ, cô vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh bước đến giường, đặt cô nằm xuống, còn cẩn thận kéo chăn đắp cho cô.
- Anh muốn làm gì?
Tống Hiển nhẹ giọng, nhưng trông anh rất nghiêm túc:
- Nằm ngoan đi.
Anh bước vào phòng tắm, thấm ướt khăn rồi rồi đắp lên trán cô. Đột nhiên có người đàn ông bên cạnh chăm sóc thế này, cô thật sự không quen.
- Cô đã ăn gì chưa.
Thất Giai lắc đầu, anh thở nhẹ một hơi, bước đến cạnh điện thoại bàn trong phòng, gọi cho resort mang lên phòng một phần cháo.
Cháo nóng nhanh chóng được mang đến, cô gượng ngồi dậy, nào nghĩ rằng Giang Tống Hiển giờ như bảo mẫu chăm nom cô thế này.
Tống Hiển thổi muỗng cháo để cô không bị nóng, vừa định đúc cho Thất Giai thì cô đã cất lời:
- Cứ để tôi tự ăn.
Ánh mắt cô ngượng ngùng nhìn anh rồi nhanh chóng cầm lấy bát cháo trên tay Tống Hiển. Anh cứ đối xử với cô dịu dàng khó hiểu như vậy khiến cô vừa ngượng ngùng vừa có chút thầm vui trong lòng. Nhưng Thất Giai không muốn bản thân ảo tưởng để rồi tự mình trông chờ, hy vọng xa vời. Mỗi khi nghĩ đến cảm giác cô dành cho anh, Thất Giai lập tức gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Cô chỉ ăn được một nửa đã cảm thấy no. Tống Hiển đưa tay lau nhẹ vết cháo động trên khóe môi cô, thật tình cô có phải trẻ con đâu chứ, anh làm cô ngại chết được.
- Tôi có thể tự lo được, chủ tịch về phòng nghỉ ngơi đi.
Thất Giai cốt ý muốn anh rời khỏi đây, dù sao cô nam quả nữ, thân phận của cả hai cũng không thích hợp để ở chung một phòng, càng không nên ở riêng cùng nhau quá lâu.
Nhưng trái ngược với sự cẩn trọng, lo lắng của cô, anh trưng ra vẻ điềm tĩnh:
- Khi nào cô hạ sốt thì tôi sẽ về.
Cô thở nhẹ một hơi bất lực, anh vừa định đi mua thuốc hạ sốt cho cô, cũng may Thất Giai kịp bảo cô có mang theo, để anh đi đi vào vào phòng cô thế này, không khéo sẽ có người nhìn thấy.
Uống xong ngụm thuốc, cô nằm xuống giường, Thất Giai cẩn trọng đưa mắt nhìn anh:
- Giờ tôi đi ngủ rồi, chủ tịch về phòng đi.
Tống Hiển ngồi xuống giường, ngay sát cạnh cô, vẻ mặt chai lỳ hết chỗ nói.
- Tôi sẽ về, khi cô đã ngủ.
Thật không còn bút mực nào tả được sự lì lợm của anh. Thất Giai kéo chăn lên cao:
- Nhưng anh cứ ngồi đây làm sao tôi ngủ được.
Những tưởng anh sẽ thấy ngại phần nào khi cô thẳng thừng nói vậy, nào ngờ Giang Tống Hiển điềm nhiên buông nhẹ một câu:
- Cô nhắm mắt lại thì sẽ không thấy tôi nữa.
Cô thật không nói lại anh vậy, cái gì anh cũng có thể lắt léo được, nhiều lúc khiến cô bất mãn chẳng muốn nói nữa.
Cô nằm xoay lưng về phía anh, đánh mặt sang hướng khác để né tránh ánh mắt của anh.
Vì quá mỏi mệt và đuối sức, lại thêm việc thuốc hạ sốt có chứa thành phần gây buồn ngủ, vậy nên rất nhanh cô đã say giấc.
Tống Hiển ngồi cạnh cô từ nãy đến giờ mà chẳng hề biết chán. Một lúc sau, cô xoay trở cơ thể, quay mặt về phía anh, mùi hương nước hoa trên cơ thể cô hôm nay có chút khác lạ, anh nhận ra có lẽ cô đã dùng hương nước hoa khác, nhưng thật sự hương thơm nào cũng cực kỳ quyến rũ.
Gương mặt xinh đẹp diễm lệ, anh đưa tay sờ lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, nhận thấy không còn nóng như lúc nãy, cô đã hạ sốt rất nhiều. Anh cũng an tâm, vừa định đứng dậy về phòng mình, Tống Hiển chợt bị sự xinh đẹp của cô níu chân.
Quả thật trong tình cảnh này thì anh hùng nào có thể qua ải mỹ nhân. Bất giác anh đưa tay chạm vào gò má trắng mịn, ngón tay di chuyển, tiếp xúc với đôi môi mềm mại hồng hào...
/65
|