Dụ Lang

Chương 89 - Chương 66

/91


“Ngươi cũng thừa nhận đã lừa gạt ta?” Thẩm Thất hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hàn Sâm không trả lời, nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thất, tiếp tục truy hỏi, “Nàng nói xem, vì lý do gì trẫm phải làm vậy?”

Thẩm Thất bị hắn hỏi có chút hoang mang, đâu dám dối diện với hắn, liền quay đầu sang một bên, “Sao ta biết được chứ?” Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Nghe dân gian nói nếu nam nhân muốn lấy vợ đều phải lừa gạt nàng.”

Khuôn mặt Thẩm Thất lập tức ửng hồng như Quan Công, “Nghe ở đâu mấy lời nói nhảm này.” Nếu Hàn Sâm tiếp tục ép bức, nàng đành phải trở mặt.

Sự thật chứng minh, Văn Hi đế bệ hạ chọn cách vòng vo để nói đạo lý.

Thẩm Thất bị Hàn Sâm giam cầm bao vây bốn phía, ngoại trừ thời gian vào triều, còn lại hai người gần như giờ khắc nào cũng ở chung với nhau.

Trong quá trình này, Hàn Sâm không hỏi mấy câu như, ‘Thích Thích, nàng có bằng lòng không?’ Hay là nói ‘Thích Thích, trẫm có thể nắm tay nàng không?’, hắn toàn hỏi linh tinh, tiến hành theo tuần tự. Bảo ‘Tay nàng lạnh không?’ hoặc là dùng ánh mắt say đắm nhìn chằm chằm Thẩm Thất, cứ thường xuyên như vậy, người ta lại không nói thích Thẩm Thất nàng, thì sao Thẩm Thất có thể tự mình đa tình mà từ chối hắn. Ngược lại Hàn Sâm càng ngày càng kéo gần khoảng cách, thậm chí kéo Thẩm Thất ngồi lên đầu gối hắn.

“Ai, xem tấu chương lâu như vậy thật đau mắt quá. Công chúa, nàng thay trẫm đọc được không?” Hàn Sâm xoa xoa hốc mắt của bản thân, giống như hết sức mệt mỏi.

Thẩm Thất cũng không cự tuyệt, chỉ có thể cầm lấy sách trong tay Hàn Sâm, bắt đầu đọc, “Quốc không thể một ngày vô quân, hậu cũng không thể một ngày vô hậu…” Thẩm Thất vừa đọc hai câu đầu, liền phát hiện manh mối. Nàng ném tấu chương sang một bên, “Chuyện này không cần vội, hay là chọn quyển cấp bách để sử lí trước đi?”

Hàn Sâm giả vờ không nhìn thấy ám chỉ kia. Hắn kéo Thẩm Thất vào trong ngực, dùng môi cọ xát ở cổ nàng, “Nếu không muốn đọc, vậy làm chút gì đó được không?”

Vành tai của Thẩm Thất bị Hàn Sâm ngậm lấy, nơi này luôn luôn là điểm yếu của nàng, “Nhột.” Thẩm Thất xin tha, né sang một bên. Lại nghe Hàn Sâm nói: “Lần trước trẫm bệnh chẳng phải thái y viện nói trẫm dương thịnh âm hư, cần phải âm dương điều dưỡng sao?”

Ám chỉ này quá mức rõ ràng, sao Thẩm Thất không hiểu cho được, còn không mau chạy trốn mới là lạ, nàng và Hàn Sâm bắt đầu giằng co, nhưng nói cho cùng sức nàng không đánh lại hắn, bị hắn mạnh mẽ bắt được, mắt thấy kiếp nạn này khó lòng thoát được, chợt nghe Lí Chương bẩm báo, “Chu thừa tướng có chuyện quan trọng cầu kiến.”

Lúc này Thẩm Thất mới tránh được một kiếp. Hàn Sâm vỗ vỗ hai má nàng, “Tấu chương hồi nãy là của hắn, trẫm đọc lại đã.”

Sau khi Hàn Sâm rời đi, Thẩm Thất ở chỗ này thầm nói, tuy rằng lập trường của nàng không kiên định, bị Hàn Sâm bắt được, nhưng trong lòng của nàng vẫn còn oán hận, hơn nữa còn có sự hiện diện của người kia.

Từ đó về sau Thẩm Thất cứ quấn lấy Hàn Sâm, nói bồ tát ở Tĩnh Từ am rất linh nghiệm, khi nàng vào kinh đã từng qua đó cầu nguyện, hiện tại muốn đi cảm tạ thần linh. Căn bản nàng thật sự muốn đi lễ tạ thần, mà Hàn Sâm vẫn còn quấn lấy nàng, cho nên nàng muốn kéo hắn đi chung.

Đáng tiếc mặc dù gần đây Hàn Sâm rất dễ tính, chuyện gì cũng nghe lời nàng, nhưng chỉ từ chối mỗi chuyện này, nói là chưa bao giờ tin phật. Như vậy cũng được, Thẩm Thất suy nghĩ lại, một mình nàng đi là được rồi, mời chủ trì kia vào cung tốt hơn, nhưng dường như Hàn Sâm muốn chống đối nàng, ngay cả tự do của nàng cũng bị hạn chế.

Đến cuối cùng, Thẩm Thất phải mất chín trâu hai hổ, mới thừa cơ hội lúc Hàn Sâm lơ là, ép Lí Chương đưa lệnh bài cho nàng xuất cung.

Hàn Sâm càng tỏ vẻ không dính dáng gì tới Tĩnh Từ am, Thẩm Thất lại càng tò mò.

Sáng sớm, trời chưa sáng hẳn Thẩm Thất đã thay đồ lén lút xuất cung, lúc nàng đến Tĩnh Từ am, ni cô vừa mới mở cửa.

“Vị đại sư này, ta đến để xin gặp chủ trì sư thái, xin hỏi có thể đi thông báo một tiếng không?”

Vị ni cô kia nhìn thấy khí chất của Thẩm Thất không tầm thường chút nào, nên không dám làm khó dễ, lập tức đồng ý.

Thẩm Thất đi phía sau nàng, đi thẳng vào nội viện, nơi đó chính là chỗ ở của các ni cô, còn chủ trì ở một mình trong đình viện phía sau.

Tiểu ni cô vừa bước vào, Thẩm Thất lập tức nhìn thấy một người quen trước mắt.

Người nọ nhìn thấy Thẩm Thất cũng kinh ngạc.

Nàng ta chính là Mai Nhược Hàm, Thẩm Thất không ngờ hóa ra nàng ta với chủ trì thường xuyên lui tới, nếu không tại sao lại đến thăm vào buổi sáng. Bên cạnh Mai Nhược Hàm có một đứa nhỏ, không phải đứa nhỏ ‘Lân Nhi’ mà năm đó nàng xém đốt thành tro thì là ai.

Hiện tại đứa nhỏ này sáu tuổi, trông giống như một Cao Sưởng thu nhỏ, làm gì giống như lời Hàn Sâm nói là con của hắn chứ.

“Tại sao cô lại ở đây?” Thẩm Thất đột ngột hỏi.

Mai Nhược Hàm kinh ngạc một hồi, câu hỏi này không nên từ người mới gặp qua một lần nói ra, nhưng tính tình của nàng xưa nay rất tốt, đang định trả lời, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Chúng ta tới gặp dì của ta.”

Hình như Lân Nhi không nhớ chuyện ngày xưa nàng làm với nó, nhìn thấy người trước mặt, vô cùng xinh đẹp, trong lòng đứa nhỏ tự nhiên có cảm tình, cho nên cướp lời.

Có lẽ thời gian sẽ làm phai nhạt mọi thứ, huống chi oan có đầu nợ có chủ, hiện tại Thẩm Thất nhìn Lân Nhi, đã không còn thấy căm hận nữa, trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn vì sự kiện kia không thành công.

Mai Nhược Hàm hiện giờ, mới hai mươi ba tuổi thôi, nhưng trông già hơn rất nhiều, hai má gầy hóp vô, mặc dù vẫn xinh đẹp, nhưng không còn vẽ tao nhã năm xưa.

Thẩm Thất nghĩ, e rằng cuộc sống của nàng ta cũng không quá mức tốt đẹp.

Đứa nhỏ kia kêu một tiếng “Dì” kéo hồn Thẩm Thất quay về, “Ngươi nói chủ trì là dì của ngươi?” Thẩm Thất động lòng, có lẽ sắp giải quyết được rất nhiều chuyện rồi.

“Xin hỏi, trước khi sư thái xuất gia, danh tính là họ Liễu tên Dong?” Thẩm Thất mặc kệ lễ nghi, hiện tại nàng có rất nhiều câu hỏi nên chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn.

Chủ trì sư thái kêu một tiếng phật hiệu thật lớn, “A di đà phật, chuyện cũ trước kia như mây khói, Liễu Dong đã sớm mất, hiện giờ chỉ có Vong Trần.”

Thẩm Thất ngơ ngác nhìn, nói như vậy nàng ta thật sự là Liễu Dong. Có lẽ trong lòng Thẩm Thất vẫn còn mơ mộng, cho nên mới hy vọng nàng ta không phải. Nhưng nàng ta vẫn còn sống, Thẩm Thất cảm thấy bản thân không nên nhúng sâu vào nữa.

“Sư thái, người còn nhớ người năm xưa, hắn ở trong cung,


/91

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status