Anh đưa tay chạm vào eo cô, vòng eo con kiến nhỏ nhắn, hôn lên chiếc bụng phẳng lì. Vật to lớn bên dưới có vẻ như đang bức bối vì bị giam cầm, nhanh chóng được giải phóng, chiến mã đã sẵn sàng tiến vào sâu bên trong.
Nơi hang nhỏ chật hẹp, nhưng lại trơn trượt đi vào, từng cú thúc đẩy mạnh mẽ chạm đến nơi sâu thẳm nhất, cô cắn môi vì những khoái cảm bủa vây.
Bàn tay anh liên tục nhào nặn hai quả bóng căng tròn, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, đùa nghịch đến mức khó cưỡng.
Bên dưới tăng tốc, vào ra không ngừng, đôi môi nhỏ nhắn không nhịn được, thốt ra vài âm thanh gợi cảm. Nụ hôn trên cổ khiến cơ thể cô càng thêm nhạy cảm, môi anh mơn trớn trên da thịt trắng mịn, dừng lại nơi ngọn đồi đang phơi bày hai viên ngọc trên đỉnh.
Nhẹ nhàng mút lấy hai viên ngọc hồng hào, trêu đùa cắn nhẹ vào chúng, cơ thể cô như có luồng điện chạy xẹt qua, vừa khoan khoái lại đê mê khó tả.
Sau một lúc vật vã, anh kéo cô ngồi dậy trên đùi anh, mặt đối mặt, chiếm mã đứng xổng dậy, tiếp tục tiến thẳng vào trong. Cô nhấp hông theo từng cú thúc, nhịp nhàng phối hợp cùng anh, liên tục vào ra, anh cuồng nhiệt tận hưởng ngọn đồi đang nhún nhảy, không ngừng chuyển động ngay trước mắt.
Đôi gò bồng đảo như một chiếc bánh to tròn, ngào ngọt hương thơm nhưng ăn mãi lại thấy no, chỉ có mỗi lúc càng thêm nghiện.
Cả đêm dài đằng đẵng, anh và cô đã "làm lành" đến tận sáng, căn phòng ngập tràn mùi hương của sự ái ân.
- -----------------------------------
Tỉnh giấc sau đêm dài vận động, Tống Hiển nghiêng người, vòng tay muốn ôm lấy người con gái bên cạnh. Nhưng cảm giác trống trải chợt khiến anh bừng tỉnh.
Anh ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng:
- Thất Giai.
Căn phòng im lặng không có hồi âm, anh vội bước xuống giường, nhặt quần áo trên sàn mặc vào rồi nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Bước ra ngoài, anh thấy cô đang nấu nướng ở bếp, vừa tiến gần về phía cô, anh vừa cất lời:
- Em đang nấu món gì vậy?
Cô đang nêm nếm nước súp, nghe giọng nói của anh liền quay người lại:
- Em đang nấu món bún bò, anh không ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của món này à?
Lúc này Tống Hiển liền nghĩ đến việc anh không thể ngửi thấy mùi hương của những thứ xung quanh. Anh nghĩ rằng, cũng đã đến lúc anh nên nói cô biết rõ điều này.
Tống Hiển bước đến ôm lấy eo cô, đưa tay vuốt nhẹ gò má trắng nhịn, lời nói dịu dàng, ánh mắt say đắm:
- Không, anh chỉ ngửi thấy mùi hương nước hoa trên cơ thể em thôi.
Cô cứ ngỡ anh nói đùa nên mỉm cười vô tư:
- Anh thật là...
Cô quay sang múc một muỗng súp rồi nói với anh:
- Anh nếm thử xem có vừa miệng không?
Bình thường trông cô sang chảnh và đài cát như một tiểu thư, nhưng thật ra Thất Giai rất đảm đang và giỏi nấu nướng. Tống Hiển nếm thử, mỉm cười đáp:
- Rất ngon.
Cô nở nụ cười tươi, chưa kịp quay lại nấu tiếp thì anh đã nghiêm túc nói ra cất lời:
- Chuyện anh không ngửi được mùi hương, là thật. Từ nhỏ, anh đã không có khứu giác. Anh không hiểu tại sao, anh chỉ ngửi được mùi hương trên cơ thể em thôi.
Chuyện kỳ lạ như vậy, lần đầu Thất Giai nghe thấy, dù trông anh rất nghiêm túc nhưng cô vẫn bán tính bán nghi.
- Anh nói thật sao?
Tống Hiển gật đầu:
- Thật. Anh đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi hương, duy nhất mùi hương của em.
Cô đứng hình vài giây, tập trung quan sát biểu hiện của anh, xem ra anh đang nói thật.
Nhận thấy cô vẫn còn hoài nghi, anh nói thêm:
- Lúc nhỏ, anh đã xém mất mạng khi nhà bị rò rỉ khí gas nhưng anh không hề hay biết, anh không ngửi được mùi kỳ lạ xuất hiện và anh đã ngất từ lúc nào cũng chẳng rõ. May mắn khi ba mẹ anh về kịp lúc nên anh mới được cứu sống.
Vào năm Tống Hiển mười ba tuổi, ngày hôm đó anh ở nhà một mình, ba mẹ đi làm, người giúp việc xin nghỉ phép. Vô tình sự cố xảy ra, vì không ngửi được mùi hương nên anh chẳng hề hay biết mình đã ngửi phải khí gas bị rò rỉ dẫn đến ngất đi.
Anh kể một câu chuyện chân thật như vậy, cô đương nhiên chẳng còn lý do gì để không tin anh. Tuy nhiên, Thất Giai vẫn còn rất ngỡ ngàng, đây là chuyện lạ khó tin mà cô không thể ngờ tới.
- Thì ra những lần anh nói mùi hương nước hoa trên cơ thể em rất thơm là vì như vậy.
Anh ôm lấy cô, đặt cằm lên bờ vai bé nhỏ, giọng nói làm nũng, chẳng giống Giang chủ tịch lạnh lùng, ít nói khi ở công ty chút nào.
- Vậy nên anh rất cần em ở cạnh. Nếu không cuộc sống của anh sẽ rất vô vị.
Cô khẽ mỉm cười, đến cả lúc này mà anh cũng có thể tận dụng để nói mấy lời ngôn tình lấy lòng cô, quả là Giang Tống Hiển.
- -----------------------------------
Văn phòng chủ tịch, Tống Hiển đặt một phong bì ra trước mắt nữ người mẫu, lời lẽ cẩn trọng:
- Đừng để kẻ nào khác biết chuyện này, số tiền còn lại tôi sẽ chuyển cho cô sau khi xong việc. Yên tâm, mọi chuyện đã có tôi đứng ra bảo đảm.
Nữ người mẫu Triệu Lam Tâm đang ngồi đối diện anh, cô ấy cẩn trọng cầm lấy phong bì cho vào túi xách.
- Tôi biết rồi. Vậy tôi trước, gặp anh sau.
Tống Hiển gật nhẹ đầu, lúc Lam Tâm vừa bước ra đến cửa thì gặp Thất Giai đang đi vào. Nhìn thấy người mẫu Lam Tâm, một người mẫu không thuộc công ty Phedra lại có mặt ở văn phòng của anh khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Nơi hang nhỏ chật hẹp, nhưng lại trơn trượt đi vào, từng cú thúc đẩy mạnh mẽ chạm đến nơi sâu thẳm nhất, cô cắn môi vì những khoái cảm bủa vây.
Bàn tay anh liên tục nhào nặn hai quả bóng căng tròn, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, đùa nghịch đến mức khó cưỡng.
Bên dưới tăng tốc, vào ra không ngừng, đôi môi nhỏ nhắn không nhịn được, thốt ra vài âm thanh gợi cảm. Nụ hôn trên cổ khiến cơ thể cô càng thêm nhạy cảm, môi anh mơn trớn trên da thịt trắng mịn, dừng lại nơi ngọn đồi đang phơi bày hai viên ngọc trên đỉnh.
Nhẹ nhàng mút lấy hai viên ngọc hồng hào, trêu đùa cắn nhẹ vào chúng, cơ thể cô như có luồng điện chạy xẹt qua, vừa khoan khoái lại đê mê khó tả.
Sau một lúc vật vã, anh kéo cô ngồi dậy trên đùi anh, mặt đối mặt, chiếm mã đứng xổng dậy, tiếp tục tiến thẳng vào trong. Cô nhấp hông theo từng cú thúc, nhịp nhàng phối hợp cùng anh, liên tục vào ra, anh cuồng nhiệt tận hưởng ngọn đồi đang nhún nhảy, không ngừng chuyển động ngay trước mắt.
Đôi gò bồng đảo như một chiếc bánh to tròn, ngào ngọt hương thơm nhưng ăn mãi lại thấy no, chỉ có mỗi lúc càng thêm nghiện.
Cả đêm dài đằng đẵng, anh và cô đã "làm lành" đến tận sáng, căn phòng ngập tràn mùi hương của sự ái ân.
- -----------------------------------
Tỉnh giấc sau đêm dài vận động, Tống Hiển nghiêng người, vòng tay muốn ôm lấy người con gái bên cạnh. Nhưng cảm giác trống trải chợt khiến anh bừng tỉnh.
Anh ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng:
- Thất Giai.
Căn phòng im lặng không có hồi âm, anh vội bước xuống giường, nhặt quần áo trên sàn mặc vào rồi nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Bước ra ngoài, anh thấy cô đang nấu nướng ở bếp, vừa tiến gần về phía cô, anh vừa cất lời:
- Em đang nấu món gì vậy?
Cô đang nêm nếm nước súp, nghe giọng nói của anh liền quay người lại:
- Em đang nấu món bún bò, anh không ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của món này à?
Lúc này Tống Hiển liền nghĩ đến việc anh không thể ngửi thấy mùi hương của những thứ xung quanh. Anh nghĩ rằng, cũng đã đến lúc anh nên nói cô biết rõ điều này.
Tống Hiển bước đến ôm lấy eo cô, đưa tay vuốt nhẹ gò má trắng nhịn, lời nói dịu dàng, ánh mắt say đắm:
- Không, anh chỉ ngửi thấy mùi hương nước hoa trên cơ thể em thôi.
Cô cứ ngỡ anh nói đùa nên mỉm cười vô tư:
- Anh thật là...
Cô quay sang múc một muỗng súp rồi nói với anh:
- Anh nếm thử xem có vừa miệng không?
Bình thường trông cô sang chảnh và đài cát như một tiểu thư, nhưng thật ra Thất Giai rất đảm đang và giỏi nấu nướng. Tống Hiển nếm thử, mỉm cười đáp:
- Rất ngon.
Cô nở nụ cười tươi, chưa kịp quay lại nấu tiếp thì anh đã nghiêm túc nói ra cất lời:
- Chuyện anh không ngửi được mùi hương, là thật. Từ nhỏ, anh đã không có khứu giác. Anh không hiểu tại sao, anh chỉ ngửi được mùi hương trên cơ thể em thôi.
Chuyện kỳ lạ như vậy, lần đầu Thất Giai nghe thấy, dù trông anh rất nghiêm túc nhưng cô vẫn bán tính bán nghi.
- Anh nói thật sao?
Tống Hiển gật đầu:
- Thật. Anh đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi hương, duy nhất mùi hương của em.
Cô đứng hình vài giây, tập trung quan sát biểu hiện của anh, xem ra anh đang nói thật.
Nhận thấy cô vẫn còn hoài nghi, anh nói thêm:
- Lúc nhỏ, anh đã xém mất mạng khi nhà bị rò rỉ khí gas nhưng anh không hề hay biết, anh không ngửi được mùi kỳ lạ xuất hiện và anh đã ngất từ lúc nào cũng chẳng rõ. May mắn khi ba mẹ anh về kịp lúc nên anh mới được cứu sống.
Vào năm Tống Hiển mười ba tuổi, ngày hôm đó anh ở nhà một mình, ba mẹ đi làm, người giúp việc xin nghỉ phép. Vô tình sự cố xảy ra, vì không ngửi được mùi hương nên anh chẳng hề hay biết mình đã ngửi phải khí gas bị rò rỉ dẫn đến ngất đi.
Anh kể một câu chuyện chân thật như vậy, cô đương nhiên chẳng còn lý do gì để không tin anh. Tuy nhiên, Thất Giai vẫn còn rất ngỡ ngàng, đây là chuyện lạ khó tin mà cô không thể ngờ tới.
- Thì ra những lần anh nói mùi hương nước hoa trên cơ thể em rất thơm là vì như vậy.
Anh ôm lấy cô, đặt cằm lên bờ vai bé nhỏ, giọng nói làm nũng, chẳng giống Giang chủ tịch lạnh lùng, ít nói khi ở công ty chút nào.
- Vậy nên anh rất cần em ở cạnh. Nếu không cuộc sống của anh sẽ rất vô vị.
Cô khẽ mỉm cười, đến cả lúc này mà anh cũng có thể tận dụng để nói mấy lời ngôn tình lấy lòng cô, quả là Giang Tống Hiển.
- -----------------------------------
Văn phòng chủ tịch, Tống Hiển đặt một phong bì ra trước mắt nữ người mẫu, lời lẽ cẩn trọng:
- Đừng để kẻ nào khác biết chuyện này, số tiền còn lại tôi sẽ chuyển cho cô sau khi xong việc. Yên tâm, mọi chuyện đã có tôi đứng ra bảo đảm.
Nữ người mẫu Triệu Lam Tâm đang ngồi đối diện anh, cô ấy cẩn trọng cầm lấy phong bì cho vào túi xách.
- Tôi biết rồi. Vậy tôi trước, gặp anh sau.
Tống Hiển gật nhẹ đầu, lúc Lam Tâm vừa bước ra đến cửa thì gặp Thất Giai đang đi vào. Nhìn thấy người mẫu Lam Tâm, một người mẫu không thuộc công ty Phedra lại có mặt ở văn phòng của anh khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
/65
|