Người có thể xưng bản cung đương nhiên chỉ có trên đầu ngón tay, mà người trước mặt này dung mạo trắng sáng, khí chất xuất chúng, tuổi tác cũng không lớn, còn có thị vệ cầm đao, vậy chỉ có khả năng là thái tử đương triều Phó Thần.
Ý thức được điểm này, nam nhân say rượu lập tức mềm nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Phó Thần a một tiếng, đi lên phía trước hai bước, cười cười "Ngươi vừa rồi nói cái gì, lặp lại lần nữa xem, bản cung không nghe rõ."
Nam nhân say rượu nào dám nói, kinh thành ai mà không biết thái tử và công chúa yêu thương và kính trọng hoàng hậu thế nào, ý kiến nữ tử tham gia khoa cử là hoàng hậu nương nương đưa ra, hắn mắng các nữ thí sinh không phải đang tương đương mắng hoàng hậu nương nương sao!
Hắn hoàn toàn tỉnh rượu, muốn cầu xin tha thứ nhưng sợ hãi đến nỗi ngay cả mở miệng cũng không nói nổi.
"Thần nhi. " Nghe được một giọng nữ, nam nhân ngẩng đầu, nhìn thấy hai nữ nhân đứng cách đó không xa, có một tiểu cô nương và một người phụ nữ khác, nhìn không rõ tuổi cụ thể, nhưng không khỏi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nam nhân cúi đầu xuống, nghe thấy nữ nhân bình thản nói "Nên trở về cung."
Tên của thái tử là Phó Thần, nữ nhân kia có thể gọi thẳng tên mà tuổi tác lại không quá lớn, ngoại trừ hoàng hậu thì còn có thể là ai!
Hắn vậy mà lại mắng nữ sinh ngay trước mặt hoàng hậu!
Nam nhân say rượu sợ hãi đến hận không thể chết đi, nhưng lúc này hắn lại thanh tỉnh vô cùng.
Dù sợ hãi nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, hoàng hậu nương nương gọi thái tử hồi cung, vậy có phải hoàng hậu nương nương không muốn tính toán với hắn, quả đúng là rộng lượng mà.
Tâm vừa buông xuống lập tức lại nhấc lên, hắn nghe nói vị hoàng hậu này không giống người bình thường, bởi vì từ nhỏ đã có thân phận kim tôn ngọc quý, cho nên rất tùy hứng, nghe nói còn từng cãi nhau làm các lão trên triều đình tức đến hôn mê bất tỉnh.
Hắn còn nghe nói hoàng hậu nương nương võ công cao minh, lúc vẫn còn là quận chúa đã từng cứu được hoàng đế, hoàng đế vì báo ân, lấy thân báo đáp, chuyện này về sau truyền đi khắp kinh thành, chỉ tiếc người đẹp giống hoàng đế, nhân gian rất hiếm có.
Nam nhân quá khẩn trương, trong lòng bất ổn, đầu loạn vô cùng.
"Về phần người này..."
Nam nhân nuốt yết hầu.
"Vô cớ nhục mạ nữ học sinh, cứ giao cho phủ nha kinh thành xử lý đi."
Nam nhân nhẹ nhàng thở ra, hắn chỉ mắng người, chắc là sẽ không bị chém đầu đâu.
Hoàng hậu nương nương quả nhiên rộng lượng, nam nhân vừa mới nghĩ như vậy, vèo một tiếng, có đồ vật gì đó bay qua tai hắn.
Hắn nghe thấy thái tử nói "Nương, người bắn lệch rồi."
Tiểu cô nương kia cũng lập tức lên tiếng "Để con."
Sau đó lại có đồ gì đó vèo qua đỉnh đầu hắn, thắt tóc vốn đang lành lặn trong nháy mắt rơi xuống.
Nam nhân cứng ngắc cổ quay lại, hai thanh phi đao cắm ngay vào cái cột sau lưng hắn, sáng như bạc, nếu đâm vào yết hầu thì khẳng định một tiếng cũng không phát ra được, chết ngay lập tức.
Ầm!
Nam nhân cuối cùng cũng được toại nguyện, hôn mê bất tỉnh.
Ân Trường Hoan hừ một tiếng "Xem thường nữ tử, ta thấy hắn ngay cả nửa ngón chân cái của nữ tử cũng không sánh nổi."
Thái tử không hiểu bèn hỏi "Tại sao lại là ngón chân mà không phải ngón tay?"
Ân Trường Hoan nói "Bởi vì chân có mùi."
Thái tử gật đầu, giật mình "Nói cũng phải."
Phó Du:...
Tình hình như vậy Phó Du từ nhỏ đến lớn thấy qua vô số nhưng mỗi một lần cô đều lựa chọn im lặng.
Trước lúc cô sinh ra, phụ hoàng chắc cũng rất vất vả, hi vọng tẩu tẩu tương lai có thể là một người bình thường.
Nghĩ đến đây, Phó Du cảm thấy Lâm Văn cũng là một lựa chọn tốt, dáng vẻ hay tính cách đều không tệ, so với các quý nữ thì không biết tốt hơn bao nhiêu, mấu chốt là rất biết tôn kính mẫu hậu.
Có lẽ cô nên hành động một chút, nếu không thì dựa vào tính tình của ca ca, sợ là cả một đời cũng không lấy được thái tử phi.
Phó Thần đột nhiên cảm giác được sau lưng lành lạnh, cậu giật giật thân thể, lại nhìn xung quanh, mi tâm nhíu một cái, có dự cảm xấu.
Thành tích tốt nhất của nữ tử là nhị giáp tiến sĩ. Không phải những cô gái này học vấn không tốt mà có thể để nữ tử tham gia khoa cử đã không dễ dàng, vì thế mọi thứ cứ từ từ thôi.
Ân Trường Hoan nhận được tin Lâm Văn đỗ thám hoa, hoàn hồn vui mừng nói "Ta biết nàng ấy nhất định có thể mà."
Phó Du cũng ở đây, cô có thể thay Ân Trường Hoan xử lý vài việc trong hậu cung, hỏi "Phụ hoàng không nói cho người biết sao?"
Sau thi đình thì đều do hoàng đế chấm điểm, phụ hoàng không có khả năng không biết Lâm Văn đỗ thám hoa.
"Không có, phụ hoàng con nói chỉ là nhị giáp gần đây. " Ân Trường Hoan hừ hừ nói "Thế mà lại gạt ta, đêm nay đừng hòng tới Khôn Ninh cung."
Phó Du ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nữ nhi vẫn còn ở đây.
Nghe thấy nữ nhi ho nhẹ, mặt Ân Trường Hoan không đổi sắc, còn truyền kinh nghiệm "Phụ hoàng chính là rất biết nịnh nọt, năm đó nếu không phải chàng ấy ăn nói trơn tru, chắc ta cũng sẽ không gả đâu."
Phó Thần nín cười, trêu tức "Không gả cho phụ hoàng thì gả cho một nam nhân xấu xí sao?"
Ân Trường Hoan:...
Không cần hỏi đã biết Diệp Hoàn nói cho con bé.
Thấy Ân Trường Hoan nghiến răng, Phó Du lập tức giải thích "Phụ hoàng là vì muốn con không nên tùy tiện tìm một nam nhân để gả cho nên mới nói ra."
Ân Trường Hoan ha ha cười lạnh, lấy nàng ra làm ví dụ thực tế cho nữ nhi, Diệp Hoàn đúng là tài giỏi.
Gặp rắc rối, Phó Du bèn nói sang chuyện khác "Vậy con nên tìm phò mã biết dỗ dành người khác hay không?"
Ân Trường Hoan nghiêm túc nghĩ "Có dỗ hay không thì không quan trọng, chủ yếu là con phải thích hắn và hắn cũng phải thích con, đương nhiên nếu như người này vừa vặn biết khéo léo thì không thể tốt hơn."
Phó Du ồ một tiếng, cô di chuyển chén trà trong tay, như đang nói chuyện phiếm "Mẫu hậu, con cảm thấy Lâm Văn này không tệ, vậy mà có thể thi đậu thám hoa!"
Ân Trường Hoan xem Lâm Văn như con cháu, Lâm Văn thành đạt, nàng cũng rất vui "Năm đó từ lần đầu thấy thấy, ta đã biết nàng là một cô nương tốt."
Đó là một buổi chiều mùa đông, nàng tới thư viện Đức Dương, lúc hồi kinh thì trên đường nhặt được Lâm Văn đang thoi thóp.
Nàng cứu Lâm Văn, về sau hỏi được vài thứ, mới biết được phụ mẫu Lâm Văn đều đã qua đời, đại bá muốn đem Lâm Văn bán đi nhưng may mà nàng trốn thoát được.
Ân Trường Hoan cho Lâm Văn hai lựa chọn, một là tới học thư viện Đức Dương, hai là tới đại hộ làm một nha hoàn không bán thân.
Lâm Văn không chút do dự lựa chọn cái thứ nhất, Ân Trường Hoan vẫn nhớ cặp mắt kia, rất tỉnh táo, không giống như một tiểu cô nương năm, sáu tuổi.
"Mẫu hậu nếu thích nàng đến vậy, không bằng chọn làm thái tử phi đi." Phó Du cười nhạt một tiếng.
Ân Trường Hoan nhíu mày "Không được, đại ca con không thích nàng, Lâm Văn cũng chưa chắc sẽ thích đại ca con, huống chi nàng khổ đọc mười năm, nếu tiến vào hậu cung chẳng phải lãng phí tài hoa và năng lực sao."
Cho dù hiện tại nữ tử có thể vào quan trường, nhưng vừa muốn vào hậu cung vừa muốn tham gia chính sự, cơ hồ là không thể. Một khi Lâm Văn trở thành thái tử phi, vậy nàng không khả năng làm quan nữa.
"Sao lại là lãng phí." Phó Du xem thường "Nàng nếu không khổ đọc mười năm thì sao có khả năng có trở thành thái tử phi."
"Không thể nói như thế." Ân Trường Hoan thầm than nàng vẫn kém hơn ngoại tổ mẫu, không dạy cho hài tử hiểu được, Phó Du so với nàng năm đó thật sự là quá ngoan "Vậy còn phải xem ý nguyện của Lâm Văn."
"Hay là mẫu hậu đi hỏi thử?" Phó Du cảm thấy Lâm Văn không tệ, khoa cử kết thúc, cô còn cố ý phái người đi tìm hiểu Lâm Văn, lúc nhận được tin tức cảm thấy rất hài lòng.
"Đừng tưởng ta không biết con có ý đồ gì. " Ân Trường Hoan nhẹ nhàng gõ một cái vào trán Phó Du "Lâm Văn tôn ta như mẫu thân, ta nói ra thì nàng có thể không đáp ứng sao?"
"Người không hỏi thì sao biết được?" Phó Du cũng không phủ nhận tính toán của mình, khoan thai cười một tiếng "Thái tử phi về sau sẽ là hoàng hậu nương nương, thiên hạ này không biết có bao nhiêu nữ tử hi vọng có thể ngồi lên."
"Không phải người người đều muốn." Ân Trường Hoan nhéo nhéo cái mũi Phó Du "Tiểu cô nương, cả ngày không có việc gì nên cứ nghĩ những thứ này sao, nhàn rỗi như thế không bằng sớm đi đưa con rể về cho vi nương."
"Không muốn, đại ca còn chưa thành thân mà. " Bị thúc cưới, Phó Du lập tức đẩy cho Phó Thần "Mẫu hậu, nói thật, nữ nhi thực sự cảm thấy Lâm Văn rất tốt, rất thích hợp với đại ca, nếu không người thăm dò đi, nếu nàng ta không nguyện ý thì chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu."
Đương nhiên nếu như Lâm Văn không nguyện ý, vậy chỉ có thể nói Lâm Văn không có ánh mắt. Người không có ánh mắt không thích hợp làm thái tử phi.
Ân Trường Hoan mập mờ đáp "Để ta nghĩ đã."
Ngày thứ hai sau yết bảng, ba người một giáp sẽ tiến cung tạ ơn.
Ba người một giáp, trạng nguyên hay thám hoa đều đến từ thư viện Đức Dương, Diệp Hoàn bảo hai người bọn họ cùng đi Khôn Ninh cung, gặp Ân Trường Hoan.
Bảng nhãn không phải người kinh thành cho nên không phải người của thư viện Đức Dương, hắn hâm mộ nhìn trạng nguyên và Lâm Văn đi theo hoàng đế rời đi.
Khoa cử chỉ là bước đầu tiên tiến vào quan trường, kì thi cứ ba năm một lần, người của một giáp dù không nhiều nhưng không hề ít, người đi đến ngự tiền có thể đếm trên đầu ngón tay, hai người này mặc kệ về sau có làm quan hay không, chí ít hiện tại có thể dựa vào hoàng hậu nương nương và thư viện Đức Dương để lưu lại trước mặt hoàng thượng ấn tượng, tốt hơn hắn nhiều.
Hắn còn nghe nói người học từ thư viện Đức Dương ở trong quan trường đều sẽ được chiếu cố, hoàng hậu nương nương quả nhiên là người khó lường.
Đi theo sau long đuổi, quan trạng nguyên đưa tay chỉnh lại quần áo. Lâm Văn đi bên cạnh nói "Trương sư huynh, huynh sao vậy?"
Lát nữa sẽ gặp hoàng hậu nương nương, bất luận kẻ nào cũng không thể thất lễ.
"Không có gì." Hắn lại cúi đầu giật giật áo bào, thẹn thùng hỏi Lâm Văn "Lâm sư muội, muội nói ta mặc cái áo bào này nhìn có già quá không?"
Lâm Văn như một lời khó nói hết, suy nghĩ nửa ngày, hoá ra là nguyên nhân này.
"Trương sư huynh quá lo lắng rồi, huynh ăn mặc rất đẹp." Đồng phục của thư viện có thể không tốt sao?
"Vậy thì tốt rồi." Ánh mắt Trương sư huynh sáng lên, ngượng ngùng cười cười "Không dối gạt Lâm sư muội, đây là lần đầu tiên ta đi bái kiến hoàng hậu nương nương nên có hơi khẩn trương."
Lâm Văn cười nhạt "Muội biết rồi."
Hôm nay trời đầy mây, nhưng mặt đối phương lại như là bị mặt trời chiếu thẳng vào, đỏ rực lên.
"Để sư muội chê cười rồi." Trương sư huynh gãi đầu một cái, thẹn thùng nói "Nghe nói sư muội từng được bái kiến hoàng hậu nương nương nhiều lần, lát nữa mong sư muội giúp đỡ chút để sư huynh có thể lưu lại ấn tượng tốt trong mắt hoàng hậu nương nương."
"Về sau sư muội có gì muốn sư huynh hỗ trợ, sư huynh cam đoan không hai lời."
Ánh mắt lướt qua gò má tuấn lãng của Trương sư huynh, lại nghĩ đến hoàng hậu nương nương xưa nay yêu thích vẻ đẹp, ngữ khí Lâm Văn nhạt đi không ít "Nương nương rất hiền, sư huynh yên tâm đi, cho dù không cần sư muội giúp đỡ, nương nương cũng sẽ không làm khó sư huynh."
Trương sư huynh cười ngây ngô "Ha ha, đúng vậy a, hoàng hậu nương nương là người tốt, bằng không ta sao có thể có hôm nay."
Lại đi một đoạn đường, Trương sư huynh đột nhiên cảm giác không thích hợp, hắn muốn là Lâm sư muội giúp đỡ hắn chút, để cho hắn có được ấn tượng tốt, sao vào miệng Lâm sư muội lại biến thành hắn sợ nương nương làm khó vậy.
Nương nương đương nhiên sẽ không làm khó hắn, điểm ấy còn cần Lâm sư muội nói ư?
Trương sư huynh nhìn lại Lâm sư muội, chẳng lẽ Lâm sư muội cố ý, vì sao chứ, cũng không thể là lo lắng hắn cướp hết sự nổi bật của nàng trước hoàng hậu.
"Trương sư huynh. " Lâm Văn nghiêng đầu, hơi nhăn mày, ngữ khí ôn hòa "Huynh vừa rồi là đang nhìn ta sao?"
"Không có, không có, ta đang nghĩ cái khác."
Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy, nhất định là hắn nghĩ nhiều.
Ý thức được điểm này, nam nhân say rượu lập tức mềm nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Phó Thần a một tiếng, đi lên phía trước hai bước, cười cười "Ngươi vừa rồi nói cái gì, lặp lại lần nữa xem, bản cung không nghe rõ."
Nam nhân say rượu nào dám nói, kinh thành ai mà không biết thái tử và công chúa yêu thương và kính trọng hoàng hậu thế nào, ý kiến nữ tử tham gia khoa cử là hoàng hậu nương nương đưa ra, hắn mắng các nữ thí sinh không phải đang tương đương mắng hoàng hậu nương nương sao!
Hắn hoàn toàn tỉnh rượu, muốn cầu xin tha thứ nhưng sợ hãi đến nỗi ngay cả mở miệng cũng không nói nổi.
"Thần nhi. " Nghe được một giọng nữ, nam nhân ngẩng đầu, nhìn thấy hai nữ nhân đứng cách đó không xa, có một tiểu cô nương và một người phụ nữ khác, nhìn không rõ tuổi cụ thể, nhưng không khỏi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nam nhân cúi đầu xuống, nghe thấy nữ nhân bình thản nói "Nên trở về cung."
Tên của thái tử là Phó Thần, nữ nhân kia có thể gọi thẳng tên mà tuổi tác lại không quá lớn, ngoại trừ hoàng hậu thì còn có thể là ai!
Hắn vậy mà lại mắng nữ sinh ngay trước mặt hoàng hậu!
Nam nhân say rượu sợ hãi đến hận không thể chết đi, nhưng lúc này hắn lại thanh tỉnh vô cùng.
Dù sợ hãi nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, hoàng hậu nương nương gọi thái tử hồi cung, vậy có phải hoàng hậu nương nương không muốn tính toán với hắn, quả đúng là rộng lượng mà.
Tâm vừa buông xuống lập tức lại nhấc lên, hắn nghe nói vị hoàng hậu này không giống người bình thường, bởi vì từ nhỏ đã có thân phận kim tôn ngọc quý, cho nên rất tùy hứng, nghe nói còn từng cãi nhau làm các lão trên triều đình tức đến hôn mê bất tỉnh.
Hắn còn nghe nói hoàng hậu nương nương võ công cao minh, lúc vẫn còn là quận chúa đã từng cứu được hoàng đế, hoàng đế vì báo ân, lấy thân báo đáp, chuyện này về sau truyền đi khắp kinh thành, chỉ tiếc người đẹp giống hoàng đế, nhân gian rất hiếm có.
Nam nhân quá khẩn trương, trong lòng bất ổn, đầu loạn vô cùng.
"Về phần người này..."
Nam nhân nuốt yết hầu.
"Vô cớ nhục mạ nữ học sinh, cứ giao cho phủ nha kinh thành xử lý đi."
Nam nhân nhẹ nhàng thở ra, hắn chỉ mắng người, chắc là sẽ không bị chém đầu đâu.
Hoàng hậu nương nương quả nhiên rộng lượng, nam nhân vừa mới nghĩ như vậy, vèo một tiếng, có đồ vật gì đó bay qua tai hắn.
Hắn nghe thấy thái tử nói "Nương, người bắn lệch rồi."
Tiểu cô nương kia cũng lập tức lên tiếng "Để con."
Sau đó lại có đồ gì đó vèo qua đỉnh đầu hắn, thắt tóc vốn đang lành lặn trong nháy mắt rơi xuống.
Nam nhân cứng ngắc cổ quay lại, hai thanh phi đao cắm ngay vào cái cột sau lưng hắn, sáng như bạc, nếu đâm vào yết hầu thì khẳng định một tiếng cũng không phát ra được, chết ngay lập tức.
Ầm!
Nam nhân cuối cùng cũng được toại nguyện, hôn mê bất tỉnh.
Ân Trường Hoan hừ một tiếng "Xem thường nữ tử, ta thấy hắn ngay cả nửa ngón chân cái của nữ tử cũng không sánh nổi."
Thái tử không hiểu bèn hỏi "Tại sao lại là ngón chân mà không phải ngón tay?"
Ân Trường Hoan nói "Bởi vì chân có mùi."
Thái tử gật đầu, giật mình "Nói cũng phải."
Phó Du:...
Tình hình như vậy Phó Du từ nhỏ đến lớn thấy qua vô số nhưng mỗi một lần cô đều lựa chọn im lặng.
Trước lúc cô sinh ra, phụ hoàng chắc cũng rất vất vả, hi vọng tẩu tẩu tương lai có thể là một người bình thường.
Nghĩ đến đây, Phó Du cảm thấy Lâm Văn cũng là một lựa chọn tốt, dáng vẻ hay tính cách đều không tệ, so với các quý nữ thì không biết tốt hơn bao nhiêu, mấu chốt là rất biết tôn kính mẫu hậu.
Có lẽ cô nên hành động một chút, nếu không thì dựa vào tính tình của ca ca, sợ là cả một đời cũng không lấy được thái tử phi.
Phó Thần đột nhiên cảm giác được sau lưng lành lạnh, cậu giật giật thân thể, lại nhìn xung quanh, mi tâm nhíu một cái, có dự cảm xấu.
Thành tích tốt nhất của nữ tử là nhị giáp tiến sĩ. Không phải những cô gái này học vấn không tốt mà có thể để nữ tử tham gia khoa cử đã không dễ dàng, vì thế mọi thứ cứ từ từ thôi.
Ân Trường Hoan nhận được tin Lâm Văn đỗ thám hoa, hoàn hồn vui mừng nói "Ta biết nàng ấy nhất định có thể mà."
Phó Du cũng ở đây, cô có thể thay Ân Trường Hoan xử lý vài việc trong hậu cung, hỏi "Phụ hoàng không nói cho người biết sao?"
Sau thi đình thì đều do hoàng đế chấm điểm, phụ hoàng không có khả năng không biết Lâm Văn đỗ thám hoa.
"Không có, phụ hoàng con nói chỉ là nhị giáp gần đây. " Ân Trường Hoan hừ hừ nói "Thế mà lại gạt ta, đêm nay đừng hòng tới Khôn Ninh cung."
Phó Du ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nữ nhi vẫn còn ở đây.
Nghe thấy nữ nhi ho nhẹ, mặt Ân Trường Hoan không đổi sắc, còn truyền kinh nghiệm "Phụ hoàng chính là rất biết nịnh nọt, năm đó nếu không phải chàng ấy ăn nói trơn tru, chắc ta cũng sẽ không gả đâu."
Phó Thần nín cười, trêu tức "Không gả cho phụ hoàng thì gả cho một nam nhân xấu xí sao?"
Ân Trường Hoan:...
Không cần hỏi đã biết Diệp Hoàn nói cho con bé.
Thấy Ân Trường Hoan nghiến răng, Phó Du lập tức giải thích "Phụ hoàng là vì muốn con không nên tùy tiện tìm một nam nhân để gả cho nên mới nói ra."
Ân Trường Hoan ha ha cười lạnh, lấy nàng ra làm ví dụ thực tế cho nữ nhi, Diệp Hoàn đúng là tài giỏi.
Gặp rắc rối, Phó Du bèn nói sang chuyện khác "Vậy con nên tìm phò mã biết dỗ dành người khác hay không?"
Ân Trường Hoan nghiêm túc nghĩ "Có dỗ hay không thì không quan trọng, chủ yếu là con phải thích hắn và hắn cũng phải thích con, đương nhiên nếu như người này vừa vặn biết khéo léo thì không thể tốt hơn."
Phó Du ồ một tiếng, cô di chuyển chén trà trong tay, như đang nói chuyện phiếm "Mẫu hậu, con cảm thấy Lâm Văn này không tệ, vậy mà có thể thi đậu thám hoa!"
Ân Trường Hoan xem Lâm Văn như con cháu, Lâm Văn thành đạt, nàng cũng rất vui "Năm đó từ lần đầu thấy thấy, ta đã biết nàng là một cô nương tốt."
Đó là một buổi chiều mùa đông, nàng tới thư viện Đức Dương, lúc hồi kinh thì trên đường nhặt được Lâm Văn đang thoi thóp.
Nàng cứu Lâm Văn, về sau hỏi được vài thứ, mới biết được phụ mẫu Lâm Văn đều đã qua đời, đại bá muốn đem Lâm Văn bán đi nhưng may mà nàng trốn thoát được.
Ân Trường Hoan cho Lâm Văn hai lựa chọn, một là tới học thư viện Đức Dương, hai là tới đại hộ làm một nha hoàn không bán thân.
Lâm Văn không chút do dự lựa chọn cái thứ nhất, Ân Trường Hoan vẫn nhớ cặp mắt kia, rất tỉnh táo, không giống như một tiểu cô nương năm, sáu tuổi.
"Mẫu hậu nếu thích nàng đến vậy, không bằng chọn làm thái tử phi đi." Phó Du cười nhạt một tiếng.
Ân Trường Hoan nhíu mày "Không được, đại ca con không thích nàng, Lâm Văn cũng chưa chắc sẽ thích đại ca con, huống chi nàng khổ đọc mười năm, nếu tiến vào hậu cung chẳng phải lãng phí tài hoa và năng lực sao."
Cho dù hiện tại nữ tử có thể vào quan trường, nhưng vừa muốn vào hậu cung vừa muốn tham gia chính sự, cơ hồ là không thể. Một khi Lâm Văn trở thành thái tử phi, vậy nàng không khả năng làm quan nữa.
"Sao lại là lãng phí." Phó Du xem thường "Nàng nếu không khổ đọc mười năm thì sao có khả năng có trở thành thái tử phi."
"Không thể nói như thế." Ân Trường Hoan thầm than nàng vẫn kém hơn ngoại tổ mẫu, không dạy cho hài tử hiểu được, Phó Du so với nàng năm đó thật sự là quá ngoan "Vậy còn phải xem ý nguyện của Lâm Văn."
"Hay là mẫu hậu đi hỏi thử?" Phó Du cảm thấy Lâm Văn không tệ, khoa cử kết thúc, cô còn cố ý phái người đi tìm hiểu Lâm Văn, lúc nhận được tin tức cảm thấy rất hài lòng.
"Đừng tưởng ta không biết con có ý đồ gì. " Ân Trường Hoan nhẹ nhàng gõ một cái vào trán Phó Du "Lâm Văn tôn ta như mẫu thân, ta nói ra thì nàng có thể không đáp ứng sao?"
"Người không hỏi thì sao biết được?" Phó Du cũng không phủ nhận tính toán của mình, khoan thai cười một tiếng "Thái tử phi về sau sẽ là hoàng hậu nương nương, thiên hạ này không biết có bao nhiêu nữ tử hi vọng có thể ngồi lên."
"Không phải người người đều muốn." Ân Trường Hoan nhéo nhéo cái mũi Phó Du "Tiểu cô nương, cả ngày không có việc gì nên cứ nghĩ những thứ này sao, nhàn rỗi như thế không bằng sớm đi đưa con rể về cho vi nương."
"Không muốn, đại ca còn chưa thành thân mà. " Bị thúc cưới, Phó Du lập tức đẩy cho Phó Thần "Mẫu hậu, nói thật, nữ nhi thực sự cảm thấy Lâm Văn rất tốt, rất thích hợp với đại ca, nếu không người thăm dò đi, nếu nàng ta không nguyện ý thì chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu."
Đương nhiên nếu như Lâm Văn không nguyện ý, vậy chỉ có thể nói Lâm Văn không có ánh mắt. Người không có ánh mắt không thích hợp làm thái tử phi.
Ân Trường Hoan mập mờ đáp "Để ta nghĩ đã."
Ngày thứ hai sau yết bảng, ba người một giáp sẽ tiến cung tạ ơn.
Ba người một giáp, trạng nguyên hay thám hoa đều đến từ thư viện Đức Dương, Diệp Hoàn bảo hai người bọn họ cùng đi Khôn Ninh cung, gặp Ân Trường Hoan.
Bảng nhãn không phải người kinh thành cho nên không phải người của thư viện Đức Dương, hắn hâm mộ nhìn trạng nguyên và Lâm Văn đi theo hoàng đế rời đi.
Khoa cử chỉ là bước đầu tiên tiến vào quan trường, kì thi cứ ba năm một lần, người của một giáp dù không nhiều nhưng không hề ít, người đi đến ngự tiền có thể đếm trên đầu ngón tay, hai người này mặc kệ về sau có làm quan hay không, chí ít hiện tại có thể dựa vào hoàng hậu nương nương và thư viện Đức Dương để lưu lại trước mặt hoàng thượng ấn tượng, tốt hơn hắn nhiều.
Hắn còn nghe nói người học từ thư viện Đức Dương ở trong quan trường đều sẽ được chiếu cố, hoàng hậu nương nương quả nhiên là người khó lường.
Đi theo sau long đuổi, quan trạng nguyên đưa tay chỉnh lại quần áo. Lâm Văn đi bên cạnh nói "Trương sư huynh, huynh sao vậy?"
Lát nữa sẽ gặp hoàng hậu nương nương, bất luận kẻ nào cũng không thể thất lễ.
"Không có gì." Hắn lại cúi đầu giật giật áo bào, thẹn thùng hỏi Lâm Văn "Lâm sư muội, muội nói ta mặc cái áo bào này nhìn có già quá không?"
Lâm Văn như một lời khó nói hết, suy nghĩ nửa ngày, hoá ra là nguyên nhân này.
"Trương sư huynh quá lo lắng rồi, huynh ăn mặc rất đẹp." Đồng phục của thư viện có thể không tốt sao?
"Vậy thì tốt rồi." Ánh mắt Trương sư huynh sáng lên, ngượng ngùng cười cười "Không dối gạt Lâm sư muội, đây là lần đầu tiên ta đi bái kiến hoàng hậu nương nương nên có hơi khẩn trương."
Lâm Văn cười nhạt "Muội biết rồi."
Hôm nay trời đầy mây, nhưng mặt đối phương lại như là bị mặt trời chiếu thẳng vào, đỏ rực lên.
"Để sư muội chê cười rồi." Trương sư huynh gãi đầu một cái, thẹn thùng nói "Nghe nói sư muội từng được bái kiến hoàng hậu nương nương nhiều lần, lát nữa mong sư muội giúp đỡ chút để sư huynh có thể lưu lại ấn tượng tốt trong mắt hoàng hậu nương nương."
"Về sau sư muội có gì muốn sư huynh hỗ trợ, sư huynh cam đoan không hai lời."
Ánh mắt lướt qua gò má tuấn lãng của Trương sư huynh, lại nghĩ đến hoàng hậu nương nương xưa nay yêu thích vẻ đẹp, ngữ khí Lâm Văn nhạt đi không ít "Nương nương rất hiền, sư huynh yên tâm đi, cho dù không cần sư muội giúp đỡ, nương nương cũng sẽ không làm khó sư huynh."
Trương sư huynh cười ngây ngô "Ha ha, đúng vậy a, hoàng hậu nương nương là người tốt, bằng không ta sao có thể có hôm nay."
Lại đi một đoạn đường, Trương sư huynh đột nhiên cảm giác không thích hợp, hắn muốn là Lâm sư muội giúp đỡ hắn chút, để cho hắn có được ấn tượng tốt, sao vào miệng Lâm sư muội lại biến thành hắn sợ nương nương làm khó vậy.
Nương nương đương nhiên sẽ không làm khó hắn, điểm ấy còn cần Lâm sư muội nói ư?
Trương sư huynh nhìn lại Lâm sư muội, chẳng lẽ Lâm sư muội cố ý, vì sao chứ, cũng không thể là lo lắng hắn cướp hết sự nổi bật của nàng trước hoàng hậu.
"Trương sư huynh. " Lâm Văn nghiêng đầu, hơi nhăn mày, ngữ khí ôn hòa "Huynh vừa rồi là đang nhìn ta sao?"
"Không có, không có, ta đang nghĩ cái khác."
Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy, nhất định là hắn nghĩ nhiều.
/155
|