Editor: Snowflake HD
Săn bắn chính là một lễ hội du ngoạn của Lan Lăng, để chứng tỏ người Giang Nam không chỉ giỏi văn còn giỏi cả võ. Phụ nữ có gia đình cũng muốn tham gia góp vui, bởi vì mấy ngày này không bị quản thúc, lại còn có thể chạy nhảy, cực kì thú vị, thường ngày bị gia đình ràng buộc, nên vừa mới đi ra ngoài, bọn họ giống hệt như ngựa hoang, đa số các nữ tử đều trông chờ ngày này mỗi năm.
Nữ tử nào săn bắn thắng, sẽ được người đời khen ngợi, mặc dù nữ tử không biết võ, nhưng lại có kỹ năng đầy người, bao giờ cũng lấy chuyện này để khoe khoang.
Thẩm Thất nhìn cánh cửa sau đó ánh mắt lóe tia sáng nhìn sang Tiền nhi, nghĩ thầm, các ngươi được đi chơi vui vẻ, còn ta nằm ở đây giả bệnh chịu phạt. Nhưng cũng may tính Đỗ thị rất thẳng thắn, Thẩm Thất cũng thích nhất là tính thẳng thắn này của nàng. Nếu nàng đã có ý như vậy, Thẩm Thất tất nhiên đồng ý cho mượn.
Thẩm Thất bỉu môi, ánh mắt xoay chuyển một vòng: “Tiền nhi, ngày mai ngươi đi theo Đỗ thiếu nãi nãi, đừng làm mất mặt người làm chủ tử như ta.”
“Đa tạ, đa tạ.” Vẻ mặt Đỗ thị giống như lượm được bảo vật.
“Oa, tiểu nha đầu này so với ta còn nổi tiếng hơn a.” Thẩm Thất thương tâm nhìn Tiền nhi nói.
“Đâu có, đều do chủ tử dạy bảo tốt.” Tiền nhi nói lời ngon ngọt nịnh Thẩm Thất vui vẻ.
Tuy vậy Thẩm Thất không quên dặn dò Tiền nhi, “Ngươi phải quan sát Mai Nhược Hàm thật kĩ, có biến động nho nhỏ nào cũng lập tức quay về báo cáo cho ta biết.” Thế mới đúng là Thẩm Thất lòng dạ hẹp hòi, “Không được để hắn ngây ngốc nhìn nàng.” Thẩm Thất cong môi, có vẻ nhớ lại chuyện không vui.
“Nô tỳ nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ.”
Tiền nhi một lòng trung thành với chủ tử, chuyến đi này xem ra phải tận lực chú ý Mai Nhược Hàm, lúc gia nhập lễ hội săn bắn, vẫn nên bám theo bên cạnh Mai Nhược Hàm, sợ nàng có cơ hội ở riêng với Vương gia.
Đôi mắt Thẩm Thất đỏ ửng tiễn Hàn Sâm ra ngoài, trong lòng còn nghĩ, e rằng ba ngày lễ săn bắn đối với nàng còn dài hơn ba năm. Thật hận lễ hội không diễn ra trong một ngày cho xong đi, nhớ năm xưa nàng chờ ngày này để được gặp người đó. Gả cho Hàn Sâm cũng là vào mùa thu năm ấy, hồi đó nàng còn tìm cách thuyết phục mọi người
Săn bắn chính là một lễ hội du ngoạn của Lan Lăng, để chứng tỏ người Giang Nam không chỉ giỏi văn còn giỏi cả võ. Phụ nữ có gia đình cũng muốn tham gia góp vui, bởi vì mấy ngày này không bị quản thúc, lại còn có thể chạy nhảy, cực kì thú vị, thường ngày bị gia đình ràng buộc, nên vừa mới đi ra ngoài, bọn họ giống hệt như ngựa hoang, đa số các nữ tử đều trông chờ ngày này mỗi năm.
Nữ tử nào săn bắn thắng, sẽ được người đời khen ngợi, mặc dù nữ tử không biết võ, nhưng lại có kỹ năng đầy người, bao giờ cũng lấy chuyện này để khoe khoang.
Thẩm Thất nhìn cánh cửa sau đó ánh mắt lóe tia sáng nhìn sang Tiền nhi, nghĩ thầm, các ngươi được đi chơi vui vẻ, còn ta nằm ở đây giả bệnh chịu phạt. Nhưng cũng may tính Đỗ thị rất thẳng thắn, Thẩm Thất cũng thích nhất là tính thẳng thắn này của nàng. Nếu nàng đã có ý như vậy, Thẩm Thất tất nhiên đồng ý cho mượn.
Thẩm Thất bỉu môi, ánh mắt xoay chuyển một vòng: “Tiền nhi, ngày mai ngươi đi theo Đỗ thiếu nãi nãi, đừng làm mất mặt người làm chủ tử như ta.”
“Đa tạ, đa tạ.” Vẻ mặt Đỗ thị giống như lượm được bảo vật.
“Oa, tiểu nha đầu này so với ta còn nổi tiếng hơn a.” Thẩm Thất thương tâm nhìn Tiền nhi nói.
“Đâu có, đều do chủ tử dạy bảo tốt.” Tiền nhi nói lời ngon ngọt nịnh Thẩm Thất vui vẻ.
Tuy vậy Thẩm Thất không quên dặn dò Tiền nhi, “Ngươi phải quan sát Mai Nhược Hàm thật kĩ, có biến động nho nhỏ nào cũng lập tức quay về báo cáo cho ta biết.” Thế mới đúng là Thẩm Thất lòng dạ hẹp hòi, “Không được để hắn ngây ngốc nhìn nàng.” Thẩm Thất cong môi, có vẻ nhớ lại chuyện không vui.
“Nô tỳ nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ.”
Tiền nhi một lòng trung thành với chủ tử, chuyến đi này xem ra phải tận lực chú ý Mai Nhược Hàm, lúc gia nhập lễ hội săn bắn, vẫn nên bám theo bên cạnh Mai Nhược Hàm, sợ nàng có cơ hội ở riêng với Vương gia.
Đôi mắt Thẩm Thất đỏ ửng tiễn Hàn Sâm ra ngoài, trong lòng còn nghĩ, e rằng ba ngày lễ săn bắn đối với nàng còn dài hơn ba năm. Thật hận lễ hội không diễn ra trong một ngày cho xong đi, nhớ năm xưa nàng chờ ngày này để được gặp người đó. Gả cho Hàn Sâm cũng là vào mùa thu năm ấy, hồi đó nàng còn tìm cách thuyết phục mọi người
/91
|