“Cô vì cái gì đưa cái này cho tôi?” Hoa Mộ Lan cầm cái đĩa, kích động đứng lên.
Ta cười cười, không thèm quăng cái biểu tình “Biết rõ còn cố hỏi”, chán ghét quăng bỏ rồi rời đi.
Không có biện pháp, tính tình của ta chính là như vậy, thích ai liền đối với hắn hảo đến mức tận cùng, khi chán ghét một người, ngay cả cùng hắn nói chuyện cũng không muốn, nếu Hoa Mộ Lan không phải mẹ đẻ Tae Kyung, ta mới sẽ nhìn mặt bà ta đâu……
Vừa ngồi vào xe, thắt đai an toàn, điện thoại đã đến, cười nhận cuộc gọi.
“Chuyên vụ đại nhân, ngài giao nhiệm vụ nhờ vả, tôi đã làm xong thỏa đáng, hiện tại hướng ngài phục mệnh……” Trong điện thoại, Mã Thất thanh âm lấy lòng truyền tới, không hề muốn nghe hắn dài dòng, ta cắt đứt điện thoại.
Như vậy nói, Gemma cùng anh đã gặp mặt . Ta cười cười, lưu loát lái xe rời đi.
————– nhân vật chuyển hoán ————–
Tae Kyung nhìn theo Mã Thất đưa Go Gemma rời đi, tâm tựa như bị lưới vướng phải, mỗi một lần nhảy lên, đều ẩn ẩn cơn đau.
Tae Kyung không có trở về phòng, thầm nghĩ một người hảo hảo yên tĩnh, ngồi ở trong xe, nhìn ánh trăng trên đầu, tay không khỏi với vào túi tiền, nhẹ vỗ về vòng cổ, nhưng rồi là vì phát cáu vì hành động chính mình, Tae Kyung lắc đầu, lái xe rời đi.
Hắn lái xe không mục đích, bất tri bất giác đi tới nhà trọ cũ.
Sờ soạng mở đèn đặt dưới đất ra, Tae Kyung thất hồn lạc phách ngồi ở trước đàn dương cầm, suy nghĩ lại không khỏi về tới một màn cùng ‘Mi Nam’ đánh đàn ca hát.
Tay hắn mở ra thủ khúc [ như thế nào cho phải ] giai điệu vang lên:
Để em bước xa thêm…xa thêm một bước nữa, nước mắt đã tràn mi
Để em bước xa thêm…thêm một bước nữa, bao giọt nước mắt lại rơi
Mỗi khi vươn tay cũng không thể nào chạm tới
Em đi rồi không thể níu kéo được, anh chỉ có biết khóc
Như thế nào cho phải… như thế nào cho phải khi em rời đi
Như thế nào cho phải… như thế nào cho phải
Em đã rời xa anh mất rồi
Anh yêu em … anh yêu em
Lớn tiếng thét gào mà em lại nghe không thấy
Vì anh chỉ biết gọi với trái tim này…mà thôi.
Bao ngày dài cố gắng xóa đi hình bóng em, nhưng cứ mãi nghĩ về em.
Bao ngày dài cố gắng…nói lời tạm biệt em, nhưng cứ mãi nghĩ về em.
Dẫu em đã tới nơi… anh ko thể ôm lấy em… dẫu cho cố gắng với hết tầm tay.
Thật sự ko thể…tìm thấy được em… anh chỉ có thể khóc mà thôi.
Như thế nào cho phải … như thế nào cho phải
Để luôn nhìn đến em
Như thế nào cho phải … như thế nào cho phải
Anh yêu em … thực xin lỗi thực xin lỗi
Nghe được lời của anh nói xin hãy trở về đi
Không có em anh không thể tiếp tục bước
Như thế nào cho phải … như thế nào cho phải
Em vẫn là duy nhất của anh
Như thế nào cho phải như thế nào cho phải
Nhưng em lại mãi rời xa
Như thế nào cho phải … như thế nào cho phải
Em đã rời xa anh mất rồi
Anh yêu em … anh yêu em hét vang gọi em
Vì anh chỉ biết gọi với trái tim này…mà thôi.
Nghe lời ca day dứt đi vào lòng người, Tae Kyung bất giác đã rơi lệ đầy mặt, thủ khúc [ như thế nào cho phải ] này hát ra lòng hắn càng thêm chua xót.
“Là, Hwang Tae Kyung sao?” Một giọng nữ từ căn gác mờ tối truyền đến.
“Cô… cô là ai, như thế nào ở trong nhà của tôi?” Hwang Tae Kyung theo giọng nói nhìn xung quanh, lại bởi vì chứng bệnh quáng gà chứng, không thể rõ ràng.
“Tôi là bạn của Jin Hee, ở tạm ở trong này. Quấy rầy !” Giọng Tuệ Tĩnh đi ra từ trong bóng tối, không có tiến lên.
“Nga.” Tae Kyung ứng một tiếng rồi, xoay người đi.
“Hwang Tae Kyung!” Tuệ Tĩnh ra tiếng gọi lại hắn.
“Chuyện gì?” Hắn dừng cước bộ lại hỏi.
“Nếu không biết như thế nào cho phải, sẽ không để cô ấy rời đi.” Tuệ Tĩnh trầm mặc trong chốc lát,“Cám ơn anh, để cho tôi hiểu được. Sáng mai tôi sẽ đi rồi, tôi cũng phải đi bắt lấy người ‘Duy nhất’ của tôi.”
“Chúc cô may mắn! Tạm biệt!” Hwang Tae Kyung lộ ra một cái khuôn mặt tươi cười, rồi đi ra ngoài.
……
Thời điểm biết được Mi Nam trở về chính là lúc Gemma rời đi, Tae Kyung lại rơi vào do dự ……
Dưới sự thuyết phục của Jeremy, Kang Shin Woo, Uhey cùng Hoa Mộ Lan, Tae Kyung mất tích, buổi biểu diễn bắt đầu, hắn thâm tình hát [ như thế nào cho phải ], dành cho Gemma đang muốn rời đi ở trong đám người ……
Đương nhiên, chuyện này hết thảy, ta đều không có tự mình trải qua, bởi vì ta bề bộn nhiều việc, thật sự bề bộn nhiều việc: Từ khi ta từ chỗ Lý Luật biết Tuệ Tĩnh bị Goo hội trưởng tát, liền chuẩn bị tấn công ‘tập đoàn Shinhwa’, cho nên đem các công ty riêng, các nhóm tài chính, xác nhập thành ‘thực nghiệp Quân Huy’, có một số việc, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi……
Rốt cục đem công tác buông xuống, liền chạy tới ngôi nhà A.N.Jell, tham gia hoạt động chúc mừng.
Anh trai cười ánh mắt đều híp thành một đường, Gemma cúi đầu, tùy ý anh nắm tay, ta Jeremy cùng Go Mi Nam tắc vội vàng nướng thức ăn, chỉ có Kang Shin Woo, ánh mắt nhìn theo ta rất là quái dị……
Dốc đầy chén rượu, mọi người nâng chén chúc mừng, khi rượu ngã men, bàn tay Mi Nam khoát lên trên vai của ta, Shin Woo phẫn hận nắm chén rượu trong tay, nhìn bàn tay kia của Mi Nam liếc mắt một cái, đem rượu một hơi uống cạn sạch.
Mi Nam kê đầu lên vai của ta, si ngốc cười nói:“Jin Hee, phiền toái cô đến đây, ha ha a!”
Ta nghi hoặc nhìn vẻ mặt cười gian của Mi Nam, Mi Nam ha ha nở nụ cười hai tiếng, lại ra vẻ nghiêm túc nói:“Edward sắp tới !”
“Cái gì Edward a? Jeremy nháy đôi mắt lấp lánh tò mò hỏi.
“Là bạn của tôi với Jin Hee ở nước Mĩ, là bác sĩ nổi tiếng, nói cho cậu biết nga……” Mi Nam tiến đến bên tai Jeremy thấp giọng nói cái gì đó.
“Cái gì, hắn hướng Jin Hee cầu hôn qua!”Jeremy kinh ngạc kêu lên.
Không khí thoáng chốc ngưng kết lại, trừ bỏ Go Mi Nam giống như vui sướng khi người gặp họa, thần sắc tràn đầy ý cười, mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc không hiểu nhìn ta.
Ta cười cười, không thèm quăng cái biểu tình “Biết rõ còn cố hỏi”, chán ghét quăng bỏ rồi rời đi.
Không có biện pháp, tính tình của ta chính là như vậy, thích ai liền đối với hắn hảo đến mức tận cùng, khi chán ghét một người, ngay cả cùng hắn nói chuyện cũng không muốn, nếu Hoa Mộ Lan không phải mẹ đẻ Tae Kyung, ta mới sẽ nhìn mặt bà ta đâu……
Vừa ngồi vào xe, thắt đai an toàn, điện thoại đã đến, cười nhận cuộc gọi.
“Chuyên vụ đại nhân, ngài giao nhiệm vụ nhờ vả, tôi đã làm xong thỏa đáng, hiện tại hướng ngài phục mệnh……” Trong điện thoại, Mã Thất thanh âm lấy lòng truyền tới, không hề muốn nghe hắn dài dòng, ta cắt đứt điện thoại.
Như vậy nói, Gemma cùng anh đã gặp mặt . Ta cười cười, lưu loát lái xe rời đi.
————– nhân vật chuyển hoán ————–
Tae Kyung nhìn theo Mã Thất đưa Go Gemma rời đi, tâm tựa như bị lưới vướng phải, mỗi một lần nhảy lên, đều ẩn ẩn cơn đau.
Tae Kyung không có trở về phòng, thầm nghĩ một người hảo hảo yên tĩnh, ngồi ở trong xe, nhìn ánh trăng trên đầu, tay không khỏi với vào túi tiền, nhẹ vỗ về vòng cổ, nhưng rồi là vì phát cáu vì hành động chính mình, Tae Kyung lắc đầu, lái xe rời đi.
Hắn lái xe không mục đích, bất tri bất giác đi tới nhà trọ cũ.
Sờ soạng mở đèn đặt dưới đất ra, Tae Kyung thất hồn lạc phách ngồi ở trước đàn dương cầm, suy nghĩ lại không khỏi về tới một màn cùng ‘Mi Nam’ đánh đàn ca hát.
Tay hắn mở ra thủ khúc [ như thế nào cho phải ] giai điệu vang lên:
Để em bước xa thêm…xa thêm một bước nữa, nước mắt đã tràn mi
Để em bước xa thêm…thêm một bước nữa, bao giọt nước mắt lại rơi
Mỗi khi vươn tay cũng không thể nào chạm tới
Em đi rồi không thể níu kéo được, anh chỉ có biết khóc
Như thế nào cho phải… như thế nào cho phải khi em rời đi
Như thế nào cho phải… như thế nào cho phải
Em đã rời xa anh mất rồi
Anh yêu em … anh yêu em
Lớn tiếng thét gào mà em lại nghe không thấy
Vì anh chỉ biết gọi với trái tim này…mà thôi.
Bao ngày dài cố gắng xóa đi hình bóng em, nhưng cứ mãi nghĩ về em.
Bao ngày dài cố gắng…nói lời tạm biệt em, nhưng cứ mãi nghĩ về em.
Dẫu em đã tới nơi… anh ko thể ôm lấy em… dẫu cho cố gắng với hết tầm tay.
Thật sự ko thể…tìm thấy được em… anh chỉ có thể khóc mà thôi.
Như thế nào cho phải … như thế nào cho phải
Để luôn nhìn đến em
Như thế nào cho phải … như thế nào cho phải
Anh yêu em … thực xin lỗi thực xin lỗi
Nghe được lời của anh nói xin hãy trở về đi
Không có em anh không thể tiếp tục bước
Như thế nào cho phải … như thế nào cho phải
Em vẫn là duy nhất của anh
Như thế nào cho phải như thế nào cho phải
Nhưng em lại mãi rời xa
Như thế nào cho phải … như thế nào cho phải
Em đã rời xa anh mất rồi
Anh yêu em … anh yêu em hét vang gọi em
Vì anh chỉ biết gọi với trái tim này…mà thôi.
Nghe lời ca day dứt đi vào lòng người, Tae Kyung bất giác đã rơi lệ đầy mặt, thủ khúc [ như thế nào cho phải ] này hát ra lòng hắn càng thêm chua xót.
“Là, Hwang Tae Kyung sao?” Một giọng nữ từ căn gác mờ tối truyền đến.
“Cô… cô là ai, như thế nào ở trong nhà của tôi?” Hwang Tae Kyung theo giọng nói nhìn xung quanh, lại bởi vì chứng bệnh quáng gà chứng, không thể rõ ràng.
“Tôi là bạn của Jin Hee, ở tạm ở trong này. Quấy rầy !” Giọng Tuệ Tĩnh đi ra từ trong bóng tối, không có tiến lên.
“Nga.” Tae Kyung ứng một tiếng rồi, xoay người đi.
“Hwang Tae Kyung!” Tuệ Tĩnh ra tiếng gọi lại hắn.
“Chuyện gì?” Hắn dừng cước bộ lại hỏi.
“Nếu không biết như thế nào cho phải, sẽ không để cô ấy rời đi.” Tuệ Tĩnh trầm mặc trong chốc lát,“Cám ơn anh, để cho tôi hiểu được. Sáng mai tôi sẽ đi rồi, tôi cũng phải đi bắt lấy người ‘Duy nhất’ của tôi.”
“Chúc cô may mắn! Tạm biệt!” Hwang Tae Kyung lộ ra một cái khuôn mặt tươi cười, rồi đi ra ngoài.
……
Thời điểm biết được Mi Nam trở về chính là lúc Gemma rời đi, Tae Kyung lại rơi vào do dự ……
Dưới sự thuyết phục của Jeremy, Kang Shin Woo, Uhey cùng Hoa Mộ Lan, Tae Kyung mất tích, buổi biểu diễn bắt đầu, hắn thâm tình hát [ như thế nào cho phải ], dành cho Gemma đang muốn rời đi ở trong đám người ……
Đương nhiên, chuyện này hết thảy, ta đều không có tự mình trải qua, bởi vì ta bề bộn nhiều việc, thật sự bề bộn nhiều việc: Từ khi ta từ chỗ Lý Luật biết Tuệ Tĩnh bị Goo hội trưởng tát, liền chuẩn bị tấn công ‘tập đoàn Shinhwa’, cho nên đem các công ty riêng, các nhóm tài chính, xác nhập thành ‘thực nghiệp Quân Huy’, có một số việc, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi……
Rốt cục đem công tác buông xuống, liền chạy tới ngôi nhà A.N.Jell, tham gia hoạt động chúc mừng.
Anh trai cười ánh mắt đều híp thành một đường, Gemma cúi đầu, tùy ý anh nắm tay, ta Jeremy cùng Go Mi Nam tắc vội vàng nướng thức ăn, chỉ có Kang Shin Woo, ánh mắt nhìn theo ta rất là quái dị……
Dốc đầy chén rượu, mọi người nâng chén chúc mừng, khi rượu ngã men, bàn tay Mi Nam khoát lên trên vai của ta, Shin Woo phẫn hận nắm chén rượu trong tay, nhìn bàn tay kia của Mi Nam liếc mắt một cái, đem rượu một hơi uống cạn sạch.
Mi Nam kê đầu lên vai của ta, si ngốc cười nói:“Jin Hee, phiền toái cô đến đây, ha ha a!”
Ta nghi hoặc nhìn vẻ mặt cười gian của Mi Nam, Mi Nam ha ha nở nụ cười hai tiếng, lại ra vẻ nghiêm túc nói:“Edward sắp tới !”
“Cái gì Edward a? Jeremy nháy đôi mắt lấp lánh tò mò hỏi.
“Là bạn của tôi với Jin Hee ở nước Mĩ, là bác sĩ nổi tiếng, nói cho cậu biết nga……” Mi Nam tiến đến bên tai Jeremy thấp giọng nói cái gì đó.
“Cái gì, hắn hướng Jin Hee cầu hôn qua!”Jeremy kinh ngạc kêu lên.
Không khí thoáng chốc ngưng kết lại, trừ bỏ Go Mi Nam giống như vui sướng khi người gặp họa, thần sắc tràn đầy ý cười, mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc không hiểu nhìn ta.
/27
|